Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 427: Chấm dứt hợp đồng không bồi thường
“Sao vậy?”
Sau khi Tôn Hàn cúp điện thoại, Bạch Cần quan tâm đi tới hỏi han.
Tôn Hàn cau mày đáp: “Một người bạn của tôi gặp chút chuyện, tôi phải đi một chuyến. Tối nay không cần chờ cơm tôi đâu”.
Dặn dò xong, Tôn Hàn ra khỏi nhà, bắt xe đi tới công ty giải trí Phân Văn.
Trên xe, Tôn Hàn lấy điện thoại ra xem tin tức.
Trên các trang báo lớn đều đăng tin tức về Giang Hồi.
Sức nóng như thế này, đến minh tinh hạng A còn không có được.
Có điều, tin tức này càng hot thì càng bất lợi cho Giang Hồi.
Tin tức thuật lại quá trình thành danh của Giang Hồi, nói cô để tranh giành vai diễn, giành cơ hội xuất hiện trước công chúng mà từng ngủ với không biết bao nhiêu người.
Nhưng tất cả đều là lời đồn thổi vô căn cứ, không có chứng cứ xác thực.
Theo lý mà nói, những bài báo vô căn cứ làm vấy bẩn danh dự người khác như vậy chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Không có bằng chứng xác thực mà dám đưa tin như vậy, có thể khép vào tội phỉ báng.
Nhưng vấn đề lớn nhất là người đứng sau thao túng truyền thông lại chính là công ty giải trí Tinh Hoàng.
Tinh Hoàng là công ty giải trí hàng đầu cả nước, một khi nó đã lên tiếng muốn phong sát Giang Hồi thì công ty quản lý hiện tại của Giang Hồi cũng không dám làm trái, chỉ đành kết thúc hợp đồng với Giang Hồi theo ý công ty Tinh Hoàng.
Nói cho cùng là không dám đối đầu với Tinh Hoàng!
Mà sự im lặng của công ty Phân Văn, cộng thêm việc kết thúc hợp đồng với Giang Hồi từ bên ngoài nhìn vào chẳng khác nào thừa nhận những tin tức về Giang Hồi là sự thật.
Nên công chúng càng tin sái cổ!
Nếu bị công ty quản lý kết thúc hợp đồng thì Giang Hồi sẽ hoàn toàn bị xoá tên khỏi giới giải trí, đừng hòng có cơ hội trở mình.
Còn cụ thể ai là người đứng sau thao túng truyền thông thì chẳng cần nói cũng biết ngoài Tô Quyền ra chẳng còn ai trồng khoai đất này.
Tôn Hàn cũng đã nghĩ tới việc Tô Quyền sẽ không để yên việc hôm qua, nhưng thực sự không nghĩ hắn sẽ làm triệt để đến mức này!
Xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ đô!
Khi Tôn Hàn đến trước công ty giải trí Phân Văn, Vương Mai đã đợi sẵn ở đó.
Thấy Tôn Hàn tới, Vương Mai như thể nhìn thấy cứu tinh, vội vã khua tay gọi: “Cậu Tôn, ở đây, ở đây!”
Tôn Hàn đi về phía đó, ân cần hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Vẫn đang họp, Giang Hồi cũng ở đó. Có điều công ty bắt tôi tránh đi, không cho tham gia cuộc họp. Xem ra, đã quyết tâm từ bỏ Giang Hồi! Cậu Tôn, nếu cậu không giúp thì không ai giúp được nó nữa!”, Vương Mai vội vã thuật lại tình hình.
“Yên tâm, tôi đã tới rồi thì sẽ không bàng quan đứng nhìn. Có thể đưa tôi đến phòng họp của công ty chị không?”
“Việc này… chỉ có một mình cậu thì có ổn không?”, Vương Mai hoang mang hỏi lại.
Đưa Tôn Hàn lên phòng họp là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là lên rồi có tác dụng gì hay không.
“Mình tôi là đủ rồi”, Tôn Hàn điềm nhiên đáp
Vương Mai do dự một lát rồi sau cùng cũng gật đầu đáp: “Được, cậu Tôn, đi theo tôi!”
Với tình hình hiện tại, dù có được hay không cũng phải thử một phen.
