Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1830
Chương 1830: Cua đổ minh chủ võ lâm (66)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang chỉ kinh ngạc một lát, rất nhanh đã bị nụ hôn trêu ghẹo này của hắn làm cho cơ thể nhũn ra, thể xác và tinh thần bay bổng... Khụ, hình như có chút không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng cô vẫn nhớ hắn đang bị thương cho nên không dám đè lên người hắn, chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn làm cho người ta tình mê ý loạn này. Môi lưỡi lúc thì bị hắn gặm cắn, lúc lại bị hắn liếm nhẹ, cho dù trong tình trạng nào, cho dù là hành động vụng về cũng đều khiến cho cô sinh ra một loại suy nghĩ không nỡ rời đi.
Cô bỗng nhiên nghĩ, cái nhiệm vụ theo đuổi Sở Du gì đó, bảo hắn đi gặp quỷ đi, cô thích nam nhân này.
Rất lâu sau, môi hai người mới tách nhau ra, bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Phong Quang và nam nhân mới vừa mở mắt ra kia nhất thời đều không nói gì, chỉ có trong không khí vẫn còn tồn tại sự kiều diễm, lộ ra một màn mất khống chế vừa rồi khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn biết bao.
Dường như nếu cô không nói chuyện, hắn sẽ có thể sẽ im lặng rất lâu, vậy nên Phong Quang không nhịn được đành lên tiếng trước, Cô vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề chính: “Phương Việt, có phải huynh thích ta không?”
Gương mặt tái nhợt của hắn lại hơi đỏ lên, không giống một người vừa mất quá nhiều máu, ngược lại giống một người đang sốt cao hơn.
Phong Quang lại cúi đầu, cọ trán vào trán hắn, đôi mắt xinh đẹp kia cách đôi mắt đen láy của hắn rất gần, cô bật cười: “May quá, huynh không bị sốt, nếu không... nói không chừng ta lại phải đút thuốc cho huynh uống nữa.”
Uống thuốc...
Không, hắn thích uống thuốc.
Hắn thích dùng cái cách đặc biệt mà chỉ có cô mới có thể sử dụng này.
“Phương Việt, huynh thích ta sao?” Cô lại hỏi vấn đề này, vui vẻ cầm lọn tóc dài của hắn trong lòng bàn tay, âm thầm ghen tị trong lòng, tóc của đại nam nhân này thật đẹp.
Phương Việt nhẹ giọng nói ra hai chữ: “Thích muội.”
“Ta cũng thích huynh.” Cô cười, nằm xuống bên cạnh hắn. Chiếc giường này không lớn không nhỏ, cho nên vừa vặn đủ cho hai người nằm sát vào nhau. Cô rúc vào trong chăn, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn. Rất nhanh, hắn đã nắm lấy tay cô, cô oán trách nói: “Phương Việt này, mặc dù huynh rất ngốc, còn suốt ngày bị thương, nhưng mà cũng vì thế nên ta mới không yên tâm về huynh. Huynh nói xem, nếu như không có ta thì huynh đã chết bao nhiêu lần rồi hả?”
“Cho nên, mạng của ta là của Phong Quang.” Hắn khẽ cười, tay còn lại vuốt mái tóc dài xõa trên giường của cô: “Cây trâm của muội...”
“Làm rơi lúc đánh nhau với lão thất phu đó rồi, không cần quan tâm, đợi vết thương của huynh khỏi rồi thì đi dạo phố mua một cái mới cùng ta nhé.”
Hàng lông mi dài phủ thành bóng râm trên mí mắt hắn, hắn học dáng vẻ vừa rồi nơi cô, tay quấn lấy một lọn tóc đen của cô rồi để lên chóp mũi ngửi. Hắn chỉ khẽ nói một chữ: “Được.”
Nhưng Phong Quang lại cảm thấy một chuỗi hành động nhỏ này của hắn vô cùng đẹp, trái tim nhỏ của cô nhảy loạn lên, kéo tay hắn trong chăn: “Không phải huynh nói muốn một lòng hướng đạo sao? Tiểu sư muội đáng yêu mê người, huynh cũng không thích, tại sao lại nói đột nhiên thích ta?”
“Sao Phong Quang lại biết tiểu sư muội đáng yêu mê người?”
“Ta chính là biết thôi.” Tất cả tiểu sư muội không phải đều như vậy à, cô dịch đầu lại gần má hắn hơn: “Không cho đánh trống lảng, mau nói cho ta biết đi.”
Phương Việt cảm thấy dáng vẻ tra hỏi của cô đúng là đáng yêu chết người, không kiềm nổi bắt đầu căm ghét cơ thể bị thương bây giờ của mình, chẳng làm được gì cả, hắn thở dài: “Phong Quang đã từng thắc mắc, nếu vứt bỏ thất tình lục dục, vậy còn coi là con người sao? Có lẽ, chung quy ta vẫn là một người bình thường, ta không thể giống như Xích Tùng Tử, nếu không ta và nàng sẽ có kết cục như đoạn duyên trần của Xích Tùng Tử, chờ một trận tuyết rơi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng cô vẫn nhớ hắn đang bị thương cho nên không dám đè lên người hắn, chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn làm cho người ta tình mê ý loạn này. Môi lưỡi lúc thì bị hắn gặm cắn, lúc lại bị hắn liếm nhẹ, cho dù trong tình trạng nào, cho dù là hành động vụng về cũng đều khiến cho cô sinh ra một loại suy nghĩ không nỡ rời đi.
Cô bỗng nhiên nghĩ, cái nhiệm vụ theo đuổi Sở Du gì đó, bảo hắn đi gặp quỷ đi, cô thích nam nhân này.
Rất lâu sau, môi hai người mới tách nhau ra, bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Phong Quang và nam nhân mới vừa mở mắt ra kia nhất thời đều không nói gì, chỉ có trong không khí vẫn còn tồn tại sự kiều diễm, lộ ra một màn mất khống chế vừa rồi khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn biết bao.
Dường như nếu cô không nói chuyện, hắn sẽ có thể sẽ im lặng rất lâu, vậy nên Phong Quang không nhịn được đành lên tiếng trước, Cô vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề chính: “Phương Việt, có phải huynh thích ta không?”
Gương mặt tái nhợt của hắn lại hơi đỏ lên, không giống một người vừa mất quá nhiều máu, ngược lại giống một người đang sốt cao hơn.
Phong Quang lại cúi đầu, cọ trán vào trán hắn, đôi mắt xinh đẹp kia cách đôi mắt đen láy của hắn rất gần, cô bật cười: “May quá, huynh không bị sốt, nếu không... nói không chừng ta lại phải đút thuốc cho huynh uống nữa.”
Uống thuốc...
Không, hắn thích uống thuốc.
Hắn thích dùng cái cách đặc biệt mà chỉ có cô mới có thể sử dụng này.
“Phương Việt, huynh thích ta sao?” Cô lại hỏi vấn đề này, vui vẻ cầm lọn tóc dài của hắn trong lòng bàn tay, âm thầm ghen tị trong lòng, tóc của đại nam nhân này thật đẹp.
Phương Việt nhẹ giọng nói ra hai chữ: “Thích muội.”
“Ta cũng thích huynh.” Cô cười, nằm xuống bên cạnh hắn. Chiếc giường này không lớn không nhỏ, cho nên vừa vặn đủ cho hai người nằm sát vào nhau. Cô rúc vào trong chăn, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn. Rất nhanh, hắn đã nắm lấy tay cô, cô oán trách nói: “Phương Việt này, mặc dù huynh rất ngốc, còn suốt ngày bị thương, nhưng mà cũng vì thế nên ta mới không yên tâm về huynh. Huynh nói xem, nếu như không có ta thì huynh đã chết bao nhiêu lần rồi hả?”
“Cho nên, mạng của ta là của Phong Quang.” Hắn khẽ cười, tay còn lại vuốt mái tóc dài xõa trên giường của cô: “Cây trâm của muội...”
“Làm rơi lúc đánh nhau với lão thất phu đó rồi, không cần quan tâm, đợi vết thương của huynh khỏi rồi thì đi dạo phố mua một cái mới cùng ta nhé.”
Hàng lông mi dài phủ thành bóng râm trên mí mắt hắn, hắn học dáng vẻ vừa rồi nơi cô, tay quấn lấy một lọn tóc đen của cô rồi để lên chóp mũi ngửi. Hắn chỉ khẽ nói một chữ: “Được.”
Nhưng Phong Quang lại cảm thấy một chuỗi hành động nhỏ này của hắn vô cùng đẹp, trái tim nhỏ của cô nhảy loạn lên, kéo tay hắn trong chăn: “Không phải huynh nói muốn một lòng hướng đạo sao? Tiểu sư muội đáng yêu mê người, huynh cũng không thích, tại sao lại nói đột nhiên thích ta?”
“Sao Phong Quang lại biết tiểu sư muội đáng yêu mê người?”
“Ta chính là biết thôi.” Tất cả tiểu sư muội không phải đều như vậy à, cô dịch đầu lại gần má hắn hơn: “Không cho đánh trống lảng, mau nói cho ta biết đi.”
Phương Việt cảm thấy dáng vẻ tra hỏi của cô đúng là đáng yêu chết người, không kiềm nổi bắt đầu căm ghét cơ thể bị thương bây giờ của mình, chẳng làm được gì cả, hắn thở dài: “Phong Quang đã từng thắc mắc, nếu vứt bỏ thất tình lục dục, vậy còn coi là con người sao? Có lẽ, chung quy ta vẫn là một người bình thường, ta không thể giống như Xích Tùng Tử, nếu không ta và nàng sẽ có kết cục như đoạn duyên trần của Xích Tùng Tử, chờ một trận tuyết rơi.”
Bình luận facebook