Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1810
Chương 1810: Cua đổ minh chủ võ lâm (46)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Hẳn chậu hoa lan này không phải do Hạ tiểu thư tự trồng.” Thích Trường An đi tới bên cạnh cô, rất có hứng thú nhìn hoa lan trong tay cô.
Phong Quang không nhìn hắn mà chỉ nhìn đường, “Đây là hoa Lục bá tặng cho ta.”
“Nhờ Hạ tiểu thư nên Lục bá lúc tuổi già mới có một chút thu nhập nuôi sống mình và Tiểu Quả. Ông ấy tặng hoa cho cô cũng phải thôi.” Thích Trường An cười như không cười, “Hạ tiểu thư gánh nổi phần tạ lễ này.”
Phong Quang rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn hắn, cô hỏi: “Ngươi biết Lục bá cùng Tiểu Quả?”
“Mấy ngày trước đúng lúc gặp họ đang trồng hoa.” Thích Trường An lại giơ tay xoa cằm, tỏ vẻ như có điều hoài nghi mà nói: “Lại không nghĩ rằng, hóa ra Hạ đại tiểu thư thoạt nhìn kiêu ngạo ương ngạnh, lại không biết tiếc hoa, đằng sau hành động phá hư hoa cỏ còn có một tầng ý nghĩa sâu xa như vậy.”
Phong Quang bực bội với ngữ khí nửa thật nửa giả này của hắn, cô lại thu mắt về, chỉ nhìn đường phía trước, hừ hừ nói: “Ta thích phá hoa cỏ thì phá thôi, có thể có ý nghĩa sâu xa gì? Ngươi không cần nghĩ nhiều quá.”
“Hạ tiểu thư.” Hắn bỗng nhiên gọi cô một tiếng.
Cô thuận miệng trả lời: “Gì thế?”
“Thích mỗ hành tẩu nhiều năm trên giang hồ, tự nhận đã thấy nhiều hiệp nữ hào kiệt, cũng thấy nhiều yêu nữ ác nhân, trong đó không thiếu những người tính tình cổ quái, hành sự khác lẽ thường.”
Phong Quang không kiên nhẫn, “Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?”
“Thấy nhiều người, gặp nhiều chuyện, đôi mắt này cũng càng nhìn càng rõ.” Đôi mắt Thích Trường An hơi rũ, khóe môi khẽ mỉm cười, “Ta đã rất nhiều năm không nhìn lầm người nào cả.”
Phong Quang dừng chân, cô ôm một chậu hoa lan, ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời im lặng, khuôn mặt nhỏ của cô được hoa tôn lên càng thêm đẹp đẽ, một lúc lâu sau, cô hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Rất hiển nhiên, cô hoàn toàn không rõ hắn muốn biểu đạt điều gì.
Thích Trường An khẽ cười không nói, một lát sau, hắn lại nhẹ giọng: “Hạ tiểu thư không giỏi phán đoán, nhưng lại là người rất dễ đoán được.”
“Ồ...” Phong Quang không biết mình phải nói gì, cũng chỉ đành đáp lại một tiếng cho có lệ.
Cô cảm thấy mình và người nam nhân này không có tiếng nói chung gì cả. Quay người lại, cô mới phát hiện mình đã bất tri bất giác đi tới sân của Vãn Hiên, chỉ thấy ở dưới bóng cây, Vãn Hiên đang điêu khắc thứ gì.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá loang lổ chiếu lên người hắn, an tĩnh mà tốt đẹp.
Phong Quang đầy vui mừng bước đến, lại không khỏi nhẹ chân, khẽ kéo tay áo Thích Trường An, “Ngươi đi đường cũng nhẹ một chút, đừng quấy rầy Đại sư huynh ta.”
Thích Trường An bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, đối với người tập võ mà nói, ngay khoảnh khắc cô mở miệng này đã có thể khiến người ta chú ý.
Quả nhiên, Vãn Hiên đã đặt đồ trong tay xuống, nhìn sang, “Tiểu sư muội, cả Thích minh chủ nữa, sao hai người lại cùng nhau tới đây?”
“Đại sư huynh!” Phong Quang bước nhanh tới, cô đặt chậu hoa lên bàn như hiến vật quý, “Muội tới đưa hoa cho huynh, còn vị Thích đại minh chủ này... Muội cũng không biết sao hắn lại cùng tới đây nữa. Đại sư huynh, chậu hoa này có đẹp không?”
Thích Trường An cũng không chấp nhặt với lời nói ghét bỏ của Phong Quang, hắn bình thản ngồi xuống.
“Chậu hoa lan này sinh động đẹp đẽ lại không tầm thường, đúng là một chậu hoa tốt.” Vãn Hiên nhìn hoa lan tán thưởng, không khỏi khiến người ta nghĩ đến câu ‘hoa đẹp, người càng đẹp’.
Phong Quang lại thấy khối gỗ được khắc sơ thành hình người và công cụ Vãn Hiên đặt lên bàn, cô tò mò hỏi: “Đại sư huynh, huynh muốn khắc gì vậy?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang không nhìn hắn mà chỉ nhìn đường, “Đây là hoa Lục bá tặng cho ta.”
“Nhờ Hạ tiểu thư nên Lục bá lúc tuổi già mới có một chút thu nhập nuôi sống mình và Tiểu Quả. Ông ấy tặng hoa cho cô cũng phải thôi.” Thích Trường An cười như không cười, “Hạ tiểu thư gánh nổi phần tạ lễ này.”
Phong Quang rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn hắn, cô hỏi: “Ngươi biết Lục bá cùng Tiểu Quả?”
“Mấy ngày trước đúng lúc gặp họ đang trồng hoa.” Thích Trường An lại giơ tay xoa cằm, tỏ vẻ như có điều hoài nghi mà nói: “Lại không nghĩ rằng, hóa ra Hạ đại tiểu thư thoạt nhìn kiêu ngạo ương ngạnh, lại không biết tiếc hoa, đằng sau hành động phá hư hoa cỏ còn có một tầng ý nghĩa sâu xa như vậy.”
Phong Quang bực bội với ngữ khí nửa thật nửa giả này của hắn, cô lại thu mắt về, chỉ nhìn đường phía trước, hừ hừ nói: “Ta thích phá hoa cỏ thì phá thôi, có thể có ý nghĩa sâu xa gì? Ngươi không cần nghĩ nhiều quá.”
“Hạ tiểu thư.” Hắn bỗng nhiên gọi cô một tiếng.
Cô thuận miệng trả lời: “Gì thế?”
“Thích mỗ hành tẩu nhiều năm trên giang hồ, tự nhận đã thấy nhiều hiệp nữ hào kiệt, cũng thấy nhiều yêu nữ ác nhân, trong đó không thiếu những người tính tình cổ quái, hành sự khác lẽ thường.”
Phong Quang không kiên nhẫn, “Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?”
“Thấy nhiều người, gặp nhiều chuyện, đôi mắt này cũng càng nhìn càng rõ.” Đôi mắt Thích Trường An hơi rũ, khóe môi khẽ mỉm cười, “Ta đã rất nhiều năm không nhìn lầm người nào cả.”
Phong Quang dừng chân, cô ôm một chậu hoa lan, ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời im lặng, khuôn mặt nhỏ của cô được hoa tôn lên càng thêm đẹp đẽ, một lúc lâu sau, cô hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Rất hiển nhiên, cô hoàn toàn không rõ hắn muốn biểu đạt điều gì.
Thích Trường An khẽ cười không nói, một lát sau, hắn lại nhẹ giọng: “Hạ tiểu thư không giỏi phán đoán, nhưng lại là người rất dễ đoán được.”
“Ồ...” Phong Quang không biết mình phải nói gì, cũng chỉ đành đáp lại một tiếng cho có lệ.
Cô cảm thấy mình và người nam nhân này không có tiếng nói chung gì cả. Quay người lại, cô mới phát hiện mình đã bất tri bất giác đi tới sân của Vãn Hiên, chỉ thấy ở dưới bóng cây, Vãn Hiên đang điêu khắc thứ gì.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá loang lổ chiếu lên người hắn, an tĩnh mà tốt đẹp.
Phong Quang đầy vui mừng bước đến, lại không khỏi nhẹ chân, khẽ kéo tay áo Thích Trường An, “Ngươi đi đường cũng nhẹ một chút, đừng quấy rầy Đại sư huynh ta.”
Thích Trường An bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, đối với người tập võ mà nói, ngay khoảnh khắc cô mở miệng này đã có thể khiến người ta chú ý.
Quả nhiên, Vãn Hiên đã đặt đồ trong tay xuống, nhìn sang, “Tiểu sư muội, cả Thích minh chủ nữa, sao hai người lại cùng nhau tới đây?”
“Đại sư huynh!” Phong Quang bước nhanh tới, cô đặt chậu hoa lên bàn như hiến vật quý, “Muội tới đưa hoa cho huynh, còn vị Thích đại minh chủ này... Muội cũng không biết sao hắn lại cùng tới đây nữa. Đại sư huynh, chậu hoa này có đẹp không?”
Thích Trường An cũng không chấp nhặt với lời nói ghét bỏ của Phong Quang, hắn bình thản ngồi xuống.
“Chậu hoa lan này sinh động đẹp đẽ lại không tầm thường, đúng là một chậu hoa tốt.” Vãn Hiên nhìn hoa lan tán thưởng, không khỏi khiến người ta nghĩ đến câu ‘hoa đẹp, người càng đẹp’.
Phong Quang lại thấy khối gỗ được khắc sơ thành hình người và công cụ Vãn Hiên đặt lên bàn, cô tò mò hỏi: “Đại sư huynh, huynh muốn khắc gì vậy?”