Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-50
Chương 46 Cuộc chiến thế gia
Trong 1 khách điếm ở thành Dịch Sơn, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn hai người cũng im lặng tìm một vị trí ít người, âm thầm uống rượu ăn cơm.
Một chủ một tớ, ở trong khách điếm lớn như vậy có chút nhỏ bé không đáng được chú ý.
Thanh âm ồn ào giống như thủy triều đánh vào tai Cố Thiên Mệnh.
“Nghe nói Tôn gia đã triệu tập rất nhiều gia tộc trong thành, dự định ngày mai đến Ninh gia đưa ra tối hậu thư”, trong đại sảnh, một võ giả nào đó không kiêng dè nói thẳng.
“Chuyện này ai mà không biết chứ, hai ngày nay toàn bộ thành Dịch Sơn vì chuyện này mà ồn ào huyên náo”.
“Lúc trước Ninh gia chính là gia tộc số một số hai của thành Dịch Sơn chúng ta, đáng tiếc gia chủ Ninh gia mấy tháng trước bị trọng thương, hiện giờ thảm đến mức bị người Tôn gia bắt nạt”.
Có người thở dài tiếc hận nói.
Từng đợt nghị luận theo nhau dâng lên, đại đa số đều đang nói về việc ngày mai Tôn gia và Ninh gia sẽ như thế nào.
Cố Thiên Mệnh ngồi ở một góc khuất, không chú ý chút nào đến những chuyện này, mà tự mình uống rượu. Về phần Yến Hàn, hắn ta ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích, không dám có chút bất kính trước mặt Cố Thiên Mệnh.
Sắc trời càng lúc càng tối, người trong đại sảnh cũng dần ít đi. Chỉ còn vài ba người.
Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn hai người bèn nghỉ lại trong khách điếm, chờ ngày mai trở về kinh thành.
Một đêm yên lặng, trời rất nhanh đã sáng.
Cố Thiên Mệnh trả tiền xong, tiện hỏi tiểu nhị trong khách điếm ở đâu có thể mua ngựa, sau đó liền dẫn theo Yến Hàn rời đi.
Trên con đường trong thành Dịch Sơn, Cố Thiên Mệnh nhìn thấy rất nhiều người đi về cùng một hướng, lẩm bẩm nói: "Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?”
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ có chút nghi hoặc chứ không nghĩ gì nhiều.
Một lát sau, Cố Thiên Mệnh liền đến chuồng ngựa mà tiểu nhị trong khách điếm đã nói.
Đẩy cửa gỗ đi vào, hắn liền nhìn thấy hơn mười con ngựa khỏe mạnh bị trói vào cột. Tuy nhiên, lại không có ai trông coi: "Có ai không?”
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh nói xong một hồi lâu mới thấy một người phụ nữ trung niên từ sâu trong chuồng ngựa bước nhanh tới, bà ta tinh tế đánh giá Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn che mặt vài lần, sau đó khẽ hỏi: "Hai vị công tử, có chuyện gì không?”
“Mua hai con ngựa tốt”, Cố Thiên Mệnh đi thẳng vào vấn đề.
“Cái này...”, người phụ nữ trung niên có chút ngại ngùng nói: "Hai vị công tử, thật không may, đương gia nhà ta vừa mới ra ngoài, một người phụ nữ như ta không thể quyết định được”.
“Ra ngoài rồi?”, Cố Thiên Mệnh nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt người phụ nữ, nhẹ giọng hỏi.
Từ biểu cảm và lời nói của bà ta, Cố Thiên Mệnh liền biết người này sợ rằng không thể tự bán ngựa cho mình.
“Vậy xin hỏi thành Dịch Sơn còn có nơi nào khác bán ngựa không?”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó khách khí hỏi.
“Vị công tử này, gần đây không còn nơi nào khác bán ngựa nữa, có vài chỗ hoặc là rất xa, hoặc là bị những gia tộc quyền quý kia mua đứt rồi”, người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút, sau đó rất tốt bụng trả lời Cố Thiên Mệnh, không có gì gọi là giả dối.
Cố Thiên Mệnh nhíu mày nói: "Người có thể quyết định ở đây, bao giờ mới về?”
Từ cổ chí kim, địa vị của phụ nữ rất thấp, vì vậy, người phụ nữ này căn bản không có gan quyết định chuyện bán ngựa cho Cố Thiên Mệnh. Cố Thiên Mệnh cũng biết bà ta bất lực nên không ép thêm nữa.
“Đương gia nhà ta đi Ninh gia xem náo nhiệt, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không trở về đâu”, người phụ nữ chỉ về phía Ninh gia, áy náy cười.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh đành gật đầu.
Thế là, Cố Thiên Mệnh không ở lại đó nữa mà xoay người rời đi.
Yến Hàn nghĩ không ra tại sao Cố Thiên Mệnh lại khách khí với một người phụ nữ như vậy, nếu như thật sự rất gấp, dựa vào tu vi của bọn họ, có rất nhiều biện pháp dễ dàng lấy được ngựa, chạy về kinh thành.
Tuy rằng Yến Hàn khó hiểu, nhưng lại không hỏi. Bởi vì hắn ta biết cái gì cần nói, cái gì không nên nói.
Đối với tu giả, Cố Thiên Mệnh sẽ không nhân từ với bất kỳ ai, nhưng đối với người bình thường, hắn sẽ không lấy thế đè người. Đạo tâm, đây là thứ Cố Thiên Mệnh lĩnh ngộ từ kiếp trước, chuyện vô cớ khi dễ người thường, hắn quyết định không làm, sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh cùng tu vi.
“Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu? Có cần nô tài đi tìm một con ngựa tốt không?”, Yến Hàn rất hiểu chừng mực, mỗi một bước đi của hắn đều dừng lại ở phía sau Cố Thiên Mệnh, không dám vượt qua.
“Thành Dịch Sơn Ninh gia, chúng ta đi xem náo nhiệt”, Cố Thiên Mệnh nhìn về hướng đám người trên đường đang đi, lạnh nhạt nói.
Ninh gia, gia tộc đứng đầu thành Dịch Sơn. Hôm nay lại bị Tôn gia dẫn theo một đám gia tộc nhỏ chặn cửa.
Nếu gia chủ Ninh gia không bị trọng thương, đám người Tôn gia cũng không dám đắc tội, có điều hiện tại, Tôn gia không hề kiêng dè mà đem người bao vây Ninh gia.
Về phần nguyên nhân, không gì ngoài hai chữ lợi ích mà thôi.
Trước cửa Ninh gia,tập trung rất nhiều người, cầm đầu là một nam tử trung niên để ria, ông ta chính là gia chủ nhà họ Tôn, Tôn Nhất.
Sau lưng Tôn Nhất, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt của thành Dịch Sơn, trong mắt bách tính thì họ chính là nhân vật lớn.
Chương 47 Ninh gia có ngựa tốt không?
“Ninh Hải, chẳng lẽ ông không mời ta vào phủ ngồi 1 chút hay sao?”
Tôn Nhất nhìn cánh cửa đóng chặt của Ninh gia, cười lạnh một tiếng, lớn tiếng hét lên.
“Ninh gia chủ, chuyện đã đến nước này, nếu Ninh gia đồng ý đem sản nghiệp ở Thành Tây và Thành Đông giao ra, chúng ta sẽ không làm khó thêm nữa”, một nam tử đứng phía sau Tôn Nhất lên tiếng.
Không lâu sau, cửa lớn Ninh gia chậm rãi mở ra.
Một người đàn ông trung niên sắc mặt hơi tái, hai mắt sáng như đuốc bước ra, ông ta chính là trụ cột của Ninh gia, Ninh Hải. Ở bên trái ông ta là một cô nương trẻ tuổi, nhẹ nhàng như ngọc nâng đỡ, trong đôi mắt đẹp nhìn về phía mọi người tràn đầy phẫn hận.
“Là cô gái này...”, trong đám người, Cố Thiên Mệnh nhìn cô gái đi ra từ Ninh gia, trong lòng khẽ nói.
Ninh Hi, đại tiểu thư của Ninh gia, cũng chính là con gái của Ninh Hải. Nàng ta chính là cô gái ở trấn Trần Sa trước đó, muốn vào Kiếm Khư tìm cỏ Tinh Nguyệt, từng có duyên gặp mặt với Cố Thiên Mệnh.
“Cỏ Tinh Nguyệt mặc dù là linh thảo nhị phẩm, nhưng lại có hiệu quả điều trị nội thương thần kì”, Cố Thiên Mệnh nhìn khuôn mặt trắng nõn mang theo phẫn hận của Ninh Hi, lẩm bẩm nói.
