• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 91 - Chương 91CÁI KẾT THẬT SỰ

Chương 91CÁI KẾT THẬT SỰ

Hàn Lộc Minh nói xong, trong phòng im phăng phắc, Thẩm Diễn vẫn luôn đứng bên rũ mắt không lên tiếng, đột nhiên lúc này ngước mắt lên.



Anh nhìn Hàn Lộc Minh với ý cười ưu nhã, ung dung.



Nhưng ánh mắt lại hỗn loạn sự lạnh lẽo và sắc bén không hề thua kém Triển Phong.



Hàn Lộc Minh bị ánh mắt kỳ lạ của Thẩm Diễn nhìn vào, sống lưng lạnh toát, thường những lúc không đoán được đường đi của đối phương cũng chính là thời khắc dễ dàng bị dao động nhất.



Thẩm Diễn nhanh chóng bắt được nét cứng ngắc và do dự của cậu ta, anh chậm rãi cất tiếng: “Hàn Lộc Minh, có chuyện này tôi thật sự tiếc thay cho cậu, nhưng tôi không thể không nói với cậu, thật ra kế hoạch của cậu không hề hoàn hảo.”



“… Anh đang nói cái gì?” Hàn Lộc Minh vẫn không chịu dễ dàng nhả lời: “Tôi chưa từng thừa nhận kế hoạch của tôi là gì, anh đừng hòng tùy tiện gài tôi bằng suy tưởng của anh.”



Thẩm Diễn không để ý tới lời ngụy biện của cậu ta, chỉ đứng dậy, một tay đút trong túi áo gió, dáng người thẳng tắp thon dài. Ánh nắng xuyên qua hàng rào lưới chiếu vào phòng bệnh, soi lên người anh, hiện ra cái bóng khuất, ánh sáng phủ lên cả lông mi và sống mũi tạo thành một tầng sáng nhu hòa tinh tế.



Triển Phong đang chống cánh tay nghiêng trên thành ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Diễn, thời gian lẳng lặng như ngưng đọng.



Thẩm Diễn bước lên hai ba bước, rồi dừng lại, phút chốc quay đầu nhìn Hàn Lộc Minh: “Mẹ đẻ cậu không có cách nào chọn lựa giữa bố cậu và chú cậu, hai anh em song sinh vẻ ngoài giống nhau, nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt. Mẹ cậu không có cách nào đưa ra lựa chọn, lưu luyến trong sự theo đuổi của cả hai, cuối cùng lại lựa chọn bố cậu vì thành tựu của ông ta. Trên thực tế, ngay cả cậu cũng không có cách nào xác định được, rốt cuộc mình nên gọi ông ta là bố, hay là bác.”



Sắc mặt Hàn Lộc Minh phút chốc tái xanh, gân xanh trên trán hằn lên, cậu ta gằn từng chữ qua kẽ răng: “Anh đang nói hươu nói vượn cái gì đấy!”



“Sau khi kết hôn, Hàn Diệp tình cờ phát hiện quan hệ mờ ám giữa mẹ cậu và em trai, tức giận không kiềm chế được, đương nhiên giận chó đánh mèo với cậu. Nhưng vì độ tương đồng ADN của cặp song sinh cùng trứng cao kinh người, anh em Hàn Diệp và cậu đều có gen tương thích rất cao. Ông ta không có cách nào chứng thực được thân phận của cậu, nhưng không khống chế được sự hoài nghi của mình, thế nên mới xa lánh cậu. Hơn nữa, cũng vì sự xuất hiện của mẹ cậu mà vợ trước của ông ta mới chết vì phát bệnh tim, Hàn Diệp cũng tự trách và áy náy đến cực hạn, dưới nhiều nguyên nhân đan xen, dù ông ta biết rõ cậu vô tội nhưng không thể nào yêu thương cậu được, chỉ có thể xa lánh cậu.”



“Anh câm miệng cho tôi… Câm miệng!” Hàn Lộc Minh hét to: “Anh thì biết cái gì? Hả? Tin đồn, hay có kẻ lòng dạ khó lường buông lời thị phi? Bố tôi rất yêu tôi, chẳng qua chỉ vì bận công việc, nên thời gian ở bên tôi mới ngắn ngủi mà thôi… Anh thì biết cái đếch gì hả!”



