Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1874
Chương 1874: Cua đổ game thủ trạch nam (23)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dung Thính Tuyết nhoẻn miệng cười, “Khi tới đúng thời điểm, ngươi tự nhiên sẽ có thể trở lại nơi ngươi nên trở về.”
“Vậy là đến khi nào?”
“Xem cơ duyên.” Dung Thính Tuyết cười với vẻ thần bí khó lường, “Có một số việc không thể vội vã, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”
Phong Quang bĩu môi, “Vậy ngươi nói hay không nói thì cũng có gì khác nhau đâu?”
“Không có gì khác nhau.” Dung Thính Tuyết tùy ý nói: “Thế giới này có nhân mới có quả, chờ khi kết quả tới rồi, ngươi cũng liền sẽ hiểu nguyên nhân là gì.”
Phong Quang suy nghĩ một lát, hỏi: “Hoàng hậu nương nương, ngươi tu Phật?”
“Ta chỉ tu đạo, không tu Phật.” Dung Thính Tuyết nở một nụ cười, xoay người vung tay áo, “Ta muốn đi ngủ, ngươi cũng rời đi đi.”
Một trận gió quét tới, thân mình Phong Quang liền không thể tự khống chế mà bay ra khỏi cung Phượng Nghi, cô lượn lờ ở cửa cung Phượng Nghi, chỉ cảm thấy hoàng hậu nương nương này tuyệt đối không phải người bình thường, cô còn muốn hỏi thêm một chút, làm thế nào có thể khiến mình hóa ra thực thể, nhưng người ta đã trực tiếp đuổi cô ra rồi.
Chủ yếu nhất chính là, vị hoàng hậu này thoạt nhìn cực kỳ dễ nói chuyện, lại cực kỳ không dễ nói chuyện.
Cô ở tại chỗ này trong chốc lát, sau đó vẫn lựa chọn bay về cung Nghi Hòa.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, đã là lúc Nhàn Mạch phải luyện võ rồi, Phong Quang thấy cậu đã giữ nguyên một tư thế cầm kiếm mà đứng gần nửa canh giờ, thân thể rõ ràng không chịu nổi, nhưng Lam Chiêu không nói ngừng, cậu liền duy trì mãi một động tác như vậy, cũng không nhúc nhích.
Cô đau lòng bay tới bay lui bên người Nhàn Mạch, rốt cuộc, qua vài phút sau, Lam Chiêu hô một tiếng dừng, động tác cứng đờ của Nhàn Mạch mới thả lỏng lại, trên trán cậu đã toát một tầng mồ hôi, lại không hề có nửa câu oán hận.
Lam Chiêu vốn luôn luôn xụ mặt vào giờ phút này cũng không thể không dịu sắc mặt lại, “Đại hoàng tử, đi nghỉ ngơi trước một chút đi, chúng ta đợi lát nữa lại luyện tiếp.”
“Đa tạ sư phụ.” Nhàn Mạch buông kiếm, đi sang một bên ngồi xuống ghế.
Phong Quang vội vàng dùng tay quạt gió cho cậu, “Tiểu A Mạch, mệt lắm đúng không?”
“Vẫn tốt.” Nhàn Mạch nhìn bóng người cao lớn bất động ở phía xa, thấp giọng nói.
“Nếu như thật sự quá mệt mỏi, không chịu nổi được, ngươi đừng cố im lặng không nói lời nào.” Cái tính hũ nút kia của cậu, cô rất hiểu.
Nhàn Mạch giương khóe môi lên, thân thể cậu đã được chăm sóc tốt trong thời gian này, khuôn mặt tuấn tú như vậy lại nở nụ cười nữa, thật sự là có một loại cảm giác thiếu niên lơ đãng khiến người ta rung động, cậu nói: “Ta đã quen với cách sư phụ dạy dỗ, một chút như vậy cũng không tính là gì.”
Phong Quang bị nụ cười của cậu làm cho mê muội trong chốc lát, nhất thời không biết cậu đang nói thật hay nói dối, từ sau lần cô dạy dỗ cậu phải thường xuyên mỉm cười với người khác kia, hiện tại cậu dù động hay bất động cũng đều sẽ nở một nụ cười, cậu biết cười, Phong Quang cảm thấy cao hứng, nhưng cô chưa từng nói muốn cậu cũng bày ra dáng vẻ đó để nói chuyện với cô!
Cô thở dài, có một loại cảm giác con lớn không nghe lời mẹ.
Nhàn Mạch mãi không nghe thấy cô nói lời nào, cậu nhỏ giọng hỏi: “Phong Quang, ngươi tức giận sao?”
“Không phải.” Hai chữ đơn giản cứng đơ này, lại không hề giống như ‘không phải’ theo lời cô nói.
Nhàn Mạch không rõ vì sao cô lại tức giận, nhưng cậu biết, bất kể cô tức giận vì lý do gì, cậu chỉ cần xin lỗi là sẽ ổn, “Phong Quang, là ta không đúng, ngươi đừng tức giận.”
Tuổi con nhỏ đã biết vội vàng trước mặt con gái như vậy, sự giác ngộ này… Không biết tại sao, cô bỗng nhiên cảm thấy trong tương lai, tiền đồ của đứa nhỏ này nhất định là không thể hạn lượng được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vậy là đến khi nào?”
“Xem cơ duyên.” Dung Thính Tuyết cười với vẻ thần bí khó lường, “Có một số việc không thể vội vã, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”
Phong Quang bĩu môi, “Vậy ngươi nói hay không nói thì cũng có gì khác nhau đâu?”
“Không có gì khác nhau.” Dung Thính Tuyết tùy ý nói: “Thế giới này có nhân mới có quả, chờ khi kết quả tới rồi, ngươi cũng liền sẽ hiểu nguyên nhân là gì.”
Phong Quang suy nghĩ một lát, hỏi: “Hoàng hậu nương nương, ngươi tu Phật?”
“Ta chỉ tu đạo, không tu Phật.” Dung Thính Tuyết nở một nụ cười, xoay người vung tay áo, “Ta muốn đi ngủ, ngươi cũng rời đi đi.”
Một trận gió quét tới, thân mình Phong Quang liền không thể tự khống chế mà bay ra khỏi cung Phượng Nghi, cô lượn lờ ở cửa cung Phượng Nghi, chỉ cảm thấy hoàng hậu nương nương này tuyệt đối không phải người bình thường, cô còn muốn hỏi thêm một chút, làm thế nào có thể khiến mình hóa ra thực thể, nhưng người ta đã trực tiếp đuổi cô ra rồi.
Chủ yếu nhất chính là, vị hoàng hậu này thoạt nhìn cực kỳ dễ nói chuyện, lại cực kỳ không dễ nói chuyện.
Cô ở tại chỗ này trong chốc lát, sau đó vẫn lựa chọn bay về cung Nghi Hòa.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, đã là lúc Nhàn Mạch phải luyện võ rồi, Phong Quang thấy cậu đã giữ nguyên một tư thế cầm kiếm mà đứng gần nửa canh giờ, thân thể rõ ràng không chịu nổi, nhưng Lam Chiêu không nói ngừng, cậu liền duy trì mãi một động tác như vậy, cũng không nhúc nhích.
Cô đau lòng bay tới bay lui bên người Nhàn Mạch, rốt cuộc, qua vài phút sau, Lam Chiêu hô một tiếng dừng, động tác cứng đờ của Nhàn Mạch mới thả lỏng lại, trên trán cậu đã toát một tầng mồ hôi, lại không hề có nửa câu oán hận.
Lam Chiêu vốn luôn luôn xụ mặt vào giờ phút này cũng không thể không dịu sắc mặt lại, “Đại hoàng tử, đi nghỉ ngơi trước một chút đi, chúng ta đợi lát nữa lại luyện tiếp.”
“Đa tạ sư phụ.” Nhàn Mạch buông kiếm, đi sang một bên ngồi xuống ghế.
Phong Quang vội vàng dùng tay quạt gió cho cậu, “Tiểu A Mạch, mệt lắm đúng không?”
“Vẫn tốt.” Nhàn Mạch nhìn bóng người cao lớn bất động ở phía xa, thấp giọng nói.
“Nếu như thật sự quá mệt mỏi, không chịu nổi được, ngươi đừng cố im lặng không nói lời nào.” Cái tính hũ nút kia của cậu, cô rất hiểu.
Nhàn Mạch giương khóe môi lên, thân thể cậu đã được chăm sóc tốt trong thời gian này, khuôn mặt tuấn tú như vậy lại nở nụ cười nữa, thật sự là có một loại cảm giác thiếu niên lơ đãng khiến người ta rung động, cậu nói: “Ta đã quen với cách sư phụ dạy dỗ, một chút như vậy cũng không tính là gì.”
Phong Quang bị nụ cười của cậu làm cho mê muội trong chốc lát, nhất thời không biết cậu đang nói thật hay nói dối, từ sau lần cô dạy dỗ cậu phải thường xuyên mỉm cười với người khác kia, hiện tại cậu dù động hay bất động cũng đều sẽ nở một nụ cười, cậu biết cười, Phong Quang cảm thấy cao hứng, nhưng cô chưa từng nói muốn cậu cũng bày ra dáng vẻ đó để nói chuyện với cô!
Cô thở dài, có một loại cảm giác con lớn không nghe lời mẹ.
Nhàn Mạch mãi không nghe thấy cô nói lời nào, cậu nhỏ giọng hỏi: “Phong Quang, ngươi tức giận sao?”
“Không phải.” Hai chữ đơn giản cứng đơ này, lại không hề giống như ‘không phải’ theo lời cô nói.
Nhàn Mạch không rõ vì sao cô lại tức giận, nhưng cậu biết, bất kể cô tức giận vì lý do gì, cậu chỉ cần xin lỗi là sẽ ổn, “Phong Quang, là ta không đúng, ngươi đừng tức giận.”
Tuổi con nhỏ đã biết vội vàng trước mặt con gái như vậy, sự giác ngộ này… Không biết tại sao, cô bỗng nhiên cảm thấy trong tương lai, tiền đồ của đứa nhỏ này nhất định là không thể hạn lượng được.
Bình luận facebook