Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1843
Chương 1843: Ngoại truyện: thích trường an (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Cái gì? Tay nghề nấu ăn của bản công tử tốt như vậy, ai lại không thích được?” Nam nhân ném củi xuống đứng lên, vừa nhìn thấy Phong Quang liền vui vẻ nở nụ cười, “Mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Người này không phải ai khác, chính là Ngư Côn.
Phong Quang mặt không biểu cảm xoay người đi.
“Ôi, cô vui vẻ đến mức không dám đối mặt ta sao?” Ngư Côn vội vàng đuổi theo chặn Phong Quang lại, trên bộ quần áo sang trọng của hắn dính một chút tro bụi, nhưng gắn với gương mặt này của hắn lại chẳng có vẻ chật vật chút nào, “Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy, đúng là duyên phận mà!”
“A...” Người hiện giờ Phong Quang không muốn gặp nhất chính là Ngư Côn. Người nam nhân này không phải phiền, mà là phiền chết đi được.
Tiểu nhị ở một bên thấp thỏm hỏi: “Cô nương và người làm công này là bằng hữu?”
“Không phải.”
“Đúng vậy.”
Không có gì phải nghi ngờ, câu trước là của Phong Quang, câu sau chính là Ngư Côn nói.
Tiểu nhị nhìn qua nhìn lại hai người, đại khái là cảm thấy hai người kia có chút kỳ quặc.
Phong Quang lại trừng mắt nhìn Ngư Côn một cái, “Ta và ngươi không liên quan. Ngươi đừng nói bậy.”
Ngư Côn giả bộ buồn rầu, sờ đầu nói, “Ai da, con gái quả là có chút tính xấu, lần nào tức giận cũng thích tách biệt quan hệ rõ ràng.”
“Ngươi nói gì đấy?”
Ngư Côn lại thở dài một hơi, “Ta không xu dính túi đi từ xa tới Dương Thành, may mà vẫn tìm được cô. Không biết cô có nguyện ý tha thứ cho sai lầm trước kia của ta không?”
“Này, ngươi đừng có nói mấy lời mập mờ như vậy!” Phong Quang vừa thấy vẻ mặt như ngộ ra điều gì của tiểu nhị kia thì liền nóng nảy.
Ngư Côn nói: “Điều ta nói chính là sự thật mà. Giữa chúng ta có hiểu lầm cũng đều do Phi cô nương sơ ý gây ra, hiện tại cô ấy đang rửa chén ở phía sau, ta đưa cô ấy tới đây giải thích với cô nhé, được không?”
Được cái ***!
Ngư Côn nói như vậy, ai nghe xong cũng tự động bổ não thành một vở tuồng, một trượng phu si tình do bị thê tử hiểu lầm dan díu cùng người khác nên mới rời khỏi cuộc sống thoải mái trong phủ mà ngàn dặm tìm thê, nhưng hắn đi đường không thuận lợi, cũng không biết gặp phải chuyện gì mà bạc cũng tiêu hết, lúc này mới bất đắc dĩ tới làm công ở nhà trọ, lại không nghĩ tới công phu không phụ người có lòng, hắn đã tìm được thê tử hắn.
Chuyện nhà của người khác, ai cũng không tiện xen vào, tiểu nhị tận tình khuyên bảo: “Cô nương, ta thấy vị công tử này cũng có xuất thân phú quý, vì tìm cô mà hắn còn đặc biệt tới nhà trọ chúng ta vất vả làm công. Ta thấy có câu nói không sai, phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, cô tha thứ cho hắn đi.”
Tiểu nhị lại lắc đầu, nghĩ thầm mình vẫn còn chưa cưới vợ, cõi lòng đầy phiền muộn mà đi ra ngoài.
Phong Quang cắn răng, cô giậm chân một cái, liền đẩy Ngư Côn đang cười hớn hở ra rồi đi khỏi phòng bếp.
“Ê! Đợi ta đã!” Ngư Côn tay chân lưu loát đuổi theo. Hiện giờ tại đại sảnh cũng không có ai, phần lớn khách trọ đều ở trong phòng mình, Ngư Côn bắt kịp Phong Quang, “Cô đừng nóng giận nha, lời ta vừa nói đều là sự thật.”
Phong Quang “Hừ” một tiếng, “Ngươi có cái miệng lợi hại thì đã sao? Đừng tưởng chiếm được tiện nghi* của bổn cô nương bằng mấy lời trên miệng thì cô nương ta sẽ cho ngươi tiền.”
(*) Chiếm tiện nghi: Dùng cách không minh bạch để chiếm lợi không chính đáng, hoặc hành động quấy rối, lưu manh, sàm sỡ của nam đối với nữ. Trong văn cảnh này, cụm từ được dùng với ý Ngư Côn nói lời khiến người khác hiểu lầm Phong Quang là thê tử của mình - trong khi đó không phải sự thật và Phong Quang không mong muốn - nên được coi như “sàm sỡ, mạo phạm” bằng lời nói và “chiếm lợi” (khi mập mờ nhận một cô gái là vợ mình).
“Trời đất chứng giám, ta có bao giờ nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của cô đâu?” Ngư Côn nói: “Ta bảo dọc đường này ta không có lộ phí là sự thật. Hôm nay ở cửa thành, việc ta muốn mượn chút tiền từ chỗ cô cũng quả thật là do ta không đúng, hiện tại ta muốn nhờ Phi cô nương tới giải thích giúp ta, rằng kỳ thật bản tính ta vốn không xấu thôi mà. Cô nói xem, vừa rồi ta nói gì chiếm tiện nghi của cô chứ?”
Bây giờ hắn nói thì dễ nghe lắm, nhưng cách nói của hắn trong phòng bếp vừa rồi không khiến người ta hiểu lầm mới là có quỷ!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người này không phải ai khác, chính là Ngư Côn.
Phong Quang mặt không biểu cảm xoay người đi.
“Ôi, cô vui vẻ đến mức không dám đối mặt ta sao?” Ngư Côn vội vàng đuổi theo chặn Phong Quang lại, trên bộ quần áo sang trọng của hắn dính một chút tro bụi, nhưng gắn với gương mặt này của hắn lại chẳng có vẻ chật vật chút nào, “Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy, đúng là duyên phận mà!”
“A...” Người hiện giờ Phong Quang không muốn gặp nhất chính là Ngư Côn. Người nam nhân này không phải phiền, mà là phiền chết đi được.
Tiểu nhị ở một bên thấp thỏm hỏi: “Cô nương và người làm công này là bằng hữu?”
“Không phải.”
“Đúng vậy.”
Không có gì phải nghi ngờ, câu trước là của Phong Quang, câu sau chính là Ngư Côn nói.
Tiểu nhị nhìn qua nhìn lại hai người, đại khái là cảm thấy hai người kia có chút kỳ quặc.
Phong Quang lại trừng mắt nhìn Ngư Côn một cái, “Ta và ngươi không liên quan. Ngươi đừng nói bậy.”
Ngư Côn giả bộ buồn rầu, sờ đầu nói, “Ai da, con gái quả là có chút tính xấu, lần nào tức giận cũng thích tách biệt quan hệ rõ ràng.”
“Ngươi nói gì đấy?”
Ngư Côn lại thở dài một hơi, “Ta không xu dính túi đi từ xa tới Dương Thành, may mà vẫn tìm được cô. Không biết cô có nguyện ý tha thứ cho sai lầm trước kia của ta không?”
“Này, ngươi đừng có nói mấy lời mập mờ như vậy!” Phong Quang vừa thấy vẻ mặt như ngộ ra điều gì của tiểu nhị kia thì liền nóng nảy.
Ngư Côn nói: “Điều ta nói chính là sự thật mà. Giữa chúng ta có hiểu lầm cũng đều do Phi cô nương sơ ý gây ra, hiện tại cô ấy đang rửa chén ở phía sau, ta đưa cô ấy tới đây giải thích với cô nhé, được không?”
Được cái ***!
Ngư Côn nói như vậy, ai nghe xong cũng tự động bổ não thành một vở tuồng, một trượng phu si tình do bị thê tử hiểu lầm dan díu cùng người khác nên mới rời khỏi cuộc sống thoải mái trong phủ mà ngàn dặm tìm thê, nhưng hắn đi đường không thuận lợi, cũng không biết gặp phải chuyện gì mà bạc cũng tiêu hết, lúc này mới bất đắc dĩ tới làm công ở nhà trọ, lại không nghĩ tới công phu không phụ người có lòng, hắn đã tìm được thê tử hắn.
Chuyện nhà của người khác, ai cũng không tiện xen vào, tiểu nhị tận tình khuyên bảo: “Cô nương, ta thấy vị công tử này cũng có xuất thân phú quý, vì tìm cô mà hắn còn đặc biệt tới nhà trọ chúng ta vất vả làm công. Ta thấy có câu nói không sai, phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, cô tha thứ cho hắn đi.”
Tiểu nhị lại lắc đầu, nghĩ thầm mình vẫn còn chưa cưới vợ, cõi lòng đầy phiền muộn mà đi ra ngoài.
Phong Quang cắn răng, cô giậm chân một cái, liền đẩy Ngư Côn đang cười hớn hở ra rồi đi khỏi phòng bếp.
“Ê! Đợi ta đã!” Ngư Côn tay chân lưu loát đuổi theo. Hiện giờ tại đại sảnh cũng không có ai, phần lớn khách trọ đều ở trong phòng mình, Ngư Côn bắt kịp Phong Quang, “Cô đừng nóng giận nha, lời ta vừa nói đều là sự thật.”
Phong Quang “Hừ” một tiếng, “Ngươi có cái miệng lợi hại thì đã sao? Đừng tưởng chiếm được tiện nghi* của bổn cô nương bằng mấy lời trên miệng thì cô nương ta sẽ cho ngươi tiền.”
(*) Chiếm tiện nghi: Dùng cách không minh bạch để chiếm lợi không chính đáng, hoặc hành động quấy rối, lưu manh, sàm sỡ của nam đối với nữ. Trong văn cảnh này, cụm từ được dùng với ý Ngư Côn nói lời khiến người khác hiểu lầm Phong Quang là thê tử của mình - trong khi đó không phải sự thật và Phong Quang không mong muốn - nên được coi như “sàm sỡ, mạo phạm” bằng lời nói và “chiếm lợi” (khi mập mờ nhận một cô gái là vợ mình).
“Trời đất chứng giám, ta có bao giờ nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của cô đâu?” Ngư Côn nói: “Ta bảo dọc đường này ta không có lộ phí là sự thật. Hôm nay ở cửa thành, việc ta muốn mượn chút tiền từ chỗ cô cũng quả thật là do ta không đúng, hiện tại ta muốn nhờ Phi cô nương tới giải thích giúp ta, rằng kỳ thật bản tính ta vốn không xấu thôi mà. Cô nói xem, vừa rồi ta nói gì chiếm tiện nghi của cô chứ?”
Bây giờ hắn nói thì dễ nghe lắm, nhưng cách nói của hắn trong phòng bếp vừa rồi không khiến người ta hiểu lầm mới là có quỷ!