Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441: Cô Tôn, chúng ta cá cược đi!
“Gã họ Cẩm đó là ai vậy?”
Sau khi Cẩm Hoằng và Ngô Hiểu Phương đi rồi, Bạch Cần cũng không còn hứng uống bia nữa.
Cô ấy không hỏi chuyện về Giang Hồi vì biết Tôn Hàn và ngôi sao ấy không hề có quan hệ gì, họ chỉ là bạn bè thôi. Mà dù Tôn Hàn có qua lại với ai thì cũng không liên quan đến cô ấy.
“Cẩm Hoằng, cô không biết à?”, Tôn Hàn đáp.
“Cậu chủ thứ tư của Thượng Kinh ấy hả!”
Có ai sống ở Thượng Kinh mà không biết bốn cậu chủ này chứ.
Trong bốn người đó, thì Cẩm Hoằng thuộc hạng khó chơi nhất.
Không phải vì anh ta tài giỏi gì, mà là có quá nhiều tai tiếng với phụ nữ.
Hễ cô gái nào dính tới anh ta là sẽ mang tiếng xấu ngay.
Dù Bạch Cần không biết vì sao Tôn Hàn lại quen Cẩm Hoằng, nhưng xem ra cũng không phải thân thiết gì. Song, cô ấy biết rõ vì sao anh lại thể hiện như hai bọn họ đang có quan hệ yêu đương trước mặt Cẩm Hoằng.
Là để tránh cho cô ấy bị Cẩm Hoằng nhòm ngó.
“Haizz, rốt cuộc Ngô Hiểu Phương đang nghĩ gì mà lại qua lại với Cẩm Hoằng vậy trời? Lẽ nào cô ta không biết Cẩm Hoằng là loại người gì sao, sớm muộn gì thì cô ta cũng bị Cẩm Hoằng đá thôi”.
Dù gì thì Ngô Hiểu Phương cũng là bạn hồi nhỏ của Bạch Cần, nên ít nhiều Bạch Cần cũng thấy khó hiểu với sự lựa chọn của cô ta.
Dù Bạch Cần cũng thấy Cố Vân Đào chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì, nhưng so với Cẩm Hoằng thì chi ít Cố Vân Đào muốn lấy Ngô Hiểu Phương.
Bạch Cần thật sự không hiểu Ngô Hiểu Phương có ý đồ gì khi ở cạnh Cẩm Hoằng.
“Ngô Hiểu Phương biết rõ là đắng khác! Nhưng cũng phải công nhận một điều, ngoài tính trăng hoa cùng vài sở thích đặc biệt ra thì Cẩm Hoằng là một người đàn ông mà khó có cô gái nào từ chối được”.
“Bạch Cần, sắp tới cô phải chú ý, vì ánh mắt Cẩm Hoằng nhìn cô có vẻ như muốn chinh phục đấy!”
Có vài lời, Tôn Hàn không muốn nói ra một cách quá trắng trợn.
Nhưng nếu không nói thẳng thì lại không có tác dụng cảnh cáo.
Trực giác mách bảo anh rằng Cẩm Hoằng sẽ không dễ dàng bỏ qua Bạch Cần.
Anh không nói ra tên của Bạch Cần, nhưng Ngô Hiểu Phương thì có.
Tôn Hàn tin Bạch Cần sẽ không mất cảnh giác với Cẩm Hoằng, nhưng bên ngoài cũng đã có tin đồn, dù Cẩm Hoằng trăng hoa, nhưng vẫn không thiếu phụ nữ xin chết với anh ta.
Nói chung là không biết thế nào được.
“Ừ, tôi biết rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi!”, Bạch Cần đã mất hứng, không còn thiết tha ăn uống gì nữa.
“Ok, về thôi”.
Một buổi tối vốn đang vui vẻ đã bị Cẩm Hoằng và Ngô Hiểu Phương phá hỏng.
Nhưng Tôn Hàn cũng đành chịu, nếu là người khác thì anh đã ngấm ngầm xử lý ngay rồi
Song đây lại là Cẩm Hoằng, đến Giang Lệ chưa chắc đã làm gì được, huống chi là anh.
…
Một ngày sau, Bạch Cần đã đi làm.
Tôn Hàn định ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi trang viên thì đã thấy một chiếc xe sang màu đỏ đỗ ngoài cửa.
Phía sau còn có một chiếc xe công vụ màu đen.
Tôn Đào mặc một chiếc váy dài màu đỏ, trang điểm lộng lẫy tháo kính râm xuống rồi mỉm cười nhìn Tôn Hàn: “Nói chuyện chút nhé?”
Ngay khi cô ta xuống xe, đã có thêm bốn người đàn ông mặc vest lạnh lùng bước xuống cùng.
Tôn Hàn nhún vai bước tới: “Cô Tôn giàn trận thế này thì tôi dám từ chối sao? Nói luôn ở đây hay đi đâu?”
“Tôi đang bận nên nói luôn ở đây đi”.
Tôn Đào thoải mái dựa vào chiếc xe sang của mình, dù cô ta cũng đã có tuổi, nhưng trông vẫn như các cô người mẫu quảng cáo xe hơi.
“Bao giờ cậu rời khỏi Thượng Kinh?”, Tôn Đào nhướn mày hỏi.
Tôn Hàn ngẩn ra rồi liếc nhìn mấy người đi theo Tôn Đào, sau đó bật cười nói: “Cô Tôn, chỉ vì tôi mua căn trang viên này mà cô đuổi tôi ra khỏi Thượng Kinh thì hơi quá đấy!”
Tôn Đào lắc đầu nói: “Tôi không nhỏ mọn thế đâu, cậu trả giá cao thì cậu mua được thôi! Sở dĩ tôi muốn mua thêm mấy căn bất động sản vì nghĩ sau này nếu con trai tôi không có tài cán gì thì vẫn có thể sống an nhàn vài năm. Cho nên mua chỗ nào cũng được, không nhất thiết phải là căn này”.
“Là em trai tối muốn cậu rời khỏi Thượng Kinh, nó ra viện rồi, nhưng vẫn không muốn gặp cậu”.
Từ Tiểu Bân đang lo lắng đây mà.
Tôn Hàn tỏ vẻ vô tội nói: “Giờ tôi không còn quan hệ gì với Liễu Phương Phương nữa cả, không một chút gì nữa luôn. Mấy hôm trước, cô ấy còn đến tìm tôi và muốn tôi làm phó tổng cho Lệ Lan, nhưng tôi sợ chọc giận em trai cô nên đã từ chối ngay rồi”.
“Cô Tôn, tôi đã tránh đến mức này rồi mà nhà cô vẫn không buông tha cho tôi là sao?”
“Không sao trăng gì hết”, Tôn Đào nói thẳng: “Tiểu Bân là cậu em họ đã thất lạc nhiều năm của tôi, nó đã phải chịu nhiều khổ cực ở bên ngoài. Bây giờ về gia tộc rồi, thì nó nên được sống những tháng ngày sung sướng. Nếu nó đã dứt khoát muốn cậu rời khỏi đây thì người làm chị như tôi cũng đành phải giúp thôi”.
“Tôn Hàn, cậu là người tài giỏi, điều này tôi phải công nhận. Nhưng cậu không thể ở lại Thượng Kinh được”.
Dứt lời, Tôn Đào nhướn mắt nhìn Tôn Hàn, chờ đáp án.
Nếu bây giờ, Tôn Hàn không đồng ý thì chưa chắc đã bị làm sao, song ngày rộng tháng dài thì không tránh được.
Với Tôn Đào mà nói chỉ cần không giết người giữa phố thì chẳng phải chuyện to tát gì.
Coi như số đen thôi!
Tôn Hàn cũng thấy bất ngờ, mới sáng ngày ra mà cô ta đã đến chặn trước cửa nhà anh rồi.
Từ Tiểu Bân không thể chờ thêm được nữa, chỉ mong anh nhanh chóng rời khỏi đây thì mới yên tâm.
Anh còn lạ gì suy nghĩ của cậu em nuôi này nữa, cậu ta điềm nhiên chiếm mất vị trí ngũ công tử nhà họ Tôn của anh mà không một chút hổ thẹn.
Tốt xấu gì thì họ cũng từng là anh em cơ mà!
Theo Tôn Hàn thấy, nếu Từ Tiểu Bân mà có bản lĩnh một chút thì chắc đã giết Tôn Hàn để diệt khẩu rồi.
“Tôn Hàn, cậu cũng biết thân phận của tôi rồi đấy, tôi mà muốn đối phó với cậu thì quá dễ. Cậu nên thức thời một chút, như vậy sẽ tốt cho cậu hơn”, Tôn Đào bổ sung thêm để thể hiện rõ quyết tâm đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh.
Tôn Hàn trầm mặc một lúc rồi mỉm cười.
Điều này khiến Tôn Đào hơi ngạc nhiên, đã bị ép đến mức này rồi mà còn cười được sao?
“Cô Tôn, nếu cô đuổi tôi đi từ mấy hôm trước thì tôi tin cô có thể làm được dễ dàng, nhưng bây giờ thì tôi e là không được nữa rồi”.
Hả?
Tôn Đào ngạc nhiên hỏi: “Cậu không đùa đấy chứ?”
Tôn Đào cô ta là ai cơ chứ?
Cô ta là trưởng nữ của nhà họ Tôn, là chị ruột của Tôn Khải Thành nức tiếng của Thượng Kinh, vậy mà lại không thể đuổi một tên vớ vẩn ra khỏi Thượng Kinh sao?
“Đương nhiên, nếu không chúng ta cá cược đi”, Tôn Hàn cố làm ra vẻ thần bí nói.
“Cược gì?”
Tôn Hàn đầy tự tin nói: “Qua ngày mai, nếu cô Tôn vẫn thấy có thể đuổi tôi ra khỏi Thượng Kinh thì coi như cô thắng, sau đó cô muốn làm gì thì làm. Dù có thê thảm thế nào, hay thậm chí là mất mạng thì tôi cũng không oán than một lời”.
“Nhưng tôi tin, qua ngày mai, cô Tôn sẽ không nhắc đến chuyện này nữa đâu. Như vậy thì tôi thắng, tôi cũng không muốn gì đâu, chỉ mong sau này cô đừng đến tìm tôi gây phiền phức nữa là được”.
Nghe thấy thế, Tôn Đào ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn không hiểu Tôn Hàn lấy đâu ra dũng khí để nói ra những câu đó.
Anh có thể làm được chuyện này chỉ sau một ngày ư?
“Cậu tự tin quá đấy, nhưng vụ cá cược này khá thú vị, tôi đồng ý”.
Sau khi Cẩm Hoằng và Ngô Hiểu Phương đi rồi, Bạch Cần cũng không còn hứng uống bia nữa.
Cô ấy không hỏi chuyện về Giang Hồi vì biết Tôn Hàn và ngôi sao ấy không hề có quan hệ gì, họ chỉ là bạn bè thôi. Mà dù Tôn Hàn có qua lại với ai thì cũng không liên quan đến cô ấy.
“Cẩm Hoằng, cô không biết à?”, Tôn Hàn đáp.
“Cậu chủ thứ tư của Thượng Kinh ấy hả!”
Có ai sống ở Thượng Kinh mà không biết bốn cậu chủ này chứ.
Trong bốn người đó, thì Cẩm Hoằng thuộc hạng khó chơi nhất.
Không phải vì anh ta tài giỏi gì, mà là có quá nhiều tai tiếng với phụ nữ.
Hễ cô gái nào dính tới anh ta là sẽ mang tiếng xấu ngay.
Dù Bạch Cần không biết vì sao Tôn Hàn lại quen Cẩm Hoằng, nhưng xem ra cũng không phải thân thiết gì. Song, cô ấy biết rõ vì sao anh lại thể hiện như hai bọn họ đang có quan hệ yêu đương trước mặt Cẩm Hoằng.
Là để tránh cho cô ấy bị Cẩm Hoằng nhòm ngó.
“Haizz, rốt cuộc Ngô Hiểu Phương đang nghĩ gì mà lại qua lại với Cẩm Hoằng vậy trời? Lẽ nào cô ta không biết Cẩm Hoằng là loại người gì sao, sớm muộn gì thì cô ta cũng bị Cẩm Hoằng đá thôi”.
Dù gì thì Ngô Hiểu Phương cũng là bạn hồi nhỏ của Bạch Cần, nên ít nhiều Bạch Cần cũng thấy khó hiểu với sự lựa chọn của cô ta.
Dù Bạch Cần cũng thấy Cố Vân Đào chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì, nhưng so với Cẩm Hoằng thì chi ít Cố Vân Đào muốn lấy Ngô Hiểu Phương.
Bạch Cần thật sự không hiểu Ngô Hiểu Phương có ý đồ gì khi ở cạnh Cẩm Hoằng.
“Ngô Hiểu Phương biết rõ là đắng khác! Nhưng cũng phải công nhận một điều, ngoài tính trăng hoa cùng vài sở thích đặc biệt ra thì Cẩm Hoằng là một người đàn ông mà khó có cô gái nào từ chối được”.
“Bạch Cần, sắp tới cô phải chú ý, vì ánh mắt Cẩm Hoằng nhìn cô có vẻ như muốn chinh phục đấy!”
Có vài lời, Tôn Hàn không muốn nói ra một cách quá trắng trợn.
Nhưng nếu không nói thẳng thì lại không có tác dụng cảnh cáo.
Trực giác mách bảo anh rằng Cẩm Hoằng sẽ không dễ dàng bỏ qua Bạch Cần.
Anh không nói ra tên của Bạch Cần, nhưng Ngô Hiểu Phương thì có.
Tôn Hàn tin Bạch Cần sẽ không mất cảnh giác với Cẩm Hoằng, nhưng bên ngoài cũng đã có tin đồn, dù Cẩm Hoằng trăng hoa, nhưng vẫn không thiếu phụ nữ xin chết với anh ta.
Nói chung là không biết thế nào được.
“Ừ, tôi biết rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi!”, Bạch Cần đã mất hứng, không còn thiết tha ăn uống gì nữa.
“Ok, về thôi”.
Một buổi tối vốn đang vui vẻ đã bị Cẩm Hoằng và Ngô Hiểu Phương phá hỏng.
Nhưng Tôn Hàn cũng đành chịu, nếu là người khác thì anh đã ngấm ngầm xử lý ngay rồi
Song đây lại là Cẩm Hoằng, đến Giang Lệ chưa chắc đã làm gì được, huống chi là anh.
…
Một ngày sau, Bạch Cần đã đi làm.
Tôn Hàn định ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi trang viên thì đã thấy một chiếc xe sang màu đỏ đỗ ngoài cửa.
Phía sau còn có một chiếc xe công vụ màu đen.
Tôn Đào mặc một chiếc váy dài màu đỏ, trang điểm lộng lẫy tháo kính râm xuống rồi mỉm cười nhìn Tôn Hàn: “Nói chuyện chút nhé?”
Ngay khi cô ta xuống xe, đã có thêm bốn người đàn ông mặc vest lạnh lùng bước xuống cùng.
Tôn Hàn nhún vai bước tới: “Cô Tôn giàn trận thế này thì tôi dám từ chối sao? Nói luôn ở đây hay đi đâu?”
“Tôi đang bận nên nói luôn ở đây đi”.
Tôn Đào thoải mái dựa vào chiếc xe sang của mình, dù cô ta cũng đã có tuổi, nhưng trông vẫn như các cô người mẫu quảng cáo xe hơi.
“Bao giờ cậu rời khỏi Thượng Kinh?”, Tôn Đào nhướn mày hỏi.
Tôn Hàn ngẩn ra rồi liếc nhìn mấy người đi theo Tôn Đào, sau đó bật cười nói: “Cô Tôn, chỉ vì tôi mua căn trang viên này mà cô đuổi tôi ra khỏi Thượng Kinh thì hơi quá đấy!”
Tôn Đào lắc đầu nói: “Tôi không nhỏ mọn thế đâu, cậu trả giá cao thì cậu mua được thôi! Sở dĩ tôi muốn mua thêm mấy căn bất động sản vì nghĩ sau này nếu con trai tôi không có tài cán gì thì vẫn có thể sống an nhàn vài năm. Cho nên mua chỗ nào cũng được, không nhất thiết phải là căn này”.
“Là em trai tối muốn cậu rời khỏi Thượng Kinh, nó ra viện rồi, nhưng vẫn không muốn gặp cậu”.
Từ Tiểu Bân đang lo lắng đây mà.
Tôn Hàn tỏ vẻ vô tội nói: “Giờ tôi không còn quan hệ gì với Liễu Phương Phương nữa cả, không một chút gì nữa luôn. Mấy hôm trước, cô ấy còn đến tìm tôi và muốn tôi làm phó tổng cho Lệ Lan, nhưng tôi sợ chọc giận em trai cô nên đã từ chối ngay rồi”.
“Cô Tôn, tôi đã tránh đến mức này rồi mà nhà cô vẫn không buông tha cho tôi là sao?”
“Không sao trăng gì hết”, Tôn Đào nói thẳng: “Tiểu Bân là cậu em họ đã thất lạc nhiều năm của tôi, nó đã phải chịu nhiều khổ cực ở bên ngoài. Bây giờ về gia tộc rồi, thì nó nên được sống những tháng ngày sung sướng. Nếu nó đã dứt khoát muốn cậu rời khỏi đây thì người làm chị như tôi cũng đành phải giúp thôi”.
“Tôn Hàn, cậu là người tài giỏi, điều này tôi phải công nhận. Nhưng cậu không thể ở lại Thượng Kinh được”.
Dứt lời, Tôn Đào nhướn mắt nhìn Tôn Hàn, chờ đáp án.
Nếu bây giờ, Tôn Hàn không đồng ý thì chưa chắc đã bị làm sao, song ngày rộng tháng dài thì không tránh được.
Với Tôn Đào mà nói chỉ cần không giết người giữa phố thì chẳng phải chuyện to tát gì.
Coi như số đen thôi!
Tôn Hàn cũng thấy bất ngờ, mới sáng ngày ra mà cô ta đã đến chặn trước cửa nhà anh rồi.
Từ Tiểu Bân không thể chờ thêm được nữa, chỉ mong anh nhanh chóng rời khỏi đây thì mới yên tâm.
Anh còn lạ gì suy nghĩ của cậu em nuôi này nữa, cậu ta điềm nhiên chiếm mất vị trí ngũ công tử nhà họ Tôn của anh mà không một chút hổ thẹn.
Tốt xấu gì thì họ cũng từng là anh em cơ mà!
Theo Tôn Hàn thấy, nếu Từ Tiểu Bân mà có bản lĩnh một chút thì chắc đã giết Tôn Hàn để diệt khẩu rồi.
“Tôn Hàn, cậu cũng biết thân phận của tôi rồi đấy, tôi mà muốn đối phó với cậu thì quá dễ. Cậu nên thức thời một chút, như vậy sẽ tốt cho cậu hơn”, Tôn Đào bổ sung thêm để thể hiện rõ quyết tâm đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh.
Tôn Hàn trầm mặc một lúc rồi mỉm cười.
Điều này khiến Tôn Đào hơi ngạc nhiên, đã bị ép đến mức này rồi mà còn cười được sao?
“Cô Tôn, nếu cô đuổi tôi đi từ mấy hôm trước thì tôi tin cô có thể làm được dễ dàng, nhưng bây giờ thì tôi e là không được nữa rồi”.
Hả?
Tôn Đào ngạc nhiên hỏi: “Cậu không đùa đấy chứ?”
Tôn Đào cô ta là ai cơ chứ?
Cô ta là trưởng nữ của nhà họ Tôn, là chị ruột của Tôn Khải Thành nức tiếng của Thượng Kinh, vậy mà lại không thể đuổi một tên vớ vẩn ra khỏi Thượng Kinh sao?
“Đương nhiên, nếu không chúng ta cá cược đi”, Tôn Hàn cố làm ra vẻ thần bí nói.
“Cược gì?”
Tôn Hàn đầy tự tin nói: “Qua ngày mai, nếu cô Tôn vẫn thấy có thể đuổi tôi ra khỏi Thượng Kinh thì coi như cô thắng, sau đó cô muốn làm gì thì làm. Dù có thê thảm thế nào, hay thậm chí là mất mạng thì tôi cũng không oán than một lời”.
“Nhưng tôi tin, qua ngày mai, cô Tôn sẽ không nhắc đến chuyện này nữa đâu. Như vậy thì tôi thắng, tôi cũng không muốn gì đâu, chỉ mong sau này cô đừng đến tìm tôi gây phiền phức nữa là được”.
Nghe thấy thế, Tôn Đào ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn không hiểu Tôn Hàn lấy đâu ra dũng khí để nói ra những câu đó.
Anh có thể làm được chuyện này chỉ sau một ngày ư?
“Cậu tự tin quá đấy, nhưng vụ cá cược này khá thú vị, tôi đồng ý”.
Bình luận facebook