“Thế ư?” Thẩm Diễn hững hờ cười, chậm rãi đi đến bên giường Hàn Lộc Minh, tầm mắt thoáng mơ hồ dần dần tập trung, tập trung.



Tiếp đó, anh thấp giọng, nặng nề cất tiếng: “Cậu cực kỳ hận mẹ cậu ngoại tình để rồi mang đến bất hạnh cho cậu, cho nên cậu căm hận tóc dài của phụ nữ, cũng bởi vậy, cậu cắt sạch tóc con búp bê trong tầng hầm và tóc của Chu Nhạc Đồng. Nhưng trên thực tế, thứ cậu chán ghét nhất chính là những người phụ nữ cắm sừng chồng. Nếu như đối tượng ngoại tình là anh em của chồng, vậy thì chính là chuyện đáng ghê tởm nhất, đáng lẽ nên bị điện giật chết tươi, kể cả đứa con mà người đó sinh ra cũng là thứ bẩn thỉu, là thứ không đáng được tồn tại trên thế giới này, là thứ đáng bị ruồng bỏ, bị ném đi, sao có thể xứng đáng nhận được tình yêu thương và hạnh phúc chứ?”



Hàn Lộc Minh nghe thấy những lời anh nói, ánh mắt bắt đầu dần dần ngưng lại, lặp đi lặp lại như mất hồn: “Thứ đàn bà ngoại tình, đều đáng chết, đàn ông nhiều như vậy… cứ nhất định phải là em trai của chồng, buồn nôn, quá buồn nôn… Đê tiện.”



Ánh mắt Thẩm Diễn sáng lên, anh biết sách lược của mình đã có hiệu quả, bèn thuận thế tiếp tục dẫn dắt Hàn Lộc Minh: “Thế nên, đùa bỡn bọn họ, trừng phạt bọn họ, đều là sự ban ơn cho họ, có đúng không?”



“Bọn chúng đều là đồ đê tiện, đều là đồ đê tiện…” Ngực Hàn Lộc Minh phập phồng dữ dội, cậu ta hung hăng nắm chặt bàn tay: “Luna cũng là thứ đê tiện, quyến rũ Tống Dương, cho rằng tôi không biết chắc? Vì sao, vì sao đám đàn bà xung quanh tôi đều ghê tởm thấp hèn đê tiện đến thế! Tôi nên cắt sạch tóc của bọn họ, để bọn họ không có cách nào quyến rũ bất cứ kẻ nào!”



Triển Phong đã sớm bật bút ghi âm, đồng thời camera trong phòng cũng đang ghi lại tất cả, không bỏ sót bất kỳ một giây phút nào.



Thẩm Diễn nói: “Đúng, giống như cô bé kia. Cô bé ấy sau này trưởng thành, cũng chưa chắc là cô gái tốt lành gì, có đúng không?”



Hàn Lộc Minh cười lạnh: “Mẹ nó là ả điếm, nó cũng lẳng lơ giống mụ ta, mới bé xíu mà đã đi theo đàn ông. Sau này trưởng thành, chắc chắn sẽ là con đàn bà lẳng lơ bò loạn lên giường đàn ông!”



Thẩm Diễn: “Thế nên, cậu muốn xử quyết cô bé.”



Hàn Lộc Minh nhỏ giọng lầm bầm: “Phán quyết nó…”



Thẩm Diễn nói: “Cậu có kế hoạch hoàn hảo.”



Hàn Lộc Minh im lặng không nói, bỗng nhiên cười hai tiếng, đôi mắt tỏa sáng.



“Kế hoạch của tôi đương nhiên rất hoàn hảo, tất cả mọi người sẽ không nắm thóp được điều gì, bởi vì kế hoạch của tôi, không có vấn đề…”



Xem ra, lúc này trạng thái tinh thần của cậu ta đã gặp vấn đề tương đối nghiêm trọng rồi.



Cố chấp, biến thái, ít nhất cũng là tâm thần phân liệt mức độ nặng.



