Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 426: Ước hẹn một năm
Buổi trưa
Tôn Hàn và Bạch Cần vật vã một hồi mới chuyển được hết đồ đạc vào trong nhà mới.
Sau khi thương lượng xong thì họ quyết định sẽ cùng dọn vào đây, cũng coi như hợp tác với nhau.
Bạch Cần treo bức tranh màu đen trắng hình một người đàn ông trung niên lên tường như một nghi thức rồi mới nghỉ tay một lát. Việc này Tôn Hàn cũng đã đồng ý.
Hơn nữa, vốn dĩ Tôn Hàn mua lại nơi này không phải để kiếm tiền hay gì khác mà để tạo mối quan hệ tốt với Bạch Cần.
“Chỉ khi có một ngôi nhà thì trái tim mới có nơi chốn để quay về. Tôn Hàn, cảm ơn anh!”
Bạch Cần chăm chú nhìn Tôn Hàn rồi nói.
Nếu không có Tôn Hàn thì e là cả đời này Bạch Cần cũng không có cơ hội chuyển vào nơi như thế này để sống.
Tôn Hàn mỉm cười đáp: “Đâu phải chuyện gì to tát, cô cứ thoải mái ở lại đây. Sau này khi tôi không có ở đây thì giúp tôi trông nom chỗ này nhé”.
“Không có ở đây sao? Anh muốn đi đâu?”, Bạch Cần hỏi với giọng hồ nghi.
Tôn Hàn bật cười đáp: “Tạm thời tôi sẽ không đi đâu cả, nhưng sau này thì chưa nói trước được”.
Càng gần đến ngày cưới của Từ Tiểu Bân và Liễu Phương Phương, Tôn Hàn càng có dự cảm rằng ngày anh biết được chân tướng cũng đang đến càng gần.
Mà sau khi biết được chân tướng, chính Tôn Hàn cũng chưa biết mình sẽ đi đâu về đâu.
“Haizz, nói thật, nhiều lúc tôi cảm thấy không thể nào hiểu được anh! Con người anh giống như một ngọn gió phiêu du vậy, cảm nhận được nhưng không thể chạm vào được”, Bạch Cần cảm thán.
Tôn Hàn rõ ràng là một người sống sờ sờ ngay trước mặt, nhưng lại cho cô một cảm giác xa xăm, không chân thực chút nào.
Có lẽ là do anh quá giàu, hoặc có lẽ do cách sống của anh khiến cô không thể nào lí giải nổi.
Tôn Hàn lại mỉm cười đáp: “Người như tôi cứ đuổi theo những ngọn gió nhưng lại không biết gốc gác của mình ở đâu. Haizz…”
Khi còn nhỏ, Tôn Hàn cứ luôn cho rằng Mục Thành chính là quê hương mình.
Còn nhà họ Từ chính là nhà mình!
Nhưng dần dà lớn lên, anh mới biết mình chỉ là đứa trẻ người ta gửi nhà họ Từ nuôi dưỡng mà thôi.
Mẹ nuôi nuôi anh lớn chẳng qua cũng chỉ vì nhận tiền của người ta!
Việc này vốn cũng chẳng có gì to tát, dù gì công ơn dưỡng dục cao cả, không cần tính toán quá nhiều.
Vấn đề là trong lòng mẹ nuôi chưa từng coi anh là con trai.
Trong mắt mẹ nuôi chỉ có mình Từ Tiểu Bân.
Thậm chí là đến khi nhà họ Tôn tìm đến, mẹ nuôi cũng không muốn để anh quay về gia tộc của mình mà tìm đủ mọi cách để Từ Tiểu Bân thay chân anh, trở thành cậu Năm nhà họ Tôn để được hưởng vinh hoa phú quý!
Còn Tôn Hàn, bị bỏ rơi là đáng đời!
Nhà họ Tôn ở Thượng Kinh là danh gia vọng tộc, đứng đầu thiên hạ!
Nhưng đó cũng không phải nhà của anh!
Bố mẹ anh đã qua đời rồi.
Tôn Hàn anh quả thực là một ngọn bèo không có gốc gác!
“Đúng rồi, anh cũng không còn quá trẻ nữa, vậy mà chưa có bạn gái sao?”, Bạch Cần chân xếp bằng trên sô pha, đột nhiên hỏi.
Bạn gái?
Tôn Hàn cau mày, nghĩ tới Liễu Y Y, thậm chí là cả Lâm Mỹ Quyên.
Anh cười khổ đáp: “Cũng coi như là có đi, không chỉ có bạn gái, tôi còn từng kết hôn và có một cô con gái. Có điều, người đó và tôi có hẹn ước một năm”.
“Người bạn gái hiện tại sao? Thật sự nhìn không ra anh cũng khá đào hoa đấy”.
Bạch Cần thuận miệng đáp, cô thực không ngờ tình sử của Tôn Hàn lại phong phú như vậy, có điều cũng không lấy làm lạ.
Với điều kiện của anh thì thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, tình trường dài một chút cũng không có gì kì lạ.
Nhưng điều cô không ngờ là Tôn Hàn thậm chí còn có cả con gái rồi.
“Ừm, chuyện tình cảm rất khó nói trước. Tôi và cô ấy…ban đầu như nước với lửa, nhưng sau này ở bên nhau rồi dần hiểu nhau, dần thích nhau. Có điều đến sau này, khi địa vị của cô ấy ngày càng cao thì có thể tất cả sẽ thay đổi”.
“Nói thật, tôi sợ có một ngày khi tôi không có gì xuất hiện trước mặt cô ấy. Liệu cô ấy có còn thích tôi!”, Tôn Hàn cười tự giễu.
Lâm Mỹ Quyên thì có lẽ giờ đang ở nhà họ Đường tại Ma Đô, trong bụng là đứa con chưa sinh của Đường Minh Phong. Còn việc Lâm Mỹ Quyên sống ở đó có tốt hay không thì Tôn Hàn không đoán được, mà cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Nếu không phải vì Lâm Mỹ Quyên thì trước đây anh đã không phải sống khổ sở như vậy, không phải vào tù ra tội rồi mang án tích suốt đời.
Nhưng còn Liễu Y Y.
Nhắc chuyện năm xưa thì quả thực Tôn Hàn có lỗi với Liễu Y Y, nhưng kẻ giật dây không phải anh mà là Lâm Hạo, Tôn Hàn cũng chỉ là người bị hại mà thôi.
Sự xuất hiện của Đồng Đồng là điều mà anh không ngờ tới nhất.
Tôn Hàn thừa nhận, anh thích Liễu Y Y.
Nhưng anh thích Liễu Y Y không chịu thua trước số phận, kiên cường dũng cảm.
Chứ không phải người phụtrách của Y Minh Nguyệt hiện tại.
Nhưng điều buồn cười là Liễu Y Y ngày hôm nay do chính anh dìu dắt nên.
Trong cuộc đời có những cơ duyên thật bất ngờ.
Thậm chí rất nhiều khi anh nghĩ, anh và Liễu Y Y có hẹn ước một năm. Vậy sau một năm đó, kết cục giữa hai người sẽ ra sao?
Vì Đồng Đồng mà đến với nhau, bước vào lễ đường rồi sống hạnh phúc mãi mãi.
Hay là, sau khi một năm kết thúc, mỗi người đều cảm thấy người kia không phải đối tượng phù hợp để chung sống nốt quãng đời còn lại. Cho nên, ngoài sợi dây liên kết duy nhất là Đồng Đồng ra, giữa hai người sẽ chẳng còn lại gì.
Hoặc có lẽ, Liễu Y Y giờ đã có địa vị cao, mà Tôn Hàn chẳng còn là cậu chủ của Thiên Cửu Môn nên không còn xứng với cô nữa.
Những việc này nghĩ hoài, nghĩ mãi cũng chẳng ra, chẳng thể nào chắc chắn được.
“Anh có thể không còn gì được hay sao?”, Bạch Cần hỏi lại.
“Sao lại không thể chứ? Hiện giờ ngoài ba tỷ năm trăm triệu tệ trong thẻ thì tôi thực sự chẳng còn gì cả”, Tôn Hàn nghiêm túc đáp.
Bạch Cần: “…”
Má, đây mà là tiếng người sao?
Nhưng thực ra thì cũng phải.
Bạch Cần không hiểu nổi tiêu chuẩn “không có gì” của Tôn Hàn nên không hiểu.
So với khối tài sản của anh khi còn làm cậu chủ Thiên Cửu Môn thì vài tỷ hiện giờ đúng là ít đến mức thảm thương.
Thương hiệu Y Minh Nguyệt giờ đã từng bước đi vào ổn định, chỉ cần mọi chuyện tiếp tục thuận buồm xuôi gió thì Liễu Y Y sẽ nắm trong tay lượng lớn cổ phần, cũng chẳng mấy chốc trở thành nữ tỷ phú sở hữu số tài sản lên tới mấy chục tỷ.
Đến lúc đó, tài sản của Tôn Hàn so với Liễu Y Y chẳng khác nào hạt cát.
Nhưng nếu Liễu Y Y vì lý do này mà không còn thích anh nữa.
Thì Tôn Hàn sẽ lập tức quay lưng ra đi không hối tiếc.
Tôn Hàn tính cách ôn hoà nhưng sự kiêu ngạo bên trong anh ít ai có thể so sánh được.
Buổi trưa, hai người họ nấu bữa cơm đầu tiên ở nhà mới.
Điều này có ý nghĩa rất lớn đối với Bạch Cần.
Đến nỗi cảm giác của cô với Tôn Hàn cũng ngày càng mãnh liệt!
Sau khi ăn cơm, Bạch Cần sung sướng nằm dài trên sô pha, như thể được trở lại tuổi thơ.
Còn Tôn Hàn đứng cạnh cửa sổ hút thuốc.
Nói thật, Bạch Cần trước đây không biết Tôn Hàn có hút thuốc, nhưng giờ thì cô đã biết rồi. Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, cô càng cảm thấy người đàn ông này đã trải qua rất nhiều thăng trầm.
Reng reng reng!
Tôn Hàn đang hút dở điếu thuốc thì chuông điện thoại reo.
”
“Cậu Tôn, có chuyện rồi, Giang Hồi xảy ra chuyện rồi! Hiện giờ trên mạng tràn ngập tin tức xấu về cô ấy, nói Giang Hồi có được ngày hôm nay đều là dùng xác thịt đổi lấy”.
“Công ty đang mở cuộc họp khẩn, yêu cầu Giang Hồi chủ động chấm dứt hợp đồng, nếu không sẽ kiện cô ấy ra toà!”
“Cậu Tôn, chỉ có cậu giúp được Giang Hồi!”
Anh vừa nhấc máy thì trong điện thoại lập tức vọng ra tiếng cầu cứu khẩn thiết của Vương Mai.
Tôn Hàn và Bạch Cần vật vã một hồi mới chuyển được hết đồ đạc vào trong nhà mới.
Sau khi thương lượng xong thì họ quyết định sẽ cùng dọn vào đây, cũng coi như hợp tác với nhau.
Bạch Cần treo bức tranh màu đen trắng hình một người đàn ông trung niên lên tường như một nghi thức rồi mới nghỉ tay một lát. Việc này Tôn Hàn cũng đã đồng ý.
Hơn nữa, vốn dĩ Tôn Hàn mua lại nơi này không phải để kiếm tiền hay gì khác mà để tạo mối quan hệ tốt với Bạch Cần.
“Chỉ khi có một ngôi nhà thì trái tim mới có nơi chốn để quay về. Tôn Hàn, cảm ơn anh!”
Bạch Cần chăm chú nhìn Tôn Hàn rồi nói.
Nếu không có Tôn Hàn thì e là cả đời này Bạch Cần cũng không có cơ hội chuyển vào nơi như thế này để sống.
Tôn Hàn mỉm cười đáp: “Đâu phải chuyện gì to tát, cô cứ thoải mái ở lại đây. Sau này khi tôi không có ở đây thì giúp tôi trông nom chỗ này nhé”.
“Không có ở đây sao? Anh muốn đi đâu?”, Bạch Cần hỏi với giọng hồ nghi.
Tôn Hàn bật cười đáp: “Tạm thời tôi sẽ không đi đâu cả, nhưng sau này thì chưa nói trước được”.
Càng gần đến ngày cưới của Từ Tiểu Bân và Liễu Phương Phương, Tôn Hàn càng có dự cảm rằng ngày anh biết được chân tướng cũng đang đến càng gần.
Mà sau khi biết được chân tướng, chính Tôn Hàn cũng chưa biết mình sẽ đi đâu về đâu.
“Haizz, nói thật, nhiều lúc tôi cảm thấy không thể nào hiểu được anh! Con người anh giống như một ngọn gió phiêu du vậy, cảm nhận được nhưng không thể chạm vào được”, Bạch Cần cảm thán.
