Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Chương 41 Cỏ Tinh Nguyệt
Nhìn hànhđộng này của Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh biết rằng sự đói khát trong linh hồn của hắn ta sắp không chịu nổi nữa.
“Thu liễm lại một chút, đừng quên con đường ngươi đi sau này”, Cố Thiên Mệnh dùng đạo âm thanh cực kỳ nhỏ, hung hãn đánh thẳng vào tim Yến Hàn.
“Chủ thượng, thật xin lỗi, ta biết sai rồi”, nghe được lời khuyên nhủ của Cố Thiên Mệnh, Yến Hàn giật mình, vội vàng giải thích, cảm giác khát máu khi cũng giảm đi phân nửa.
Con đường tu đạo của quỷ, kiêng kị nhất chính là cướp đoạt sinh mạng của người khác, hút máu ăn thiịt. Nếu không sau này trải qua chín lần độ kiếp thiên đạo, chắc chắn sẽ nhiễm phải nhân quả sinh tử, khó mà vượt qua được.
“Hiểu được thì tốt”, thái độ của Yến Hàn khiến Cố Thiên Mệnh khá hài lòng.
Rất nhanh, Ôn Nhược Mai của tửu lầu liền bưng lên một ít rượu và thức ăn cho Yến Hàn và Cố Thiên Mệnh.
Đợi ở trong Kiếm Khư cả mười ngày, ngày nào hắn cũng chỉ ăn lương khô, Cố Thiên Mệnh cảm thấy miệng mình khô khốc, hôm nay trở lại trấn Trần Sa, đương nhiên phải thưởng thức chút rượu và thức ăn để tìm lại vị giác.
Thế là, Cố Thiên Mệnh bắt đầu ăn thịt uống rượu, mà Yến Hàn bên cạnh chỉ yên lặng ngồi thẳng không nhúc nhích. Một màn này khiến Ôn Nhược Mai cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng có chút hiếu kỳ thầm nói: “Đúng là một người kỳ lạ”.
Yến Hàn chính là một thể linh hồn, không có thực thể, căn bản không thể ăn cơm uống rượu. Trăm năm qua hắn ta không hề động vào rượu thịt, hôm nay lại chỉ có thể nhìn là không được thưởng thức, trong lòng khỏi nói khó chịu nhường nào.
“Tiểu thư, hay là chúng ta quay về đi. Ở chỗ này thôi mà ta cũng có thể cảm giác kiếm ý kinh khủng trong Kiếm Khư kia. Nếu chúng ta thật sự bước vào đó sợ rằng không ổn lắm”, ở bàn bên, một nam tử tầm 30 tuổi nói với cô gái trẻ bên cạnh.
“Không được, ta nhất định phải vào trong Kiếm Khư, bắt buộc phải tìm được cỏ Tinh Nguyệt để chữa trị vết thương cho phụ thân ta”, cô gái trẻ không cam lòng nắm chặt quyền, khẽ cắn răng nói.
Cỏ Tinh Nguyệt?
Cố Thiên Mệnh loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của bàn bên, sau đó lạnh lùng cầm rượu ngon trong tay một hơi cạn sạch.
Rượu trong ly đã uống cạn, Cố Thiên Mệnh chậm rãi đứng dậy, sau đó thờ ơ liếc nhìn hai nam một nữ ở bàn bên cạnh, khoan thai nói: “Nếu các người đến tìm cỏ Tinh Nguyệt, ta khuyên các người có thể trở về rồi”.
Hửm?
Cô nương bàn bên ngay lập tức ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt nàng ta thoắt cái đỏ bừng tựa đóa phù dung mới nhú khỏi mặt nước với đôi mắt trong veo như tia nắng ban mai.
“Tại sao?”, cô nương theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, xinh đẹp mà lạnh lùng hỏi.
“Tử khí trong Kiếm Khư lan tràn, sẽ không thể nuôi dưỡng ra cỏ Tinh Nguyệt”, Cố Thiên Mệnh khẽ quét mắt về phía cô nương kia, mang theo chút nhẫn nại mà trả lời.
Linh thảo miểu dược phân thành cửu phẩm với nhất phẩm là thấp nhất. Cỏ Tinh Nguyệt chỉ là linh thảo nhị phẩm, không được liệt vào hàng quý giá, nhưng cũng không khó tìm.
Cố Thiên Mệnh vốn dĩ không có ý định xen vào chuyện của người khác, nhưng nghe thấy cô gái này muốn dùng cỏ Tinh Nguyệt để cứu chữa cho người lớn tuổi trong nhà nên mới mở lời nhắc nhở, về phần nàng ta có nghe theo hay không thì lại là chuyện của nàng ta rồi.
“Sao ngươi biết?”, cô gái có chút không vừa lòng hỏi ngược lại.
Nhận được thái độ này, Cố Thiên Mệnh chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, cũng lười phải giải thích thêm. Đối với hắn mà nói, có thể mở miệng cảnh cáo một câu đã không tệ, hà tất phải lãng phí thời gian dây dưa với nàng ta.
Cố Thiên Mệnh không nhiều lời, chỉ thong dong rảo bước về phía ông lão ở góc tường.
Cô gái thấy vậy có chút tức giận đỏ cả mặt, muốn cùng Cố Thiên Mệnh lí luận một phen nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Cô nương, nếu các người muốn tiến vào Kiếm Khư kiếm cỏ Tinh Nguyệt, ta khuyên ngươi vẫn nên chớ phí tâm”, đúng lúc này, Ôn Nhược Mai, người đang đợi ở bên cạnh bước tới và nói: "Ta và ông nội đã tới trấn Trần Sa này gần mười năm, chưa từng nghe nói cỏ Tinh Nguyệt mọc ở Kiếm Khư, e rằng tin tức của cô nương nhầm lẫn rồi”.
“Cái này… không thể nào, trong Kiếm Khư nhất định có cỏ Tinh Nguyệt”, cô gái siết chặt nắm đấm, kiên định thốt ra lời này.
“Cô nương, giống như những gì vị công tử kia nói, cỏ Tinh Nguyệt sinh sôi trong môi trường có linh khí ôn hòa, mà Kiếm Khư lại tràn ngập tử khí, tuyệt đối không thể có cỏ Tinh Nguyệt”, gương mặt Ôn Nhược Mai mang theo ý cười nhẹ nhàng đáp lại.
“Thực sự… không có sao”, nghe được lời này của Ôn Nhược Mai, đôi mắt đẹp của cô gái chậm rãi lộ nét ảm đạm, nàng ta chỉ tình cờ nghe được khắp nơi trong Kiếm Khư trải đầy cơ duyên, nên nghĩ ắt hẳn sẽ có linh thảo nhị phẩm.
Chương 42 Chỉ có duy nhất một người thực sự xứng đáng
Nhưng hiện tại xem ra cỏ Tinh Nguyệt thực sự không có duyên với nàng ta.
Cô gái nghĩ tới đây thì răng ngà khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, quay đầu nói với hai người đàn ông đi cùng: "Nếu đã như vậy, chúng ta trở về thôi! Xem xem có cách nào khác không”.
“Vâng thưa tiểu thư”, hai người đàn ông vội vàng đáp lời, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiến vào Kiếm Khư thực sự quá nguy hiểm, sơ suất liền phải bỏ mạng tại đây.
Cô gái không chần chừ, trả tiền đồ ăn xong liền định rời khỏi trấn Trần Sa.
Trước khi rời đi còn sâu xa nhìn bóng dáng của Cố Thiên Mệnh một cái.
Trong thoáng chốc tửu lâu lại khôi phục lại sự yên lặng, lộ ra sự tĩnh mịch.
Cố Thiên Mệnh dạo bước về phía ông lão với mái đầu bạc trắng đang mài giũa sắt nặng trong tửu lâu, sau đó thấp giọng hỏi: "Lão nhân gia, ông đang làm gì vậy?”
Ông lão không nói, vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Ôn Nhược Mai thấy vậy vội vàng đi tới vài bước, mỉm cười nói với Cố Thiên Mệnh: "Công tử, ông nội ta có tuổi, tai nghe không tốt lắm”.
Nhưng Cố Thiên Mệnh chẳng đoái hoài tới nàng ta.
Hành động của hắn khiến nàng ta có chút gấp gáp nhưng lại không có cách nào ngăn cản. Nàng ta đã nói như vậy là muốn hắn chớ so đo với ông nội mình, ai biết hắn tựa hồ bỏ ngoài tai.
Yến Hàn, kẻ đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh lại lặng lẽ nhìn một màn này, đối với hắn mà nói, Cố Thiên Mệnh chính là sự tồn tại phi thường, tất cả đều có đạo lí của hắn.
“Lão nhân gia, ông đang mài kiếm sao?”, Cố Thiên Mệnh thoáng trầm ngâm rồi tiếp tục gặng hỏi.
Hắn đã lặng lẽ quan sát ông lão này rất lâu và cảm nhận được một tia kiếm khí yếu ớt không dễ phát hiện từ trong đó, bởi vậy mới bước tới nói ra những lời này.
