Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1854
Chương 1854: Cua đổ game thủ trạch nam (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong hoàn cảnh tối đen yên tĩnh, chỉ có một nam một nữ đang đứng nhìn nhau.
“Phong Quang...” Nam nhân ôn nhu cười, trên tay phải của hắn là một trái tim đang đập, máu chảy đầm đìa, “Nếu ta đã đưa trái tim chân thật của ta cho cô xem, vậy cô cũng móc tim mình cho ta nhìn đi.”
Đừng mà...
Phong Quang nhìn nam nhân đi từng bước một tới gần mình, cô muốn trốn, lại phát hiện mình không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngày càng tiến đến gần mình.
Khi hắn vươn tay tới, Phong Quang liền hét to, cũng bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Ngồi trên giường, cô thở kịch liệt, trên trán có mồ hôi lạnh toát ra.
Người đang ngồi bên mép giường quan tâm hỏi: “Phong Quang cô nương... cô không sao chứ?”
“A!!!” Nhìn thấy nam nhân trong ác mộng, Phong Quang thét chói tai ném gối đầu về phía hắn. Thấy hắn nhẹ nhàng đón được, cô lại vội vàng ôm chăn co người trong góc giường. Dáng vẻ kinh hãi này giống như gặp phải kẻ đại gian đại ác.
Nam Kha bỏ gối đầu xuống, lại hỏi bằng giọng điệu nghi vấn quen thuộc, “Phong Quang cô nương, cô làm sao vậy?”
“Ngươi đừng hòng móc tim ta!” Phong Quang ôm chặt chăn, chỉ sợ hắn sẽ dùng thủ đoạn cưỡng ép.
Nam Kha lại nói: “Vì sao ta phải móc tim cô?”
Dáng vẻ vô tội này của hắn không giống như giả bộ.
Phong Quang vẫn chưa hết đề phòng, “Ta, ta, ta mặc kệ ngươi là người hay quỷ... Tóm lại ngươi đừng tưởng rằng ngươi móc tim mình ra, thì ta sẽ phải tự móc tim cùng!”
“Phong Quang cô nương đang nói gì vậy?” Nam Kha bật cười lắc đầu, “Chuyện moi tim như lời cô nói, ta hoàn toàn không có ấn tượng. Chẳng lẽ là... cô nương mơ thấy ác mộng, liền tưởng ác mộng là sự thật?”
Phong Quang khựng lại, “Ác mộng?”
“Đúng là như thế, ta nghe thấy Phong Quang cô nương trong lúc nằm mơ vẫn luôn kêu to rằng đừng moi tim. Xem ra, Phong Quang cô nương đã nằm mơ thấy ác mộng, hơn nữa ác mộng này... dường như còn có ta trong đó.” Nam Kha khẽ nhếch môi mỏng, nụ cười mỉm nhàn nhạt này như bất đắc dĩ lại như hơi khổ sở.
Phong Quang chợt có cảm giác tự hoài nghi mãnh liệt. Nam Kha người này không có vẻ như đang nói dối. Chẳng lẽ cô thật sự chỉ mơ thấy ác mộng thôi sao?
“Phong Quang cô nương không thích ta, nên ta có xuất hiện trong ác mộng cũng là chuyện rất bình thường...” Nam Kha hơi rũ mắt, cô đơn nói: “Chỉ là hy vọng Phong Quang cô nương sẽ không gộp chuyện xảy ra trong ác mộng với hiện thực bên ngoài.”
Quả thật, khi biết một người chán ghét mình đến nỗi nằm mơ thấy ác mộng, hầu hết mọi người đều sẽ không thoải mái.
Lương tâm của Phong Quang bỗng nhiên bị giày vò, cô đứng ngồi không yên, lại hết sức cẩn thận hơi dịch tới mép giường, nhỏ giọng nói: “Chuyện đó... rất xin lỗi...”
“Phong Quang cô nương không cần xin lỗi ta. Cô không làm sai gì cả.”
“Thật ra...” Phong Quang ngượng ngùng xoắn xuýt nói: “Thật ra ngươi chỉ cần đừng cưỡng ép... sàm sỡ ta, thì cảm giác của ta đối với ngươi cũng không tệ...”
Nhắc tới hai chữ “sàm sỡ”, sắc mặt Phong Quang lại lập tức biến đổi, “Đều tại ngươi! Nếu không phải lúc ban ngày ngươi cưỡng ép lôi kéo ta sờ ngực ta... sao ta lại bị ám ảnh mà mơ ác mộng cơ chứ!?”
“Ta rất xin lỗi.”
Hắn dễ dàng nói xin lỗi như vậy lại khiến Phong Quang không quen. Trong ấn tượng của cô, hắn không giống một người dễ dàng nói xin lỗi như vậy.
Trong mắt Nam Kha lộ vẻ hối lỗi, “Phong Quang cô nương, cô có nguyện ý tha thứ cho một nam nhân không biết làm thế nào để khiến nữ nhi vui vẻ mà ngu xuẩn chọn một biện pháp khó tiếp nhận nổi để theo đuổi cô không?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Phong Quang...” Nam nhân ôn nhu cười, trên tay phải của hắn là một trái tim đang đập, máu chảy đầm đìa, “Nếu ta đã đưa trái tim chân thật của ta cho cô xem, vậy cô cũng móc tim mình cho ta nhìn đi.”
Đừng mà...
Phong Quang nhìn nam nhân đi từng bước một tới gần mình, cô muốn trốn, lại phát hiện mình không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngày càng tiến đến gần mình.
Khi hắn vươn tay tới, Phong Quang liền hét to, cũng bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Ngồi trên giường, cô thở kịch liệt, trên trán có mồ hôi lạnh toát ra.
Người đang ngồi bên mép giường quan tâm hỏi: “Phong Quang cô nương... cô không sao chứ?”
“A!!!” Nhìn thấy nam nhân trong ác mộng, Phong Quang thét chói tai ném gối đầu về phía hắn. Thấy hắn nhẹ nhàng đón được, cô lại vội vàng ôm chăn co người trong góc giường. Dáng vẻ kinh hãi này giống như gặp phải kẻ đại gian đại ác.
Nam Kha bỏ gối đầu xuống, lại hỏi bằng giọng điệu nghi vấn quen thuộc, “Phong Quang cô nương, cô làm sao vậy?”
“Ngươi đừng hòng móc tim ta!” Phong Quang ôm chặt chăn, chỉ sợ hắn sẽ dùng thủ đoạn cưỡng ép.
Nam Kha lại nói: “Vì sao ta phải móc tim cô?”
Dáng vẻ vô tội này của hắn không giống như giả bộ.
Phong Quang vẫn chưa hết đề phòng, “Ta, ta, ta mặc kệ ngươi là người hay quỷ... Tóm lại ngươi đừng tưởng rằng ngươi móc tim mình ra, thì ta sẽ phải tự móc tim cùng!”
“Phong Quang cô nương đang nói gì vậy?” Nam Kha bật cười lắc đầu, “Chuyện moi tim như lời cô nói, ta hoàn toàn không có ấn tượng. Chẳng lẽ là... cô nương mơ thấy ác mộng, liền tưởng ác mộng là sự thật?”
Phong Quang khựng lại, “Ác mộng?”
“Đúng là như thế, ta nghe thấy Phong Quang cô nương trong lúc nằm mơ vẫn luôn kêu to rằng đừng moi tim. Xem ra, Phong Quang cô nương đã nằm mơ thấy ác mộng, hơn nữa ác mộng này... dường như còn có ta trong đó.” Nam Kha khẽ nhếch môi mỏng, nụ cười mỉm nhàn nhạt này như bất đắc dĩ lại như hơi khổ sở.
Phong Quang chợt có cảm giác tự hoài nghi mãnh liệt. Nam Kha người này không có vẻ như đang nói dối. Chẳng lẽ cô thật sự chỉ mơ thấy ác mộng thôi sao?
“Phong Quang cô nương không thích ta, nên ta có xuất hiện trong ác mộng cũng là chuyện rất bình thường...” Nam Kha hơi rũ mắt, cô đơn nói: “Chỉ là hy vọng Phong Quang cô nương sẽ không gộp chuyện xảy ra trong ác mộng với hiện thực bên ngoài.”
Quả thật, khi biết một người chán ghét mình đến nỗi nằm mơ thấy ác mộng, hầu hết mọi người đều sẽ không thoải mái.
Lương tâm của Phong Quang bỗng nhiên bị giày vò, cô đứng ngồi không yên, lại hết sức cẩn thận hơi dịch tới mép giường, nhỏ giọng nói: “Chuyện đó... rất xin lỗi...”
“Phong Quang cô nương không cần xin lỗi ta. Cô không làm sai gì cả.”
“Thật ra...” Phong Quang ngượng ngùng xoắn xuýt nói: “Thật ra ngươi chỉ cần đừng cưỡng ép... sàm sỡ ta, thì cảm giác của ta đối với ngươi cũng không tệ...”
Nhắc tới hai chữ “sàm sỡ”, sắc mặt Phong Quang lại lập tức biến đổi, “Đều tại ngươi! Nếu không phải lúc ban ngày ngươi cưỡng ép lôi kéo ta sờ ngực ta... sao ta lại bị ám ảnh mà mơ ác mộng cơ chứ!?”
“Ta rất xin lỗi.”
Hắn dễ dàng nói xin lỗi như vậy lại khiến Phong Quang không quen. Trong ấn tượng của cô, hắn không giống một người dễ dàng nói xin lỗi như vậy.
Trong mắt Nam Kha lộ vẻ hối lỗi, “Phong Quang cô nương, cô có nguyện ý tha thứ cho một nam nhân không biết làm thế nào để khiến nữ nhi vui vẻ mà ngu xuẩn chọn một biện pháp khó tiếp nhận nổi để theo đuổi cô không?”
Bình luận facebook