Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1889
Chương 1889: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (7)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mạnh Bà là nhân viên biên chế, đương nhiên sẽ xem trọng thành tích. Địa phủ cũng có yêu cầu đối với số người đầu thai hàng năm, nhưng những năm gần đây, cùng với kỹ thuật không ngừng tiến bộ của loài người, tuổi thọ của con người đều kéo dài. Vợ chồng muốn có con hàng năm không giảm mà lại tăng, nhưng không có ai tới địa phủ báo danh, những cặp vợ chồng muốn có con này cũng chỉ có thể tiếp tục chờ mong. Hình thức đầu thai khá là nghiêm khắc, địa phủ thực sự phiền não.
Mạnh Bà nghiêm túc suy nghĩ một lát, gật đầu: “Con nói cũng có lý…”
“Đợi đã!” Phong Quang hô lên: “Các người phải nghiêm chỉnh chấp hành luật pháp chứ, tuổi thọ của tôi vẫn còn chưa hết!”
Mạnh Bà lại suy nghĩ một lúc nữa, lắc đầu: “Không được, không được, cái tên Diêm Vương đó bảo thủ lắm. Nếu như bị hắn biết ta vì thành tích mà đưa một người chưa hết tuổi thọ đi đầu thai, chắc hắn sẽ lại gọi ta đi uống trà mất. Nại Hà, thả cô ta ra đi.”
Lần này Nại Hà không nói gì, hắn hơi thả lỏng tay, một đầu xiềng xích rơi khỏi tay hắn, xiềng xích xích nơi tay Phong Quang cũng biến mất.
Phong Quang lấy lại được tự do suýt nữa muốn ngửa mặt lên trời hú dài, cô nhỏ giọng nói: “Coi như các người vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp…”
Cô nói rồi còn rất bất mãn liếc người đàn ông tóc trắng quần áo đen đó, kết quả người ta căn bản không để ý đến cô. Ở trong địa bàn của người khác thì phải biết nhún nhường, cô nhịn, cố gắng bày ra thái độ hiền lành hỏi Mạnh Bà: “Vậy thì… tôi phải trở về thế nào?”
Cô sợ mình còn không về nữa, cơ thể của cô sẽ bị người ta đưa vào nhà xác mất!
“Trở về thế nào hả…” Mạnh Bà liếc Nại Hà: “Nại Hà, đưa cô ấy về đi.”
Nại Hà xoay người rời đi: “Con không rảnh.”
“Này, thằng nhóc này, con...” Mạnh Bà lại tức giận đập bàn.
Bên cạnh có một quỷ sai an ủi: “Đừng tức giận, đừng tức giận. Mạnh Bà không phải bà không biết, Nại Hà cậu ta lại không phải là quỷ sai. Lần này không đủ người, nếu không phải khuyên can mãi cậu ta mới đi một chuyến, chỉ sợ cậu ta sẽ vẫn làm tổ trong biển hoa bỉ ngạn không ra ngoài nữa.”
“Đúng vậy, không dễ dàng gì mới nhờ được nó đến nhân gian một chuyến, kết quả lại bắt sai linh hồn về!”
“Nại Hà không nhớ được mặt, lại không phải là người có chuyên môn, bắt nhầm cũng có thể hiểu được.”
“Có thể hiểu cái rắm! Nhìn cái bộ dạng nó đi.” Mạnh Bà vỗ tiểu quỷ sai đi tới gần, đứng đối diện với Phong Quang đang không biết làm thế nào nói: “Người dẫn cô tới địa phủ là Nại Hà, vậy chỉ có thể do nó đưa cô ra thôi. Tôi không định để cho cô đầu thai, nhưng có thể trở lại dương gian hay không thì phải xem cô có thể kêu Nại Hà đưa cô trở về không.”
“…Nhất định phải tìm anh ta mới có thể đưa tôi trở về à?”
“Thật ra thì cũng có thể tìm Diêm Vương giúp đỡ…” Nghĩ đến vị lãnh đạo trực tiếp kia, Mạnh Bà che ngực nằm bò trên bàn: “Ôi chao, vừa nghĩ đến cái người nghiêm túc không bình thường đó là tôi đau dạ dày rồi…”
Thứ bà che căn bản không phải dạ dày, mà là ngực biết không hả?
Phong Quang cố nhịn không nói ra, chỉ cảm thấy nhìn điệu bộ của Mạnh Bà thì nói không chừng Diêm Vương còn khó giải quyết hơn cái người đàn ông tên là Nại Hà đó. Cô cắn răng, thầm nghĩ mình đúng là xui xẻo mười tám đời rồi, sau đó xoay người đuổi theo hướng Nại Hà biến mất.
Đi xuống cầu gỗ lim là đến một biển hoa bỉ ngạn trải dài vô tận, đứng trong biển hoa, lại nhìn ra phía xa, trong hoàn cảnh u ám thế này, càng giống nhìn thấy một biển máu tươi đẹp.
Phong Quang nhìn thấy con bướm màu đen tình cờ bay qua, cánh của bọn chúng gần như trong suốt, có cảm giác xinh đẹp đến quỷ dị, giống như Nại Hà, mặc dù cất giấu tất cả sự sắc sảo nhưng vẫn vô tình làm cho người ta chú ý.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mạnh Bà nghiêm túc suy nghĩ một lát, gật đầu: “Con nói cũng có lý…”
“Đợi đã!” Phong Quang hô lên: “Các người phải nghiêm chỉnh chấp hành luật pháp chứ, tuổi thọ của tôi vẫn còn chưa hết!”
Mạnh Bà lại suy nghĩ một lúc nữa, lắc đầu: “Không được, không được, cái tên Diêm Vương đó bảo thủ lắm. Nếu như bị hắn biết ta vì thành tích mà đưa một người chưa hết tuổi thọ đi đầu thai, chắc hắn sẽ lại gọi ta đi uống trà mất. Nại Hà, thả cô ta ra đi.”
Lần này Nại Hà không nói gì, hắn hơi thả lỏng tay, một đầu xiềng xích rơi khỏi tay hắn, xiềng xích xích nơi tay Phong Quang cũng biến mất.
Phong Quang lấy lại được tự do suýt nữa muốn ngửa mặt lên trời hú dài, cô nhỏ giọng nói: “Coi như các người vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp…”
Cô nói rồi còn rất bất mãn liếc người đàn ông tóc trắng quần áo đen đó, kết quả người ta căn bản không để ý đến cô. Ở trong địa bàn của người khác thì phải biết nhún nhường, cô nhịn, cố gắng bày ra thái độ hiền lành hỏi Mạnh Bà: “Vậy thì… tôi phải trở về thế nào?”
Cô sợ mình còn không về nữa, cơ thể của cô sẽ bị người ta đưa vào nhà xác mất!
“Trở về thế nào hả…” Mạnh Bà liếc Nại Hà: “Nại Hà, đưa cô ấy về đi.”
Nại Hà xoay người rời đi: “Con không rảnh.”
“Này, thằng nhóc này, con...” Mạnh Bà lại tức giận đập bàn.
Bên cạnh có một quỷ sai an ủi: “Đừng tức giận, đừng tức giận. Mạnh Bà không phải bà không biết, Nại Hà cậu ta lại không phải là quỷ sai. Lần này không đủ người, nếu không phải khuyên can mãi cậu ta mới đi một chuyến, chỉ sợ cậu ta sẽ vẫn làm tổ trong biển hoa bỉ ngạn không ra ngoài nữa.”
“Đúng vậy, không dễ dàng gì mới nhờ được nó đến nhân gian một chuyến, kết quả lại bắt sai linh hồn về!”
“Nại Hà không nhớ được mặt, lại không phải là người có chuyên môn, bắt nhầm cũng có thể hiểu được.”
“Có thể hiểu cái rắm! Nhìn cái bộ dạng nó đi.” Mạnh Bà vỗ tiểu quỷ sai đi tới gần, đứng đối diện với Phong Quang đang không biết làm thế nào nói: “Người dẫn cô tới địa phủ là Nại Hà, vậy chỉ có thể do nó đưa cô ra thôi. Tôi không định để cho cô đầu thai, nhưng có thể trở lại dương gian hay không thì phải xem cô có thể kêu Nại Hà đưa cô trở về không.”
“…Nhất định phải tìm anh ta mới có thể đưa tôi trở về à?”
“Thật ra thì cũng có thể tìm Diêm Vương giúp đỡ…” Nghĩ đến vị lãnh đạo trực tiếp kia, Mạnh Bà che ngực nằm bò trên bàn: “Ôi chao, vừa nghĩ đến cái người nghiêm túc không bình thường đó là tôi đau dạ dày rồi…”
Thứ bà che căn bản không phải dạ dày, mà là ngực biết không hả?
Phong Quang cố nhịn không nói ra, chỉ cảm thấy nhìn điệu bộ của Mạnh Bà thì nói không chừng Diêm Vương còn khó giải quyết hơn cái người đàn ông tên là Nại Hà đó. Cô cắn răng, thầm nghĩ mình đúng là xui xẻo mười tám đời rồi, sau đó xoay người đuổi theo hướng Nại Hà biến mất.
Đi xuống cầu gỗ lim là đến một biển hoa bỉ ngạn trải dài vô tận, đứng trong biển hoa, lại nhìn ra phía xa, trong hoàn cảnh u ám thế này, càng giống nhìn thấy một biển máu tươi đẹp.
Phong Quang nhìn thấy con bướm màu đen tình cờ bay qua, cánh của bọn chúng gần như trong suốt, có cảm giác xinh đẹp đến quỷ dị, giống như Nại Hà, mặc dù cất giấu tất cả sự sắc sảo nhưng vẫn vô tình làm cho người ta chú ý.
Bình luận facebook