Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1827
Chương 1827: Cua đổ minh chủ võ lâm (63)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang liếc nhìn hắn, “Bỏ đi, tùy anh vậy.”
Yến Bạch ngượng ngùng sờ đầu, lại hỏi: “Đại nhân, còn một phút nữa sẽ vào lớp, cô không sốt ruột à?”
“Một phút thôi á?” Phong Quang lấy điện thoại ra xem giờ, “Đúng là chỉ còn một phút nữa thật! Này, sao anh không có vẻ gì là sốt ruột thế?”
Yến Bạch chớp mắt vẻ khó hiểu, “Một phút với tôi mà nói là đủ rồi, có cần phải sốt ruột không?”
Phong Quang đỡ trán, cô quên mất, thiên phú của thằng nhãi này là tốc độ.
“Đại nhân, cô không tới kịp sao?”
Cô nhìn hắn đầy căm tức: “Nói thừa.”
Cô làm gì có năng lực gia tốc chứ.
“Vậy...” Yến Bạch yếu ớt đề nghị, “Hay là để tôi đưa đại nhân tới phòng học đi?”
Phong Quang gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Cuối cùng, nhờ có vật cưỡi hình người Yến Bạch nên trước khi chuông vào lớp reo lên ba giây, hai người cùng tới được phòng học.
Yến Bạch cũng biết tránh hiềm nghi nên trước khi tới phòng học đã thả Phong Quang xuống, có điều khi bọn họ cùng bước vào lớp, Tư Đồ U ngồi ở dãy bàn cuối cùng “ô” lên một tiếng, “Không ngờ Đại tiểu thư Hạ gia kiêu ngạo lại đi cùng Yến Bạch nhát như thỏ đế tới lớp cơ đấy, đúng là hiếm thấy.”
Yến Bạch cúi đầu, ngồi xuống vị trí của mình mà không nói một lời nào.
Ánh mắt Phong Quang dừng trên người Tăng Tuyết đang ngồi bên cạnh Tư Đồ U. Cô khoanh tay trước ngực, học theo giọng điệu của Tư Đồ U đáp lời: “Mấy ngày không gặp, Tư Đồ thiếu gia đã có một cô bạn gái loài người rồi cơ à?”
Hai tiếng bạn gái thành công khiến cho Tăng Tuyết đỏ mặt lên, cũng thành công làm Tư Đồ U nổi trận lôi đình, “Hạ Phong Quang, chú ý lời nói của cô. Tôi mang đứa con gái này theo bên cạnh là bởi vì hương vị máu của cô ta quả thực không tồi, cô ta chỉ là người hầu của tôi, không phải bạn gái.”
“Không phải thì không phải thôi, anh kích động như thế làm quái gì?” Phong Quang nhìn thấy thầy giáo vào lớp thì tùy tiện tìm một chỗ trống ở cuối lớp và ngồi xuống, lại nhìn Tăng Tuyết đang mang vẻ mặt đầy mất mát, thầm nhắc bản thân không thể xen vào việc của người khác. Nếu Tư Đồ U đã dẫn Tăng Tuyết đi theo bên cạnh thì chứng tỏ cốt truyện vẫn đang đi theo quỹ đạo, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng cho an toàn của nữ chính làm gì.
Vì chuyện mới xảy ra cách đây không lâu nên còn rất nhiều người bị thương chưa lành, thế nên lớp học vắng quá nửa. Những người lên lớp cũng mang dáng vẻ uể oải, ỉu xìu, mỗi người bọn họ vẫn đang phải tiếp nhận điều tra từ Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn. Viện Nguyên Lão thì chẳng sao, nhưng bọn họ hoàn toàn không muốn gặp người của Hiệp hội thợ săn chút nào, không phải vì sợ mà là hai bên ở trên hai lập trường đối nghịch nhau, khi ở cạnh nhau sẽ không khỏi làm cho tinh thần trở nên căng thẳng.
Sau giờ học môn toán buồn chán, Phong Quang thấy học sinh đều ra ngoài hết rồi liền hỏi Yến Bạch cách đó không xa, “Tan học rồi à?”
Yến Bạch nhìn cô không có sách vở thì biết chắc chắn là cô chưa xem thời khóa biểu, hắn giải thích: “Giờ tiếp theo là giờ thể dục, tất cả mọi người đều phải ra sân thể dục.”
“Khoan đã... Muộn thế này mà còn ra ngoài học thể dục á?”
Yến Bạch nghi hoặc: “Tại sao lại không chứ?”
Được rồi, xem ra chương trình học của khu A giống hệt với khu B, trước kia Phong Quang toàn học ở trường của loài người, đây là lần đầu tiên tới tường của ma cà rồng học nên còn chưa quen lắm.
Cô đi theo đám nữ sinh tới phòng thay đồ, còn đang âm thầm nghĩ mình không có đồng phục vận động thì có thể nghỉ giờ thể dục này hay không. Kết quả vừa tới phòng thay đồ, cô đã nhìn thấy ngăn tủ quần áo có viết tên mình, vừa mở ra thì thấy bên trong có một bộ đồng phục thể dục mới cứng, còn có một bình đựng đầy chất lỏng màu đỏ, bên cạnh cái bình có một ống hút.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Yến Bạch ngượng ngùng sờ đầu, lại hỏi: “Đại nhân, còn một phút nữa sẽ vào lớp, cô không sốt ruột à?”
“Một phút thôi á?” Phong Quang lấy điện thoại ra xem giờ, “Đúng là chỉ còn một phút nữa thật! Này, sao anh không có vẻ gì là sốt ruột thế?”
Yến Bạch chớp mắt vẻ khó hiểu, “Một phút với tôi mà nói là đủ rồi, có cần phải sốt ruột không?”
Phong Quang đỡ trán, cô quên mất, thiên phú của thằng nhãi này là tốc độ.
“Đại nhân, cô không tới kịp sao?”
Cô nhìn hắn đầy căm tức: “Nói thừa.”
Cô làm gì có năng lực gia tốc chứ.
“Vậy...” Yến Bạch yếu ớt đề nghị, “Hay là để tôi đưa đại nhân tới phòng học đi?”
Phong Quang gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Cuối cùng, nhờ có vật cưỡi hình người Yến Bạch nên trước khi chuông vào lớp reo lên ba giây, hai người cùng tới được phòng học.
Yến Bạch cũng biết tránh hiềm nghi nên trước khi tới phòng học đã thả Phong Quang xuống, có điều khi bọn họ cùng bước vào lớp, Tư Đồ U ngồi ở dãy bàn cuối cùng “ô” lên một tiếng, “Không ngờ Đại tiểu thư Hạ gia kiêu ngạo lại đi cùng Yến Bạch nhát như thỏ đế tới lớp cơ đấy, đúng là hiếm thấy.”
Yến Bạch cúi đầu, ngồi xuống vị trí của mình mà không nói một lời nào.
Ánh mắt Phong Quang dừng trên người Tăng Tuyết đang ngồi bên cạnh Tư Đồ U. Cô khoanh tay trước ngực, học theo giọng điệu của Tư Đồ U đáp lời: “Mấy ngày không gặp, Tư Đồ thiếu gia đã có một cô bạn gái loài người rồi cơ à?”
Hai tiếng bạn gái thành công khiến cho Tăng Tuyết đỏ mặt lên, cũng thành công làm Tư Đồ U nổi trận lôi đình, “Hạ Phong Quang, chú ý lời nói của cô. Tôi mang đứa con gái này theo bên cạnh là bởi vì hương vị máu của cô ta quả thực không tồi, cô ta chỉ là người hầu của tôi, không phải bạn gái.”
“Không phải thì không phải thôi, anh kích động như thế làm quái gì?” Phong Quang nhìn thấy thầy giáo vào lớp thì tùy tiện tìm một chỗ trống ở cuối lớp và ngồi xuống, lại nhìn Tăng Tuyết đang mang vẻ mặt đầy mất mát, thầm nhắc bản thân không thể xen vào việc của người khác. Nếu Tư Đồ U đã dẫn Tăng Tuyết đi theo bên cạnh thì chứng tỏ cốt truyện vẫn đang đi theo quỹ đạo, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng cho an toàn của nữ chính làm gì.
Vì chuyện mới xảy ra cách đây không lâu nên còn rất nhiều người bị thương chưa lành, thế nên lớp học vắng quá nửa. Những người lên lớp cũng mang dáng vẻ uể oải, ỉu xìu, mỗi người bọn họ vẫn đang phải tiếp nhận điều tra từ Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn. Viện Nguyên Lão thì chẳng sao, nhưng bọn họ hoàn toàn không muốn gặp người của Hiệp hội thợ săn chút nào, không phải vì sợ mà là hai bên ở trên hai lập trường đối nghịch nhau, khi ở cạnh nhau sẽ không khỏi làm cho tinh thần trở nên căng thẳng.
Sau giờ học môn toán buồn chán, Phong Quang thấy học sinh đều ra ngoài hết rồi liền hỏi Yến Bạch cách đó không xa, “Tan học rồi à?”
Yến Bạch nhìn cô không có sách vở thì biết chắc chắn là cô chưa xem thời khóa biểu, hắn giải thích: “Giờ tiếp theo là giờ thể dục, tất cả mọi người đều phải ra sân thể dục.”
“Khoan đã... Muộn thế này mà còn ra ngoài học thể dục á?”
Yến Bạch nghi hoặc: “Tại sao lại không chứ?”
Được rồi, xem ra chương trình học của khu A giống hệt với khu B, trước kia Phong Quang toàn học ở trường của loài người, đây là lần đầu tiên tới tường của ma cà rồng học nên còn chưa quen lắm.
Cô đi theo đám nữ sinh tới phòng thay đồ, còn đang âm thầm nghĩ mình không có đồng phục vận động thì có thể nghỉ giờ thể dục này hay không. Kết quả vừa tới phòng thay đồ, cô đã nhìn thấy ngăn tủ quần áo có viết tên mình, vừa mở ra thì thấy bên trong có một bộ đồng phục thể dục mới cứng, còn có một bình đựng đầy chất lỏng màu đỏ, bên cạnh cái bình có một ống hút.