• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (6 Viewers)

  • Chương 88 - Chương 88GHI CHÉP

Chương 88GHI CHÉP

Thẩm Diễn ngủ một giấc rất dài, nhưng không ngon giấc.



Nếu chỉ mất ngủ đơn thuần, thời gian ngủ có ít đi và có thể ngủ một giấc không mộng mị thì tốt hơn nhiều. Nhưng tình trạng hiện tại của anh là một đêm ác mộng liên tục, thời gian ngủ chỉ đếm trên đầu ngón tay.



Nội dung trong mơ luôn lặp đi lặp lại, có điều lần này hình ảnh xuất hiện rõ ràng hơn những lần trước.



Anh lại nhìn thấy căn phòng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ, vắng vẻ yên tĩnh, bốn phía lạnh băng trắng xóa, chói mắt, lạnh lẽo cô độc khiến xương cốt hơi đau nhức.



Tiếng nói liên tục vang bên tai: “Cậu nhìn đi, nhìn bức tường…. cậu nhìn đi, nhìn trần nhà… cậu nhìn đi, nhìn sàn nhà…”



“Đều là màu trắng, màu trắng tức là không có gì, màu trắng chính là không tồn tại, cậu xem… Một, hai, ba…”



Thẩm Diễn dường như không phân biệt được đây là mơ hay thật, giọng nói bên tai sao mà gần, lại quen đến thế. Giọng nói này như đã khắc vào trong xương máu, nhưng anh không nhớ nổi chủ nhân của giọng nói ấy là ai.



“… Cậu sẽ quên những thứ này, quên hết tất cả, quên đi hết thảy kể cả chính bản thân cậu, trừ khi cậu lấy được mật mã…”



Mật mã gì…. rốt cuộc ai đang thôi miên anh?



Anh cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc và tra tấn mơ hồ này, nhưng anh ở trong giấc mơ lại rất ngoan ngoãn, bình tĩnh nhận lấy tất cả, đối mặt với tương lai sắp bị xóa đi tất cả.



Thẩm Diễn quá rõ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì đó chính là anh bây giờ. Anh đã quên người nhà, bạn bè và tất cả những sự việc đã xảy ra với anh. Anh căm hận màu trắng này. Màu trắng nghĩa là không có gì cả, cũng có nghĩa trở về số không ban đầu.



Tại sao lại phải làm vậy với anh? Tại sao lại muốn xóa đi những sắc thái khác trong anh?



Dừng lại ngay!



Một giọng nói trong cơ thể anh cố thoát ra, nhưng bất luận anh gắng gượng vùng vẫy thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn căn phòng trước mắt bắt đầu bong ra từng mảng, đổ sụp xuống, cả căn phòng trắng toát nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng. Rốt cuộc tất cả trở thành không tồn tại.



Lúc Thẩm Diễn tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại, thở dốc không ngừng, đưa tay sờ thấy mặt mũi ướt nhẹp, không biết đó là mồ hôi hay nước mắt.



Lồng ngực anh phập phồng, tiếng chuông điện thoại bên cạnh réo vang làm anh bực bội không thôi. Anh cầm lên xem, tắt báo thức rồi vứt sang bên.



Hình ảnh trong mơ rõ mồn một trước mắt. Thẩm Diễn nhắm mắt, dường như vẫn nghe rõ giọng nói thì thầm giống như chú đoạt hồn văng vẳng bên tai. Nhưng một khi anh muốn lục tìm ký ức, tiếng nói đó lập tức biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.



Mới sáng sớm, sao lại mơ không đầu không đuôi thế này.



Thẩm Diễn dựa vào đầu giường, nhíu mày nhắm mắt im lặng ngồi một lúc, đột nhiên cảm thấy thèm thuốc lá. Anh vươn tay sờ hai bên đầu giường, rút bao thuốc lá, cúi đầu châm thuốc, im lặng ngồi hút hết điếu thuốc.



Anh cũng là người hơi thích sạch sẽ. Anh dậy sớm chưa đánh răng lại còn ngồi hút thuốc lá, hẳn là lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời. Cho nên khi anh đi ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị đi tắm, Triển Phong nhạy bén khịt mũi, bất ngờ nói: “Nói sao nhỉ, ăn mừng sau khi xong việc à?”



Thẩm Diễn liếc anh ta, chẳng thèm ngó ngàng, bây giờ Triển Phong giống như đã nghiễm nhiên coi chỗ này của anh thành ký túc xá thứ hai. Tối hôm qua sau khi từ đội về, anh ta chẳng nói chẳng rằng, đi theo Thẩm Diễn về chỗ này, nói một cách hoa mỹ là đã thành thói quen.



Mới ở tổng cộng chưa được mấy buổi tối, có thể thành thói quen gì chứ…



Thẩm Diễn đã quen với thói nói hươu nói vượn của anh ta từ lâu, cũng không có thời gian so đo với anh ta về mấy chuyện này. Có lúc Triển Phong rất hữu dụng, ví dụ sáng nay, khi Thẩm Diễn từ trong phòng tắm đi ra, trên bàn đã có sẵn cháo gan heo rau xanh và bánh quẩy vàng óng bắt mắt, dậy lên mùi hương độc đáo trên phố buổi sáng.



“Sắc mặt không được tốt, mơ thấy cảnh xuân à?” Triển Phong vừa húp cháo, vừa cười nói linh tinh.



Thẩm Diễn nhìn anh, cười như không cười: “Đúng vậy, sao, muốn nghe nội dung không?”