Triển Phong thản nhiên kéo ghế, xích lại gần vị trí của Thẩm Diễn, để đề phòng Hàn Lộc Minh có bất kỳ hành vi đột ngột nào thì anh ta cũng có thể ngăn chặn đầu tiên.



Mà Thẩm Diễn vẫn đang tiếp tục mớm lời cho Hàn Lộc Minh. Nếu như người không hiểu rõ nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ hơn phân nửa sẽ cho rằng hai tên giết người biến thái đang nói chuyện với nhau.



Thẩm Diễn nói: “Nhưng thật đáng tiếc, kế hoạch của cậu không đủ hoàn hảo.”



Vẻ mặt Hàn Lộc Minh đột nhiên thay đổi, hung tợn trừng mắt: “Anh nói cái gì? Sao kế hoạch của tôi không đủ hoàn hảo được!”



“Bởi vì trong kế hoạch của cậu, cậu không hề hoàn thành kết cục quan trọng nhất, cậu bảo Tống Dương ném thi thể của cô bé kia xuống đập chứa nước, nhưng cậu có biết không? Tống Dương lại sợ hãi, cậu ta đột nhiên nổi lòng từ bi, cứu cô bé kia tỉnh dậy.” Thẩm Diễn cúi người, giọng nói lộ ra mấy phần khinh miệt: “Cậu có từng nghĩ tới chưa? Kế hoạch của mình sẽ bị hủy trong tay Tống Dương, một con sâu luôn bị cậu khinh bỉ, lại phá hủy sự hoàn mỹ mà cậu kiêu ngạo nhất.”



Vẻ mặt Hàn Lộc Minh mê man, không rõ là khiếp sợ hay đờ đẫn, cậu ta ngơ ngác lắc đầu: “Tôi không tin… Rõ ràng con nhóc đó đã chết…”



Thẩm Diễn nói: “Đúng vậy, nhưng cảnh sát đã bắt được hung thủ thật sự, người đó tên là Tôn Minh Triết. Là anh ta giết chết Chu Nhạc Đồng, không phải cậu, biết không?”



Lần này Hàn Lộc Minh triệt để đờ đẫn. Thẩm Diễn cũng không nói thêm gì nữa, trong phòng lặng hẳn đi, chỉ có mỗi tiếng tim đập trong lồng ngực là cực kỳ rõ ràng, ngoài ra tiếng hít thở cũng đã bị màng nhĩ che mờ, ngăn cách bên ngoài.



Ánh mắt của anh và Triển Phong đều tập trung cao độ trên người Hàn Lộc Minh. Điều khác biệt chính là anh phải suy nghĩ cách đối đáp từng câu của đối phương thật nhanh, còn Triển Phong thì đang nghĩ làm sao để bảo đảm an toàn cho Thẩm Diễn.



Bây giờ Triển Phong đã vô cùng chắc chắn, Hàn Lộc Minh chính là một kẻ điên thứ thiệt, trạng thái tinh thần của cậu ta có vấn đề nghiêm trọng. Thẩm Diễn lại cách cậu ta một khoảng nhỏ. Lỡ như cậu ta đột ngột nổi điên, cho dù trong tay không có vũ khí, chỉ cắn một cái cũng đã xong đời.



Bất kể kết quả thẩm vấn ra sao, anh ta không thể để tên điên này làm bừa với Thẩm Diễn ngay trước mặt anh ta.



Hai người đều nhìn chằm chằm, chẳng qua vấn đề lo lắng lại khác nhau. Nhưng Hàn Lộc Minh không hề làm ra những hành vi mà họ đang lo lắng, cậu ta hoang mang ngẩng mặt lên, ngu ngơ hỏi: “Sao có thể được? Con nhóc đê tiện kia chết trong tay người khác? Tôi không tin, chắc chắn anh đang lừa tôi.”



Thẩm Diễn từ tốn nói: “Tôi không lừa cậu. Tự cậu nhớ lại mà xem, lúc ở tầng hầm, cậu chắc chắn Chu Nhạc Đồng đã chết? Lúc cậu giật điện cô bé, trái tim của cô bé đã thật sự ngừng đập hẳn chưa? Cậu chắc chắn không?”



