Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 438-440
Chương 438: Giữa hạt vừng và quả dưa hấu thì cô chọn gì?
Nghe Liễu Phương Phương nói vậy, Tôn Hàn thật sự không nhịn được cười.
Cô ta nghĩ anh chỉ là một nhân viên công sở bình thường, vì vài câu nói mà có thể sôi trào nhiệt huyết, sau đó sẽ như kẻ sĩ sẵn sàng chết vì người tri kỷ ư?
Song, anh vẫn phải khẳng định một điều là Liễu Phương Phương rất có thành ý.
Bởi xét ra thì Tôn Hàn chẳng có bằng cấp gì cả.
Nhưng Liễu Phương Phương vẫn cho anh ngồi thẳng vào ghế phó tổng là quá ưu ái rồi.
Tuy nhiên, rõ ràng là cô ta vẫn chưa biết quá nhiều về anh.
Bởi nếu biết rồi thì cô ta sẽ không nói nhiều câu linh tinh như vậy.
Dù có cho anh làm tổng giám đốc của tông công ty Lệ Lan ở nước Đại Hoa thì Tôn Hàn cũng chẳng thèm đoái hoài nữa là.
“Phía Trương Dương Phi thì anh cứ yên tâm, chuyện lúc trước đã qua rồi, tôi sẽ không kéo anh vào rắc rối nữa đâu. Sau khi nhậm chức xong, anh chỉ cần tập trung trông coi công ty giúp tôi là được, còn những chuyện khác thì không phải lo đâu!”
Liễu Phương Phương lo Tôn Hàn e dè chuyện Trương Dương Phi nên phải nói thêm ngay.
“Cô Liễu!”
Tôn Hàn xua tay, không muốn nghe Liễu Phương Phương lải nhải thêm nữa, anh nói thật luôn: “Nói thật thì tôi không đánh giá cao Lệ Lan. Trước kia, tôi đến đó làm việc chỉ vì một vài lý do cá nhân thôi, chứ không phải vì tiền lương”.
“Nếu tôi đã nói đến vậy mà cô vẫn không hiểu thì tôi sẽ nói thật cho cô biết luôn, tôi đã nhận lời mời làm tổng giám đốc của một tập đoàn rồi, chưa tính cổ phần thì tiền lương một năm là năm mươi triệu”.
“Cô nghĩ số tiền lương mà cô đưa ra có khiến tôi động lòng được không?”
Liễu Phương Phương lập tức có vẻ mất tự nhiên.
Tổng giám đốc của tập đoàn ư!
Chưa tính cổ phần thì lương một năm đã là năm mươi triệu rồi.
Đãi ngộ này cao hơn cô ta vừa đưa ra đến mấy lần.
Càng không bàn tới việc giới hạn cô ta cho thể cho Tôn Hàn chỉ là chức vụ phó tổng, hơn nữa còn chỉ là tiến cử, chứ không phải nhậm chức luôn.
Liễu Phương Phương nhìn Tôn Hàn, cô ta cảm giác như anh đang ba hoa.
Nhưng thực chất là suy nghĩ của cô ta đã sai hoàn toàn.
Tiền lương cùng đại ngộ mà Giang Lệ cho Tôn Hàn đâu chỉ nhiều hơn cô ta mấy lần đâu.
Tiền lương năm không quan trọng, riêng cổ phần thôi đã là con số trên trời với nhiều người bình thường rồi.
“Vậy xin hỏi anh Tôn, anh chuẩn bị vào làm việc ở tâp đoàn nào vậy? Dù có rất nhiều tập đoàn ở Thượng Kinh, nhưng tôi đều biết hết đấy nên đang rất tò mò đây”.
Dù Liễu Phương Phương gọi Tôn Hàn là anh Tôn, nhưng lại nói với chất giọng châm chọc.
Nói thẳng ra là cô ta không tin lời anh.
Cô ta biết Tôn Hàn giỏi, nhưng không thể nào được người ta mời làm tổng giám đốc tập đoàn được.
Vị trí này đâu phải mớ rau ngoài chợ đâu.
“Tạm thời tôi chưa thể tiết lộ cho cô biết được, nếu không có gì sai sót thì hai hôm nữa, cô Liễu sẽ biết thôi”.
Tôn Hàn biết Liễu Phương Phương không tin mình, nhưng anh cứ nói vậy thôi, còn tin hay không thì tuỳ cô ta.
Nhưng chờ anh nhậm chức rồi thì sẽ có tin tức nổ ra ngay thôi.
Chỉ còn vài ngày nữa.
Có lẽ cả Thượng Kinh sẽ biết tên của Tôn Hàn!
Ngày hôm sau.
Hôm nay là thứ bảy.
Vì thế, Bạch Cần không cần phải đi làm, sau khi hỏi và biết lịch trình hôm nay của Tôn Hàn sẽ không đi đâu, cô ấy đi chợ mua đồ về nhà nấu cơm.
Cả đi cả về chỉ mất một tiếng đồng hổ.
Lúc này, Tôn Hàn đang ngồi trên sofa xem ti vi.
“Này Tôn Hàn, ngày nào anh cũng rảnh rang thế này à! Ừ thì anh không quan trọng đến việc kiếm tiền, nhưng chẳng lẽ không thấy chán sao?”
Bạch Cần vừa xách đồ ăn vào bếp vừa hỏi.
Bắt một người quen bận rộn như cô ấy ăn chơi nhảy múa mấy ngày như Tôn Hàn, chắc cô ấy không chịu được mất.
Vì thế, cô ấy không thể hiểu được mấy anh qua, anh sống như thế nào.
“Tôi tìm được việc rồi, nếu mọi thứ suôn sẻ thì tôi sẽ đi làm dài hạn đấy”, Tôn Hàn vẫn dán mắt vào ti vi rồi tiện miệng đáp.
Bạch Cần sững người, tỏ ra ngạc nhiên.
Thật ra, cô ấy cũng chỉ lải nhải vài câu vậy thôi, chứ không nghĩ Tôn Hàn lại đi tìm việc thật.
Sau một thời gian quen biết, Tôn Hàn cho cô ấy cảm giác trong tài khoản anh lúc nào cũng có tiền nên không bận tâm lo lắng gì cả.
Dường như, anh cũng không quan tâm đến sự nghiệp gì hết.
Nhưng cô ấy thật sự không ngờ Tôn Hàn lại âm thầm đi tìm việc.
“Anh làm gì thế?”
Bạch Cần tò mò hỏi.
Chưa chờ Tôn Hàn trả lời, điện thoại của cô ấy đã đổ chuông, cô ấy cầm lên xem thì thấy là số của Trương Tiến.
“Alo sếp ạ, hôm nay là thứ bảy, cuối tuần đấy sếp! Nay là thời gian nghỉ ngơi của tôi, sếp mà bảo có việc là tôi hận sếp luôn đấy!”
Vừa nghe máy, Bạch Cần đã bong đùa nói.
“Tôi không tìm cô, mà là Tôn Hàn! Tôi không gọi cho chú ấy được nên mới hỏi cô…”
“Anh ấy… đang ở chỗ tôi!”
Trương Tiến ở đầu dây bên kia tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô, hai người…”
Mới chín giờ sáng mà đã dính lấy nhau rồi à?
Hoặc dính từ tối qua đến giờ chưa dứt!
Tình huống này thật sự khiến người ta khó nghĩ!
“Sếp, anh đừng nghĩ linh tinh! Nhà tôi thuê ở cùng tầng với nhà của Tôn Hàn, anh tìm anh ấy có việc gì thế?”
“Sếp Liễu tìm tôi…”
Trương Tiến kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Bạch Cần lập tức nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi không nghe máy của Trương Tiến vì đang sạc điện thoại ở phòng khách nên không biết. Còn việc Liễu Phương Phương muốn tôi làm phó tổng gì đó, bộ tôi phải đồng ý thì mới được à?”, Tôn Hàn bình thản đáp.
Anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Bạch Cần và Trương Tiến, Liễu Phương Phương vẫn chưa từ bỏ ý định với anh. Sau khi bị anh từ chối, cô ta lại nhờ Trương Tiến ra mặt thuyết phục anh về Lệ Lan làm phó tổng.
Nhưng làm vậy cũng vô ích thôi!
Nếu anh đã từ chối thì sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.
Dù cô ta có làm gì thì cũng vậy thôi.
“Được rồi sếp, tôi cúp máy đây, để tôi nói chuyện với Tôn Hàn!”
Ngắt máy xong, Bạch Cần ngồi xuống cạnh Tôn Hàn rồi nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Tôn công tử, cứ cho là anh giàu đi, nhưng cơ hội như vậy không dễ kiếm đâu”.
“Phó tổng của Lệ Lan là chức vụ mà rất nhiều người mất cả mấy chục năm cũng chưa chắc đã ngồi vào được, chẳng lẽ anh không động lòng một chút nào ư?”
Bạch Cần thật lòng muốn Tôn Hàn đồng ý.
Một là nếu ngồi vào vị trí này thì anh sẽ không còn phải lo về tiền đồ sau này nữa.
Hai là cô ấy cũng làm ở Lệ Lan nên đương nhiên muốn anh tiếp tục làm việc ở đây.
“Hạt vừng với quả dưa hấu thì cô chọn cái nào?”, Tôn Hàn hỏi.
Bạch Cần đáp ngay: “Đương nhiên là dưa hấu rồi!”
Ai cũng sẽ chọn vậy thôi.
Lẽ nào có người chọn khác chắc?
“Đến cô còn chọn dưa hấu thì đầu óc tôi có vấn đề mới chọn hạt vừng”.
“Hả…”
Bạch Cần đã nghe ra ý của Tôn Hàn, so với công việc mà anh mới tìm được thì vị trí phó tổng của Lệ Lan chỉ như một hạt vừng thôi.
Thật hay đùa vậy?
“Tôn Hàn, rốt cuộc anh vừa tìm được việc gì thế?”, Bạch Cần tò mò hỏi.
“Tổng giám đốc của một tập đoàn thôi”.
Bạch Cần: “…”
Chương 439: Chia đều
Tổng giám đốc của một tập đoàn ư?
Bạch Cần hơi hoảng, cảm thấy như thể mình với Tôn Hàn không cùng một tần số!
“Anh nói cho tôi biết tên tập đoàn đi, kéo tôi cũng biết đấy”, Bạch Cần đã bình tĩnh lại rồi hỏi.
Cô ấy tin vào tài năng của Tôn Hàn, nhưng vấn đề là anh còn rất trẻ, ngoài ra lại không có lý lịch sáng giá.
Dựa vào đâu mà tập đoàn nhà người ta lại chọn anh làm tổng giám đốc chứ!
Bạch Cần thật sự thấy khó hiểu.
“Chắc chắn là cô biết, nhưng mọi việc vẫn chưa xong nên tôi chưa nói được. Nhưng tôi chắc chắn là cô biết”, Tôn Hàn tuỳ ý nói.
Thật ra việc anh nhận chức tổng giám đốc đã chắc chắn khoảng chín mươi phần trăm rồi.
Nhưng trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra mà.
“Được rồi, để tôi đi gọi lại cho sếp, để anh ta khỏi mong chờ nữa. Chúng ta ăn trưa xong thì chiều đi dạo phố, tối lượn quanh khu ẩm thực, ok không?”
Bạch Cần không suy nghĩ nhiều nữa, dù việc Tôn Hàn sắp trở thành tổng giám đốc của một tập đoàn rất khó tin, nhưng cô ấy biết anh là người không thích ba hoa, nếu anh đã nói vậy thì khả năng cao là đúng rồi.
Vì thế, cô ấy không xoáy sâu vào vấn đề đó nữa, mà chuyển sang sắp xếp lịch trình cho hôm nay.
“Chiều dạo phố, còn tối đến khu ẩm thực ư?”
Nghe Bạch Cần lên lịch trình như vậy, Tôn Hàn thấy hoa cả mắt.
Nếu đổi là người khác thì Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm, nhưng Bạch Cần là một trong số những người bạn ít ỏi của Tôn Hàn ở Thượng Kinh nên anh sẽ suy xét.
“Ừ, không lẽ anh định ở nhà hết cuối tuần à?”, Bạch Cần nói một cách điềm nhiên.
“Tối đến khu phố ẩm thực ăn uống thì tôi ok, còn buổi chiều đi dạo phố thì…”
“Đi đi mà, chẳng mấy khi tôi có hứng”.
Thấy thái độ không mấy vui vẻ của Tôn Hàn, Bạch Cần sáp tới rồi nũng nịu nói.
Chịu rồi!
Tôn Hàn đành đồng ý: “Rồi!”
Bạch Cần lập tức ra dấu chữ V rồi nở một nụ cười tinh nghịch.
Ăn trưa xong, Bạch Cần cũng không trông mong gì vào Tôn Hàn, bèn một mình dọn dẹp nhà cửa.
Nếu cô ấy thật sự bắt anh lao động chân tay thì chắc ngay ngày mai, anh sẽ thuê người giúp việc tới ngay mất.
Cô ấy có thể nhìn ra Tôn Hàn thuộc kiểu đàn ông không thiếu bản lĩnh, nhưng chỉ có thể lo những việc thuộc dạng công to việc lớn thôi.
Còn các việc nhỏ nhặt trong nhà thì người ta không thèm đoái hoài tới đâu.
Thật lòng mà nói thì Bạch Cần không hề có một chút ý oán trách nào, thậm chí còn thích cảm giác trong nhà có người như thế này.
Nhưng tiếc là,,,
Bạch Cần đang rửa bát trong bếp, thi thoảng lại liếc nhìn Tôn Hàn rồi khẽ thở dài.
Cô ấy đã biết người đàn ông này quá muộn.
Người ta đã thích người khác mất rồi.
Một giờ chiều, Bạch Cần đã lôi Tôn Hàn ra khỏi nhà.
Mua sắm là bản tính trời sinh của phụ nữ, Bạch Cần cũng không ngoại lệ, sau một buổi chiều, cô ấy đã xách đủ loại túi lớn túi nhỏ.
Nhưng cô ấy đều tự trả tiền, chứ không cần phiền đến Tôn Hàn.
Đương nhiên cô ấy biết Tôn Hàn không thiếu tiền, nhưng làm vậy là để vạch rõ ranh giới của hai người.
Bạch Cần mím môi.
Tôn Hàn có thể mua cả căn trang viên cho cô ấy ở, cô ấy thấy rất cảm kích, ngoài ra thì không thể hi vọng xa vời đến những thứ khác.
Sau khi về nhà cất đồ xong, hai người lại đi ra ngoài, đích đến là khu phố ẩm thực nức tiếng ở Thượng Kinh.
Đèn bắt đầu sáng.
Người qua lại ở đây cũng đông dần.
Thi thoảng lại thấy các người nổi tiếng trên mạng đến check in, rồi thể hiện tình cảm với nhau, làm người ta nổi hết cả da gà.
Dù Bạch Cần không bài xích những người này, nhưng cũng không thể thích nổi.
Nên khỏi bàn tới chuyện ngắm nhìn.
Có tiền thì hãy đối xử tốt với chính bản thân mình.
“Mười xiên tim, một phần tôm hùm, lòng già và nửa cân thịt bò…”
Hai người họ đến một quán đồ nướng, Bạch Cần gọi một lèo mấy món, sau đó còn không quên bổ sung: “Một két bia nữa nha ông chủ”.
Chờ chủ quán đi rồi, Tôn Hàn mới cười nói: “Cô ăn được nhiều thế à? Hơn nữa, ăn đồ nướng không tốt đâu, còn dễ bị nóng rồi lên mụn đấy, cô không sợ sao?”
“Thi thoảng ăn thì không sao đâu, đồng nghiệp trong công ty cũng không thích ăn mấy thứ này, mà tôi đi ăn một mình thì chán chết, cho nên có mấy khi tôi đến đây đâu. Hôm nay, tôi phải ăn thả phanh một chút, có vấn đề gì không?”
“Cùng lắm thì lên mấy con mụn chứ gì, tôi đẹp sẵn rồi, không phải lo”.
Bạch Cần tỏ thái độ điềm nhiên, trông rất chảnh choẹ.
Được rồi, không phải Bạch Cần chảnh choẹ mà là cô ấy biết rõ ưu thế của mình.
Đúng là cô ấy rất xinh đẹp.
“Ok, tôi sẽ liều mình tiếp mỹ nữ. Hôm nay, cô cứ ăn uống thả phanh đi, đừng lo các vấn đề sau đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà”.
“Chậc, anh đang coi thường ai đấy hả? Anh có chắc là uống lại tôi không?”, Bạch Cần khinh thường nói.
Tôn Hàn nhún vai: “Tôi bảo mình uống tốt hơn cô, cô tin không?”
“Không!”
“Thế thì thử đi!”
Đồ ăn đã được đưa lên.
Một mình Bạch Cần mở ba lon bia rồi rót đầy ra cốc trước, sau đó khiêu khích nói: “Nào!”
Dáng vẻ hiện giờ của cô ấy khác hoàn với vẻ nhã nhặn hàng ngày.
Tôn Hàn lại thấy như vậy rất cá tính!
“Uống!”
Hai người nhanh chóng uống cạn cốc bia.
Tựu lượng của Bạch Cần không được tốt cho lắm, uống cốc bia ấy xong, mặt cô ấy đã đỏ lựng.
Còn Tôn Hàn hình như cũng đã đánh giá cao bản thân.
Trước kia tửu lượng của anh tốt, là vì anh luyện võ nên khả năng giải rượu cũng cao.
Nhưng sau trận đánh lôi đài với Giang Lệ, anh chẳng những không thể tập võ được nữa, mà tửu lượng cũng tuột dốc không phanh.
Mới có ba lon bia mà anh đã thấy hơi chếch choáng rồi.
Lần này, anh đã nhận thức sâu một điều, nếu gặp phải ma men thì phải tránh thật xa.
Nếu không thì người mất mặt chính là anh.
Nhưng uống hơn Bạch Cần thì là chuyện đơn giản.
“Bạch Cần, Tôn Hàn, hai người cũng ở đây à? Đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ!”
Đột nhiên có một giọng nói không mấy thân thiện vang lên.
Tôn Hàn và Bạch Cần nhìn sang thì thấy có một đôi nam nữ đang đi tới gần.
Người con gái là Ngô Hiểu Phương.
Còn người đàn ông lại là Cẩm Hoằng.
Tôn Hàn thấy hơi ngạc nhiên khi Ngô Hiểu Phương dám công khai đi với Cẩm Hoằng thế này, lẽ nào không sợ bị Cố Vân Đào phát hiện sao.
Cả cái đất Thượng Kinh này đều biết đời sống riêng tư của Cẩm Hoằng rất phức tạp, hễ cô gái nào dính tới anh ta là sẽ chịu tai tiếng ngay.
Thế mà Ngô Hiểu Phương lại không sợ.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, dường như Tôn Hàn đã hiểu ra.
Tôn Hàn đã cố ý nhắc tới chuyện Ngô Hiểu Phương âm thầm cắm sừng Cố Vân Đào trước mặt anh ta.
Dù Cố Vân Đào không tin, nhưng đó là vợ sắp cưới của anh ta nên thể nào anh ta cũng đi điều tra.
Xem ra, khả năng cao là anh ta đã biết rồi.
Cho nên Ngô Hiểu Phương mới không che giấu nữa.
“Đúng là trái đất tròn, hai người có muốn cùng ăn với chúng tôi không? Nhưng phải chia đều hoá đơn đấy”, Bạch Cần tuỳ ý đáp lại một câu không chút nể nang.
“Ai thèm chia hoá đơn với cô, mất mặt chết đi được. Anh Cẩm, chỉ là mấy người bạn nghèo hèn của trước kia thôi, mình kệ họ đi”.
Ngô Hiểu Phương biết tài ăn nói của Bạch Cần nên không muốn chọc vào cô ấy, nên bèn quay sang nũng nịu với Cẩm Hoằng.
“Chia đều hoá đơn cũng hay đấy chứ, thế thì chia đi!”
Song, Cẩm Hoằng lại thoải mái ngồi xuống.
Chương 440: Cô ấy là Bạch Cần!
Cẩm Hoằng ngồi xuống, điều này khiến Ngô Hiểu Phương có vẻ hơi bực dọc, nhưng lại không dám thể hiện ra nên trông hơi buồn cười.
Cô ta sợ Cẩm Hoằng sẽ thích Bạch Cần mất.
Dù có thừa nhận hay không thì từ nhỏ đến lớn, Ngô Hiểu Phương luôn thấy mình khá xinh đẹp, nhưng khi so với Bạch Cần thì lại kém hơn.
Tôn Hàn cũng lo lắng điều này nên cố ý nhích cái ghế lại gần Bạch Cần một chút.
Cẩm Hoằng là một trong bốn thiếu gia của Thượng Kinh, nếu anh ta thật sự có ý với Bạch Cần thì chắc chắn không phải chuyện hay ho gì.
“Tôn Hàn, không ngại giới thiệu mỹ nữ bên cạnh với tôi chứ, nói thật chứ tôi ngưỡng mộ anh lắm đấy, không phải minh tinh thì cũng là người đẹp tuyệt sắc ở bên. Sao Cẩm Hoằng tôi lại không có cái diễm phúc ấy nhỉ?”
Cẩm Hoằng lên tiếng với vẻ lịch sự, ánh mắt anh ta nhìn Bạch Cần như thể đang thưởng thức một phong cảnh tuyệt trần.
Minh tinh?
Bạch Cần có vẻ hơi ngạc nhiên, Tôn Hàn quen biết với người nổi tiếng từ khi nào vậy?
“Anh Cẩm, có câu vuốt mặt phải nể mũi, anh vừa tới đã đâm cho tôi một nhát như vậy là sao? Anh định cho tôi mất đường về nhà ngủ tối nay hả?”
Sau câu nói bâng quơ ấy, Tôn Hàn vòng tay phải qua eo Bạch Cần một cách tự nhiên như tuyên bố chủ quyền.
“Về nhà ư? Vợ anh đây à?”
Cẩm Hoằng sầm mặt xuống ngay.
Nếu cô gái này đã kết hôn với Tôn Hàn thì chẳng còn gì thú vị nữa.
Anh ta không có sở thích với phụ nữ đã có gia đình!
“Cũng sắp rồi”.
Bạch Cần lập tức nhìn sang Tôn Hàn với tâm trạng dậy sóng, nhưng cô ấy cũng biết anh đang cố ý nói như vậy trước mặt Cẩm Hoằng nên cũng không phủ nhận.
Bình thường, nếu biết Bạch Cần tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có thì Tôn Hàn sẽ rất vui.
Nhưng giờ thì không.
Anh biết trực giác của mình rất chuẩn.
Bạch Cần đã lọt vào mắt xanh của Cẩm Hoằng rồi.
Dù trong lòng Ngô Hiểu Phương biết rõ, Cẩm Hoằng chính là một tên háo sắc chuyện gây hoạ cho con gái nhà người ta, nhưng cô ta cũng phải công nhận một điều, tuy Cẩm Hoằng có thái độ đùa bỡn với phụ nữ, nhưng ít ra khi qua lại với nhau thì anh ta cũng khá được.
Ngô Hiểu Phương không muốn Bạch Cần bám vào được Cẩm Hoằng.
Cẩm Hoằng là một trong bốn thiếu gia có máu mặt ở Thượng Kinh, dù anh ta không thiếu các tin đồn tình ái, nhưng so với Cẩm Văn Hạo thì sáng giá hơn nhiều.
Người ta đã có bạn trai rồi thì không nên mơ tưởng tới nữa.
“Cẩm Hoằng tôi không làm chuyện vuốt mặt không nể mũi đâu, người làm điều đó là Tôn Hàn anh đấy”, Cẩm Hoằng đột nhiên nói một câu với vẻ sâu xa.
Tôn Hàn mỉm cười rồi nói: “Xin lỗi, tôi chưa hiểu ý của anh Cẩm cho lắm”.
“Chẳng phải chính anh đã nói cho Cố Vân Đào biết chuyện tôi và Hiểu Phương ở bên nhau sao?”, Cẩm Hoằng hỏi thẳng.
Tôn Hàn lập tức có vẻ lúng túng.
Đúng là nhân vật lớn có khác, quả nhiên không đơn giản.
Xem ra Cố Vân Đào và Ngô Hiểu Phương từng cãi vã rồi.
Mà Cẩm Hoằng cũng nói thẳng, Cố Vân Đào biết chuyện của anh ta và Ngô Hiểu Phương là do Tôn Hàn nói.
“Ra là anh sao Tôn Hàn? Chính anh đã nói cho Cố Vân Đào biết ư?”
Bấy giờ, Ngô Hiểu Phương mới hiểu ra rồi căm phẫn nhìn Tôn Hàn.
Vốn dĩ cô ta đã bàn với Cẩm Hoằng rằng, sau khi cô ta lấy Cố Vân Đào rồi thì bọn họ sẽ bớt liên lạc lại để tránh gây ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau.
Cẩm Hoằng chỉ chơi đùa với cô ta thôi, nên cô ta vẫn muốn lấy Cố Vân Đào.
Song, khi cô ta nghĩ có thể giữ kín chuyện qua lại với Cẩm Hoằng thì lại bị Cố Vân Đào phát hiện.
Cố Vân Đào lập tức đòi huỷ hôn luôn!
Trong lúc hối hận, Ngô Hiểu Phương vẫn nghĩ không biết tại sao Cố Vân Đào lại biết chuyện.
Bây giờ, cuối cùng cô ta cũng biết vì sao rồi, ra là có người mách với Cố Vân Đào.
Nói theo một cách khác thì chính Tôn Hàn đã huỷ hoại cuộc hôn nhân của Ngô Hiểu Phương.
“Dám làm thì dám chịu. Nếu cô không thích Cố Vân Đào thì nên chia tay, chứ cắm sừng người ta như vậy thì có cảm giác thành tựu lắm à?”
Sau khi bị phát hiện, Tôn Hàn chẳng thèm giả vờ giả vịt nữa, mà cất giọng châm chọc.
Chuyện này vốn do Ngô Hiểu Phương gây ra, anh chỉ nói cho Cố Vân Đào biết thôi nên chẳng có cảm giác tội lỗi gì.
“Anh Cẩm, anh phải làm chủ cho em”.
Ngô Hiểu Phương biết mình không làm gì được Tôn Hàn nên đành õng ẹo quay sang cầu xin Cẩm Hoằng.
“Tôn Hàn nói đúng mà, em đã ở bên anh thì nên chia tay với Cố Vân Đào, có gì đâu mà phải loạn lên thế. Hay anh không bằng tên ấy?”, song, Cẩm Hoằng lại không có ý đối phó với Tôn Hàn.
Ngô Hiểu Phương không biết phải tiếp lời thế nào.
Đương nhiên Cẩm Hoằng hơn Cố Vân Đào cả trăm nghìn lần, nhưng anh ta có lấy cô ta đâu.
Còn trong số những người muốn cưới cô ta thì Cố Vân Đào là sự lựa chọn tốt nhất.
Vì Tôn Hàn, mà không chỉ Cố Vân Đào không muốn lấy cô ta nữa, mà người lớn hai nhà còn cãi nhau ầm ĩ vì chuyện này, làm ảnh hưởng cả đến chuyện làm ăn.
Dù công ty tài chính Bạch Nguyệt đã phá sản, nhưng tài sản mà nhà họ Cố âm thần rời đi nhiều năm qua, cùng mạng lưới quan hệ vẫn đủ để họ tìm cơ hội trở mình.
Nhưng bây giờ, bố của Cố Vân Đào là Cố Hải đã giận sôi máu, chuyện hợp tác giữa hai nhà đã đổ bể. Dù nhà họ Cố chuẩn bị vực dậy thì cũng chưa chắc đã kéo theo bố cô ta là Ngô Ba.
Tất cả đều tại Tôn Hàn.
Không cần nghĩ, Ngô Hiểu Phương cũng biết Tôn Hàn làm vậy để trút giận thay cho Bạch Cần.
Bây giờ, thậm chí Ngô Hiểu Phương còn muốn xé xác hai người đó.
Nhưng Cẩm Hoằng không giúp thì cô ta có thể làm được gì đây?
Ngô Hiểu Phương nào biết sức khoẻ của ông Cẩm Hoằng đang phụ thuộc vào Tôn Hàn, Cẩm Hoằng có thể châm chọc anh mấy câu, nhưng làm quá hơn thì không thể.
“Anh Cẩm, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Nếu đã đến đây rồi thì phải ăn phải uống, mọi người nâng cốc. Chia hoá đơn gì đó thì thôi, gì chứ quán ven đường này thì tôi mời được”, Tôn Hàn cười nói.
“Thôi, anh với cô này chứ hưởng thụ không gian riêng tư đi, chúng tôi không quấy rầy nữa, tôi với Hiểu Phương sang quán khác đây”.
Cẩm Hoằng không có hứng ăn uống, trong lúc đứng dậy, anh ta còn ngoảnh sang Bạch Cần nói: “Này cô, anh Tôn là một người đàn ông rất xuất chúng, cô phải giữ chặt lấy. Lơ là một cái là sẽ có người phụ nữ khác cướp ngay đấy! Theo tôi biết thì có một ngôi sao tên là Giang Hồi đang thích anh Tôn lắm, còn đang muốn lấy thân báo đáp kia kìa”.
Sau khi bỏ lại một câu nói không đầu không đuôi đó, Cẩm Hoằng quay người rời đi.
Ngô Hiểu Phương giận dữ nhìn Tôn Hàn và Bạch Cần rồi nhanh chóng đi theo Cẩm Hoằng.
Sau khi đi được một đoạn, Cẩm Hoằng liếc nhìn Ngô Hiểu Phương đang bực dọc rồi nói: “Có trách anh không giúp em đối phó với Tôn Hàn không?”
“Em nào dám”, Ngô Hiểu Phương bực bội đáp.
“Không phải anh không làm được, mà là tạm thời không thể. Nhưng nói ra thì hình như em quen cô gái ngồi cạnh Tôn Hàn đúng không?”, mắt Cẩm Hoằng loé lên tia chinh phục.
“Anh Cẩm, anh có em rồi vẫn chưa đủ sao?”
Ngô Hiểu Phương lập tức không dám tức giận nữa, mà nhẹ nhàng nói.
Cô ta phát hiện Cẩm Hoằng thật sự có hứng thú với Bạch Cần nên đang lo lắng.
Tính cách của Cẩm Hoằng luôn là vậy, khi đã thích người phụ nữ khác, anh ta sẽ đá người hiện tại đi một cách không thương tiếc.
“Trông em thế này thì sao anh không thích cho được, chỉ cần em đồng ý thì dù có đi theo anh năm mười năm thì anh cũng không chán. Nhưng không phải em muốn trả thù Tôn Hàn sao? Nếu vậy, để anh cướp người phụ nữ của anh ta không phải cách trả thù tốt nhất à?”
Cẩm Hoằng nâng cằm Ngô Hiểu Phương lên rồi văn vẻ nói.
Ngay sau đó, người Ngô Hiểu Phương đã tê dại rồi nói: “Cô ấy là Bạch Cần…"
Nghe Liễu Phương Phương nói vậy, Tôn Hàn thật sự không nhịn được cười.
Cô ta nghĩ anh chỉ là một nhân viên công sở bình thường, vì vài câu nói mà có thể sôi trào nhiệt huyết, sau đó sẽ như kẻ sĩ sẵn sàng chết vì người tri kỷ ư?
Song, anh vẫn phải khẳng định một điều là Liễu Phương Phương rất có thành ý.
Bởi xét ra thì Tôn Hàn chẳng có bằng cấp gì cả.
Nhưng Liễu Phương Phương vẫn cho anh ngồi thẳng vào ghế phó tổng là quá ưu ái rồi.
Tuy nhiên, rõ ràng là cô ta vẫn chưa biết quá nhiều về anh.
Bởi nếu biết rồi thì cô ta sẽ không nói nhiều câu linh tinh như vậy.
Dù có cho anh làm tổng giám đốc của tông công ty Lệ Lan ở nước Đại Hoa thì Tôn Hàn cũng chẳng thèm đoái hoài nữa là.
“Phía Trương Dương Phi thì anh cứ yên tâm, chuyện lúc trước đã qua rồi, tôi sẽ không kéo anh vào rắc rối nữa đâu. Sau khi nhậm chức xong, anh chỉ cần tập trung trông coi công ty giúp tôi là được, còn những chuyện khác thì không phải lo đâu!”
Liễu Phương Phương lo Tôn Hàn e dè chuyện Trương Dương Phi nên phải nói thêm ngay.
“Cô Liễu!”
Tôn Hàn xua tay, không muốn nghe Liễu Phương Phương lải nhải thêm nữa, anh nói thật luôn: “Nói thật thì tôi không đánh giá cao Lệ Lan. Trước kia, tôi đến đó làm việc chỉ vì một vài lý do cá nhân thôi, chứ không phải vì tiền lương”.
“Nếu tôi đã nói đến vậy mà cô vẫn không hiểu thì tôi sẽ nói thật cho cô biết luôn, tôi đã nhận lời mời làm tổng giám đốc của một tập đoàn rồi, chưa tính cổ phần thì tiền lương một năm là năm mươi triệu”.
“Cô nghĩ số tiền lương mà cô đưa ra có khiến tôi động lòng được không?”
Liễu Phương Phương lập tức có vẻ mất tự nhiên.
Tổng giám đốc của tập đoàn ư!
Chưa tính cổ phần thì lương một năm đã là năm mươi triệu rồi.
Đãi ngộ này cao hơn cô ta vừa đưa ra đến mấy lần.
Càng không bàn tới việc giới hạn cô ta cho thể cho Tôn Hàn chỉ là chức vụ phó tổng, hơn nữa còn chỉ là tiến cử, chứ không phải nhậm chức luôn.
Liễu Phương Phương nhìn Tôn Hàn, cô ta cảm giác như anh đang ba hoa.
Nhưng thực chất là suy nghĩ của cô ta đã sai hoàn toàn.
Tiền lương cùng đại ngộ mà Giang Lệ cho Tôn Hàn đâu chỉ nhiều hơn cô ta mấy lần đâu.
Tiền lương năm không quan trọng, riêng cổ phần thôi đã là con số trên trời với nhiều người bình thường rồi.
“Vậy xin hỏi anh Tôn, anh chuẩn bị vào làm việc ở tâp đoàn nào vậy? Dù có rất nhiều tập đoàn ở Thượng Kinh, nhưng tôi đều biết hết đấy nên đang rất tò mò đây”.
Dù Liễu Phương Phương gọi Tôn Hàn là anh Tôn, nhưng lại nói với chất giọng châm chọc.
Nói thẳng ra là cô ta không tin lời anh.
Cô ta biết Tôn Hàn giỏi, nhưng không thể nào được người ta mời làm tổng giám đốc tập đoàn được.
Vị trí này đâu phải mớ rau ngoài chợ đâu.
“Tạm thời tôi chưa thể tiết lộ cho cô biết được, nếu không có gì sai sót thì hai hôm nữa, cô Liễu sẽ biết thôi”.
Tôn Hàn biết Liễu Phương Phương không tin mình, nhưng anh cứ nói vậy thôi, còn tin hay không thì tuỳ cô ta.
Nhưng chờ anh nhậm chức rồi thì sẽ có tin tức nổ ra ngay thôi.
Chỉ còn vài ngày nữa.
Có lẽ cả Thượng Kinh sẽ biết tên của Tôn Hàn!
Ngày hôm sau.
Hôm nay là thứ bảy.
Vì thế, Bạch Cần không cần phải đi làm, sau khi hỏi và biết lịch trình hôm nay của Tôn Hàn sẽ không đi đâu, cô ấy đi chợ mua đồ về nhà nấu cơm.
Cả đi cả về chỉ mất một tiếng đồng hổ.
Lúc này, Tôn Hàn đang ngồi trên sofa xem ti vi.
“Này Tôn Hàn, ngày nào anh cũng rảnh rang thế này à! Ừ thì anh không quan trọng đến việc kiếm tiền, nhưng chẳng lẽ không thấy chán sao?”
Bạch Cần vừa xách đồ ăn vào bếp vừa hỏi.
Bắt một người quen bận rộn như cô ấy ăn chơi nhảy múa mấy ngày như Tôn Hàn, chắc cô ấy không chịu được mất.
Vì thế, cô ấy không thể hiểu được mấy anh qua, anh sống như thế nào.
“Tôi tìm được việc rồi, nếu mọi thứ suôn sẻ thì tôi sẽ đi làm dài hạn đấy”, Tôn Hàn vẫn dán mắt vào ti vi rồi tiện miệng đáp.
Bạch Cần sững người, tỏ ra ngạc nhiên.
Thật ra, cô ấy cũng chỉ lải nhải vài câu vậy thôi, chứ không nghĩ Tôn Hàn lại đi tìm việc thật.
Sau một thời gian quen biết, Tôn Hàn cho cô ấy cảm giác trong tài khoản anh lúc nào cũng có tiền nên không bận tâm lo lắng gì cả.
Dường như, anh cũng không quan tâm đến sự nghiệp gì hết.
Nhưng cô ấy thật sự không ngờ Tôn Hàn lại âm thầm đi tìm việc.
“Anh làm gì thế?”
Bạch Cần tò mò hỏi.
Chưa chờ Tôn Hàn trả lời, điện thoại của cô ấy đã đổ chuông, cô ấy cầm lên xem thì thấy là số của Trương Tiến.
“Alo sếp ạ, hôm nay là thứ bảy, cuối tuần đấy sếp! Nay là thời gian nghỉ ngơi của tôi, sếp mà bảo có việc là tôi hận sếp luôn đấy!”
Vừa nghe máy, Bạch Cần đã bong đùa nói.
“Tôi không tìm cô, mà là Tôn Hàn! Tôi không gọi cho chú ấy được nên mới hỏi cô…”
“Anh ấy… đang ở chỗ tôi!”
Trương Tiến ở đầu dây bên kia tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô, hai người…”
Mới chín giờ sáng mà đã dính lấy nhau rồi à?
Hoặc dính từ tối qua đến giờ chưa dứt!
Tình huống này thật sự khiến người ta khó nghĩ!
“Sếp, anh đừng nghĩ linh tinh! Nhà tôi thuê ở cùng tầng với nhà của Tôn Hàn, anh tìm anh ấy có việc gì thế?”
“Sếp Liễu tìm tôi…”
Trương Tiến kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Bạch Cần lập tức nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin.
“Nhìn tôi làm gì? Tôi không nghe máy của Trương Tiến vì đang sạc điện thoại ở phòng khách nên không biết. Còn việc Liễu Phương Phương muốn tôi làm phó tổng gì đó, bộ tôi phải đồng ý thì mới được à?”, Tôn Hàn bình thản đáp.
Anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Bạch Cần và Trương Tiến, Liễu Phương Phương vẫn chưa từ bỏ ý định với anh. Sau khi bị anh từ chối, cô ta lại nhờ Trương Tiến ra mặt thuyết phục anh về Lệ Lan làm phó tổng.
Nhưng làm vậy cũng vô ích thôi!
Nếu anh đã từ chối thì sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.
Dù cô ta có làm gì thì cũng vậy thôi.
“Được rồi sếp, tôi cúp máy đây, để tôi nói chuyện với Tôn Hàn!”
Ngắt máy xong, Bạch Cần ngồi xuống cạnh Tôn Hàn rồi nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Tôn công tử, cứ cho là anh giàu đi, nhưng cơ hội như vậy không dễ kiếm đâu”.
“Phó tổng của Lệ Lan là chức vụ mà rất nhiều người mất cả mấy chục năm cũng chưa chắc đã ngồi vào được, chẳng lẽ anh không động lòng một chút nào ư?”
Bạch Cần thật lòng muốn Tôn Hàn đồng ý.
Một là nếu ngồi vào vị trí này thì anh sẽ không còn phải lo về tiền đồ sau này nữa.
Hai là cô ấy cũng làm ở Lệ Lan nên đương nhiên muốn anh tiếp tục làm việc ở đây.
“Hạt vừng với quả dưa hấu thì cô chọn cái nào?”, Tôn Hàn hỏi.
Bạch Cần đáp ngay: “Đương nhiên là dưa hấu rồi!”
Ai cũng sẽ chọn vậy thôi.
Lẽ nào có người chọn khác chắc?
“Đến cô còn chọn dưa hấu thì đầu óc tôi có vấn đề mới chọn hạt vừng”.
“Hả…”
Bạch Cần đã nghe ra ý của Tôn Hàn, so với công việc mà anh mới tìm được thì vị trí phó tổng của Lệ Lan chỉ như một hạt vừng thôi.
Thật hay đùa vậy?
“Tôn Hàn, rốt cuộc anh vừa tìm được việc gì thế?”, Bạch Cần tò mò hỏi.
“Tổng giám đốc của một tập đoàn thôi”.
Bạch Cần: “…”
Chương 439: Chia đều
Tổng giám đốc của một tập đoàn ư?
Bạch Cần hơi hoảng, cảm thấy như thể mình với Tôn Hàn không cùng một tần số!
“Anh nói cho tôi biết tên tập đoàn đi, kéo tôi cũng biết đấy”, Bạch Cần đã bình tĩnh lại rồi hỏi.
Cô ấy tin vào tài năng của Tôn Hàn, nhưng vấn đề là anh còn rất trẻ, ngoài ra lại không có lý lịch sáng giá.
Dựa vào đâu mà tập đoàn nhà người ta lại chọn anh làm tổng giám đốc chứ!
Bạch Cần thật sự thấy khó hiểu.
“Chắc chắn là cô biết, nhưng mọi việc vẫn chưa xong nên tôi chưa nói được. Nhưng tôi chắc chắn là cô biết”, Tôn Hàn tuỳ ý nói.
Thật ra việc anh nhận chức tổng giám đốc đã chắc chắn khoảng chín mươi phần trăm rồi.
Nhưng trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra mà.
“Được rồi, để tôi đi gọi lại cho sếp, để anh ta khỏi mong chờ nữa. Chúng ta ăn trưa xong thì chiều đi dạo phố, tối lượn quanh khu ẩm thực, ok không?”
Bạch Cần không suy nghĩ nhiều nữa, dù việc Tôn Hàn sắp trở thành tổng giám đốc của một tập đoàn rất khó tin, nhưng cô ấy biết anh là người không thích ba hoa, nếu anh đã nói vậy thì khả năng cao là đúng rồi.
Vì thế, cô ấy không xoáy sâu vào vấn đề đó nữa, mà chuyển sang sắp xếp lịch trình cho hôm nay.
“Chiều dạo phố, còn tối đến khu ẩm thực ư?”
Nghe Bạch Cần lên lịch trình như vậy, Tôn Hàn thấy hoa cả mắt.
Nếu đổi là người khác thì Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm, nhưng Bạch Cần là một trong số những người bạn ít ỏi của Tôn Hàn ở Thượng Kinh nên anh sẽ suy xét.
“Ừ, không lẽ anh định ở nhà hết cuối tuần à?”, Bạch Cần nói một cách điềm nhiên.
“Tối đến khu phố ẩm thực ăn uống thì tôi ok, còn buổi chiều đi dạo phố thì…”
“Đi đi mà, chẳng mấy khi tôi có hứng”.
Thấy thái độ không mấy vui vẻ của Tôn Hàn, Bạch Cần sáp tới rồi nũng nịu nói.
Chịu rồi!
Tôn Hàn đành đồng ý: “Rồi!”
Bạch Cần lập tức ra dấu chữ V rồi nở một nụ cười tinh nghịch.
Ăn trưa xong, Bạch Cần cũng không trông mong gì vào Tôn Hàn, bèn một mình dọn dẹp nhà cửa.
Nếu cô ấy thật sự bắt anh lao động chân tay thì chắc ngay ngày mai, anh sẽ thuê người giúp việc tới ngay mất.
Cô ấy có thể nhìn ra Tôn Hàn thuộc kiểu đàn ông không thiếu bản lĩnh, nhưng chỉ có thể lo những việc thuộc dạng công to việc lớn thôi.
Còn các việc nhỏ nhặt trong nhà thì người ta không thèm đoái hoài tới đâu.
Thật lòng mà nói thì Bạch Cần không hề có một chút ý oán trách nào, thậm chí còn thích cảm giác trong nhà có người như thế này.
Nhưng tiếc là,,,
Bạch Cần đang rửa bát trong bếp, thi thoảng lại liếc nhìn Tôn Hàn rồi khẽ thở dài.
Cô ấy đã biết người đàn ông này quá muộn.
Người ta đã thích người khác mất rồi.
Một giờ chiều, Bạch Cần đã lôi Tôn Hàn ra khỏi nhà.
Mua sắm là bản tính trời sinh của phụ nữ, Bạch Cần cũng không ngoại lệ, sau một buổi chiều, cô ấy đã xách đủ loại túi lớn túi nhỏ.
Nhưng cô ấy đều tự trả tiền, chứ không cần phiền đến Tôn Hàn.
Đương nhiên cô ấy biết Tôn Hàn không thiếu tiền, nhưng làm vậy là để vạch rõ ranh giới của hai người.
Bạch Cần mím môi.
Tôn Hàn có thể mua cả căn trang viên cho cô ấy ở, cô ấy thấy rất cảm kích, ngoài ra thì không thể hi vọng xa vời đến những thứ khác.
Sau khi về nhà cất đồ xong, hai người lại đi ra ngoài, đích đến là khu phố ẩm thực nức tiếng ở Thượng Kinh.
Đèn bắt đầu sáng.
Người qua lại ở đây cũng đông dần.
Thi thoảng lại thấy các người nổi tiếng trên mạng đến check in, rồi thể hiện tình cảm với nhau, làm người ta nổi hết cả da gà.
Dù Bạch Cần không bài xích những người này, nhưng cũng không thể thích nổi.
Nên khỏi bàn tới chuyện ngắm nhìn.
Có tiền thì hãy đối xử tốt với chính bản thân mình.
“Mười xiên tim, một phần tôm hùm, lòng già và nửa cân thịt bò…”
Hai người họ đến một quán đồ nướng, Bạch Cần gọi một lèo mấy món, sau đó còn không quên bổ sung: “Một két bia nữa nha ông chủ”.
Chờ chủ quán đi rồi, Tôn Hàn mới cười nói: “Cô ăn được nhiều thế à? Hơn nữa, ăn đồ nướng không tốt đâu, còn dễ bị nóng rồi lên mụn đấy, cô không sợ sao?”
“Thi thoảng ăn thì không sao đâu, đồng nghiệp trong công ty cũng không thích ăn mấy thứ này, mà tôi đi ăn một mình thì chán chết, cho nên có mấy khi tôi đến đây đâu. Hôm nay, tôi phải ăn thả phanh một chút, có vấn đề gì không?”
“Cùng lắm thì lên mấy con mụn chứ gì, tôi đẹp sẵn rồi, không phải lo”.
Bạch Cần tỏ thái độ điềm nhiên, trông rất chảnh choẹ.
Được rồi, không phải Bạch Cần chảnh choẹ mà là cô ấy biết rõ ưu thế của mình.
Đúng là cô ấy rất xinh đẹp.
“Ok, tôi sẽ liều mình tiếp mỹ nữ. Hôm nay, cô cứ ăn uống thả phanh đi, đừng lo các vấn đề sau đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà”.
“Chậc, anh đang coi thường ai đấy hả? Anh có chắc là uống lại tôi không?”, Bạch Cần khinh thường nói.
Tôn Hàn nhún vai: “Tôi bảo mình uống tốt hơn cô, cô tin không?”
“Không!”
“Thế thì thử đi!”
Đồ ăn đã được đưa lên.
Một mình Bạch Cần mở ba lon bia rồi rót đầy ra cốc trước, sau đó khiêu khích nói: “Nào!”
Dáng vẻ hiện giờ của cô ấy khác hoàn với vẻ nhã nhặn hàng ngày.
Tôn Hàn lại thấy như vậy rất cá tính!
“Uống!”
Hai người nhanh chóng uống cạn cốc bia.
Tựu lượng của Bạch Cần không được tốt cho lắm, uống cốc bia ấy xong, mặt cô ấy đã đỏ lựng.
Còn Tôn Hàn hình như cũng đã đánh giá cao bản thân.
Trước kia tửu lượng của anh tốt, là vì anh luyện võ nên khả năng giải rượu cũng cao.
Nhưng sau trận đánh lôi đài với Giang Lệ, anh chẳng những không thể tập võ được nữa, mà tửu lượng cũng tuột dốc không phanh.
Mới có ba lon bia mà anh đã thấy hơi chếch choáng rồi.
Lần này, anh đã nhận thức sâu một điều, nếu gặp phải ma men thì phải tránh thật xa.
Nếu không thì người mất mặt chính là anh.
Nhưng uống hơn Bạch Cần thì là chuyện đơn giản.
“Bạch Cần, Tôn Hàn, hai người cũng ở đây à? Đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ!”
Đột nhiên có một giọng nói không mấy thân thiện vang lên.
Tôn Hàn và Bạch Cần nhìn sang thì thấy có một đôi nam nữ đang đi tới gần.
Người con gái là Ngô Hiểu Phương.
Còn người đàn ông lại là Cẩm Hoằng.
Tôn Hàn thấy hơi ngạc nhiên khi Ngô Hiểu Phương dám công khai đi với Cẩm Hoằng thế này, lẽ nào không sợ bị Cố Vân Đào phát hiện sao.
Cả cái đất Thượng Kinh này đều biết đời sống riêng tư của Cẩm Hoằng rất phức tạp, hễ cô gái nào dính tới anh ta là sẽ chịu tai tiếng ngay.
Thế mà Ngô Hiểu Phương lại không sợ.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, dường như Tôn Hàn đã hiểu ra.
Tôn Hàn đã cố ý nhắc tới chuyện Ngô Hiểu Phương âm thầm cắm sừng Cố Vân Đào trước mặt anh ta.
Dù Cố Vân Đào không tin, nhưng đó là vợ sắp cưới của anh ta nên thể nào anh ta cũng đi điều tra.
Xem ra, khả năng cao là anh ta đã biết rồi.
Cho nên Ngô Hiểu Phương mới không che giấu nữa.
“Đúng là trái đất tròn, hai người có muốn cùng ăn với chúng tôi không? Nhưng phải chia đều hoá đơn đấy”, Bạch Cần tuỳ ý đáp lại một câu không chút nể nang.
“Ai thèm chia hoá đơn với cô, mất mặt chết đi được. Anh Cẩm, chỉ là mấy người bạn nghèo hèn của trước kia thôi, mình kệ họ đi”.
Ngô Hiểu Phương biết tài ăn nói của Bạch Cần nên không muốn chọc vào cô ấy, nên bèn quay sang nũng nịu với Cẩm Hoằng.
“Chia đều hoá đơn cũng hay đấy chứ, thế thì chia đi!”
Song, Cẩm Hoằng lại thoải mái ngồi xuống.
Chương 440: Cô ấy là Bạch Cần!
Cẩm Hoằng ngồi xuống, điều này khiến Ngô Hiểu Phương có vẻ hơi bực dọc, nhưng lại không dám thể hiện ra nên trông hơi buồn cười.
Cô ta sợ Cẩm Hoằng sẽ thích Bạch Cần mất.
Dù có thừa nhận hay không thì từ nhỏ đến lớn, Ngô Hiểu Phương luôn thấy mình khá xinh đẹp, nhưng khi so với Bạch Cần thì lại kém hơn.
Tôn Hàn cũng lo lắng điều này nên cố ý nhích cái ghế lại gần Bạch Cần một chút.
Cẩm Hoằng là một trong bốn thiếu gia của Thượng Kinh, nếu anh ta thật sự có ý với Bạch Cần thì chắc chắn không phải chuyện hay ho gì.
“Tôn Hàn, không ngại giới thiệu mỹ nữ bên cạnh với tôi chứ, nói thật chứ tôi ngưỡng mộ anh lắm đấy, không phải minh tinh thì cũng là người đẹp tuyệt sắc ở bên. Sao Cẩm Hoằng tôi lại không có cái diễm phúc ấy nhỉ?”
Cẩm Hoằng lên tiếng với vẻ lịch sự, ánh mắt anh ta nhìn Bạch Cần như thể đang thưởng thức một phong cảnh tuyệt trần.
Minh tinh?
Bạch Cần có vẻ hơi ngạc nhiên, Tôn Hàn quen biết với người nổi tiếng từ khi nào vậy?
“Anh Cẩm, có câu vuốt mặt phải nể mũi, anh vừa tới đã đâm cho tôi một nhát như vậy là sao? Anh định cho tôi mất đường về nhà ngủ tối nay hả?”
Sau câu nói bâng quơ ấy, Tôn Hàn vòng tay phải qua eo Bạch Cần một cách tự nhiên như tuyên bố chủ quyền.
“Về nhà ư? Vợ anh đây à?”
Cẩm Hoằng sầm mặt xuống ngay.
Nếu cô gái này đã kết hôn với Tôn Hàn thì chẳng còn gì thú vị nữa.
Anh ta không có sở thích với phụ nữ đã có gia đình!
“Cũng sắp rồi”.
Bạch Cần lập tức nhìn sang Tôn Hàn với tâm trạng dậy sóng, nhưng cô ấy cũng biết anh đang cố ý nói như vậy trước mặt Cẩm Hoằng nên cũng không phủ nhận.
Bình thường, nếu biết Bạch Cần tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có thì Tôn Hàn sẽ rất vui.
Nhưng giờ thì không.
Anh biết trực giác của mình rất chuẩn.
Bạch Cần đã lọt vào mắt xanh của Cẩm Hoằng rồi.
Dù trong lòng Ngô Hiểu Phương biết rõ, Cẩm Hoằng chính là một tên háo sắc chuyện gây hoạ cho con gái nhà người ta, nhưng cô ta cũng phải công nhận một điều, tuy Cẩm Hoằng có thái độ đùa bỡn với phụ nữ, nhưng ít ra khi qua lại với nhau thì anh ta cũng khá được.
Ngô Hiểu Phương không muốn Bạch Cần bám vào được Cẩm Hoằng.
Cẩm Hoằng là một trong bốn thiếu gia có máu mặt ở Thượng Kinh, dù anh ta không thiếu các tin đồn tình ái, nhưng so với Cẩm Văn Hạo thì sáng giá hơn nhiều.
Người ta đã có bạn trai rồi thì không nên mơ tưởng tới nữa.
“Cẩm Hoằng tôi không làm chuyện vuốt mặt không nể mũi đâu, người làm điều đó là Tôn Hàn anh đấy”, Cẩm Hoằng đột nhiên nói một câu với vẻ sâu xa.
Tôn Hàn mỉm cười rồi nói: “Xin lỗi, tôi chưa hiểu ý của anh Cẩm cho lắm”.
“Chẳng phải chính anh đã nói cho Cố Vân Đào biết chuyện tôi và Hiểu Phương ở bên nhau sao?”, Cẩm Hoằng hỏi thẳng.
Tôn Hàn lập tức có vẻ lúng túng.
Đúng là nhân vật lớn có khác, quả nhiên không đơn giản.
Xem ra Cố Vân Đào và Ngô Hiểu Phương từng cãi vã rồi.
Mà Cẩm Hoằng cũng nói thẳng, Cố Vân Đào biết chuyện của anh ta và Ngô Hiểu Phương là do Tôn Hàn nói.
“Ra là anh sao Tôn Hàn? Chính anh đã nói cho Cố Vân Đào biết ư?”
Bấy giờ, Ngô Hiểu Phương mới hiểu ra rồi căm phẫn nhìn Tôn Hàn.
Vốn dĩ cô ta đã bàn với Cẩm Hoằng rằng, sau khi cô ta lấy Cố Vân Đào rồi thì bọn họ sẽ bớt liên lạc lại để tránh gây ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau.
Cẩm Hoằng chỉ chơi đùa với cô ta thôi, nên cô ta vẫn muốn lấy Cố Vân Đào.
Song, khi cô ta nghĩ có thể giữ kín chuyện qua lại với Cẩm Hoằng thì lại bị Cố Vân Đào phát hiện.
Cố Vân Đào lập tức đòi huỷ hôn luôn!
Trong lúc hối hận, Ngô Hiểu Phương vẫn nghĩ không biết tại sao Cố Vân Đào lại biết chuyện.
Bây giờ, cuối cùng cô ta cũng biết vì sao rồi, ra là có người mách với Cố Vân Đào.
Nói theo một cách khác thì chính Tôn Hàn đã huỷ hoại cuộc hôn nhân của Ngô Hiểu Phương.
“Dám làm thì dám chịu. Nếu cô không thích Cố Vân Đào thì nên chia tay, chứ cắm sừng người ta như vậy thì có cảm giác thành tựu lắm à?”
Sau khi bị phát hiện, Tôn Hàn chẳng thèm giả vờ giả vịt nữa, mà cất giọng châm chọc.
Chuyện này vốn do Ngô Hiểu Phương gây ra, anh chỉ nói cho Cố Vân Đào biết thôi nên chẳng có cảm giác tội lỗi gì.
“Anh Cẩm, anh phải làm chủ cho em”.
Ngô Hiểu Phương biết mình không làm gì được Tôn Hàn nên đành õng ẹo quay sang cầu xin Cẩm Hoằng.
“Tôn Hàn nói đúng mà, em đã ở bên anh thì nên chia tay với Cố Vân Đào, có gì đâu mà phải loạn lên thế. Hay anh không bằng tên ấy?”, song, Cẩm Hoằng lại không có ý đối phó với Tôn Hàn.
Ngô Hiểu Phương không biết phải tiếp lời thế nào.
Đương nhiên Cẩm Hoằng hơn Cố Vân Đào cả trăm nghìn lần, nhưng anh ta có lấy cô ta đâu.
Còn trong số những người muốn cưới cô ta thì Cố Vân Đào là sự lựa chọn tốt nhất.
Vì Tôn Hàn, mà không chỉ Cố Vân Đào không muốn lấy cô ta nữa, mà người lớn hai nhà còn cãi nhau ầm ĩ vì chuyện này, làm ảnh hưởng cả đến chuyện làm ăn.
Dù công ty tài chính Bạch Nguyệt đã phá sản, nhưng tài sản mà nhà họ Cố âm thần rời đi nhiều năm qua, cùng mạng lưới quan hệ vẫn đủ để họ tìm cơ hội trở mình.
Nhưng bây giờ, bố của Cố Vân Đào là Cố Hải đã giận sôi máu, chuyện hợp tác giữa hai nhà đã đổ bể. Dù nhà họ Cố chuẩn bị vực dậy thì cũng chưa chắc đã kéo theo bố cô ta là Ngô Ba.
Tất cả đều tại Tôn Hàn.
Không cần nghĩ, Ngô Hiểu Phương cũng biết Tôn Hàn làm vậy để trút giận thay cho Bạch Cần.
Bây giờ, thậm chí Ngô Hiểu Phương còn muốn xé xác hai người đó.
Nhưng Cẩm Hoằng không giúp thì cô ta có thể làm được gì đây?
Ngô Hiểu Phương nào biết sức khoẻ của ông Cẩm Hoằng đang phụ thuộc vào Tôn Hàn, Cẩm Hoằng có thể châm chọc anh mấy câu, nhưng làm quá hơn thì không thể.
“Anh Cẩm, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. Nếu đã đến đây rồi thì phải ăn phải uống, mọi người nâng cốc. Chia hoá đơn gì đó thì thôi, gì chứ quán ven đường này thì tôi mời được”, Tôn Hàn cười nói.
“Thôi, anh với cô này chứ hưởng thụ không gian riêng tư đi, chúng tôi không quấy rầy nữa, tôi với Hiểu Phương sang quán khác đây”.
Cẩm Hoằng không có hứng ăn uống, trong lúc đứng dậy, anh ta còn ngoảnh sang Bạch Cần nói: “Này cô, anh Tôn là một người đàn ông rất xuất chúng, cô phải giữ chặt lấy. Lơ là một cái là sẽ có người phụ nữ khác cướp ngay đấy! Theo tôi biết thì có một ngôi sao tên là Giang Hồi đang thích anh Tôn lắm, còn đang muốn lấy thân báo đáp kia kìa”.
Sau khi bỏ lại một câu nói không đầu không đuôi đó, Cẩm Hoằng quay người rời đi.
Ngô Hiểu Phương giận dữ nhìn Tôn Hàn và Bạch Cần rồi nhanh chóng đi theo Cẩm Hoằng.
Sau khi đi được một đoạn, Cẩm Hoằng liếc nhìn Ngô Hiểu Phương đang bực dọc rồi nói: “Có trách anh không giúp em đối phó với Tôn Hàn không?”
“Em nào dám”, Ngô Hiểu Phương bực bội đáp.
“Không phải anh không làm được, mà là tạm thời không thể. Nhưng nói ra thì hình như em quen cô gái ngồi cạnh Tôn Hàn đúng không?”, mắt Cẩm Hoằng loé lên tia chinh phục.
“Anh Cẩm, anh có em rồi vẫn chưa đủ sao?”
Ngô Hiểu Phương lập tức không dám tức giận nữa, mà nhẹ nhàng nói.
Cô ta phát hiện Cẩm Hoằng thật sự có hứng thú với Bạch Cần nên đang lo lắng.
Tính cách của Cẩm Hoằng luôn là vậy, khi đã thích người phụ nữ khác, anh ta sẽ đá người hiện tại đi một cách không thương tiếc.
“Trông em thế này thì sao anh không thích cho được, chỉ cần em đồng ý thì dù có đi theo anh năm mười năm thì anh cũng không chán. Nhưng không phải em muốn trả thù Tôn Hàn sao? Nếu vậy, để anh cướp người phụ nữ của anh ta không phải cách trả thù tốt nhất à?”
Cẩm Hoằng nâng cằm Ngô Hiểu Phương lên rồi văn vẻ nói.
Ngay sau đó, người Ngô Hiểu Phương đã tê dại rồi nói: “Cô ấy là Bạch Cần…"
Bình luận facebook