Yến Hàn tựa hồ cũng phát hiện Ninh Hi chính là cô gái xuất hiện ở trấn Trần Sa trước đó, hắn ta chỉ hơi híp mắt, sau đó liền không có bất kỳ dao động gì nữa. Dù sao trên thế gian này, bèo nước gặp nhau rất nhiều, cũng không có gì kỳ lạ cả.
Nhưng vào lúc này, Ninh Hải bước ra khỏi cửa lớn, mắt lạnh nhìn lướt qua đám người gia chủ của các gia tộc, phát ra khí thế của cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, sắc bén nói:“Hừ, khẩu vị của các ngươi lớn thật, lại dám mở lời muốn Ninh gia ta giao ra sản nghiệp ở Thành tây và thành Đông, đoạn mạch Ninh gia ta. Các ngươi thật sự cho rằng Ninh gia ta dễ bắt nạt sao?”
Ninh Hải tuy rằng bị trọng thương, nhưng khí tức của võ giả cảnh giới Linh Huyền phát ra vẫn làm rất nhiều người không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Tôn Nhất hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:“Ninh Hải, ông đã là nỏ mạnh hết đà, nếu như hôm nay ông không đem sản nghiệp của Ninh gia giao ra đây, e rằng sau này thành Dịch Sơn sẽ không còn sự tồn tại của Ninh gia nữa”.
Lời nói của Tôn Nhất khiến rất nhiều người không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn khí thế này của Tôn gia, mặc kệ hôm nay Ninh gia có giao ra sản nghiệp hay không, chỉ sợ rằng Tôn gia sẽ làm cho Ninh gia xóa tên khỏi thành Dịch Sơn.
“Tôn Nhất, ông có giỏi thì thử đi”, Ninh Hải trợn mắt hổ, hung hăng bước một bước về phía trước, nhất thời từng đợt khói bụi cuồn cuộn nổi lên.
Người xem xung quanh thấy một màn này đều không nhịn được nắm chặt quyền, trong tay toát mồ hôi lạnh.
Rất nhiều người đều biết, qua hôm nay, e rằng địa vị của Ninh gia sẽ trở nên hữu danh vô thực, thậm chí còn có khả năng ngày càng lụi bại, bị xóa sổ khỏi thành Dịch Sơn.
Mắt thấy Ninh gia và Tôn gia cùng các gia tộc sắp đối đầu, đại chiến chuẩn bị nổ ra, một đạo âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng phá vỡ áp lực vô hình này.
“Ninh gia có ngựa tốt không?”
Cố Thiên Mệnh xuyên qua đám người đông đúc, lướt qua đám gia tộc và người của Tôn gia, đứng trước mặt Ninh Hải, nhàn nhạt hỏi.
Yến Hàn im lặng theo sát cạnh Cố Thiên Mệnh, không có chút dao động trong cảm xúc. Đối với hắn mà nói, trong thành Dịch Sơn nhỏ bé hẻo lánh này, căn bản không có tồn tại nào có thể uy hiếp đến hắn và Cố Thiên Mệnh.
Hả?
Đối mặt với câu hỏi đột ngột từ Cố Thiên Mệnh, không chỉ Ninh Hải và mọi người của Ninh gia sửng sốt, ngay cả Tôn gia cùng đám gia tộc kia cũng giật mình.
Là hắn!
Ninh Hi ở bên cạnh Ninh Hải, nàng ta nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy được dáng người thon dài của Cố Thiên Mệnh, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia nghi hoặc.
Trước đây ở trấn Trần Sa, chính người này đã nói cho mình xung quanh Kiếm Khư không có cỏ Tinh Nguyệt, lúc này nàng ta mới quay trở lại Ninh Gia, muốn tìm cách khác, ai ngờ lại đụng phải Tôn gia mang người tới ức hiếp.
“Nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại, mau rời đi”, Ninh Hi nhìn vẻ mặt phong vân khinh đạm của Cố Thiên Mệnh, vội vàng mở miệng lạnh lùng trách cứ.
Lúc ở trấn Trần Sa, Cố Thiên Mệnh có ý tốt nhắc nhở nàng ta, cho nên giờ phút này nàng ta cũng không muốn một người bình thường, không có chút tu vi nào bị cuốn vào cuộc tranh giành giữa các gia tộc, coi như là trả lại 1 phần ân tình.
Thế nhưng, Cố Thiên Mệnh căn bản không để ý tới lời nhắc nhở của Ninh Hi, mà nhìn thẳng vào Ninh Hải với khí thế hào hùng xen lẫn chút suy yếu, bình thản hỏi:“Ninh gia tuy rằng không sánh bằng các đại gia tộc, nhưng hẳn cũng có nuôi mấy con ngựa tốt đi”.
Ninh Hải hơi híp mắt, nhìn Cố Thiên Mệnh mang dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, nội tâm nổi lên dao động phức tạp.
Chương 48 Đúng là một nữ tử thú vị
Ninh Hi đứng bên cạnh Ninh Hải chăm chú nhìn một màn này, khẽ cắn môi lộ ra vẻ giận dữ:“Thật sự là không biết sống chết, chẳng lẽ người này không nhìn rõ tình hình trước mắt hay sao?”
“Khí tức bình thản, không khác gì người bình thường, chẳng lẽ hai người này đều là đồ ngốc sao?”, Ninh Hải nhìn Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn che kín mặt trước mắt, khẽ nhíu mày lẩm bẩm trong lòng.
Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn hai người đương nhiên tự che lấp khí tức và tu vi của mình đi, chỉ cần không phải là nhân vật có cảnh giới Thông Thiên, người bình thường căn bản không cách nào nhìn thấu. Ninh Hải chỉ là một võ giả cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, làm sao có thể phát hiện ra.
“Hai vị, Ninh gia chúng ta quả thật có không ít ngựa tốt, không biết hai vị có chuyện gì?”
Mặc dù ở trong mắt Ninh Hải, Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn đều là người nình thường, nhưng với kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm mà nói, mọi việc đều không thể chỉ nhìn bề ngoài mà kết luận. Bởi vậy, dưới tình huống này, ông ta vẫn tương đối khách khí mà trả lời một tiếng.
“Muốn tìm Ninh gia mua hai con ngựa tốt, bổn công tử có việc gấp cần dùng”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt nói.
Cố Thiên Mệnh nói một cách nhẹ nhàng, bình thường hắn đều tự xưng là ‘bổn công tử’, dù sao ở kinh thành hắn cũng nổi tiếng là tay ăn chơi trác táng nhiều năm, quãng thời gian tới, hắn vẫn cần dùng thân phận đó để che giấu mình.
Mua ngựa?
Đến Ninh gia mua ngựa?
Hơn nữa còn là loại tình huống cấp bách trước mắt, người này sợ là đầu óc có chút vấn đề.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều người xung quanh đều âm thầm lắc đầu, bắt đầu tiếc thay cho 2 người Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn.
Trong mắt mọi người, nếu như ở ngày thường, Cố Thiên Mệnh cùng lắm sẽ bị Ninh gia đuổi ra ngoài, mà hiện tại, sự xuất hiện của hắn không khác gì đang đánh vào mặt Tôn gia, e rằng không có kết cục tốt.
“Ở đâu ra hai tên không biết sống chết thế này, mau cút ra chỗ khác!”, Tôn Nhất sắc mặt tái mét, quát lớn về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn.
Tìm chết!
Đôi mắt của Yến Hàn đột nhiên ngước lên, con ngươi màu đỏ thẫm dưới áo bào đen nhìn về phía Tôn Nhất.
Có điều, khi Yến Hàn muốn ra tay, Cố Thiên Mệnh quay đầu lại nhẹ nhàng nhìn vào mắt hắn ta, ý bảo hắn ta thu lại khí tức của mình. Yến Hàn đương nhiên không dám cãi lời Cố Thiên Mệnh, sau một khắc liền giống như người bình thường cúi đầu xuống, không có bất cứ động tác gì nữa.
“Hai vị, Ninh gia ta không buôn bán ngựa, các người vẫn là đi nơi khác tìm xem”, Ninh Hải lạnh lùng nhìn lướt qua Tôn Nhất, sau đó quay đầu nghiêm túc trả lời Cố Thiên Mệnh.
Hai người trẻ tuổi, hoàn toàn không cần thiết bị cuốn vào cuộc tranh giành giữa hai gia tộc, Ninh Hải tuy không tính là người tốt, nhưng cũng không muốn Tôn gia liên lụy đến người vô tội. Vì vậy, ông ta mới nghiêm túc cự tuyệt, để cho 2 người nhanh chóng rời đi.
Đối với lời chửi mắng của Tôn Nhất, Cố Thiên Mệnh coi như điếc, khóe miệng hắn liện lên nụ cười như ẩn như hiện, nói với Ninh Hải:“Nếu không phải không mua được ngựa tốt, bổn công tử cũng lười đến Ninh gia. Đáng tiếc, trận chiến hôm nay cơ hồ hấp dẫn toàn bộ người trong thành, bổn công tử không còn cách nào khác, đành phải đến đây tìm ngựa để kịp giờ lên đường”.
Không biết tốt xấu, đây là lời đánh giá của tất cả mọi người về Cố Thiên Mệnh.
“Kiểu người trẻ tuổi ngốc nghếch này, làm sao lại sống được đến bây giờ nhỉ? Thật kỳ lạ”, trong đám người truyền đến một tràng âm thanh châm chọc.
Tôn Nhất tái mặt, lửa giận cơ hồ đã thiêu đốt đến lông mày, lạnh lùng nói:“Người đâu, đem hai tên không biết sống chết này ra ngoài, chặt đứt tứ chi, ném ra ngoài thành”.
“Vâng”, theo mệnh lệnh của Tôn Nhất, lập tức có mấy người hung thần ác sát từ phía sau ông ta lao ra.
Xong rồi!
Đám người vây xem thấy vậy đều không khỏi âm thầm lắc đầu, bọn họ dường như đã nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn khi bị người Tôn gia chặt đứt tứ chi.
Lúc này, hàng mi thanh tú của Ninh Hi nhíu lại, giận dữ mắng:“Tôn Nhất. Bọn họ chỉ là hai người bình thường mà thôi, ông cần gì phải so đo với họn họ”.
Tranh chấp giữa các thế gia, Ninh Hi không muốn liên lụy đến hai người họ, sau khi nàng ta mắng Mạc Nhất vài câu, quay đầu về hướng Cố Thiên Mệnh quát:“Hai người các ngươi ở chỗ này làm gì, còn không mau rời đi”.
Đúng là một nữ tử thú vị.
Yến Hàn đứng im lặng sau lưng Cố Thiên Mệnh, âm thầm đánh giá Ninh Hi, trái tim đóng băng trăm năm của hắn ta nổi lên một gợn sóng.
“Bổn công tử cũng muốn rời đi, cho nên mới tới Ninh gia mua hai con ngựa tốt”, Cố Thiên Mệnh xảo trá như hồ ly, sao lại không nhìn ra là Ninh Hi đang giúp hắn giải vây, có điều hắn vờ như không biết mà nói tiếp.
“Ngươi!”, đối mặt với Cố Thiên Mệnh gợi đòn như vậy, Ninh Hi nhíu chặt mày liễu, không biết phải nói gì nữa.
“Được rồi, chúng ta không đến Ninh gia để xem hai tên hề này, một câu thôi, rốt cuộc Ninh gia có giao ra sản nghiệp thành Tây và thành Đông hay không?”, Mạc Nhất không còn nhẫn nại, ông ta nhìn về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn trong mắt tràn ngập sát ý nói.
Sát ý trong mắt ông ta chỉ chợt lóe qua nhưng vẫn bị Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn phát hiện, hai người không hẹn mà gặp cùng híp mắt lại.
Thái độ hùng hổ bức người của Mạc Nhất lập tức khiến không khí trở nên áp lực, Ninh Hải trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quay đầu hướng người về phía sau nói:“Đi dắt hai con ngựa tốt ra đấy, để cho hai vị công tử rời đi trước đã”.
Vì thế, dưới yêu cầu của Ninh Hải, một gia đinh của Ninh gia liền vội vàng chạy vào trong phủ, có lẽ là hướng về phía chuồng ngựa.
Chương 49 Hai thứ chó má, không biết sống chết
Mà lúc này, cửa lớn của Ninh gia đã tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều chỉ chỏ và nhìn về phía Cố Thiên Mệnh.
“Hai thứ chó má này, vậy mà hết lần này đến lần khác không biết sống chết, các ngươi cùng đừng mong rời khỏi đây, hãy chôn cùng Ninh gia đi”.
Thái độ của Ninh Hải cứng rắn như vậy, thà chết chứ không chịu giao ra sản nghiệp của gia tộc, điều này làm Mạc Nhất rất tức giận. Mà lúc này lại có hai người thường nhảy ra, năm lần bảy lượt quấy rối, Mạc Nhất cuối cùng cũng không nhịn được nữa, sát ý lạnh lẽo triệt để bộc phát ra.
Sau khi Mạc Nhất dứt lời, đám người vây xem không tự chủ lùi về phía sau một khoảng, sợ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của những gia tộc này.
Trong lúc nhất thời, mặt trời trên cao cũng khiến người ta cảm giác nóng rát hơn.
“Lại dám lộ ra sát ý với bổn công tử, thú vị đấy”, đối diện với sát ý cùng áp lực mà hàng trăm người phát ra, Cố Thiên Mệnh không lộ ra một chút cự ý, ngược lại cảm thấy khá thú vị.
Không nói đến kiếp trước, chỉ kiếp này thôi, năm xưa ở kinh thành, hắn từng đến tổng quân doanh của ngự lâm quân, từng chứng kiến khí thế hào hùng khi thao luyện của 10 vạn đại quân. Từng đối mặt với văn võ bá quan, từng thấy qua khí phách từ sâu trong nội tâm phát ra của thượng giả.
Mà trận chiến của các gia tộc nhỏ ở thành Dịch Sơn hẻo lánh này, thật sự khó có thể làm cho Cố Thiên Mệnh coi trọng.
Vốn dĩ Cố Thiên Mệnh chỉ muốn lấy hai con ngựa tốt ở Ninh gia rồi liền rời đi, trở về kinh thành, dù sao việc các gia tộc hưng khởi bại lụi là định luận bất biến từ trước tới nay, Cố Thiên Mệnh cũng không có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm tới.
Nhưng mà, bây giờ Mạc Nhất lại lộ ra sát ý với hắn, cho dù Cố Thiên Mệnh có không để ý tới mức nào, hắn cũng không thể bàng quang. Bởi vì, Mạc Nhất đã đi lên con đường tự tìm cái chết.
“Chiến!”
Đối mặt với sự bức ép của gần một nửa gia tộc thành Dịch Sơn, Ninh Hải nắm chặt hay tay, không sợ hãi, trầm thấp khẽ quát.
Ngay khi đám người Mạc Nhất và Ninh Hải định động thủ, một tiếng cười nhẹ của Cố Thiên Mệnh vang lên, vờn quanh tai tất cả mọi người, hắn nói với Mạc Nhất: “Ngươi biết không?”
“Cái gì?”, Mạc Nhất nhíu mày, im lặng không nói.
“Khiếp này, từ khi bổn công tử hiểu chuyện tới nay, từng đánh con trai của lục bộ thượng thư kinh thành, từng chửi đại quan tam phẩm, chà đạp lên thể diện của Bình Thành Vương”.
“Mặc dù như vậy, cũng chưa từng có bất kỳ ai dám mắng ta là đồ chó má, càng đừng nói trước mặt nhiều người như vậy, dám lộ ra sát ý với bổn công tử”.
“Cho dù là hoàng tử đương triều, nếu bổn công tử muốn gặp, bọn họ cũng dám hai lời, ngươi chỉ là gia tộc nho nhỏ ở một thành hẻo lánh, lại có lá gan lớn như vậy, thật thú vị”.
Cố Thiên Mệnh mặc một bộ áo bào trắng, mái tóc đen nhẹ nhàng từ vành tai rơi xuống sau lưng, hai tay chắp sau lưng chăm chú nhìn Mạc Nhất, hơi thở chậm rãi dần trở nên cô độc: “Vốn dĩ bổn công tử không muốn xen vào việc phân tranh giữa các tiểu gia tộc các ngươi, chỉ muốn tìm hai con ngựa tốt hồi kinh, có điều bây giờ, ta đổi ý rồi”.
“Tôn gia, đúng không? Các ngươi thật sự khiến bổn công tử có chút tức giận”, Cố Thiên Mệnh mỗi lần nói một câu, liền chậm rãi đi về phía đám người Tôn gia một bước, khí tức đạm mạc kia xen lẫn áp bách vô tận, làm đám người Mạc Nhất cảm thấy có chút hít thở không thông.
Lời nói của Cố Thiên Mệnh, bay bổng trong hư không thật lâu không tản đi.
Cửa lớn Ninh gia bao trùm một bầu không khí quỷ dị, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Cố Thiên Mệnh, khẽ giật mình.
Hoàng tử cũng không dám chọc đến hắn.
Từng đánh con trai của lục bộ thượng thư?
Còn chà đạp tôn nghiêm và thể diện của Vương gia?
Nghe vậy, tất cả mọi người mới tỉnh lại từ trong cơn sững sờ, sau đó là một tràng cười châm chọc: “Tiểu tử này bị ngốc đúng không? Sao lại nói những lời không thực tế như vậy?”
“Vừa rồi ta còn cảm thấy người này có chút không nhìn rõ tình hình trước mắt, hiện tại mới biết đầu óc hắn có vấn đề”.
“Ta nghĩ hắn bị Tôn gia chủ dọa sợ mới nói ra loại lời nói đại nghịch bất đạo này, đáng tiếc là dù hắn có nói gì, cũng không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.
Từng đợt cười cợt truyền tới như sóng biển.
“Không biết sống chết. Người đâu, lôi hai tên này xuống đánh gãy tứ chi, cắt lưỡi, xem hắn còn dám nói càn không”, một gia chủ của gia tộc nhỏ đứng sau Mạc Nhất cũng không tin lời nói xằng bậy của Cố Thiên Mệnh, ánh mắt hắn ta âm u đến cực điểm.
Ninh Hải cùng Ninh Hi đều không nói chuyện, bọn họ đã lên tiếng khuyên bảo rất nhiều lần, nếu như Cố Thiên Mệnh tự mình muốn chết, bọn họ cũng không cần thiết phải mở miệng nữa.
Nhìn hơn mười người tiến về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn, vô số người đều âm thầm lắc đầu.
Mắt thấy hơn mười võ giả sắp bước vào cảnh giới Huyền cảnh vây quanh Cố Thiên Mệnh, Yến Hàn vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ầm ầm.
Một cỗ khí tức cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong lập tức bao trùm toàn bộ thành Dịch Sơn, trong nháy mắt từ thân thể Yến Hàn lan tràn ra ngoài.
Trong một thời gian, đám người vây quanh Cố Thiên Mệnh bị hơi thở bàng bạc của Yến Hàn toát ra đánh ngã ngửa xuống đất, mà đám người Mạc Nhất cùng Ninh Hải cũng đột nhiên mở to hai mắt, bị ép lùi về phía sau.
“Làm càn!”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Yến Hàn vừa phát ra, tiếng châm chọc nghị luận lúc nãy lập tức biến mất, chỉ còn lại áp bức khủng bố kinh người đang bao trùm.
Chương 50 Thành chủ thành Dịch Sơn
“Hỗn xược!”
Tiếng khiển trách trầm thấp của Yến Hàn tuy rằng không lớn nhưng lại quanh quẩn trên đầu mỗi người, giống như một thanh kiếm sắc bén khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy đáy lòng nặng trĩu, sinh ra vô tận ớn lạnh.
Hơi thở từ cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong của hắn quét qua toàn bộ cửa lớn nhà họ Ninh giống như bầu trời đen kịt trút xuống khiến người người đều run rẩy trong sợ hãi vì có cảm giác tử vong như đang rình rập họ.
Cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong!
Người đàn ông áo đen này vậy mà đã bước chân vào lớp cường giả Đại Huyền!
Làm sao có thể!
Làm thế nào một nhân vật như vậy có thể xuất hiện ở một thành trì hẻo lánh như Dịch Sơn này?
Ồ--
Trong chớp mắt, bất luận là người của nhà họ Ninh hay nhà họ Tôn đang vây xem đều nhốn nháo sợ run trước hơi thở mạnh mẽ kinh người mà Yến Hàn phát ra này.
Nhân vật ở cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong căn bản không phải là thứ mà Tôn Hải và Tôn Nhất với Linh Huyền trung kỳ có thể phản kháng được, mỗi một giai đoạn tu vi đều giống như cách nhau một ngọn núi khổng lồ.
Không ngoa khi nói rằng nếu Yến Hàn muốn thì có thể vỗ chết một võ giả Linh Huyền trung kỳ chỉ trong chớp mắt.
Kẻ phải sợ hãi nhất tại hiện trường không ai khác ngoài người nhà họ Tôn, họ vừa rồi thế nhưng còn muốn đánh gãy tứ chi của người này, trong nháy mắt cảm thấy mình bị bao phủ bởi cái chết vô tận, trong lòng vừa khiếp đảm vừa hối hận nghĩ: Trời ơi! Chúng ta vừa làm gì vậy?
“Đại… đại nhân, vừa rồi không biết thân phận tôn quý của người, mong đại nhân không tính toán với kẻ thiếu hiểu biết ở vùng hẻo lánh như ta”, Tôn Nhất rất nhanh đã hoàn hồn sau cơn kinh hoàng, ông ta vội vàng chạy tới trước mặt Yến Hàn, gập người cung kính không thôi.
Mồ hôi lạnh lăn dài từ trán đến lưng của Tôn Nhất, nếu quan sát kỹ thậm chí có thể thấy cả người ông ta còn đang khẽ run.
Người của nhà họ Ninh đều cảm nhận được hơi thở tử vong uy nghiêm từ Yến Hàn, nhìn sang dá ng vẻ run nhẹ khom lưng uốn gối kia của Tôn Nhất thì cổ họng đều không nhịn được bắt đầu nuốt nước bọt khan.
“Ninh Hải cùng gia quyến và hạ nhân bái kiến đại nhân”, Ninh Hải cũng lập tức giãy giụa ra khỏi cơn bàng hoàng, hít sâu một hơi rồi sải bước tiến lên, khom người nói với Yến Hàn.
Đôi môi anh đào đỏ mọng của Ninh Hi há hốc, đôi mắt xinh đẹp không ngừng lóe lên sự ngỡ ngàng mà chôn chân tại chỗ. Nàng ta thực sự không ngờ tới một người bình thường trong bộ quần áo kỳ quái lại đột nhiên trở thành một cao thủ ngự trị.
Quan trọng nhất là, nàng ta nhớ tới Yến Hàn, kẻ bộc phát ra khí thế đáng sợ này lại dường như đối với Cố Thiên Mệnh cực kỳ cung kính và một mực cúi đầu đứng bên cạnh hắn ta.
"Vừa rồi người thanh niên áo trắng này nói, ngay cả công tử quyền thế trong kinh cũng có thể tùy ý sỉ nhục, đến hoàng tử cũng không dám khiêu khích hắn, không lẽ điều này là thật? Làm sao có thể? Trước đó ta gặp một thanh niên ở trấn Trần Sa xem ra chỉ là một người bình thường, hắn… rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
Ninh Hi sửng sốt, trong lòng nổi lên từng đợt sóng lớn. Ánh mắt của nàng ta tràn đầy những gợn sóng phức tạp đổ dồn lên người Cố Thiên Mệnh, không có cách nào tách rời.
“Đại nhân!”, chẳng mấy chốc dưới hơi thở tử vong chấn động linh hồn của Yến Hàn, mấy ngàn người có mặt đều gập eo, trong mắt đồng loạt lộ ra vẻ hoảng sợ đồng thanh hô lên.
Ngoại trừ Ninh Hi, tâm trí của tất cả đều bị Yến Hàn bao trùm lên mà quên đi sự hiện diện của Cố Thiên Mệnh mặc áo dài trắng nhàn nhã kia.
Yến Hàn hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý bọn họ. Nếu không phải trước đó chủ thượng hạ lệnh kêu hắn không được tùy ý ra tay thì hắn sớm đã giết chết đám người không biết trời cao đất dày này rồi.
Ngay cả chủ thượng cũng dám chửi bới, đúng là đáng chết!
Yến Hàn khẽ liếc nhìn Tôn Nhất đang cúi đầu run rẩy trước mặt mình, không khỏi nhớ lại chuyện bản thân đắc tội với chủ thượng trong Kiếm Khư, bất giác rùng mình.
Thủ đoạn của chủ thượng thực sự quá thần kì, hắn chưa từng nghe nói tới, cũng chưa từng gặp qua. Lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành ở cảnh giới Nhân Huyền, tùy tiện bày trận liền có thể khống chế kiếm khí vô tận trong Kiếm Khư, và thậm chí giúp hắn che đậy thiên cơ để thoát khỏi trói buộc của nơi đó.
Tất cả những điều này đều nằm ngoài tầm với người phàm. Mà gia chủ của những gia tộc tại thành trì nhỏ bé này vậy mà lại nhiều lần đắc tội với chủ thượng, quả thực là tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Chủ thượng, người thấy nên xử lý đám người này như thế nào?", Yến Hàn không dám tự đưa ra chủ trương, hắn chậm rãi khom người, trầm giọng cung kính hỏi Cố Thiên Mệnh.
Chủ… chủ thượng?
Ầm!
Khoảnh khắc lời này của Yến Hàn vang lên, tất cả mọi người hoàn toàn sụp đổ và choáng váng.
Trong 1 khách điếm ở thành Dịch Sơn, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn hai người cũng im lặng tìm một vị trí ít người, âm thầm uống rượu ăn cơm.
Một chủ một tớ, ở trong khách điếm lớn như vậy có chút nhỏ bé không đáng được chú ý.
Thanh âm ồn ào giống như thủy triều đánh vào tai Cố Thiên Mệnh.
“Nghe nói Tôn gia đã triệu tập rất nhiều gia tộc trong thành, dự định ngày mai đến Ninh gia đưa ra tối hậu thư”, trong đại sảnh, một võ giả nào đó không kiêng dè nói thẳng.
“Chuyện này ai mà không biết chứ, hai ngày nay toàn bộ thành Dịch Sơn vì chuyện này mà ồn ào huyên náo”.
“Lúc trước Ninh gia chính là gia tộc số một số hai của thành Dịch Sơn chúng ta, đáng tiếc gia chủ Ninh gia mấy tháng trước bị trọng thương, hiện giờ thảm đến mức bị người Tôn gia bắt nạt”.
Có người thở dài tiếc hận nói.
Từng đợt nghị luận theo nhau dâng lên, đại đa số đều đang nói về việc ngày mai Tôn gia và Ninh gia sẽ như thế nào.
Cố Thiên Mệnh ngồi ở một góc khuất, không chú ý chút nào đến những chuyện này, mà tự mình uống rượu. Về phần Yến Hàn, hắn ta ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích, không dám có chút bất kính trước mặt Cố Thiên Mệnh.
Sắc trời càng lúc càng tối, người trong đại sảnh cũng dần ít đi. Chỉ còn vài ba người.
Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn hai người bèn nghỉ lại trong khách điếm, chờ ngày mai trở về kinh thành.
Một đêm yên lặng, trời rất nhanh đã sáng.
Cố Thiên Mệnh trả tiền xong, tiện hỏi tiểu nhị trong khách điếm ở đâu có thể mua ngựa, sau đó liền dẫn theo Yến Hàn rời đi.
Trên con đường trong thành Dịch Sơn, Cố Thiên Mệnh nhìn thấy rất nhiều người đi về cùng một hướng, lẩm bẩm nói: "Xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?”
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ có chút nghi hoặc chứ không nghĩ gì nhiều.
Một lát sau, Cố Thiên Mệnh liền đến chuồng ngựa mà tiểu nhị trong khách điếm đã nói.
Đẩy cửa gỗ đi vào, hắn liền nhìn thấy hơn mười con ngựa khỏe mạnh bị trói vào cột. Tuy nhiên, lại không có ai trông coi: "Có ai không?”
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh nói xong một hồi lâu mới thấy một người phụ nữ trung niên từ sâu trong chuồng ngựa bước nhanh tới, bà ta tinh tế đánh giá Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn che mặt vài lần, sau đó khẽ hỏi: "Hai vị công tử, có chuyện gì không?”
“Mua hai con ngựa tốt”, Cố Thiên Mệnh đi thẳng vào vấn đề.
“Cái này...”, người phụ nữ trung niên có chút ngại ngùng nói: "Hai vị công tử, thật không may, đương gia nhà ta vừa mới ra ngoài, một người phụ nữ như ta không thể quyết định được”.
“Ra ngoài rồi?”, Cố Thiên Mệnh nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt người phụ nữ, nhẹ giọng hỏi.
Từ biểu cảm và lời nói của bà ta, Cố Thiên Mệnh liền biết người này sợ rằng không thể tự bán ngựa cho mình.
“Vậy xin hỏi thành Dịch Sơn còn có nơi nào khác bán ngựa không?”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó khách khí hỏi.
“Vị công tử này, gần đây không còn nơi nào khác bán ngựa nữa, có vài chỗ hoặc là rất xa, hoặc là bị những gia tộc quyền quý kia mua đứt rồi”, người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút, sau đó rất tốt bụng trả lời Cố Thiên Mệnh, không có gì gọi là giả dối.
Cố Thiên Mệnh nhíu mày nói: "Người có thể quyết định ở đây, bao giờ mới về?”
Từ cổ chí kim, địa vị của phụ nữ rất thấp, vì vậy, người phụ nữ này căn bản không có gan quyết định chuyện bán ngựa cho Cố Thiên Mệnh. Cố Thiên Mệnh cũng biết bà ta bất lực nên không ép thêm nữa.
“Đương gia nhà ta đi Ninh gia xem náo nhiệt, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không trở về đâu”, người phụ nữ chỉ về phía Ninh gia, áy náy cười.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh đành gật đầu.
Thế là, Cố Thiên Mệnh không ở lại đó nữa mà xoay người rời đi.
Yến Hàn nghĩ không ra tại sao Cố Thiên Mệnh lại khách khí với một người phụ nữ như vậy, nếu như thật sự rất gấp, dựa vào tu vi của bọn họ, có rất nhiều biện pháp dễ dàng lấy được ngựa, chạy về kinh thành.
Tuy rằng Yến Hàn khó hiểu, nhưng lại không hỏi. Bởi vì hắn ta biết cái gì cần nói, cái gì không nên nói.
Đối với tu giả, Cố Thiên Mệnh sẽ không nhân từ với bất kỳ ai, nhưng đối với người bình thường, hắn sẽ không lấy thế đè người. Đạo tâm, đây là thứ Cố Thiên Mệnh lĩnh ngộ từ kiếp trước, chuyện vô cớ khi dễ người thường, hắn quyết định không làm, sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh cùng tu vi.
“Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu? Có cần nô tài đi tìm một con ngựa tốt không?”, Yến Hàn rất hiểu chừng mực, mỗi một bước đi của hắn đều dừng lại ở phía sau Cố Thiên Mệnh, không dám vượt qua.
“Thành Dịch Sơn Ninh gia, chúng ta đi xem náo nhiệt”, Cố Thiên Mệnh nhìn về hướng đám người trên đường đang đi, lạnh nhạt nói.
Ninh gia, gia tộc đứng đầu thành Dịch Sơn. Hôm nay lại bị Tôn gia dẫn theo một đám gia tộc nhỏ chặn cửa.
Nếu gia chủ Ninh gia không bị trọng thương, đám người Tôn gia cũng không dám đắc tội, có điều hiện tại, Tôn gia không hề kiêng dè mà đem người bao vây Ninh gia.
Về phần nguyên nhân, không gì ngoài hai chữ lợi ích mà thôi.
Trước cửa Ninh gia,tập trung rất nhiều người, cầm đầu là một nam tử trung niên để ria, ông ta chính là gia chủ nhà họ Tôn, Tôn Nhất.
Sau lưng Tôn Nhất, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt của thành Dịch Sơn, trong mắt bách tính thì họ chính là nhân vật lớn.
Chương 47 Ninh gia có ngựa tốt không?
“Ninh Hải, chẳng lẽ ông không mời ta vào phủ ngồi 1 chút hay sao?”
Tôn Nhất nhìn cánh cửa đóng chặt của Ninh gia, cười lạnh một tiếng, lớn tiếng hét lên.
“Ninh gia chủ, chuyện đã đến nước này, nếu Ninh gia đồng ý đem sản nghiệp ở Thành Tây và Thành Đông giao ra, chúng ta sẽ không làm khó thêm nữa”, một nam tử đứng phía sau Tôn Nhất lên tiếng.
Không lâu sau, cửa lớn Ninh gia chậm rãi mở ra.
Một người đàn ông trung niên sắc mặt hơi tái, hai mắt sáng như đuốc bước ra, ông ta chính là trụ cột của Ninh gia, Ninh Hải. Ở bên trái ông ta là một cô nương trẻ tuổi, nhẹ nhàng như ngọc nâng đỡ, trong đôi mắt đẹp nhìn về phía mọi người tràn đầy phẫn hận.
“Là cô gái này...”, trong đám người, Cố Thiên Mệnh nhìn cô gái đi ra từ Ninh gia, trong lòng khẽ nói.
Ninh Hi, đại tiểu thư của Ninh gia, cũng chính là con gái của Ninh Hải. Nàng ta chính là cô gái ở trấn Trần Sa trước đó, muốn vào Kiếm Khư tìm cỏ Tinh Nguyệt, từng có duyên gặp mặt với Cố Thiên Mệnh.
“Cỏ Tinh Nguyệt mặc dù là linh thảo nhị phẩm, nhưng lại có hiệu quả điều trị nội thương thần kì”, Cố Thiên Mệnh nhìn khuôn mặt trắng nõn mang theo phẫn hận của Ninh Hi, lẩm bẩm nói.
Yến Hàn tựa hồ cũng phát hiện Ninh Hi chính là cô gái xuất hiện ở trấn Trần Sa trước đó, hắn ta chỉ hơi híp mắt, sau đó liền không có bất kỳ dao động gì nữa. Dù sao trên thế gian này, bèo nước gặp nhau rất nhiều, cũng không có gì kỳ lạ cả.
Nhưng vào lúc này, Ninh Hải bước ra khỏi cửa lớn, mắt lạnh nhìn lướt qua đám người gia chủ của các gia tộc, phát ra khí thế của cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, sắc bén nói:“Hừ, khẩu vị của các ngươi lớn thật, lại dám mở lời muốn Ninh gia ta giao ra sản nghiệp ở Thành tây và thành Đông, đoạn mạch Ninh gia ta. Các ngươi thật sự cho rằng Ninh gia ta dễ bắt nạt sao?”
Ninh Hải tuy rằng bị trọng thương, nhưng khí tức của võ giả cảnh giới Linh Huyền phát ra vẫn làm rất nhiều người không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Tôn Nhất hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:“Ninh Hải, ông đã là nỏ mạnh hết đà, nếu như hôm nay ông không đem sản nghiệp của Ninh gia giao ra đây, e rằng sau này thành Dịch Sơn sẽ không còn sự tồn tại của Ninh gia nữa”.
Lời nói của Tôn Nhất khiến rất nhiều người không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn khí thế này của Tôn gia, mặc kệ hôm nay Ninh gia có giao ra sản nghiệp hay không, chỉ sợ rằng Tôn gia sẽ làm cho Ninh gia xóa tên khỏi thành Dịch Sơn.
“Tôn Nhất, ông có giỏi thì thử đi”, Ninh Hải trợn mắt hổ, hung hăng bước một bước về phía trước, nhất thời từng đợt khói bụi cuồn cuộn nổi lên.
Người xem xung quanh thấy một màn này đều không nhịn được nắm chặt quyền, trong tay toát mồ hôi lạnh.
Rất nhiều người đều biết, qua hôm nay, e rằng địa vị của Ninh gia sẽ trở nên hữu danh vô thực, thậm chí còn có khả năng ngày càng lụi bại, bị xóa sổ khỏi thành Dịch Sơn.
Mắt thấy Ninh gia và Tôn gia cùng các gia tộc sắp đối đầu, đại chiến chuẩn bị nổ ra, một đạo âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng phá vỡ áp lực vô hình này.
“Ninh gia có ngựa tốt không?”
Cố Thiên Mệnh xuyên qua đám người đông đúc, lướt qua đám gia tộc và người của Tôn gia, đứng trước mặt Ninh Hải, nhàn nhạt hỏi.
Yến Hàn im lặng theo sát cạnh Cố Thiên Mệnh, không có chút dao động trong cảm xúc. Đối với hắn mà nói, trong thành Dịch Sơn nhỏ bé hẻo lánh này, căn bản không có tồn tại nào có thể uy hiếp đến hắn và Cố Thiên Mệnh.
Hả?
Đối mặt với câu hỏi đột ngột từ Cố Thiên Mệnh, không chỉ Ninh Hải và mọi người của Ninh gia sửng sốt, ngay cả Tôn gia cùng đám gia tộc kia cũng giật mình.
Là hắn!
Ninh Hi ở bên cạnh Ninh Hải, nàng ta nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy được dáng người thon dài của Cố Thiên Mệnh, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia nghi hoặc.
Trước đây ở trấn Trần Sa, chính người này đã nói cho mình xung quanh Kiếm Khư không có cỏ Tinh Nguyệt, lúc này nàng ta mới quay trở lại Ninh Gia, muốn tìm cách khác, ai ngờ lại đụng phải Tôn gia mang người tới ức hiếp.
“Nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại, mau rời đi”, Ninh Hi nhìn vẻ mặt phong vân khinh đạm của Cố Thiên Mệnh, vội vàng mở miệng lạnh lùng trách cứ.
Lúc ở trấn Trần Sa, Cố Thiên Mệnh có ý tốt nhắc nhở nàng ta, cho nên giờ phút này nàng ta cũng không muốn một người bình thường, không có chút tu vi nào bị cuốn vào cuộc tranh giành giữa các gia tộc, coi như là trả lại 1 phần ân tình.
Thế nhưng, Cố Thiên Mệnh căn bản không để ý tới lời nhắc nhở của Ninh Hi, mà nhìn thẳng vào Ninh Hải với khí thế hào hùng xen lẫn chút suy yếu, bình thản hỏi:“Ninh gia tuy rằng không sánh bằng các đại gia tộc, nhưng hẳn cũng có nuôi mấy con ngựa tốt đi”.
Ninh Hải hơi híp mắt, nhìn Cố Thiên Mệnh mang dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, nội tâm nổi lên dao động phức tạp.
Chương 48 Đúng là một nữ tử thú vị
Ninh Hi đứng bên cạnh Ninh Hải chăm chú nhìn một màn này, khẽ cắn môi lộ ra vẻ giận dữ:“Thật sự là không biết sống chết, chẳng lẽ người này không nhìn rõ tình hình trước mắt hay sao?”
“Khí tức bình thản, không khác gì người bình thường, chẳng lẽ hai người này đều là đồ ngốc sao?”, Ninh Hải nhìn Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn che kín mặt trước mắt, khẽ nhíu mày lẩm bẩm trong lòng.
Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn hai người đương nhiên tự che lấp khí tức và tu vi của mình đi, chỉ cần không phải là nhân vật có cảnh giới Thông Thiên, người bình thường căn bản không cách nào nhìn thấu. Ninh Hải chỉ là một võ giả cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, làm sao có thể phát hiện ra.
“Hai vị, Ninh gia chúng ta quả thật có không ít ngựa tốt, không biết hai vị có chuyện gì?”
Mặc dù ở trong mắt Ninh Hải, Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn đều là người nình thường, nhưng với kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm mà nói, mọi việc đều không thể chỉ nhìn bề ngoài mà kết luận. Bởi vậy, dưới tình huống này, ông ta vẫn tương đối khách khí mà trả lời một tiếng.
“Muốn tìm Ninh gia mua hai con ngựa tốt, bổn công tử có việc gấp cần dùng”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt nói.
Cố Thiên Mệnh nói một cách nhẹ nhàng, bình thường hắn đều tự xưng là ‘bổn công tử’, dù sao ở kinh thành hắn cũng nổi tiếng là tay ăn chơi trác táng nhiều năm, quãng thời gian tới, hắn vẫn cần dùng thân phận đó để che giấu mình.
Mua ngựa?
Đến Ninh gia mua ngựa?
Hơn nữa còn là loại tình huống cấp bách trước mắt, người này sợ là đầu óc có chút vấn đề.
Trong thời gian ngắn, rất nhiều người xung quanh đều âm thầm lắc đầu, bắt đầu tiếc thay cho 2 người Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn.
Trong mắt mọi người, nếu như ở ngày thường, Cố Thiên Mệnh cùng lắm sẽ bị Ninh gia đuổi ra ngoài, mà hiện tại, sự xuất hiện của hắn không khác gì đang đánh vào mặt Tôn gia, e rằng không có kết cục tốt.
“Ở đâu ra hai tên không biết sống chết thế này, mau cút ra chỗ khác!”, Tôn Nhất sắc mặt tái mét, quát lớn về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn.
Tìm chết!
Đôi mắt của Yến Hàn đột nhiên ngước lên, con ngươi màu đỏ thẫm dưới áo bào đen nhìn về phía Tôn Nhất.
Có điều, khi Yến Hàn muốn ra tay, Cố Thiên Mệnh quay đầu lại nhẹ nhàng nhìn vào mắt hắn ta, ý bảo hắn ta thu lại khí tức của mình. Yến Hàn đương nhiên không dám cãi lời Cố Thiên Mệnh, sau một khắc liền giống như người bình thường cúi đầu xuống, không có bất cứ động tác gì nữa.
“Hai vị, Ninh gia ta không buôn bán ngựa, các người vẫn là đi nơi khác tìm xem”, Ninh Hải lạnh lùng nhìn lướt qua Tôn Nhất, sau đó quay đầu nghiêm túc trả lời Cố Thiên Mệnh.
Hai người trẻ tuổi, hoàn toàn không cần thiết bị cuốn vào cuộc tranh giành giữa hai gia tộc, Ninh Hải tuy không tính là người tốt, nhưng cũng không muốn Tôn gia liên lụy đến người vô tội. Vì vậy, ông ta mới nghiêm túc cự tuyệt, để cho 2 người nhanh chóng rời đi.
Đối với lời chửi mắng của Tôn Nhất, Cố Thiên Mệnh coi như điếc, khóe miệng hắn liện lên nụ cười như ẩn như hiện, nói với Ninh Hải:“Nếu không phải không mua được ngựa tốt, bổn công tử cũng lười đến Ninh gia. Đáng tiếc, trận chiến hôm nay cơ hồ hấp dẫn toàn bộ người trong thành, bổn công tử không còn cách nào khác, đành phải đến đây tìm ngựa để kịp giờ lên đường”.
Không biết tốt xấu, đây là lời đánh giá của tất cả mọi người về Cố Thiên Mệnh.
“Kiểu người trẻ tuổi ngốc nghếch này, làm sao lại sống được đến bây giờ nhỉ? Thật kỳ lạ”, trong đám người truyền đến một tràng âm thanh châm chọc.
Tôn Nhất tái mặt, lửa giận cơ hồ đã thiêu đốt đến lông mày, lạnh lùng nói:“Người đâu, đem hai tên không biết sống chết này ra ngoài, chặt đứt tứ chi, ném ra ngoài thành”.
“Vâng”, theo mệnh lệnh của Tôn Nhất, lập tức có mấy người hung thần ác sát từ phía sau ông ta lao ra.
Xong rồi!
Đám người vây xem thấy vậy đều không khỏi âm thầm lắc đầu, bọn họ dường như đã nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn khi bị người Tôn gia chặt đứt tứ chi.
Lúc này, hàng mi thanh tú của Ninh Hi nhíu lại, giận dữ mắng:“Tôn Nhất. Bọn họ chỉ là hai người bình thường mà thôi, ông cần gì phải so đo với họn họ”.
Tranh chấp giữa các thế gia, Ninh Hi không muốn liên lụy đến hai người họ, sau khi nàng ta mắng Mạc Nhất vài câu, quay đầu về hướng Cố Thiên Mệnh quát:“Hai người các ngươi ở chỗ này làm gì, còn không mau rời đi”.
Đúng là một nữ tử thú vị.
Yến Hàn đứng im lặng sau lưng Cố Thiên Mệnh, âm thầm đánh giá Ninh Hi, trái tim đóng băng trăm năm của hắn ta nổi lên một gợn sóng.
“Bổn công tử cũng muốn rời đi, cho nên mới tới Ninh gia mua hai con ngựa tốt”, Cố Thiên Mệnh xảo trá như hồ ly, sao lại không nhìn ra là Ninh Hi đang giúp hắn giải vây, có điều hắn vờ như không biết mà nói tiếp.
“Ngươi!”, đối mặt với Cố Thiên Mệnh gợi đòn như vậy, Ninh Hi nhíu chặt mày liễu, không biết phải nói gì nữa.
“Được rồi, chúng ta không đến Ninh gia để xem hai tên hề này, một câu thôi, rốt cuộc Ninh gia có giao ra sản nghiệp thành Tây và thành Đông hay không?”, Mạc Nhất không còn nhẫn nại, ông ta nhìn về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn trong mắt tràn ngập sát ý nói.
Sát ý trong mắt ông ta chỉ chợt lóe qua nhưng vẫn bị Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn phát hiện, hai người không hẹn mà gặp cùng híp mắt lại.
Thái độ hùng hổ bức người của Mạc Nhất lập tức khiến không khí trở nên áp lực, Ninh Hải trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quay đầu hướng người về phía sau nói:“Đi dắt hai con ngựa tốt ra đấy, để cho hai vị công tử rời đi trước đã”.
Vì thế, dưới yêu cầu của Ninh Hải, một gia đinh của Ninh gia liền vội vàng chạy vào trong phủ, có lẽ là hướng về phía chuồng ngựa.
Chương 49 Hai thứ chó má, không biết sống chết
Mà lúc này, cửa lớn của Ninh gia đã tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều chỉ chỏ và nhìn về phía Cố Thiên Mệnh.
“Hai thứ chó má này, vậy mà hết lần này đến lần khác không biết sống chết, các ngươi cùng đừng mong rời khỏi đây, hãy chôn cùng Ninh gia đi”.
Thái độ của Ninh Hải cứng rắn như vậy, thà chết chứ không chịu giao ra sản nghiệp của gia tộc, điều này làm Mạc Nhất rất tức giận. Mà lúc này lại có hai người thường nhảy ra, năm lần bảy lượt quấy rối, Mạc Nhất cuối cùng cũng không nhịn được nữa, sát ý lạnh lẽo triệt để bộc phát ra.
Sau khi Mạc Nhất dứt lời, đám người vây xem không tự chủ lùi về phía sau một khoảng, sợ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của những gia tộc này.
Trong lúc nhất thời, mặt trời trên cao cũng khiến người ta cảm giác nóng rát hơn.
“Lại dám lộ ra sát ý với bổn công tử, thú vị đấy”, đối diện với sát ý cùng áp lực mà hàng trăm người phát ra, Cố Thiên Mệnh không lộ ra một chút cự ý, ngược lại cảm thấy khá thú vị.
Không nói đến kiếp trước, chỉ kiếp này thôi, năm xưa ở kinh thành, hắn từng đến tổng quân doanh của ngự lâm quân, từng chứng kiến khí thế hào hùng khi thao luyện của 10 vạn đại quân. Từng đối mặt với văn võ bá quan, từng thấy qua khí phách từ sâu trong nội tâm phát ra của thượng giả.
Mà trận chiến của các gia tộc nhỏ ở thành Dịch Sơn hẻo lánh này, thật sự khó có thể làm cho Cố Thiên Mệnh coi trọng.
Vốn dĩ Cố Thiên Mệnh chỉ muốn lấy hai con ngựa tốt ở Ninh gia rồi liền rời đi, trở về kinh thành, dù sao việc các gia tộc hưng khởi bại lụi là định luận bất biến từ trước tới nay, Cố Thiên Mệnh cũng không có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm tới.
Nhưng mà, bây giờ Mạc Nhất lại lộ ra sát ý với hắn, cho dù Cố Thiên Mệnh có không để ý tới mức nào, hắn cũng không thể bàng quang. Bởi vì, Mạc Nhất đã đi lên con đường tự tìm cái chết.
“Chiến!”
Đối mặt với sự bức ép của gần một nửa gia tộc thành Dịch Sơn, Ninh Hải nắm chặt hay tay, không sợ hãi, trầm thấp khẽ quát.
Ngay khi đám người Mạc Nhất và Ninh Hải định động thủ, một tiếng cười nhẹ của Cố Thiên Mệnh vang lên, vờn quanh tai tất cả mọi người, hắn nói với Mạc Nhất: “Ngươi biết không?”
“Cái gì?”, Mạc Nhất nhíu mày, im lặng không nói.
“Khiếp này, từ khi bổn công tử hiểu chuyện tới nay, từng đánh con trai của lục bộ thượng thư kinh thành, từng chửi đại quan tam phẩm, chà đạp lên thể diện của Bình Thành Vương”.
“Mặc dù như vậy, cũng chưa từng có bất kỳ ai dám mắng ta là đồ chó má, càng đừng nói trước mặt nhiều người như vậy, dám lộ ra sát ý với bổn công tử”.
“Cho dù là hoàng tử đương triều, nếu bổn công tử muốn gặp, bọn họ cũng dám hai lời, ngươi chỉ là gia tộc nho nhỏ ở một thành hẻo lánh, lại có lá gan lớn như vậy, thật thú vị”.
Cố Thiên Mệnh mặc một bộ áo bào trắng, mái tóc đen nhẹ nhàng từ vành tai rơi xuống sau lưng, hai tay chắp sau lưng chăm chú nhìn Mạc Nhất, hơi thở chậm rãi dần trở nên cô độc: “Vốn dĩ bổn công tử không muốn xen vào việc phân tranh giữa các tiểu gia tộc các ngươi, chỉ muốn tìm hai con ngựa tốt hồi kinh, có điều bây giờ, ta đổi ý rồi”.
“Tôn gia, đúng không? Các ngươi thật sự khiến bổn công tử có chút tức giận”, Cố Thiên Mệnh mỗi lần nói một câu, liền chậm rãi đi về phía đám người Tôn gia một bước, khí tức đạm mạc kia xen lẫn áp bách vô tận, làm đám người Mạc Nhất cảm thấy có chút hít thở không thông.
Lời nói của Cố Thiên Mệnh, bay bổng trong hư không thật lâu không tản đi.
Cửa lớn Ninh gia bao trùm một bầu không khí quỷ dị, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Cố Thiên Mệnh, khẽ giật mình.
Hoàng tử cũng không dám chọc đến hắn.
Từng đánh con trai của lục bộ thượng thư?
Còn chà đạp tôn nghiêm và thể diện của Vương gia?
Nghe vậy, tất cả mọi người mới tỉnh lại từ trong cơn sững sờ, sau đó là một tràng cười châm chọc: “Tiểu tử này bị ngốc đúng không? Sao lại nói những lời không thực tế như vậy?”
“Vừa rồi ta còn cảm thấy người này có chút không nhìn rõ tình hình trước mắt, hiện tại mới biết đầu óc hắn có vấn đề”.
“Ta nghĩ hắn bị Tôn gia chủ dọa sợ mới nói ra loại lời nói đại nghịch bất đạo này, đáng tiếc là dù hắn có nói gì, cũng không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.
Từng đợt cười cợt truyền tới như sóng biển.
“Không biết sống chết. Người đâu, lôi hai tên này xuống đánh gãy tứ chi, cắt lưỡi, xem hắn còn dám nói càn không”, một gia chủ của gia tộc nhỏ đứng sau Mạc Nhất cũng không tin lời nói xằng bậy của Cố Thiên Mệnh, ánh mắt hắn ta âm u đến cực điểm.
Ninh Hải cùng Ninh Hi đều không nói chuyện, bọn họ đã lên tiếng khuyên bảo rất nhiều lần, nếu như Cố Thiên Mệnh tự mình muốn chết, bọn họ cũng không cần thiết phải mở miệng nữa.
Nhìn hơn mười người tiến về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn, vô số người đều âm thầm lắc đầu.
Mắt thấy hơn mười võ giả sắp bước vào cảnh giới Huyền cảnh vây quanh Cố Thiên Mệnh, Yến Hàn vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ầm ầm.
Một cỗ khí tức cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong lập tức bao trùm toàn bộ thành Dịch Sơn, trong nháy mắt từ thân thể Yến Hàn lan tràn ra ngoài.
Trong một thời gian, đám người vây quanh Cố Thiên Mệnh bị hơi thở bàng bạc của Yến Hàn toát ra đánh ngã ngửa xuống đất, mà đám người Mạc Nhất cùng Ninh Hải cũng đột nhiên mở to hai mắt, bị ép lùi về phía sau.
“Làm càn!”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Yến Hàn vừa phát ra, tiếng châm chọc nghị luận lúc nãy lập tức biến mất, chỉ còn lại áp bức khủng bố kinh người đang bao trùm.
Chương 50 Thành chủ thành Dịch Sơn
“Hỗn xược!”
Tiếng khiển trách trầm thấp của Yến Hàn tuy rằng không lớn nhưng lại quanh quẩn trên đầu mỗi người, giống như một thanh kiếm sắc bén khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy đáy lòng nặng trĩu, sinh ra vô tận ớn lạnh.
Hơi thở từ cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong của hắn quét qua toàn bộ cửa lớn nhà họ Ninh giống như bầu trời đen kịt trút xuống khiến người người đều run rẩy trong sợ hãi vì có cảm giác tử vong như đang rình rập họ.
Cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong!
Người đàn ông áo đen này vậy mà đã bước chân vào lớp cường giả Đại Huyền!
Làm sao có thể!
Làm thế nào một nhân vật như vậy có thể xuất hiện ở một thành trì hẻo lánh như Dịch Sơn này?
Ồ--
Trong chớp mắt, bất luận là người của nhà họ Ninh hay nhà họ Tôn đang vây xem đều nhốn nháo sợ run trước hơi thở mạnh mẽ kinh người mà Yến Hàn phát ra này.
Nhân vật ở cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong căn bản không phải là thứ mà Tôn Hải và Tôn Nhất với Linh Huyền trung kỳ có thể phản kháng được, mỗi một giai đoạn tu vi đều giống như cách nhau một ngọn núi khổng lồ.
Không ngoa khi nói rằng nếu Yến Hàn muốn thì có thể vỗ chết một võ giả Linh Huyền trung kỳ chỉ trong chớp mắt.
Kẻ phải sợ hãi nhất tại hiện trường không ai khác ngoài người nhà họ Tôn, họ vừa rồi thế nhưng còn muốn đánh gãy tứ chi của người này, trong nháy mắt cảm thấy mình bị bao phủ bởi cái chết vô tận, trong lòng vừa khiếp đảm vừa hối hận nghĩ: Trời ơi! Chúng ta vừa làm gì vậy?
“Đại… đại nhân, vừa rồi không biết thân phận tôn quý của người, mong đại nhân không tính toán với kẻ thiếu hiểu biết ở vùng hẻo lánh như ta”, Tôn Nhất rất nhanh đã hoàn hồn sau cơn kinh hoàng, ông ta vội vàng chạy tới trước mặt Yến Hàn, gập người cung kính không thôi.
Mồ hôi lạnh lăn dài từ trán đến lưng của Tôn Nhất, nếu quan sát kỹ thậm chí có thể thấy cả người ông ta còn đang khẽ run.
Người của nhà họ Ninh đều cảm nhận được hơi thở tử vong uy nghiêm từ Yến Hàn, nhìn sang dá ng vẻ run nhẹ khom lưng uốn gối kia của Tôn Nhất thì cổ họng đều không nhịn được bắt đầu nuốt nước bọt khan.
“Ninh Hải cùng gia quyến và hạ nhân bái kiến đại nhân”, Ninh Hải cũng lập tức giãy giụa ra khỏi cơn bàng hoàng, hít sâu một hơi rồi sải bước tiến lên, khom người nói với Yến Hàn.
Đôi môi anh đào đỏ mọng của Ninh Hi há hốc, đôi mắt xinh đẹp không ngừng lóe lên sự ngỡ ngàng mà chôn chân tại chỗ. Nàng ta thực sự không ngờ tới một người bình thường trong bộ quần áo kỳ quái lại đột nhiên trở thành một cao thủ ngự trị.
Quan trọng nhất là, nàng ta nhớ tới Yến Hàn, kẻ bộc phát ra khí thế đáng sợ này lại dường như đối với Cố Thiên Mệnh cực kỳ cung kính và một mực cúi đầu đứng bên cạnh hắn ta.
"Vừa rồi người thanh niên áo trắng này nói, ngay cả công tử quyền thế trong kinh cũng có thể tùy ý sỉ nhục, đến hoàng tử cũng không dám khiêu khích hắn, không lẽ điều này là thật? Làm sao có thể? Trước đó ta gặp một thanh niên ở trấn Trần Sa xem ra chỉ là một người bình thường, hắn… rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
Ninh Hi sửng sốt, trong lòng nổi lên từng đợt sóng lớn. Ánh mắt của nàng ta tràn đầy những gợn sóng phức tạp đổ dồn lên người Cố Thiên Mệnh, không có cách nào tách rời.
“Đại nhân!”, chẳng mấy chốc dưới hơi thở tử vong chấn động linh hồn của Yến Hàn, mấy ngàn người có mặt đều gập eo, trong mắt đồng loạt lộ ra vẻ hoảng sợ đồng thanh hô lên.
Ngoại trừ Ninh Hi, tâm trí của tất cả đều bị Yến Hàn bao trùm lên mà quên đi sự hiện diện của Cố Thiên Mệnh mặc áo dài trắng nhàn nhã kia.
Yến Hàn hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý bọn họ. Nếu không phải trước đó chủ thượng hạ lệnh kêu hắn không được tùy ý ra tay thì hắn sớm đã giết chết đám người không biết trời cao đất dày này rồi.
Ngay cả chủ thượng cũng dám chửi bới, đúng là đáng chết!
Yến Hàn khẽ liếc nhìn Tôn Nhất đang cúi đầu run rẩy trước mặt mình, không khỏi nhớ lại chuyện bản thân đắc tội với chủ thượng trong Kiếm Khư, bất giác rùng mình.
Thủ đoạn của chủ thượng thực sự quá thần kì, hắn chưa từng nghe nói tới, cũng chưa từng gặp qua. Lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành ở cảnh giới Nhân Huyền, tùy tiện bày trận liền có thể khống chế kiếm khí vô tận trong Kiếm Khư, và thậm chí giúp hắn che đậy thiên cơ để thoát khỏi trói buộc của nơi đó.
Tất cả những điều này đều nằm ngoài tầm với người phàm. Mà gia chủ của những gia tộc tại thành trì nhỏ bé này vậy mà lại nhiều lần đắc tội với chủ thượng, quả thực là tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Chủ thượng, người thấy nên xử lý đám người này như thế nào?", Yến Hàn không dám tự đưa ra chủ trương, hắn chậm rãi khom người, trầm giọng cung kính hỏi Cố Thiên Mệnh.
Chủ… chủ thượng?
Ầm!
Khoảnh khắc lời này của Yến Hàn vang lên, tất cả mọi người hoàn toàn sụp đổ và choáng váng.
Bình luận facebook