Nếu không hành động thì Giang Hồi sẽ bị công ty ép kết thúc hợp đồng. Đến lúc đó, cô sẽ thân bại danh liệt.
Không những bị trục xuất khỏi giới giải trí mà sau này còn bị người đời chửi mắng, ảnh hưởng lớn đến cả cuộc sống bình thường.
Là người đào tạo, cũng là người chị nhìn Giang Hồi từng bước đi lên, Vương Mai không muốn thấy chuyện này xảy ra.
Cộc cộc!
Có người gõ cửa phòng họp.
“Ai đó?”
Một giọng nói quyền uy vọng ra từ bên trong.
“Là tôi, Vương Mai!”
“Vương Mai, cô lên đây làm gì? Vào đi!”
Vương Mai đưa Tôn Hàn vào trong, lúc này trong phòng họp chỉ có lác đác bốn năm người, đều là những người có tiếng nói trong công ty Phân Văn.
Còn Giang Hồi đang ngồi đối diện mấy người này như một phạm nhân đang chờ phán quyết.
Thấy Tôn Hàn đến, đôi mắt như đám tro đã lụi tàn của Giang Hồi đột nhiên như loé lên một tia sáng.
Anh ấy tới rồi!
“Vương Mai, chị làm gì vậy? Sao lại đưa một người ngoài vào phòng họp?”
Nhìn thấy người ngoài như Tôn Hàn, mấy người kia không vui ra mặt.
“Cậu Tôn là khách quý, cậu ấy tới là có việc muốn bàn với các vị!”, Vương Mai vội vã giải thích.
“Ồ, không biết cậu Tôn đây lai lịch thế nào, có thể tự giới thiệu chút không?”
Người ngồi ở giữa là một ông già hơi gầy, ông ta liếc nhìn Tôn Hàn, thấy gương mặt lạ hoắc này thì lập tức tỏ ra không mấy hào hứng.
Người này tên là Lưu Khôn Viễn, các cậu chủ giàu có ở Thượng Kinh về cơ bản ông ta đều quen biết. Mà Tôn Hàn này ông ta chưa từng gặp nên chắc chắn không phải thiếu gia nhà giàu máu mặt gì ở đất này.
“Lai lịch của tôi thế nào không quan trọng, quan trọng là tôi muốn biết các vị định xử lý Giang Hồi như thế nào?”, Tôn Hàn thẳng thừng hỏi.
“Cậu đến vì Giang Hồi sao? Hiện giờ tiếng xấu của Giang Hồi chẳng khác nào con chuột trên phố cả, theo thoả thuận đã ký ban đầu thì công ty Phân Văn chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cô ấy vì vi phạm hợp đồng, đòi lại số tiền mà chúng tôi đã đầu tư cho cô ấy. Nhưng công ty chúng tôi cũng không phải không nể tình xưa, chỉ cần Giang Hồi đồng ý kết thúc hợp đồng, rũ sạch quan hệ rồi rời khỏi công ty thì chúng tôi sẽ không truy cứu nữa!”, Lưu Khôn Viễn trịnh trọng nói.
Thoạt nghe thì đúng là bao dung rộng lượng.
Nhưng Tôn Hàn thừa biết, đám tư bản này có thiện lương gì cho cam?
Công ty Phân Văn đồng ý kết thúc nhanh gọn như vậy chẳng qua là vì ngại dính vào rắc rối phải bồi thường cho Giang Hồi.
“Giám đốc Lưu, scandal ở khách sạn Thế Hào của Giang Hồi đã được làm sáng tỏ, là có người cố tình nguỵ tạo. Mà tin tức hôm nay công ty Tinh Hoàng tung ra chỉ là những lời bóng gió thậm chí có thể nói là bịa đặt. Nếu công ty Phân Văn thực sự coi Giang Hồi là “gà nhà” của mình thì sẽ không chọn kết thúc hợp đồng với cô ấy mà sẽ tìm cách làm sáng tỏ chuyện này đến cùng!”
“Cho nên chẳng qua ông sợ đắc tội với công ty Tinh Hoàng, lại không muốn bồi thường hợp đồng nên mới chọn cách kết thúc hợp đồng với Giang Hồi và không bắt cô ấy đền bù mà thôi”.
Tôn Hàn thẳng thừng vạch trần ý đồ của đám lãnh đạo kia.
