Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1832
Chương 1832: Cua đổ minh chủ võ lâm (68)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nhưng người lợi hại nhất trong chúng ta ở đây chỉ có cô nương thôi mà.” Ánh mắt Phi Tử Diên trông mong nhìn Phong Quang. Cảnh tượng Phong Quang hàng phục Trịnh đồ tể vừa rồi, nàng ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Phong Quang quay đầu đi, “Không được, ta còn phải lên đường, còn lâu mới lãng phí thời gian ở đây.”
Chẳng phải vậy sao, có nữ chính ở đây, vấn đề nào mà không thể giải quyết dễ dàng chứ, cô đi xem náo nhiệt làm gì?
“Ta nhớ rõ, cô cũng muốn đến Vô Vọng Thiên.” Ngư Côn vừa cười tủm tỉm vừa phe phẩy cây quạt, “Nghe nói Vô Vọng Thiên thu đồ đệ, vừa xem tư chất, lại xét cả sự thành tâm. Nếu như người Vô Vọng Thiên biết cô bỏ mặc không quan tâm đến khó khăn của người dân, không biết lúc đó bọn họ còn nguyện ý nhận cô làm đồ đệ không nhỉ?”
Phong Quang cắn răng. Không thể không nói, Ngư Côn đã nhắm trúng chỗ đau của cô.
Lạc Nhật Thôn được dựng nên dọc theo sông Lạc Nhật. Trước đây, con sông này chính là nguồn nước sinh hoạt cho người dân các thôn, mà hiện giờ, con sông ấy thường xuyên dâng lũ đã trở thành tai họa cho toàn bộ thôn xóm.
Đoàn người đi dọc theo con sông, mong có thể tìm ra chỗ khác thường.
Phi Tử Diên đi tuốt đằng trước, Ngư Côn cúi đầu nhìn Phong Quang vẫn đang hờn dỗi, khóe môi hắn cong lên, như tắm mình trong gió xuân mà cười nói: “Mỹ nhân còn đang tức giận hả?”
“Cút!” Cô căm tức liếc hắn một cái. Hiện giờ vừa nhìn đến hắn, cô đã cảm thấy phiền.
Bị người ta ghét bỏ như thế, nhưng Ngư Côn lại chẳng thấy xấu hổ chút nào. Hắn sán lại gần mà nói: “Đừng nóng giận nha. Tuy nói mỹ nhân tức giận cũng có một vẻ phong tình khác, nhưng tức giận tóm lại vẫn không tốt cho thân thể mình.”
Phong Quang lại bực bội nhìn hắn, “Chẳng phải ngươi đã nói sẽ làm trâu ngựa cho ta sao? Giờ ta lấy thân phận chủ nhân lệnh cho ngươi im lặng.”
“Ôi, trâu ngựa đều làm việc tay chân.” Ngư Côn cà lơ phất phơ nói: “Ví dụ, mỹ nhân mỏi vai, ta liền xoa bóp, mỹ nhân đau chân, ta liền đấm chân, nếu mỹ nhân tắm gội không có nước ấm...”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Phong Quang đá văng một cục đá trên đất, vốn hướng về phía Ngư Côn, nhưng phương hướng lại hơi chệch, cục đá kia va vào trên cây lại bị bắn ngược trở về, trực tiếp đập trúng gáy cô. Cô kêu đau một tiếng, che trán lại.
Phi Tử Diên đi phía trước liền quay đầu, “Cô nương không sao chứ?”
Lại thấy Ngư Côn đang đặt hai tay lên đỉnh đầu Phong Quang, hắn cười tủm tỉm thay Phong Quang trả lời, “Không sao, không sao, chúng ta đang đùa giỡn đó mà.”
“Ta nói này Ngư Côn, ngươi đừng bắt nạt vị cô nương này nữa.” Phi Tử Diên lắc đầu, lại tiếp tục đi về phía trước.
Phong Quang căm tức, ngước mắt nhìn Ngư Côn. Cô còn chưa kịp mắng hắn tự ý chạm vào đầu mình, Ngư Côn đã không đứng đắn nói: “Cô phụ trách che trán, ta phụ trách che thứ trên đầu cô.”
Thứ gì?
Đương nhiên là sừng rồng lộ ra vì tức giận!
Phong Quang nhìn Phi Tử Diên đi phía trước, cô không dám lớn tiếng nói gì, chỉ đập bay bàn tay Ngư Côn, tự che lại đỉnh đầu mình mà nói: “Không cần ngươi lo.”
Ngư Côn nhìn điểm đỏ bị đá đập trúng trên trán cô, lại duỗi tay ra, “Vậy ta phụ trách chỗ này là được...”
“Không cho chạm vào!” Phong Quang lui về sau một bước, ý phòng bị hắn rất rõ ràng.
Ngư Côn tội nghiệp chớp mắt, “Mỹ nhân ghét bỏ ta như vậy sao?”
“Không phải ghét bỏ.” Phong Quang lại bổ sung, “Là cực kỳ ghét bỏ.”
Cô vừa thấy hắn thì liền tức giận, đó chẳng phải là cực kỳ ghét bỏ sao?
Ngư Côn khó hiểu, “Công tử ta có bề ngoài đẹp, xuất thân lại phú quý, cũng không quan hệ nam nữ linh tinh. Nam nhân tốt như ta đã thành “hàng độc” trên thế gian này rồi. Vì sao mỹ nhân lại ghét bỏ ta như vậy?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang quay đầu đi, “Không được, ta còn phải lên đường, còn lâu mới lãng phí thời gian ở đây.”
Chẳng phải vậy sao, có nữ chính ở đây, vấn đề nào mà không thể giải quyết dễ dàng chứ, cô đi xem náo nhiệt làm gì?
“Ta nhớ rõ, cô cũng muốn đến Vô Vọng Thiên.” Ngư Côn vừa cười tủm tỉm vừa phe phẩy cây quạt, “Nghe nói Vô Vọng Thiên thu đồ đệ, vừa xem tư chất, lại xét cả sự thành tâm. Nếu như người Vô Vọng Thiên biết cô bỏ mặc không quan tâm đến khó khăn của người dân, không biết lúc đó bọn họ còn nguyện ý nhận cô làm đồ đệ không nhỉ?”
Phong Quang cắn răng. Không thể không nói, Ngư Côn đã nhắm trúng chỗ đau của cô.
Lạc Nhật Thôn được dựng nên dọc theo sông Lạc Nhật. Trước đây, con sông này chính là nguồn nước sinh hoạt cho người dân các thôn, mà hiện giờ, con sông ấy thường xuyên dâng lũ đã trở thành tai họa cho toàn bộ thôn xóm.
Đoàn người đi dọc theo con sông, mong có thể tìm ra chỗ khác thường.
Phi Tử Diên đi tuốt đằng trước, Ngư Côn cúi đầu nhìn Phong Quang vẫn đang hờn dỗi, khóe môi hắn cong lên, như tắm mình trong gió xuân mà cười nói: “Mỹ nhân còn đang tức giận hả?”
“Cút!” Cô căm tức liếc hắn một cái. Hiện giờ vừa nhìn đến hắn, cô đã cảm thấy phiền.
Bị người ta ghét bỏ như thế, nhưng Ngư Côn lại chẳng thấy xấu hổ chút nào. Hắn sán lại gần mà nói: “Đừng nóng giận nha. Tuy nói mỹ nhân tức giận cũng có một vẻ phong tình khác, nhưng tức giận tóm lại vẫn không tốt cho thân thể mình.”
Phong Quang lại bực bội nhìn hắn, “Chẳng phải ngươi đã nói sẽ làm trâu ngựa cho ta sao? Giờ ta lấy thân phận chủ nhân lệnh cho ngươi im lặng.”
“Ôi, trâu ngựa đều làm việc tay chân.” Ngư Côn cà lơ phất phơ nói: “Ví dụ, mỹ nhân mỏi vai, ta liền xoa bóp, mỹ nhân đau chân, ta liền đấm chân, nếu mỹ nhân tắm gội không có nước ấm...”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Phong Quang đá văng một cục đá trên đất, vốn hướng về phía Ngư Côn, nhưng phương hướng lại hơi chệch, cục đá kia va vào trên cây lại bị bắn ngược trở về, trực tiếp đập trúng gáy cô. Cô kêu đau một tiếng, che trán lại.
Phi Tử Diên đi phía trước liền quay đầu, “Cô nương không sao chứ?”
Lại thấy Ngư Côn đang đặt hai tay lên đỉnh đầu Phong Quang, hắn cười tủm tỉm thay Phong Quang trả lời, “Không sao, không sao, chúng ta đang đùa giỡn đó mà.”
“Ta nói này Ngư Côn, ngươi đừng bắt nạt vị cô nương này nữa.” Phi Tử Diên lắc đầu, lại tiếp tục đi về phía trước.
Phong Quang căm tức, ngước mắt nhìn Ngư Côn. Cô còn chưa kịp mắng hắn tự ý chạm vào đầu mình, Ngư Côn đã không đứng đắn nói: “Cô phụ trách che trán, ta phụ trách che thứ trên đầu cô.”
Thứ gì?
Đương nhiên là sừng rồng lộ ra vì tức giận!
Phong Quang nhìn Phi Tử Diên đi phía trước, cô không dám lớn tiếng nói gì, chỉ đập bay bàn tay Ngư Côn, tự che lại đỉnh đầu mình mà nói: “Không cần ngươi lo.”
Ngư Côn nhìn điểm đỏ bị đá đập trúng trên trán cô, lại duỗi tay ra, “Vậy ta phụ trách chỗ này là được...”
“Không cho chạm vào!” Phong Quang lui về sau một bước, ý phòng bị hắn rất rõ ràng.
Ngư Côn tội nghiệp chớp mắt, “Mỹ nhân ghét bỏ ta như vậy sao?”
“Không phải ghét bỏ.” Phong Quang lại bổ sung, “Là cực kỳ ghét bỏ.”
Cô vừa thấy hắn thì liền tức giận, đó chẳng phải là cực kỳ ghét bỏ sao?
Ngư Côn khó hiểu, “Công tử ta có bề ngoài đẹp, xuất thân lại phú quý, cũng không quan hệ nam nữ linh tinh. Nam nhân tốt như ta đã thành “hàng độc” trên thế gian này rồi. Vì sao mỹ nhân lại ghét bỏ ta như vậy?”
Bình luận facebook