Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1873
Chương 1873: Cua đổ game thủ trạch nam (22)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Chuyện này đều nhờ có Lam nhị công tử.” Tiền Tù nói: “Nếu không phải Lam Thính Vũ mê sắc đẹp, sao lại rơi vào bẫy của ta, sinh mạng do ta nắm giữ chứ?” Cố Ngôn nói: “Thì ra Tô Bích là người của Tiền thống lĩnh.” “Tô Bích, đúng là người có ích, không phụ lòng ta và cũng nhờ Tô Bích, ta mới có cơ hội cứ hạ độc Lam Thính Vũ. Giờ nếu không có thuốc giải của ta, Lam Thính Vũ lập tức chết banh xác.” Tiền Tù cười lớn tiếng: “Không ngờ, ngày thường Trấn Quốc Công không thích đứa cháu gây sự này, đến thời khắc sinh tử, nói gì lão ta cũng không nỡ Lam Thính Vũ chết.” Cố Ngôn nhìn Phong Quang cười: “Trấn Quốc Công nóng lòng bảo vệ con cháu. Bệ hạ, người thua cũng đúng.” Phong Quang bĩu môi “hừ” một tiếng. Cô biết mình không giỏi mưu lược được chưa! Nhưng giờ cô cũng bị bắt rồi, hắn có cần ung dung nói lời bóng gió thế không chứ? “Ta đã lấy được ngọc tỷ rồi, nếu mai tuyên bố Bệ hạ bệnh nặng do ta giám quốc, tin rằng cũng không ai có gan phản đối.” Tiền Tù nói giọng chắc chắn: “Làm thần tử mười mấy năm cho Hạ thị, hôm nay cũng là lúc đến ta ngồi trên cao.” Phong Quang nghiến răng: “Ngọc sải đặt trong mật các, sao ngươi tìm được?” “Chỉ cần có Tô Nhữ, trên đời này sao lại có mật các gì nữa.” “Ý ngươi là gì?” Tiền Tù đắc ý: “Tô Nhữ cô nương của Tố Linh Hiên xem cho ta một quẻ, nói ta mới là thiên tử thật sự. Đương nhiên, cô nương ấy cũng đoán được mật các ở đâu, giúp ta lấy được ngọc tỷ.” “Bà đồng đó!” Phong Quang tức muốn nhảy dựng lên. Chẳng lẽ ả Tô Nhữ gì đó có bản lĩnh bói toán là thật? Chìa khóa mật các chỉ có mình cô biết! Tiền Tù thưởng thức một lúc bộ dạng tức giận hầm hầm của cô, lại nhìn sang Cố Ngôn, ông ta nói tiếp: “Khiêm vương, người đời nói ngươi tài hơn người đời, thông minh như thần, giờ suốt chặng đường ta sắp xếp tính toán, ngươi có phục không?” “Không thể không phục.” Con ngươi Cố Ngôn xẹt lên một tia sáng. Tiền Tù nói tiếp: “Nếu đã như vậy, Khiêm vương tự phế tay phải của mình trước đi.” Phong Quang sợ hãi: “Tiền Tù ngươi muốn làm gì?” “Bệ hạ đừng gấp, chỉ là phế một cánh tay của Vương gia thôi mà. Hắn có võ công là một phiền phức, phế một tay, ta mới có thể an tâm.” “Cố Ngôn đừng nghe lời hắn!” Thấy Cố Ngôn không phản bác, Phong Quang la to, nhưng cô mới la lên một tiếng, Tiền Tù liền bóp cổ cô. Tiền Tù từ từ tăng lực ở tay, mặt cô cũng từ từ trắng bệt, túm tay hắn vùng vẫy. Nhưng Tiền Tù xuất thân là võ tướng, dáng người cô nhỏ vậy sức lực cũng không đủ, đương nhiên không thể chống chọi lại. Tiền Tù nói với Cố Ngôn: “Khiêm vương nghĩ xong chưa, Bệ hạ ăn sung mặc sướng, chỉ e không còn bao lâu, cổ người sẽ đứt lìa thân.” Cố Ngôn điềm tĩnh nói: “Chẳng phải Tiền thống lĩnh muốn ta phế một cánh tay sao? Ta làm theo là được.” “Đừng…” Phong Quang khó khăn lắm mới nói ra được một chữ. Cố Ngôn rút thanh kiếm ngự lâm quân đứng kế bên, mắt hắn không chớp, từ đầu đến cuối cười ung dung, trước mặt mọi người dùng kiếm đâm xuyên vai của mình. Phút chốc, máu bắn tung tóe. Rất nhanh, hắn lại ung dung đem kiếm rút ra, tay phải không sức xụi bên người, máu tươi nhuộm lên bộ đồ màu trắng của hắn. Nếu không phải trán hắn đổ mồ hôi hột, chỉ e người bên cạnh tưởng hắn không biết đau. “Tiền Tù, giờ có thể buông Bệ hạ chưa?” Những động tác này của hắn đều là vô cùng nhẹ nhàng điềm đạm, người xem được màn này đều không nói nên lời.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2