Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1823
Chương 1823: Cua đổ minh chủ võ lâm (59)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khi Phong Quang lần nữa mở mắt, cô phát hiện mình đã rời khỏi ngục giam tối tăm hôi hám kia, trở về phòng nghỉ trong nhà thờ.
“Hermann...” Phong Quang túm lấy cổ áo Hermann, “Ta cảm thấy ta cần một lời giải thích.”
Hermann chỉ bình thản nói: “Ta vốn định sau khi cáo từ công chúa điện hạ thì liền đến ngục giam nhìn xem, nhưng không ngờ khi dịch chuyển tức thời, công chúa điện hạ lại chạy tới bắt lấy tay của ta.”
Cho nên, đây là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn do Phong Quang gây ra. Nếu không phải cô xúc động bắt lấy tay hắn như vậy, nếu không phải cô đúng lúc đứng trong trận pháp dịch chuyển kia, vậy cô cũng sẽ không bị dịch chuyển tới đó.
Vì thế, cô muốn trách cũng chỉ có thể trách mình.
Ý Hermann đại khái là vậy.
Phong Quang không còn lời gì để nói. Nếu cô không phản bác được ở mặt này, vậy cô có thể tìm sang mặt khác, “Vậy ngươi nuôi sủng vật xấu như vậy là có ý gì?”
“Dùng bề ngoài để phán đoán sự vật tốt hay xấu, đây là loại hành vi cực kỳ nông cạn.”
Phong Quang nghẹn họng. Quả thực, dùng bề ngoài để phán xét người khác là một loại hành vi rất nông cạn, cô khẽ hắng giọng nói, lại đổi sang hướng khác, “Vậy ngươi nói đi, ngươi nhốt nhiều ma chủng như vậy ở ngục giam là có ý gì?”
“Nếu không nhốt ở ngục giam, điện hạ cho rằng ta nên thả bọn họ ra ngoài làm chuyện ác?”
Phong Quang lại bị một câu của hắn làm cho sặc. Cô nhăn mày lại, giọng nói bắt đầu bực bội lên, “Đám ma chủng đó chẳng phải nên xử tử theo luật pháp hay sao?”
“Điện hạ, ma chủng cũng là từ người chuyển hóa ra.”
“Cho nên thế nào?”
“Ta muốn thử xem liệu có thể biến ma chủng lại thành người bình thường hay không.”
Phong Quang nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, tâm tình cô bỗng nhiên có chút vi diệu, cô không nghĩ tới, hóa ra tâm địa Hermann lại thiện lương như vậy, nếu như có thể tìm ra phương pháp biến lại ma chủng thành người, tin chắc sẽ có thể cứu một số lớn người mất đi lý trí sau khi biến thành ma chủng. Phong Quang chợt cảm thấy mình giống như kẻ tiểu nhân tính toán chi li vậy, trước mặt Hermann có phẩm đức cao thượng như thế, cô quả thực nhỏ bé như hạt bụi.
“Hermann... rất xin lỗi...” Phong Quang gục đầu xuống, nghiêm túc xin lỗi.
Vẻ mặt Hermann không hề thay đổi, “Điện hạ không cần xin lỗi với ta.”
“Là ta lòng dạ quá hẹp hòi.” Phong Quang lại cắn môi nói: “So sánh với ngươi, ta thật sự quá không hiểu chuyện.”
Hermann nói: “Công chúa còn nhỏ tuổi, con đường phải đi còn rất dài.”
“Ừm...” Phong Quang lại thở dài, cả người cô như mất đi sức lực mà dựa đầu vào ngực Hermann.
Đợi đã...
Cô bỗng nhiên mở to hai mắt ngẩng đầu lên. Đúng lúc, Hermann cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Ý thức được hóa ra cô còn đang đu trên người hắn, Phong Quang dần đỏ mặt, môi khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Cuối cùng, cô giãy giụa nhảy xuống khỏi người hắn. Vừa mới rơi xuống đất, bởi vì động tác quá vội, cô còn chưa kịp đứng vững, Hermann lại nắm cánh tay cô, đỡ cô đứng vững vàng.
Mặt Phong Quang càng đỏ, cô hất tay Hermann ra, liên tiếp lui ra sau vài bước, lắp bắp nói: “Xin... Xin, xin lỗi, Giám mục đại nhân... Xin tha thứ cho ta hôm nay thất lễ...”
Dứt lời, cô không dám chờ hắn đáp lại, liền lập tức mở cửa xông ra ngoài.
Phong Quang hốt hoảng chạy trên hành lang, lại giơ tay ôm ngực, trái tim bên trong đang kịch liệt nhảy lên, không ngừng nói cho cô một sự thật...
Có phải cô sắp bị nhồi máu cơ tim!?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Hermann...” Phong Quang túm lấy cổ áo Hermann, “Ta cảm thấy ta cần một lời giải thích.”
Hermann chỉ bình thản nói: “Ta vốn định sau khi cáo từ công chúa điện hạ thì liền đến ngục giam nhìn xem, nhưng không ngờ khi dịch chuyển tức thời, công chúa điện hạ lại chạy tới bắt lấy tay của ta.”
Cho nên, đây là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn do Phong Quang gây ra. Nếu không phải cô xúc động bắt lấy tay hắn như vậy, nếu không phải cô đúng lúc đứng trong trận pháp dịch chuyển kia, vậy cô cũng sẽ không bị dịch chuyển tới đó.
Vì thế, cô muốn trách cũng chỉ có thể trách mình.
Ý Hermann đại khái là vậy.
Phong Quang không còn lời gì để nói. Nếu cô không phản bác được ở mặt này, vậy cô có thể tìm sang mặt khác, “Vậy ngươi nuôi sủng vật xấu như vậy là có ý gì?”
“Dùng bề ngoài để phán đoán sự vật tốt hay xấu, đây là loại hành vi cực kỳ nông cạn.”
Phong Quang nghẹn họng. Quả thực, dùng bề ngoài để phán xét người khác là một loại hành vi rất nông cạn, cô khẽ hắng giọng nói, lại đổi sang hướng khác, “Vậy ngươi nói đi, ngươi nhốt nhiều ma chủng như vậy ở ngục giam là có ý gì?”
“Nếu không nhốt ở ngục giam, điện hạ cho rằng ta nên thả bọn họ ra ngoài làm chuyện ác?”
Phong Quang lại bị một câu của hắn làm cho sặc. Cô nhăn mày lại, giọng nói bắt đầu bực bội lên, “Đám ma chủng đó chẳng phải nên xử tử theo luật pháp hay sao?”
“Điện hạ, ma chủng cũng là từ người chuyển hóa ra.”
“Cho nên thế nào?”
“Ta muốn thử xem liệu có thể biến ma chủng lại thành người bình thường hay không.”
Phong Quang nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, tâm tình cô bỗng nhiên có chút vi diệu, cô không nghĩ tới, hóa ra tâm địa Hermann lại thiện lương như vậy, nếu như có thể tìm ra phương pháp biến lại ma chủng thành người, tin chắc sẽ có thể cứu một số lớn người mất đi lý trí sau khi biến thành ma chủng. Phong Quang chợt cảm thấy mình giống như kẻ tiểu nhân tính toán chi li vậy, trước mặt Hermann có phẩm đức cao thượng như thế, cô quả thực nhỏ bé như hạt bụi.
“Hermann... rất xin lỗi...” Phong Quang gục đầu xuống, nghiêm túc xin lỗi.
Vẻ mặt Hermann không hề thay đổi, “Điện hạ không cần xin lỗi với ta.”
“Là ta lòng dạ quá hẹp hòi.” Phong Quang lại cắn môi nói: “So sánh với ngươi, ta thật sự quá không hiểu chuyện.”
Hermann nói: “Công chúa còn nhỏ tuổi, con đường phải đi còn rất dài.”
“Ừm...” Phong Quang lại thở dài, cả người cô như mất đi sức lực mà dựa đầu vào ngực Hermann.
Đợi đã...
Cô bỗng nhiên mở to hai mắt ngẩng đầu lên. Đúng lúc, Hermann cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Ý thức được hóa ra cô còn đang đu trên người hắn, Phong Quang dần đỏ mặt, môi khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Cuối cùng, cô giãy giụa nhảy xuống khỏi người hắn. Vừa mới rơi xuống đất, bởi vì động tác quá vội, cô còn chưa kịp đứng vững, Hermann lại nắm cánh tay cô, đỡ cô đứng vững vàng.
Mặt Phong Quang càng đỏ, cô hất tay Hermann ra, liên tiếp lui ra sau vài bước, lắp bắp nói: “Xin... Xin, xin lỗi, Giám mục đại nhân... Xin tha thứ cho ta hôm nay thất lễ...”
Dứt lời, cô không dám chờ hắn đáp lại, liền lập tức mở cửa xông ra ngoài.
Phong Quang hốt hoảng chạy trên hành lang, lại giơ tay ôm ngực, trái tim bên trong đang kịch liệt nhảy lên, không ngừng nói cho cô một sự thật...
Có phải cô sắp bị nhồi máu cơ tim!?