Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1864
Chương 1864: Cua đổ game thủ trạch nam (13)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô rụt rè, sợ sệt nói: “Nhưng... huynh là nam, ta là nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, huynh cũng không nên thay quần áo cho ta như thế chứ...”
“Việc này chỉ có ta với nàng biết được, sẽ không có người thứ ba biết, danh tiết của nàng cũng sẽ không bị tổn hại.” Hắn dùng vẻ mặt hờ hững nói ra những lời mà cô đã nói khi xông vào phòng hắn lúc còn ở quán trọ, điều này thật sự làm cho người ta không hề cảm thấy vô lại một chút nào.
Sắc mặt Phong Quang vô cùng phức tạp: “Huynh thay quần áo cho ta... mức độ đó là mức độ nào?”
Rốt cuộc hắn cũng rời ánh mắt khỏi người gỗ kia, dừng trên người Phong Quang nhưng chẳng nói gì.
Hết thảy đã tỏ rõ những điều mà hắn muốn nói.
Phong Quang thật sự muốn đào một cái hố rồi chui vào cho xong!
Thấy sắc mặt cô trở nên trắng bệch, hắn còn tốt bụng hỏi một câu: “Cơ thể còn thấy không khỏe ở đâu sao?”
“Không...” Giọng điệu của cô bỗng trở nên cứng đờ, trực giác mách bảo với cô rằng phải chuyển sang đề tài khác ngay, nếu còn tiếp tục nói chuyện nữa thì cô sẽ chỉ càng thêm mất mặt: “Ta chỉ đang nghĩ xem giờ chúng ta đang ở nơi nào?”
Hắn đáp: “Một trấn nhỏ ở Giang Nam.”
“Trấn nhỏ ư?”
Biết được suy nghĩ trong đầu cô, Tư Già nói: “Không cần phải lo lắng, không phải loại trấn nhỏ như nơi chúng ta tới mấy ngày trước đâu.”
Phong Quang nhíu mày: “Không đúng, cho dù có ra khỏi thị trấn kia được thì nó cũng ở ngay dưới chân Hoàng thành, vì sao chúng ta đã tới tận Giang Nam rồi?”
“Vấn đề này ta cũng chịu thôi, nhưng chuyện ma quỷ vốn cũng không thể giải thích được mà, có lẽ... cái thị trấn ma quỷ kia nối liền giữa Giang Nam và hoàng thành cũng nên ấy chứ.”
“Huynh nói cũng có lý lắm... Nhưng mà giờ chúng ta ở cách xa hoàng thành như thế, chẳng phải chuyện về hoàng cung sẽ trở nên rất phiền toái hay sao...” Cô như mất đi sức lực nằm sấp xuống bàn đá, thở dài thườn thượt: “Xong rồi, phụ hoàng, mẫu hậu, còn cả ca ca nữa, nhất định bọn họ sẽ lo lắng cho ta chết mất.”
Hàng ngày đều sinh sống ở trong cung nên quả thực cô cũng muốn ra bên ngoài quan sát một chút, nhưng sau cơn hứng khởi đó, cô cũng không khỏi cảm thấy bắt đầu nhớ nhà.
Tư Già bình thản hỏi: “Phong Quang muốn về cung sao?”
“Một chút...”
“Vậy để ta đưa Phong Quang về cung nhé.”
“Thật không?” Cô không hề kích động mà lại tỏ ra cực kỳ nghi ngờ.
Hắn gật đầu, tiện đà giơ tay đặt lên ngực mình, hơi nhíu mày: “Nhưng mà vết thương của ta...”
“Không sao, ta không vội, việc dưỡng thương của huynh mới là việc quan trọng hơn cả.” Cô nhớ lại vết thương cực kỳ nghiêm trọng trên ngực hắn, bị thương nặng như thế, không nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng chỉ sợ sẽ không lành được, vì thế không khỏi lo lắng hỏi: “Vết thương của huynh còn chưa lành, cứ ngồi ở đây thế này không sao chứ?”
“Không sao, suốt ngày ở trong phòng cũng không tốt cho cơ thể ta, chi bằng tìm một việc gì đó thú vị để làm.”
Chuyện thú vị ước chừng cũng chỉ có mỗi việc điêu khắc người gỗ này mà thôi... còn là điêu khắc người gỗ mô phỏng dáng vẻ của cô.
Phong Quang cũng không nắm chắc được ý tứ của hắn. Sau khi phát sinh sự kiện thay đồ kia, cô càng ngại không dám hỏi nhiều nên đành phải ngồi một chỗ tự mình băn khoăn, dáng vẻ rối rắm này của cô nhìn cũng có một chút đáng thương.
“Được.” Hắn đột nhiên phun ra một chữ.
Cô đần mặt: “Gì cơ?”
“Tối hôm đó, vấn đề mà Phong Quang hỏi ta, ta trả lời là được.” Trong đôi mắt đen láy của hắn giờ phút này như có một tia sáng.
Ánh mắt ấy có thể hút chặt đối phương vào, không bao giờ cho trốn thoát khỏi tầm mắt ấy nữa.
Ngày đó, cô hỏi hắn, cô có xinh đẹp không, hắn trả lời là xinh đẹp, sau đó cô lại nói: “Vậy nếu huynh cảm thấy ta xinh đẹp thì đừng thích Phong Mị Âm nữa, thích ta có được không?”
Ngay lúc đó hắn không trả lời, một là vì hắn không cho rằng mình thích Phong Mị Âm, hai là bởi vì lúc đó hắn quả thực không thể nào trả lời được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Việc này chỉ có ta với nàng biết được, sẽ không có người thứ ba biết, danh tiết của nàng cũng sẽ không bị tổn hại.” Hắn dùng vẻ mặt hờ hững nói ra những lời mà cô đã nói khi xông vào phòng hắn lúc còn ở quán trọ, điều này thật sự làm cho người ta không hề cảm thấy vô lại một chút nào.
Sắc mặt Phong Quang vô cùng phức tạp: “Huynh thay quần áo cho ta... mức độ đó là mức độ nào?”
Rốt cuộc hắn cũng rời ánh mắt khỏi người gỗ kia, dừng trên người Phong Quang nhưng chẳng nói gì.
Hết thảy đã tỏ rõ những điều mà hắn muốn nói.
Phong Quang thật sự muốn đào một cái hố rồi chui vào cho xong!
Thấy sắc mặt cô trở nên trắng bệch, hắn còn tốt bụng hỏi một câu: “Cơ thể còn thấy không khỏe ở đâu sao?”
“Không...” Giọng điệu của cô bỗng trở nên cứng đờ, trực giác mách bảo với cô rằng phải chuyển sang đề tài khác ngay, nếu còn tiếp tục nói chuyện nữa thì cô sẽ chỉ càng thêm mất mặt: “Ta chỉ đang nghĩ xem giờ chúng ta đang ở nơi nào?”
Hắn đáp: “Một trấn nhỏ ở Giang Nam.”
“Trấn nhỏ ư?”
Biết được suy nghĩ trong đầu cô, Tư Già nói: “Không cần phải lo lắng, không phải loại trấn nhỏ như nơi chúng ta tới mấy ngày trước đâu.”
Phong Quang nhíu mày: “Không đúng, cho dù có ra khỏi thị trấn kia được thì nó cũng ở ngay dưới chân Hoàng thành, vì sao chúng ta đã tới tận Giang Nam rồi?”
“Vấn đề này ta cũng chịu thôi, nhưng chuyện ma quỷ vốn cũng không thể giải thích được mà, có lẽ... cái thị trấn ma quỷ kia nối liền giữa Giang Nam và hoàng thành cũng nên ấy chứ.”
“Huynh nói cũng có lý lắm... Nhưng mà giờ chúng ta ở cách xa hoàng thành như thế, chẳng phải chuyện về hoàng cung sẽ trở nên rất phiền toái hay sao...” Cô như mất đi sức lực nằm sấp xuống bàn đá, thở dài thườn thượt: “Xong rồi, phụ hoàng, mẫu hậu, còn cả ca ca nữa, nhất định bọn họ sẽ lo lắng cho ta chết mất.”
Hàng ngày đều sinh sống ở trong cung nên quả thực cô cũng muốn ra bên ngoài quan sát một chút, nhưng sau cơn hứng khởi đó, cô cũng không khỏi cảm thấy bắt đầu nhớ nhà.
Tư Già bình thản hỏi: “Phong Quang muốn về cung sao?”
“Một chút...”
“Vậy để ta đưa Phong Quang về cung nhé.”
“Thật không?” Cô không hề kích động mà lại tỏ ra cực kỳ nghi ngờ.
Hắn gật đầu, tiện đà giơ tay đặt lên ngực mình, hơi nhíu mày: “Nhưng mà vết thương của ta...”
“Không sao, ta không vội, việc dưỡng thương của huynh mới là việc quan trọng hơn cả.” Cô nhớ lại vết thương cực kỳ nghiêm trọng trên ngực hắn, bị thương nặng như thế, không nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng chỉ sợ sẽ không lành được, vì thế không khỏi lo lắng hỏi: “Vết thương của huynh còn chưa lành, cứ ngồi ở đây thế này không sao chứ?”
“Không sao, suốt ngày ở trong phòng cũng không tốt cho cơ thể ta, chi bằng tìm một việc gì đó thú vị để làm.”
Chuyện thú vị ước chừng cũng chỉ có mỗi việc điêu khắc người gỗ này mà thôi... còn là điêu khắc người gỗ mô phỏng dáng vẻ của cô.
Phong Quang cũng không nắm chắc được ý tứ của hắn. Sau khi phát sinh sự kiện thay đồ kia, cô càng ngại không dám hỏi nhiều nên đành phải ngồi một chỗ tự mình băn khoăn, dáng vẻ rối rắm này của cô nhìn cũng có một chút đáng thương.
“Được.” Hắn đột nhiên phun ra một chữ.
Cô đần mặt: “Gì cơ?”
“Tối hôm đó, vấn đề mà Phong Quang hỏi ta, ta trả lời là được.” Trong đôi mắt đen láy của hắn giờ phút này như có một tia sáng.
Ánh mắt ấy có thể hút chặt đối phương vào, không bao giờ cho trốn thoát khỏi tầm mắt ấy nữa.
Ngày đó, cô hỏi hắn, cô có xinh đẹp không, hắn trả lời là xinh đẹp, sau đó cô lại nói: “Vậy nếu huynh cảm thấy ta xinh đẹp thì đừng thích Phong Mị Âm nữa, thích ta có được không?”
Ngay lúc đó hắn không trả lời, một là vì hắn không cho rằng mình thích Phong Mị Âm, hai là bởi vì lúc đó hắn quả thực không thể nào trả lời được.