Triển Phong không ngờ rằng Thẩm Diễn sẽ tiếp chiêu, bị sặc cháo nghẹn họng, ho khan liên tục: “Cậu…”



Thẩm Diễn cười gượng, thẳng thừng thừa nước đục thả câu, nhét cái bánh quẩy vào miệng Triển Phong.



Triển Phong: “… Trong!”



Thẩm Diễn dẩu môi, sau đó hững hờ cúi đầu ăn tiếp.



Triển Phong ghẹo người lại bị người ghẹo, vừa nuốt được cháo với bánh quẩy xong liền thành thật hơn, cuối cùng có thể yên lặng ăn xong bữa sáng.



Hôm qua sau khi Tôn Minh Triết bị dẫn về đội, chẳng bao lâu đã khai ra. Mặc dù anh ta nhấn mạnh liên tục rằng, khi gây án bản thân đang trong tình trạng bị thôi miên sâu, nhưng do không có bất kỳ bằng chứng trực tiếp hay gián tiếp nào có thể chứng minh lời anh ta nói, cho nên xem như không có giá trị.



Hàn Lộc Minh vì bị thương rất nặng, lúc được đưa thẳng đến bệnh viện, vẫn luôn trong tình trạng hôn mê. Chu Cẩm Huy bị tổn thương não khá nặng, cũng đang hôn mê trong bệnh viện.



Đến giờ, toàn bộ nhân vật liên quan đến vụ án đều đã bị bắt về quy án, Triển Phong hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, khiến Giáo sư La nghẹn họng không nói nên lời. Cục trưởng vui mừng khôn xiết, kêu anh ta làm bài phát biểu báo cáo ở hội nghị công tác tuần tới.



Đáng lý đây là một kết thúc viên mãn, là chuyện đáng mừng, nhưng tất cả mọi người trong tổ chuyên án, kể cả Thẩm Diễn đều cảm thấy nặng nề nhiều hơn là vui.



Từng phân cảnh ngắn ngủi lúc chạng vạng ở tòa nhà bỏ hoang, mặc dù một đêm đã đi qua, một ngày mới đã bắt đầu, nhưng hễ nhớ lại vẫn khiến người ta cảm thấy ghê rợn, trong lòng u sầu khó chịu.



Hơn nữa, sau khi Dương Tây bị trúng đạn ở khuỷu tay, tóc tai bù xù gào khóc xã hội bất công, định tự sát bằng côn điện, nhưng vì cổ tay không còn sức nên run rẩy buông tay… Vietwriter.vn



Mỗi người trong vụ án này vốn dĩ đều có cuộc đời tươi sáng, có lẽ chỉ vì một ý nghĩ ác độc thoáng qua đã đẩy họ đến tình cảnh như bây giờ.



Bất kể phán xử mấy người, chỉ có Chu Nhạc Đồng năm tuổi vĩnh viễn không thấy và không hiểu nổi tại sao mình lại trở thành vật hy sinh đáng thương.



Thẩm Diễn lặng lẽ thở dài, lau miệng hỏi: “Hàn Lộc Minh tỉnh chưa?”



“Sáng nay vẫn chưa, lát nữa về cục rồi hỏi lại, chuyện gì nên tới thì cũng sẽ tới. Trừ khi cậu ta hôn mê cả đời, bằng không tuyệt đối không trốn được.” Triển Phong hừ lạnh, đôi mắt đen như mực. “Bên phía tổ năm cũng đang đợi cậu ta, không phải chỉ có chúng ta là chủ nợ.”



Họ vừa về đội, những người khác cũng lần lượt vào phòng. Tối hôm qua Vương Mẫn đặc biệt điều người của tổ khác đến trực ban, cho họ về nhà ngủ một giấc. Hôm nay quả nhiên nhìn ai cũng sáng sủa hơn hẳn. Đại Lý đến trễ nhất còn nói: “Sáng nay vừa mở mắt phát hiện mình ngủ đến tám giờ, tôi tưởng mình đang nằm mơ cơ, không nỡ dậy, kết quả ngủ thiếp đi luôn…”



Mấy người khác nghe xong đều bật cười, lát sau Tiểu Triệu cầm báo cáo đến hỏi: “Lão đại, đây là khẩu cung của Tôn Minh Triết, cần anh ký tên xác nhận, ký xong là em có thể lưu trữ rồi.”



Triệu Phong nhìn lướt qua, ném cho Thẩm Diễn: “Tôi phải tới chỗ đội phó Vương một chuyến, một đống thuật ngữ tâm lý học lằng nhằng trong này, tôi xem cũng không hiểu, cậu xem đi, không có vấn đề gì thì ký thay tôi.”



Mọi người nhất thời nhìn Thẩm Diễn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, chăm chú tha thiết như nhìn vào “tổ phó” tương lai của bọn họ.



Thật ra, trong lòng họ đã coi Thẩm Diễn là tổ phó từ lâu rồi.



Thẩm Diễn không hứng thú với danh hiệu tổ phó. Anh chưa kịp từ chối phần công việc này thì Triển Phong đã mất dạng rồi. Anh nhìn bản khẩu cung trước mặt, chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh. Tôn Minh Triết là sư huynh đồng môn của anh, đệ tử tâm đắc của giáo sư Tần. Thẩm Diễn cảm thấy thay vì để người khác phê ý kiến cuối cùng trên bản khẩu cung của anh ta, thà để anh hoàn thành còn hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom