• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (4 Viewers)

  • Chương 96 - Chương 96BẠO CHÚA

Chương 96BẠO CHÚA

Sáng sớm, Thẩm Diễn tính bắt đầu thu dọn hành lý, kết quả bị Triển Phong lấy lý do “lãng phí thời gian” rồi kéo anh ra khỏi phòng. Sau đó anh ta gọi điện thoại, nói ngắn gọn vài câu với bên kia rồi cúp máy: “Đưa chìa khóa cho ông ấy, ông ấy sẽ tìm người dọn dẹp phòng giúp cậu.”



Thẩm Diễn hỏi: “... Ai?”



“Quản gia nhà tôi, là người rất đáng tin, yên tâm đi.”



Quản gia? Tên này còn có quản gia cơ à?



Thẩm Diễn mang tâm trạng phức tạp đi theo anh ta xuống tầng, sau khi lên xe thấy anh ta đã có mục tiêu rõ ràng, xe bon bon chạy về phía trước, anh thuận miệng hỏi: “Đi đâu thế?”



Triển Phong nhếch môi, cười liếc nhìn anh, kính râm trên sống mũi phản chiếu hình ảnh của anh, bị khúc xạ bóp méo thành góc độ quái dị: “Đi tìm cậu của ngày xưa.”



Trong lòng Thẩm Diễn hơi nao nao, sau đó thu hồi tầm mắt, cười nhạt: “Mong rằng có thể tìm được, mong rằng… không phải uổng phí thời gian.”



“Uổng phí thời gian thì sao chứ? Có nhiều thời gian mà, cứ vô tư đê.” Triển Phong huýt sáo, đạp chân ga. Phố xá hư ảo lướt qua ngoài cửa sổ, sau khi bẻ cua, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.



Triển Phong dừng xe bên ngoài một khu dân cư kiểu cũ, nơi này có đủ trường tiểu học, trung học, xung quanh còn có sở cảnh sát và cửa hàng nhỏ, cách đó không xa là bệnh viện, cảnh vật xung quanh đơn giản, còn có một vườn hoa nhỏ có núi giả, yên tĩnh và bình lặng, không hợp với đô thị ồn ào xung quanh.



Thẩm Diễn liếc mắt nhìn bảng tên đường, đường “Bắc hoa viên thiên nhai”. Mặc dù trí nhớ anh không tốt nhưng có thể khẳng định, chắc chắn anh chưa từng đến nơi này.



Thoạt nhìn nơi này đã rất lâu đời, đa phần là người già, chợt nhìn thấy hai thanh niên trẻ tuổi cao lớn đẹp trai ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt của mọi người vô thức bị thu hút.



Ánh nhìn chăm chú mang theo sự tò mò và đánh giá, nhưng trong đó cũng không có ác ý, chỉ đơn thuần cảm thấy mới lạ mà thôi.



Triển Phong đứng cạnh xe, hất cằm chỉ về phía một tòa nhà ở đằng trước: “Cửa hàng sửa chữa khóa lần trước nói đến ở ngay trước mặt, mặc dù đã khá lâu rồi, nhưng chắc là chưa dọn đi đâu, tới đó xem thử.”



Mặt tiền của cửa hàng sửa chữa ngay bên đường, đi men theo con đường nhỏ lát đá, xa xa có thể nhìn thấy một bảng hiệu viết tay cỡ lớn, phía trên sơn màu loang lổ, chữ viết nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể nhìn rõ vài chữ “Cửa hàng sửa chữa Minh Hoa” rất to.



Mà hai bên là cửa hàng bánh bao và cửa hàng tạp hóa, giờ này không có ai mua bán mấy. Chủ cửa hàng đều kê ghế dựa ngoài cửa tán gẫu với nhau, nhìn thấy hai người Triển Phong đi đến, vội vàng đứng lên đon đả hỏi: “Cần mua gì?”



Thẩm Diễn móc tiền lẻ ra mua một bao thuốc, chỉ vào cánh cửa đóng chặt của cửa hàng sửa chữa hỏi: “Bác à, bác cho cháu hỏi một chút, người của cửa hàng sửa chữa này đi đâu rồi?”



Chủ cửa hàng uể oải đi ra sau quầy tìm tiền lẻ, không buồn ngẩng đầu lên nói: “Nhà bọn họ à, dọn đi rồi, cửa hàng này vừa bán lại hôm qua, chắc là buổi chiều sẽ có người đến thu dọn.”



Dọn đi rồi?



Thẩm Diễn ngẩn người, lại nghe thấy giọng Triển Phong còn nóng ruột hơn anh: “Vậy chuyển đi đâu bác biết không? Đang yên đang lành vì sao lại đột nhiên dọn nhà?”



“À, người nhà này cũng thật may mắn. Con gái tái giá với một người làm quan to trên tỉnh, cả nhà đều chuyển lên tỉnh rồi, nghe nói con rể mua cho căn nhà to, còn có giúp việc đấy, không cần vất vả trông cửa hàng ở cái nơi rách nát này nữa.” Chủ cửa hàng chậc chậc, tỏ ý hâm mộ: “Tốt số nhỉ, cũng hết cách rồi, nào giống như chúng tôi. Đúng rồi, các cậu tìm ông ta làm gì? Ông ta nợ tiền các cậu à?”



Thẩm Diễn mỉm cười: “Không phải, nghe nói ông ta rất quen thuộc với bệnh viện Phục Minh ngày trước ở vùng này, muốn tìm ông ta nghe ngóng chút chuyện.”



Anh vừa nói vừa bóc hộp thuốc mới mua ra, đưa một điếu cho chủ cửa hàng, thái độ khách sáo: “Nhân tiện có thể cho cháu phương thức liên lạc với ông ta không? Trước đó có số điện thoại, nhưng đã hủy số rồi.”



Chủ cửa hàng cầm điếu thuốc, nghi ngờ nhìn bọn họ, giống như không tin lắm: “Tôi hiểu rất rõ cái ông Cao đó, bình thường thích đánh bài, nếu như ông ta nợ tiền các cậu, vậy tôi không thể giúp được gì. Chúng tôi đã lớn tuổi rồi, không nên dính vào loại chuyện này, các cậu vẫn nên tìm người khác hỏi đi.”



“Ôi ôi, bác à, chúng tôi thật sự không phải bọn cho vay nặng lãi, bác nhìn chúng tôi giống loại người này sao?” Triển Phong nghe xong lời người này nói dường như có chút hy vọng, vội vàng vươn tay ngăn ông ta lại, tháo kính râm xuống hơi nhíu mày, môi nhếch lên như cười như không.



Anh ta khoác áo da màu đen, bên trong chỉ mặc áo ba lỗ rằn ri, cách lớp áo khoác có thể loáng thoáng trông thấy cơ bắp rắn chắc, lại thêm khí chất anh ta hơi ngang bướng và ngông cuồng, tư thế tựa ở trước quầy lại càng có vẻ cà lơ phất phơ.



Không phải lưu manh, còn hơn cả lưu manh.



Chủ cửa hàng: “... Cậu không giống, mà cậu chính là lưu manh đúng không? Tôi nói rồi, nơi này của tôi buôn bán nhỏ, các cậu cũng đừng làm loạn ở chỗ này nữa. Tôi thân với Trần Sở ở sở cảnh sát đầu đường lắm đấy, nếu như các cậu không muốn vào sở cảnh sát thì mau đi đi.”



“Bác...”



Thẩm Diễn thấy lông mày Triển Phong nhướng cao, biết đại ca này bắt đầu nóng máu lên rồi, vội vàng kéo anh ta ra, cười nói với chủ cửa hàng này: “Bác à, bác thật sự hiểu lầm rồi, cháu là thầy giáo của Đại học Q, không phải loại xã hội đen mà bác nghĩ đâu. Đây là thẻ giảng viên của cháu, bác nhìn xem. Từ nhỏ cháu từng ở tại bệnh viện Phục Minh ấy, sau này xuất ngoại mấy năm, khi về phát hiện quê nhà đã thay đổi, không liên lạc được với bạn bè lúc trước. Nghe nói ông thợ Cao này chuyện gì cũng biết, chúng cháu mới đến tìm ông ấy, không ngờ vẫn đến chậm.”



Chủ cửa hàng vừa nghe nói anh là giáo viên, vội vàng nhận lấy thẻ giảng viên xem thử, lại thêm khí chất và cách ăn nói của Thẩm Diễn, rõ ràng chính là dáng vẻ của một người đọc sách, so với Triển Phong mặt đen sì đứng bên cạnh, Thẩm Diễn nhìn thân thiết hơn không biết bao nhiêu lần, chủ cửa hàng lập tức buông lỏng đề phòng.



“Hóa ra là giáo viên, vậy sao cậu lại cùng...” Ông ta nhìn Triển Phong một lát, vừa định phê bình đôi câu, lại bị đôi mắt đen âm trầm hung ác của đối phương dọa sợ, nuốt lời vào trong. Ông ta trả lại thẻ giảng viên cho Thẩm Diễn, rồi khom người tìm một tấm danh thiếp trong chiếc hòm phía sau, cẩn thận đưa cho Thẩm Diễn: “Nếu các cậu thật sự muốn hỏi thăm người ta, vậy thì cho các cậu số điện thoại, đây hình như là số điện thoại nhà con gái ông ta, lúc ấy ông ta bảo những hàng xóm già chúng tôi có chuyện thì cứ tìm cô ấy giúp đỡ. Đúng rồi, các cậu nhất định không được nói là tôi cho các cậu số điện thoại đó.”



Thẩm Diễn nhận lấy số điện thoại, liên tục nói cảm ơn với chủ cửa hàng, thuận tiện còn mua hai chai nước uống. Anh bước ra khỏi cửa hàng đã nghe thấy Triển Phong nặng nề hừ một tiếng, thoạt nhìn có vẻ đã kiềm chế đến cực độ.



“Uống nước đi.” Anh đưa chai nước cho Triển Phong.



Đối phương tức giận nhận lấy, khi vặn nắp chai giống như muốn vặn nát luôn cả cái chai, tu ừng ực, sau đó bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Dáng vẻ tôi rất giống xã hội đen à?”



Thẩm Diễn suýt bị sặc: “Không... Không thể nào giống.”



Triển Phong: “... Cái gì không thể nào giống! Có tên xã hội đen nào đẹp trai như tôi chứ?!”



Thẩm Diễn: “... Có phải anh thật sự muốn tôi nhắc nhở anh không, cũng vì anh bắt chuyện như vậy mới bị người ta coi là xã hội đen đấy.”



Triển Phong vừa định mở miệng, Thẩm Diễn đã đuổi lên trước mặt anh ta giải thích: “Anh cũng biết rồi đấy, gần đây những người có chút bối cảnh, bề ngoài đều khá ưa nhìn, đúng không?”



Nghe xong câu nói hoàn toàn không thành lập được lý do này, vậy mà cơn giận trong bụng Triển Phong nhanh chóng tiêu tan, chuyển sang một biểu cảm kỳ lạ, hình như nụ cười còn có vẻ đắc ý, ánh mắt như đang ngẫm nghĩ dò xét qua lại trên mặt Thẩm Diễn.



Sao người này lại cười như vậy... Thẩm Diễn cảm thấy hơi kỳ lạ, nghĩ thầm sớm biết như vậy thì đã biên soạn mấy kiểu lý do kỳ dị thế này để dỗ anh ta rồi. Nguồn : Vietwriter.vn



Dỗ dành người ta thật là một việc tốn sức, nhất là gặp loại người bạo chúa vui buồn không rõ, cảm xúc biến hóa khôn lường...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom