• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 95 - Chương 95LÀ ANH SAO

Chương 95LÀ ANH SAO

Khi rời trường xuất hiện chút chuyện, nên lúc về cũng hơi muộn, ban đầu hai người định tự nấu nướng, nhưng không chịu nổi cơn đói do tắc đường quá lâu, họ liền dứt khoát giải quyết bữa tối ở bên ngoài. Khi về đến nhà, Thẩm Diễn vừa lấy chìa khóa vừa nói với Triển Phong: “Chỗ này là ký túc xá của trường cấp, bây giờ tôi đã nghỉ việc, cũng nên dọn đi nơi khác.”



Ngụ ý là, chỗ này còn có đồ gì của anh ta không, nhớ cầm hết đi nhé.



Triển Phong ừ một tiếng, quay đầu châm thuốc: “Ừm, gọi công ty dọn nhà đến, thu dọn hành lý thôi.”



Cũng không biết anh ta đang nói đến đồ của mình hay của Thẩm Diễn.



Sau khi nói xong, anh ta lại lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi: “Cũng không biết cậu có nhận ra không, được rồi, nhận ra cũng vô dụng.”



Thẩm Diễn không nghe rõ, liền hỏi lại: “Anh nói cái gì?”



“Không có gì, trường có đưa thời hạn cho cậu không? Bắt cậu phải dọn đi trong mấy ngày?”



Thẩm Diễn lắc đầu nói: “Không có, nhưng nên dọn nhanh thì tốt hơn, tránh để người ta đến tận nơi đuổi người thì không hay.”



“Ai dám đuổi cậu? Hắn thử xem.” Triển Phong khinh thường xì một tiếng, động tác cầm thuốc lưu manh ngông cuồng, anh ta hút một hơi rồi thản nhiên nói: “Hai ngày nữa, tôi với cậu đi thăm dò chuyện hàng xóm cũ, hai ngày chắc cũng đủ rồi. Sau đó giúp cậu dọn nhà, trước tiên cậu không cần phải tìm phòng trọ vội, ráng ở hai ngày trong ký túc xá với tôi đi.”



Thẩm Diễn biết, đội cảnh sát sẽ sắp xếp ký túc xá cho nhân viên độc thân từ nơi khác đến như Triển Phong, cấp bậc giống như Triển Phong, lại được điều xuống từ đơn vị phía trên, chắc điều kiện sẽ không tệ. Anh gật đầu, không có ý kiến với đề nghị này, chỉ có điều nghĩ đến sau đó vẫn phải đi tìm nhà thì hơi đau đầu: “Cũng không thể cứ ở mãi trong ký túc xá của anh, cuối cùng vẫn phải tìm phòng trọ; nơi ở, công việc... đều phải tìm lại từ đầu...”



Triển Phong ngả người dựa vào thành ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, động tác tùy tiện thảnh thơi, vẻ mặt bất mãn, hất cằm nhìn Thẩm Diễn: “Cậu còn do dự cái gì. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng hòng mơ đến công việc khác, tôi chấm cậu rồi.”



Anh ta nói xong câu đó, tàn thuốc mang theo đốm đỏ rơi xuống gạt tàn gần đó vô cùng chính xác.



Đêm dài tĩnh lặng, hai người nhìn nhau trong căn phòng vô cùng yên ắng, Thẩm Diễn dựa lưng vào tủ rượu, nghiêng người ngước mắt nhìn Triển Phong, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước.



Mà trong mắt đối phương thì giảm bớt vẻ trêu chọc và đùa giỡn thường ngày, tăng thêm mấy phần trầm lạnh nghiêm túc; cùng với vẻ kiên định nhất quyết phải có được.



Thẩm Diễn nhìn vào đôi mắt anh ta, bỗng nhiên cười: “Anh đoán chắc tôi sẽ đồng ý?”



Triển Phong hừ một tiếng: “Đương nhiên, rõ ràng cậu cũng có mặt khát vọng: cừu con đi lạc rất muốn tìm đường về nhà, không phải sao? Theo tôi đi.”



Thẩm Diễn cảm thán: “Có lẽ chú cừu con này sẽ một đi không trở về, càng chạy càng xa trên con đường vốn đã chệch khỏi quỹ đạo.”



“Rốt cuộc cậu đã xác định rõ cái gì là con đường đúng đắn chưa? Cần tôi nói...” Triển Phong nhếch môi, nụ cười vừa du côn vừa đẹp trai, trong lười biếng lại tản ra khí thế mạnh mẽ: “Bây giờ cậu ngoan ngoãn đi theo tôi là được rồi. Ngoài con đường này, những con đường khác mà cậu đi mới gọi là càng đi càng sai, càng chạy càng xa.”



Thẩm Diễn bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy mình đang đi vào một cái bẫy lớn, ngây ngốc trì độn, sắp bị buộc ký hợp đồng bán thân rồi. Được, tôi sẽ cân nhắc lời anh nói, nhanh chóng cho anh câu trả lời chắc chắn.”



Triển Phong lại làm lơ, tự quyết: “Vậy quyết định như thế đi, bây giờ thư thả nghỉ ngơi hai ngày, sau đó còn phải lên tỉnh báo cáo quá trình điều tra vụ án này, cậu đi cùng tôi, nhân tiện tiến cử cậu luôn.”



Thẩm Diễn: “... Tôi vừa nói để tôi cân nhắc một chút mà?”



Triển Phong: “Ôi, buồn ngủ quá, không được, tôi phải đi ngủ đây, ngủ thôi ngủ thôi.”



Thẩm Diễn: “Anh...”



Triển Phong đi được nửa đường, nghe thấy giọng nói của anh thì dừng lại, quay đầu ném ánh nhìn mang theo ý cười và vẻ vô sỉ vì đã chắc cú: “Đúng rồi, sao tôi lại quên nói chúc ngủ ngon được chứ, ngủ ngon mơ đẹp nhé tình yêu.”



Thẩm Diễn đứng ở hành lang, nhìn anh ta phóng khoáng lưu loát đẩy cửa phòng ngủ đi vào, động tác trôi chảy tựa như đang ở nhà mình, nhất thời cảm thấy không giận nổi nữa.



Ở cùng tên quỷ ngây thơ này, rốt cuộc có gì phải tức giận đâu chứ?



Anh quay đầu nhìn những chai rượu đặt trong tủ rượu, do dự mấy phút, vẫn mở ra một chai rượu tây còn dư một nửa, rót vào ly thủy tinh, sau đó vặn đóng nắp chai, đặt lên tầng cao nhất.



“Chỉ uống một ngụm rượu này thôi, bắt đầu từ ngày hôm nay, cai dần dần.”



Thẩm Diễn nhìn chất lỏng màu hổ phách dập dờn trong ly, ngồi tựa vào ghế bành tự nhủ với mình.



Cảnh sát sao?



Thật sự anh chưa bao giờ nghĩ đến, cũng có ngày mình sẽ bước trên con đường làm cảnh sát.

Vietwriter.vn

Thẩm Diễn tự giễu nghĩ, từ bài xích cảnh sát đến ở chung một nhà với cảnh sát, thậm chí bây giờ còn bắt đầu cân nhắc làm cảnh sát, bản thân mình chuyển biến đến mức này, thật sự rất đáng kinh ngạc.



Nhưng mà, anh thật sự từng bài xích cảnh sát ư?



Rượu trong ly rất ít, ngửa đầu trút xuống, một ngụm là cạn đáy. Đêm nay Thẩm Diễn uống cực kỳ chậm, giống như đang thưởng thức báu vật nhân gian, từ từ cảm nhận xúc cảm giọt rượu quét qua cổ họng, mang đến cảm giác lạnh buốt nhưng cũng nóng rực.



Ngần ấy rượu không làm anh say lảo đảo, cũng không đủ làm anh chuếnh choáng, nhưng nó lại có thể kích thích suy nghĩ thêm tỉ mỉ cẩn thận.



Cảm giác chán ghét đối với cảnh sát bắt đầu xuất hiện từ khi tỉnh táo lại sau lần thôi miên thất bại, nhưng không rõ nguyên nhân, hơn nữa cảm giác ập đến không hề có nguyên do.



Anh đặt ly rượu xuống, cầm khung ảnh trên bàn, đầu ngón tay run run lướt qua mấy khuôn mặt không biết tên trong tấm ảnh, thở dài thật sâu.



Hơi trắng phủ đầy bề mặt khung ảnh tựa như sương khói, tấm ảnh đã mờ lại càng mờ hơn, sau đó lặng lẽ tan đi, tựa như tất cả đều chưa từng xảy ra.



Tất cả mọi chuyện, anh đều là được cho biết, được hiểu rõ, nhưng không có chuyện nào là tự anh cảm thấy hứng thú.



Chỉ có điều tra án là ngoại lệ.



Thẩm Diễn nhớ đến khuôn mặt hối hận và sợ hãi của Tôn Minh Triết trong hành lang, nhớ đến giọng nói của anh ta, tiếng vọng mang theo nỗi trống trải bay bổng trong đầu anh không dứt.



“Không được động vào lĩnh vực đó, quá đáng sợ, đây không phải phạm vi mà chúng ta có thể tiếp xúc!”



Anh cầm ly rượu lên, bình tĩnh uống ngụm cuối cùng, một giọt cũng không thừa, sau đó đặt bức ảnh ngay ngắn, nhìn chăm chú mấy người kia, khẽ hỏi: “Là ai?”



Là ai trong các người thôi miên tôi, khiến tôi chán ghét cảnh sát đến vậy, muốn ngăn cản tôi truy tìm chân tướng sao?



Đầu ngón tay anh lần lượt lướt qua những người kia, trong lòng không ngừng hiện lên thắc mắc và nghi ngờ, là anh sao? Là cô...? Hay... là anh?”



Cuối cùng, anh dừng trên khuôn mặt trẻ tuổi vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, ngập ngừng một chút.



Một đêm không mộng mị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom