• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 90 - Chương 90LỆNH ĐUỔI KHÁCH

Chương 90LỆNH ĐUỔI KHÁCH

Tôn Minh Triết rời đi không lâu, Triển Phong từ góc ngoặt hành lang bên cạnh đi tới. Anh ta thấy Thẩm Diễn đứng một mình ngơ ngác giữa hành lang, bèn búng tay trước mặt Thẩm Diễn, lay lay bả vai anh hai lần: “Sao vậy? Sao như mất hồn thế?”



Thẩm Diễn đột ngột hoàn hồn, thần thái trong mắt dần dần hồi phục, anh lắc đầu nói: “Không có gì, vừa nói chuyện với Tôn sư huynh… à Tôn Minh Triết mấy câu. Đang nghĩ nếu như thầy tôi biết chuyện này, không biết sẽ có phản ứng ra sao, nên mới thất thần thôi. Anh họp xong rồi à?”



“Họp xong rồi.” Triển Phong nâng cổ tay lên, hàng mi đen dày khẽ chớp, nhìn thời gian: “Mười rưỡi rồi, giờ đi qua đó có lẽ bệnh viện cũng kiểm tra hết một lượt rồi.”



Thẩm Diễn bật cười: “Sao anh biết tôi đang muốn đến bệnh viện?”



Triển Phong: “Chỉ có mình tôi hiểu cậu thôi cưng.”



Hai người nhìn nhau cười, chút mâu thuẫn và do dự trong lòng Thẩm Diễn vừa nãy dần tan bớt. Anh gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, tập trung tinh thần vào Hàn Lộc Minh.



Thẩm Diễn đã quen bạc đãi mình. Dù Tôn Minh Triết đã nói với anh một đầu mối quan trọng như thế, nhưng anh vẫn có thể mặt không đổi sắc, chuyên tâm vào vụ án.



Thật ra trước đó Triển Phong vẫn luôn nói rằng trời sinh anh đã là người thuộc về đội cảnh sát, kể ra cũng đúng.



Có điều, khi nghe Triển Phong nhắc lại chuyện này lần nữa, Thẩm Diễn lơ đãng thuận miệng nói tiếp: “Tôi cảm thấy lĩnh vực nào mình cũng rất thích hợp, nói nghiêm túc thì bất kể làm gì cũng đều giống nhau cả.”



Triển Phong: “… Cậu thản nhiên nói lời tự đại như thế, hay ho lắm hả? Còn nữa, có phải cậu kiên quyết làm trái lời tôi không?”



Thẩm Diễn đáp lễ: “Anh có nhất thiết phải chú ý vào chuyện khác thế không? Trước mặt là phòng bệnh của Hàn Lộc Minh rồi kìa, có gì lát nữa nói sau.”



Hai người đi lên trước mấy bước, bên ngoài phòng bệnh vẫn có cảnh sát hình sự tuần tra, chị gái Hàn Lộc Minh cũng đang ở đó. Cô ta thấy cảnh sát hình sự đồng loạt chào hỏi Triển Phong, trên mặt bỗng xuất hiện vẻ sợ sệt, can đảm bước tới hỏi Triển Phong: “Chào anh, anh cảnh sát, tôi có thể vào trong thăm em trai tôi không?”



Triển Phong nói: “Xin lỗi, không được.”



Cô ta tỏ vẻ thất vọng, nhưng vẫn tỏ ý mình đã hiểu: “Không sao, tôi hiểu mà… Vậy bây giờ, các anh muốn thẩm vấn em trai tôi đúng không?”



“Xem bác sĩ nói thế nào, thưa cô Hàn.” Thái độ Triển Phong khách sáo lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng du côn vừa mới đùa giỡn Thẩm Diễn lúc nãy, theo như lời Tiểu Triệu thì chính là…



“Lúc lão đại mà nghiêm túc, ngay cả gót chân cũng tản ra luồng sáng chính nghĩa!”



“Nhưng mà tôi…”



Hàn Tuyết Đình còn chưa nói hết, đúng lúc bác sĩ điều trị của Hàn Lộc Minh từ phòng bệnh đi ra, Triển Phong bước nhanh tới hỏi: “Sao rồi, phạm nhân đã tỉnh chưa?”



Bác sĩ điều trị nhìn anh, hơi do dự: “Tỉnh thì tỉnh rồi, nhưng nếu hiện giờ các anh vào trong, tôi đoán cậu ta sẽ cực kỳ chống đối.”



Bên trong bỗng nhiên phát ra tiếng Hàn Lộc Minh gào to: “Bảo chị ta cút đi! Không cần chị ta giả mù sa mưa, cút xa cho tôi!”



Thẩm Diễn âm thầm liếc Hàn Tuyết Đình, thấy hốc mắt cô ta lập tức đỏ hoe, mím chặt môi nhưng vẫn lo lắng nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt.



Quan tâm và lo lắng, thứ tình cảm khó diễn tả thành lời, Thẩm Diễn có thể nhìn ra được, cô ta không hề giả vờ mà thật sự quan tâm đến đứa em trai này.



Chỉ là, đáng tiếc…



Triển Phong thảo luận với bác sĩ vài câu, cuối cùng cũng được bác sĩ đồng ý, cho phép anh ta và Thẩm Diễn cùng vào trong lấy khẩu cung, nhưng bác sĩ yêu cầu trước tiên phải quan sát tình trạng sức khỏe của Hàn Lộc Minh đã, xem liệu nói chuyện có thể gây ảnh hưởng đến sự hồi phục tinh thần và sức khỏe của cậu ta hay không.



Cho dù là phạm nhân nhưng bác sĩ vẫn đặt chủ nghĩa nhân đạo lên hàng đầu. Triển Phong cười tỏ vẻ đã hiểu, đẩy cửa ra, cùng Thẩm Diễn đi vào.



Căn phòng bệnh đặc biệt này sử dụng để tạm giam phạm nhân. Tất cả các cửa sổ đều được dùng loại thép có độ tinh khiết cao gia cố lại, ba lớp hàng rào lưới, tất cả đều được gắn thêm máy cảnh báo thăm dò, ngoài cửa có ba cảnh sát thay phiên nhau trực, mấy góc trong phòng cũng có bốn năm camera to nhỏ khác nhau, trong đó còn có cả camera ẩn.



Nói cách khác, chỉ cần Hàn Lộc Minh hơi có ý định hành động thiếu suy nghĩ, lập tức bị phát giác, sau đó bị bắt lại.



Thế nên lúc bọn họ bước vào trong, không lo lắng sẽ nhìn thấy cảnh tượng người không nhà trống, bởi vì Hàn Lộc Minh chỉ có thể thành thành thật thật ngồi đợi trên giường… hoặc chui xuống lòng đất, nếu như cậu ta có năng lực này.



Hàn Lộc Minh thấy hai người họ đi vào, sắc mặt lập tức biến đổi mấy lần, dường như đang ảo não vì tư thế ngồi dựa tường của mình lúc này. Thẩm Diễn nhìn mà thấy buồn cười, không kìm được nhắc nhở: “Giả vờ ngủ cũng muộn rồi.”



“… Tôi không có ý định giả vờ ngủ, các anh đã bắt được con mụ điên kia rồi à?” Hàn Lộc Minh hất cằm, trên khuôn mặt tái nhợt là sự lạnh lùng cao ngạo: “Định truy cứu mụ ấy ra sao?”



Không ngờ cậu ta lại nhìn thẳng cảnh sát, khởi binh hỏi tội.



Thẩm Diễn và Triển Phong liếc nhau. Triển Phong khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cậu ta: “Hàn Lộc Minh, bây giờ không cần cậu quan tâm người khác. Hôm nay chúng tôi đến đây cũng không phải để báo cáo công tác. Chúng tôi đã đến nhà cậu rồi, đã vào tầng hầm thứ hai của nhà cậu, chắc hẳn cậu biết rõ chúng tôi đã nhìn thấy cái gì.”



Trên mặt Hàn Lộc Minh bỗng hiện lên nụ cười không tự nhiên, ho khan hai tiếng, tất cả đâu vào đấy rồi, cậu ta mới trả lời không chút hoang mang: “Tôi chẳng hiểu các anh đang nói cái gì cả, tầng hầm thì sao? Tôi dùng để cất giữ nhạc cụ mà thôi, các anh nhìn thấy thì đã sao?”



Quả nhiên y hệt những gì Thẩm Diễn đã suy đoán trước đó. Hàn Lộc Minh tỉnh lại sẽ tìm cớ chối bỏ trách nhiệm.



Triển Phong nói: “Hàn Lộc Minh, cậu dính líu đến vụ bắt cóc Chu Nhạc Đồng, đồng thời tiến hành giật điện ngược đãi cô bé, sau đó còn có ý đồ giết người thủ tiêu, những tội danh trên, cậu có thừa nhận không?”



Hàn Lộc Minh chẳng thèm ngó ngàng: “Tại sao tôi lại phải thừa nhận, tất cả những chuyện này là Tống Dương nói à? Cho xin đi, Tống Dương có chìa khóa nhà tôi, từ khi khai giảng cậu ta đã sống ở chỗ tôi, ai có thể nói rõ ràng người xuống tầng hầm rốt cuộc là Tống Dương hay là tôi? Cảnh sát các anh phá án dùng não nhiều hơn được không? Một Tống Dương đã có thể khiến các anh xoay mòng mòng rồi, tôi là người vô tội đấy nha.”



“Cậu có vô tội hay không, chúng tôi và cậu đều rõ ràng, Hàn Lộc Minh à.” Thẩm Diễn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo, mười ngón tay đan hờ vào nhau, tùy ý đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng khuôn mặt Hàn Lộc Minh: “Nếu không phải cậu có tật giật mình thì tại sao lại gài bom vào xe Triển Phong?”



Hàn Lộc Minh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh, nói: “Tôi không có tật giật mình, cái từ này cả đời cũng sẽ không dính dáng gì đến tôi, gài bom là vì tôi thấy các anh chướng mắt thôi, chuyện này thì chứng minh được gì chứ? Mấy giáo viên tâm lý học các anh có phải đầu óc đều có bệnh không, không phải cuồng biến thái thì cũng là hoang tưởng. Tôi thấy anh mới nên uống thuốc đấy, thầy Thẩm ạ.”



Ngôn từ cậu ta sử dụng cực kỳ cay nghiệt, công kích Thẩm Diễn không chừa lối thoát, nhưng Thẩm Diễn lại không hề phản ứng gì, khóe miệng hơi cười.



Hàn Lộc Minh không biết tại sao, vừa nhìn thấy vẻ mặt vui cười của Thẩm Diễn, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành, hơn nữa rất mãnh liệt.



“Bác sĩ, theo những gì ông vừa mới thấy, với tình trạng hiện tại của bệnh nhân, có thể bắt đầu tiếp nhận thẩm vấn của chúng tôi rồi chứ?” Triển Phong đứng một bên im lặng từ đầu tới cuối bỗng nhiên cất lời, không biết đang nói với chiếc camera nào trên vách tường.



Phía bên kia lập tức đưa ra câu trả lời chắc chắn, giọng nói pha lẫn cả tạp âm nhưng vẫn rõ ràng, đủ cho mọi người trong phòng nghe rõ: “Có thể, không vấn đề gì.”



Sắc mặt Hàn Lộc Minh lập tức cứng đờ, nghe thấy Triển Phong duỗi lưng một cái, cười như không cười, từ tốn nói: “Đã có sự đồng ý của bác sĩ, vậy chúng ta bắt đầu thôi. Chúng ta bỏ qua những lời nhàm chán sáo rỗng, vào thẳng chủ đề luôn.”



“Tối ngày mùng bảy đến sáu giờ sáng ngày mùng tám, trong khoảng thời gian này, cậu ở đâu, làm gì?” Triển Phong bắt chéo hai chân ngồi xuống chiếc ghế cách Hàn Lộc Minh không xa, giọng nói lơ đễnh ẩn giấu khí thế sắc bén.



Hàn Lộc Minh bực dọc trả lời: “Tôi đã nói rồi, tôi ở nhà ngủ, ngủ đấy, nghe có hiểu không?”



Triển Phong nói: “Bằng chứng của cậu lúc đó là do Tống Dương làm chứng cho cậu. Nhưng Tống Dương đã nói, một giờ sáng đêm đó cậu ta đã rời khỏi biệt thự, đến ba rưỡi sáng quay về. Trước khi cậu ta đi, đã từng nghe thấy giọng nữ ở tầng dưới, cậu giải thích thế nào?” Nguồn : Vietwriter.vn



Hàn Lộc Minh đáp: “Cậu ta toàn nói lung tung, dựa vào đâu tôi phải giải thích những lời cậu ta nói?”



“Bởi vì tất cả những gì cậu nói hiện giờ mới là không có căn cứ, ăn nói lung tung.” Triển Phong nói: “Lời làm chứng của Tống Dương đã được thành lập, hiện tại, trừ phi cậu có thể liệt kê ra những điều lật đổ lời chứng của cậu ta, nếu không tất cả những việc cậu làm đều chỉ là ngụy biện vô ích mà thôi.”



Hàn Lộc Minh im lặng một lát, đột nhiên nở nụ cười: “Không quan trọng, hiện giờ những lời các anh nói chỉ là muốn vu oan cho tôi đã gây ra cái chết của Chu Nhạc Đồng mà thôi. Nhưng các anh chỉ có thể tìm ra được chứng cứ chứng minh có người từng ngược đãi con nhóc đó trong biệt thự của tôi. Cơ mà ai có thể chứng minh, rốt cuộc con nhóc đó chết ở chỗ nào chứ? Người mang con bé đó tới bờ sông cũng chẳng phải tôi, nên điều này có nghĩa gì?”



Cậu ta cười đắc ý: “Có nghĩa, các anh không có cách nào nói tôi giết con nhóc đó.”



Triển Phong mặt không đổi sắc, từ từ “ồ” một tiếng: “Thế ư? Cậu cho là vậy à?”



“Ngu xuẩn, các anh đấy, thật quá ngu!” Vẻ mặt Hàn Lộc Minh dần dần trở thành kiểu bệnh hoạn quái dị, nụ cười hơi âm u: “Các anh sẽ không hiểu đâu, tôi là người hoàn hảo, tất cả những chuyện tôi làm đều hoàn mỹ. Chỉ dựa vào các anh, cộng thêm cái con mèo ba chân Tống Dương kia, muốn hắt nước bẩn lên đầu tôi ư? Nằm, mơ!”



Cậu ta nói xong bỗng nhiên cười sằng sặc, đến lúc giọng khàn khàn mới bắt đầu dừng lại, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Đủ rồi, tôi mệt lắm, các anh không thể ép tôi trả lời câu hỏi, mời các anh ra ngoài.”



Đối mặt với lệnh đuổi khách đơn phương từ phía Hàn Lộc Minh, Triển Phong từ chối cho ý kiến, thậm chí nhếch môi cong cong, ánh mắt trầm tĩnh, im lặng chờ đợi biểu cảm biến thái của Hàn Lộc Minh vỡ vụn.



Phải biết rằng, hai phe giao đấu, bên phía anh vẫn còn một vũ khí sát thương cực mạnh chưa tung ra đâu. Thế mà đối phương đã vội vã muốn kết thúc cuộc chiến, tuyên bố chủ quyền rồi.



Rốt cuộc là ai ngu xuẩn đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom