Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437: Đồng ý
“Anh Giang định cho tôi làm tổng giám đốc à?”
Trong đầu Tôn Hàn đã biết rõ đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc.
“Ừm, chủ tịch tập đoàn hiện giờ là tôi, còn CEO đã đổi thành Tôn Khải Thành. Nhưng thật ra cả tôi và hắn đều không làm gì cả, nói cách khác thì hai bên ngầm thoả thuận với nhau sẽ không chủ động ra mặt khống chế cục diện”.
“Cho nên người phụ trách chính của tập đoàn là tổng giám đốc và hai phó tổng giám đốc”.
“Một trong hai phó tổng giám đốc kia mới về nước nhưng cũng không đơn giản đâu, người còn lại thì được Tôn Khải Thành cài cắm trong tập đoàn lâu rồi, nhưng bao lâu nay không hề lộ ra. Mãi tới đợt tôi đánh chiếm phía Nam thì người đó mới nổi lên, chứ không ngấm ngầm hành động nữa”.
“Nếu tôi không chọn được một người có tài làm tổng giám đốc thì e không chơi lại với họ được mất”.
Ai chứ riêng Tôn Hàn thì Giang Lệ rất tin tưởng!
Công tử của Thiên Cửu Môn đã chèo chống cả một tập đoàn sánh ngang với Thiên Tử như Cửu Thành thì sao không đảm nhiệm được chức vụ tổng giám đốc chứ.
Xét về một góc độ nào đó, Tôn Hàn còn thích hợp với vị trí này hơn cả Chu Giang.
“Để tôi suy nghĩ đã”.
Chuyện này khá lằng nhằng nên Tôn Hàn chưa thể đồng ý ngay được.
Đừng nghĩ vị trí tổng giám đốc này là đơn giản, trọng trách không hề nhẹ đâu.
Người từng ngồi vào cái ghế này là Chu Giang đã được coi là một trợ thủ đắc lực của Giang Lệ đó.
Một khi Tôn Hàn tiếp quản vị trí này, thì dù sự thật là gì thì người ngoài đều sẽ nghĩ như vậy.
Đây là một việc không thể chấp nhận được với Thiên Cửu Môn.
Dù phong ba đã hết, nhưng suýt nữa Giang Lệ đã đánh cho Thiên Cửu Môn sụp đổ.
Thêm ân oán nhiều năm giữa hai bên thì họ đúng là kẻ thù không đội trời chung.
Dù Tôn Hàn đã từ chức công tử của Thiên Cửu Môn, nhưng vị trí của anh trong lòng các thành viên cũ vẫn vậy.
Giờ mà anh đồng ý làm tổng giám đốc của Thiên Tử thì có khác nào phản bội lại môn phái cũ đâu.
Thậm chí nhiều người sẽ nghĩ Tôn Hàn vong ân bội nghĩa, quên luôn cả lý do mà Phó Văn Húc chết.
Đúng là tệ hại!
Còn lợi ích thì chẳng thấy đâu.
Giờ Tôn Hàn đến Thượng Kinh đúng là thân cô thế cô, muốn làm gì cũng phải nhờ đến người khác giúp sức.
Chỉ cần anh ngồi vào cái ghế tổng giám đốc đó thì thân phận cùng địa vị sẽ khác ngay.
Thoải mái mà nói thì tầm ảnh hưởng của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử có thể đứng trong tốp mười thế hệ trẻ của Thượng Kinh.
Có thân phận này rồi, khéo một trong bốn đại công tử của Thượng Kinh như Cẩm Hoằng cũng phải kiêng nể anh vài phần.
Còn loại tầm phào như Cẩm Văn Hạo thì anh không thèm để mắt tới.
Khi có được vị trí này thì anh sẽ làm được nhiều việc một cách thuận lợi hơn.
Giang Lệ cũng biết điều đó nên mới đề nghị như vậy, vì ông ta tin có thể Tôn Hàn sẽ đồng ý.
“Anh Giang, chúng ta nâng ly!”
Sau khi suy nghĩ khoảng mười phút, Tôn Hàn mới lên tiếng.
Điều này có nghĩa là anh có thể đồng ý.
Năm xưa, Phó Văn Húc đã thua Giang Lệ, sau đó bị nhốt trong tù đến cuối đời.
Nhưng nếu bảo là Giang Lệ giết Phó Văn Húc thì có vẻ hơi quá lời.
Vả lại, qua trận chiến với Giang Lệ lần trước, Tôn Hàn tự thấy mình không làm gì hổ thẹn với Phó Văn Húc và Thiên Cửu Môn cả.
Giờ anh đến Thượng Kinh thì phải nghĩ cho bản thân mình, chứ không cần quan tâm đến cảm nhận của các thành viên trong Thiên Cửu Môn nữa.
“Một phần trăm cổ phần tăng dần trong năm năm, ngoài ra lương một năm là năm mươi triệu”, Giang Lệ hào phóng nói.
Ngoài tiền lương năm là năm mươi triệu ra, mỗi năm Tôn Hàn còn được nhận thêm một phần trăm cổ phần của tập đoàn.
Đừng thấy tập đoàn Thiên Tử được thành lập bởi các công tử ăn chơi từ ba mươi năm trước mà coi thường.
Đến nay, tập đoàn đã thay ba đời chủ rồi, giá trị tập đoàn cũng đã lên đến năm trăm tỷ!
Một phần trăm cổ phần là tương đương với năm tỷ rồi.
Tôn Hàn chỉ cần đương vị đủ năm năm là có ngay năm phần trăm cổ phẩn, tương đương với hai mươi lăm tỷ!
Một việc tốt thế này chắc hẳn sẽ như miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống với người bình thường.
Đến Tôn Hàn còn xúc động đến mức nâng ly nữa là!
Gì chứ khí phách thì Giang Lệ không bao giờ thiếu.
“Được, tôi đồng ý, bao giờ đi làm nhỉ?”
“Ngày mai, tôi sẽ thu xếp luôn, ba hôm nữa cậu sẽ nhận chức. Trong thời gian đó, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chứ khi nhận việc rồi thì chắc không còn nhiều thời gian đến uống rượu với tôi nữa đâu”, Giang Lệ thành thật nói.
Tổng giám đốc của Thiên Tử bây giờ chắc chắn cực kỳ bận rộn.
Có cả núi việc đang chờ.
“Được!”
…
“Dạo này anh thế nào?”
Liễu Phương Phương khẽ ngả người ra lưng ghế trong quán cà phê, bắt chéo chân hỏi.
Tôn Hàn ngồi ở phía đối diện đáp: “Vẫn thế thôi!”
“Bệnh của ông Tôn sao rồi?”
Tôn Hàn trầm mặc không trả lời.
Bệnh tình của Tôn Vượng Thịnh ra sao thì Liễu Thị Long rõ hơn ai hết, nếu Liễu Phương Phương không biết thì chứng tỏ Liễu Thị Long không muốn nói cho cô ta hay.
Vì vậy Tôn Hàn cũng im lặng.
Liễu Phương Phương bật cười: “Chắc tôi hỏi sai rồi, tôi không nên quan tâm đến chuyện đó mới phải. Nói về anh đi, hôm nay tôi gọi anh ra đây là vì một chuyện”.
“Cô Liễu cứ nói”, Tôn Hàn ra hiệu bằng tay.
Liễu Phương Phương ngập ngừng một lát mới nói: “Tôi sắp kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa buông bỏ Lệ Lan được, vì tạm thời chưa có ai thích hợp quản lý thay tôi. Không thu xếp ổn thoả chuyện này thì tôi không yên tâm cưới xin được mất”.
Tôn Hàn hiểu ý của cô ta ngay, bèn hỏi: “Cô Liễu, thứ cho tôi nói thẳng, với thân phận của cô thì không cần thiết phải bận tâm đến chức vụ tổng giám đốc của Lệ Lan đến thế đâu. Sau khi gả vào nhà họ Tôn rồi, dù cô ở nhà ăn chơi nhảy múa, hay vào làm việc ở công ty nhà chồng thì cũng đều là sự lựa chọn tốt cả. Việc gì cô cứ phải bận lòng với việc của Lệ Lan như thế”.
“Nhưng nếu làm vậy thì sau này tôi đâu còn tự do nữa”.
Liễu Phương Phương mím môi nói: “Nói thẳng nhớ. Ý của tôi là muốn anh quay về Lệ Lan để tạm thời quản lý công ty giúp tôi. Yên tâm, tôi biết anh không thiết tha vị trí quản lý nên tôi sẽ cho anh làm phó tổng”.
“Lương một năm của phó tổng là tám triệu, còn có ba phần trăm hoa hồng ở chi nhánh Thượng Kinh nữa, tổng hết lại thì cũng khoảng mười lăm triệu đấy, anh thử suy nghĩ đi”.
Sau khi biết được tài năng của Tôn Hàn, Liễu Phương Phương biết lợi ích bình thường sẽ không thu hút anh được, nên đã ra giá cao hơn.
Nhưng cũng chẳng thể lung lay được anh.
“Xin lỗi cô Liễu, tôi đã tìm được việc khác rồi”, Tôn Hàn thành thật nói.
Tìm được việc khác rồi?
Liễu Phương Phương ngạc nhiên hỏi: “Tôn Hàn, việc anh mới tìm được có đãi ngộ cao như tôi đưa ra không?”
“Cao hơn… một chút!”
Chuyện này…
Liễu Phương Phương đảo mắt rồi bật cười: “Tôn Hàn, anh không cần phải giấu tôi đâu. Tôi công nhận tài chữa bệnh của anh giỏi, nhưng nếu anh tìm các công việc bình thường khác thì tôi không tin anh kiếm được một việc ngon hơn tôi đề xuất. Dù có thì anh cũng phải phấn đấu từ các chức vụ thấp nhất”.
“Còn phía Lệ Lan, tôi sẽ cho anh làm phó tổng, tương lai anh có thể thành tổng giám đốc ở khu vực Hoa Đông, thậm chí là của tổng công ty luôn”.
“Anh nên suy nghĩ lại đi”.
Trong đầu Tôn Hàn đã biết rõ đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc.
“Ừm, chủ tịch tập đoàn hiện giờ là tôi, còn CEO đã đổi thành Tôn Khải Thành. Nhưng thật ra cả tôi và hắn đều không làm gì cả, nói cách khác thì hai bên ngầm thoả thuận với nhau sẽ không chủ động ra mặt khống chế cục diện”.
“Cho nên người phụ trách chính của tập đoàn là tổng giám đốc và hai phó tổng giám đốc”.
“Một trong hai phó tổng giám đốc kia mới về nước nhưng cũng không đơn giản đâu, người còn lại thì được Tôn Khải Thành cài cắm trong tập đoàn lâu rồi, nhưng bao lâu nay không hề lộ ra. Mãi tới đợt tôi đánh chiếm phía Nam thì người đó mới nổi lên, chứ không ngấm ngầm hành động nữa”.
“Nếu tôi không chọn được một người có tài làm tổng giám đốc thì e không chơi lại với họ được mất”.
Ai chứ riêng Tôn Hàn thì Giang Lệ rất tin tưởng!
Công tử của Thiên Cửu Môn đã chèo chống cả một tập đoàn sánh ngang với Thiên Tử như Cửu Thành thì sao không đảm nhiệm được chức vụ tổng giám đốc chứ.
Xét về một góc độ nào đó, Tôn Hàn còn thích hợp với vị trí này hơn cả Chu Giang.
“Để tôi suy nghĩ đã”.
Chuyện này khá lằng nhằng nên Tôn Hàn chưa thể đồng ý ngay được.
Đừng nghĩ vị trí tổng giám đốc này là đơn giản, trọng trách không hề nhẹ đâu.
Người từng ngồi vào cái ghế này là Chu Giang đã được coi là một trợ thủ đắc lực của Giang Lệ đó.
Một khi Tôn Hàn tiếp quản vị trí này, thì dù sự thật là gì thì người ngoài đều sẽ nghĩ như vậy.
Đây là một việc không thể chấp nhận được với Thiên Cửu Môn.
Dù phong ba đã hết, nhưng suýt nữa Giang Lệ đã đánh cho Thiên Cửu Môn sụp đổ.
Thêm ân oán nhiều năm giữa hai bên thì họ đúng là kẻ thù không đội trời chung.
Dù Tôn Hàn đã từ chức công tử của Thiên Cửu Môn, nhưng vị trí của anh trong lòng các thành viên cũ vẫn vậy.
Giờ mà anh đồng ý làm tổng giám đốc của Thiên Tử thì có khác nào phản bội lại môn phái cũ đâu.
Thậm chí nhiều người sẽ nghĩ Tôn Hàn vong ân bội nghĩa, quên luôn cả lý do mà Phó Văn Húc chết.
Đúng là tệ hại!
Còn lợi ích thì chẳng thấy đâu.
Giờ Tôn Hàn đến Thượng Kinh đúng là thân cô thế cô, muốn làm gì cũng phải nhờ đến người khác giúp sức.
Chỉ cần anh ngồi vào cái ghế tổng giám đốc đó thì thân phận cùng địa vị sẽ khác ngay.
Thoải mái mà nói thì tầm ảnh hưởng của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử có thể đứng trong tốp mười thế hệ trẻ của Thượng Kinh.
Có thân phận này rồi, khéo một trong bốn đại công tử của Thượng Kinh như Cẩm Hoằng cũng phải kiêng nể anh vài phần.
Còn loại tầm phào như Cẩm Văn Hạo thì anh không thèm để mắt tới.
Khi có được vị trí này thì anh sẽ làm được nhiều việc một cách thuận lợi hơn.
Giang Lệ cũng biết điều đó nên mới đề nghị như vậy, vì ông ta tin có thể Tôn Hàn sẽ đồng ý.
“Anh Giang, chúng ta nâng ly!”
Sau khi suy nghĩ khoảng mười phút, Tôn Hàn mới lên tiếng.
Điều này có nghĩa là anh có thể đồng ý.
Năm xưa, Phó Văn Húc đã thua Giang Lệ, sau đó bị nhốt trong tù đến cuối đời.
Nhưng nếu bảo là Giang Lệ giết Phó Văn Húc thì có vẻ hơi quá lời.
Vả lại, qua trận chiến với Giang Lệ lần trước, Tôn Hàn tự thấy mình không làm gì hổ thẹn với Phó Văn Húc và Thiên Cửu Môn cả.
Giờ anh đến Thượng Kinh thì phải nghĩ cho bản thân mình, chứ không cần quan tâm đến cảm nhận của các thành viên trong Thiên Cửu Môn nữa.
“Một phần trăm cổ phần tăng dần trong năm năm, ngoài ra lương một năm là năm mươi triệu”, Giang Lệ hào phóng nói.
Ngoài tiền lương năm là năm mươi triệu ra, mỗi năm Tôn Hàn còn được nhận thêm một phần trăm cổ phần của tập đoàn.
Đừng thấy tập đoàn Thiên Tử được thành lập bởi các công tử ăn chơi từ ba mươi năm trước mà coi thường.
Đến nay, tập đoàn đã thay ba đời chủ rồi, giá trị tập đoàn cũng đã lên đến năm trăm tỷ!
Một phần trăm cổ phần là tương đương với năm tỷ rồi.
Tôn Hàn chỉ cần đương vị đủ năm năm là có ngay năm phần trăm cổ phẩn, tương đương với hai mươi lăm tỷ!
Một việc tốt thế này chắc hẳn sẽ như miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống với người bình thường.
Đến Tôn Hàn còn xúc động đến mức nâng ly nữa là!
Gì chứ khí phách thì Giang Lệ không bao giờ thiếu.
“Được, tôi đồng ý, bao giờ đi làm nhỉ?”
“Ngày mai, tôi sẽ thu xếp luôn, ba hôm nữa cậu sẽ nhận chức. Trong thời gian đó, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chứ khi nhận việc rồi thì chắc không còn nhiều thời gian đến uống rượu với tôi nữa đâu”, Giang Lệ thành thật nói.
Tổng giám đốc của Thiên Tử bây giờ chắc chắn cực kỳ bận rộn.
Có cả núi việc đang chờ.
“Được!”
…
“Dạo này anh thế nào?”
Liễu Phương Phương khẽ ngả người ra lưng ghế trong quán cà phê, bắt chéo chân hỏi.
Tôn Hàn ngồi ở phía đối diện đáp: “Vẫn thế thôi!”
“Bệnh của ông Tôn sao rồi?”
Tôn Hàn trầm mặc không trả lời.
Bệnh tình của Tôn Vượng Thịnh ra sao thì Liễu Thị Long rõ hơn ai hết, nếu Liễu Phương Phương không biết thì chứng tỏ Liễu Thị Long không muốn nói cho cô ta hay.
Vì vậy Tôn Hàn cũng im lặng.
Liễu Phương Phương bật cười: “Chắc tôi hỏi sai rồi, tôi không nên quan tâm đến chuyện đó mới phải. Nói về anh đi, hôm nay tôi gọi anh ra đây là vì một chuyện”.
“Cô Liễu cứ nói”, Tôn Hàn ra hiệu bằng tay.
Liễu Phương Phương ngập ngừng một lát mới nói: “Tôi sắp kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa buông bỏ Lệ Lan được, vì tạm thời chưa có ai thích hợp quản lý thay tôi. Không thu xếp ổn thoả chuyện này thì tôi không yên tâm cưới xin được mất”.
Tôn Hàn hiểu ý của cô ta ngay, bèn hỏi: “Cô Liễu, thứ cho tôi nói thẳng, với thân phận của cô thì không cần thiết phải bận tâm đến chức vụ tổng giám đốc của Lệ Lan đến thế đâu. Sau khi gả vào nhà họ Tôn rồi, dù cô ở nhà ăn chơi nhảy múa, hay vào làm việc ở công ty nhà chồng thì cũng đều là sự lựa chọn tốt cả. Việc gì cô cứ phải bận lòng với việc của Lệ Lan như thế”.
“Nhưng nếu làm vậy thì sau này tôi đâu còn tự do nữa”.
Liễu Phương Phương mím môi nói: “Nói thẳng nhớ. Ý của tôi là muốn anh quay về Lệ Lan để tạm thời quản lý công ty giúp tôi. Yên tâm, tôi biết anh không thiết tha vị trí quản lý nên tôi sẽ cho anh làm phó tổng”.
“Lương một năm của phó tổng là tám triệu, còn có ba phần trăm hoa hồng ở chi nhánh Thượng Kinh nữa, tổng hết lại thì cũng khoảng mười lăm triệu đấy, anh thử suy nghĩ đi”.
Sau khi biết được tài năng của Tôn Hàn, Liễu Phương Phương biết lợi ích bình thường sẽ không thu hút anh được, nên đã ra giá cao hơn.
Nhưng cũng chẳng thể lung lay được anh.
“Xin lỗi cô Liễu, tôi đã tìm được việc khác rồi”, Tôn Hàn thành thật nói.
Tìm được việc khác rồi?
Liễu Phương Phương ngạc nhiên hỏi: “Tôn Hàn, việc anh mới tìm được có đãi ngộ cao như tôi đưa ra không?”
“Cao hơn… một chút!”
Chuyện này…
Liễu Phương Phương đảo mắt rồi bật cười: “Tôn Hàn, anh không cần phải giấu tôi đâu. Tôi công nhận tài chữa bệnh của anh giỏi, nhưng nếu anh tìm các công việc bình thường khác thì tôi không tin anh kiếm được một việc ngon hơn tôi đề xuất. Dù có thì anh cũng phải phấn đấu từ các chức vụ thấp nhất”.
“Còn phía Lệ Lan, tôi sẽ cho anh làm phó tổng, tương lai anh có thể thành tổng giám đốc ở khu vực Hoa Đông, thậm chí là của tổng công ty luôn”.
“Anh nên suy nghĩ lại đi”.
Bình luận facebook