• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (4 Viewers)

  • Chương 94 - Chương 94KẾ TIẾP

Chương 94KẾ TIẾP

Khi rời khỏi trường, mặc dù Thẩm Diễn đã cố gắng xử lý khiêm tốn nhất có thể, nhưng tin tức vẫn lan truyền nhanh chóng, vừa ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm đã nhìn thấy đám người Từ Đằng Phi đi qua đi lại bên ngoài. Họ vừa nhìn thấy anh, liền nhanh chóng vây quanh.



Tần Sở Sở cũng ở trong đó, mặc dù gương mặt đầy lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Triển Phong, ánh mắt cô không tự chủ dõi theo anh ta, nhìn đến mức ngơ ngẩn.



Triển Phong rất tự giác không quấy rầy bọn họ nói chuyện, nhét tay trong túi áo, hờ hững đi sang bên cạnh.



“Xảy ra chuyện gì vậy, nghe nói trường sa thải cậu?” Từ Đằng Phi vội vàng lên tiếng, sốt ruột nói: “Rốt cuộc là hiểu lầm cái gì thế, Thẩm Diễn, cậu không ký đấy chứ?”



Thẩm Diễn mỉm cười, nhún vai nói: “Ký rồi.”



Từ Đằng Phi kêu lên: “Ký rồi? Thằng nhóc cậu điên rồi! Chuyện này rõ ràng có người hại cậu, dựa vào cái gì mà lại bắt cậu đi.”



“Đúng vậy đó, Thẩm sư huynh, anh không thể đi, đợi ba em về, nếu biết bọn họ giở những thủ đoạn này, nhất định sẽ nghĩ cách giữ anh lại.” Tần Sở Sở nói, bỗng nhiên vành mắt đỏ lên: “Tôn sư huynh, anh ấy... Chuyện của anh ấy, đến bây giờ em cũng chưa dám nói với ba, nếu ngay cả anh cũng rời khỏi trường, vậy...”



Cô vừa khóc, mấy thầy giáo nam bên cạnh lập tức luống cuống. Tần Sở Sở vốn là một mỹ nữ xinh đẹp, lại là người có tri thức, còn là con gái độc nhất của Giáo sư Tần, người theo đuổi nhiều không kể xiết. Bây giờ họ có cơ hội tốt để lấy lòng, mặc dù không phù hợp với mục đích đến đây, nhưng người phản ứng nhanh vẫn tiến lên nhỏ giọng an ủi.



Có điều Tần Sở Sở vừa khóc vừa phát hiện Triển Phong đứng cách mình rất xa, nghĩ đến sau khi Thẩm Diễn đi thì cơ hội gặp Triển Phong sẽ giảm rất nhiều, lập tức càng thêm đau buồn, nước mắt muốn ngừng mà không được.



Từ Đằng Phi bên kia liên tục lảm nhảm muốn giúp anh lấy lại công bằng, Thẩm Diễn lại không quan tâm nói: “Thật ra cũng không sao, sau khi tôi về nước, đứng trên bục giảng cũng không được mấy ngày. Trường mời tôi đi, cũng coi như là tiết kiệm tài nguyên cho xã hội, tôi không có ý kiến gì.”



Một giáo viên khác bất bình thay anh: “Anh đó, tốt tính quá đấy, rõ ràng là phó hiệu trưởng đang trả đũa anh, trước đó anh bị dừng công tác cũng là ông ta giở trò, bây giờ còn thẳng tay sa thải anh. Thẩm Diễn, anh không cần sợ ông ta, chúng tôi đều ủng hộ anh, sao có thể để mặc cho ông ta lạm dụng quyền hành chứ, chúng ta tìm hiệu trưởng đến.”



“Đúng vậy, phó hiệu trưởng không thể một tay che trời, chẳng lẽ không có ai trừng trị được ông ta sao!”



Mọi người thi nhau đáp lời, tinh thần quần chúng kích động hừng hực, có thể thấy được ngày thường vị phó hiệu trưởng này không được lòng người đến mức nào.



Thẩm Diễn bị bọn họ vây quanh, mỗi người một câu động viên khiến trong lòng anh thấy ấm áp. Thật ra những người này cũng không quen thân với anh, thậm chí chỉ quen biết sơ sơ, nhưng tại thời điểm anh bị đuổi khỏi Đại học Q, bọn họ vẫn chịu đứng ra, xung phong muốn đòi lại công bằng cho anh.



“Cảm ơn mọi người, thật sự cảm ơn mọi người. Tôi luôn tự nói rằng mình là người không có bạn bè, không ngờ mọi người vẫn coi tôi là bạn bè.” Thẩm Diễn thở dài, nụ cười trong trẻo mà đơn thuần. Gương mặt anh vẫn rất bình thản, giờ phút này lộ ra vẻ xúc động, không có lời nào có thể diễn tả được: “Về chuyện trường học, thật sự tôi cảm thấy không sao cả. Trong khoảng thời gian này bản thân tôi đã tự suy nghĩ, có lẽ tôi cũng không nhiệt huyết với việc dạy học, bây giờ thuận theo tự nhiên quay lại như trước, chưa chắc không phải là chuyện tốt.”



Anh nói đến nước này, ý tứ đã rất rõ ràng, nhưng mấy người này vẫn cứ cho rằng anh không muốn làm lớn chuyện, vì vậy rất tiếc hận. Cuối cùng, Từ Đằng Phi thở dài một hơi, thay mặt mấy người này trịnh trọng nói với anh: “Thẩm Diễn, chúng tôi đều rất bội phục cậu, chuyên môn cao, nhân phẩm tốt, có nguyên tắc. Nếu không phải cậu điều tra, chưa chắc cái chết của con gái Dương Tây có thể được làm sáng tỏ, mặc dù bản thân chị ta hồ đồ làm chuyện ngu xuẩn, nhưng mà... Dù bất kể thế nào tôi vẫn coi cậu là anh em, thời gian chúng ta ở cùng nhau không dài, nhưng tôi cũng đã coi cậu là anh em rồi! Thế nhé, không đôi co.”

Vietwriter.vn

Thẩm Diễn nghe xong bèn cười: “Dĩ nhiên rồi, sau này tôi không ở trường, đương nhiên muốn có thêm nhiều bạn bè là phó giáo sư, nếu không làm việc thế nào đây.”



Giọng điệu nói chuyện của anh rất thoải mái, mấy người xung quanh nghe thấy cũng thả lỏng hơn, Tần Sở Sở cũng ngừng khóc. Mấy người lại nói thêm vài lời xúc động khi chia tay, còn nhiệt tình bắt tay Thẩm Diễn. Lúc này Tần Sở Sở can đảm đi đến trước mặt Triển Phong, vươn tay nói: “Cảm ơn anh, nghe nói anh chăm sóc cho sư huynh của tôi rất nhiều.”



Triển Phong thoáng nhìn bàn tay cô vừa đưa ra. Một cô gái trắng trẻo mảnh mai, lại rất chủ động, không có xíu run sợ nào cả.



Anh ta lễ độ bắt tay một cái rồi nhanh chóng buông ra: “Việc này không cần cô cảm ơn.”



Tần Sở Sở vừa tiếp xúc với bàn tay anh ta, mặt hơi ửng đỏ, chỉ là sau khi nghe anh ta nói thì bất giác lùi bước: “Anh không cần khách sáo đâu. Tôi với Thẩm sư huynh là đồng môn, tôi cảm ơn anh thay anh ấy cũng là điều nên làm.”



“Quan tâm đến chuyện của cậu ấy cũng là điều tôi nên làm.” Triển Phong ném một câu không nặng không nhẹ, khiến Tần Sở Sở không biết đáp sao cho phù hợp.



Đồng thời, Triển Phong không để cho cô một chút thời gian suy nghĩ, anh ta lách qua người cô đi đến bên cạnh Thẩm Diễn, cúi đầu như hỏi gì đó.



Ánh sáng chiếu vào bên mặt Thẩm Diễn, đường cong khuôn mặt cũng bị ánh sáng nhuộm hư ảo, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười nhạt trên gương mặt anh. Anh khẽ gật đầu rồi nói mấy câu với đám người Từ Đằng Phi, sau đó quay đầu vẫy tay cười với cô.



Tần Sở Sở giật mình, vẫy tay đáp lại theo bản năng, tiếp đó lại nhìn thấy hai người họ sóng vai quay người, đi về phía ngược lại.



Hai người họ có vóc dáng khác nhau, khí chất cũng khác nhau, thoạt nhìn hai người hoàn toàn không hề có liên quan nào. Nhưng nhìn bóng lưng đứng cạnh nhau, sóng vai nhau cùng tiến về phía trước lại hài hòa ăn ý đến vậy.



Dường như, không có bất kỳ ai có thể chen vào thế giới của họ.



Tần Sở Sở ngơ ngác nhìn, mãi đến khi nghe thấy người bên cạnh than thở: “Thẩm Diễn cứ vậy ra đi, thật là ỷ thế hiếp người, ôi, những người không quyền không thế như chúng ta, cũng chỉ có thể gánh lấy xui xẻo.”



“Cũng chưa chắc đâu, phó hiệu trưởng làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, nếu có một ngày thật sự có người muốn tố cáo vạch trần ông ta, chúng ta đều có thể làm nhân chứng.” Một người khác nói: “Làm không tốt, chúng ta chính là Thẩm Diễn kế tiếp.”



Nhân chứng? Tố cáo?



Trong đầu Tần Sở Sở không ngừng suy nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, hào hứng nói: “Đúng! Chúng ta quyết không thể để loại người làm nhiều việc gian ác như ông ta cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được. Chúng ta phải tính toán cẩn thận, phải làm sao thu thập chứng cứ, phối hợp với cảnh sát bắt lấy nhược điểm của phó hiệu trưởng...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom