• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 89 - Chương 89CÁCH XA

Chương 89CÁCH XA

Văn phòng làm việc của tổ chuyên án vẫn bận rộn như cũ, chẳng qua bầu không khí đã khác mấy ngày trước rất nhiều, ai ai cũng bận bịu những chuyện liên quan tới kết án. Mặc dù hiện giờ vẫn chưa lấy được khẩu cung của Hàn Lộc Minh, nhưng Tôn Minh Triết đã nhận tội, xác định Hàn Lộc Minh không phải hung thủ thật sự, khẩu cung của cậu ta không ảnh hưởng kết quả vụ án, cùng lắm cũng chỉ để lại vết nhơ trong tương lai của cậu ta mà thôi.



Tiểu Lưu vừa từ bên ngoài về, đóng cửa lại bắt đầu bà tám: “Nói cho mọi người tin này, chú ý giữ bí mật chú ý giữ bí mật, lại đây lại đây, em không thể nói vang vang được!”



Ngoại trừ Thẩm Diễn ra, mấy người trong phòng đều ghé lại gần. Tiểu Lưu muốn gọi anh, nhưng thấy anh xem cuốn sổ trong tay không chớp mắt nên cũng ngại quấy rầy.



Thế là cậu ta hắng giọng, bắt đầu nói: “Mọi người biết đấy, sau khi Hàn Lộc Minh xảy ra chuyện, chủ tịch tập đoàn Nhất Thành không hề lộ mặt, trong bệnh viện chỉ có mỗi chị gái cậu ta. Nhưng mà, mọi người có biết tại sao không?”



Đại Lý nói: “… Bà tám mà còn lằng nhằng dai dẳng, có tin anh bảo mọi người giải tán trong vài phút không hả.”



Nói xong, anh ta liền kêu gọi mọi người giải tán.



Tiểu Lưu vội vàng kéo anh ta lại: “Ấy đừng đừng đừng, em không câu giờ nữa, thật ra là thế này, chị gái Hàn Lộc Minh và cậu ta vốn không cùng một mẹ. Năm xưa mẹ Hàn Lộc Minh mang thai, đã giấu Hàn Diệp sinh ra Hàn Lộc Minh, sau đó ôm con đến cửa nhà họ Hàn, làm vợ Hàn Diệp tức giận, bệnh tim tái phát, thế rồi… Có vẻ như năm đó chuyện này còn rất nổi, nhưng mà Hàn Diệp đã dìm xuống. Tuy nhiên, ông ta vẫn luôn rất áy náy, nên đối xử rất tốt với con gái của vợ trước, còn tình cảm dành cho Hàn Lộc Minh… hình như là coi thường đứa con trai này, rõ ràng không giống cha con. Thế nên cũng có người phỏng đoán, Hàn Lộc Minh không phải con trai ruột của Hàn Diệp.”



“Thật hay giả thế, cậu nghe ai nói bí mật này vậy?” Tiểu Triệu nghe thế thì vô cùng hớn hở, hùa theo Tiểu Lưu: “Đáng tin không?”



Tiểu Lưu tỏ ra đắc ý: “Chắc chắn đáng tin, chuyện này lưu truyền trong giới thượng lưu, thật ra cũng không tính là bí mật gì.”



“Bớt đắc ý đi, còn giới thượng lưu… Chú em mau khai ngay, nghe ngóng được từ chỗ nào hả?” Đại Lý không khách sáo quơ cùi chỏ đánh tới, ghìm cổ Tiểu Lưu, uy hiếp: “Có nói không, có nói không có nói không có nói không…”



Tiểu Lưu: “!!! Chết mất chết mất chết mất thôi…”



Mọi người nhân lúc Triển Phong không có mặt mà náo loạn đến lật trời, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Diễn hắng giọng, cũng không biết có phải anh đang nhắm vào họ hay không mà mấy người đều buông lỏng tay, không dám bừa bãi quá mức nữa.



Họ thoáng nhìn Thẩm Diễn, thấy anh ngồi bên tường, chăm chú xem khẩu cung, lông mày hơi nhíu lại, gương mặt trắng nõn có phần xa cách hờ hững.



Thật ra đây chính là bộ dạng lúc Thẩm Diễn không cảm xúc, nhưng mấy người lại thấy chột dạ, ngượng nghịu nói khẽ: “Anh Thẩm đang xem hồ sơ đấy, chúng ta ồn ào thế này có phải không hay lắm không.”