Nghe được hai chữ ‘mài kiếm’, ông lão mặc quần áo vải bố dường như sửng sốt trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.
“Lão nhân gia, ông cảm thấy kiếm quan trọng hay người sử dụng nó quan trọng hơn?”, Cố Thiên Mệnh trầm mặc một hồi, hắn nhìn chằm chằm ông lão, tiếp tục thản nhiên hỏi.
Một lúc lâu sau vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ ông lão, hắn bèn không muốn bám riết nữa.
“Công tử, ông nội ta có chút không bình thường, ngươi đừng nhiều lời với ông ấy nữa, vẫn nên dùng bữa đi thôi!”, khóe môi Ôn Nhược Mai không kìm được lộ ra chút bất đắc dĩ.
Cố Thiên Mệnh gật gật đầu với nàng ta, coi như đáp lại.
Khoảnh khắc hắn xoay người thì bất chợt, giọng nói thô khàn bật ra từ trong miệng ông lão kia: "Kiếm, quan trọng. Người dùng kiếm cũng trọng yếu như nhau”.
Cuối cùng cũng chịu nói rồi sao?
Đáy mắt Cố Thiên Mệnh xẹt qua một tia thích thú, sau đó quay đầu nhìn lại, nói với ông lão: "Lão nhân gia, ông mài miếng sắt nặng hiếm có này là muốn luyện thành một thanh bảo kiếm tuyệt thế sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Cố Thiên Mệnh, ông lão lại rơi vào khoảng lặng, ông ta không trả lời, như cũ cúi đầu mài giũa miếng sắt trong tay.
“Lão nhân gia, ta thấy hơi thở ông trầm sâu, lòng bàn tay có vết chai, khi mài sắt tự lay động một luồng kiếm khí, ông ắt hẳn là một bậc thầy luyện khí tài tình!”, với tầm nhìn của kiếp trước, Cố Thiên Mệnh không cho rằng ông lão mài sắt trước mắt này là một nhân vật đơn giản: "Chắc ông luyện kiếm đã vài năm, không biết có mấy ai có thể xứng với bảo kiếm kinh hãi thế tục mà ông tôi luyện ra?”
Lời này của Cố Thiên Mệnh vừa vang lên, bầu không khí tĩnh lặng bức bối lập tức bao trùm toàn bộ tửu lâu.
Đại sư luyện khí đỉnh cao!
Thân thể Yến Hàn đột nhiên run lên, hắn chẳng mảy may hoài nghi lời nói ra từ miệng Cố Thiên Mệnh, trong lòng lập tức cuộn trào vô số sóng to gió lớn.
Trong phạm vi trăm nước có rất ít người có thể đạt được danh xưng đại sư này, phàm là người có thành tựu như vậy trong một lĩnh vực, có ai không phải là nhân vật nổi danh thiên hạ, tất cả quốc vương đều đối đãi thịnh trọng.
Yến Hàn chưa từng nghe qua cái danh đại sư đỉnh cấp này, nhưng hắn từng nghe tới, là hàng trăm năm trước…
Ôn Nhược Mai ở bên cạnh cũng sửng sốt, nàng ta từ nhỏ đã cùng ông nội lang bạt bốn phương, cũng trải qua những ngày tháng bữa đói bữa no.
Trong mắt nàng ta, ông nội chỉ là một ông lão già nua, ngày nào cũng mài một cục sắt đen khổng lồ từ sáng đến tối, tuy lòng mang đầy ngờ vực nhưng lâu dần cũng thành quen, hoàn toàn chỉ coi đây là sở thích của ông mà thôi.
Nhưng hôm nay từ trong miệng Cố công tử, ông nội sao có thể lắc mình biến thành đại sư luyện khí đỉnh cấp gì đó đây?
Ôn Nhược Mai choáng váng một lúc mới hoàn hồn lại, nàng ta cho rằng Cố Thiên Mệnh chắc chắn đã bị dáng vẻ kỳ quái của ông nội dọa sợ.
Khi nàng ta vừa định giải thích với hắn rằng ông nội nhà mình chỉ là một ông lão bình thường, thì ông ta lại dừng lại động tác trên tay, chậm chạp ngước cằm và nhìn thẳng về phía Cố Thiên Mệnh với ánh mắt sâu thẳm như vực.
“Cho đến ngày hôm nay, chỉ có duy nhất một người thực sự xứng đáng với bảo kiếm mà lão phu rèn ra”.
Chương 43 Độc Cô Thương
“Cho đến ngày hôm nay, chỉ có duy nhất một người thực sự xứng đáng với bảo kiếm mà lão phu rèn ra”.
Ông lão không nhanh không chậm khàn khàn lên tiếng.
Con ngươi của ông ta vốn dĩ trống rỗng, nhưng dường như bên trong là vực sâu ngàn trượng, có thể nuốt chửng tâm trí con người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tuy nhiên, Cố Thiên Mệnh lại không sợ mà nhìn chằm chằm vào ông lão, trịnh trọng nói: "Không biết là ai lại có thể được lão nhân gia khen ngợi như vậy”.
“Độc Cô Thương”.
Ông lão trầm ngâm hồi lâu, trong mắt thoáng qua tia khâm phục, sau đó trầm giọng nói.
Yến Hàn ở một bên lẳng lặng quan sát nghe thấy vậy, khiếp sợ vạn phần trực tiếp từ trên ghế nhảy lên, biểu cảm kinh hãi đến cực điểm của hắn không chút che giấu nhìn về phía ông lão.
Độc Cô Thương
Yến Hàn kinh hãi vạn trạng, toàn thân có chút run rẩy, cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong của hắn ta dưới cái tên này thật nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
“Kiếm... kiếm tôn, Độc Cô Thương”. Yến Hàn ẩn nấp dưới áo choàng đen thì thầm.
Nghe đến cái tên này, Yến Hàn tựa như trở lại với cảnh tượng hơn 100 năm trước.
Một kiếm đó, rực rỡ nhưng tràn ngập tử khí, khiến một tòa hoàng thành biến thành đống đổ nát trong chớp mắt.
Một kiếm đó, sắc bén lại thê lương đến như vậy, khiến cho trăm ngàn vạn sinh sinh biến thành vong hồn ác quỷ.
Một kiếm đó, hàn mang che khuất bầu trời, trực tiếp xông đến Cửu Tiêu, kiếm vực 3000 dặm phá đất mở ra, khiến sinh linh trăm nước hoảng sợ phủ phục.
Yến Hàn vĩnh viễn cũng không quên được uy phong của một kiếm kia, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy đạo kiếm bổ nhào về phía mặt đất, nhưng không cách nào né tránh được nó, từ đó dần chết đi. Nếu không phải cơ duyên trùng hợp, hắn ta có được Vòng Phệ Hồn, chỉ sợ ngay cả thể linh hồn cũng không thể ngưng tụ được.
Nếu như Độc Cô Thương trong miệng ông lõa kia là vị 100 năm trước, vậy thân phận của ông ta...thật không đơn giản như người ta nói nữa.
Nghe đồn, bảo kiếm trong tay kiếm tôn được chế tạo bởi một vị luyện khí sư hàng đầu, luyện kiếm mất khoảng 10 năm, hơn nữa hao phí vô số tài nguyên mới tôi luyện ra một thanh bảo kiếm kinh hãi thế nhân như vậy.
Mà ông lão mặc áo vải thô, toàn thân gầy gò không chút sức sống trước mắt này chính là vị luyện khí đại sư hàng đầu 100 trước?
Vào giờ phút này, hắn ta cảm thấy đầu mình có chút mơ hồ, cổ họng không ngừng chuyển động, tựa hồ đang cố gắng đè nén rung động trong nội tâm của mình.
Ôn Nhược Mai chưa bao giờ nghe thấy ông nội mình nhắc tới Độc Cô Thương, cô ta không hiểu ý tứ trong đó, cho nên cũng không có phản ứng gì cả, chỉ là có chút không rõ nên cứ nhìn chằm chằm vào ông lão và Cố Thiên Mệnh.
“Độc Cô Thương...”, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm mấy lần, sau đó tựa như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt có chút kinh ngạc hỏi: "Nhưng vị kia hơn trăm năm trước đã...”
“Ừ”, ông lão nhìn Cố Thiên Mệnh, chậm rãi gật đầu.
Thoáng cái, ngay cả Cố Thiên Mệnh cũng rơi vào trầm mặc, mí mắt trầm xuống vài phần.
Độc Cô Thương, chính là tuyệt thế kiếm tôn uy danh trăm năm trước, cũng là người tạo ra Kiếm Khư ba ngàn dặm.
Mặc dù không ai biết tung tích của ông ấy, người đời thường nói ông ấy đã bị giết bởi ma quỷ, nhưng truyền thuyết về Độc Cô Thương đã truyền đi mọi ngóc ngách của hàng trăm đất nước. Tên của ông ấy như thể một thanh kiếm sắc nhọn treo trên đầu của triều đại hoàng gia, uy danh lay trời.
Uy vũ kiếm tôn, thiên hạ ai không biết?
Thế nhân chỉ biết kiếm tôn, nhưng rất ít người biết tên thật của ông ta.
Độc Cô Thương, người như tên, một người một kiếm, cô độc tiêu dao, cho dù thiên hạ vô địch, không ai đỡ được một kiếm kia, nhưng hồng nhan lại sớm qua đời, chỉ còn lại ông ta một thân một mình.
Ngay từ đầu, Cố Thiên Mệnh chỉ đoán ông già trước mặt này là một vị luyện khí sư, chưa từng nghĩ rằng ông ấy lại là người chế tạo bảo kiếm cho kiếm tôn trăm năm trước, điều này ngược lại có chút ngoài ý muốn.
“Không biết lão nhân gia cả đời này đã mài được bao nhiêu thanh bảo kiếm?”, với tâm tính của Cố Thiên Mệnh, rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình thản.
Ông lão trầm giọng nói: "Cộng thêm khối sắt trong tay ta thì tổng cộng có tám thanh”.
“Nói cách khác, trước đó, làm lão nhân gia người hài lòng tổng có bảy thanh bảo kiếm, ngoại trừ vị trăm năm trước kia ra, còn sáu thanh kiếm lưu lạc ở nơi nào vậy?”, Cố Thiên Mệnh mở miệng hỏi.
“Anh bạn nhỏ, ngươi hỏi hơi nhiều rồi”, ông lão hừ lạnh một tiếng, dường như có chút không muốn trả lời.
Ông lão đã cố gắng hết sức để mài giũa bảo kiếm, chính là hy vọng có người đủ sức tiếp nhận nó, khiến cho kiếm ông ta làm được vang danh thiên hạ. Thật đán tiếc, nhiều năm như vậy lại chỉ có một người đủ điều kiện để sử dụng thanh kiếm ông ta tạo ra, thật sự đáng buồn.
“Lão nhân gia chớ tức giận, ta hỏi nhiều như vậy chỉ hi vọng người có thể vì ta mà mài một thanh kiếm thôi”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt cười một tiếng, dùng một loại ngữ khí cực kỳ khẳng định nói.
“Vì ngươi mài kiếm?”, ông lão nghe Cố Thiên Mệnh nói, không khỏi ngẩn người, sau đó nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng, ngửa đầu cười to: "Ha ha ha, anh bạn nhỏ, lão phu thấy ngươi không có sự phù phiếm bốc đồng của đám người trẻ tuổi, mới nói với ngươi nhiều như vậy”.
Tiếng cười của ông lão đầy khinh miệt, coi thường và thoáng qua một chút buồn.
“Lão nhân gia, ta không nói đùa với người”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng cười nhạt nói.
Chương 44 Ngươi dựa vào đâu để làm ta đúc kiếm cho ngươi
Ông lão tựa hồ cảm nhận được hơi thở bình tĩnh và cao ngạo của Cố Thiên Mệnh, ông ta chậm rãi cúi đầu, không còn cười nữa mà hơi híp mắt, khàn giọng nói: "Dám nói ra lời cuồng ngạo, muốn lão phu mài kiếm cho ngươi, ngươi dựa vào cái gì?”
“Ta sẽ dùng thanh kiếm của người chém giết hết kẻ thù trên thế gian. Ta sẽ sử dụng thanh kiếm người luyện ra để vang danh thiên hạ, ta sẽ dùng thanh kiếm người dốc hết tâm huyết chế tạo bước lên đỉnh cao của trăm đế quốc, không phụ uy danh của bảo kiếm”.
Đột nhiên, Cố Thiên Mệnh hai tay chắp sau lưng, một cỗ khí phách thanh cao ngạo nghễ phóng lên trời, mỗi câu chữ đều sắc bén như đao.
Ông lão ngẩn người, đôi mắt thâm thúy hơi co lại, như thể nhìn thấy cố nhân cầu kiếm của mình trăm năm trước...
Năm đó, cũng có một thanh niên cao ngạo chính trực đứng trước mặt mình, nói với ông lão: "Ta muốn ông đúc một thanh bảo kiếm cho ta”.
“Lý do”.
Người thanh niên trẻ trầm giọng nói: "Báo thù”.
“Kiếm ta đúc, tất cả đều là tuyệt thế chi kiếm, ngươi không giữ nổi đâu”.
Người trẻ tuổi kiên định nói: "Bây giờ không giữ nổi, nhưng mười năm sau, ta chắc chắn không phụ uy danh của kiếm”.
“Ngươi dựa vào đâu để làm ta đúc kiếm cho ngươi”.
Người thanh niên nắm quyền, ngạo nghễ trả lời
: "Ta sẽ dùng thanh kiếm ông tạo ra, giết hết những kẻ ngăn cản mình, để cho bảo kiếm của ông, vang danh trăm nước”.
“Được,10 năm sau, ngươi đến đây lấy kiếm, hi vọng ngươi có thể làm được điều mình nói”, đại sư luyện kiếm trầm ngâm một hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều, trả lời người trẻ tuổi trước mặt.
Sau đó, luyện khí sư đã làm việc chăm chỉ trong mười năm, mài giũa bảo kiếm. Ông ấy tin rằng người trẻ tuổi đó nhất định sẽ trở lại, và hi vọng người đó có thể thực hiện lời hứa của mình, làm cho thanh kiếm uy danh tứ phương.
Mười năm sau, người thanh niên không phụ sự mong đợi của luyện khí sư, hắn ta trở lại, nhưng khuôn mặt không còn non nớt như năm đó nữa, hắn ta đã thực sự trưởng thành.
Hắn ta nhìn thanh kiếm cắm trên mặt đất, tỏa ánh sáng lấp lánh, nói với luyện khí sư: "Kiếm tốt, ta sẽ hoàn thành lời hứa của mình, để cho thanh kiếm này bước lên đỉnh cao, người người nhớ đến”.
Luyện khí sư không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi xách kiếm ra đi. Ông đã không nói với người đó cái giá mà mình phải trả khi đúc thanh kiếm đó, cũng không bắt hắn ta trả tiền công.
Bởi vì, kiếm của ông ta là vô giá!
Người trẻ tuổi cũng không hỏi về giá của thanh kiếm, bởi vì hắn ta biết rằng, thù lao cao nhất có thể trả cho đại sư là khiến thanh kiếm của ông ấy vang danh thiên hạ.
Qua không bao lâu, bóng dáng người thanh niên cầm bảo kiếm xuất hiện ở một tòa thành của một hoàng triều thịnh vượng.
Vì vậy, tên tuổi của người thanh niên đã truyền đi khắp trăm quốc.
Người đời tôn hắn ta là--- kiếm tôn.
Kiếm của kiếm tôn, uy áp tứ phương, cường giả thiên hạ không ai không biết.
Người thanh niên kia đã hoàn thành lời hứa cửa mình, truyền danh thiên hạ, áp đảo Cửu Châu. Hắn ta nhìn về nơi xa xăm, nơi mà luyện khí sư đang ở, nâng kiếm lên trời, kinh thiên động địa.
Luyện khí sư cảm nhận được thanh kiếm mình đúc, phát hiện ra kiếm khí ngút trời, nhìn về phía xa thì thào: "Độc Cô Thương, lời hứa của ngươi với ta, hoàn thành rồi...”
Lời của Cố Thiên Mệnh khiến ông lão bất giác hồi tưởng lại một vài chuyện xưa năm đó, trong mắt ông ta dường như len lỏi một tia hoài niệm mờ nhạt.
Nhưng ông lão rất nhanh đã khôi phục thần sắc, chỉ hừ lạnh đáp: "Ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào vài ba câu nói cuồng vọng liền có thể khiến lão phu ra tay đúc kiếm cho ngươi?”
Ông lão vừa phun ra lời này liền nhớ đến một màn trăm năm trước, lúc đầu người đó chỉ buông mấy câu liền để cho mình hao tổn tâm sức mười năm mài kiếm.
Mỗi lần nhớ tới cảnh đó, ông ta đều cảm thấy bản thân có chút điên rồ, không biết vì sao lại dễ dàng đồng ý như vậy, có lẽ là vì tâm tính kiên định của người ấy, cũng có lẽ vì người đó rất hợp gu của bản thân.
Nói tóm lại người đó đã không còn nữa, thế gian cũng không còn ai giống như người đó nữa.
“Ta đã nói thì nhất định sẽ làm được”, Cố Thiên Mệnh cười nhạt, chẳng hề có chút gánh nặng.
Đối với hắn, Bách Quốc Chi Địa chỉ là một nơi mài giũa mà thôi, hắn nhất định có thể một lần nữa đạt tới cảnh giới Thiên Huyền, nhìn xuống trăm triệu sinh linh.
Vì kinh hãi, hai người Yến Hàn cùng Ôn Nhược Mai đều rơi vào trầm mặc với những cảm xúc phức tạp.
“Dựa vào đâu?”, ông lão xoay người, vẫn lặp lại câu hỏi trước đó.
Ông ta già rồi, lăn lộn không nổi, có lẽ đời này cũng không luyện được mấy thanh bảo kiếm nữa. Bởi vậy ông ta không dám tùy tiện đánh cược, nhiệt huyết sôi trào của năm đó cũng đã lụi tắt, bây giờ chỉ muốn tìm một người có thể chân chính xứng đáng với bảo kiếm của ông ta, để bảo kiếm mà ông ta rèn đúc ra có thể lại đạt đến đỉnh cao.
Chương 45 Kinh Hồng Kiếm
Giọng nói của ông lão vẫn quanh quẩn trong ngoài tửu lâu thật lâu không tản đi.
Thấy vậy ánh mắt Cố Thiên Mệnh tối sầm lại, hơi thở hắn vừa động, ngón trỏ dựng thẳng hình kiếm liền phất ngang chém ra ngoài cửa tửu lâu.
Ầm!
Tiếng nổ như sấm rền chợt vang lên.
Ngón tay như kiếm, khí hóa thành tia sáng rực rỡ, ánh kiếm xé rách không khí bắn ra tứ phía, rạch ra một vết nứt dài hơn 50 mét.
“Kiếm ý!”
Tại một giây Cố Thiên Mệnh thi triển chiêu thức, thân thể khom còng của ông lão đột nhiên rung lên, đôi mắt trũng hoáy càng co rút kịch liệt, kinh ngạc thốt lên.
Ban đầu vì Cố Thiên Mệnh vận dụng bí thuật Mông Thiên nên tu vi bị che giấu khiến ông ta căn bản nhìn không ra. Trước mắt khi kiếm khí huyền khí của hắn vung ra, ông ta mới phát giác ra tu vi của Cố Thiên Mệnh chẳng qua mới đạt tới cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ mà thôi.
"Dựa vào tu vi Nhân Huyền khống chế kiếm ý, điều này… điều này làm sao có thể?"
Phải có thiên phú bậc nào khi chỉ dựa vào tu vi Nhân Huyền đã lĩnh ngộ được kiếm ý? Độc Cô Thương năm xưa cũng không sở hữu tư chất vô song như vậy.
Sự mỉa mai, hoài nghi, khinh thường vừa rồi của ông lão trong chớp mắt càng lúc càng trở nên hỗn độn.
Đôi mắt trống rỗng thâm trầm của ông ta nhìn chòng chọc vết nứt trên mặt đất, thân thể lại kinh sợ run lên bần bật, bởi ông ta phát hiện ra kiếm khí trên rãnh nứt kia thật lâu vẫn chưa tiêu tan mà phiêu tán ra xung quanh: "Kiếm ý cảnh giới tiểu thành! Sao có thể!"
Đôi môi khô nẻ của ông ta lúc này không ngừng run nhẹ, ánh mắt ông ta nhìn Cố Thiên Mệnh phủ đầy kinh hãi, trong lòng cũng nổi lên hàng loạt sóng lớn, không cách nào bình tĩnh lại.
Yến Hàn đang quan sát ở một bên thì hít một hơi thật sâu, nỗ lực để bản thân duy trì điềm tĩnh. Tuy rằng hắn biết Cố Thiên Mệnh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, nhưng một lần nữa chứng kiến màn này vẫn không thể nào thư thái nổi.
Còn Ôn Nhược Mai thì chết lặng nửa ngày, cuối cùng không kìm được phun ra một câu khiến người ta nghe được phải sững sờ: "Á, tửu lâu của ta! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi vậy mà dám phá cửa tiệm của ta!"
"...", thấy phản ứng không giống người thường này của nàng ta, Yến Hàn ngỡ ngàng giật giật khóe miệng, xem ra bản thân đã nhìn không thấu thế giới này rồi.
Đây thế nhưng là kiếm ý! Hơn nữa còn được chủ thượng thông qua tu vi Nhân Huyền lĩnh ngộ ra! Nha đầu này vậy mà… vậy mà mắng chủ thượng phá hủy cái tiệm nhỏ bé này của nàng ta. Yến Hàn âm thầm che ngực, cảm thấy linh hồn mình có chút nghẹt thở.
Tâm tính Ôn Nhược Mai thông suốt, từ khi còn nhỏ chưa bao giờ nghe ông nội nhắc qua về chuyện tu luyện, cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ của nàng ta cũng dựa vào chính bản thân mà tu thành thì sao biết được kiếm ý có ý nghĩa như thế nào?
Nàng ta chỉ biết, tửu lâu mà mình vất vả dựng lên cứ như vậy bị đập phá rồi, đoán chừng sẽ không thể mở cửa bình thường trong một thời gian dài. Nàng ta tức giận đùng đùng chống tay lên chiếc eo thon thả, định đến tính sổ với Cố Thiên Mệnh.
“Tiểu Mai, lui xuống! Không được vô lý”, trước khi Ôn Nhược Mai đến được bên cạnh Cố Thiên Mệnh, ông lão đã nghiêm giọng quở trách.
“Vâng, ông nội”, nghe được lời này, Ôn Nhược Mai chỉ có thể phồng má trắng nõn, trút bỏ lửa giận ngút trời.
“Lão nhân gia, bây giờ ông cảm thấy thế nào?”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt cười hỏi.
Ông lão tóc trắng xóa nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố đè nén sự kinh hoảng phức tạp dưới đáy lòng, trầm giọng nói: "Nhóc con, ngươi lĩnh ngộ kiếm ý bao lâu rồi, vậy mà đạt tới cảnh giới tiểu thành”.
“Kiếp này tính đâu ra đó thì luyện kiếm được mười ngày rồi”, Cố Thiên Mệnh nghiêm túc trả lời: "Ừm… là vài ngày trước”.
Mười ngày? Kiếm ý tiểu thành?
“...”, không nói nên lời, ông lão cảm thấy khóe miệng đã không phải của mình nữa, nó không ngừng co giật, quả thực không có cách nào hình dung tâm tình của bản thân lúc này.
Ông ta không chú ý đến ‘kiếp này’ trong miệng Cố Thiên Mệnh, nhưng dù có làm vậy, ông ta cũng tuyệt đối không ngờ tới hắn là chuyển thế của cường giả Thiên Huyền đỉnh phong của kiếp trước.
Cố Thiên Mệnh thực sự không nói dối, thời gian tu kiếm ở kiếp này xác thực chỉ tầm mười ngày.
“Lão nhân gia, ông nói đi! Ông còn chưa trả lời ta đó, có muốn luyện cho ta một thanh kiếm hay không?”
Sao Cố Thiên Mệnh lại không biết giờ phút này trong lòng ông lão chấn động và suy sụp đến mức nào, nhưng đây chính là kết quả mà hắn muốn, nếu không làm sao mới có thể khiến luyện khí sư kiêu ngạo này ra tay?
Lồng ngực ông lão phập phồng, quay đầu nhìn phía Ôn Nhược Mai đang tủi thân kia, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu Mai, đi lấy hộp kiếm màu đen trong phòng ta ra đây”.
“Vâng”, Ôn Nhược Mai lầu bầu một tiếng, sau đó làm theo sai bảo của ông lão, mang ra một hộp kiếm đen dài chừng 1.2 mét.
Cố Thiên Mệnh đảo mắt nhìn hộp kiếm trong ngực Ôn Nhược Mai, lại liếc tới khuôn mặt u ám của ông lão mà hỏi: "Kiếm này là ý gì?”
“Mở ra xem xem có vừa tay hay không”, lồng ngực ông lão nhấp nhô, nỗ lực kìm nén sự kinh động trong lòng.
Nghe vậy Cố Thiên Mệnh chậm rãi mở ra hộp kiếm màu đen mà Ôn Nhược Mai lấy ra.
Nắp hộp vừa hé, một thanh kiếm dài một mét với mũi kiếm ánh sắc xanh tỏa ra linh khí xuất hiện trước mắt hắn.
Kiếm dài một mét, chuôi màu đen bạc, lưỡi kiếm sắc trong không chút pha tạp, hai cạnh lấp lánh từng sợi sáng xanh.
“Kiếm, tên gọi là gì?", hai mắt Cố Thiên Mệnh sáng rực, nhịn không được vươn tay phải vuốt ve thân kiếm.
“Kinh Hồng”, ông lão khịt mũi đáp.
“Kinh Hồng Kiếm….- một kiếm kinh hồng trải vạn dặm máu…”, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm một tiếng, tiếp đó rút kiếm, không kìm được lại bổ một đường về phía cửa.
Ngay lập tức một tia sáng lạnh lẽo thoáng lướt qua.
Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Nhược Mai cũng theo đó lóe lên, sau đó ngửa mặt lên trời rống to, phẫn nộ chửi thề: "Tửu lâu của bà đây! Tên khốn kiếp, ngươi còn chém nó!”
Nhìn hànhđộng này của Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh biết rằng sự đói khát trong linh hồn của hắn ta sắp không chịu nổi nữa.
“Thu liễm lại một chút, đừng quên con đường ngươi đi sau này”, Cố Thiên Mệnh dùng đạo âm thanh cực kỳ nhỏ, hung hãn đánh thẳng vào tim Yến Hàn.
“Chủ thượng, thật xin lỗi, ta biết sai rồi”, nghe được lời khuyên nhủ của Cố Thiên Mệnh, Yến Hàn giật mình, vội vàng giải thích, cảm giác khát máu khi cũng giảm đi phân nửa.
Con đường tu đạo của quỷ, kiêng kị nhất chính là cướp đoạt sinh mạng của người khác, hút máu ăn thiịt. Nếu không sau này trải qua chín lần độ kiếp thiên đạo, chắc chắn sẽ nhiễm phải nhân quả sinh tử, khó mà vượt qua được.
“Hiểu được thì tốt”, thái độ của Yến Hàn khiến Cố Thiên Mệnh khá hài lòng.
Rất nhanh, Ôn Nhược Mai của tửu lầu liền bưng lên một ít rượu và thức ăn cho Yến Hàn và Cố Thiên Mệnh.
Đợi ở trong Kiếm Khư cả mười ngày, ngày nào hắn cũng chỉ ăn lương khô, Cố Thiên Mệnh cảm thấy miệng mình khô khốc, hôm nay trở lại trấn Trần Sa, đương nhiên phải thưởng thức chút rượu và thức ăn để tìm lại vị giác.
Thế là, Cố Thiên Mệnh bắt đầu ăn thịt uống rượu, mà Yến Hàn bên cạnh chỉ yên lặng ngồi thẳng không nhúc nhích. Một màn này khiến Ôn Nhược Mai cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng có chút hiếu kỳ thầm nói: “Đúng là một người kỳ lạ”.
Yến Hàn chính là một thể linh hồn, không có thực thể, căn bản không thể ăn cơm uống rượu. Trăm năm qua hắn ta không hề động vào rượu thịt, hôm nay lại chỉ có thể nhìn là không được thưởng thức, trong lòng khỏi nói khó chịu nhường nào.
“Tiểu thư, hay là chúng ta quay về đi. Ở chỗ này thôi mà ta cũng có thể cảm giác kiếm ý kinh khủng trong Kiếm Khư kia. Nếu chúng ta thật sự bước vào đó sợ rằng không ổn lắm”, ở bàn bên, một nam tử tầm 30 tuổi nói với cô gái trẻ bên cạnh.
“Không được, ta nhất định phải vào trong Kiếm Khư, bắt buộc phải tìm được cỏ Tinh Nguyệt để chữa trị vết thương cho phụ thân ta”, cô gái trẻ không cam lòng nắm chặt quyền, khẽ cắn răng nói.
Cỏ Tinh Nguyệt?
Cố Thiên Mệnh loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của bàn bên, sau đó lạnh lùng cầm rượu ngon trong tay một hơi cạn sạch.
Rượu trong ly đã uống cạn, Cố Thiên Mệnh chậm rãi đứng dậy, sau đó thờ ơ liếc nhìn hai nam một nữ ở bàn bên cạnh, khoan thai nói: “Nếu các người đến tìm cỏ Tinh Nguyệt, ta khuyên các người có thể trở về rồi”.
Hửm?
Cô nương bàn bên ngay lập tức ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt nàng ta thoắt cái đỏ bừng tựa đóa phù dung mới nhú khỏi mặt nước với đôi mắt trong veo như tia nắng ban mai.
“Tại sao?”, cô nương theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, xinh đẹp mà lạnh lùng hỏi.
“Tử khí trong Kiếm Khư lan tràn, sẽ không thể nuôi dưỡng ra cỏ Tinh Nguyệt”, Cố Thiên Mệnh khẽ quét mắt về phía cô nương kia, mang theo chút nhẫn nại mà trả lời.
Linh thảo miểu dược phân thành cửu phẩm với nhất phẩm là thấp nhất. Cỏ Tinh Nguyệt chỉ là linh thảo nhị phẩm, không được liệt vào hàng quý giá, nhưng cũng không khó tìm.
Cố Thiên Mệnh vốn dĩ không có ý định xen vào chuyện của người khác, nhưng nghe thấy cô gái này muốn dùng cỏ Tinh Nguyệt để cứu chữa cho người lớn tuổi trong nhà nên mới mở lời nhắc nhở, về phần nàng ta có nghe theo hay không thì lại là chuyện của nàng ta rồi.
“Sao ngươi biết?”, cô gái có chút không vừa lòng hỏi ngược lại.
Nhận được thái độ này, Cố Thiên Mệnh chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, cũng lười phải giải thích thêm. Đối với hắn mà nói, có thể mở miệng cảnh cáo một câu đã không tệ, hà tất phải lãng phí thời gian dây dưa với nàng ta.
Cố Thiên Mệnh không nhiều lời, chỉ thong dong rảo bước về phía ông lão ở góc tường.
Cô gái thấy vậy có chút tức giận đỏ cả mặt, muốn cùng Cố Thiên Mệnh lí luận một phen nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Cô nương, nếu các người muốn tiến vào Kiếm Khư kiếm cỏ Tinh Nguyệt, ta khuyên ngươi vẫn nên chớ phí tâm”, đúng lúc này, Ôn Nhược Mai, người đang đợi ở bên cạnh bước tới và nói: "Ta và ông nội đã tới trấn Trần Sa này gần mười năm, chưa từng nghe nói cỏ Tinh Nguyệt mọc ở Kiếm Khư, e rằng tin tức của cô nương nhầm lẫn rồi”.
“Cái này… không thể nào, trong Kiếm Khư nhất định có cỏ Tinh Nguyệt”, cô gái siết chặt nắm đấm, kiên định thốt ra lời này.
“Cô nương, giống như những gì vị công tử kia nói, cỏ Tinh Nguyệt sinh sôi trong môi trường có linh khí ôn hòa, mà Kiếm Khư lại tràn ngập tử khí, tuyệt đối không thể có cỏ Tinh Nguyệt”, gương mặt Ôn Nhược Mai mang theo ý cười nhẹ nhàng đáp lại.
“Thực sự… không có sao”, nghe được lời này của Ôn Nhược Mai, đôi mắt đẹp của cô gái chậm rãi lộ nét ảm đạm, nàng ta chỉ tình cờ nghe được khắp nơi trong Kiếm Khư trải đầy cơ duyên, nên nghĩ ắt hẳn sẽ có linh thảo nhị phẩm.
Chương 42 Chỉ có duy nhất một người thực sự xứng đáng
Nhưng hiện tại xem ra cỏ Tinh Nguyệt thực sự không có duyên với nàng ta.
Cô gái nghĩ tới đây thì răng ngà khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, quay đầu nói với hai người đàn ông đi cùng: "Nếu đã như vậy, chúng ta trở về thôi! Xem xem có cách nào khác không”.
“Vâng thưa tiểu thư”, hai người đàn ông vội vàng đáp lời, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiến vào Kiếm Khư thực sự quá nguy hiểm, sơ suất liền phải bỏ mạng tại đây.
Cô gái không chần chừ, trả tiền đồ ăn xong liền định rời khỏi trấn Trần Sa.
Trước khi rời đi còn sâu xa nhìn bóng dáng của Cố Thiên Mệnh một cái.
Trong thoáng chốc tửu lâu lại khôi phục lại sự yên lặng, lộ ra sự tĩnh mịch.
Cố Thiên Mệnh dạo bước về phía ông lão với mái đầu bạc trắng đang mài giũa sắt nặng trong tửu lâu, sau đó thấp giọng hỏi: "Lão nhân gia, ông đang làm gì vậy?”
Ông lão không nói, vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Ôn Nhược Mai thấy vậy vội vàng đi tới vài bước, mỉm cười nói với Cố Thiên Mệnh: "Công tử, ông nội ta có tuổi, tai nghe không tốt lắm”.
Nhưng Cố Thiên Mệnh chẳng đoái hoài tới nàng ta.
Hành động của hắn khiến nàng ta có chút gấp gáp nhưng lại không có cách nào ngăn cản. Nàng ta đã nói như vậy là muốn hắn chớ so đo với ông nội mình, ai biết hắn tựa hồ bỏ ngoài tai.
Yến Hàn, kẻ đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh lại lặng lẽ nhìn một màn này, đối với hắn mà nói, Cố Thiên Mệnh chính là sự tồn tại phi thường, tất cả đều có đạo lí của hắn.
“Lão nhân gia, ông đang mài kiếm sao?”, Cố Thiên Mệnh thoáng trầm ngâm rồi tiếp tục gặng hỏi.
Hắn đã lặng lẽ quan sát ông lão này rất lâu và cảm nhận được một tia kiếm khí yếu ớt không dễ phát hiện từ trong đó, bởi vậy mới bước tới nói ra những lời này.
Nghe được hai chữ ‘mài kiếm’, ông lão mặc quần áo vải bố dường như sửng sốt trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.
“Lão nhân gia, ông cảm thấy kiếm quan trọng hay người sử dụng nó quan trọng hơn?”, Cố Thiên Mệnh trầm mặc một hồi, hắn nhìn chằm chằm ông lão, tiếp tục thản nhiên hỏi.
Một lúc lâu sau vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ ông lão, hắn bèn không muốn bám riết nữa.
“Công tử, ông nội ta có chút không bình thường, ngươi đừng nhiều lời với ông ấy nữa, vẫn nên dùng bữa đi thôi!”, khóe môi Ôn Nhược Mai không kìm được lộ ra chút bất đắc dĩ.
Cố Thiên Mệnh gật gật đầu với nàng ta, coi như đáp lại.
Khoảnh khắc hắn xoay người thì bất chợt, giọng nói thô khàn bật ra từ trong miệng ông lão kia: "Kiếm, quan trọng. Người dùng kiếm cũng trọng yếu như nhau”.
Cuối cùng cũng chịu nói rồi sao?
Đáy mắt Cố Thiên Mệnh xẹt qua một tia thích thú, sau đó quay đầu nhìn lại, nói với ông lão: "Lão nhân gia, ông mài miếng sắt nặng hiếm có này là muốn luyện thành một thanh bảo kiếm tuyệt thế sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Cố Thiên Mệnh, ông lão lại rơi vào khoảng lặng, ông ta không trả lời, như cũ cúi đầu mài giũa miếng sắt trong tay.
“Lão nhân gia, ta thấy hơi thở ông trầm sâu, lòng bàn tay có vết chai, khi mài sắt tự lay động một luồng kiếm khí, ông ắt hẳn là một bậc thầy luyện khí tài tình!”, với tầm nhìn của kiếp trước, Cố Thiên Mệnh không cho rằng ông lão mài sắt trước mắt này là một nhân vật đơn giản: "Chắc ông luyện kiếm đã vài năm, không biết có mấy ai có thể xứng với bảo kiếm kinh hãi thế tục mà ông tôi luyện ra?”
Lời này của Cố Thiên Mệnh vừa vang lên, bầu không khí tĩnh lặng bức bối lập tức bao trùm toàn bộ tửu lâu.
Đại sư luyện khí đỉnh cao!
Thân thể Yến Hàn đột nhiên run lên, hắn chẳng mảy may hoài nghi lời nói ra từ miệng Cố Thiên Mệnh, trong lòng lập tức cuộn trào vô số sóng to gió lớn.
Trong phạm vi trăm nước có rất ít người có thể đạt được danh xưng đại sư này, phàm là người có thành tựu như vậy trong một lĩnh vực, có ai không phải là nhân vật nổi danh thiên hạ, tất cả quốc vương đều đối đãi thịnh trọng.
Yến Hàn chưa từng nghe qua cái danh đại sư đỉnh cấp này, nhưng hắn từng nghe tới, là hàng trăm năm trước…
Ôn Nhược Mai ở bên cạnh cũng sửng sốt, nàng ta từ nhỏ đã cùng ông nội lang bạt bốn phương, cũng trải qua những ngày tháng bữa đói bữa no.
Trong mắt nàng ta, ông nội chỉ là một ông lão già nua, ngày nào cũng mài một cục sắt đen khổng lồ từ sáng đến tối, tuy lòng mang đầy ngờ vực nhưng lâu dần cũng thành quen, hoàn toàn chỉ coi đây là sở thích của ông mà thôi.
Nhưng hôm nay từ trong miệng Cố công tử, ông nội sao có thể lắc mình biến thành đại sư luyện khí đỉnh cấp gì đó đây?
Ôn Nhược Mai choáng váng một lúc mới hoàn hồn lại, nàng ta cho rằng Cố Thiên Mệnh chắc chắn đã bị dáng vẻ kỳ quái của ông nội dọa sợ.
Khi nàng ta vừa định giải thích với hắn rằng ông nội nhà mình chỉ là một ông lão bình thường, thì ông ta lại dừng lại động tác trên tay, chậm chạp ngước cằm và nhìn thẳng về phía Cố Thiên Mệnh với ánh mắt sâu thẳm như vực.
“Cho đến ngày hôm nay, chỉ có duy nhất một người thực sự xứng đáng với bảo kiếm mà lão phu rèn ra”.
Chương 43 Độc Cô Thương
“Cho đến ngày hôm nay, chỉ có duy nhất một người thực sự xứng đáng với bảo kiếm mà lão phu rèn ra”.
Ông lão không nhanh không chậm khàn khàn lên tiếng.
Con ngươi của ông ta vốn dĩ trống rỗng, nhưng dường như bên trong là vực sâu ngàn trượng, có thể nuốt chửng tâm trí con người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tuy nhiên, Cố Thiên Mệnh lại không sợ mà nhìn chằm chằm vào ông lão, trịnh trọng nói: "Không biết là ai lại có thể được lão nhân gia khen ngợi như vậy”.
“Độc Cô Thương”.
Ông lão trầm ngâm hồi lâu, trong mắt thoáng qua tia khâm phục, sau đó trầm giọng nói.
Yến Hàn ở một bên lẳng lặng quan sát nghe thấy vậy, khiếp sợ vạn phần trực tiếp từ trên ghế nhảy lên, biểu cảm kinh hãi đến cực điểm của hắn không chút che giấu nhìn về phía ông lão.
Độc Cô Thương
Yến Hàn kinh hãi vạn trạng, toàn thân có chút run rẩy, cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong của hắn ta dưới cái tên này thật nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
“Kiếm... kiếm tôn, Độc Cô Thương”. Yến Hàn ẩn nấp dưới áo choàng đen thì thầm.
Nghe đến cái tên này, Yến Hàn tựa như trở lại với cảnh tượng hơn 100 năm trước.
Một kiếm đó, rực rỡ nhưng tràn ngập tử khí, khiến một tòa hoàng thành biến thành đống đổ nát trong chớp mắt.
Một kiếm đó, sắc bén lại thê lương đến như vậy, khiến cho trăm ngàn vạn sinh sinh biến thành vong hồn ác quỷ.
Một kiếm đó, hàn mang che khuất bầu trời, trực tiếp xông đến Cửu Tiêu, kiếm vực 3000 dặm phá đất mở ra, khiến sinh linh trăm nước hoảng sợ phủ phục.
Yến Hàn vĩnh viễn cũng không quên được uy phong của một kiếm kia, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy đạo kiếm bổ nhào về phía mặt đất, nhưng không cách nào né tránh được nó, từ đó dần chết đi. Nếu không phải cơ duyên trùng hợp, hắn ta có được Vòng Phệ Hồn, chỉ sợ ngay cả thể linh hồn cũng không thể ngưng tụ được.
Nếu như Độc Cô Thương trong miệng ông lõa kia là vị 100 năm trước, vậy thân phận của ông ta...thật không đơn giản như người ta nói nữa.
Nghe đồn, bảo kiếm trong tay kiếm tôn được chế tạo bởi một vị luyện khí sư hàng đầu, luyện kiếm mất khoảng 10 năm, hơn nữa hao phí vô số tài nguyên mới tôi luyện ra một thanh bảo kiếm kinh hãi thế nhân như vậy.
Mà ông lão mặc áo vải thô, toàn thân gầy gò không chút sức sống trước mắt này chính là vị luyện khí đại sư hàng đầu 100 trước?
Vào giờ phút này, hắn ta cảm thấy đầu mình có chút mơ hồ, cổ họng không ngừng chuyển động, tựa hồ đang cố gắng đè nén rung động trong nội tâm của mình.
Ôn Nhược Mai chưa bao giờ nghe thấy ông nội mình nhắc tới Độc Cô Thương, cô ta không hiểu ý tứ trong đó, cho nên cũng không có phản ứng gì cả, chỉ là có chút không rõ nên cứ nhìn chằm chằm vào ông lão và Cố Thiên Mệnh.
“Độc Cô Thương...”, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm mấy lần, sau đó tựa như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt có chút kinh ngạc hỏi: "Nhưng vị kia hơn trăm năm trước đã...”
“Ừ”, ông lão nhìn Cố Thiên Mệnh, chậm rãi gật đầu.
Thoáng cái, ngay cả Cố Thiên Mệnh cũng rơi vào trầm mặc, mí mắt trầm xuống vài phần.
Độc Cô Thương, chính là tuyệt thế kiếm tôn uy danh trăm năm trước, cũng là người tạo ra Kiếm Khư ba ngàn dặm.
Mặc dù không ai biết tung tích của ông ấy, người đời thường nói ông ấy đã bị giết bởi ma quỷ, nhưng truyền thuyết về Độc Cô Thương đã truyền đi mọi ngóc ngách của hàng trăm đất nước. Tên của ông ấy như thể một thanh kiếm sắc nhọn treo trên đầu của triều đại hoàng gia, uy danh lay trời.
Uy vũ kiếm tôn, thiên hạ ai không biết?
Thế nhân chỉ biết kiếm tôn, nhưng rất ít người biết tên thật của ông ta.
Độc Cô Thương, người như tên, một người một kiếm, cô độc tiêu dao, cho dù thiên hạ vô địch, không ai đỡ được một kiếm kia, nhưng hồng nhan lại sớm qua đời, chỉ còn lại ông ta một thân một mình.
Ngay từ đầu, Cố Thiên Mệnh chỉ đoán ông già trước mặt này là một vị luyện khí sư, chưa từng nghĩ rằng ông ấy lại là người chế tạo bảo kiếm cho kiếm tôn trăm năm trước, điều này ngược lại có chút ngoài ý muốn.
“Không biết lão nhân gia cả đời này đã mài được bao nhiêu thanh bảo kiếm?”, với tâm tính của Cố Thiên Mệnh, rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình thản.
Ông lão trầm giọng nói: "Cộng thêm khối sắt trong tay ta thì tổng cộng có tám thanh”.
“Nói cách khác, trước đó, làm lão nhân gia người hài lòng tổng có bảy thanh bảo kiếm, ngoại trừ vị trăm năm trước kia ra, còn sáu thanh kiếm lưu lạc ở nơi nào vậy?”, Cố Thiên Mệnh mở miệng hỏi.
“Anh bạn nhỏ, ngươi hỏi hơi nhiều rồi”, ông lão hừ lạnh một tiếng, dường như có chút không muốn trả lời.
Ông lão đã cố gắng hết sức để mài giũa bảo kiếm, chính là hy vọng có người đủ sức tiếp nhận nó, khiến cho kiếm ông ta làm được vang danh thiên hạ. Thật đán tiếc, nhiều năm như vậy lại chỉ có một người đủ điều kiện để sử dụng thanh kiếm ông ta tạo ra, thật sự đáng buồn.
“Lão nhân gia chớ tức giận, ta hỏi nhiều như vậy chỉ hi vọng người có thể vì ta mà mài một thanh kiếm thôi”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt cười một tiếng, dùng một loại ngữ khí cực kỳ khẳng định nói.
“Vì ngươi mài kiếm?”, ông lão nghe Cố Thiên Mệnh nói, không khỏi ngẩn người, sau đó nhếch miệng lộ ra hàm răng vàng, ngửa đầu cười to: "Ha ha ha, anh bạn nhỏ, lão phu thấy ngươi không có sự phù phiếm bốc đồng của đám người trẻ tuổi, mới nói với ngươi nhiều như vậy”.
Tiếng cười của ông lão đầy khinh miệt, coi thường và thoáng qua một chút buồn.
“Lão nhân gia, ta không nói đùa với người”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng cười nhạt nói.
Chương 44 Ngươi dựa vào đâu để làm ta đúc kiếm cho ngươi
Ông lão tựa hồ cảm nhận được hơi thở bình tĩnh và cao ngạo của Cố Thiên Mệnh, ông ta chậm rãi cúi đầu, không còn cười nữa mà hơi híp mắt, khàn giọng nói: "Dám nói ra lời cuồng ngạo, muốn lão phu mài kiếm cho ngươi, ngươi dựa vào cái gì?”
“Ta sẽ dùng thanh kiếm của người chém giết hết kẻ thù trên thế gian. Ta sẽ sử dụng thanh kiếm người luyện ra để vang danh thiên hạ, ta sẽ dùng thanh kiếm người dốc hết tâm huyết chế tạo bước lên đỉnh cao của trăm đế quốc, không phụ uy danh của bảo kiếm”.
Đột nhiên, Cố Thiên Mệnh hai tay chắp sau lưng, một cỗ khí phách thanh cao ngạo nghễ phóng lên trời, mỗi câu chữ đều sắc bén như đao.
Ông lão ngẩn người, đôi mắt thâm thúy hơi co lại, như thể nhìn thấy cố nhân cầu kiếm của mình trăm năm trước...
Năm đó, cũng có một thanh niên cao ngạo chính trực đứng trước mặt mình, nói với ông lão: "Ta muốn ông đúc một thanh bảo kiếm cho ta”.
“Lý do”.
Người thanh niên trẻ trầm giọng nói: "Báo thù”.
“Kiếm ta đúc, tất cả đều là tuyệt thế chi kiếm, ngươi không giữ nổi đâu”.
Người trẻ tuổi kiên định nói: "Bây giờ không giữ nổi, nhưng mười năm sau, ta chắc chắn không phụ uy danh của kiếm”.
“Ngươi dựa vào đâu để làm ta đúc kiếm cho ngươi”.
Người thanh niên nắm quyền, ngạo nghễ trả lời
: "Ta sẽ dùng thanh kiếm ông tạo ra, giết hết những kẻ ngăn cản mình, để cho bảo kiếm của ông, vang danh trăm nước”.
“Được,10 năm sau, ngươi đến đây lấy kiếm, hi vọng ngươi có thể làm được điều mình nói”, đại sư luyện kiếm trầm ngâm một hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều, trả lời người trẻ tuổi trước mặt.
Sau đó, luyện khí sư đã làm việc chăm chỉ trong mười năm, mài giũa bảo kiếm. Ông ấy tin rằng người trẻ tuổi đó nhất định sẽ trở lại, và hi vọng người đó có thể thực hiện lời hứa của mình, làm cho thanh kiếm uy danh tứ phương.
Mười năm sau, người thanh niên không phụ sự mong đợi của luyện khí sư, hắn ta trở lại, nhưng khuôn mặt không còn non nớt như năm đó nữa, hắn ta đã thực sự trưởng thành.
Hắn ta nhìn thanh kiếm cắm trên mặt đất, tỏa ánh sáng lấp lánh, nói với luyện khí sư: "Kiếm tốt, ta sẽ hoàn thành lời hứa của mình, để cho thanh kiếm này bước lên đỉnh cao, người người nhớ đến”.
Luyện khí sư không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi xách kiếm ra đi. Ông đã không nói với người đó cái giá mà mình phải trả khi đúc thanh kiếm đó, cũng không bắt hắn ta trả tiền công.
Bởi vì, kiếm của ông ta là vô giá!
Người trẻ tuổi cũng không hỏi về giá của thanh kiếm, bởi vì hắn ta biết rằng, thù lao cao nhất có thể trả cho đại sư là khiến thanh kiếm của ông ấy vang danh thiên hạ.
Qua không bao lâu, bóng dáng người thanh niên cầm bảo kiếm xuất hiện ở một tòa thành của một hoàng triều thịnh vượng.
Vì vậy, tên tuổi của người thanh niên đã truyền đi khắp trăm quốc.
Người đời tôn hắn ta là--- kiếm tôn.
Kiếm của kiếm tôn, uy áp tứ phương, cường giả thiên hạ không ai không biết.
Người thanh niên kia đã hoàn thành lời hứa cửa mình, truyền danh thiên hạ, áp đảo Cửu Châu. Hắn ta nhìn về nơi xa xăm, nơi mà luyện khí sư đang ở, nâng kiếm lên trời, kinh thiên động địa.
Luyện khí sư cảm nhận được thanh kiếm mình đúc, phát hiện ra kiếm khí ngút trời, nhìn về phía xa thì thào: "Độc Cô Thương, lời hứa của ngươi với ta, hoàn thành rồi...”
Lời của Cố Thiên Mệnh khiến ông lão bất giác hồi tưởng lại một vài chuyện xưa năm đó, trong mắt ông ta dường như len lỏi một tia hoài niệm mờ nhạt.
Nhưng ông lão rất nhanh đã khôi phục thần sắc, chỉ hừ lạnh đáp: "Ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào vài ba câu nói cuồng vọng liền có thể khiến lão phu ra tay đúc kiếm cho ngươi?”
Ông lão vừa phun ra lời này liền nhớ đến một màn trăm năm trước, lúc đầu người đó chỉ buông mấy câu liền để cho mình hao tổn tâm sức mười năm mài kiếm.
Mỗi lần nhớ tới cảnh đó, ông ta đều cảm thấy bản thân có chút điên rồ, không biết vì sao lại dễ dàng đồng ý như vậy, có lẽ là vì tâm tính kiên định của người ấy, cũng có lẽ vì người đó rất hợp gu của bản thân.
Nói tóm lại người đó đã không còn nữa, thế gian cũng không còn ai giống như người đó nữa.
“Ta đã nói thì nhất định sẽ làm được”, Cố Thiên Mệnh cười nhạt, chẳng hề có chút gánh nặng.
Đối với hắn, Bách Quốc Chi Địa chỉ là một nơi mài giũa mà thôi, hắn nhất định có thể một lần nữa đạt tới cảnh giới Thiên Huyền, nhìn xuống trăm triệu sinh linh.
Vì kinh hãi, hai người Yến Hàn cùng Ôn Nhược Mai đều rơi vào trầm mặc với những cảm xúc phức tạp.
“Dựa vào đâu?”, ông lão xoay người, vẫn lặp lại câu hỏi trước đó.
Ông ta già rồi, lăn lộn không nổi, có lẽ đời này cũng không luyện được mấy thanh bảo kiếm nữa. Bởi vậy ông ta không dám tùy tiện đánh cược, nhiệt huyết sôi trào của năm đó cũng đã lụi tắt, bây giờ chỉ muốn tìm một người có thể chân chính xứng đáng với bảo kiếm của ông ta, để bảo kiếm mà ông ta rèn đúc ra có thể lại đạt đến đỉnh cao.
Chương 45 Kinh Hồng Kiếm
Giọng nói của ông lão vẫn quanh quẩn trong ngoài tửu lâu thật lâu không tản đi.
Thấy vậy ánh mắt Cố Thiên Mệnh tối sầm lại, hơi thở hắn vừa động, ngón trỏ dựng thẳng hình kiếm liền phất ngang chém ra ngoài cửa tửu lâu.
Ầm!
Tiếng nổ như sấm rền chợt vang lên.
Ngón tay như kiếm, khí hóa thành tia sáng rực rỡ, ánh kiếm xé rách không khí bắn ra tứ phía, rạch ra một vết nứt dài hơn 50 mét.
“Kiếm ý!”
Tại một giây Cố Thiên Mệnh thi triển chiêu thức, thân thể khom còng của ông lão đột nhiên rung lên, đôi mắt trũng hoáy càng co rút kịch liệt, kinh ngạc thốt lên.
Ban đầu vì Cố Thiên Mệnh vận dụng bí thuật Mông Thiên nên tu vi bị che giấu khiến ông ta căn bản nhìn không ra. Trước mắt khi kiếm khí huyền khí của hắn vung ra, ông ta mới phát giác ra tu vi của Cố Thiên Mệnh chẳng qua mới đạt tới cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ mà thôi.
"Dựa vào tu vi Nhân Huyền khống chế kiếm ý, điều này… điều này làm sao có thể?"
Phải có thiên phú bậc nào khi chỉ dựa vào tu vi Nhân Huyền đã lĩnh ngộ được kiếm ý? Độc Cô Thương năm xưa cũng không sở hữu tư chất vô song như vậy.
Sự mỉa mai, hoài nghi, khinh thường vừa rồi của ông lão trong chớp mắt càng lúc càng trở nên hỗn độn.
Đôi mắt trống rỗng thâm trầm của ông ta nhìn chòng chọc vết nứt trên mặt đất, thân thể lại kinh sợ run lên bần bật, bởi ông ta phát hiện ra kiếm khí trên rãnh nứt kia thật lâu vẫn chưa tiêu tan mà phiêu tán ra xung quanh: "Kiếm ý cảnh giới tiểu thành! Sao có thể!"
Đôi môi khô nẻ của ông ta lúc này không ngừng run nhẹ, ánh mắt ông ta nhìn Cố Thiên Mệnh phủ đầy kinh hãi, trong lòng cũng nổi lên hàng loạt sóng lớn, không cách nào bình tĩnh lại.
Yến Hàn đang quan sát ở một bên thì hít một hơi thật sâu, nỗ lực để bản thân duy trì điềm tĩnh. Tuy rằng hắn biết Cố Thiên Mệnh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, nhưng một lần nữa chứng kiến màn này vẫn không thể nào thư thái nổi.
Còn Ôn Nhược Mai thì chết lặng nửa ngày, cuối cùng không kìm được phun ra một câu khiến người ta nghe được phải sững sờ: "Á, tửu lâu của ta! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi vậy mà dám phá cửa tiệm của ta!"
"...", thấy phản ứng không giống người thường này của nàng ta, Yến Hàn ngỡ ngàng giật giật khóe miệng, xem ra bản thân đã nhìn không thấu thế giới này rồi.
Đây thế nhưng là kiếm ý! Hơn nữa còn được chủ thượng thông qua tu vi Nhân Huyền lĩnh ngộ ra! Nha đầu này vậy mà… vậy mà mắng chủ thượng phá hủy cái tiệm nhỏ bé này của nàng ta. Yến Hàn âm thầm che ngực, cảm thấy linh hồn mình có chút nghẹt thở.
Tâm tính Ôn Nhược Mai thông suốt, từ khi còn nhỏ chưa bao giờ nghe ông nội nhắc qua về chuyện tu luyện, cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ của nàng ta cũng dựa vào chính bản thân mà tu thành thì sao biết được kiếm ý có ý nghĩa như thế nào?
Nàng ta chỉ biết, tửu lâu mà mình vất vả dựng lên cứ như vậy bị đập phá rồi, đoán chừng sẽ không thể mở cửa bình thường trong một thời gian dài. Nàng ta tức giận đùng đùng chống tay lên chiếc eo thon thả, định đến tính sổ với Cố Thiên Mệnh.
“Tiểu Mai, lui xuống! Không được vô lý”, trước khi Ôn Nhược Mai đến được bên cạnh Cố Thiên Mệnh, ông lão đã nghiêm giọng quở trách.
“Vâng, ông nội”, nghe được lời này, Ôn Nhược Mai chỉ có thể phồng má trắng nõn, trút bỏ lửa giận ngút trời.
“Lão nhân gia, bây giờ ông cảm thấy thế nào?”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt cười hỏi.
Ông lão tóc trắng xóa nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố đè nén sự kinh hoảng phức tạp dưới đáy lòng, trầm giọng nói: "Nhóc con, ngươi lĩnh ngộ kiếm ý bao lâu rồi, vậy mà đạt tới cảnh giới tiểu thành”.
“Kiếp này tính đâu ra đó thì luyện kiếm được mười ngày rồi”, Cố Thiên Mệnh nghiêm túc trả lời: "Ừm… là vài ngày trước”.
Mười ngày? Kiếm ý tiểu thành?
“...”, không nói nên lời, ông lão cảm thấy khóe miệng đã không phải của mình nữa, nó không ngừng co giật, quả thực không có cách nào hình dung tâm tình của bản thân lúc này.
Ông ta không chú ý đến ‘kiếp này’ trong miệng Cố Thiên Mệnh, nhưng dù có làm vậy, ông ta cũng tuyệt đối không ngờ tới hắn là chuyển thế của cường giả Thiên Huyền đỉnh phong của kiếp trước.
Cố Thiên Mệnh thực sự không nói dối, thời gian tu kiếm ở kiếp này xác thực chỉ tầm mười ngày.
“Lão nhân gia, ông nói đi! Ông còn chưa trả lời ta đó, có muốn luyện cho ta một thanh kiếm hay không?”
Sao Cố Thiên Mệnh lại không biết giờ phút này trong lòng ông lão chấn động và suy sụp đến mức nào, nhưng đây chính là kết quả mà hắn muốn, nếu không làm sao mới có thể khiến luyện khí sư kiêu ngạo này ra tay?
Lồng ngực ông lão phập phồng, quay đầu nhìn phía Ôn Nhược Mai đang tủi thân kia, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu Mai, đi lấy hộp kiếm màu đen trong phòng ta ra đây”.
“Vâng”, Ôn Nhược Mai lầu bầu một tiếng, sau đó làm theo sai bảo của ông lão, mang ra một hộp kiếm đen dài chừng 1.2 mét.
Cố Thiên Mệnh đảo mắt nhìn hộp kiếm trong ngực Ôn Nhược Mai, lại liếc tới khuôn mặt u ám của ông lão mà hỏi: "Kiếm này là ý gì?”
“Mở ra xem xem có vừa tay hay không”, lồng ngực ông lão nhấp nhô, nỗ lực kìm nén sự kinh động trong lòng.
Nghe vậy Cố Thiên Mệnh chậm rãi mở ra hộp kiếm màu đen mà Ôn Nhược Mai lấy ra.
Nắp hộp vừa hé, một thanh kiếm dài một mét với mũi kiếm ánh sắc xanh tỏa ra linh khí xuất hiện trước mắt hắn.
Kiếm dài một mét, chuôi màu đen bạc, lưỡi kiếm sắc trong không chút pha tạp, hai cạnh lấp lánh từng sợi sáng xanh.
“Kiếm, tên gọi là gì?", hai mắt Cố Thiên Mệnh sáng rực, nhịn không được vươn tay phải vuốt ve thân kiếm.
“Kinh Hồng”, ông lão khịt mũi đáp.
“Kinh Hồng Kiếm….- một kiếm kinh hồng trải vạn dặm máu…”, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm một tiếng, tiếp đó rút kiếm, không kìm được lại bổ một đường về phía cửa.
Ngay lập tức một tia sáng lạnh lẽo thoáng lướt qua.
Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Nhược Mai cũng theo đó lóe lên, sau đó ngửa mặt lên trời rống to, phẫn nộ chửi thề: "Tửu lâu của bà đây! Tên khốn kiếp, ngươi còn chém nó!”
Bình luận facebook