Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1795
Chương 1795: Cua đổ minh chủ võ lâm (31)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không thấy được?” Phi Tử Diên nhìn vẻ mặt tái nhợt của Phong Quang, liền biết Phong Quang nhất định không nói dối. Nàng ta lại nhìn phía sau Phong Quang, nhíu mày, kéo Phong Quang ra phía sau mình, đồng thời rút bảo kiếm ra, đối mặt với nơi không có một bóng người mà hỏi: “Ngươi là người hay quỷ?”
Oa... “Sức mạnh bạn trai” này quả thực là “max”!
Phong Quang tuy là Long tộc, cũng chính là thần linh, nhưng trước nay cô đều chưa từng gặp quỷ, hơn nữa còn không nhìn thấy quỷ. Nói chung, chỉ với thân phận của cô, quỷ quái ở trước mặt cô hẳn đều không thể che giấu, nhưng hiện tại lại xuất hiện một thứ cô không nhìn thấy... không biết là giống loài gì, cô rất sợ.
Nhưng cô cũng biết, thứ Phi Tử Diên cầm chẳng qua là trường kiếm bình thường mà nàng ta tùy ý mang theo, thứ này có lẽ còn hữu dụng, nhưng đối với những thứ phi nhân loại lại không nhất định dùng được. Phong Quang cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào Phi Tử Diên, ngón tay cô đặt bên cạnh người lén bấm tay niệm thần chú, chuẩn bị nếu đến lúc đó tình hình không ổn, cô liền trực tiếp kéo Phi Tử Diên cùng nhau lặn xuống nước rời đi.
Rồng làm chủ nước, cô có thể cảm nhận được mạch nước ngầm ở Lạc Nhật Phong không ít, điều này đối với cô mà nói thì có lợi, cô cũng không thể không cảm thấy may mắn, vì trước khi Vô Nhai rời đi đã tháo bỏ ảnh hưởng của kết giới ở Lạc Nhật Phong đối với cô.
Ngay khi Phong Quang đặc biệt đề phòng, bên bàn đá, bóng dáng một nữ tử dần dần hiện lên.
Dáng người nàng ta yểu điệu, một thân áo trắng sáng trong, khuôn mặt tuy đẹp, nhưng lại tràn đầy vẻ sầu khổ, càng nhìn về phía Phong Quang, sự đau khổ trong đôi mắt kia càng khiến người ta đều thấy mà thương.
Có thể nhìn thấy người, Phong Quang cũng tự tin hơn không ít, “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng đâu nợ tiền ngươi chứ.”
“Ngươi là đệ tử của Vô Nhai?” Môi nữ nhân chưa động, nhưng giọng nói của nàng ta lại vang đến từ bốn phương tám hướng.
Phong Quang bị ánh mắt u buồn này của nàng ta nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, “Đúng thì thế nào?”
“Suốt 500 năm qua, ta chưa bao giờ thấy hắn đưa nữ nhân trở về.” Nữ nhân áo trắng chân không chạm đất, thân hình nàng ta gầy yếu, tựa như có thể bị một trận gió thổi bay đi.
Phi Tử Diên nói: “Chẳng lẽ ngươi chính là cô nương câm trong lời đồn, năm đó khiến Vô Nhai Quân tàn sát cả một thành trì, về sau lại vì Vô Nhai Quân không có hứng thú với mình mà lựa chọn tự sát?”
“Không sai.” Môi nữ nhân vẫn bất động như cũ, nàng ta rũ mắt, liền toát lên vẻ ưu thương vô tận, “Người kia chính là ta.”
Phong Quang ngẩn ra, cô vốn dĩ cho rằng, kia chỉ là truyền thuyết mà thôi, không phải là thật.
Phi Tử Diên lại nói: “Quả nhiên là ngươi, nghe đồn sau khi ngươi chết bởi vì oán khí mà hóa thành Lệ quỷ, hàng năm phiêu đãng ở xung quanh Lạc Nhật Phong. Tu vi của ngươi đã cao hơn rất nhiều đệ tử của Vô Vọng Thiên, người khác cũng không làm gì được ngươi cả. Lần này ngươi phải mượn dùng mệnh lệnh trong người ta mới có thể lên được Lạc Nhật Phong.”
“Chuyện quả thật là như thế, nhưng ta cũng không có ác ý.” Nữ quỷ tên là Tiểu Tú lại nhìn về phía Phong Quang, “Ta chỉ muốn nhìn xem nữ nhân hắn mang về là ai, liệu có phải... người đó lại giẫm vào vết xe đổ của ta?”
“Ngươi có ý gì?” Phong Quang lạnh giọng nói, cái gì mà kêu giẫm lên vết xe đổ?
Mắt Tiểu Tú lộ vẻ chua xót, “Người kia ấy à, khi có hứng thú với ngươi thì liền có thể vì ngươi mà đối địch toàn bộ thế gian, nhưng sau khi hắn mất đi hứng thú với ngươi rồi, lại có thể coi ngươi là hạt bụi không quan trọng chút nào...”
“Phong Quang...” Phi Tử Diên lo lắng nhìn về phía Phong Quang.
Phong Quang vẫn chưa nói chuyện.
Tiểu Tú đã lại nói: “Ta không hy vọng ngươi đi lên con đường giống như ta. Nếu có cơ hội, tiểu cô nương, ngươi vẫn nên tranh thủ rời đi đi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Oa... “Sức mạnh bạn trai” này quả thực là “max”!
Phong Quang tuy là Long tộc, cũng chính là thần linh, nhưng trước nay cô đều chưa từng gặp quỷ, hơn nữa còn không nhìn thấy quỷ. Nói chung, chỉ với thân phận của cô, quỷ quái ở trước mặt cô hẳn đều không thể che giấu, nhưng hiện tại lại xuất hiện một thứ cô không nhìn thấy... không biết là giống loài gì, cô rất sợ.
Nhưng cô cũng biết, thứ Phi Tử Diên cầm chẳng qua là trường kiếm bình thường mà nàng ta tùy ý mang theo, thứ này có lẽ còn hữu dụng, nhưng đối với những thứ phi nhân loại lại không nhất định dùng được. Phong Quang cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào Phi Tử Diên, ngón tay cô đặt bên cạnh người lén bấm tay niệm thần chú, chuẩn bị nếu đến lúc đó tình hình không ổn, cô liền trực tiếp kéo Phi Tử Diên cùng nhau lặn xuống nước rời đi.
Rồng làm chủ nước, cô có thể cảm nhận được mạch nước ngầm ở Lạc Nhật Phong không ít, điều này đối với cô mà nói thì có lợi, cô cũng không thể không cảm thấy may mắn, vì trước khi Vô Nhai rời đi đã tháo bỏ ảnh hưởng của kết giới ở Lạc Nhật Phong đối với cô.
Ngay khi Phong Quang đặc biệt đề phòng, bên bàn đá, bóng dáng một nữ tử dần dần hiện lên.
Dáng người nàng ta yểu điệu, một thân áo trắng sáng trong, khuôn mặt tuy đẹp, nhưng lại tràn đầy vẻ sầu khổ, càng nhìn về phía Phong Quang, sự đau khổ trong đôi mắt kia càng khiến người ta đều thấy mà thương.
Có thể nhìn thấy người, Phong Quang cũng tự tin hơn không ít, “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng đâu nợ tiền ngươi chứ.”
“Ngươi là đệ tử của Vô Nhai?” Môi nữ nhân chưa động, nhưng giọng nói của nàng ta lại vang đến từ bốn phương tám hướng.
Phong Quang bị ánh mắt u buồn này của nàng ta nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, “Đúng thì thế nào?”
“Suốt 500 năm qua, ta chưa bao giờ thấy hắn đưa nữ nhân trở về.” Nữ nhân áo trắng chân không chạm đất, thân hình nàng ta gầy yếu, tựa như có thể bị một trận gió thổi bay đi.
Phi Tử Diên nói: “Chẳng lẽ ngươi chính là cô nương câm trong lời đồn, năm đó khiến Vô Nhai Quân tàn sát cả một thành trì, về sau lại vì Vô Nhai Quân không có hứng thú với mình mà lựa chọn tự sát?”
“Không sai.” Môi nữ nhân vẫn bất động như cũ, nàng ta rũ mắt, liền toát lên vẻ ưu thương vô tận, “Người kia chính là ta.”
Phong Quang ngẩn ra, cô vốn dĩ cho rằng, kia chỉ là truyền thuyết mà thôi, không phải là thật.
Phi Tử Diên lại nói: “Quả nhiên là ngươi, nghe đồn sau khi ngươi chết bởi vì oán khí mà hóa thành Lệ quỷ, hàng năm phiêu đãng ở xung quanh Lạc Nhật Phong. Tu vi của ngươi đã cao hơn rất nhiều đệ tử của Vô Vọng Thiên, người khác cũng không làm gì được ngươi cả. Lần này ngươi phải mượn dùng mệnh lệnh trong người ta mới có thể lên được Lạc Nhật Phong.”
“Chuyện quả thật là như thế, nhưng ta cũng không có ác ý.” Nữ quỷ tên là Tiểu Tú lại nhìn về phía Phong Quang, “Ta chỉ muốn nhìn xem nữ nhân hắn mang về là ai, liệu có phải... người đó lại giẫm vào vết xe đổ của ta?”
“Ngươi có ý gì?” Phong Quang lạnh giọng nói, cái gì mà kêu giẫm lên vết xe đổ?
Mắt Tiểu Tú lộ vẻ chua xót, “Người kia ấy à, khi có hứng thú với ngươi thì liền có thể vì ngươi mà đối địch toàn bộ thế gian, nhưng sau khi hắn mất đi hứng thú với ngươi rồi, lại có thể coi ngươi là hạt bụi không quan trọng chút nào...”
“Phong Quang...” Phi Tử Diên lo lắng nhìn về phía Phong Quang.
Phong Quang vẫn chưa nói chuyện.
Tiểu Tú đã lại nói: “Ta không hy vọng ngươi đi lên con đường giống như ta. Nếu có cơ hội, tiểu cô nương, ngươi vẫn nên tranh thủ rời đi đi.”