Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1826
Chương 1826: Cua đổ minh chủ võ lâm (62)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô chỉ biết tàm tạm về “Binh pháp Tôn Tử”, nhờ người bạn thân yêu thích nghiên cứu văn học cổ, trước kia ngày nào cô ấy cũng nhắc mãi bên tai cô, nếu không lúc này đúng là không còn gì để cứu chữa.
Bạn thân?
Phong Quang gãi gãi tóc, cô có bạn thân sao?
Hai chữ này giống như đột nhiên nhảy ra vậy, cô suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể nghĩ ra nguyên cớ. Nhưng khi vừa cúi đầu thấy đôi mắt chăm chú không chớp của Phong Yên, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, đứa nhỏ này vẫn còn đang đợi mình nói đó, hiện tại không phải là lúc để cô nghĩ sang chuyện khác.
Đây là một triều đại hư cấu, cô đã xem qua trong Ngự Thư phòng, hoàng đế có rất nhiều binh pháp, lại chỉ duy nhất cuốn “ Binh pháp Tôn Tử” là không có, để Phong Yên nhớ cái này, nói không chừng còn có thể thắng nhờ đánh bất ngờ.
Phong Quang nói: “Chúng ta không học thuộc quyển sách kia nữa, ta dạy cho ngươi một vài lời.”
Phong Yên liền tiện tay ném quyển sách đang cầm lên mặt đất.
Đứa nhỏ này thật đúng là làm việc đơn giản thô bạo, nhưng tưởng tượng đến những dấu vết tím tím xanh xanh vừa mới nhìn thấy trên người cậu bé… Phong Quang lại bất giác dâng lên cảm giác thương cảm, cô nghĩ một chút, liền dịu dàng nói: “Phàm tiên xử chiến địa nhi đãi địch giả dật, hậu xử chiến địa nhi xu chiến giả lao. Cố thiện chiến giả, trí nhân nhi bất trí ư nhân…* Đã nhớ kỹ chưa?”
(*) Giải nghĩa: Phàm là đến trước nơi chiến địa mà đợi địch thì sẽ ở thế an nhàn, đến chiến địa sau ứng chiến với địch sẽ lâm vào thế mệt mỏi. Người giỏi tác chiến là người điều khiển được quân địch chứ không bị quân địch điều khiển.
“Phàm tiên xử chiến địa nhi đãi địch giả dật, hậu xử chiến địa nhi xu chiến giả lao. Cố thiện chiến giả, trí nhân nhi bất trí ư nhân.” Phong Yên đọc lại từng câu từng chữ, không thiếu mất một chữ nào.
Phong Quang kinh ngạc nói: “Tiểu Phong Yên, hóa ra trí nhớ của ngươi tốt như vậy!”
Cậu bé chỉ bình tĩnh nói: “Tiếp theo là gì?”
Chưa thấy đứa trẻ nào được khen mà còn bình tĩnh như vậy, Phong Quang hắng giọng một chút, tiếp tục nói: “Năng sử địch nhân tự chí giả, lợi chi dã; năng sử địch nhân bất đắc chí giả, hại chi dã. Cố địch dật năng lao chi, bão năng cơ chi, an năng động chi. Xuất kỳ sở tất xu, xu kỳ sở bất ý. Hành thiên lí nhi bất lao giả, hành ư vô nhân chi địa dã; công nhi tất thủ giả, công kỳ sở bất thủ dã; thủ nhi tất cố giả, thủ kỳ sở bất công dã*.”
(*) Giải nghĩa: Khiến địch đến nơi ta đã làm chủ trước là kết quả của việc dùng lợi nhỏ nhử địch; khiến địch không thể đến nơi chúng muốn là do ta ngăn cản được chúng. Do thế, khi địch đang nghỉ ngơi, ta phải làm cho chúng mệt mỏi, địch đầy đủ lương thảo, ta phải làm cho chúng đói khát, địch đóng trại yên ổn, ta phải làm cho chúng di chuyển. Đó là bởi nơi bị ta tấn công, địch ắt phải đến ứng cứu. Quân ta đi được nghìn dặm mà không mệt mỏi là do ta đến những nơi không bị địch ngăn trở, ta đánh mà chắc thắng là do ta tấn công vào nơi địch không cách gì phòng thủ, ta phòng thủ vững chắc do ta biết trước nơi sẽ bị địch tấn công.