Lưu Khôn Viễn nét mặt hơi đông cứng lại, nhưng vẫn cố chấp nói: “Nói láo, nếu chúng tôi kiện thì Giang Hồi mới là người phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”
“Vậy sao? Vậy ông đi kiện đi! Nếu những bài báo đó có bằng chứng xác thực thì có thể chứng minh Giang Hồi không giữ mình, vi phạm hợp đồng đã ký với công ty! Thế nhưng, những thứ đó vốn là nguỵ tạo, nếu không có bằng chứng mà công ty ông lôi chuyện này lên trước toà thì không những công ty ông sẽ bị tổn thất về danh tiếng mà còn phải bồi thường cho Giang Hồi một khoản tiền lớn!”
Tôn Hàn nói xong, mấy vị cổ đông kia đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đã bị nói trúng tim đen!
Không có chứng cứ thì đúng là không kiện nổi Giang Hồi!
Nhưng nếu công ty cưỡng ép kết thúc hợp đồng để không đắc tội với Tinh Hoàng thì sẽ phải chi trả mấy chục triệu tệ tiền vi phạm hợp đồng cho Giang Hồi.
Giang Hồi giờ mới vươn lên hàng sao hạng B, công ty đã đầu tư cho cô không ít, vẫn chưa thu hồi được vốn mà lại phải chi thêm một khoản tiền lớn như vậy thì sẽ thiệt hại nặng nề.
Lưu Khôn Viễn vô cùng giận dữ. Vốn Giang Hồi đã sắp đồng ý rồi mà từ đâu lại nhảy ra một con kỳ đà cản mũi, giờ thì rắc rối to rồi đây.
“Vương Mai, chị rốt cuộc có phải người của công ty không vậy? Lôi tên phá đám này ra ngoài ngay!”
Lưu Khôn Viễn cũng không còn cách nào, chỉ đành tìm cách ép Tôn Hàn ra khỏi đó càng sớm càng tốt. Sau đó, bọn họ sẽ đe doạ, uy hiếp, làm đủ mọi cách để ép Giang Hồi ký vào thoả thuận chấm dứt hợp đồng!
Sau khi Tôn Hàn cúp điện thoại, Bạch Cần quan tâm đi tới hỏi han.
Tôn Hàn cau mày đáp: “Một người bạn của tôi gặp chút chuyện, tôi phải đi một chuyến. Tối nay không cần chờ cơm tôi đâu”.
Dặn dò xong, Tôn Hàn ra khỏi nhà, bắt xe đi tới công ty giải trí Phân Văn.
Trên xe, Tôn Hàn lấy điện thoại ra xem tin tức.
Trên các trang báo lớn đều đăng tin tức về Giang Hồi.
Sức nóng như thế này, đến minh tinh hạng A còn không có được.
Có điều, tin tức này càng hot thì càng bất lợi cho Giang Hồi.
Tin tức thuật lại quá trình thành danh của Giang Hồi, nói cô để tranh giành vai diễn, giành cơ hội xuất hiện trước công chúng mà từng ngủ với không biết bao nhiêu người.
Nhưng tất cả đều là lời đồn thổi vô căn cứ, không có chứng cứ xác thực.
Theo lý mà nói, những bài báo vô căn cứ làm vấy bẩn danh dự người khác như vậy chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Không có bằng chứng xác thực mà dám đưa tin như vậy, có thể khép vào tội phỉ báng.
Nhưng vấn đề lớn nhất là người đứng sau thao túng truyền thông lại chính là công ty giải trí Tinh Hoàng.
Tinh Hoàng là công ty giải trí hàng đầu cả nước, một khi nó đã lên tiếng muốn phong sát Giang Hồi thì công ty quản lý hiện tại của Giang Hồi cũng không dám làm trái, chỉ đành kết thúc hợp đồng với Giang Hồi theo ý công ty Tinh Hoàng.
Nói cho cùng là không dám đối đầu với Tinh Hoàng!
Mà sự im lặng của công ty Phân Văn, cộng thêm việc kết thúc hợp đồng với Giang Hồi từ bên ngoài nhìn vào chẳng khác nào thừa nhận những tin tức về Giang Hồi là sự thật.
Nên công chúng càng tin sái cổ!
Nếu bị công ty quản lý kết thúc hợp đồng thì Giang Hồi sẽ hoàn toàn bị xoá tên khỏi giới giải trí, đừng hòng có cơ hội trở mình.
Còn cụ thể ai là người đứng sau thao túng truyền thông thì chẳng cần nói cũng biết ngoài Tô Quyền ra chẳng còn ai trồng khoai đất này.
Tôn Hàn cũng đã nghĩ tới việc Tô Quyền sẽ không để yên việc hôm qua, nhưng thực sự không nghĩ hắn sẽ làm triệt để đến mức này!
Xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ đô!
Khi Tôn Hàn đến trước công ty giải trí Phân Văn, Vương Mai đã đợi sẵn ở đó.
Thấy Tôn Hàn tới, Vương Mai như thể nhìn thấy cứu tinh, vội vã khua tay gọi: “Cậu Tôn, ở đây, ở đây!”
Tôn Hàn đi về phía đó, ân cần hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Vẫn đang họp, Giang Hồi cũng ở đó. Có điều công ty bắt tôi tránh đi, không cho tham gia cuộc họp. Xem ra, đã quyết tâm từ bỏ Giang Hồi! Cậu Tôn, nếu cậu không giúp thì không ai giúp được nó nữa!”, Vương Mai vội vã thuật lại tình hình.
“Yên tâm, tôi đã tới rồi thì sẽ không bàng quan đứng nhìn. Có thể đưa tôi đến phòng họp của công ty chị không?”
“Việc này… chỉ có một mình cậu thì có ổn không?”, Vương Mai hoang mang hỏi lại.
Đưa Tôn Hàn lên phòng họp là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là lên rồi có tác dụng gì hay không.
“Mình tôi là đủ rồi”, Tôn Hàn điềm nhiên đáp
Vương Mai do dự một lát rồi sau cùng cũng gật đầu đáp: “Được, cậu Tôn, đi theo tôi!”
Với tình hình hiện tại, dù có được hay không cũng phải thử một phen.
Nếu không hành động thì Giang Hồi sẽ bị công ty ép kết thúc hợp đồng. Đến lúc đó, cô sẽ thân bại danh liệt.
Không những bị trục xuất khỏi giới giải trí mà sau này còn bị người đời chửi mắng, ảnh hưởng lớn đến cả cuộc sống bình thường.
Là người đào tạo, cũng là người chị nhìn Giang Hồi từng bước đi lên, Vương Mai không muốn thấy chuyện này xảy ra.
Cộc cộc!
Có người gõ cửa phòng họp.
“Ai đó?”
Một giọng nói quyền uy vọng ra từ bên trong.
“Là tôi, Vương Mai!”
“Vương Mai, cô lên đây làm gì? Vào đi!”
Vương Mai đưa Tôn Hàn vào trong, lúc này trong phòng họp chỉ có lác đác bốn năm người, đều là những người có tiếng nói trong công ty Phân Văn.
Còn Giang Hồi đang ngồi đối diện mấy người này như một phạm nhân đang chờ phán quyết.
Thấy Tôn Hàn đến, đôi mắt như đám tro đã lụi tàn của Giang Hồi đột nhiên như loé lên một tia sáng.
Anh ấy tới rồi!
“Vương Mai, chị làm gì vậy? Sao lại đưa một người ngoài vào phòng họp?”
Nhìn thấy người ngoài như Tôn Hàn, mấy người kia không vui ra mặt.
“Cậu Tôn là khách quý, cậu ấy tới là có việc muốn bàn với các vị!”, Vương Mai vội vã giải thích.
“Ồ, không biết cậu Tôn đây lai lịch thế nào, có thể tự giới thiệu chút không?”
Người ngồi ở giữa là một ông già hơi gầy, ông ta liếc nhìn Tôn Hàn, thấy gương mặt lạ hoắc này thì lập tức tỏ ra không mấy hào hứng.
Người này tên là Lưu Khôn Viễn, các cậu chủ giàu có ở Thượng Kinh về cơ bản ông ta đều quen biết. Mà Tôn Hàn này ông ta chưa từng gặp nên chắc chắn không phải thiếu gia nhà giàu máu mặt gì ở đất này.
“Lai lịch của tôi thế nào không quan trọng, quan trọng là tôi muốn biết các vị định xử lý Giang Hồi như thế nào?”, Tôn Hàn thẳng thừng hỏi.
“Cậu đến vì Giang Hồi sao? Hiện giờ tiếng xấu của Giang Hồi chẳng khác nào con chuột trên phố cả, theo thoả thuận đã ký ban đầu thì công ty Phân Văn chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cô ấy vì vi phạm hợp đồng, đòi lại số tiền mà chúng tôi đã đầu tư cho cô ấy. Nhưng công ty chúng tôi cũng không phải không nể tình xưa, chỉ cần Giang Hồi đồng ý kết thúc hợp đồng, rũ sạch quan hệ rồi rời khỏi công ty thì chúng tôi sẽ không truy cứu nữa!”, Lưu Khôn Viễn trịnh trọng nói.
Thoạt nghe thì đúng là bao dung rộng lượng.
Nhưng Tôn Hàn thừa biết, đám tư bản này có thiện lương gì cho cam?
Công ty Phân Văn đồng ý kết thúc nhanh gọn như vậy chẳng qua là vì ngại dính vào rắc rối phải bồi thường cho Giang Hồi.
“Giám đốc Lưu, scandal ở khách sạn Thế Hào của Giang Hồi đã được làm sáng tỏ, là có người cố tình nguỵ tạo. Mà tin tức hôm nay công ty Tinh Hoàng tung ra chỉ là những lời bóng gió thậm chí có thể nói là bịa đặt. Nếu công ty Phân Văn thực sự coi Giang Hồi là “gà nhà” của mình thì sẽ không chọn kết thúc hợp đồng với cô ấy mà sẽ tìm cách làm sáng tỏ chuyện này đến cùng!”
“Cho nên chẳng qua ông sợ đắc tội với công ty Tinh Hoàng, lại không muốn bồi thường hợp đồng nên mới chọn cách kết thúc hợp đồng với Giang Hồi và không bắt cô ấy đền bù mà thôi”.
Tôn Hàn thẳng thừng vạch trần ý đồ của đám lãnh đạo kia.
Lưu Khôn Viễn nét mặt hơi đông cứng lại, nhưng vẫn cố chấp nói: “Nói láo, nếu chúng tôi kiện thì Giang Hồi mới là người phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”
“Vậy sao? Vậy ông đi kiện đi! Nếu những bài báo đó có bằng chứng xác thực thì có thể chứng minh Giang Hồi không giữ mình, vi phạm hợp đồng đã ký với công ty! Thế nhưng, những thứ đó vốn là nguỵ tạo, nếu không có bằng chứng mà công ty ông lôi chuyện này lên trước toà thì không những công ty ông sẽ bị tổn thất về danh tiếng mà còn phải bồi thường cho Giang Hồi một khoản tiền lớn!”
Tôn Hàn nói xong, mấy vị cổ đông kia đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đã bị nói trúng tim đen!
Không có chứng cứ thì đúng là không kiện nổi Giang Hồi!
Nhưng nếu công ty cưỡng ép kết thúc hợp đồng để không đắc tội với Tinh Hoàng thì sẽ phải chi trả mấy chục triệu tệ tiền vi phạm hợp đồng cho Giang Hồi.
Giang Hồi giờ mới vươn lên hàng sao hạng B, công ty đã đầu tư cho cô không ít, vẫn chưa thu hồi được vốn mà lại phải chi thêm một khoản tiền lớn như vậy thì sẽ thiệt hại nặng nề.
Lưu Khôn Viễn vô cùng giận dữ. Vốn Giang Hồi đã sắp đồng ý rồi mà từ đâu lại nhảy ra một con kỳ đà cản mũi, giờ thì rắc rối to rồi đây.
“Vương Mai, chị rốt cuộc có phải người của công ty không vậy? Lôi tên phá đám này ra ngoài ngay!”
Lưu Khôn Viễn cũng không còn cách nào, chỉ đành tìm cách ép Tôn Hàn ra khỏi đó càng sớm càng tốt. Sau đó, bọn họ sẽ đe doạ, uy hiếp, làm đủ mọi cách để ép Giang Hồi ký vào thoả thuận chấm dứt hợp đồng!
Bình luận facebook