Tôn Hàn rõ ràng là một người sống sờ sờ ngay trước mặt, nhưng lại cho cô một cảm giác xa xăm, không chân thực chút nào.
Có lẽ là do anh quá giàu, hoặc có lẽ do cách sống của anh khiến cô không thể nào lí giải nổi.
Tôn Hàn lại mỉm cười đáp: “Người như tôi cứ đuổi theo những ngọn gió nhưng lại không biết gốc gác của mình ở đâu. Haizz…”
Khi còn nhỏ, Tôn Hàn cứ luôn cho rằng Mục Thành chính là quê hương mình.
Còn nhà họ Từ chính là nhà mình!
Nhưng dần dà lớn lên, anh mới biết mình chỉ là đứa trẻ người ta gửi nhà họ Từ nuôi dưỡng mà thôi.
Mẹ nuôi nuôi anh lớn chẳng qua cũng chỉ vì nhận tiền của người ta!
Việc này vốn cũng chẳng có gì to tát, dù gì công ơn dưỡng dục cao cả, không cần tính toán quá nhiều.
Vấn đề là trong lòng mẹ nuôi chưa từng coi anh là con trai.
Trong mắt mẹ nuôi chỉ có mình Từ Tiểu Bân.
Thậm chí là đến khi nhà họ Tôn tìm đến, mẹ nuôi cũng không muốn để anh quay về gia tộc của mình mà tìm đủ mọi cách để Từ Tiểu Bân thay chân anh, trở thành cậu Năm nhà họ Tôn để được hưởng vinh hoa phú quý!
Còn Tôn Hàn, bị bỏ rơi là đáng đời!
Nhà họ Tôn ở Thượng Kinh là danh gia vọng tộc, đứng đầu thiên hạ!
Nhưng đó cũng không phải nhà của anh!
Bố mẹ anh đã qua đời rồi.
Tôn Hàn anh quả thực là một ngọn bèo không có gốc gác!
“Đúng rồi, anh cũng không còn quá trẻ nữa, vậy mà chưa có bạn gái sao?”, Bạch Cần chân xếp bằng trên sô pha, đột nhiên hỏi.
Bạn gái?
Tôn Hàn cau mày, nghĩ tới Liễu Y Y, thậm chí là cả Lâm Mỹ Quyên.
Anh cười khổ đáp: “Cũng coi như là có đi, không chỉ có bạn gái, tôi còn từng kết hôn và có một cô con gái. Có điều, người đó và tôi có hẹn ước một năm”.
“Người bạn gái hiện tại sao? Thật sự nhìn không ra anh cũng khá đào hoa đấy”.
Bạch Cần thuận miệng đáp, cô thực không ngờ tình sử của Tôn Hàn lại phong phú như vậy, có điều cũng không lấy làm lạ.
Với điều kiện của anh thì thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, tình trường dài một chút cũng không có gì kì lạ.
Nhưng điều cô không ngờ là Tôn Hàn thậm chí còn có cả con gái rồi.
“Ừm, chuyện tình cảm rất khó nói trước. Tôi và cô ấy…ban đầu như nước với lửa, nhưng sau này ở bên nhau rồi dần hiểu nhau, dần thích nhau. Có điều đến sau này, khi địa vị của cô ấy ngày càng cao thì có thể tất cả sẽ thay đổi”.
“Nói thật, tôi sợ có một ngày khi tôi không có gì xuất hiện trước mặt cô ấy. Liệu cô ấy có còn thích tôi!”, Tôn Hàn cười tự giễu.
Lâm Mỹ Quyên thì có lẽ giờ đang ở nhà họ Đường tại Ma Đô, trong bụng là đứa con chưa sinh của Đường Minh Phong. Còn việc Lâm Mỹ Quyên sống ở đó có tốt hay không thì Tôn Hàn không đoán được, mà cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Nếu không phải vì Lâm Mỹ Quyên thì trước đây anh đã không phải sống khổ sở như vậy, không phải vào tù ra tội rồi mang án tích suốt đời.
Nhưng còn Liễu Y Y.
Nhắc chuyện năm xưa thì quả thực Tôn Hàn có lỗi với Liễu Y Y, nhưng kẻ giật dây không phải anh mà là Lâm Hạo, Tôn Hàn cũng chỉ là người bị hại mà thôi.
Sự xuất hiện của Đồng Đồng là điều mà anh không ngờ tới nhất.
Tôn Hàn thừa nhận, anh thích Liễu Y Y.
Nhưng anh thích Liễu Y Y không chịu thua trước số phận, kiên cường dũng cảm.
Chứ không phải người phụtrách của Y Minh Nguyệt hiện tại.
Nhưng điều buồn cười là Liễu Y Y ngày hôm nay do chính anh dìu dắt nên.
Trong cuộc đời có những cơ duyên thật bất ngờ.
Thậm chí rất nhiều khi anh nghĩ, anh và Liễu Y Y có hẹn ước một năm. Vậy sau một năm đó, kết cục giữa hai người sẽ ra sao?
Vì Đồng Đồng mà đến với nhau, bước vào lễ đường rồi sống hạnh phúc mãi mãi.
Hay là, sau khi một năm kết thúc, mỗi người đều cảm thấy người kia không phải đối tượng phù hợp để chung sống nốt quãng đời còn lại. Cho nên, ngoài sợi dây liên kết duy nhất là Đồng Đồng ra, giữa hai người sẽ chẳng còn lại gì.
Hoặc có lẽ, Liễu Y Y giờ đã có địa vị cao, mà Tôn Hàn chẳng còn là cậu chủ của Thiên Cửu Môn nên không còn xứng với cô nữa.
Những việc này nghĩ hoài, nghĩ mãi cũng chẳng ra, chẳng thể nào chắc chắn được.
“Anh có thể không còn gì được hay sao?”, Bạch Cần hỏi lại.
“Sao lại không thể chứ? Hiện giờ ngoài ba tỷ năm trăm triệu tệ trong thẻ thì tôi thực sự chẳng còn gì cả”, Tôn Hàn nghiêm túc đáp.
Bạch Cần: “…”
Má, đây mà là tiếng người sao?
Nhưng thực ra thì cũng phải.
Bạch Cần không hiểu nổi tiêu chuẩn “không có gì” của Tôn Hàn nên không hiểu.
So với khối tài sản của anh khi còn làm cậu chủ Thiên Cửu Môn thì vài tỷ hiện giờ đúng là ít đến mức thảm thương.
Thương hiệu Y Minh Nguyệt giờ đã từng bước đi vào ổn định, chỉ cần mọi chuyện tiếp tục thuận buồm xuôi gió thì Liễu Y Y sẽ nắm trong tay lượng lớn cổ phần, cũng chẳng mấy chốc trở thành nữ tỷ phú sở hữu số tài sản lên tới mấy chục tỷ.
Đến lúc đó, tài sản của Tôn Hàn so với Liễu Y Y chẳng khác nào hạt cát.
Nhưng nếu Liễu Y Y vì lý do này mà không còn thích anh nữa.
Thì Tôn Hàn sẽ lập tức quay lưng ra đi không hối tiếc.
Tôn Hàn tính cách ôn hoà nhưng sự kiêu ngạo bên trong anh ít ai có thể so sánh được.
Buổi trưa, hai người họ nấu bữa cơm đầu tiên ở nhà mới.
Điều này có ý nghĩa rất lớn đối với Bạch Cần.
Đến nỗi cảm giác của cô với Tôn Hàn cũng ngày càng mãnh liệt!
Sau khi ăn cơm, Bạch Cần sung sướng nằm dài trên sô pha, như thể được trở lại tuổi thơ.
Còn Tôn Hàn đứng cạnh cửa sổ hút thuốc.
Nói thật, Bạch Cần trước đây không biết Tôn Hàn có hút thuốc, nhưng giờ thì cô đã biết rồi. Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, cô càng cảm thấy người đàn ông này đã trải qua rất nhiều thăng trầm.
Reng reng reng!
Tôn Hàn đang hút dở điếu thuốc thì chuông điện thoại reo.
”
“Cậu Tôn, có chuyện rồi, Giang Hồi xảy ra chuyện rồi! Hiện giờ trên mạng tràn ngập tin tức xấu về cô ấy, nói Giang Hồi có được ngày hôm nay đều là dùng xác thịt đổi lấy”.
“Công ty đang mở cuộc họp khẩn, yêu cầu Giang Hồi chủ động chấm dứt hợp đồng, nếu không sẽ kiện cô ấy ra toà!”
“Cậu Tôn, chỉ có cậu giúp được Giang Hồi!”
Anh vừa nhấc máy thì trong điện thoại lập tức vọng ra tiếng cầu cứu khẩn thiết của Vương Mai.
Bình luận facebook