Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1793
Chương 1793: Cua đổ minh chủ võ lâm (29)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Này, anh nói chuyện kiểu gì thế?” Diêu Phong đặt đũa xuống mà nói: “Tôi đã chứng kiến Đoạn Mộ trưởng thành, cậu ấy là kiểu người gì mà tôi còn không rõ chắc?”
Lời anh ta nói chính là sự thật, so với những nam minh tinh đã thích lợi dụng fan lại còn lăng nhăng bạt mạng kia, Đoạn Mộ quả thực chính là nam thần không dính khói lửa phàm tục.
Ngô Sâm nói: “Các vị đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, sự thật chính là như thế. Cô Hạ, tôi rất xin lỗi, bữa cơm cô mời tôi không có phúc để ăn. Tôi còn có việc công, phải về cục cảnh sát trước.”
Dứt lời, Ngô Sâm liền đứng lên xoay người bỏ đi.
Phong Quang cũng đứng dậy, “Cảnh sát Ngô...”
Nhưng anh ta không quay đầu lại. Tuy Ngô Sâm chỉ là một tiểu thị dân sợ quyền quý, nhưng nguyên tắc của người làm cảnh sát thì anh ta vẫn phải giữ lại.
Diêu Phong nói: “Tôi đi cản anh ta.”
“Không cần.” Phong Quang bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán, cô thở dài thật sâu, “Chúng ta nghĩ cách khác đi.”
Ngô Sâm vừa ra tới cửa liền có một đám trẻ vui sướng chạy qua trước mặt anh ta, cha mẹ chúng vội vã đi theo phía sau kêu chúng chậm lại một chút, cảnh tượng này thật sự tăng thêm sức sống cho ngày mùa hạ oi bức này. Bên kia, một chiếc xe chở nước đi qua, tiếng chuông leng keng và tiếng nhạc thiếu nhi vui vẻ phát ra từ xe chở nước khiến nhiều người chú ý, có bạn nhỏ qua đường cũng hát theo, sự oi bức sau lúc giữa trưa dường như đã mát mẻ hơn rất nhiều.
Bước chân Ngô Sâm khựng lại, quay người bước vào trong nhà hàng.
Phong Quang thấy Ngô Sâm đi rồi lại trở lại, cô hơi bất ngờ mà hỏi: “Cảnh sát Ngô, sao anh lại trở về?”
“Tôi cảm thấy cô nói rất có lý.” Ngô Sâm nghiêm trang nói: “Đoạn Mộ nhất định không phải hung thủ, hung thủ nhất định là người khác, mà mục tiêu hiện tại của tôi chính là tìm ra hung thủ giết người thực sự.”
Diêu Phong chớp mắt, “Vừa rồi anh còn nói có chứng cứ chứng minh Đoạn Mộ là hung thủ thì cậu ấy chính là hung thủ, sao lại đột nhiên đổi ý?”
Ngô Sâm quét mắt nhìn Diêu Phong một cái, “Tôi chỉ nghĩ án mạng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là Đoạn Mộ sẽ bị định tội, cho nên trong mấy ngày này chúng ta phải nghĩ cách tìm ra hung thủ.”
Phong Quang nghe anh ta nói như vậy liền lập tức hỏi: “Cảnh sát Ngô, anh đã có kế hoạch đúng không?”
“Không sai.” Ngô Sâm khẽ gật đầu, “Nếu người bị hại đều làm việc ở cùng một hộp đêm, nếu Đoạn Mộ không phải là hung thủ chân chính, vậy nhất định hung thủ thực sự sẽ thừa dịp chúng ta thả lỏng cảnh giác mà xuất hiện ở hộp đêm. Tôi sẽ xin nghỉ ốm mấy ngày để theo dõi quanh khu vực đó.”
Phong Quang nói: “Có lẽ chúng ta nên phân tích lại một chút xem những người bị hại đó còn giống nhau ở điểm gì... Như vậy sẽ có thể tìm ra hung thủ dễ hơn.”
“Cô nói có lý.” Ngô Sâm gật đầu, “Tối nay tôi sẽ đưa tư liệu của người bị hại cho cô.”
Phong Quang khựng lại, cô và Diêu Phong quay sang nhìn nhau, bỗng nhiên không biết có phải hiện giờ Ngô Sâm đang hơi quá hào phóng hay không, nhưng anh ta hào phóng chính là chuyện tốt với bọn họ.
Đến tối, Phong Quang liền nhận được một chồng tư liệu, cả đêm cô lật tới lật lui thì thấy được điểm giống nhau của những người phụ nữ này, đơn giản chính là vì tiền nên mới đi vào nơi buôn hương bán phấn. Cô nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn gọi điện cho đội trưởng đội vệ sĩ của mình, đưa cho anh ta tên của 3 người chết. Cô muốn có được tất cả tư liệu của những người này bắt đầu từ lúc họ sinh ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô liền đi cùng Ngô Sâm đến điểm theo dõi. Nói chung, hộp đêm chỉ khi đến tối mới náo nhiệt, nhưng để không lọt mất bất cứ kẻ nào, Ngô Sâm đã canh giữ ở đây từ sáng sớm. Dựa theo tần suất mỗi ngày giết một người của hung thủ, anh ta có dự cảm, hôm nay hung thủ nhất định sẽ xuất hiện.
Bởi vì không thể đến quá gần, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi, nên xe bọn họ chỉ dừng ở đối diện. Ngô Sâm đang cầm một ống nhòm nhìn chằm chằm bên đó, Phong Quang nhìn quét xung quanh một vòng, chỉ vào tòa nhà cao tầng bên cạnh hộp đêm mà nói, “Vì sao không vào tòa nhà kia mà theo dõi, ở chỗ đó gần hơn, tầm nhìn cũng tốt hơn mà.”
“Tôi cũng muốn chứ, nhưng đại tiểu thư ơi, đó là tòa nhà thương mại, tôi không thuê nổi.”
“Vậy à?” Phong Quang liền gửi đi một tin, sau đó ngẩng đầu nói: “Chúng ta vào tòa nhà kia thôi, không cần anh chi tiền thuê nữa.”
“Cô thuê rồi hả?”
Phong Quang mở cửa xe, đầu cũng không quay lại mà nói: “Tôi mua rồi. Bây giờ anh thích dùng tòa nhà này thế nào cũng được.”
“Cạch” một tiếng, ống nhòm tuột xuống khỏi tay Ngô Sâm.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lời anh ta nói chính là sự thật, so với những nam minh tinh đã thích lợi dụng fan lại còn lăng nhăng bạt mạng kia, Đoạn Mộ quả thực chính là nam thần không dính khói lửa phàm tục.
Ngô Sâm nói: “Các vị đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, sự thật chính là như thế. Cô Hạ, tôi rất xin lỗi, bữa cơm cô mời tôi không có phúc để ăn. Tôi còn có việc công, phải về cục cảnh sát trước.”
Dứt lời, Ngô Sâm liền đứng lên xoay người bỏ đi.
Phong Quang cũng đứng dậy, “Cảnh sát Ngô...”
Nhưng anh ta không quay đầu lại. Tuy Ngô Sâm chỉ là một tiểu thị dân sợ quyền quý, nhưng nguyên tắc của người làm cảnh sát thì anh ta vẫn phải giữ lại.
Diêu Phong nói: “Tôi đi cản anh ta.”
“Không cần.” Phong Quang bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán, cô thở dài thật sâu, “Chúng ta nghĩ cách khác đi.”
Ngô Sâm vừa ra tới cửa liền có một đám trẻ vui sướng chạy qua trước mặt anh ta, cha mẹ chúng vội vã đi theo phía sau kêu chúng chậm lại một chút, cảnh tượng này thật sự tăng thêm sức sống cho ngày mùa hạ oi bức này. Bên kia, một chiếc xe chở nước đi qua, tiếng chuông leng keng và tiếng nhạc thiếu nhi vui vẻ phát ra từ xe chở nước khiến nhiều người chú ý, có bạn nhỏ qua đường cũng hát theo, sự oi bức sau lúc giữa trưa dường như đã mát mẻ hơn rất nhiều.
Bước chân Ngô Sâm khựng lại, quay người bước vào trong nhà hàng.
Phong Quang thấy Ngô Sâm đi rồi lại trở lại, cô hơi bất ngờ mà hỏi: “Cảnh sát Ngô, sao anh lại trở về?”
“Tôi cảm thấy cô nói rất có lý.” Ngô Sâm nghiêm trang nói: “Đoạn Mộ nhất định không phải hung thủ, hung thủ nhất định là người khác, mà mục tiêu hiện tại của tôi chính là tìm ra hung thủ giết người thực sự.”
Diêu Phong chớp mắt, “Vừa rồi anh còn nói có chứng cứ chứng minh Đoạn Mộ là hung thủ thì cậu ấy chính là hung thủ, sao lại đột nhiên đổi ý?”
Ngô Sâm quét mắt nhìn Diêu Phong một cái, “Tôi chỉ nghĩ án mạng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là Đoạn Mộ sẽ bị định tội, cho nên trong mấy ngày này chúng ta phải nghĩ cách tìm ra hung thủ.”
Phong Quang nghe anh ta nói như vậy liền lập tức hỏi: “Cảnh sát Ngô, anh đã có kế hoạch đúng không?”
“Không sai.” Ngô Sâm khẽ gật đầu, “Nếu người bị hại đều làm việc ở cùng một hộp đêm, nếu Đoạn Mộ không phải là hung thủ chân chính, vậy nhất định hung thủ thực sự sẽ thừa dịp chúng ta thả lỏng cảnh giác mà xuất hiện ở hộp đêm. Tôi sẽ xin nghỉ ốm mấy ngày để theo dõi quanh khu vực đó.”
Phong Quang nói: “Có lẽ chúng ta nên phân tích lại một chút xem những người bị hại đó còn giống nhau ở điểm gì... Như vậy sẽ có thể tìm ra hung thủ dễ hơn.”
“Cô nói có lý.” Ngô Sâm gật đầu, “Tối nay tôi sẽ đưa tư liệu của người bị hại cho cô.”
Phong Quang khựng lại, cô và Diêu Phong quay sang nhìn nhau, bỗng nhiên không biết có phải hiện giờ Ngô Sâm đang hơi quá hào phóng hay không, nhưng anh ta hào phóng chính là chuyện tốt với bọn họ.
Đến tối, Phong Quang liền nhận được một chồng tư liệu, cả đêm cô lật tới lật lui thì thấy được điểm giống nhau của những người phụ nữ này, đơn giản chính là vì tiền nên mới đi vào nơi buôn hương bán phấn. Cô nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn gọi điện cho đội trưởng đội vệ sĩ của mình, đưa cho anh ta tên của 3 người chết. Cô muốn có được tất cả tư liệu của những người này bắt đầu từ lúc họ sinh ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô liền đi cùng Ngô Sâm đến điểm theo dõi. Nói chung, hộp đêm chỉ khi đến tối mới náo nhiệt, nhưng để không lọt mất bất cứ kẻ nào, Ngô Sâm đã canh giữ ở đây từ sáng sớm. Dựa theo tần suất mỗi ngày giết một người của hung thủ, anh ta có dự cảm, hôm nay hung thủ nhất định sẽ xuất hiện.
Bởi vì không thể đến quá gần, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi, nên xe bọn họ chỉ dừng ở đối diện. Ngô Sâm đang cầm một ống nhòm nhìn chằm chằm bên đó, Phong Quang nhìn quét xung quanh một vòng, chỉ vào tòa nhà cao tầng bên cạnh hộp đêm mà nói, “Vì sao không vào tòa nhà kia mà theo dõi, ở chỗ đó gần hơn, tầm nhìn cũng tốt hơn mà.”
“Tôi cũng muốn chứ, nhưng đại tiểu thư ơi, đó là tòa nhà thương mại, tôi không thuê nổi.”
“Vậy à?” Phong Quang liền gửi đi một tin, sau đó ngẩng đầu nói: “Chúng ta vào tòa nhà kia thôi, không cần anh chi tiền thuê nữa.”
“Cô thuê rồi hả?”
Phong Quang mở cửa xe, đầu cũng không quay lại mà nói: “Tôi mua rồi. Bây giờ anh thích dùng tòa nhà này thế nào cũng được.”
“Cạch” một tiếng, ống nhòm tuột xuống khỏi tay Ngô Sâm.
Bình luận facebook