• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 93 - Chương 93THUỐC LÁ

Chương 93THUỐC LÁ

Đại học Q, phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.



Chủ nhiệm khoa ngồi trước bàn làm việc, đẩy tập văn kiện đến trước mặt Thẩm Diễn, khẽ hắng giọng: “Đồng chí Thẩm Diễn, đây là hợp đồng và thư thanh lý, cậu xem thử đi, nếu như không có vấn đề gì, vậy mời cậu… À, hay là cậu cứ xem qua trước đi đã?”



Thẩm Diễn ngẩng đầu, cười mỉm lễ phép: “Không sao, tôi tin nhà trường sẽ không động tay động chân vào hợp đồng, ký tên là được rồi đúng không?”



Anh thong dong bình tĩnh, không hề quan tâm hơn thua, ngược lại khiến chủ nhiệm khoa hơi xấu hổ, ông ta cầm khăn tay khẽ lau Thái Dương, nói: “Đúng đúng, còn nữa, về tiền lương và tiền thưởng, cậu có thể yên tâm, nhà trường sẽ phát đúng thực tế. Đồng thời vì thanh lý hợp đồng sớm nên trường sẽ đền bù tổn thất cho cậu một khoản ngoài định mức nữa.”



Triển Phong bật cười khinh khỉnh, ánh mắt lạnh lẽo quét qua chủ nhiệm khoa. Đối phương nhìn thấy, mồ hôi lạnh sau lưng lập tức túa ra. Nhưng còn may, Thẩm Diễn vẫn tốt tính trước sau như một, cười khách sáo nói: “Cảm ơn.”



Chủ nhiệm khoa thấy Thẩm Diễn không hề dao động, ký vào thư thanh lý hợp đồng, ông ta hoàn thành nhiệm vụ bèn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nở nụ cười, vươn tay nói: “Thẩm Diễn, tôi chúc cậu sau này phát triển hơn nữa.”



Ông ta giơ tay giữa không trung, nhưng đối phương lại không phối hợp giả vờ giả vịt diễn kịch như trong dự định.



“Chủ nhiệm, tôi còn để vài món đồ cá nhân trong phòng thí nghiệm, xin hỏi tôi có thể đến đó lấy không?” Thẩm Diễn cười mỉm, tay vẫn đang cầm cây bút ký tên. Anh đặt bút xuống, thuận thế đút tay vào túi quần như không thấy chuyện gì xảy ra.



Động tác lưu loát liền mạch, thật không nhìn ra anh có cố ý không thèm đếm xỉa đến bàn tay đang chìa ra của chủ nhiệm khoa hay không.



Đương nhiên, trên thực tế anh vẫn không nhìn thấy.



Chủ nhiệm khoa lúng túng, cười gượng phẩy tay, nói: “Đương nhiên, đương nhiên được, quyền hạn của phòng thí nghiệm là do Giáo sư Tần đặt ra, chỉ cần được ông ấy đồng ý là được.”



“Vậy cảm ơn nhiều.” Thẩm Diễn quay sang nói với Triển Phong: “Chúng ta đi thôi.”



“À, vậy thầy…” Chủ nhiệm khoa suýt nói thầy Thẩm, vội vàng đổi giọng ngay lúc Thẩm Diễn quay đầu nhìn ông ta. Ông ta cười gượng hai tiếng: “Thẩm Diễn này, phó hiệu trưởng còn bảo tôi chuyển lời tới cậu, hiện giờ Giáo sư Tần đang bận tu nghiệp ở nước ngoài, chuyện của cậu, nhà trường sẽ nói với ông ấy, về phía cậu… Hy vọng cậu có thể lấy đại cục làm trọng, cậu hiểu ý tôi chứ?”



Thẩm Diễn mỉm cười chưa kịp lên tiếng thì Triển Phong không thể nhịn nổi nữa, giơ tay cản anh, bước lên chất vấn: “Ông có ý gì? Trường khai trừ cậu ấy, còn muốn cậu ấy giải thích trước mặt mọi người là do lỗi của cậu ấy? Ông đừng khinh người quá đáng, tôi cho ông biết, trường các ông chơi cái trò này đừng tưởng rằng không ai nhìn ra.”



Triển Phong cao to, thân hình rắn chắc, vừa bước ra đã mang theo sát khí, đôi mắt trầm lạnh hung hăng quét tới, chủ nhiệm khoa nhìn thấy, bất giác lui về sau nửa bước.



“Cậu… Cậu, trò gì cơ chứ.” Chủ nhiệm khoa lắp bắp, rõ ràng đang chột dạ nhưng vẫn cố ngang ngạnh ra vẻ mạnh mẽ: “Tôi cho cậu biết, chúng tôi đều rõ ràng làm việc theo quy định của trường học. Thẩm Diễn luôn không làm việc trong trường, vô duyên vô cớ chiếm danh ngạch giáo sư, đây là lãng phí tài nguyên xã hội!”



“Ông thử nói lại xem? Hả? Trợn mắt nói dối, là ai tạm ngừng chức vụ của cậu ấy trước?” Triển Phong lại bước lên trước một bước, ngón tay phách lối chỉ thẳng vào chủ nhiệm khoa, nói: “Tôi cho ông biết, tôi không so đo với các ông mà thôi. Phó hiệu trưởng Đại học Q ăn tiền hoa hồng của kẻ khác, nếu lộ ra ngoài có thể lên chuyên mục tin tức xã hội đấy?”



Chủ nhiệm khoa kìm nén đến mức mặt đỏ tới tận mang tai: “Cậu là cảnh sát kiểu gì thế, sao lại có thể nói năng kiểu đó với người làm trong ngành giáo dục…”



Triển Phong hùng hùng hổ hổ, lúc nheo mắt lại càng lộ rõ vẻ lạnh lùng tàn khốc: “Tôi cho ông biết, một vừa hai phải, hiểu chưa? Tôi không được điều tra án kinh tế, nhưng nếu muốn điều tra thì cũng không phải không có nguồn lực, đừng có đâm đầu vào họng súng của ông đây.”



Mỗi lần anh ta nhắc tới vấn đề kinh tế của phó hiệu trưởng, rõ ràng chủ nhiệm khoa cũng co rúm người lại, lần này cũng vậy. Nhưng có lẽ chủ nhiệm khoa bị lòng tự trọng quấy nhiễu, đối mặt với một thanh niên kém mình nhiều tuổi thế này, ông ta sao có thể mất hết mặt mũi mà nhận thua được.



“Cậu đừng nói lung tung, phó hiệu trưởng của chúng tôi thanh chính liêm khiết, về phần có một vài nhà tài trợ, đó là giới trí thức trong xã hội giúp đỡ trường, không hề liên quan đến người nào trong trường chúng tôi cả.” Chủ nhiệm khoa đã lùi đến sát bên bàn, còn dùng sức vỗ bàn nói: “Cậu nói hươu nói vượn thế này, tôi có thể đến Cục Cảnh sát khiếu nại cậu.”



Triển Phong cười khinh khỉnh: “Ông đi đi, tôi sợ ông không đi đấy, đến rồi thì vừa hay, ở lại lấy lời khai luôn.”



Chủ nhiệm khoa: “Cậu…!”



Thẩm Diễn nhìn hai người giương cung bạt kiếm, nếu còn tiếp tục nói nữa thì sẽ ra tay với nhau mất. Tuy có thể đoán được kết quả nhưng hậu quả dẫn tới chắc chắn sẽ khiến người ta đau đầu.



“Được rồi, chúng ta nên đến phòng thí nghiệm thôi.” Anh bước lên giữ chặt cánh tay Triển Phong, kéo anh ta ra ngoài, không ngờ lại không kéo được: “Triển Phong!”



Triển Phong quay đầu liếc anh, quát to một tiếng: “Cậu cứ kệ tôi.”



Thẩm Diễn dở khóc dở cười: “Chỉ là cách chức thôi, tôi cũng đâu cảm thấy gì, mà cũng đâu phải không tìm được việc làm. Được rồi đi thôi, lấy đồ xong đã, chẳng phải chúng ta còn có việc sao?”



Vừa nói, anh vừa túm lấy Triển Phong, lần này sức lực trên tay Triển Phong đã buông lỏng hơn trước một chút.



Chủ nhiệm khoa đối diện cũng chưa mất não hoàn toàn. Ông ta thấy Thẩm Diễn khuyên can bèn thức thời ngậm miệng. Triển Phong bị Thẩm Diễn kéo giật lùi từng bước, cuối cùng mới lôi được ra khỏi văn phòng chủ nhiệm khoa. Vừa ra đến hành lang, Triển Phong khó chịu hất tay Thẩm Diễn ra, nói: “Cái lão già kia tỏ vẻ khinh thường cậu cực kỳ, cậu vội vã kéo tôi đi làm gì? Có phải cậu cảm thấy tôi không thể xử lý được lão không? Coi thường tôi á?”



Thẩm Diễn: “Không phải, không coi thường anh, sao tính tình anh lại…”



Triển Phong: “Cái gì?”



Thẩm Diễn bất lực đứng thẳng người, nhìn Triển Phong: “Sao lại không kiềm chế được vậy, cãi nhau với ông ta thì có gì hay, chứng cứ phó hiệu trưởng nhận hối lộ rõ ràng thế kia rồi, sau khi về nhắn một tiếng với tổ hai, giao chứng cứ cho bọn họ điều tra là được rồi, dùng dằng dây dưa quá nhiều với ông ta làm gì.”



Mỗi một từ anh nói đều có lý, tổ hai là tổ chuyên án chuyên thẩm tra xử lý tội phạm kinh tế, phương thức xử lý này đúng là không còn gì hợp lý hơn, lại trực tiếp hơn việc xung đột cãi tay đôi với chủ nhiệm khoa, cách xử sự lý trí như thế khiến Triển Phong cũng không thể phản bác được gì.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Anh ta hừ một tiếng, cúi đầu rút một điếu thuốc, châm lửa xong lại đưa cho Thẩm Diễn.



Thẩm Diễn bật cười: “Trong tòa văn phòng không được phép hút thuốc.”



Triển Phong nhướng cao mày, tỏ vẻ coi thường: “Cậu bị cách chức rồi đấy cưng à, kệ mợ cái chuyện không được phép hút thuốc kia đi.”



Thẩm Diễn kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, chăm chú nhìn làn khói màu xám xa xăm đang bốc lên, ngẫm nghĩ một lát, sau đó bật cười. Anh cầm điếu thuốc rít một hơi, ánh mắt thăm thẳm nhìn Triển Phong: “Kệ mợ cái chuyện không được phép hút thuốc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom