Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1806
Chương 1806: Cua đổ minh chủ võ lâm (42)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vãn Hiên nhìn Thích Trường An, “Thích minh chủ, ngài nói xem, không biết rõ ràng chân tướng đã tùy tiện ra tay, tiểu sư muội của ta còn vì vậy mà bị thương nữa, liệu điều này có cần phải xin lỗi không?”
“Vãn Hiên công tử...” Niệm giao tình tri kỷ, Tiêu Bạch Thư không nhịn được mà nhắc, “Thích minh chủ là người công chính nghiêm minh, ngài ấy tuyệt đối sẽ không ra tay vì hiểu lầm.”
Nói cách khác, đó chính là Thích Trường An không thể nào tùy tiện đả thương người ta. Từ khi Thích Trường An lên làm Minh chủ Võ lâm tới giờ, án oan trên giang hồ đã bớt đi không ít, ma đầu sát nhân bị bắt quy án cũng dần dần tăng lên.
Đáng tiếc triều đình và giang hồ trước nay luôn nước sông không phạm nước giếng, kiêng kị lẫn nhau, nếu không người trong giang hồ có khi cũng dùng mấy chữ “quan thanh liêm” để hình dung Thích Trường An.
“Tiêu đại hiệp.” Thích Trường An nhìn Tiêu Bạch Thư, tầm mắt cũng theo đó nhìn về phía Phong Quang. Hắn nói: “Có hiểu lầm hay không, chuyện này chỉ Hạ tiểu thư mới có quyền quyết định cuối cùng, sao chúng ta không nghe cách nói của cô ấy?”
Phong Quang khựng lại, rất nhanh, cô lại kiêu ngạo ngang ngược nói: “Chuyện rất đơn giản, ta muốn giết một con ong mật, ai biết tại sao nàng ta lại đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, nên kiếm của ta mới đúng lúc chỉ vào nàng. Vị Thích đại minh chủ này lại chẳng hề nói năng, không chào hỏi gì mà cứ thế trực tiếp ra tay đả thương người. Đánh bật kiếm khỏi tay ta thì không nói, còn khiến ta bị thương. Đại sư huynh, huynh biết đó, ngoại trừ khi còn nhỏ ham chơi không cẩn thận va vấp thì ta rất ít khi bị thương.”
“Lời Phong Quang nói... đúng là sự thật.” Vãn Hiên cười phụ họa một câu, hắn không nói dối, Phong Quang ở Tàng Binh Phủ đều được mọi người che chở mà lớn lên, đừng nói là khiến cô bị thương, mà ngay cả khi cô mới luyện võ, chính cô vẫn chưa nói dừng, cha mẹ cô và cả các sư huynh đã không nỡ để cô đứng lâu hơn dưới ánh mặt trời dù chỉ trong chốc lát.
Ngạn ngữ nói mẹ hiền chiều hư con, lời này cũng không phải không có lý, huống chi Phong Quang sống ở Tàng Binh Phủ, có ai không phải “từ mẫu” đây?
Phong Quang còn nói thêm: “Nhưng Thích đại minh chủ không chỉ làm ta bị thương, mà còn bởi vậy trách cứ ta không biết học tập cha mẹ.”
Đối mặt với Phong Quang và Vãn Hiên kẻ xướng người hoạ, Thích Trường An chỉ mỉm cười đối mặt, “Mỗi người đều có cách sống thích hợp với bản thân mình, Hạ tiểu thư muốn sống ra sao, ta đều không thể xen vào được.”
“Ngươi biết mình không thể xen vào được là tốt rồi.” Phong Quang khoanh tay, cũng tức giận nói: “Muốn ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân vậy à, bổn tiểu thư cũng không rảnh đóng vai kẻ xấu trong vở kịch này của ngươi đâu...”
Hoa Nhan càng thêm xấu hổ, cô ta cảm nhận sâu sắc rằng, xem ra viết nữ chính quá nhanh nhẹn tinh quái cũng không phải chuyện hay. Cô ta không muốn để Thích Trường An vì giúp mình mà khó xử, liền đứng ra nói: “Biểu tỷ... Thích minh chủ cũng không có ý nhằm vào tỷ đâu, hắn chỉ vì nhất thời tình thế cấp bách mới ra tay, vẫn mong biểu tỷ chớ nên vì vậy mà trách cứ Thích minh chủ.”
“Ta có từng nói ta muốn trách hắn sao?” Phong Quang châm chọc nói, “Hắn là Minh chủ Võ lâm, còn là một Minh chủ Võ lâm giàu lòng chính nghĩa, hắn đả thương người cũng đều vì cứu người thôi, nếu ta lại trách hắn, vậy chẳng phải ta chính là một tiểu nhân không biết nặng nhẹ?”
Võ công của cô tuy không bì kịp Thích Trường An, nhưng bản lĩnh nói chuyện ẩn ý lại không thua bất cứ kẻ nào. Đừng nghe lời cô nói có vẻ rộng lượng, trên thực tế chính là đang châm chọc nặng nề.
Thích Trường An không giận mà cười, hắn nhẹ nhàng nói: “Không hổ là Đại tiểu thư Tàng Binh Phủ, thân phận tôn quý hơn không ít người, bản lĩnh tức giận này cũng mạnh hơn không biết bao nhiêu người nữa.”
Hắn nói bình đạm nhẹ nhàng, tựa như chỉ thuận miệng phát ra một câu cảm thán. Lúc này cho dù là Phong Quang trước nay luôn nhạy cảm, cũng không nắm được bất cứ ẩn ý khác biệt nào trong lời hắn nói cả.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vãn Hiên công tử...” Niệm giao tình tri kỷ, Tiêu Bạch Thư không nhịn được mà nhắc, “Thích minh chủ là người công chính nghiêm minh, ngài ấy tuyệt đối sẽ không ra tay vì hiểu lầm.”
Nói cách khác, đó chính là Thích Trường An không thể nào tùy tiện đả thương người ta. Từ khi Thích Trường An lên làm Minh chủ Võ lâm tới giờ, án oan trên giang hồ đã bớt đi không ít, ma đầu sát nhân bị bắt quy án cũng dần dần tăng lên.
Đáng tiếc triều đình và giang hồ trước nay luôn nước sông không phạm nước giếng, kiêng kị lẫn nhau, nếu không người trong giang hồ có khi cũng dùng mấy chữ “quan thanh liêm” để hình dung Thích Trường An.
“Tiêu đại hiệp.” Thích Trường An nhìn Tiêu Bạch Thư, tầm mắt cũng theo đó nhìn về phía Phong Quang. Hắn nói: “Có hiểu lầm hay không, chuyện này chỉ Hạ tiểu thư mới có quyền quyết định cuối cùng, sao chúng ta không nghe cách nói của cô ấy?”
Phong Quang khựng lại, rất nhanh, cô lại kiêu ngạo ngang ngược nói: “Chuyện rất đơn giản, ta muốn giết một con ong mật, ai biết tại sao nàng ta lại đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, nên kiếm của ta mới đúng lúc chỉ vào nàng. Vị Thích đại minh chủ này lại chẳng hề nói năng, không chào hỏi gì mà cứ thế trực tiếp ra tay đả thương người. Đánh bật kiếm khỏi tay ta thì không nói, còn khiến ta bị thương. Đại sư huynh, huynh biết đó, ngoại trừ khi còn nhỏ ham chơi không cẩn thận va vấp thì ta rất ít khi bị thương.”
“Lời Phong Quang nói... đúng là sự thật.” Vãn Hiên cười phụ họa một câu, hắn không nói dối, Phong Quang ở Tàng Binh Phủ đều được mọi người che chở mà lớn lên, đừng nói là khiến cô bị thương, mà ngay cả khi cô mới luyện võ, chính cô vẫn chưa nói dừng, cha mẹ cô và cả các sư huynh đã không nỡ để cô đứng lâu hơn dưới ánh mặt trời dù chỉ trong chốc lát.
Ngạn ngữ nói mẹ hiền chiều hư con, lời này cũng không phải không có lý, huống chi Phong Quang sống ở Tàng Binh Phủ, có ai không phải “từ mẫu” đây?
Phong Quang còn nói thêm: “Nhưng Thích đại minh chủ không chỉ làm ta bị thương, mà còn bởi vậy trách cứ ta không biết học tập cha mẹ.”
Đối mặt với Phong Quang và Vãn Hiên kẻ xướng người hoạ, Thích Trường An chỉ mỉm cười đối mặt, “Mỗi người đều có cách sống thích hợp với bản thân mình, Hạ tiểu thư muốn sống ra sao, ta đều không thể xen vào được.”
“Ngươi biết mình không thể xen vào được là tốt rồi.” Phong Quang khoanh tay, cũng tức giận nói: “Muốn ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân vậy à, bổn tiểu thư cũng không rảnh đóng vai kẻ xấu trong vở kịch này của ngươi đâu...”
Hoa Nhan càng thêm xấu hổ, cô ta cảm nhận sâu sắc rằng, xem ra viết nữ chính quá nhanh nhẹn tinh quái cũng không phải chuyện hay. Cô ta không muốn để Thích Trường An vì giúp mình mà khó xử, liền đứng ra nói: “Biểu tỷ... Thích minh chủ cũng không có ý nhằm vào tỷ đâu, hắn chỉ vì nhất thời tình thế cấp bách mới ra tay, vẫn mong biểu tỷ chớ nên vì vậy mà trách cứ Thích minh chủ.”
“Ta có từng nói ta muốn trách hắn sao?” Phong Quang châm chọc nói, “Hắn là Minh chủ Võ lâm, còn là một Minh chủ Võ lâm giàu lòng chính nghĩa, hắn đả thương người cũng đều vì cứu người thôi, nếu ta lại trách hắn, vậy chẳng phải ta chính là một tiểu nhân không biết nặng nhẹ?”
Võ công của cô tuy không bì kịp Thích Trường An, nhưng bản lĩnh nói chuyện ẩn ý lại không thua bất cứ kẻ nào. Đừng nghe lời cô nói có vẻ rộng lượng, trên thực tế chính là đang châm chọc nặng nề.
Thích Trường An không giận mà cười, hắn nhẹ nhàng nói: “Không hổ là Đại tiểu thư Tàng Binh Phủ, thân phận tôn quý hơn không ít người, bản lĩnh tức giận này cũng mạnh hơn không biết bao nhiêu người nữa.”
Hắn nói bình đạm nhẹ nhàng, tựa như chỉ thuận miệng phát ra một câu cảm thán. Lúc này cho dù là Phong Quang trước nay luôn nhạy cảm, cũng không nắm được bất cứ ẩn ý khác biệt nào trong lời hắn nói cả.
Bình luận facebook