Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36-40
Chương 36 Ngươi có muốn ra ngoài không?
Việc tồn tại có ý thức trong Kiếm Khư một trăm năm ngay cả oan hồn cảnh giới Địa Huyền cũng rất khó làm được. Do đó, oan hồn nam tử có thể dựa vào tu vi cảnh giới Linh Huyền hậu kỳ đỉnh phong tồn tại hàng trăm năm, có thể thấy được Vòng Phệ Hồn này có công lao rất lớn.
Lúc này oan hồn nam tử cầm Vòng Phệ Hồn bằng hai tay đưa cho Cố Thiên Mệnh, trái tim hắn ta như đang rỉ máu. Đây là thứ giúp hắn ta tồn tại ở trạng thái oan hồn, nhưng nếu không giao ra, hắn ta sợ Cố Thiên Mệnh sẽ đánh mình thành không khí.
Sự hối hận vô tận tràn ngập toàn thân oan hồn nam tử. Nếu biết trước Cố Thiên Mệnh khó đối phó như thế, hắn ta tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện như một thằng ngốc. Đáng tiếc mọi thứ đã muộn, tính mạng hắn ta đã bị Cố Thiên Mệnh nắm trong tay.
“Cất nó lại đi! Chỉ là một món binh khí cấp Nhân trung phẩm thôi, chưa thể lọt vào mắt xanh của ta được”, Cố Thiên Mệnh chỉ nhìn thoáng qua chiếc Vòng Phệ Hồn toả khí dày đặc, hờ hững nói.
Chỉ là… binh khí cấp Nhân trung phẩm?
Oan hồn nam tử lập tức ngây người, hắn ta đã chuẩn bị tinh thần giao ra tài sản hộ mệnh của mình, không ngờ lại bị hắn chê. Nếu không phải do nhìn thấy cảm xúc hờ hững ở sâu trong đáy mắt Cố Thiên Mệnh, oan hồn nam tử sẽ nghi ngờ hắn đang giả vờ.
Có chuyện gì với thế giới này vậy? Lẽ nào trong một trăm năm mình sống ẩn ở Kiếm Khư, binh khí cấp Nhân đã nhiều đến mức đâu đâu cũng có rồi sao?
Oan hồn nam tử hé đôi môi mỏng, hai tay cầm Vòng Phệ Hồn không nhúc nhích, cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn ta nhớ một trăm năm trước, chỉ riêng binh khí cấp Nhân hạ phẩm thôi đã hấp dẫn võ giả cảnh giới Linh Huyền đến tranh đoạt, mà binh khí cấp Nhân trung phẩm sẽ bị rất nhiều cao thủ cảnh giới Địa Huyền ra tay tranh giành.
Điều quan trọng nhất là Vòng Phệ Hồn này là binh khí dưỡng hồn hiếm có trên thế gian, giá trị của nó không phải binh khí cấp Nhân trung phẩm bình thường có thể so sánh, thậm chí một số binh khí cấp Nhân thượng phẩm cũng không có hiệu quả bằng nó. Chính vì vậy, oan hồn nam tử mới có thể tồn tại trong Kiếm Khư đến ngày hôm nay.
Nhưng một món bảo bối như vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ nhìn lướt qua rồi không có hứng thú, điều này khiến cho oan hồn nam tử điên tiết trong lòng.
“Sao nào, nếu ngươi không cần thì vứt đi!”, Cố Thiên Mệnh thấy hắn ta đứng đờ người ra thì thản nhiên nói.
Nghe vậy, oan hồn nam tử vội vàng đeo Vòng Phệ Hồn vào cổ tay rồi giấu nó đi.
“Cần, đương nhiên là cần!”
Vứt? Đùa hả, đây là binh khí đấy!
Nếu không nhờ có Vòng Phệ Hồn này, oan hồn nam tử đã bị vô số kiếm ý chém thành nhiều mảnh từ lâu, có lẽ ngay cả luân hồi cũng không thể vào. Bảo hắn ta vứt bảo bối này đi thì chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn ta.
Nhìn bộ dạng chân chất của oan hồn nam tử giờ phút này, lại nghĩ tới dáng vẻ đáng sợ trong màn sương đen trước đó của hắn ta, Cố Thiên Mệnh không nhịn được cười mỉm.
“Đứng dậy đi!”, lúc này Cố Thiên Mệnh mới chính thức quan sát nam tử lúc sáng lúc tối trước mặt mình: “Ngươi tên gì?”
“Bẩm chủ thượng, ta tên là Yến Hàn”, nam tử hơi khom lưng, hắn ta mặc bộ trường sam màu đen nhạt, diện mạo anh tuấn như một vị công tử xa cách trần tục, rất khó để liên tưởng hắn ta là một ông lão đã sống hàng trăm năm.
“Yến Hàn, ngươi có muốn ra ngoài không?”, Cố Thiên Mệnh lẩm nhẩm tên Yến Hàn vài lần, sau đó bình tĩnh để hai tay ra sau lưng, hỏi.
“Ra… Ra ngoài?”, Yến Hàn hơi ngơ ngác, nở một nụ cười đau xót, ngửa mặt lên trời thở dài: “Không dối gạt chủ thượng, nếu như có thể rời khỏi nơi quái quỷ này, ta sẵn sàng trả giá bằng tất cả mọi thứ ta có”.
Trong một trăm năm qua, Yến Hàn đã dùng không biết bao nhiêu cách để né tránh kiếm ý và rời khỏi Kiếm Khư. Nhưng mỗi lần hắn ta sắp thực hiện bước cuối cùng đều sẽ bị một tia kiếm khí vô thượng đánh trả. May mà có Vòng Phệ Hồn trong tay, Yến Hàn không bị đánh cho hồn phi phách tán.
Một trăm năm qua Yến Hàn đã tìm đủ mọi cách vẫn không thể rời khỏi Kiếm Khư. Hắn ta đã cảm thấy tuyệt vọng, cảm xúc bi ai trong mắt hắn ta lan rộng ra khắp cơ thể.
“Không cần trả giá tất cả mọi thứ. Từ nay về sau chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta giúp ngươi rời khỏi đây thì cũng không thành vấn đề”, vẻ tự tin hiện lên trên mặt Cố Thiên Mệnh, đối với hắn thì chỉ cần hắn muốn, việc mở đường cho Yến Hàn rời khỏi Kiếm Khư cũng không có gì khó.
Gì cơ?
Yến Hàn lập tức ngước đôi mắt đầy khó tin của mình lên, hoàn toàn sững sờ…
Chương 37 Đạo quỷ tu
“Chủ… Chủ thượng, ta có thể rời khỏi đây thật ư?”
Môi Yến Hàn khẽ run, niềm hi vọng trăm năm trong mắt hắn ta như một đốm lửa bắt đầu bùng cháy.
Cố Thiên Mệnh hờ hững đáp: “Đương nhiên, ta đâu cần phải lừa ngươi. Hơn nữa ta sẽ truyền cho ngươi đạo Quỷ tu, khi nào đạt cảnh giới Địa Huyền ngươi sẽ có được thực thể, chân chính trùng sinh và bắt đầu lại từ đầu”.
Rầm!
Đầu Yến Hàn giống như bị một tảng đá hàng tỷ cân rơi trúng, trông hắn ta vô cùng ngạc nhiên và khiếp sợ.
Ban đầu nghe tin mình có thể ra ngoài, Yến Hàn đã mừng như điên, vẻ mong đợi hiện rõ trên khuôn mặt. Bây giờ Cố Thiên Mệnh không chỉ nói có thể giúp hắn ta rời khỏi Kiếm Khư, mà còn có thể có được cơ thể mới và sống lại lần nữa.
Chuyện này… thật vô lý!
Yến Hàn đứng ngây ra tại chỗ, hắn ta nhìn người “chủ thượng” mặc áo trắng trước mặt, cảm thấy như mình đang đối mặt với bầu trời trên cao và mặt đất không thể rung chuyển.
Quan trọng là hơi thở vô thượng toát ra từ sâu trong linh hồn của Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không phải cảnh giới Địa Huyền có thể so sánh, nó đã suýt nghiền ép oan hồn của Yến Hàn tan biến.
Vừa rồi chủ thượng tự xưng là “bản tôn”, hơn nữa khí chất kiêu ngạo vô song ấy đã khắc sâu vào linh hồn từ lâu, chẳng lẽ chủ thượng đã từng là một nhân vật vô thượng trên cảnh giới Địa Huyền?
Nghĩ tới đây, cơ thể hư ảo của Yến Hàn run rẩy, yết hầu bất giác chuyển động, trong lòng hắn ta như đang có mưa giông bão táp.
“Yến Hàn xin thề sẽ đi theo chủ thượng cho đến chết, không bao giờ phản bội! Nếu ta thay lòng đổi dạ nhất định sẽ hồn phi phách tán, không được đầu thai”.
Yến Hàn lập tức quỳ một chân xuống đất, trịnh trọng tuyên bố.
“Đứng lên đi! Nếu không phải vì ngươi còn có chút bản lĩnh cỏn con, ta sẽ không rảnh thu phục ngươi đâu”, môi Cố Thiên Mệnh hơi tái, có lẽ là vừa rồi bị mất sức do sử dụng kiếm trận, nhưng điều này vẫn không thể che giấu sự hiên ngang trong mắt hắn.
Bất kể trước đây Cố Thiên Mệnh đã từng mạnh không đối thủ, xưng bá một phương như thế nào. Giờ đây hắn chỉ mới có tu vi cảnh giới Nhân Huyền, hắn biết chỉ dựa vào bản thân hiện giờ vẫn chưa đủ để tự bảo vệ mình.
Do đó Cố Thiên Mệnh mới có ý định thu phục Yến Hàn, vậy thì dù sau này có gặp sự cố bất ngờ, chỉ cần cao thủ cảnh giới Địa Huyền không ra tay, với sự bảo vệ của Yến Hàn, hắn đều có thể bình yên vô sự.
Với lại một khi Yến Hàn chân chính bắt đầu Quỷ tu, đột phá bình cảnh cảnh giới Địa Huyền, như vậy cũng có thể coi là một sự giúp đỡ lớn.
“Vâng”, trước đó Yến Hàn thoả hiệp và thần phục nhưng vẫn còn hơi oán giận và bất mãn, bây giờ hắn ta lại rất kích động và mừng rỡ, chỉ ước được gặp “chủ thượng” sớm hơn thì tốt biết bao.
Khi Yến Hàn vừa đứng dậy, Cố Thiên Mệnh chậm rãi bước tới gần rồi đặt ngón trỏ phải lên trán hắn ta.
Yến Hàn không biết chủ thượng đặt ngón trỏ lên trán mình để làm gì, nhưng hắn ta cũng không nhúc nhích.
“Đây là một loại công pháp Quỷ tu, Thiên Hề Quỷ Đạo”, Cố Thiên Mệnh tìm được công pháp Quỷ tu nhờ linh hồn thức hải của mình, sau đó sử dụng bí thuật dẫn khí truyền vào trong đầu Yến Hàn: "Đạo Quỷ tu khó hơn người bình thường gấp mười lần, có điều nếu đạt được thành tựu thì hoàn toàn có thể áp đảo những người trong cùng cảnh giới. Cơ hội ta đã cho ngươi rồi, về phần ngươi có thể đi tiếp được hay không là dựa vào vận may của ngươi”.
“Thiên Hề Quỷ Đạo…”, Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời, Yến Hàn không khỏi sững sờ, trong đầu hắn ta lập tức xuất hiện từng dòng pháp triện, vẻ kinh ngạc lộ ra trong mắt hắn ta, trong lòng như dấy lên cơn sóng lớn cao hàng vạn mét: "Phương pháp của chủ thượng…”
Dẫn khí nhập hồn, truyền thụ đạo pháp, một trăm năm trước Yến Hàn chưa từng nghe nói về những cụm từ lạ như thế này. Có thể thấy phương pháp này của Cố Thiên Mệnh đã khiến hắn ta khiếp sợ đến mức nào.
“Tĩnh tâm, tập trung tinh thần để lĩnh ngộ”, dường như phát hiện cảm xúc của Yến Hàn dao động, Cố Thiên Mệnh vội nhắc nhở.
“Vâng, thưa chủ thượng”, Yến Hàn nhanh chóng trả lời, sau đó cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng, tập trung lĩnh ngộ phương pháp Quỷ tu trong đầu mình.
Thiên Hề Quỷ Đạo, đoạt tạo hoá, lừa thiên cơ, che thiên nhãn; nhập địa huyền, ngưng máu thịt, sinh cơ hiện…
Từng dòng pháp triện chạy qua trong đầu Yến Hàn, hắn ta nhắm mắt lại, bắt đầu lĩnh ngộ điều kì diệu của đại đạo Quỷ tu.
Thấy Yến Hàn rơi vào trầm mặc, Cố Thiên Mệnh thu ngón trỏ về, sau đó tìm một chỗ ngồi khoanh chân tĩnh toạ, bắt đầu khôi phục huyền khí bị mất trước đó.
“Con đường Quỷ tu, thiên đạo bất dung, cửu sinh cửu kiếp, mỗi kiếp một nạn”, mấy canh giờ sau, Cố Thiên Mệnh khôi phục hơn một nửa, hắn ngước mắt nhìn về phía Yến Hàn còn đang lĩnh ngộ Quỷ đạo cách đó không xa, không thể không lẩm bẩm: "Sau khi bước vào cảnh giới Địa Huyền, con đường Quỷ tu chân chính mới bắt đầu”.
Chương 38 Kiếm ý
Quỷ tu được cấu thành từ một số cao thủ bị tổn thương linh phách, oan hồn đã mất và những người tu đạo mất thân thể.
Con đường Quỷ tu từng là một đại đạo do một vị đại năng tuyệt thế tạo ra. Con đường này không được thiên địa che chở, hơn nữa sau khi Quỷ tu bước vào cảnh giới Địa Huyền, mỗi lần tu vi tăng lên đều sẽ xuất hiện kiếp nạn thiên đạo.
Kiếp nạn bao gồm tổng cộng chín kiếp và nó càng lúc càng mạnh. Ở kiếp trước, theo Cố Thiên Mệnh được biết thì đã từng có rất nhiều kỳ tài theo con đường Quỷ tu chết dưới kiếp nạn thiên đạo, ngoại trừ vị đại năng tuyệt thế sáng tạo đại đạo Quỷ tu, không ai có thể khám phá cả chín kiếp nạn thiên đạo.
Do đó con đường Quỷ tu cực kì chông gai, không dễ đi chút nào.
Khi trời sắp tối, cuối cùng Yến Hàn cũng mở mắt ra, hắn ta phát hiện Cố Thiên Mệnh đang đứng trước mặt mình, vội vàng quỳ gối dập đầu nói: "Đại ân của chủ thượng, Trần Ca không thể báo đáp. Từ nay về sau, miễn là chủ thượng cần, dù phải mất đi đạo hạnh, Trần Ca cũng không sợ”.
“Nếu đã lĩnh ngộ được phương pháp Quỷ tu, chắc hẳn ngươi cũng biết được sự gian khổ của con đường này nhỉ?”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, trầm giọng hỏi.
“Dù có gian khổ như thế nào, ta cũng sẽ tiếp tục kiên trì”, Yến Hàn biết rõ đạo Quỷ tu là cơ hội duy nhất của mình, cho dù đến lúc đó không được thiên địa chứa chấp, kiếp nạn buông xuống, hắn ta cũng sẽ không sợ hãi.
“Ừm”, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh hài lòng gật đầu.
Mặc dù con đường Quỷ tu khó đi nhưng cũng đã tạo ra rất nhiều cao thủ, chỉ cần thật cẩn thận, không dò xét cảnh giới sau cửu kiếp thì cũng sẽ có một thành tựu nhất định.
“Chủ thượng…”, Yến Hàn ấp úng gọi.
“Có việc gì không?”, Cố Thiên Mệnh nghi hoặc hỏi ngược lại.
“Chủ thượng, tiểu nô cảm thấy công pháp Thiên Hề Quỷ Đạo mà người cho vô cùng huyền diệu, không biết nó là công pháp cấp bậc gì?”, lần này Yến Hàn dùng cách xưng của tôi tớ, hắn ta đã hoàn toàn thần phục Cố Thiên Mệnh, không dám bất kính nữa.
“Chỉ là công pháp Địa Giai sơ cấp mà thôi, cố gắng tu luyện, không bao lâu nữa ngươi sẽ có thể tạo ra thân thể mới cho mình”, Cố Thiên Mệnh dửng dưng đáp, như thể đối với hắn, công pháp hay bảo bối gì đó đều không quan trọng.
“Công pháp Địa Giai!”
Yến Hàn đột nhiên há to miệng, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy kinh ngạc.
“Đúng rồi, sau này ngươi không cần tự xưng là nô, cứ gọi bình thường là được”, Cố Thiên Mệnh dừng một lát rồi liếc nhìn Yến Hàn, lạnh nhạt nói.
“À…”, Yến Hàn há miệng, mất một lúc lâu mới định thần lại: "Vâng, thưa chủ thượng”.
Trong những ngày tiếp theo, Cố Thiên Mệnh không lãng phí thời gian cho Yến Hàn mà tập trung lĩnh ngộ kiếm ý.
Mặc dù kiếp trước hắn chưa đạt tới kiếm ý đại thành nhưng cũng không cách xa. Còn nguyên nhân bây giờ hắn lĩnh ngộ kiếm ý là để giúp cho cơ thể mình làm quen.
Yến Hàn cũng đang tu luyện công pháp Quỷ đạo ở bên cạnh, hắn ta không dám làm phiền Cố Thiên Mệnh.
Kiếm vung lên, gió nổi lên.
Cố Thiên Mệnh lấy ngón tay làm kiếm, không ngừng rèn luyện thân thể, giúp cho thân thể chậm rãi chấp nhận và thích ứng.
Hắn vừa rèn luyện kiếm thể, vừa mài giũa kiếm ý của mình như thể đã chìm vào trạng thái quên đi bản thân.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, chớp mắt mười ngày đã trôi qua.
Thanh kiếm ngưng tụ từ khí của Cố Thiên Mệnh càng ngày càng trở nên sắc bén, khiến Yến Hàn ở bên cạnh quan sát cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bỗng nhiên, vô số tia kiếm ý được phóng thích từ trong Kiếm Khư đồng loạt phát ra tiếng leng keng, một tia kiếm quang bừng sáng bao trùm lấy cả bầu trời.
“Chuyện gì thế này?”, Yến Hàn đang đợi ở bên cạnh lập tức căng thẳng, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy kiếm ý trong Kiếm Khư xảy ra tình huống như thế này.
Vô số luồng kiếm khí sắc bén bao phủ quanh người Cố Thiên Mệnh, làm cho Yến Hàn lo lắng và kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Đối mặt với nhiều luồng kiếm khí như vậy, ngay cả người có tu vi cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong như hắn ta cũng cảm thấy rùng mình.
“Nhất kiếm hàn mang khởi… Thiên lý sinh tử cách!”
Khi Cố Thiên Mệnh nhỏ giọng lẩm bẩm, thanh kiếm sắc bén mà hắn dùng khí tạo ra lập tức phóng thích khí lạnh lẽo.
Ầm!
Kiếm đâm tới, một khe hở rộng gần năm mươi mét từ trước mặt Cố Thiên Mệnh phóng thẳng lên trời.
Vô số luồng kiếm khí lượn lờ trong hư không sinh ra cộng hưởng với nhát kiếm này của Cố Thiên Mệnh, chúng lần lượt rơi xuống theo lời nhẩm niệm của hắn.
Bùm bùm bùm…
Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang toả sáng khắp nơi, rất nhiều tảng đá đều biến thành bột phấn.
“Đây… Đây là…”, Yến Hàn đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, bờ môi hư ảo lập tức tái nhợt run rẩy, hắn ta đờ đẫn thì thào: “Kiếm ý!”
Không đợi Yến Hàn hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc thì đã thấy Cố Thiên Mệnh khoanh chân ngồi xuống đất.
Hơi thở của Cố Thiên Mệnh càng lúc càng mạnh, từng luồng huyền khí chuyển động xung quanh hắn, ánh nắng chói chang bao trùm hắn trông có vẻ vô cùng ngạo nghễ.
Chương 39 Rời khỏi Kiếm Khư
Một lát sau, hơi thở của Cố Thiên Mệnh đột nhiên trở nên nặng nề, hắn khẽ hừ một tiếng: "Sau mười ngày tu luyện, chẳng những kiếm ý bước vào cảnh giới tiểu thành, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, cũng coi như tạm được”.
Kiếm có linh hồn, có thể thấu hiểu nó.
Mười ngày luyện kiếm, Cố Thiên Mệnh lĩnh ngộ kiếm ý thêm một lần nữa để nâng cao thực lực của mình.
Lúc trước khi Cố Thiên Mệnh thi triển thức thứ nhất của Thanh Sinh Cửu Kiếm, hắn chỉ có thể chém vỡ một tảng đá lớn. Bây giờ kiếm ý đạt tiểu thành, một kiếm chém ra có thể làm mặt đất nứt toạc hơn năm mươi mét.
Có thể thấy kiếm ý quan trọng như thế nào đối với một người Kiếm tu. Nhưng người có thể lĩnh ngộ kiếm ý, trong một trăm vạn Kiếm tu rất khó có được một người thành công.
“Chủ thượng dùng… tu vi cảnh giới Nhân Huyền để lĩnh ngộ kiếm ý! Chuyện này…”, Yến Hàn sững sờ, trong trí nhớ của hắn ta, những người có thể lĩnh ngộ kiếm ý chỉ có cao thủ cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong, hơn nữa trong một vạn cao thủ cảnh giới Địa Huyền chưa chắc có được một người.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Yến Hàn nhìn Cố Thiên Mệnh không chỉ có sự kinh ngạc mà còn tràn đầy hưng phấn. Nếu đi theo chủ thượng, có lẽ hắn ta sẽ có cơ hội chạm đến cảnh giới Thiên Huyền!
Vô số thủ đoạn của Cố Thiên Mệnh đã hoàn toàn thuần phục Yến Hàn, có lẽ dù Cố Thiên Mệnh đuổi hắn ta đi, hắn ta cũng sẽ mặt dày mày dạn bám theo.
Đây chính là kiếm ý! Vào một trăm năm trước, Kiếm Tôn cũng vì lĩnh ngộ kiếm ý nên mới một kiếm tiêu diệt cả một vương triều phồn vinh. Dù cho năm xưa Kiếm Tôn là một kỳ tài ưu tú đến đâu thì cũng tới cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong mới lĩnh ngộ kiếm ý.
Nhưng Cố Thiên Mệnh lại đạt tới kiếm ý tiểu thành khi ở cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn.
“Chắc chắn chủ thượng đã từng là một nhân vật vô thượng cảnh giới Thiên Huyền, thậm chí… là đại năng vô thượng trên cảnh giới Thiên Huyền”, Yến Hàn chưa bao giờ nghe nói về người nào có thể lĩnh ngộ kiếm ý ở cảnh giới Nhân Huyền, càng chưa kể đến hơi thở mạnh mẽ ở sâu trong linh hồn và công pháp Quỷ tu mà Cố Thiên Mệnh cho hắn ta.
Giờ phút này, Yến Hàn hạ quyết tâm nhất định sẽ đi theo Cố Thiên Mệnh đến khi nào chết mới thôi. Kể cả khi hắn đuổi, dù có bị đánh chết hắn ta cũng sẽ không đi.
Cố Thiên Mệnh siết chặt nắm đấm, rõ ràng cảm nhận được thực lực của mình đã mạnh lên rất nhiều.
“Còn gần mười bảy ngày nữa, Lý gia sẽ chính thức đưa ra quyết định với Cố gia, đã đến lúc nên trở về chuẩn bị rồi”.
Cố Thiên Mệnh nghĩ đến chuyện ở rể Lý gia cũng cảm thấy hơi khó giải quyết. Bởi vì chuyện này không chỉ do ông cụ Cố và ông cụ Lý quyết định, hơn nữa còn được đương kim quân thượng tán thành thông qua chiếu chỉ.
“Yến Hàn, ngươi lại đây”, Cố Thiên Mệnh để hai tay sau lưng, quay đầu nhìn về phía Yến Hàn.
Nghe vậy, Yến Hàn hoá thành một tia sáng lập tức xuất hiện trước mặt Cố Thiên Mệnh, hắn ta cúi người, trong mắt tràn đầy kính trọng và hưng phấn: "Chủ thượng”.
“Ngươi không thể rời khỏi Kiếm Khư bởi vì năm xưa thi thể của ngươi được chôn cất ở đây, oán niệm của linh hồn kết nối chặt chẽ với Kiếm Khư”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng giải thích: "Bây giờ ta phải che giấu hồn tức của ngươi mới có thể đưa ngươi rời khỏi Kiếm Khư”.
“Cảm ơn chủ thượng đã ra tay!”, Yến Hàn vô cùng kích động cười đáp, hắn ta rất muốn rời khỏi nơi quái quỷ này, đi ngắm nhìn thế gian phồn hoa.
“Quá trình này có thể sẽ hơi khó chịu, ngươi phải chịu đựng”, Cố Thiên Mệnh lạnh lùng nhìn thoáng qua kiếm khí trong hư không Kiếm Khư.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh vội đáp lời.
Khó chịu?
Có khó chịu bằng việc cô độc một mình trong Kiếm Khư suốt một trăm năm không?
Có khó chịu bằng việc bị vô số luồng kiếm khí bao trùm không?
Yến Hàn hoàn toàn không quan tâm đến việc có đau hay không, hắn ta chỉ muốn rời khỏi đây, dù phải trả giá tất cả mọi thứ mà hắn ta đang có.
“Vậy thì tốt. Ổn định tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, không được phản kháng”, Cố Thiên Mệnh nhìn dáng vẻ kích động, không để tâm đến sự khó chịu trong lời hắn nói của Yến Hàn, hắn nhếch môi cười sâu xa.
Sau đó, Yến Hàn bắt đầu điều động hơi thở dưới sự hướng dẫn của Cố Thiên Mệnh.
“Bí thuật Mông Thiên, lấy hồn làm môi, lấy phách làm giới, dẫn khí nhập thể, che giấu mắt trần”, hai tay Cố Thiên Mệnh tạo thành một dấu ấn kì lạ, sau đó đẩy về phía trán Yến Hàn.
Ầm!
Bùm!
Trong tích tắc, thể oan hồn của Yến Hàn biến thành vô số mảnh nhỏ hư ảo, những mảnh đôi mắt bay lơ lửng trong không khí chằng chịt tơ máu, trông cực kì dữ tợn.
“Kết hợp!”
Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng nói.
Sau đó hai tay hắn đẩy về phía những mảnh vỡ oan hồn của Yến Hàn, những mảnh linh hồn của hắn ta lần lượt được tập hợp rồi hợp thành trong lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh.
Khuôn mặt Yến Hàn bắt đầu trở nên vặn vẹo, lúc sáng lúc tối như thể sắp biến mất. Mảnh nhỏ miệng của hắn ta há to như cái đèn lồng, trông như đang la hét nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh đã kết hợp thể oan hồn của Yến Hàn thành một linh thể hư ảo to bằng một nắm tay.
Sau đó hắn ném Yến Hàn đã bị nén thành một quả cầu to bằng nắm tay về phía ngoài Kiếm Khư…
Chương 40 Đáng giá
Bên ngoài Kiếm Khư, núi đá san sát nhau.
Cố Thiên Mệnh thi triển pháp quyết, ném hồn phách thu nhỏ còn bằng nắm tay của Yến Hàn vào không trung, sau đó bắt đầu ghép.
Những mảnh linh hồn chậm rãi di chuyển một cách có trật tự, thân thể hư ảo của Yến Hàn cũng từ từ có hình dạng.
Một lát sau, sau khi mảnh linh hồn cuối cùng được ghép vào, thân thể hư ảo của Yến Hàn khôi phục lại như ban đầu.
“A…”
Linh hồn vừa được ghép xong, Yến Hàn lập tức ngửa mặt lên trời hét lớn.
Một tiếng hét như sóng biển đánh thẳng về phía bầu trời. Yến Hàn đang thét gào, đang hò hét, khuôn mặt anh tuấn của hắn ta trông vô cùng dữ tợn. Hắn ta như đang trút hết mọi áp lực khi bị phong ấn trong Kiếm Khư suốt một trăm năm, như vì sự đau đớn do linh hồn vỡ vụn trước đó mà la hét.
Một lúc lâu sau, Yến Hàn mới thở hổn hển dừng lại, thân thể hư ảo của hắn ta đang run rẩy, có lẽ hắn ta đã mất rất nhiều sức lực vào việc ghép linh hồn trước đó.
“Chủ… Chủ thượng, xin thứ cho tiểu nô vì đã làm càn”, Yến Hàn quay đầu lại nhìn Cố Thiên Mệnh bình tĩnh không nói gì, ôm quyền cung kính nhận lỗi.
“Ta đã nhắc nhở ngươi trước rồi, quá trình sẽ hơi khó chịu, giờ thì ngươi đã tin chưa?", Cố Thiên Mệnh cười như không cười nhìn chằm chằm vào Yến Hàn.
“Không sao ạ, chỉ cần có thể ra ngoài, dù phải chịu đau hơn nữa cũng đáng giá”, hắn ta cắn răng, cảm nhận được linh khí êm dịu ở xung quanh, cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Có điều khi nhớ lại cảm giác linh hồn vỡ vụn ban nãy, Yến Hàn bỗng dưng rùng mình. Cảm giác đó kinh khủng hơn vạn tiễn xuyên tim và lăng trì xẻo thịt gấp trăm lần.
Nghe thấy câu trả lời kiên quyết của Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh không thể không nhìn chằm chằm hắn ta vài giây.
Hắn đã từng đích thân trải nghiệm cảm giác đau đớn do bí thuật Mông Thiên. Ở kiếp trước, khi đại nạn sắp kéo đến, hắn đã bất đắc dĩ thi triển và tình cờ biết được Thuật luân hồi, nhờ vậy mới có thể khôi phục ký ức kiếp trước vào năm tròn hai mươi tuổi ở kiếp này.
Mà Thuật mông thiên chính là phần đầu của Thuật luân hồi, cần phải chia nhỏ linh hồn, loại bỏ nhân quả của mình và cắt đứt liên hệ với Thiên đạo.
Ở kiếp trước, Cố Thiên Mệnh dùng tu vi cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong chia nhỏ linh hồn của mình, linh hồn mạnh hơn Yến Hàn không chỉ gấp trăm lần, mức độ đau đớn cũng tăng lên gấp trăm lần. Đối với việc này, ngay cả Cố Thiên Mệnh nhớ lại cảm giác linh hồn chia nhỏ rồi ghép lại cũng tê cả da đầu.
Sắc mặt Yến Hàn trắng bệch, thân thể hư ảo lảo đảo chực ngã, nhưng hắn ta không dám tự ý hành động, cung kính đợi Cố Thiên Mệnh ra lệnh.
“Hiện tại ngươi vẫn ở thể oan hồn, thu lại hơi thở của mình đi, đừng để bị người khác phát hiện tránh đưa đến rắc rối không cần thiết”, Cố Thiên Mệnh nhìn hắn ta, dặn dò với giọng nhẹ nhàng: "Còn nữa, ta đã bảo là không cần phải câu nệ việc xưng hô, không cần xưng theo kiểu tôi tớ, cứ bình thường thôi”.
“Vâng, thưa chủ thượng. Ta… Ta đã hiểu rồi ạ”, Yến Hàn gật đầu trả lời.
Cố Thiên Mệnh lấy một bộ trường bào màu đen trong túi đưa cho Yến Hàn mặc vào. Cách này để che đi thể linh hồn hư ảo của hắn ta, chỉ cần hắn ta không ra tay tuỳ tiện thì sẽ không bị người khác phát hiện là oan hồn.
Sau đó Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn đi về phía bên ngoài Kiếm Khư, bóng dáng hai người càng lúc càng xa khu vực Kiếm Khư.
Họ rời khỏi Kiếm Khư, quay lại trấn Trần Sa từng đi ngang qua trên đường đến.
Cố Thiên Mệnh mặc áo bào trắng dẫn theo Yến Hàn trong bộ quần áo đen bước vào tửu lâu nhỏ mà hắn từng ở lúc đến.
Đại sảnh tửu lâu vẫn được bày lác đác khoảng năm sáu bộ bàn ghế.
Ở góc tường, ông lão tóc hoa râm vẫn lẳng lặng chìm trong thế giới của mình, chậm rãi đánh bóng khối sắt nặng trong tay.
Khi Cố Thiên Mệnh nhìn vào đại sảnh tửu lâu, đập vào mắt là một nhóm gồm hai nam một nữ, họ đang ngồi bàn ở giữa uống rượu nói chuyện phiếm.
“Ơ! Công tử, hoan nghênh lại đến tiểu điếm”, một giọng nói giòn giã vang lên, Ôn Nhược Mai mặc một chiếc váy hoa vải bố đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, mỉm cười chào đón.
“Ôn cô nương, cho ta vài món thịt và rượu nhé”, Cố Thiên Mệnh khẽ cong môi, mỉm cười gọi món.
“Vâng, xin công tử chờ một lát”, Ôn Nhược Mai nhanh chóng trả lời.
Khi xoay người đi ra sân sau chuẩn bị thịt rượu, đôi mắt lanh lợi của Ôn Nhược Mai lặng lẽ nhìn Yến Hàn vài giây. Mặc dù nàng ấy rất tò mò tại sao mười ngày trước Cố Thiên Mệnh đi một mình, bây giờ lại xuất hiện thêm một người, nhưng nàng ấy sẽ không hỏi. Dù sao cũng là mở cửa buôn bán, cớ sao phải xen vào những việc không cần xen vào để dây vào rắc rối chứ, có một số việc không biết vẫn tốt hơn.
Sau đó Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn ngồi vào một bàn trống.
Khuôn mặt của Yến Hàn giấu dưới chiếc áo bào đen rộng thùng thình nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến việc hắn ta quan sát xung quanh. Một trăm năm không ra khỏi Kiếm Khư, cảm nhận được hơi thở lâu ngày không tiếp xúc của người sống và khung cảnh thanh bình, hắn ta không thể không tỏ ra kích động.
“Ọc ọc…”, Yến Hàn liếc mắt nhìn về phía bàn của nhóm hai nam một nữ, yết hầu nhấp nhô lên xuống, toát ra hơi thở đáng sợ rất nhỏ không thể phát hiện.
“Hừ!”, Cố Thiên Mệnh ngước mắt lên, giả vờ bất mãn nhìn hắn ta chằm chằm, khịt mũi một tiếng.
Thể oan hồn rất thích máu thịt, đặc biệt là máu của người sống. Lần đầu tiên Yến Hàn xuất hiện trước mặt Cố Thiên Mệnh đã không nhịn được muốn uống máu ăn thịt, hút cạn sức sống của hắn.
Việc tồn tại có ý thức trong Kiếm Khư một trăm năm ngay cả oan hồn cảnh giới Địa Huyền cũng rất khó làm được. Do đó, oan hồn nam tử có thể dựa vào tu vi cảnh giới Linh Huyền hậu kỳ đỉnh phong tồn tại hàng trăm năm, có thể thấy được Vòng Phệ Hồn này có công lao rất lớn.
Lúc này oan hồn nam tử cầm Vòng Phệ Hồn bằng hai tay đưa cho Cố Thiên Mệnh, trái tim hắn ta như đang rỉ máu. Đây là thứ giúp hắn ta tồn tại ở trạng thái oan hồn, nhưng nếu không giao ra, hắn ta sợ Cố Thiên Mệnh sẽ đánh mình thành không khí.
Sự hối hận vô tận tràn ngập toàn thân oan hồn nam tử. Nếu biết trước Cố Thiên Mệnh khó đối phó như thế, hắn ta tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện như một thằng ngốc. Đáng tiếc mọi thứ đã muộn, tính mạng hắn ta đã bị Cố Thiên Mệnh nắm trong tay.
“Cất nó lại đi! Chỉ là một món binh khí cấp Nhân trung phẩm thôi, chưa thể lọt vào mắt xanh của ta được”, Cố Thiên Mệnh chỉ nhìn thoáng qua chiếc Vòng Phệ Hồn toả khí dày đặc, hờ hững nói.
Chỉ là… binh khí cấp Nhân trung phẩm?
Oan hồn nam tử lập tức ngây người, hắn ta đã chuẩn bị tinh thần giao ra tài sản hộ mệnh của mình, không ngờ lại bị hắn chê. Nếu không phải do nhìn thấy cảm xúc hờ hững ở sâu trong đáy mắt Cố Thiên Mệnh, oan hồn nam tử sẽ nghi ngờ hắn đang giả vờ.
Có chuyện gì với thế giới này vậy? Lẽ nào trong một trăm năm mình sống ẩn ở Kiếm Khư, binh khí cấp Nhân đã nhiều đến mức đâu đâu cũng có rồi sao?
Oan hồn nam tử hé đôi môi mỏng, hai tay cầm Vòng Phệ Hồn không nhúc nhích, cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn ta nhớ một trăm năm trước, chỉ riêng binh khí cấp Nhân hạ phẩm thôi đã hấp dẫn võ giả cảnh giới Linh Huyền đến tranh đoạt, mà binh khí cấp Nhân trung phẩm sẽ bị rất nhiều cao thủ cảnh giới Địa Huyền ra tay tranh giành.
Điều quan trọng nhất là Vòng Phệ Hồn này là binh khí dưỡng hồn hiếm có trên thế gian, giá trị của nó không phải binh khí cấp Nhân trung phẩm bình thường có thể so sánh, thậm chí một số binh khí cấp Nhân thượng phẩm cũng không có hiệu quả bằng nó. Chính vì vậy, oan hồn nam tử mới có thể tồn tại trong Kiếm Khư đến ngày hôm nay.
Nhưng một món bảo bối như vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ nhìn lướt qua rồi không có hứng thú, điều này khiến cho oan hồn nam tử điên tiết trong lòng.
“Sao nào, nếu ngươi không cần thì vứt đi!”, Cố Thiên Mệnh thấy hắn ta đứng đờ người ra thì thản nhiên nói.
Nghe vậy, oan hồn nam tử vội vàng đeo Vòng Phệ Hồn vào cổ tay rồi giấu nó đi.
“Cần, đương nhiên là cần!”
Vứt? Đùa hả, đây là binh khí đấy!
Nếu không nhờ có Vòng Phệ Hồn này, oan hồn nam tử đã bị vô số kiếm ý chém thành nhiều mảnh từ lâu, có lẽ ngay cả luân hồi cũng không thể vào. Bảo hắn ta vứt bảo bối này đi thì chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn ta.
Nhìn bộ dạng chân chất của oan hồn nam tử giờ phút này, lại nghĩ tới dáng vẻ đáng sợ trong màn sương đen trước đó của hắn ta, Cố Thiên Mệnh không nhịn được cười mỉm.
“Đứng dậy đi!”, lúc này Cố Thiên Mệnh mới chính thức quan sát nam tử lúc sáng lúc tối trước mặt mình: “Ngươi tên gì?”
“Bẩm chủ thượng, ta tên là Yến Hàn”, nam tử hơi khom lưng, hắn ta mặc bộ trường sam màu đen nhạt, diện mạo anh tuấn như một vị công tử xa cách trần tục, rất khó để liên tưởng hắn ta là một ông lão đã sống hàng trăm năm.
“Yến Hàn, ngươi có muốn ra ngoài không?”, Cố Thiên Mệnh lẩm nhẩm tên Yến Hàn vài lần, sau đó bình tĩnh để hai tay ra sau lưng, hỏi.
“Ra… Ra ngoài?”, Yến Hàn hơi ngơ ngác, nở một nụ cười đau xót, ngửa mặt lên trời thở dài: “Không dối gạt chủ thượng, nếu như có thể rời khỏi nơi quái quỷ này, ta sẵn sàng trả giá bằng tất cả mọi thứ ta có”.
Trong một trăm năm qua, Yến Hàn đã dùng không biết bao nhiêu cách để né tránh kiếm ý và rời khỏi Kiếm Khư. Nhưng mỗi lần hắn ta sắp thực hiện bước cuối cùng đều sẽ bị một tia kiếm khí vô thượng đánh trả. May mà có Vòng Phệ Hồn trong tay, Yến Hàn không bị đánh cho hồn phi phách tán.
Một trăm năm qua Yến Hàn đã tìm đủ mọi cách vẫn không thể rời khỏi Kiếm Khư. Hắn ta đã cảm thấy tuyệt vọng, cảm xúc bi ai trong mắt hắn ta lan rộng ra khắp cơ thể.
“Không cần trả giá tất cả mọi thứ. Từ nay về sau chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta giúp ngươi rời khỏi đây thì cũng không thành vấn đề”, vẻ tự tin hiện lên trên mặt Cố Thiên Mệnh, đối với hắn thì chỉ cần hắn muốn, việc mở đường cho Yến Hàn rời khỏi Kiếm Khư cũng không có gì khó.
Gì cơ?
Yến Hàn lập tức ngước đôi mắt đầy khó tin của mình lên, hoàn toàn sững sờ…
Chương 37 Đạo quỷ tu
“Chủ… Chủ thượng, ta có thể rời khỏi đây thật ư?”
Môi Yến Hàn khẽ run, niềm hi vọng trăm năm trong mắt hắn ta như một đốm lửa bắt đầu bùng cháy.
Cố Thiên Mệnh hờ hững đáp: “Đương nhiên, ta đâu cần phải lừa ngươi. Hơn nữa ta sẽ truyền cho ngươi đạo Quỷ tu, khi nào đạt cảnh giới Địa Huyền ngươi sẽ có được thực thể, chân chính trùng sinh và bắt đầu lại từ đầu”.
Rầm!
Đầu Yến Hàn giống như bị một tảng đá hàng tỷ cân rơi trúng, trông hắn ta vô cùng ngạc nhiên và khiếp sợ.
Ban đầu nghe tin mình có thể ra ngoài, Yến Hàn đã mừng như điên, vẻ mong đợi hiện rõ trên khuôn mặt. Bây giờ Cố Thiên Mệnh không chỉ nói có thể giúp hắn ta rời khỏi Kiếm Khư, mà còn có thể có được cơ thể mới và sống lại lần nữa.
Chuyện này… thật vô lý!
Yến Hàn đứng ngây ra tại chỗ, hắn ta nhìn người “chủ thượng” mặc áo trắng trước mặt, cảm thấy như mình đang đối mặt với bầu trời trên cao và mặt đất không thể rung chuyển.
Quan trọng là hơi thở vô thượng toát ra từ sâu trong linh hồn của Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không phải cảnh giới Địa Huyền có thể so sánh, nó đã suýt nghiền ép oan hồn của Yến Hàn tan biến.
Vừa rồi chủ thượng tự xưng là “bản tôn”, hơn nữa khí chất kiêu ngạo vô song ấy đã khắc sâu vào linh hồn từ lâu, chẳng lẽ chủ thượng đã từng là một nhân vật vô thượng trên cảnh giới Địa Huyền?
Nghĩ tới đây, cơ thể hư ảo của Yến Hàn run rẩy, yết hầu bất giác chuyển động, trong lòng hắn ta như đang có mưa giông bão táp.
“Yến Hàn xin thề sẽ đi theo chủ thượng cho đến chết, không bao giờ phản bội! Nếu ta thay lòng đổi dạ nhất định sẽ hồn phi phách tán, không được đầu thai”.
Yến Hàn lập tức quỳ một chân xuống đất, trịnh trọng tuyên bố.
“Đứng lên đi! Nếu không phải vì ngươi còn có chút bản lĩnh cỏn con, ta sẽ không rảnh thu phục ngươi đâu”, môi Cố Thiên Mệnh hơi tái, có lẽ là vừa rồi bị mất sức do sử dụng kiếm trận, nhưng điều này vẫn không thể che giấu sự hiên ngang trong mắt hắn.
Bất kể trước đây Cố Thiên Mệnh đã từng mạnh không đối thủ, xưng bá một phương như thế nào. Giờ đây hắn chỉ mới có tu vi cảnh giới Nhân Huyền, hắn biết chỉ dựa vào bản thân hiện giờ vẫn chưa đủ để tự bảo vệ mình.
Do đó Cố Thiên Mệnh mới có ý định thu phục Yến Hàn, vậy thì dù sau này có gặp sự cố bất ngờ, chỉ cần cao thủ cảnh giới Địa Huyền không ra tay, với sự bảo vệ của Yến Hàn, hắn đều có thể bình yên vô sự.
Với lại một khi Yến Hàn chân chính bắt đầu Quỷ tu, đột phá bình cảnh cảnh giới Địa Huyền, như vậy cũng có thể coi là một sự giúp đỡ lớn.
“Vâng”, trước đó Yến Hàn thoả hiệp và thần phục nhưng vẫn còn hơi oán giận và bất mãn, bây giờ hắn ta lại rất kích động và mừng rỡ, chỉ ước được gặp “chủ thượng” sớm hơn thì tốt biết bao.
Khi Yến Hàn vừa đứng dậy, Cố Thiên Mệnh chậm rãi bước tới gần rồi đặt ngón trỏ phải lên trán hắn ta.
Yến Hàn không biết chủ thượng đặt ngón trỏ lên trán mình để làm gì, nhưng hắn ta cũng không nhúc nhích.
“Đây là một loại công pháp Quỷ tu, Thiên Hề Quỷ Đạo”, Cố Thiên Mệnh tìm được công pháp Quỷ tu nhờ linh hồn thức hải của mình, sau đó sử dụng bí thuật dẫn khí truyền vào trong đầu Yến Hàn: "Đạo Quỷ tu khó hơn người bình thường gấp mười lần, có điều nếu đạt được thành tựu thì hoàn toàn có thể áp đảo những người trong cùng cảnh giới. Cơ hội ta đã cho ngươi rồi, về phần ngươi có thể đi tiếp được hay không là dựa vào vận may của ngươi”.
“Thiên Hề Quỷ Đạo…”, Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời, Yến Hàn không khỏi sững sờ, trong đầu hắn ta lập tức xuất hiện từng dòng pháp triện, vẻ kinh ngạc lộ ra trong mắt hắn ta, trong lòng như dấy lên cơn sóng lớn cao hàng vạn mét: "Phương pháp của chủ thượng…”
Dẫn khí nhập hồn, truyền thụ đạo pháp, một trăm năm trước Yến Hàn chưa từng nghe nói về những cụm từ lạ như thế này. Có thể thấy phương pháp này của Cố Thiên Mệnh đã khiến hắn ta khiếp sợ đến mức nào.
“Tĩnh tâm, tập trung tinh thần để lĩnh ngộ”, dường như phát hiện cảm xúc của Yến Hàn dao động, Cố Thiên Mệnh vội nhắc nhở.
“Vâng, thưa chủ thượng”, Yến Hàn nhanh chóng trả lời, sau đó cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng, tập trung lĩnh ngộ phương pháp Quỷ tu trong đầu mình.
Thiên Hề Quỷ Đạo, đoạt tạo hoá, lừa thiên cơ, che thiên nhãn; nhập địa huyền, ngưng máu thịt, sinh cơ hiện…
Từng dòng pháp triện chạy qua trong đầu Yến Hàn, hắn ta nhắm mắt lại, bắt đầu lĩnh ngộ điều kì diệu của đại đạo Quỷ tu.
Thấy Yến Hàn rơi vào trầm mặc, Cố Thiên Mệnh thu ngón trỏ về, sau đó tìm một chỗ ngồi khoanh chân tĩnh toạ, bắt đầu khôi phục huyền khí bị mất trước đó.
“Con đường Quỷ tu, thiên đạo bất dung, cửu sinh cửu kiếp, mỗi kiếp một nạn”, mấy canh giờ sau, Cố Thiên Mệnh khôi phục hơn một nửa, hắn ngước mắt nhìn về phía Yến Hàn còn đang lĩnh ngộ Quỷ đạo cách đó không xa, không thể không lẩm bẩm: "Sau khi bước vào cảnh giới Địa Huyền, con đường Quỷ tu chân chính mới bắt đầu”.
Chương 38 Kiếm ý
Quỷ tu được cấu thành từ một số cao thủ bị tổn thương linh phách, oan hồn đã mất và những người tu đạo mất thân thể.
Con đường Quỷ tu từng là một đại đạo do một vị đại năng tuyệt thế tạo ra. Con đường này không được thiên địa che chở, hơn nữa sau khi Quỷ tu bước vào cảnh giới Địa Huyền, mỗi lần tu vi tăng lên đều sẽ xuất hiện kiếp nạn thiên đạo.
Kiếp nạn bao gồm tổng cộng chín kiếp và nó càng lúc càng mạnh. Ở kiếp trước, theo Cố Thiên Mệnh được biết thì đã từng có rất nhiều kỳ tài theo con đường Quỷ tu chết dưới kiếp nạn thiên đạo, ngoại trừ vị đại năng tuyệt thế sáng tạo đại đạo Quỷ tu, không ai có thể khám phá cả chín kiếp nạn thiên đạo.
Do đó con đường Quỷ tu cực kì chông gai, không dễ đi chút nào.
Khi trời sắp tối, cuối cùng Yến Hàn cũng mở mắt ra, hắn ta phát hiện Cố Thiên Mệnh đang đứng trước mặt mình, vội vàng quỳ gối dập đầu nói: "Đại ân của chủ thượng, Trần Ca không thể báo đáp. Từ nay về sau, miễn là chủ thượng cần, dù phải mất đi đạo hạnh, Trần Ca cũng không sợ”.
“Nếu đã lĩnh ngộ được phương pháp Quỷ tu, chắc hẳn ngươi cũng biết được sự gian khổ của con đường này nhỉ?”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, trầm giọng hỏi.
“Dù có gian khổ như thế nào, ta cũng sẽ tiếp tục kiên trì”, Yến Hàn biết rõ đạo Quỷ tu là cơ hội duy nhất của mình, cho dù đến lúc đó không được thiên địa chứa chấp, kiếp nạn buông xuống, hắn ta cũng sẽ không sợ hãi.
“Ừm”, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh hài lòng gật đầu.
Mặc dù con đường Quỷ tu khó đi nhưng cũng đã tạo ra rất nhiều cao thủ, chỉ cần thật cẩn thận, không dò xét cảnh giới sau cửu kiếp thì cũng sẽ có một thành tựu nhất định.
“Chủ thượng…”, Yến Hàn ấp úng gọi.
“Có việc gì không?”, Cố Thiên Mệnh nghi hoặc hỏi ngược lại.
“Chủ thượng, tiểu nô cảm thấy công pháp Thiên Hề Quỷ Đạo mà người cho vô cùng huyền diệu, không biết nó là công pháp cấp bậc gì?”, lần này Yến Hàn dùng cách xưng của tôi tớ, hắn ta đã hoàn toàn thần phục Cố Thiên Mệnh, không dám bất kính nữa.
“Chỉ là công pháp Địa Giai sơ cấp mà thôi, cố gắng tu luyện, không bao lâu nữa ngươi sẽ có thể tạo ra thân thể mới cho mình”, Cố Thiên Mệnh dửng dưng đáp, như thể đối với hắn, công pháp hay bảo bối gì đó đều không quan trọng.
“Công pháp Địa Giai!”
Yến Hàn đột nhiên há to miệng, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy kinh ngạc.
“Đúng rồi, sau này ngươi không cần tự xưng là nô, cứ gọi bình thường là được”, Cố Thiên Mệnh dừng một lát rồi liếc nhìn Yến Hàn, lạnh nhạt nói.
“À…”, Yến Hàn há miệng, mất một lúc lâu mới định thần lại: "Vâng, thưa chủ thượng”.
Trong những ngày tiếp theo, Cố Thiên Mệnh không lãng phí thời gian cho Yến Hàn mà tập trung lĩnh ngộ kiếm ý.
Mặc dù kiếp trước hắn chưa đạt tới kiếm ý đại thành nhưng cũng không cách xa. Còn nguyên nhân bây giờ hắn lĩnh ngộ kiếm ý là để giúp cho cơ thể mình làm quen.
Yến Hàn cũng đang tu luyện công pháp Quỷ đạo ở bên cạnh, hắn ta không dám làm phiền Cố Thiên Mệnh.
Kiếm vung lên, gió nổi lên.
Cố Thiên Mệnh lấy ngón tay làm kiếm, không ngừng rèn luyện thân thể, giúp cho thân thể chậm rãi chấp nhận và thích ứng.
Hắn vừa rèn luyện kiếm thể, vừa mài giũa kiếm ý của mình như thể đã chìm vào trạng thái quên đi bản thân.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, chớp mắt mười ngày đã trôi qua.
Thanh kiếm ngưng tụ từ khí của Cố Thiên Mệnh càng ngày càng trở nên sắc bén, khiến Yến Hàn ở bên cạnh quan sát cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bỗng nhiên, vô số tia kiếm ý được phóng thích từ trong Kiếm Khư đồng loạt phát ra tiếng leng keng, một tia kiếm quang bừng sáng bao trùm lấy cả bầu trời.
“Chuyện gì thế này?”, Yến Hàn đang đợi ở bên cạnh lập tức căng thẳng, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy kiếm ý trong Kiếm Khư xảy ra tình huống như thế này.
Vô số luồng kiếm khí sắc bén bao phủ quanh người Cố Thiên Mệnh, làm cho Yến Hàn lo lắng và kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Đối mặt với nhiều luồng kiếm khí như vậy, ngay cả người có tu vi cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong như hắn ta cũng cảm thấy rùng mình.
“Nhất kiếm hàn mang khởi… Thiên lý sinh tử cách!”
Khi Cố Thiên Mệnh nhỏ giọng lẩm bẩm, thanh kiếm sắc bén mà hắn dùng khí tạo ra lập tức phóng thích khí lạnh lẽo.
Ầm!
Kiếm đâm tới, một khe hở rộng gần năm mươi mét từ trước mặt Cố Thiên Mệnh phóng thẳng lên trời.
Vô số luồng kiếm khí lượn lờ trong hư không sinh ra cộng hưởng với nhát kiếm này của Cố Thiên Mệnh, chúng lần lượt rơi xuống theo lời nhẩm niệm của hắn.
Bùm bùm bùm…
Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang toả sáng khắp nơi, rất nhiều tảng đá đều biến thành bột phấn.
“Đây… Đây là…”, Yến Hàn đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, bờ môi hư ảo lập tức tái nhợt run rẩy, hắn ta đờ đẫn thì thào: “Kiếm ý!”
Không đợi Yến Hàn hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc thì đã thấy Cố Thiên Mệnh khoanh chân ngồi xuống đất.
Hơi thở của Cố Thiên Mệnh càng lúc càng mạnh, từng luồng huyền khí chuyển động xung quanh hắn, ánh nắng chói chang bao trùm hắn trông có vẻ vô cùng ngạo nghễ.
Chương 39 Rời khỏi Kiếm Khư
Một lát sau, hơi thở của Cố Thiên Mệnh đột nhiên trở nên nặng nề, hắn khẽ hừ một tiếng: "Sau mười ngày tu luyện, chẳng những kiếm ý bước vào cảnh giới tiểu thành, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, cũng coi như tạm được”.
Kiếm có linh hồn, có thể thấu hiểu nó.
Mười ngày luyện kiếm, Cố Thiên Mệnh lĩnh ngộ kiếm ý thêm một lần nữa để nâng cao thực lực của mình.
Lúc trước khi Cố Thiên Mệnh thi triển thức thứ nhất của Thanh Sinh Cửu Kiếm, hắn chỉ có thể chém vỡ một tảng đá lớn. Bây giờ kiếm ý đạt tiểu thành, một kiếm chém ra có thể làm mặt đất nứt toạc hơn năm mươi mét.
Có thể thấy kiếm ý quan trọng như thế nào đối với một người Kiếm tu. Nhưng người có thể lĩnh ngộ kiếm ý, trong một trăm vạn Kiếm tu rất khó có được một người thành công.
“Chủ thượng dùng… tu vi cảnh giới Nhân Huyền để lĩnh ngộ kiếm ý! Chuyện này…”, Yến Hàn sững sờ, trong trí nhớ của hắn ta, những người có thể lĩnh ngộ kiếm ý chỉ có cao thủ cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong, hơn nữa trong một vạn cao thủ cảnh giới Địa Huyền chưa chắc có được một người.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Yến Hàn nhìn Cố Thiên Mệnh không chỉ có sự kinh ngạc mà còn tràn đầy hưng phấn. Nếu đi theo chủ thượng, có lẽ hắn ta sẽ có cơ hội chạm đến cảnh giới Thiên Huyền!
Vô số thủ đoạn của Cố Thiên Mệnh đã hoàn toàn thuần phục Yến Hàn, có lẽ dù Cố Thiên Mệnh đuổi hắn ta đi, hắn ta cũng sẽ mặt dày mày dạn bám theo.
Đây chính là kiếm ý! Vào một trăm năm trước, Kiếm Tôn cũng vì lĩnh ngộ kiếm ý nên mới một kiếm tiêu diệt cả một vương triều phồn vinh. Dù cho năm xưa Kiếm Tôn là một kỳ tài ưu tú đến đâu thì cũng tới cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong mới lĩnh ngộ kiếm ý.
Nhưng Cố Thiên Mệnh lại đạt tới kiếm ý tiểu thành khi ở cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn.
“Chắc chắn chủ thượng đã từng là một nhân vật vô thượng cảnh giới Thiên Huyền, thậm chí… là đại năng vô thượng trên cảnh giới Thiên Huyền”, Yến Hàn chưa bao giờ nghe nói về người nào có thể lĩnh ngộ kiếm ý ở cảnh giới Nhân Huyền, càng chưa kể đến hơi thở mạnh mẽ ở sâu trong linh hồn và công pháp Quỷ tu mà Cố Thiên Mệnh cho hắn ta.
Giờ phút này, Yến Hàn hạ quyết tâm nhất định sẽ đi theo Cố Thiên Mệnh đến khi nào chết mới thôi. Kể cả khi hắn đuổi, dù có bị đánh chết hắn ta cũng sẽ không đi.
Cố Thiên Mệnh siết chặt nắm đấm, rõ ràng cảm nhận được thực lực của mình đã mạnh lên rất nhiều.
“Còn gần mười bảy ngày nữa, Lý gia sẽ chính thức đưa ra quyết định với Cố gia, đã đến lúc nên trở về chuẩn bị rồi”.
Cố Thiên Mệnh nghĩ đến chuyện ở rể Lý gia cũng cảm thấy hơi khó giải quyết. Bởi vì chuyện này không chỉ do ông cụ Cố và ông cụ Lý quyết định, hơn nữa còn được đương kim quân thượng tán thành thông qua chiếu chỉ.
“Yến Hàn, ngươi lại đây”, Cố Thiên Mệnh để hai tay sau lưng, quay đầu nhìn về phía Yến Hàn.
Nghe vậy, Yến Hàn hoá thành một tia sáng lập tức xuất hiện trước mặt Cố Thiên Mệnh, hắn ta cúi người, trong mắt tràn đầy kính trọng và hưng phấn: "Chủ thượng”.
“Ngươi không thể rời khỏi Kiếm Khư bởi vì năm xưa thi thể của ngươi được chôn cất ở đây, oán niệm của linh hồn kết nối chặt chẽ với Kiếm Khư”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng giải thích: "Bây giờ ta phải che giấu hồn tức của ngươi mới có thể đưa ngươi rời khỏi Kiếm Khư”.
“Cảm ơn chủ thượng đã ra tay!”, Yến Hàn vô cùng kích động cười đáp, hắn ta rất muốn rời khỏi nơi quái quỷ này, đi ngắm nhìn thế gian phồn hoa.
“Quá trình này có thể sẽ hơi khó chịu, ngươi phải chịu đựng”, Cố Thiên Mệnh lạnh lùng nhìn thoáng qua kiếm khí trong hư không Kiếm Khư.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh vội đáp lời.
Khó chịu?
Có khó chịu bằng việc cô độc một mình trong Kiếm Khư suốt một trăm năm không?
Có khó chịu bằng việc bị vô số luồng kiếm khí bao trùm không?
Yến Hàn hoàn toàn không quan tâm đến việc có đau hay không, hắn ta chỉ muốn rời khỏi đây, dù phải trả giá tất cả mọi thứ mà hắn ta đang có.
“Vậy thì tốt. Ổn định tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, không được phản kháng”, Cố Thiên Mệnh nhìn dáng vẻ kích động, không để tâm đến sự khó chịu trong lời hắn nói của Yến Hàn, hắn nhếch môi cười sâu xa.
Sau đó, Yến Hàn bắt đầu điều động hơi thở dưới sự hướng dẫn của Cố Thiên Mệnh.
“Bí thuật Mông Thiên, lấy hồn làm môi, lấy phách làm giới, dẫn khí nhập thể, che giấu mắt trần”, hai tay Cố Thiên Mệnh tạo thành một dấu ấn kì lạ, sau đó đẩy về phía trán Yến Hàn.
Ầm!
Bùm!
Trong tích tắc, thể oan hồn của Yến Hàn biến thành vô số mảnh nhỏ hư ảo, những mảnh đôi mắt bay lơ lửng trong không khí chằng chịt tơ máu, trông cực kì dữ tợn.
“Kết hợp!”
Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng nói.
Sau đó hai tay hắn đẩy về phía những mảnh vỡ oan hồn của Yến Hàn, những mảnh linh hồn của hắn ta lần lượt được tập hợp rồi hợp thành trong lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh.
Khuôn mặt Yến Hàn bắt đầu trở nên vặn vẹo, lúc sáng lúc tối như thể sắp biến mất. Mảnh nhỏ miệng của hắn ta há to như cái đèn lồng, trông như đang la hét nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh đã kết hợp thể oan hồn của Yến Hàn thành một linh thể hư ảo to bằng một nắm tay.
Sau đó hắn ném Yến Hàn đã bị nén thành một quả cầu to bằng nắm tay về phía ngoài Kiếm Khư…
Chương 40 Đáng giá
Bên ngoài Kiếm Khư, núi đá san sát nhau.
Cố Thiên Mệnh thi triển pháp quyết, ném hồn phách thu nhỏ còn bằng nắm tay của Yến Hàn vào không trung, sau đó bắt đầu ghép.
Những mảnh linh hồn chậm rãi di chuyển một cách có trật tự, thân thể hư ảo của Yến Hàn cũng từ từ có hình dạng.
Một lát sau, sau khi mảnh linh hồn cuối cùng được ghép vào, thân thể hư ảo của Yến Hàn khôi phục lại như ban đầu.
“A…”
Linh hồn vừa được ghép xong, Yến Hàn lập tức ngửa mặt lên trời hét lớn.
Một tiếng hét như sóng biển đánh thẳng về phía bầu trời. Yến Hàn đang thét gào, đang hò hét, khuôn mặt anh tuấn của hắn ta trông vô cùng dữ tợn. Hắn ta như đang trút hết mọi áp lực khi bị phong ấn trong Kiếm Khư suốt một trăm năm, như vì sự đau đớn do linh hồn vỡ vụn trước đó mà la hét.
Một lúc lâu sau, Yến Hàn mới thở hổn hển dừng lại, thân thể hư ảo của hắn ta đang run rẩy, có lẽ hắn ta đã mất rất nhiều sức lực vào việc ghép linh hồn trước đó.
“Chủ… Chủ thượng, xin thứ cho tiểu nô vì đã làm càn”, Yến Hàn quay đầu lại nhìn Cố Thiên Mệnh bình tĩnh không nói gì, ôm quyền cung kính nhận lỗi.
“Ta đã nhắc nhở ngươi trước rồi, quá trình sẽ hơi khó chịu, giờ thì ngươi đã tin chưa?", Cố Thiên Mệnh cười như không cười nhìn chằm chằm vào Yến Hàn.
“Không sao ạ, chỉ cần có thể ra ngoài, dù phải chịu đau hơn nữa cũng đáng giá”, hắn ta cắn răng, cảm nhận được linh khí êm dịu ở xung quanh, cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Có điều khi nhớ lại cảm giác linh hồn vỡ vụn ban nãy, Yến Hàn bỗng dưng rùng mình. Cảm giác đó kinh khủng hơn vạn tiễn xuyên tim và lăng trì xẻo thịt gấp trăm lần.
Nghe thấy câu trả lời kiên quyết của Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh không thể không nhìn chằm chằm hắn ta vài giây.
Hắn đã từng đích thân trải nghiệm cảm giác đau đớn do bí thuật Mông Thiên. Ở kiếp trước, khi đại nạn sắp kéo đến, hắn đã bất đắc dĩ thi triển và tình cờ biết được Thuật luân hồi, nhờ vậy mới có thể khôi phục ký ức kiếp trước vào năm tròn hai mươi tuổi ở kiếp này.
Mà Thuật mông thiên chính là phần đầu của Thuật luân hồi, cần phải chia nhỏ linh hồn, loại bỏ nhân quả của mình và cắt đứt liên hệ với Thiên đạo.
Ở kiếp trước, Cố Thiên Mệnh dùng tu vi cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong chia nhỏ linh hồn của mình, linh hồn mạnh hơn Yến Hàn không chỉ gấp trăm lần, mức độ đau đớn cũng tăng lên gấp trăm lần. Đối với việc này, ngay cả Cố Thiên Mệnh nhớ lại cảm giác linh hồn chia nhỏ rồi ghép lại cũng tê cả da đầu.
Sắc mặt Yến Hàn trắng bệch, thân thể hư ảo lảo đảo chực ngã, nhưng hắn ta không dám tự ý hành động, cung kính đợi Cố Thiên Mệnh ra lệnh.
“Hiện tại ngươi vẫn ở thể oan hồn, thu lại hơi thở của mình đi, đừng để bị người khác phát hiện tránh đưa đến rắc rối không cần thiết”, Cố Thiên Mệnh nhìn hắn ta, dặn dò với giọng nhẹ nhàng: "Còn nữa, ta đã bảo là không cần phải câu nệ việc xưng hô, không cần xưng theo kiểu tôi tớ, cứ bình thường thôi”.
“Vâng, thưa chủ thượng. Ta… Ta đã hiểu rồi ạ”, Yến Hàn gật đầu trả lời.
Cố Thiên Mệnh lấy một bộ trường bào màu đen trong túi đưa cho Yến Hàn mặc vào. Cách này để che đi thể linh hồn hư ảo của hắn ta, chỉ cần hắn ta không ra tay tuỳ tiện thì sẽ không bị người khác phát hiện là oan hồn.
Sau đó Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn đi về phía bên ngoài Kiếm Khư, bóng dáng hai người càng lúc càng xa khu vực Kiếm Khư.
Họ rời khỏi Kiếm Khư, quay lại trấn Trần Sa từng đi ngang qua trên đường đến.
Cố Thiên Mệnh mặc áo bào trắng dẫn theo Yến Hàn trong bộ quần áo đen bước vào tửu lâu nhỏ mà hắn từng ở lúc đến.
Đại sảnh tửu lâu vẫn được bày lác đác khoảng năm sáu bộ bàn ghế.
Ở góc tường, ông lão tóc hoa râm vẫn lẳng lặng chìm trong thế giới của mình, chậm rãi đánh bóng khối sắt nặng trong tay.
Khi Cố Thiên Mệnh nhìn vào đại sảnh tửu lâu, đập vào mắt là một nhóm gồm hai nam một nữ, họ đang ngồi bàn ở giữa uống rượu nói chuyện phiếm.
“Ơ! Công tử, hoan nghênh lại đến tiểu điếm”, một giọng nói giòn giã vang lên, Ôn Nhược Mai mặc một chiếc váy hoa vải bố đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, mỉm cười chào đón.
“Ôn cô nương, cho ta vài món thịt và rượu nhé”, Cố Thiên Mệnh khẽ cong môi, mỉm cười gọi món.
“Vâng, xin công tử chờ một lát”, Ôn Nhược Mai nhanh chóng trả lời.
Khi xoay người đi ra sân sau chuẩn bị thịt rượu, đôi mắt lanh lợi của Ôn Nhược Mai lặng lẽ nhìn Yến Hàn vài giây. Mặc dù nàng ấy rất tò mò tại sao mười ngày trước Cố Thiên Mệnh đi một mình, bây giờ lại xuất hiện thêm một người, nhưng nàng ấy sẽ không hỏi. Dù sao cũng là mở cửa buôn bán, cớ sao phải xen vào những việc không cần xen vào để dây vào rắc rối chứ, có một số việc không biết vẫn tốt hơn.
Sau đó Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn ngồi vào một bàn trống.
Khuôn mặt của Yến Hàn giấu dưới chiếc áo bào đen rộng thùng thình nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến việc hắn ta quan sát xung quanh. Một trăm năm không ra khỏi Kiếm Khư, cảm nhận được hơi thở lâu ngày không tiếp xúc của người sống và khung cảnh thanh bình, hắn ta không thể không tỏ ra kích động.
“Ọc ọc…”, Yến Hàn liếc mắt nhìn về phía bàn của nhóm hai nam một nữ, yết hầu nhấp nhô lên xuống, toát ra hơi thở đáng sợ rất nhỏ không thể phát hiện.
“Hừ!”, Cố Thiên Mệnh ngước mắt lên, giả vờ bất mãn nhìn hắn ta chằm chằm, khịt mũi một tiếng.
Thể oan hồn rất thích máu thịt, đặc biệt là máu của người sống. Lần đầu tiên Yến Hàn xuất hiện trước mặt Cố Thiên Mệnh đã không nhịn được muốn uống máu ăn thịt, hút cạn sức sống của hắn.
Bình luận facebook