“Năng sử địch nhân tự chí giả, lợi chi dã; năng sử địch nhân bất đắc chí giả, hại chi dã…”
…
Cứ như vậy dạy Phong Yên hết một buổi trưa, Phong Quang bị đả kích đến mức thương tích đầy mình, so với cô, đứa nhỏ này còn giống như đã tốt nghiệp đại học hơn đó! Bản lĩnh chỉ nghe một lần đã có thể nhớ kỹ này, bao nhiêu người cầu mà không được nha! Cô ngồi xổm dưới gốc cây liễu, áp suất thấp bao trùm toàn thân…
Phong Yên đi tới, cũng ngồi xổm dưới tàng cây, chẳng qua cậu bé không biết là mình chỉ cách Phong Quang có mười centimet, cậu nói giọng buồn buồn: “Ta khiến cho ngươi thất vọng rồi sao?”
Phong Quang sửng sốt một lát, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì ngươi đột nhiên không nói gì cả.” Phong Yên không nhìn thấy cô, liền rất sợ hãi cô cứ rời đi như vậy.
“Không hề, ta không hề thất vọng, ngươi thực thông minh, ta rất vui vẻ đó.” Thật là một đứa bé nhạy cảm, Phong Quang đưa tay chống cằm, thưởng thức khuôn mặt nhỏ đẹp trai của đứa bé này, sau khi rửa sạch sẽ xong, lại bởi vì mấy ngày nay được ăn cơm no bụng, cậu bé đã đẹp lên rất nhiều, dựa theo xu thế này, tương lai chỉ sợ sẽ là một anh chàng đẹp trai đến mức hại nước hại dân nha.
Phong Yên bỗng nhiên cúi đầu nói: “Thực xin lỗi.”
Cô hoảng sợ, “Sao lại nói xin lỗi với ta?”
“Ta từng đào rễ cây liễu, ta không biết đây là ngươi.”
Phong Quang trong nháy mắt liền dở khóc dở cười, “Đừng lo lắng, ta tuy rằng là tiểu tiên sống nhờ trên cây liễu, nhưng ta cũng không phải vốn là cây liễu đâu, chỉ là nơi ta ở tạm thời mà thôi, ta có thể nghe được tiếng của nó, cây liễu nói có thể giúp được ngươi, khiến ngươi sống sót là nó đã rất vui rồi.”
Tóm lại cũng chỉ là đứa trẻ, lại còn là đứa trẻ không thường xuyên giao tiếp với người khác, cho nên việc Phong Yên cứ thế tin vào cái giả thuyết tiểu tiên mà Phong Quang nói kia, về tình cảm cũng có thể tha thứ được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạn thân?
Phong Quang gãi gãi tóc, cô có bạn thân sao?
Hai chữ này giống như đột nhiên nhảy ra vậy, cô suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể nghĩ ra nguyên cớ. Nhưng khi vừa cúi đầu thấy đôi mắt chăm chú không chớp của Phong Yên, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, đứa nhỏ này vẫn còn đang đợi mình nói đó, hiện tại không phải là lúc để cô nghĩ sang chuyện khác.
Đây là một triều đại hư cấu, cô đã xem qua trong Ngự Thư phòng, hoàng đế có rất nhiều binh pháp, lại chỉ duy nhất cuốn “ Binh pháp Tôn Tử” là không có, để Phong Yên nhớ cái này, nói không chừng còn có thể thắng nhờ đánh bất ngờ.
Phong Quang nói: “Chúng ta không học thuộc quyển sách kia nữa, ta dạy cho ngươi một vài lời.”
Phong Yên liền tiện tay ném quyển sách đang cầm lên mặt đất.
Đứa nhỏ này thật đúng là làm việc đơn giản thô bạo, nhưng tưởng tượng đến những dấu vết tím tím xanh xanh vừa mới nhìn thấy trên người cậu bé… Phong Quang lại bất giác dâng lên cảm giác thương cảm, cô nghĩ một chút, liền dịu dàng nói: “Phàm tiên xử chiến địa nhi đãi địch giả dật, hậu xử chiến địa nhi xu chiến giả lao. Cố thiện chiến giả, trí nhân nhi bất trí ư nhân…* Đã nhớ kỹ chưa?”
(*) Giải nghĩa: Phàm là đến trước nơi chiến địa mà đợi địch thì sẽ ở thế an nhàn, đến chiến địa sau ứng chiến với địch sẽ lâm vào thế mệt mỏi. Người giỏi tác chiến là người điều khiển được quân địch chứ không bị quân địch điều khiển.
“Phàm tiên xử chiến địa nhi đãi địch giả dật, hậu xử chiến địa nhi xu chiến giả lao. Cố thiện chiến giả, trí nhân nhi bất trí ư nhân.” Phong Yên đọc lại từng câu từng chữ, không thiếu mất một chữ nào.
Phong Quang kinh ngạc nói: “Tiểu Phong Yên, hóa ra trí nhớ của ngươi tốt như vậy!”
Cậu bé chỉ bình tĩnh nói: “Tiếp theo là gì?”
Chưa thấy đứa trẻ nào được khen mà còn bình tĩnh như vậy, Phong Quang hắng giọng một chút, tiếp tục nói: “Năng sử địch nhân tự chí giả, lợi chi dã; năng sử địch nhân bất đắc chí giả, hại chi dã. Cố địch dật năng lao chi, bão năng cơ chi, an năng động chi. Xuất kỳ sở tất xu, xu kỳ sở bất ý. Hành thiên lí nhi bất lao giả, hành ư vô nhân chi địa dã; công nhi tất thủ giả, công kỳ sở bất thủ dã; thủ nhi tất cố giả, thủ kỳ sở bất công dã*.”
(*) Giải nghĩa: Khiến địch đến nơi ta đã làm chủ trước là kết quả của việc dùng lợi nhỏ nhử địch; khiến địch không thể đến nơi chúng muốn là do ta ngăn cản được chúng. Do thế, khi địch đang nghỉ ngơi, ta phải làm cho chúng mệt mỏi, địch đầy đủ lương thảo, ta phải làm cho chúng đói khát, địch đóng trại yên ổn, ta phải làm cho chúng di chuyển. Đó là bởi nơi bị ta tấn công, địch ắt phải đến ứng cứu. Quân ta đi được nghìn dặm mà không mệt mỏi là do ta đến những nơi không bị địch ngăn trở, ta đánh mà chắc thắng là do ta tấn công vào nơi địch không cách gì phòng thủ, ta phòng thủ vững chắc do ta biết trước nơi sẽ bị địch tấn công.
“Năng sử địch nhân tự chí giả, lợi chi dã; năng sử địch nhân bất đắc chí giả, hại chi dã…”
…
Cứ như vậy dạy Phong Yên hết một buổi trưa, Phong Quang bị đả kích đến mức thương tích đầy mình, so với cô, đứa nhỏ này còn giống như đã tốt nghiệp đại học hơn đó! Bản lĩnh chỉ nghe một lần đã có thể nhớ kỹ này, bao nhiêu người cầu mà không được nha! Cô ngồi xổm dưới gốc cây liễu, áp suất thấp bao trùm toàn thân…
Phong Yên đi tới, cũng ngồi xổm dưới tàng cây, chẳng qua cậu bé không biết là mình chỉ cách Phong Quang có mười centimet, cậu nói giọng buồn buồn: “Ta khiến cho ngươi thất vọng rồi sao?”
Phong Quang sửng sốt một lát, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì ngươi đột nhiên không nói gì cả.” Phong Yên không nhìn thấy cô, liền rất sợ hãi cô cứ rời đi như vậy.
“Không hề, ta không hề thất vọng, ngươi thực thông minh, ta rất vui vẻ đó.” Thật là một đứa bé nhạy cảm, Phong Quang đưa tay chống cằm, thưởng thức khuôn mặt nhỏ đẹp trai của đứa bé này, sau khi rửa sạch sẽ xong, lại bởi vì mấy ngày nay được ăn cơm no bụng, cậu bé đã đẹp lên rất nhiều, dựa theo xu thế này, tương lai chỉ sợ sẽ là một anh chàng đẹp trai đến mức hại nước hại dân nha.
Phong Yên bỗng nhiên cúi đầu nói: “Thực xin lỗi.”
Cô hoảng sợ, “Sao lại nói xin lỗi với ta?”
“Ta từng đào rễ cây liễu, ta không biết đây là ngươi.”
Phong Quang trong nháy mắt liền dở khóc dở cười, “Đừng lo lắng, ta tuy rằng là tiểu tiên sống nhờ trên cây liễu, nhưng ta cũng không phải vốn là cây liễu đâu, chỉ là nơi ta ở tạm thời mà thôi, ta có thể nghe được tiếng của nó, cây liễu nói có thể giúp được ngươi, khiến ngươi sống sót là nó đã rất vui rồi.”
Tóm lại cũng chỉ là đứa trẻ, lại còn là đứa trẻ không thường xuyên giao tiếp với người khác, cho nên việc Phong Yên cứ thế tin vào cái giả thuyết tiểu tiên mà Phong Quang nói kia, về tình cảm cũng có thể tha thứ được.