Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1829
Chương 1829: Cua đổ minh chủ võ lâm (65)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nếu ngươi đồng ý...” Phong Quang vươn một ngón tay, “Cứ cách một ngày, ta lại làm một bữa cơm cho ngươi, còn làm món khoai tây sợi trộn giấm mà ngươi thích nhất, được không?”
Eve quả thật là người nghiêm túc trong công việc, cho nên cô ấy rối rắm suốt một giây, cuối cùng mới phải gật đầu đồng ý.
Trong lòng Phong Quang thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ vẫn may là Eve bề ngoài lạnh lùng bên trong tham ăn. Để có thể đạt được chút tự do, vị công chúa như cô cũng thật khổ sở.
Khác với hồi năm sáu tuổi, Phong Quang năm nay mười lăm tuổi luôn bị cha mẹ kéo đến chào hỏi xã giao với các quý tộc sau khi buổi cầu nguyện kết thúc. Cô biết, cha mẹ cô đang muốn bồi dưỡng cô, rốt cuộc thì quốc vương và hoàng hậu cũng chỉ có một người con duy nhất, nên rất có thể cô sẽ kế thừa vương vị.
Nói thực, Phong Quang hoàn toàn không muốn làm quốc vương. Ở trong mắt cô, quốc vương luôn phải xử lý một đống chuyện, ra cửa cũng lo sẽ bị ám sát, còn phải luôn luôn đề phòng người khác mưu phản. Đây là công việc khổ sai, cô thật không hiểu vì sao có người lại tranh cái việc này đến mức ngươi chết ta sống.
Cô không cách nào hiểu được, là bởi cô không có hai chữ “dã tâm“.
Phong Quang thật sự không chịu nổi đám thanh niên quý tộc cố làm dáng trước mặt mình, những lời khen kia cô cũng đã nghe chán. Bất đắc dĩ nhìn về phía cha mẹ mình, ánh mắt của cô hiện vẻ lên án.
Quốc vương rốt cuộc vẫn thương con gái, ông khẽ hắng giọng nói: “Wendy, nếu con không thoải mái, có thể vào phòng nghỉ của nhà thờ để nghỉ ngơi trước, lúc trở về ta sẽ gọi con.”
“Dạ, phụ thân.” Phong Quang cười một tiếng, cũng không hề nhìn những quý tộc kia mà hí hửng rời khỏi.
Eve dĩ nhiên cũng đi theo Phong Quang.
Đối với nhà thờ này, Phong Quang đã rất quen thuộc, ngoại trừ hoàng cung, nơi cô đi nhiều nhất cũng chỉ có nhà thờ mà thôi, mỗi tháng cầu nguyện một lần, đây là thông lệ bất di bất dịch.
Đi trên hành lang thật dài, một người đàn ông mặc đồ tu sĩ chợt lao đến trước mặt cô, mà phía sau hắn còn có một đám người đang truy bắt, có người hô: “Đứng lại! Tên trộm chết tiệt!”
Khi gã đàn ông bị gọi là ăn trộm kia chạy tới, Eve hết sức cảnh giác mà che Phong Quang ở phía sau mình, nhưng cô ấy cũng không cần lo lắng, bởi có một người đã xuất hiện.
Khi trận pháp hiện ra trên mặt đất, một người đàn ông cũng xuất hiện trong vầng hào quang, hắn xoay người giơ tay, lại một trận pháp khác hiện lên giữa không trung, gã đàn ông bị đuổi theo kia liền ngã vào trận pháp, không thể động đậy được. Nếu đã là người trong Tòa Thánh, gã đương nhiên cũng biết ma pháp này là gì, trong mắt gã tràn đầy sợ hãi, chỉ sợ mình sẽ nếm phải nỗi đau róc xương lóc thịt.
Gã đã từng nhìn thấy vị Giám mục đại nhân này dùng ma pháp tương tự đối phó với một kẻ trốn chạy. Cảnh tượng máu me kia thật sự khiến người ta khó quên cả đời.
Ngay lúc gã khẩn trương cao độ chờ thống khổ kéo đến, ma pháp dùng trên người hắn lại biến thành ma pháp giam cầm bình thường, hắn không bị róc xương lóc thịt, chỉ là không thể động đậy mà thôi.
Giám mục đại nhân không biểu cảm phân phó cấp dưới, “Mang về xử lý.”
“Tuân lệnh.” Bọn họ kéo người đang bất động, chậm rãi rời đi.
“Giám mục đại nhân.” Phong Quang đi ra từ phía sau Eve, cô nhấc váy uốn gối hành lễ, mỉm cười ngọt ngào: “Đã lâu không gặp.”
Hermann vốn định giả bộ không nhìn thấy Phong Quang mà trực tiếp rời đi, nhưng hiện tại hắn chỉ đành xoay người đáp lễ, “Công chúa điện hạ.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Eve quả thật là người nghiêm túc trong công việc, cho nên cô ấy rối rắm suốt một giây, cuối cùng mới phải gật đầu đồng ý.
Trong lòng Phong Quang thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ vẫn may là Eve bề ngoài lạnh lùng bên trong tham ăn. Để có thể đạt được chút tự do, vị công chúa như cô cũng thật khổ sở.
Khác với hồi năm sáu tuổi, Phong Quang năm nay mười lăm tuổi luôn bị cha mẹ kéo đến chào hỏi xã giao với các quý tộc sau khi buổi cầu nguyện kết thúc. Cô biết, cha mẹ cô đang muốn bồi dưỡng cô, rốt cuộc thì quốc vương và hoàng hậu cũng chỉ có một người con duy nhất, nên rất có thể cô sẽ kế thừa vương vị.
Nói thực, Phong Quang hoàn toàn không muốn làm quốc vương. Ở trong mắt cô, quốc vương luôn phải xử lý một đống chuyện, ra cửa cũng lo sẽ bị ám sát, còn phải luôn luôn đề phòng người khác mưu phản. Đây là công việc khổ sai, cô thật không hiểu vì sao có người lại tranh cái việc này đến mức ngươi chết ta sống.
Cô không cách nào hiểu được, là bởi cô không có hai chữ “dã tâm“.
Phong Quang thật sự không chịu nổi đám thanh niên quý tộc cố làm dáng trước mặt mình, những lời khen kia cô cũng đã nghe chán. Bất đắc dĩ nhìn về phía cha mẹ mình, ánh mắt của cô hiện vẻ lên án.
Quốc vương rốt cuộc vẫn thương con gái, ông khẽ hắng giọng nói: “Wendy, nếu con không thoải mái, có thể vào phòng nghỉ của nhà thờ để nghỉ ngơi trước, lúc trở về ta sẽ gọi con.”
“Dạ, phụ thân.” Phong Quang cười một tiếng, cũng không hề nhìn những quý tộc kia mà hí hửng rời khỏi.
Eve dĩ nhiên cũng đi theo Phong Quang.
Đối với nhà thờ này, Phong Quang đã rất quen thuộc, ngoại trừ hoàng cung, nơi cô đi nhiều nhất cũng chỉ có nhà thờ mà thôi, mỗi tháng cầu nguyện một lần, đây là thông lệ bất di bất dịch.
Đi trên hành lang thật dài, một người đàn ông mặc đồ tu sĩ chợt lao đến trước mặt cô, mà phía sau hắn còn có một đám người đang truy bắt, có người hô: “Đứng lại! Tên trộm chết tiệt!”
Khi gã đàn ông bị gọi là ăn trộm kia chạy tới, Eve hết sức cảnh giác mà che Phong Quang ở phía sau mình, nhưng cô ấy cũng không cần lo lắng, bởi có một người đã xuất hiện.
Khi trận pháp hiện ra trên mặt đất, một người đàn ông cũng xuất hiện trong vầng hào quang, hắn xoay người giơ tay, lại một trận pháp khác hiện lên giữa không trung, gã đàn ông bị đuổi theo kia liền ngã vào trận pháp, không thể động đậy được. Nếu đã là người trong Tòa Thánh, gã đương nhiên cũng biết ma pháp này là gì, trong mắt gã tràn đầy sợ hãi, chỉ sợ mình sẽ nếm phải nỗi đau róc xương lóc thịt.
Gã đã từng nhìn thấy vị Giám mục đại nhân này dùng ma pháp tương tự đối phó với một kẻ trốn chạy. Cảnh tượng máu me kia thật sự khiến người ta khó quên cả đời.
Ngay lúc gã khẩn trương cao độ chờ thống khổ kéo đến, ma pháp dùng trên người hắn lại biến thành ma pháp giam cầm bình thường, hắn không bị róc xương lóc thịt, chỉ là không thể động đậy mà thôi.
Giám mục đại nhân không biểu cảm phân phó cấp dưới, “Mang về xử lý.”
“Tuân lệnh.” Bọn họ kéo người đang bất động, chậm rãi rời đi.
“Giám mục đại nhân.” Phong Quang đi ra từ phía sau Eve, cô nhấc váy uốn gối hành lễ, mỉm cười ngọt ngào: “Đã lâu không gặp.”
Hermann vốn định giả bộ không nhìn thấy Phong Quang mà trực tiếp rời đi, nhưng hiện tại hắn chỉ đành xoay người đáp lễ, “Công chúa điện hạ.”
Bình luận facebook