Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1865
Chương 1865: Cua đổ game thủ trạch nam (14)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vũ Văn ngừng lại một chút, “Tôi hiểu rõ ý ông. Tôi cũng biết muốn tìm được hung thủ là một chuyện rất khó, nhưng chỉ cần một ngày tôi còn đi được, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Chào ông.”
Hắn ta xoay người, đi ra khỏi căn hộ.
Tuy Phong Quang cảm thấy bóng dáng hắn ta thật sự cô đơn đến đáng thương, nhưng lại không dám nói ra lời đồng cảm nào nữa.
Đoạn Cao thở dài, “Không ngờ sách mà ba viết lại có ngày xảy ra ở hiện thực. Chỉ sợ không lâu nữa sẽ có cảnh sát tìm tới cửa.”
“Ba, ba đừng nghĩ quá nhiều.” Đoạn Mộ lên tiếng an ủi, “Hai vụ án mạng xảy ra ở khách sạn đó cũng có thể do hung thủ đọc sách của ba rồi mới bắt chước mà phạm tội.”
“Nếu thật sự như vậy... ba cũng phải chịu trách nhiệm với hai người đã chết đi kia.”
Phong Quang cũng nói: “Bác trai, chuyện này không liên quan đến bác. Vốn đâu phải do bác giết người, chính hung thủ mới cần gánh trách nhiệm, cũng giống như khi một người đi xe đạp bị ngã, hắn cũng đâu thể đổ lỗi cho xe đạp được?”
“Phong Quang nói không sai, ba đừng tự gây áp lực quá lớn cho chính mình.”
Đoạn Cao mỉm cười, “Có hai người trẻ tuổi các con ủng hộ, ba cũng cảm thấy khá hơn không ít. Đúng rồi, đây là lần đầu tiên cô Hạ đến đây, để tôi đi rót cho cháu cốc nước.”
Không đợi Phong Quang xua tay nói không cần, Đoạn Cao đã đi vào phòng bếp.
“Ba anh nhiệt tình thật đó...” Phong Quang cảm thán một câu, lại nhìn quanh phòng, “Hơn nữa mấy vật trang trí leng keng này cũng thật lãng mạn nha.”
“Ngoại trừ sáng tác, ba tôi cũng chỉ thích thu thập mấy thứ này.” Đoạn Mộ rũ mắt nhìn cô, nói: “Ông ấy nói, nghe những âm thanh trong vắt đó sẽ giúp ông có thêm linh cảm.”
Phong Quang lại không cảm thấy vậy, nếu như cô cần sáng tác... cô sẽ muốn được yên lặng hơn. Đột nhiên, Phong Quang thấy một tấm ảnh đặt trên bàn, cô nhận ra người đàn ông trên đó là Đoạn Cao thời trẻ, nhưng người phụ nữ xinh đẹp kia... Cô tò mò hỏi: “Đây là mẹ anh sao?”
“Phải.” Đôi mắt Đoạn Mộ mất đi ý cười, “Nhưng bây giờ thì không phải nữa.”
“Vì sao lại nói vậy?”
“Lúc trước, khi cha tôi còn chưa thành danh, bà ấy không chịu nổi tháng ngày gian khó mà bỏ đi cùng người đàn ông khác, không còn trở về nữa.”
Phong Quang không khỏi cắn ngón tay mình, nhận ra bản thân đã hỏi về một vấn đề rất không ổn.
Đoạn Mộ thấy dáng vẻ hết sức cẩn trọng của cô thì lại bật cười, “Không cần lo lắng, chuyện đã qua rồi, tôi không còn đau lòng nữa.”
“Ừm...” Cô nhẹ nhàng đáp lại.
Đoạn Mộ thật sự rất muốn ôm cô, nhưng Đoạn Cao đã bước ra rồi nên hắn chỉ đành từ bỏ, sửa thành khẽ xoa đầu cô. Đến lúc chạng vạng, Đoạn Mộ mới dẫn Phong Quang rời khỏi đó, một lần nữa đưa cô trở về nhà.
Khi tạm biệt, dưới ánh chiều tà, Đoạn Mộ hôn lên giữa mày cô, “Ngày mai tôi tới đón em ra ngoài chơi.”
“Được, hẹn gặp anh ngày mai.” Cô mỉm cười ngọt ngào khẽ gật đầu, lại vẫy tay với hắn rồi vui vẻ chạy vào cổng nhà họ Hạ.
Cô vui vẻ bao nhiêu thì Hạ Triều ngồi ở phòng khách lại càng không vui vẻ bấy nhiêu, nhưng hiện giờ Phong Quang đã trực tiếp ngó lơ ông ấy, không chào một tiếng mà lập tức chạy lên phòng mình ở tầng trên.
Hạ Triều càng tức giận.
Ngày hôm sau, thời tiết tương đối mát mẻ, Phong Quang đã trang điểm xong từ sớm, ngồi trong phòng mình chơi di động, chờ Đoạn Mộ tới đón cô. Tiếng chuông di động chợt vang lên, cô lập tức nghe máy, “Đoạn Mộ, khi nào anh sẽ đến đây?”
“Cô Hạ...”
Cô nghe giọng nói này liền sửng sốt một lát, “Diêu Phong, anh cầm di động của Đoạn Mộ gọi cho tôi làm gì?”
Giọng Diêu Phong cực kỳ vội vã, “Đoạn Mộ bị người của cục cảnh sát đưa đi, nói là bị nghi ngờ có liên quan đến việc mưu sát. Cậu ấy không cho tôi nói với cô chuyện này, nhưng tôi thật sự không có cách nào mà chỉ có thể gọi cho cô, muốn hỏi cô xem có thể nghĩ cách giúp Đoạn Mộ một chút hay không.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hắn ta xoay người, đi ra khỏi căn hộ.
Tuy Phong Quang cảm thấy bóng dáng hắn ta thật sự cô đơn đến đáng thương, nhưng lại không dám nói ra lời đồng cảm nào nữa.
Đoạn Cao thở dài, “Không ngờ sách mà ba viết lại có ngày xảy ra ở hiện thực. Chỉ sợ không lâu nữa sẽ có cảnh sát tìm tới cửa.”
“Ba, ba đừng nghĩ quá nhiều.” Đoạn Mộ lên tiếng an ủi, “Hai vụ án mạng xảy ra ở khách sạn đó cũng có thể do hung thủ đọc sách của ba rồi mới bắt chước mà phạm tội.”
“Nếu thật sự như vậy... ba cũng phải chịu trách nhiệm với hai người đã chết đi kia.”
Phong Quang cũng nói: “Bác trai, chuyện này không liên quan đến bác. Vốn đâu phải do bác giết người, chính hung thủ mới cần gánh trách nhiệm, cũng giống như khi một người đi xe đạp bị ngã, hắn cũng đâu thể đổ lỗi cho xe đạp được?”
“Phong Quang nói không sai, ba đừng tự gây áp lực quá lớn cho chính mình.”
Đoạn Cao mỉm cười, “Có hai người trẻ tuổi các con ủng hộ, ba cũng cảm thấy khá hơn không ít. Đúng rồi, đây là lần đầu tiên cô Hạ đến đây, để tôi đi rót cho cháu cốc nước.”
Không đợi Phong Quang xua tay nói không cần, Đoạn Cao đã đi vào phòng bếp.
“Ba anh nhiệt tình thật đó...” Phong Quang cảm thán một câu, lại nhìn quanh phòng, “Hơn nữa mấy vật trang trí leng keng này cũng thật lãng mạn nha.”
“Ngoại trừ sáng tác, ba tôi cũng chỉ thích thu thập mấy thứ này.” Đoạn Mộ rũ mắt nhìn cô, nói: “Ông ấy nói, nghe những âm thanh trong vắt đó sẽ giúp ông có thêm linh cảm.”
Phong Quang lại không cảm thấy vậy, nếu như cô cần sáng tác... cô sẽ muốn được yên lặng hơn. Đột nhiên, Phong Quang thấy một tấm ảnh đặt trên bàn, cô nhận ra người đàn ông trên đó là Đoạn Cao thời trẻ, nhưng người phụ nữ xinh đẹp kia... Cô tò mò hỏi: “Đây là mẹ anh sao?”
“Phải.” Đôi mắt Đoạn Mộ mất đi ý cười, “Nhưng bây giờ thì không phải nữa.”
“Vì sao lại nói vậy?”
“Lúc trước, khi cha tôi còn chưa thành danh, bà ấy không chịu nổi tháng ngày gian khó mà bỏ đi cùng người đàn ông khác, không còn trở về nữa.”
Phong Quang không khỏi cắn ngón tay mình, nhận ra bản thân đã hỏi về một vấn đề rất không ổn.
Đoạn Mộ thấy dáng vẻ hết sức cẩn trọng của cô thì lại bật cười, “Không cần lo lắng, chuyện đã qua rồi, tôi không còn đau lòng nữa.”
“Ừm...” Cô nhẹ nhàng đáp lại.
Đoạn Mộ thật sự rất muốn ôm cô, nhưng Đoạn Cao đã bước ra rồi nên hắn chỉ đành từ bỏ, sửa thành khẽ xoa đầu cô. Đến lúc chạng vạng, Đoạn Mộ mới dẫn Phong Quang rời khỏi đó, một lần nữa đưa cô trở về nhà.
Khi tạm biệt, dưới ánh chiều tà, Đoạn Mộ hôn lên giữa mày cô, “Ngày mai tôi tới đón em ra ngoài chơi.”
“Được, hẹn gặp anh ngày mai.” Cô mỉm cười ngọt ngào khẽ gật đầu, lại vẫy tay với hắn rồi vui vẻ chạy vào cổng nhà họ Hạ.
Cô vui vẻ bao nhiêu thì Hạ Triều ngồi ở phòng khách lại càng không vui vẻ bấy nhiêu, nhưng hiện giờ Phong Quang đã trực tiếp ngó lơ ông ấy, không chào một tiếng mà lập tức chạy lên phòng mình ở tầng trên.
Hạ Triều càng tức giận.
Ngày hôm sau, thời tiết tương đối mát mẻ, Phong Quang đã trang điểm xong từ sớm, ngồi trong phòng mình chơi di động, chờ Đoạn Mộ tới đón cô. Tiếng chuông di động chợt vang lên, cô lập tức nghe máy, “Đoạn Mộ, khi nào anh sẽ đến đây?”
“Cô Hạ...”
Cô nghe giọng nói này liền sửng sốt một lát, “Diêu Phong, anh cầm di động của Đoạn Mộ gọi cho tôi làm gì?”
Giọng Diêu Phong cực kỳ vội vã, “Đoạn Mộ bị người của cục cảnh sát đưa đi, nói là bị nghi ngờ có liên quan đến việc mưu sát. Cậu ấy không cho tôi nói với cô chuyện này, nhưng tôi thật sự không có cách nào mà chỉ có thể gọi cho cô, muốn hỏi cô xem có thể nghĩ cách giúp Đoạn Mộ một chút hay không.”
Bình luận facebook