Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1825
Chương 1825: Cua đổ minh chủ võ lâm (61)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đúng vậy.” Phong Quang đi đến trước bàn làm việc, “Phòng của những người khác đều đã sắp xếp xong rồi sao?”
“Đã xếp xong. Bởi ký túc xá của công nhân viên chức đã là cố định, cũng không có phòng dư thừa, cho nên tạm thời chỉ có thể để các vị ở trong các phòng bệnh trống.”
“Phòng bệnh...” Phong Quang không tự giác run lên, “Ý của ông là... phòng tôi ở có khả năng là chỗ bệnh nhân tâm thần khác từng ở trước kia?”
“Điều này... Chỗ chúng tôi dù sao cũng là bệnh viện, nên đương nhiên sẽ không có phòng bệnh nào chưa từng có người ở.”
“Không chỉ vậy... Hơn nữa hàng xóm của tôi sẽ còn là...”
Trương Hoài thấy sắc mặt cô đã có thể gọi là kinh hãi, ông ta gật gật đầu vẻ hết sức ngại ngùng, “Thật sự là không có phòng trống sát cạnh nhau. Cô Hạ... Hay là cô tạm chấp nhận chút nhé?”
“Hình như nếu tôi không tạm chấp nhận, thì cũng chỉ có thể ngủ hành lang...” Cô thở dài, lại rất nhanh tỉnh táo lại mà nói: “Tôi xin ở bên cạnh phòng bệnh của Diêu Hiểu Hiểu.”
“Phòng bệnh bên cạnh phòng cô Diêu đã có anh Lưu và cô Dương vào ở rồi.”
Anh Lưu, cô Dương, chính là Lưu Tuần và Dương Hồi đã đi cùng Phong Quang vào Đảo Kim Cương này .
Phong Quang thất bại rũ đầu xuống, “Tôi hiểu rồi, vậy viện trưởng, phòng của tôi ở đâu?”
“Ở ngay tầng 4, phòng 408.”
“Tầng 4 à... Đợi đã.” Phong Quang rất nhanh liền đờ mặt ra, hỏi: “Chẳng phải Nam Cung Triết ở phòng 407 sao?”
“Phải, anh Nam Cung ở phòng 407.”
“Vì sao... Vì sao ông lại xếp tôi làm hàng xóm của anh ta? Anh ta siêu cấp nguy hiểm đó.”
“Cô Hạ cứ yên tâm, anh Nam Cung đã bị giám sát chặt chẽ, sẽ không thể chạy ra được đâu.” Trương Hoài hiền lành nói: “Hơn nữa phòng bệnh trống chỉ có mấy gian như vậy. Sau khi hai anh Trịnh, anh Lưu, và cô Dương nghe thấy tên của anh Nam Cung thì đều đã chọn phòng khác, cô Hạ chẳng phải đã muộn một bước rồi sao?”
Đó là vì cô phải đi quan tâm đến Diêu Hiểu Hiểu một cách nhân văn!
Phong Quang bị chọc tức đến không còn lời nào để nói, cô tức giận với chính mình.
Trương Hoài cười tủm tỉm đưa chìa khóa cho cô, “Cô Hạ cứ yên tâm, biện pháp bảo đảm an toàn của bệnh viện chúng tôi rất tốt.”
“A...” Cô cười cho có lệ, cầm chìa khóa xong liền ra khỏi văn phòng viện trưởng.
Cái bệnh viện này, dường như tầng lầu càng cao thì lại càng u ám, nếu nói tầng lầu nhốt Diêu Hiểu Hiểu là trống trải không thấy bóng người, thì lầu bốn của Nam Cung Triết tuyệt đối là yên tĩnh không một tiếng động. Thật sự là yên tĩnh không một tiếng động đó! Tầng này có rất nhiều phòng bệnh cũng giống như phòng của Nam Cung Triết, khóa hết lớp này đến lớp kia, ngoài khóa bằng tay còn có khóa mật mã, thật sự khiến người ta không cách nào tự an ủi bản thân, rằng bên trong đó là một đám người tốt bụng cả.
Cô không khỏi bước chân khẽ hơn, khi đi ngang qua phòng 407 cũng không dám nhìn thêm một chút nào. Cô chậm rãi tới gần phòng 408, mới vừa móc chìa khóa ra, sau lưng liền vang lên một giọng nói.
“Cô Hạ.”
Cô sợ tới mức tay run lên, chìa khóa suýt nữa thì rơi xuống. Sau khi thấy là Kỳ Vị, cô lại nhẹ nhàng thở ra, “Bác sĩ Kỳ đó à...”
“Viện trưởng sắp xếp gian phòng này cho cô sao?”
“Phải...”
“Cô Hạ, cô đang sợ hãi.”
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, “Tôi còn lâu mới sợ.”
“Vậy là tốt rồi.” Kỳ Vị cười cười, “Tôi chỉ tới để tuần tra thôi, giờ tôi đi trước.”
Đèn hành lang bỗng nhiên bắt đầu chập chờn, đèn khẩn cấp màu xanh lục phát ra ánh sáng xanh lá trong hoàn cảnh tối tăm, rất khó để không gợi người ta nhớ tới đám phim ma đã xem trong những năm qua.
Quan trọng hơn là, hiện giờ trời đã tối.
Bước chân Kỳ Vị chợt ngừng, hắn nhìn áo blouse trắng của mình bị người kia túm lấy, tò mò hỏi: “Cô Hạ, cô làm sao vậy?”
Cô thẹn thùng giật giật môi, một lúc lâu sau, mới từ kẽ răng thốt ra hai chữ, “Tôi sợ...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đã xếp xong. Bởi ký túc xá của công nhân viên chức đã là cố định, cũng không có phòng dư thừa, cho nên tạm thời chỉ có thể để các vị ở trong các phòng bệnh trống.”
“Phòng bệnh...” Phong Quang không tự giác run lên, “Ý của ông là... phòng tôi ở có khả năng là chỗ bệnh nhân tâm thần khác từng ở trước kia?”
“Điều này... Chỗ chúng tôi dù sao cũng là bệnh viện, nên đương nhiên sẽ không có phòng bệnh nào chưa từng có người ở.”
“Không chỉ vậy... Hơn nữa hàng xóm của tôi sẽ còn là...”
Trương Hoài thấy sắc mặt cô đã có thể gọi là kinh hãi, ông ta gật gật đầu vẻ hết sức ngại ngùng, “Thật sự là không có phòng trống sát cạnh nhau. Cô Hạ... Hay là cô tạm chấp nhận chút nhé?”
“Hình như nếu tôi không tạm chấp nhận, thì cũng chỉ có thể ngủ hành lang...” Cô thở dài, lại rất nhanh tỉnh táo lại mà nói: “Tôi xin ở bên cạnh phòng bệnh của Diêu Hiểu Hiểu.”
“Phòng bệnh bên cạnh phòng cô Diêu đã có anh Lưu và cô Dương vào ở rồi.”
Anh Lưu, cô Dương, chính là Lưu Tuần và Dương Hồi đã đi cùng Phong Quang vào Đảo Kim Cương này .
Phong Quang thất bại rũ đầu xuống, “Tôi hiểu rồi, vậy viện trưởng, phòng của tôi ở đâu?”
“Ở ngay tầng 4, phòng 408.”
“Tầng 4 à... Đợi đã.” Phong Quang rất nhanh liền đờ mặt ra, hỏi: “Chẳng phải Nam Cung Triết ở phòng 407 sao?”
“Phải, anh Nam Cung ở phòng 407.”
“Vì sao... Vì sao ông lại xếp tôi làm hàng xóm của anh ta? Anh ta siêu cấp nguy hiểm đó.”
“Cô Hạ cứ yên tâm, anh Nam Cung đã bị giám sát chặt chẽ, sẽ không thể chạy ra được đâu.” Trương Hoài hiền lành nói: “Hơn nữa phòng bệnh trống chỉ có mấy gian như vậy. Sau khi hai anh Trịnh, anh Lưu, và cô Dương nghe thấy tên của anh Nam Cung thì đều đã chọn phòng khác, cô Hạ chẳng phải đã muộn một bước rồi sao?”
Đó là vì cô phải đi quan tâm đến Diêu Hiểu Hiểu một cách nhân văn!
Phong Quang bị chọc tức đến không còn lời nào để nói, cô tức giận với chính mình.
Trương Hoài cười tủm tỉm đưa chìa khóa cho cô, “Cô Hạ cứ yên tâm, biện pháp bảo đảm an toàn của bệnh viện chúng tôi rất tốt.”
“A...” Cô cười cho có lệ, cầm chìa khóa xong liền ra khỏi văn phòng viện trưởng.
Cái bệnh viện này, dường như tầng lầu càng cao thì lại càng u ám, nếu nói tầng lầu nhốt Diêu Hiểu Hiểu là trống trải không thấy bóng người, thì lầu bốn của Nam Cung Triết tuyệt đối là yên tĩnh không một tiếng động. Thật sự là yên tĩnh không một tiếng động đó! Tầng này có rất nhiều phòng bệnh cũng giống như phòng của Nam Cung Triết, khóa hết lớp này đến lớp kia, ngoài khóa bằng tay còn có khóa mật mã, thật sự khiến người ta không cách nào tự an ủi bản thân, rằng bên trong đó là một đám người tốt bụng cả.
Cô không khỏi bước chân khẽ hơn, khi đi ngang qua phòng 407 cũng không dám nhìn thêm một chút nào. Cô chậm rãi tới gần phòng 408, mới vừa móc chìa khóa ra, sau lưng liền vang lên một giọng nói.
“Cô Hạ.”
Cô sợ tới mức tay run lên, chìa khóa suýt nữa thì rơi xuống. Sau khi thấy là Kỳ Vị, cô lại nhẹ nhàng thở ra, “Bác sĩ Kỳ đó à...”
“Viện trưởng sắp xếp gian phòng này cho cô sao?”
“Phải...”
“Cô Hạ, cô đang sợ hãi.”
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, “Tôi còn lâu mới sợ.”
“Vậy là tốt rồi.” Kỳ Vị cười cười, “Tôi chỉ tới để tuần tra thôi, giờ tôi đi trước.”
Đèn hành lang bỗng nhiên bắt đầu chập chờn, đèn khẩn cấp màu xanh lục phát ra ánh sáng xanh lá trong hoàn cảnh tối tăm, rất khó để không gợi người ta nhớ tới đám phim ma đã xem trong những năm qua.
Quan trọng hơn là, hiện giờ trời đã tối.
Bước chân Kỳ Vị chợt ngừng, hắn nhìn áo blouse trắng của mình bị người kia túm lấy, tò mò hỏi: “Cô Hạ, cô làm sao vậy?”
Cô thẹn thùng giật giật môi, một lúc lâu sau, mới từ kẽ răng thốt ra hai chữ, “Tôi sợ...”
Bình luận facebook