“Đương nhiên là không hay rồi, giờ chú mày mới nhận ra à.” Đại Lý vừa mới ồn ào nhất lúc này bỗng hóa thân thành binh lính kỷ luật, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhìn người ta đi, chuyên tâm làm việc, chúng ta lại rảnh rỗi trò chuyện, còn làm ồn thế, trông có được không hả? Quá đáng quá đi! Nhỏ tiếng chút cho tôi.”



Tiểu Lưu suýt bị ghìm đứt cổ cũng giảm âm lượng: “Chẳng ai nói với em, trên mạng có người đăng một topic nhắm vào Hàn Lộc Minh, đặt tên là ‘Bóc phốt chuyện xấu của cậu ấm vừa tuột xích’, em vừa mới qua chỗ Phương Thượng xong, thấy anh ấy đang xem, cho nên tiện thể xem cùng luôn.”



Mọi người vừa nghe thấy thế lập tức mất sạch hứng thú, cắt ngang một câu: “Tôi còn tưởng cậu nghe tin tức độc quyền ở đâu, chứ mấy lời đồn thổi trên mạng có thể tin được chắc.”



Tiểu Lưu không phục: “Trên mạng thì đã làm sao, bây giờ đủ thứ chuyện bị phơi bày ra ánh sáng trên mạng đấy, sao mấy người lại quê mùa thế cơ chứ. Phía dưới còn có người trả lời topic kia cơ, nick là ‘Người biết chuyện nhà họ Hàn’, người này lại càng nổ đáng sợ hơn, nói Hàn Lộc Minh vốn không phải con trai ruột của Hàn Diệp, mẹ Hàn Lộc Minh đã bỏ trốn ra nước ngoài cùng với người khác. Rồi còn tại sao Hàn Diệp lại không chào đón đứa con trai này như thế, là vì nghi ngờ xuất thân của cậu ta.”



Cách nói này giống bí mật truyền miệng trên phố hơn, mọi người đều không tin, chỉ nửa đùa nửa thật nói: “Không thể nào, Hàn Diệp đâu ngu, chẳng lẽ không biết giám định quan hệ sao.”



“Ừ ha, chắc không biết thật.” Tiểu Lưu đắc ý nhìn quanh một vòng, làm bộ thần bí như sắp sửa công bố một bí mật động trời, hắng giọng một cái: “Người tạo scandal Hàn Diệp bị cắm sừng chính là em trai ruột của ông ta, em trai song sinh. Cuối cùng mẹ Hàn Lộc Minh đã bỏ trốn cùng em chồng, thế nên căn bản cũng không giám định được ADN xem rốt cuộc cha đẻ của Hàn Lộc Minh là ai!”



Mọi người nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng Đại Lý nuốt nước bọt, quăng một câu: “Đúng là ly kỳ, không ngờ vụ án này của chúng ta còn xuất hiện hai trường hợp chị dâu – em chồng… Nếu thế thật thì xác suất này cũng quá cao đấy, sắp sửa trúng số độc đắc luôn rồi.”



Những người khác cũng chêm vào tôi một câu, cậu một câu, bất chợt nghe thấy bên cửa sổ có tiếng vang. Cả đám giật nảy mình, tưởng Thẩm Diễn sắp nổi giận, vội vàng muốn tản ra, nào ngờ anh chỉ đứng dậy mặc áo khoác.



“Triệu Nhi, tôi xem xong ghi chép rồi, cũng ký luôn rồi, để trên bàn đấy, cậu tự cầm đi.” Thẩm Diễn tùy ý khoác chiếc áo ngoài mỏng màu kem, hôm nay gió bắt đầu thổi, khí trời se lạnh, cách cắt may và chất liệu của chiếc áo rất hoàn hảo, càng tôn lên phong thái cuốn hút của anh.



Lúc đi ngang qua chỗ bọn họ, Thẩm Diễn bỗng nhiên dừng bước, nói với Tiểu Lưu một câu: “Cảm ơn cậu, Tiểu Lưu.”



Tiểu Lưu: “???”



Mấy người xung quanh nghe mà chẳng hiểu ra sao thì đã thấy Thẩm Diễn cười khẽ, đút tay vào túi áo khoác đi ra ngoài, đáy mắt và khóe miệng đều là nụ cười vô cùng kiên định bình tĩnh.



Một thằng nhóc khó đối phó như Hàn Lộc Minh, cho dù cậu ta tỉnh lại cũng sẽ kiếm ra đủ một trăm cái cớ để chối đẩy tội lỗi của mình, chắc chắn cuộc thẩm vấn sẽ không tiến hành thuận lợi. Nhưng có bối cảnh xuất thân này của cậu ta làm nền, tất cả mọi chuyện sẽ khác. Đây chính là điều vô cùng có lợi - điểm đột phá trong lúc thẩm vấn Hàn Lộc Minh.



Việc cấp bách bây giờ chính là nhanh chóng đi tìm Triển Phong, rồi đến bệnh viện xem xem rốt cuộc Hàn Lộc Minh vẫn đang hôn mê, hay thật ra là “mê muội”.



Anh vừa mới vòng qua chỗ ngoặt, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mấy cảnh sát hình sự đi đến từ phía đối diện. Phạm nhân đang bị áp giải không hề cúi đầu ủ rũ mà điềm nhiên như không.



Trong chớp mắt, Thẩm Diễn đối diện với ánh mắt của người đó, cả hai đều sửng sốt.



Là Tôn Minh Triết.



Mấy ngày không gặp, cho dù trạng thái tinh thần anh ta vẫn ổn nhưng quả thật trông khác hoàn toàn với vị Tôn sư huynh luôn ôn tồn lễ độ trước kia, trên cằm đầy râu, khuôn mặt tiều tụy khó có thể tưởng tượng.



Tới gần mới nhìn rõ, mắt anh ta hằn lên những tia máu đỏ, môi khô nứt nẻ, trên cằm lún phún râu, trông già đi rất nhiều.



“Thẩm sư đệ.” Khóe miệng Tôn Minh Triết mấp máy, nụ cười hàm chứa sự bất lực: “Vừa hay, tôi có mấy câu muốn nói với cậu.”



Thẩm Diễn ngẫm nghĩ một lát, đi tới lên tiếng chào hỏi với cảnh sát hình sự kia. Đó là người của tổ bốn, cũng coi như đã từng hợp tác với nhau. Anh ta rất vui vẻ đồng ý, đi đến chỗ hơi xa, để không gian cho họ nói chuyện.



“Sư huynh, anh muốn nói chuyện gì?” Thẩm Diễn đối diện với vị sư huynh đã ngược đãi giết chết Chu Nhạc Đồng, trong lòng cảm thấy hơi phức tạp, tuy không thể nói là thù hận, nhưng cũng không thể nào nặn ra nổi bản mặt tươi cười với anh ta.



Anh lạnh nhạt tiếp chuyện, nghe mấy lời anh ta muốn nói với mình, bản thân nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được đến mức này thôi.



“Thật ra trước khi cậu trở về, tôi thường xuyên nghe thầy nhắc tới cậu. Tôi luôn tò mò, rốt cuộc cậu là người như thế nào, luôn cực kỳ mong chờ được nghiên cứu thảo luận cùng cậu. Nhưng… xem ra không có cơ hội này rồi.” Tôn Minh Triết cười khổ, đáy mắt lộ chút hoang mang: “Thẩm sư đệ, cậu tin không? Lúc đó, thật ra tôi ra tay với Chu Nhạc Đồng trong trạng thái thôi miên.”



Thẩm Diễn vẫn bình thản nói: “Sư huynh, biện pháp trị liệu tâm lý hay phụ trợ, không có cách nào lấy ra làm chứng cứ được, điểm này, chắc hẳn anh rất rõ.”



Tôn Minh Triết lắc đầu nói: “Không, không phải tôi muốn phản cung, tôi chỉ muốn nói là, lúc đó phải trong trạng thái thôi miên tôi mới có biện pháp ra tay với Chu Nhạc Đồng. Là tôi tự dẫn dắt bản thân, dẫn mặt ác lớn nhất trong lòng mình ra ngoài… Sư đệ, hai năm nay tôi vẫn luôn nghiên cứu về lĩnh vực tự thôi miên, cho đến hôm nay mới phát hiện ra nó nguy hiểm, đồng thời cũng tà ác đến thế…” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Thẩm Diễn nghe xong, trong lòng bỗng chốc trầm xuống, vô thức nói: “Tự thôi miên chính là sở trường của anh? Anh hiểu được bao nhiêu?”



“Đừng hỏi tôi nữa, tôi đã bị nó hại thê thảm lắm rồi, chuyện tà ác như vậy, cớ gì phải hỏi nữa? Sư đệ, tôi chỉ muốn nhờ cậu một chuyện, nhờ cậu nhất định phải nói với Giáo sư Tần, đừng nên tùy tiện đụng chạm tới lĩnh vực tự thôi miên.” Tôn Minh Triết hạ thấp giọng nói, cố gắng dùng sức kiềm chế cảm xúc, nhưng trong ánh mắt chỉ có bất lực và sợ hãi.



Thẩm Diễn gần như có thể nghe được tiếng răng va nhau lập cập của anh ta.



“Tuyệt đối… phải cách càng xa… càng tốt!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom