Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1887
Chương 1887: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Cha, đợi đã!” Phong Quang che trước người Liễu Niệm Phong, nói với phụ thân mình: “Hắn không phải người xấu, cha mau thu kiếm lại!”
Hạ Triều cũng lớn tiếng nói: “Phong Quang, con mau tới đây! Hắn không phải người tốt đẹp gì!”
“Cha, cha thật sự hiểu lầm rồi... Con đã được hắn cứu, hắn không hề hại con.”
Liễu Niệm Phong từ đầu đến cuối vẫn đứng sau lưng cô, nở một nụ cười thật thân thiện với Hạ Triều.
Nhưng điều này ở trong mắt Hạ Triều lại không khác gì khiêu khích, ông càng thêm tức giận trong lòng, “Cái tên mặt người dạ thú kia, ngươi rốt cuộc đã làm gì con gái ta?”
Theo ông thấy, nhất định là tên nam nhân bề ngoài đẹp đẽ bên trong xấu xa này đã mê hoặc Phong Quang.
Có đôi lúc, người này mà đã cố chấp lên, ý nghĩ kia liền không cách nào thay đổi được.
Ngay khi Phong Quang đang không biết nên làm gì mới ổn, thì mẹ cô bước ra.
Vương Từ thật ra lại cẩn thận hơn Hạ Triều không ít. Bà nhìn thấy Phong Quang tung tăng nhảy nhót, tâm tình chợt kích động, liền trực tiếp đi vòng qua Hạ Triều, bước tới nắm chặt lấy tay Phong Quang. Cảm nhận được nhịp tim cô vững vàng, rốt cuộc bà cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôn nhu nói: “Con không sao là tốt rồi.”
Bà lúc nào cũng cẩn trọng hơn chồng mình rất nhiều.
Nỗi lo lắng suốt hai ngày nay rốt cuộc có thể buông bỏ, sắc mặt Vương Từ tốt lên không ít. Bà nhìn về phía Liễu Niệm Phong, sau khi tinh tế quan sát hắn một hồi mới nói: “Người tới là khách, mời Liễu công tử vào phủ ngồi.”
Hạ Triều: “Đợi đã...”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Vương Từ trực tiếp quay sang liếc ông một cái, Hạ Triều lập tức ngậm miệng không nói gì.
Liễu Niệm Phong liền cứ như vậy bước vào cửa lớn vương phủ dưới mí mắt Hạ Triều.
Trong đại sảnh, bầu không khí có chút quái dị.
Hạ Triều nhìn chằm chằm vào Liễu Niệm Phong, dù thế nào cũng cảm thấy hắn không vừa mắt. Vương Từ thì lại đang yên lặng cân nhắc điều gì, vẻ mặt ngưng trọng. Trên mặt Liễu Niệm Phong treo nụ cười mỉm thản nhiên. Còn Phong Quang thì hết nhìn cha mẹ mình lại nhìn sang Liễu Niệm Phong, đưa tay chọn một quả trên mâm trái cây, cầm lên cắn một miếng.
Rốt cuộc, Vương Từ vẫn là người mở đầu cuộc nói chuyện: “Liễu công tử liệu có thể chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh tim cho Phong Quang không?”
Liễu Niệm Phong mỉm cười gật đầu: “Dĩ nhiên chắc chắn.”
“Vậy được, ta đồng ý gả Phong Quang cho ngươi.”
Lời vừa nói ra, không chỉ riêng Hạ Triều, ngay cả Phong Quang đang ăn dưa cũng đều ngây ngẩn cả người.
Liễu Niệm Phong cười cực kỳ đẹp đẽ, “Đa tạ nhạc mẫu.”
Tốc độ hắn gọi nhạc mẫu quả thật quá nhanh, cũng quá tự nhiên rồi!
Sững người xong, Hạ Triều hồi phục tinh thần lại, “A Từ, nàng chắc chắn muốn hứa gả Phong Quang cho cái kẻ lai lịch không rõ này à?”
“Tuy hắn lai lịch không rõ, nhưng việc hắn có thể cứu Phong Quang cũng không giả.”
“Nhưng thế này cũng quá qua loa.” Hạ Triều nói: “Nàng đừng quên, vương phủ chúng ta còn có hôn ước với Tứ hoàng tử.”
Vương Từ cười bình thản, “Lúc trước bệ hạ chỉ nói để tiểu thư vương phủ chúng ta thành hôn với Tứ hoàng tử, nhưng lại không hề nói rõ tên họ là ai, có phải Vương gia đã quên, ngươi còn có một cô con gái nữa hay không? Ta thấy Tứ hoàng tử kia với Hạ Vô Oán đôi bên cùng có tình, thật sự là một cặp trời đất tạo nên, sao Vương gia lại không tác thành cho bọn họ chứ?”
Phong Quang nghe xong những lời này, quả thực muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Cứ để nam nữ chính bọn họ tương thân tương ái đi thôi, cô thật sự không bao giờ muốn nhìn đến cô nàng Lãnh Khuynh Tuyệt kia nữa.
Nhưng Hạ Triều còn có chút sầu lo, “Nếu cứ như vậy mà thay đổi người, chỉ sợ bệ hạ sẽ có ý kiến...”
“Không cần lo lắng.” Liễu Niệm Phong mỉm cười nhẹ nhàng, nhã nhặn đẹp đẽ, giọng nói của hắn cũng tựa gió thoảng mây trôi, “Nếu nhạc phụ có điều e ngại, thì cứ để con đi giết hoàng thất Minh Tư.”
Mọi người: “...”
Công tử, những lời này của ngươi cũng quá kinh tâm động phách rồi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hạ Triều cũng lớn tiếng nói: “Phong Quang, con mau tới đây! Hắn không phải người tốt đẹp gì!”
“Cha, cha thật sự hiểu lầm rồi... Con đã được hắn cứu, hắn không hề hại con.”
Liễu Niệm Phong từ đầu đến cuối vẫn đứng sau lưng cô, nở một nụ cười thật thân thiện với Hạ Triều.
Nhưng điều này ở trong mắt Hạ Triều lại không khác gì khiêu khích, ông càng thêm tức giận trong lòng, “Cái tên mặt người dạ thú kia, ngươi rốt cuộc đã làm gì con gái ta?”
Theo ông thấy, nhất định là tên nam nhân bề ngoài đẹp đẽ bên trong xấu xa này đã mê hoặc Phong Quang.
Có đôi lúc, người này mà đã cố chấp lên, ý nghĩ kia liền không cách nào thay đổi được.
Ngay khi Phong Quang đang không biết nên làm gì mới ổn, thì mẹ cô bước ra.
Vương Từ thật ra lại cẩn thận hơn Hạ Triều không ít. Bà nhìn thấy Phong Quang tung tăng nhảy nhót, tâm tình chợt kích động, liền trực tiếp đi vòng qua Hạ Triều, bước tới nắm chặt lấy tay Phong Quang. Cảm nhận được nhịp tim cô vững vàng, rốt cuộc bà cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôn nhu nói: “Con không sao là tốt rồi.”
Bà lúc nào cũng cẩn trọng hơn chồng mình rất nhiều.
Nỗi lo lắng suốt hai ngày nay rốt cuộc có thể buông bỏ, sắc mặt Vương Từ tốt lên không ít. Bà nhìn về phía Liễu Niệm Phong, sau khi tinh tế quan sát hắn một hồi mới nói: “Người tới là khách, mời Liễu công tử vào phủ ngồi.”
Hạ Triều: “Đợi đã...”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Vương Từ trực tiếp quay sang liếc ông một cái, Hạ Triều lập tức ngậm miệng không nói gì.
Liễu Niệm Phong liền cứ như vậy bước vào cửa lớn vương phủ dưới mí mắt Hạ Triều.
Trong đại sảnh, bầu không khí có chút quái dị.
Hạ Triều nhìn chằm chằm vào Liễu Niệm Phong, dù thế nào cũng cảm thấy hắn không vừa mắt. Vương Từ thì lại đang yên lặng cân nhắc điều gì, vẻ mặt ngưng trọng. Trên mặt Liễu Niệm Phong treo nụ cười mỉm thản nhiên. Còn Phong Quang thì hết nhìn cha mẹ mình lại nhìn sang Liễu Niệm Phong, đưa tay chọn một quả trên mâm trái cây, cầm lên cắn một miếng.
Rốt cuộc, Vương Từ vẫn là người mở đầu cuộc nói chuyện: “Liễu công tử liệu có thể chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh tim cho Phong Quang không?”
Liễu Niệm Phong mỉm cười gật đầu: “Dĩ nhiên chắc chắn.”
“Vậy được, ta đồng ý gả Phong Quang cho ngươi.”
Lời vừa nói ra, không chỉ riêng Hạ Triều, ngay cả Phong Quang đang ăn dưa cũng đều ngây ngẩn cả người.
Liễu Niệm Phong cười cực kỳ đẹp đẽ, “Đa tạ nhạc mẫu.”
Tốc độ hắn gọi nhạc mẫu quả thật quá nhanh, cũng quá tự nhiên rồi!
Sững người xong, Hạ Triều hồi phục tinh thần lại, “A Từ, nàng chắc chắn muốn hứa gả Phong Quang cho cái kẻ lai lịch không rõ này à?”
“Tuy hắn lai lịch không rõ, nhưng việc hắn có thể cứu Phong Quang cũng không giả.”
“Nhưng thế này cũng quá qua loa.” Hạ Triều nói: “Nàng đừng quên, vương phủ chúng ta còn có hôn ước với Tứ hoàng tử.”
Vương Từ cười bình thản, “Lúc trước bệ hạ chỉ nói để tiểu thư vương phủ chúng ta thành hôn với Tứ hoàng tử, nhưng lại không hề nói rõ tên họ là ai, có phải Vương gia đã quên, ngươi còn có một cô con gái nữa hay không? Ta thấy Tứ hoàng tử kia với Hạ Vô Oán đôi bên cùng có tình, thật sự là một cặp trời đất tạo nên, sao Vương gia lại không tác thành cho bọn họ chứ?”
Phong Quang nghe xong những lời này, quả thực muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Cứ để nam nữ chính bọn họ tương thân tương ái đi thôi, cô thật sự không bao giờ muốn nhìn đến cô nàng Lãnh Khuynh Tuyệt kia nữa.
Nhưng Hạ Triều còn có chút sầu lo, “Nếu cứ như vậy mà thay đổi người, chỉ sợ bệ hạ sẽ có ý kiến...”
“Không cần lo lắng.” Liễu Niệm Phong mỉm cười nhẹ nhàng, nhã nhặn đẹp đẽ, giọng nói của hắn cũng tựa gió thoảng mây trôi, “Nếu nhạc phụ có điều e ngại, thì cứ để con đi giết hoàng thất Minh Tư.”
Mọi người: “...”
Công tử, những lời này của ngươi cũng quá kinh tâm động phách rồi!
Bình luận facebook