Anh hỏi những câu này xong, lòng bàn tay và sau lưng đã toát ra mồ hôi lạnh. Tất cả những câu nói làm nền trước đó cũng chỉ vì một đòn cuối cùng này. Nếu lúc này Hàn Lộc Minh bỗng nhiên tỉnh táo, vậy thì công sức bỏ ra nãy giờ, tất cả đều là chảy về biển Đông. Vietwriter.vn



Có điều, chỉ mấy câu nói vừa nãy của cậu ta cũng đã đủ để tạo thành chứng cớ rồi.



Mà ông trời đã cho Thẩm Diễn thiệt hại đủ nhiều, đột nhiên lúc này lại bắt đầu chiều lòng anh. Hàn Lộc Minh chỉ hoang mang trong chốc lát, sau đó hung ác: “Không thể nào! Tôi đã nhốt con nhóc đê tiện kia trong hầm ngầm. Lúc cắt tóc nó, nó sợ quá khóc toáng lên, đồ đê tiện cũng thật biết giả vờ giả vịt, y hệt con mụ điếm Dương Tây, mẹ nào con nấy, con nhóc này cũng đê tiện y hệt mẹ nó. Lúc tôi dí điện nó, tiếng kêu của nó nghe hệt như tiếng mèo con. Anh từng nghe thấy tiếng mèo con kêu khi bị người khác giẫm mạnh trên đất chưa?”



Cậu ta hỏi xong, bỗng nhếch miệng cười quỷ dị, tự trả lời luôn: “Rất non nớt, rất vô tội, đám đàn bà kia cũng dùng cái giọng vô tội này đi dụ dỗ đàn ông. Tôi nghe là thấy tởm, quá tởm… Tôi dí điện nó liên tục, dí liên tục… Cho đến lúc nó không phát ra được âm thanh nào nữa, thốt không nên lời nữa. Tôi còn nhớ rõ, ánh mắt trống rỗng của nó, thân thể mềm mại, y hệt những con búp bê. Những con búp bê đó không thở, đương nhiên nó cũng không thở.”



Đây là câu nói mấu chốt nhất, tay trái Triển Phong lẳng lặng bấm nút ngừng trên bút ghi âm, tiếp đó anh ta đứng dậy bước tới, đứng cạnh Thẩm Diễn.



Nếu như nói trong vụ án này, lúc Tôn Minh Triết sa lưới vẫn chưa tính là kết thúc, vậy thì hiện giờ chính là cái kết đúng nghĩa.



Thẩm Diễn khẽ hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: “Cô bé chỉ mới năm tuổi, còn chẳng phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa nam và nữ, sao có thể là loại người dơ bẩn như cậu nói được? Hàn Lộc Minh, cậu cho rằng tất cả mọi người đều có lỗi với cậu, nhưng chị gái cậu thật lòng lo lắng cho an nguy của cậu, đã ở bên ngoài phòng bệnh suốt một ngày một đêm không hề rời khỏi thì sao? Cô ấy cũng là loại phụ nữ đê tiện như lời cậu nói ư?”



Không biết Hàn Lộc Minh nghe lọt những lời anh nói được bao nhiêu, cậu ta gục đầu xuống, bả vai khẽ run, không ngừng lặp lại trạng thái bệnh hoạn: “Chúng đều là lũ đàn bà đê tiện, đều đê tiện, đê tiện…”



“Cậu thà đối địch với cả thế giới, tự cho mình là người phán quyết tất cả mọi thứ. Nhưng cậu có từng nghĩ tới không, nếu những người khác cũng có tâm lý giống cậu, vậy thì lúc cậu năm tuổi cũng đã rơi vào kết cục giống Chu Nhạc Đồng rồi!”



Thẩm Diễn nói câu này bằng ngữ điệu nghiêm khắc hiếm thấy, ánh mắt anh hơi trầm xuống, bình tĩnh búng tay một cái, nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương, nỉ non nói nhỏ: “Tỉnh dậy đi, Hàn Lộc Minh, cậu nên đến nơi thuộc về cậu để chuộc tội rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom