Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1794
Chương 1794: Cua đổ minh chủ võ lâm (30)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang nói ngay sau đó: “Nhị sư huynh, muội biết huynh không thể nào là người trong Ma giáo. Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến huynh gây thương tổn cho Tam sư huynh như vậy?”
Vãn Các mặt không biểu cảm nói: “Tiểu sư muội, sao muội có thể chắc chắn ta không phải người trong Ma giáo đây? Biết người biết mặt không biết lòng, muội không biết đạo lý này sao?”
“Bởi vì Ma giáo không thể phái một người ngu xuẩn như vậy đến đây nằm vùng.” Phong Quang trả lời không chút do dự.
Vãn Các trầm mặc, đại khái là cảm thấy mình bị tổn thương.
Vương Từ cũng nói: “Vãn Các, ngươi là người tâm tính đơn giản nhất trong ba sư huynh đệ. Từ nhỏ đến lớn, chuyện ngươi ham thích nhất vẫn là rèn đúc, ngay cả lễ nghi thế tục cũng không quá tinh thông. Tính tình giản đơn như ngươi, sao có thể là người Ma giáo?”
“Vãn Các, ngươi rốt cuộc có nỗi khổ gì?” Hạ Triều uy nghiêm đứng lên một bước nói: “Ngươi là người của Tàng Binh Phủ, là đệ tử của ta, nếu ngươi bị người ta uy hiếp cũng không cần sợ, người của Tàng Binh Phủ đều ở bên cạnh ngươi!”
Hốc mắt Vãn Các ửng đỏ, hắn gục đầu xuống, không có dũng khí nhìn sư phụ và sư nương mình, “Sư phụ... người cũng đừng hỏi nữa, ta thật sự là người Ma giáo, ngày ấy mọi người thương lượng để Tam sư đệ thay thế Tả Thủ Đao đi tham gia Chỉ Qua đại chiến, ta cũng ở hiện trường, cho nên ta mới đi tập kích Tam sư đệ, thậm chí còn giá họa cho Thích minh chủ...”
Với thái độ này của Vãn Các, chỉ cần không phải người mù thì đều có thể nhìn ra hắn nhất định có lý do gì khó nói.
Nhưng quả thật vẫn có “người mù”, Tôn Viễn Sơn vui sướng khi người gặp họa nói: “Hạ phủ chủ, ta thấy vị nhị đệ tử này của ngươi cũng không phải hạng người táng tận thiên lương, ít ra đối với chuyện mình đã làm, hắn vẫn thừa nhận rất thành khẩn. Xem ra đúng là Hạ phủ chủ dạy dỗ tốt nha.”
“Cái lão già kia ông câm miệng lại!” Phong Quang quát một câu về phía Tôn Viễn Sơn, cô đã nhịn ông ta lâu lắm rồi.
Tôn Viễn Sơn thổi râu trừng mắt, “Oắt con nhà ngươi!”
Một thanh trường kiếm chưa tuốt khỏi vỏ đánh vào ngực Tôn Viễn Sơn, Tôn Viễn Sơn lập tức bị lực đạo này đẩy lui về sau một bước. Tuy rằng ông ta không hộc máu, nhưng vẫn chịu nội thương không hề nhẹ.
Phong Quang dĩ nhiên không có công lực để phát ra một kích này, người có khả năng đó đương nhiên là Thích Trường An bên cạnh cô.
Thích Trường An ưu nhã trả lại Hàn Tễ Kiếm trong tay mình vào tay Phong Quang. Hắn vẫn chăm chú nhìn Phong Quang, không thèm lãng phí cho Tôn Viễn Sơn một ánh mắt, chỉ nhẹ giọng cười nói: “Ta thấy Tôn chưởng môn có ứ đọng trong ngực, lúc này mới ra tay giúp đỡ. Tôn chưởng môn, tất cả mọi người đều là người bạch đạo, ngươi không cần cảm tạ ta.”
Tôn Viễn Sơn giận mà không dám nói gì, ông ta che lại nơi ngực bị thương, im miệng không nói. Ông ta đánh không lại Thích Trường An, đây là sự thật.
Phong Quang ôm kiếm bật cười.
Thích Trường An đã không chút che giấu sự ưu ái của mình dành cho Phong Quang, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra được giữa hắn và Phong Quang có gì đó.
Nhưng ở đây lại thật sự có kẻ ngốc.
Vương Từ nhìn vẻ mặt Hạ Triều vui mừng vì “huynh đệ tốt còn ra mặt bảo vệ con gái ta”, bà liền không nhịn được mà nghĩ, sao năm đó mình lại nhìn trúng nam nhân này được nhỉ.
Chỉ là vì năm đó Hạ Triều rất phản nghịch sao?
Ngay lúc không khí ở hiện trường sắp lên cao đến đỉnh điểm, Vãn Hiên đã lâu không lên tiếng chợt mở miệng, “Nhị sư đệ, nếu ngươi thật sự là phản đồ, vậy trong lòng ngươi nên biết, hành vi ngươi phạm phải là không thể tha thứ.”
“Ta biết...” Vãn Các cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Ta phản bội sư môn, giết hại sư đệ, ở trong mắt các ngươi, ta chỉ có thể lấy cái chết để chuộc tội!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vãn Các mặt không biểu cảm nói: “Tiểu sư muội, sao muội có thể chắc chắn ta không phải người trong Ma giáo đây? Biết người biết mặt không biết lòng, muội không biết đạo lý này sao?”
“Bởi vì Ma giáo không thể phái một người ngu xuẩn như vậy đến đây nằm vùng.” Phong Quang trả lời không chút do dự.
Vãn Các trầm mặc, đại khái là cảm thấy mình bị tổn thương.
Vương Từ cũng nói: “Vãn Các, ngươi là người tâm tính đơn giản nhất trong ba sư huynh đệ. Từ nhỏ đến lớn, chuyện ngươi ham thích nhất vẫn là rèn đúc, ngay cả lễ nghi thế tục cũng không quá tinh thông. Tính tình giản đơn như ngươi, sao có thể là người Ma giáo?”
“Vãn Các, ngươi rốt cuộc có nỗi khổ gì?” Hạ Triều uy nghiêm đứng lên một bước nói: “Ngươi là người của Tàng Binh Phủ, là đệ tử của ta, nếu ngươi bị người ta uy hiếp cũng không cần sợ, người của Tàng Binh Phủ đều ở bên cạnh ngươi!”
Hốc mắt Vãn Các ửng đỏ, hắn gục đầu xuống, không có dũng khí nhìn sư phụ và sư nương mình, “Sư phụ... người cũng đừng hỏi nữa, ta thật sự là người Ma giáo, ngày ấy mọi người thương lượng để Tam sư đệ thay thế Tả Thủ Đao đi tham gia Chỉ Qua đại chiến, ta cũng ở hiện trường, cho nên ta mới đi tập kích Tam sư đệ, thậm chí còn giá họa cho Thích minh chủ...”
Với thái độ này của Vãn Các, chỉ cần không phải người mù thì đều có thể nhìn ra hắn nhất định có lý do gì khó nói.
Nhưng quả thật vẫn có “người mù”, Tôn Viễn Sơn vui sướng khi người gặp họa nói: “Hạ phủ chủ, ta thấy vị nhị đệ tử này của ngươi cũng không phải hạng người táng tận thiên lương, ít ra đối với chuyện mình đã làm, hắn vẫn thừa nhận rất thành khẩn. Xem ra đúng là Hạ phủ chủ dạy dỗ tốt nha.”
“Cái lão già kia ông câm miệng lại!” Phong Quang quát một câu về phía Tôn Viễn Sơn, cô đã nhịn ông ta lâu lắm rồi.
Tôn Viễn Sơn thổi râu trừng mắt, “Oắt con nhà ngươi!”
Một thanh trường kiếm chưa tuốt khỏi vỏ đánh vào ngực Tôn Viễn Sơn, Tôn Viễn Sơn lập tức bị lực đạo này đẩy lui về sau một bước. Tuy rằng ông ta không hộc máu, nhưng vẫn chịu nội thương không hề nhẹ.
Phong Quang dĩ nhiên không có công lực để phát ra một kích này, người có khả năng đó đương nhiên là Thích Trường An bên cạnh cô.
Thích Trường An ưu nhã trả lại Hàn Tễ Kiếm trong tay mình vào tay Phong Quang. Hắn vẫn chăm chú nhìn Phong Quang, không thèm lãng phí cho Tôn Viễn Sơn một ánh mắt, chỉ nhẹ giọng cười nói: “Ta thấy Tôn chưởng môn có ứ đọng trong ngực, lúc này mới ra tay giúp đỡ. Tôn chưởng môn, tất cả mọi người đều là người bạch đạo, ngươi không cần cảm tạ ta.”
Tôn Viễn Sơn giận mà không dám nói gì, ông ta che lại nơi ngực bị thương, im miệng không nói. Ông ta đánh không lại Thích Trường An, đây là sự thật.
Phong Quang ôm kiếm bật cười.
Thích Trường An đã không chút che giấu sự ưu ái của mình dành cho Phong Quang, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra được giữa hắn và Phong Quang có gì đó.
Nhưng ở đây lại thật sự có kẻ ngốc.
Vương Từ nhìn vẻ mặt Hạ Triều vui mừng vì “huynh đệ tốt còn ra mặt bảo vệ con gái ta”, bà liền không nhịn được mà nghĩ, sao năm đó mình lại nhìn trúng nam nhân này được nhỉ.
Chỉ là vì năm đó Hạ Triều rất phản nghịch sao?
Ngay lúc không khí ở hiện trường sắp lên cao đến đỉnh điểm, Vãn Hiên đã lâu không lên tiếng chợt mở miệng, “Nhị sư đệ, nếu ngươi thật sự là phản đồ, vậy trong lòng ngươi nên biết, hành vi ngươi phạm phải là không thể tha thứ.”
“Ta biết...” Vãn Các cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Ta phản bội sư môn, giết hại sư đệ, ở trong mắt các ngươi, ta chỉ có thể lấy cái chết để chuộc tội!”
Bình luận facebook