Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1844
Chương 1844: Ngoại truyện: thích trường an (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bỏ tôi ra.” Chờ tới khi đi xa rồi, đứng trên con đường chỉ có đèn đường, Phong Quang rút tay mình ra.
Cổ Lam buông tay cô, hừ một cái khinh thường: “Cậu tưởng rằng thiếu gia tôi thích đụng vào cậu à?”
“Hiếm khi thấy đại thiếu gia nhà họ Cổ có cùng nhận thức với tôi, tôi cũng không muốn bị cậu đụng vào nữa đâu, mất công tối rồi còn phải chạy ra ngoài mua nước khử trùng.”
“Hạ Phong Quang, bây giờ cậu đang lùi để tiến, cố ý thu hút sự chú ý của thiếu gia đây à?”
Phong Quang cong môi mỉm cười mê hoặc lòng người: “Tôi nghĩ cậu cũng biết gia thế của tôi ra sao rồi, tôi không thiếu tiền, đi thu hút sự chú ý của cậu làm gì?”
“Rõ ràng cậu biết vấn đề tôi nói không phải là tiền.”
Cô chớp mắt mù mịt: “Hả? Chẳng lẽ ngoài tiền ra, nhà họ Cổ còn có cái gì giá trị hơn à?”
“Hạ Phong Quang!”
“Tôi nghe rõ được, không cần phải lớn tiếng gọi tôi như vậy.” Phong Quang khua tay, “Tôi cũng biết, cậu kéo tôi ra ngoài chỉ là muốn mượn cớ thoát khỏi bữa cơm này mà thôi. Vậy bây giờ chúng ta đều ra ngoài rồi, có thể anh đi đường anh, tôi đi đường tôi rồi đó, tạm biệt.”
Cổ Lam nhìn bóng cô rời khỏi, nghiến răng nghiến lợi, trừ con nhóc Mộc Cẩn đó ra, Hạ Phong Quang là cô gái dễ khiến người ta nổi giận nhất mà cậu ta từng gặp.
Phong Quang chẳng thèm quan tâm cậu ta tức giận như thế nào, lúc này cô đang vui vẻ đi trên đường. Vì trận mưa không lâu trước đó, lại tối nữa, nên bây giờ người trên đường không nhiều, cô định bắt xe buýt về nhà.
Phong Quang đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ để đi qua, cô rút điện thoại ra xem giờ, khóe mắt đột nhiên quét thấy có một bóng người đi qua. Cô ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang chạy đến, lúc chiếc xe màu đen sắp đâm vào cậu ta, cô lập tức giơ tay ra túm lấy cổ tay của cậu ta, nhưng vì quán tính, lúc cả người cậu con trai đó đổ về phía cô, cũng tiện thể đè cô xuống đất.
Đầu Phong Quang đập xuống đất, trong khoảnh khắc đó đầu óc cô lờ mờ, dường như nhìn thấy ngàn sao đang bay xung quanh. Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại, mà cậu con trai đang nằm đó lại khiến cô có chút khó thở.
Cô giơ tay đẩy vai cậu ta: “Này… cậu đứng lên cho tôi.”
Cậu con trai không có động tĩnh gì, nhưng cách một lớp quần áo trên người cậu ta, cô cảm thấy được nhiệt độ cơ thể của cậu cao đến nỗi làm người ta khiếp sợ.
Phong Quang ý thức được không đúng, cô vội vàng dùng sức đẩy cậu ta ngồi dậy. Cậu con trai vẫn nhắm mắt nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch cho thấy tình hình của cậu ta lúc này rất nghiêm trọng, quan trọng là, cô nhận ra được khuôn mặt này là Hàn Trần.
“Này… Hàn Trần, cậu làm sao thế?” Cô vội vàng vỗ vỗ mặt cậu ta.
Cậu ta từ từ mở mắt ra, hô hấp rất nặng nề. Có thể nhìn ra được lúc này cậu ta nhất định là rất khó chịu, không duy trì được bao lâu, cậu ta lại một lần nữa nhắm mắt.
Phong Quang sờ trán cậu ta, nhiệt độ cao bất thường thế này khiến cô cảm thấy sợ hãi. Cô vội vàng rút điện thoại ra gọi 120, dần dần xung quang cũng có không ít người vây lấy, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Xin hỏi có ai có nước không!? Nước lạnh!”
“Tôi có tôi có!”Một cô tốt bụng đưa nước mình vừa mua ra.
Phong Quang nói một tiếng cảm ơn, mở nắp chai ra, đổ nước vào tay rồi từ từ vỗ lên mặt cậu ta, cô lo lắng nói: “Hàn Trần, cậu không được chết, xe cấp cứu sẽ tới nhanh thôi, cố gắng lên!”
Yếu ớt hồi lại được một tia ý thức, cậu ta khẽ thốt lên hai chữ: “Cậu là…”
“Tôi là Hạ Phong Quang, cậu sẽ không quên tôi nhanh vậy chứ!” Cô ngẩn ra một lúc, tiếp tục nói: “Xong rồi, lẽ nào cậu sốt tới hỏng não rồi?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cổ Lam buông tay cô, hừ một cái khinh thường: “Cậu tưởng rằng thiếu gia tôi thích đụng vào cậu à?”
“Hiếm khi thấy đại thiếu gia nhà họ Cổ có cùng nhận thức với tôi, tôi cũng không muốn bị cậu đụng vào nữa đâu, mất công tối rồi còn phải chạy ra ngoài mua nước khử trùng.”
“Hạ Phong Quang, bây giờ cậu đang lùi để tiến, cố ý thu hút sự chú ý của thiếu gia đây à?”
Phong Quang cong môi mỉm cười mê hoặc lòng người: “Tôi nghĩ cậu cũng biết gia thế của tôi ra sao rồi, tôi không thiếu tiền, đi thu hút sự chú ý của cậu làm gì?”
“Rõ ràng cậu biết vấn đề tôi nói không phải là tiền.”
Cô chớp mắt mù mịt: “Hả? Chẳng lẽ ngoài tiền ra, nhà họ Cổ còn có cái gì giá trị hơn à?”
“Hạ Phong Quang!”
“Tôi nghe rõ được, không cần phải lớn tiếng gọi tôi như vậy.” Phong Quang khua tay, “Tôi cũng biết, cậu kéo tôi ra ngoài chỉ là muốn mượn cớ thoát khỏi bữa cơm này mà thôi. Vậy bây giờ chúng ta đều ra ngoài rồi, có thể anh đi đường anh, tôi đi đường tôi rồi đó, tạm biệt.”
Cổ Lam nhìn bóng cô rời khỏi, nghiến răng nghiến lợi, trừ con nhóc Mộc Cẩn đó ra, Hạ Phong Quang là cô gái dễ khiến người ta nổi giận nhất mà cậu ta từng gặp.
Phong Quang chẳng thèm quan tâm cậu ta tức giận như thế nào, lúc này cô đang vui vẻ đi trên đường. Vì trận mưa không lâu trước đó, lại tối nữa, nên bây giờ người trên đường không nhiều, cô định bắt xe buýt về nhà.
Phong Quang đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ để đi qua, cô rút điện thoại ra xem giờ, khóe mắt đột nhiên quét thấy có một bóng người đi qua. Cô ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang chạy đến, lúc chiếc xe màu đen sắp đâm vào cậu ta, cô lập tức giơ tay ra túm lấy cổ tay của cậu ta, nhưng vì quán tính, lúc cả người cậu con trai đó đổ về phía cô, cũng tiện thể đè cô xuống đất.
Đầu Phong Quang đập xuống đất, trong khoảnh khắc đó đầu óc cô lờ mờ, dường như nhìn thấy ngàn sao đang bay xung quanh. Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại, mà cậu con trai đang nằm đó lại khiến cô có chút khó thở.
Cô giơ tay đẩy vai cậu ta: “Này… cậu đứng lên cho tôi.”
Cậu con trai không có động tĩnh gì, nhưng cách một lớp quần áo trên người cậu ta, cô cảm thấy được nhiệt độ cơ thể của cậu cao đến nỗi làm người ta khiếp sợ.
Phong Quang ý thức được không đúng, cô vội vàng dùng sức đẩy cậu ta ngồi dậy. Cậu con trai vẫn nhắm mắt nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch cho thấy tình hình của cậu ta lúc này rất nghiêm trọng, quan trọng là, cô nhận ra được khuôn mặt này là Hàn Trần.
“Này… Hàn Trần, cậu làm sao thế?” Cô vội vàng vỗ vỗ mặt cậu ta.
Cậu ta từ từ mở mắt ra, hô hấp rất nặng nề. Có thể nhìn ra được lúc này cậu ta nhất định là rất khó chịu, không duy trì được bao lâu, cậu ta lại một lần nữa nhắm mắt.
Phong Quang sờ trán cậu ta, nhiệt độ cao bất thường thế này khiến cô cảm thấy sợ hãi. Cô vội vàng rút điện thoại ra gọi 120, dần dần xung quang cũng có không ít người vây lấy, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Xin hỏi có ai có nước không!? Nước lạnh!”
“Tôi có tôi có!”Một cô tốt bụng đưa nước mình vừa mua ra.
Phong Quang nói một tiếng cảm ơn, mở nắp chai ra, đổ nước vào tay rồi từ từ vỗ lên mặt cậu ta, cô lo lắng nói: “Hàn Trần, cậu không được chết, xe cấp cứu sẽ tới nhanh thôi, cố gắng lên!”
Yếu ớt hồi lại được một tia ý thức, cậu ta khẽ thốt lên hai chữ: “Cậu là…”
“Tôi là Hạ Phong Quang, cậu sẽ không quên tôi nhanh vậy chứ!” Cô ngẩn ra một lúc, tiếp tục nói: “Xong rồi, lẽ nào cậu sốt tới hỏng não rồi?”
Bình luận facebook