• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (3 Viewers)

  • Chương 92 - Chương 92CHỖ DỰA

Chương 92CHỖ DỰA

Đêm đó, tổ chuyên án khua chiêng gõ mõ tăng ca suốt đêm, hoàn thành báo cáo rồi nộp lên cấp trên. Trong phòng nghi ngút khói, Phương Thượng từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, suýt tưởng mình bước vào hiện trường hỏa hoạn.



“Khụ… Thẩm Diễn, sao anh cũng hút thuốc thế hả!” Phương Thượng bị khói hun hoa mắt váng đầu, đặt báo cáo phân tích tâm lý của Dương Tây trên bàn anh, cau mày bịt kín mũi miệng: “Anh xem trước đi, nếu như thấy có chỗ nào không thích hợp, nhớ phải nói với tôi đấy.”



Thẩm Diễn gạt bớt tàn thuốc, cảm thấy buồn cười nhìn anh ta: “Anh bị dị ứng với khói hả?”



“… Nếu như tôi bị dị ứng, thì lúc vừa bước vào đây đã nằm ngửa ra rồi, còn có thể nói chuyện với anh được đấy à!” Phương Thượng làm ra vẻ ghét bỏ, thoáng liếc thấy một cái khẩu trang, liền nhanh tay nhanh mắt vơ lấy, vội vã đeo nó lên: “Sao anh cũng hút thuốc vậy, đúng là bị Triển Phong dạy hư rồi.”



Nói xong lại vội vàng dò xét bốn phía, sợ Triển Phong đột nhiên tặng anh ta một cùi chỏ.



Thẩm Diễn cười khẽ: “Triển Phong không có ở đây. Hai người làm sao thế, sao anh lại sợ anh ấy thế.”



Phương Thượng cười hề hề: “Ai sợ anh ta, đừng nói bừa. Tôi khí khái nam nhi mạnh mẽ ngời ngời thế này mà phải sợ ai? À đúng rồi, tôi nghe nói hung thủ lần này là Tôn Minh Triết của Đại học Q đúng không, thật đáng tiếc, anh ta chính là cao thủ về phương diện tự thôi miên, tôi còn đang muốn có cơ hội lãnh giáo anh ta nữa kìa.”



Thẩm Diễn nhớ tới những lời Tôn Minh Triết nói với anh trước khi bị bắt, trầm tư phụ họa một câu: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”



“Anh ta nghiên cứu lĩnh vực này chắc cũng phải bốn năm năm gì đó rồi, trong nước có lẽ không người nào nghiên cứu sâu hơn anh ta, thật ra tôi rất muốn tìm anh ta tâm sự, nhưng anh ta lại từ chối.” Phương Thượng nhún vai, nói khẽ: “Nghe nói lúc anh ta giết người đang trong trạng thái tự thôi miên, có phải thật không thế?”



Thẩm Diễn nói: “Anh ta cũng từng nói với tôi như vậy, nhưng là thật hay giả thì đã không có cách nào kiểm chứng.”



Phương Thượng tiếc hận: “Đáng tiếc thật, tôi chỉ từng đọc được miêu tả về tự thôi miên qua một số luận văn và sách vở, nhưng trên đó đều viết theo kiểu lập lờ nước đôi, không nhìn thấy quá trình áp dụng cụ thể, chỉ biết lúc gọi tỉnh dậy cần phải có một khẩu lệnh nào đó làm điều kiện, vậy thì có tác dụng gì chứ. Chậc, nếu có cơ hội, tôi còn muốn thử nghiệm thực tế nữa cơ.”



“Khẩu lệnh?” Thẩm Diễn hứng thú với lời anh ta nói: “Anh xem được ở đâu, là sách bán trên thị trường hay tài liệu nước ngoài?”



“Có lẽ là một bản tài liệu nước ngoài, anh cũng có hứng thú à? Đợi về nhà tôi sẽ tìm thử cho anh mượn đọc.” Phương Thượng cười hì hì, tiện thể đặt tay lên vai Thẩm Diễn, lập tức lộ ra bản tính vốn có: “Tôi cũng không cần báo đáp đâu, hai ta tìm lúc nào đó ăn bữa cơm, trao đổi chút về kinh nghiệm của anh lúc ở BAU, thế nào?”



Thẩm Diễn còn chưa đồng ý thì cảm thấy vai mình nhanh chóng bị đè xuống: “Sở nghiên cứu tâm lý của các cậu rảnh lắm à? Đừng quấy rối cậu ấy, để tài liệu đấy rồi mau đi đi.”



Vừa nãy Thẩm Diễn chỉ lo nói chuyện với Phương Thượng nên không chú ý Triển Phong đã đến từ lúc nào.



Phương Thượng rất thức thời, vừa nghe thấy giọng Triển Phong liền nhanh chóng chạy nhanh như thỏ. Triển Phong trừng mắt nhìn bóng lưng của anh ta, bất mãn nói với Thẩm Diễn: “Này, lần sau cậu ta còn tới tìm thì đừng có để ý, kề vai bá cổ, chẳng ra thể thống gì cả.”



Thẩm Diễn: “Hả?”



Anh nghe câu này của Triển Phong mà chẳng hiểu ra sao, không đoán nổi vị đại thiếu gia này lại nổi giận cái gì. Thẩm Diễn nghĩ thầm, không phải anh ta cũng thường xuyên kề vai bá cổ mình đấy thôi?



“Tóm lại cậu cứ nhớ kĩ là được… Đúng rồi, vừa nãy tôi đến chỗ cục trưởng, vụ án được phá trước thời hạn nên cục trưởng quyết định cho chúng ta năm ngày nghỉ.” Triển Phong kéo ghế xoay tới, ngồi xuống rất phách lối, nhướng mày cười khẽ: “Lần này có thời gian đi cùng cậu rồi, đợi gửi báo cáo lên trên xong, về nhà ngủ một giấc rồi chuyên tâm xử lý việc của cậu.”



Thẩm Diễn: “Đi đâu?”



Triển Phong: “Đi đâu cái gì?”



Có lẽ hai người họ đều làm liên tục ngày đêm không nghỉ, suốt đêm không chợp mắt nên Thẩm Diễn cảm thấy quả thật mình không theo kịp suy nghĩ của Triển Phong nữa: “Anh nói muốn cùng tôi đi đâu? Làm gì?”



“Cùng cậu đi tìm hàng xóm trước kia ấy, quên rồi à?” Triển Phong bắt chéo chân, trên khuôn mặt khó nén mệt mỏi mang theo nụ cười phóng túng: “Cậu sao vậy hả, xem ra trí nhớ không được tốt lắm.”



Giờ Thẩm Diễn mới nhớ tới, lúc trước, trong kỳ nghỉ của Triển Phong, hai người họ nói muốn làm chuyện này, nhưng đúng lúc gặp phải vụ án Chu Nhạc Đồng, thế nên quên mất, làm chậm trễ luôn.



Nhưng anh không ngờ Triển Phong vẫn chưa quên, còn nhớ như in.



“Đúng vậy, trí nhớ của tôi quả thật không tốt lắm, mà nè, trí nhớ của anh cũng tốt phết.” Thẩm Diễn cười khẽ, cho dù thức đêm sắc mặt hơi tái nhợt, mắt thâm đen nhưng nụ cười vẫn thong dong ôn hòa: “Cám ơn, nhưng chuyện này cũng không vội, chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi làm.”



Anh vừa nói xong, điện thoại di động réo vang. Vừa thấy tên hiển thị là trường học, trong lòng Thẩm Diễn bỗng sực tỉnh.



Anh nhận điện thoại, nghe người ở đầu dây bên kia nói rõ ý định xong, giọng Thẩm Diễn bỗng nhiên hơi trầm xuống.



“… Được, rõ rồi, cám ơn, tôi biết rồi, tạm biệt.”



Triển Phong nhìn anh nghe điện thoại mà mặt mày lạnh tanh, tò mò hỏi: “Trường các cậu à? Sao thế, đột nhiên rủ lòng thương, muốn cậu quay về dạy học hả?”



Thẩm Diễn liếc Triển Phong, cười thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh đúng là miệng quạ đen, cuối cùng thành sự thật rồi.”



Triển Phong: “???”



Lúc đến nhà để xe, Thẩm Diễn nhìn thấy Triển Phong còn xắn tay áo, bèn không kìm được hỏi: “Anh có thể đổi ngay cái điệu bộ như muốn đi đập phá quán nhà người ta này không hả? Tôi chỉ đến đó ký tên thôi, anh lại hung hăng thế này, mất công lát nữa bảo vệ lại ngăn cản không cho anh vào.” Nguồn : Vietwriter.vn



“Sợ chắc? Có bản lĩnh thì cản thử xem.” Triển Phong chẳng thèm ngó ngàng, lên xe đóng sầm cửa. Thẩm Diễn nghe tiếng sập cửa mà cũng cảm thấy hơi đau lòng, cửa xe hơn triệu tệ trong tay anh ta cứ như cái cửa sắt thích thì sập bừa…



Triển Phong ngồi vào xe, cũng không có chút ý thức rằng người lái xe phải tỉnh táo, đốt ngón tay thon dài có lực nắm mạnh tay lái, gân xanh nổi cuồn cuộn: “Trường học rác rưởi gì vậy, thế mà muốn sa thải cậu.”



Thẩm Diễn bất lực cười đáp: “Anh vẫn luôn giật dây tôi từ chức đấy mà? Tôi tưởng lần này cuối cùng anh và nhà trường cũng tâm đầu ý hợp, sao giờ tức giận thế hả.”



Triển Phong nâng tông giọng: “Có thể giống nhau chắc? Cậu chủ động từ chức và ông ta sa thải cậu, như nhau chắc? Ông ta dựa vào cái gì mà sa thải cậu, tôi nói này, có phải cậu là thằng ngốc không?”



Thẩm Diễn gật đầu phụ họa: “Ừm, đúng vậy mà, tôi bị mất trí nhớ, nên đầu óc không được lanh lợi cho lắm.”



Triển Phong: “… Ai bảo cậu thừa nhận!”



Thẩm Diễn: “???”



Triển Phong im lặng, đập mạnh tay lên vô lăng, cau có lầm bầm: “Được rồi, dù sao có tôi, cái trường tồi tệ, ức hiếp cậu không có ai chống lưng à, đúng là không coi ông đây ra gì!”



Tiếp đó, anh ta cực kỳ phóng khoáng, hăng hái liếc Thẩm Diễn, giọng lạnh lẽo tàn nhẫn: “Anh làm chỗ dựa cho cậu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom