Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1891
Chương 1891: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (10)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang lại trực tiếp cầm gối đầu trên giường ném qua, “Hóa ra là ngươi!”
“Phong Quang đang nói gì?” Hắn nhẹ nhàng đón được gối đầu cô ném đến đây, dáng vẻ vô tội lập tức khiến người ta không kìm được mà hoài nghi liệu có phải mình đã hiểu lầm hắn hay không.
Hiểu lầm mới là gặp quỷ!
Suốt 160 năm qua, cũng chỉ có một người dám kêu cô là bé rồng con mà thôi!
“Ngư Côn!” Cô lớn tiếng gọi ra cái tên này.
Đúng vậy, hắn cũng là người của Vô Vọng Thiên, vậy hắn tham dự vào việc tuyển chọn đệ tử mới của Vô Vọng Thiên cũng là chuyện bình thường, huống chi chính hắn cũng từng thừa nhận, hắn có trình độ ảo thuật rất cao. Chỉ bởi vì trong truyền thuyết, Vô Nhai đều là một người thích đơn độc, không thích lo chuyện gì, hoạt động nào hắn cũng đều không tham gia, nên tự nhiên cũng không thể nào tham dự vào việc tuyển chọn đệ tử mới của Vô Vọng Thiên.
Tuy nói là không thể, nhưng lại không có nghĩa là hoàn toàn không thể.
“Nếu đồ nhi ngoan muốn gọi vi sư là Ngư Côn, vậy cũng không phải là không thể.”
Nhìn xem, hắn căn bản còn không hề phản bác.
Phong Quang giậm chân, “Ảo cảnh Lạc Nhật Thôn kia là do ngươi bố trí, Ngư Côn kia cũng là ngươi, có phải không!?”
“Phong Quang nói không sai.” Hắn thoải mái thừa nhận, lại cười hết sức đẹp đẽ đơn thuần, “Ta cũng đã nói, ta và Phong Quang sẽ gặp lại.”
Tuy rằng nói Vô Nhai không tham dự vào chuyện lớn nhỏ của Vô Vọng Thiên, nhưng tuyển chọn đệ tử mỗi năm đều là do những người khác nhau tạo nên ảo cảnh để kiểm tra những đệ tử đó, năm nay liền đến phiên Vô Nhai. Vô Nhai đã trốn việc mấy trăm năm, lần này nếu không phải Vân Tích đạo trưởng nói lời khẩn thiết, hắn thật ra cũng tính tiếp tục bỏ bê công việc.
Phong Quang nghĩ kỹ mọi chuyện xong, cô liền nổi nóng, “Ngươi vẫn luôn chơi xỏ ta!”
Khi ở Lạc Nhật Thôn, hắn luôn có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh cô, cũng luôn lôi kéo cô tham dự mọi chuyện như thế, chẳng qua cũng để thuận lợi tiến hành kiểm tra thôi.
Vô Nhai lại thở dài một tiếng, “Ta có từng chơi xỏ Phong Quang sao? Nàng muốn vào Vô Vọng Thiên, không phải ta đã để nàng vào được à? Nàng muốn theo đuổi Vô Nhai Quân, chẳng phải ta liền đến đứng trước mặt nàng sao? Hay là... thật ra Phong Quang lại thích Ngư Côn hơn một chút.”
“Ta!” Cô nghẹn họng, không nói nên lời.
Vô Nhai đi đến trước mặt cô, lại cười mà chọc sừng cô, “Trang Chu mộng hồ điệp*, giống như một giấc mộng, mà Côn, lại giống như thần vật sống trong ảo cảnh đó. Phong Quang có thể coi Ngư Côn như một ảo cảnh. Nếu không thể, vậy Vô Nhai cũng là Ngư Côn.”
(*) Trang Chu mộng hồ điệp: Điển tích thường dùng trong văn chương Trung Quốc xưa, vốn là đoạn văn trong sách của Trang Tử. Nội dung (theo bản dịch của Nguyễn Hiến Lê): “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá“.”
Phong Quang dừng một chút, “Ta không rõ...”
“Phong Quang không rõ điều gì?”
“Nếu Ngư Côn cũng là ngươi, vì sao Vô Nhai và Ngư Côn lại có thể khác biệt lớn như vậy?” Ngư Côn là một công tử ca mặt dày có vẻ không học vấn không nghề nghiệp, nhưng Vô Nhai lại như một cao nhân lánh đời tuấn dật tao nhã, cho dù tính tình hắn ác liệt đến khác thường.
“Phần lớn người đời đều không dễ hiểu, chỉ thấy bề ngoài, không thấy bản chất bên trong.” Hắn chậm rãi nói: “Cái gọi là bề ngoài, chung quy chỉ là những gì mắt thường chứng kiến, có gì tương đồng, có gì khác biệt, người ngoài rốt cuộc cũng không nhìn thấu được cốt tủy bên trong.”
“Vậy cốt tủy của ngươi thì sao?” Phong Quang truy hỏi: “Ngươi rốt cuộc là loại người gì?”
Ngư Côn vô lại là hắn, Vô Nhai cao nhã cũng là hắn, hắn còn những mặt mà cô chưa biết, có lẽ nên nói, đó là những mặt cô không nên tìm hiểu.
Vô Nhai lại cười, hắn giơ tay, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, thấp giọng nỉ non: “Ta rốt cuộc là loại người gì... Ta cũng không biết. Nhưng Phong Quang có thể từ từ tìm hiểu nghiên cứu vấn đề này. Ta chỉ cho phép một mình Phong Quang có đặc quyền đó.”
“Nếu ta chọc ngươi tức giận... có phải ngươi lại muốn ném ta từ trên núi xuống không?”
“Không đâu.” Hắn cười nói, lại thì thầm, “Ta không nỡ.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Phong Quang đang nói gì?” Hắn nhẹ nhàng đón được gối đầu cô ném đến đây, dáng vẻ vô tội lập tức khiến người ta không kìm được mà hoài nghi liệu có phải mình đã hiểu lầm hắn hay không.
Hiểu lầm mới là gặp quỷ!
Suốt 160 năm qua, cũng chỉ có một người dám kêu cô là bé rồng con mà thôi!
“Ngư Côn!” Cô lớn tiếng gọi ra cái tên này.
Đúng vậy, hắn cũng là người của Vô Vọng Thiên, vậy hắn tham dự vào việc tuyển chọn đệ tử mới của Vô Vọng Thiên cũng là chuyện bình thường, huống chi chính hắn cũng từng thừa nhận, hắn có trình độ ảo thuật rất cao. Chỉ bởi vì trong truyền thuyết, Vô Nhai đều là một người thích đơn độc, không thích lo chuyện gì, hoạt động nào hắn cũng đều không tham gia, nên tự nhiên cũng không thể nào tham dự vào việc tuyển chọn đệ tử mới của Vô Vọng Thiên.
Tuy nói là không thể, nhưng lại không có nghĩa là hoàn toàn không thể.
“Nếu đồ nhi ngoan muốn gọi vi sư là Ngư Côn, vậy cũng không phải là không thể.”
Nhìn xem, hắn căn bản còn không hề phản bác.
Phong Quang giậm chân, “Ảo cảnh Lạc Nhật Thôn kia là do ngươi bố trí, Ngư Côn kia cũng là ngươi, có phải không!?”
“Phong Quang nói không sai.” Hắn thoải mái thừa nhận, lại cười hết sức đẹp đẽ đơn thuần, “Ta cũng đã nói, ta và Phong Quang sẽ gặp lại.”
Tuy rằng nói Vô Nhai không tham dự vào chuyện lớn nhỏ của Vô Vọng Thiên, nhưng tuyển chọn đệ tử mỗi năm đều là do những người khác nhau tạo nên ảo cảnh để kiểm tra những đệ tử đó, năm nay liền đến phiên Vô Nhai. Vô Nhai đã trốn việc mấy trăm năm, lần này nếu không phải Vân Tích đạo trưởng nói lời khẩn thiết, hắn thật ra cũng tính tiếp tục bỏ bê công việc.
Phong Quang nghĩ kỹ mọi chuyện xong, cô liền nổi nóng, “Ngươi vẫn luôn chơi xỏ ta!”
Khi ở Lạc Nhật Thôn, hắn luôn có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh cô, cũng luôn lôi kéo cô tham dự mọi chuyện như thế, chẳng qua cũng để thuận lợi tiến hành kiểm tra thôi.
Vô Nhai lại thở dài một tiếng, “Ta có từng chơi xỏ Phong Quang sao? Nàng muốn vào Vô Vọng Thiên, không phải ta đã để nàng vào được à? Nàng muốn theo đuổi Vô Nhai Quân, chẳng phải ta liền đến đứng trước mặt nàng sao? Hay là... thật ra Phong Quang lại thích Ngư Côn hơn một chút.”
“Ta!” Cô nghẹn họng, không nói nên lời.
Vô Nhai đi đến trước mặt cô, lại cười mà chọc sừng cô, “Trang Chu mộng hồ điệp*, giống như một giấc mộng, mà Côn, lại giống như thần vật sống trong ảo cảnh đó. Phong Quang có thể coi Ngư Côn như một ảo cảnh. Nếu không thể, vậy Vô Nhai cũng là Ngư Côn.”
(*) Trang Chu mộng hồ điệp: Điển tích thường dùng trong văn chương Trung Quốc xưa, vốn là đoạn văn trong sách của Trang Tử. Nội dung (theo bản dịch của Nguyễn Hiến Lê): “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá“.”
Phong Quang dừng một chút, “Ta không rõ...”
“Phong Quang không rõ điều gì?”
“Nếu Ngư Côn cũng là ngươi, vì sao Vô Nhai và Ngư Côn lại có thể khác biệt lớn như vậy?” Ngư Côn là một công tử ca mặt dày có vẻ không học vấn không nghề nghiệp, nhưng Vô Nhai lại như một cao nhân lánh đời tuấn dật tao nhã, cho dù tính tình hắn ác liệt đến khác thường.
“Phần lớn người đời đều không dễ hiểu, chỉ thấy bề ngoài, không thấy bản chất bên trong.” Hắn chậm rãi nói: “Cái gọi là bề ngoài, chung quy chỉ là những gì mắt thường chứng kiến, có gì tương đồng, có gì khác biệt, người ngoài rốt cuộc cũng không nhìn thấu được cốt tủy bên trong.”
“Vậy cốt tủy của ngươi thì sao?” Phong Quang truy hỏi: “Ngươi rốt cuộc là loại người gì?”
Ngư Côn vô lại là hắn, Vô Nhai cao nhã cũng là hắn, hắn còn những mặt mà cô chưa biết, có lẽ nên nói, đó là những mặt cô không nên tìm hiểu.
Vô Nhai lại cười, hắn giơ tay, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, thấp giọng nỉ non: “Ta rốt cuộc là loại người gì... Ta cũng không biết. Nhưng Phong Quang có thể từ từ tìm hiểu nghiên cứu vấn đề này. Ta chỉ cho phép một mình Phong Quang có đặc quyền đó.”
“Nếu ta chọc ngươi tức giận... có phải ngươi lại muốn ném ta từ trên núi xuống không?”
“Không đâu.” Hắn cười nói, lại thì thầm, “Ta không nỡ.”
Bình luận facebook