• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Từ Luyến Trường Không (10 Viewers)

  • CHƯƠNG 4

Buổi biểu diễn của Pumpkin diễn ra cùng ngày, từ sáng sớm trên weibo đã xuất hiện rất nhiều tin tức, chương trình còn chưa bắt đầu đã lên top tìm kiếm.

Mỗi ngày đều đặn Từ Luyến luôn dành thời gian lên mạng kiểm tra hộp thư. Weibo của cô bây giờ cũng có mấy trăm ngàn người theo dõi, trên weibo cũng có số liên lạc của cửa hàng nhưng vẫn có khách hàng thích liên hệ bằng email.

Kiểm tra email xong xuôi, cô bắt đầu điểm tin tức weibo, phát hiện không ít người nhắc đến buổi biểu diễn ngày hôm nay. Cô chống cằm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ngẫm nghĩ coi có nên đi coi cùng Ngụy Nhất Thần hay không.

“Boss ơi, mười một giờ rồi! Đặt cơm nhé!” Trương Quả Nhi từ ở dưới chạy lên, đẩy cửa phòng làm việc của Từ Luyến.

Cô nghiêng đầu nhìn: “Chị phát hiện em rất xông xáo trong ‘công cuộc đặt cơm’ đấy!”

“Dĩ nhiên! Ngay cả chuyện ăn uống còn không chịu tích cực thì hi vọng làm được tích sự gì nữa chứ???”

Từ Luyến cảm thấy cô ấy nói rất có lý, cô liền mở ứng dụng đặt thức ăn ra: “Em thích ăn gì?”

Trương Quả Nhi tiến sát đến bên cô, ánh mắt đảo qua vô số món ăn trên màn hình: “A! Bên quán Ngọa Long ra món mới rồi, trông cơm xá xíu đó khá hấp dẫn.”

“Vậy order cho em phần cơm xá xíu.”

“Dạ, còn chị thì sao?”

“Chị …” Từ Luyến suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn cơm đùi gà, “Chị ăn cơm đùi gà thôi!”

“…” Trương Quả Nhi quét mắt nhìn cô từ đầu đến chân, lát nữa xuống lầu cô ấy nhất định phải ghi vào sổ: Boss ‘chung tình’ một cách bất ngờ.

“Nếu hôm nay soái ca giao thức ăn đến em gọi chị ha!”

Từ Luyến: “…”

Từ Luyến tiếp tục lướt weibo, canh gần đến giờ cô không cần Trương Quả Nhi gọi mà tự xuống lầu.

Hướng Trường Không giao thức ăn đến đúng giờ, anh đẩy cửa tiệm MONSTER thì bắt gặp Từ Luyến đang đứng ở quầy thu ngân tán gẫu với Trương Quả Nhi.

Hình như cô rất thích màu đen, ngày hôm nay cô vẫn đi đôi giày cao gót đen, chỉ thay chiếc áo gió vào hai ngày trước bằng chiếc áo khoác da lửng màu đen.

Hướng Trường Không bước vào bất chợt không gian trở nên nhỏ hẹp hẳn: “Xin chào, tôi đến giao thức ăn!”

“Á!” Trương Quả Nhi đột nhiên hét lên.

Từ Luyến: “…”

Hướng Trường Không: “?”

“Cám ơn!” Từ Luyến bình tĩnh nhận lấy phần thức ăn trong tay của Hướng Trường Không, vẫn không quên liếc Trương Quả Nhi một cái. Trương Quả Nhi ho khụ khụ hai tiếng, “Anh ơi … em muốn hỏi anh một chuyện!”

“Có chuyện gì ư?” Hướng Trường Không ngơ ngác nhìn Trương Quả Nhi.

Đối diện với cặp mắt được ca tụng là ‘u buồn’ Trương Quả Nhi cảm giác tuổi thọ của mình đã giảm đi mất một năm.

“Khụ khụ ….. À …. À … Tại em thấy nước da của anh trắng hơn mấy anh giao nhận kia, không biết anh dùng kem chống nắng loại nào?”

Hướng Trường Không ngẩn người: “Tôi không thường xài kem chống nắng. Trước đây em tôi có cho tôi một tuýp kem nhưng tôi cũng không để ý là hiệu gì.”

Trương Quả Nhi trợn tròn mắt nhìn anh đầy tò mò: “Anh còn có em gái ư?”

“Ừm … Nhà chúng tôi da ai cũng trắng, chắc là do di truyền.”

Trương Quả Nhi: “…”

--- Rồi, rồi, hiểu rồi.

Không gian rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó Hướng Trường Không theo thói quen cúi đầu chào, nở nụ cười: “Chúc ngon miệng!”

Chờ Hướng Trường Không đi ra ngoài, Trương Quả Nhi nháy mắt với Từ Luyến: “Chính là anh ấy. Ngày hôm nay sau khi trò chuyện, em phát hiện giọng của anh ấy rất êm tai, thật nhẹ nhàng du dương.”

Từ Luyến cầm túi thức ăn vào phòng nghỉ, “Chị nghi là lần sau anh chàng này sẽ không dám giao thức ăn đến đây nữa!”

“Làm sao có chuyện đó chứ!” Nói giữa chừng Trương Quả Nhi ngừng lại, cô ấy chạy ra ngoài, rút quyển sổ từ trong balo.

Số thứ tự 0123: Ngày hôm nay soái ca giao nhận cất giọng nói, thanh âm của anh thật ôn nhu. Anh ấy còn có một người em gái.

Viết đến đây Trương Quả Nhi ngừng bút, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

Hướng Trường Không đang chuẩn bị ngồi lên xe điện, anh vừa chuẩn bị đạp chân ga thì một chiếc xe hơi màu bạc dừng ngay trước cửa tiệm Từ Luyến. Trương Quả Nhi ngẩn người, rướn cổ nhìn ra ngoài.

Chiếc xe con màu bạc cực kỳ bắt mắt, giữa trời trưa nắng chiếc xe càng phản chiếu nhiều ánh sáng lấp lánh. Hướng Trường Không đưa mắt nhìn chiếc xe ấy một chút, trông thấy một người đàn ông mở cửa xe bước ra.

Anh ta cũng mặc một chiếc áo khoác da màu đen giống Từ Luyến, đeo mắt kính đen. Sau khi đóng cửa xe, anh ta gỡ mắt kính xuống, đi thẳng vào cửa hàng. Hướng Trường Không nhìn anh ta đi ngang qua người mình, đối phương cũng theo bản năng mà liếc mắt nhìn Hướng Trường Không một cái.

Vừa rồi cô gái trong cửa hàng nói da anh trắng, nhưng người đàn ông này còn trắng hơn anh; nhưng khi nhìn kỹ Hướng Trường Không nhận ra là do anh ta trang điểm. Ngoại trừ làn da trắng không được tự nhiên cho lắm thì đôi mắt được vẽ khá tỉ mỉ cộng với ngũ quan cân đối nên trông người đàn ông này trở nên gợi cảm và thu hút.

Đi sượt qua người Hướng Trường Không, Ngụy Nhất Thần thu hồi tầm mắt. Một anh chàng giao nhận chẳng thể nào gây được sự chú ý của anh.

Hướng Trường Không nhìn người đàn ông đi vào bên trong. Anh trông thấy anh ta tiến đến sát bên Từ Luyến, cùng cô nói chuyện, nhìn điệu bộ có vẻ rất thân thiết. Anh quay đầu, khởi động xe điện.

Khi Ngụy Nhất Thần tới, Trương Quả Nhi chợt như muốn phát điên. Đối phương chỉ gật đầu với cô ấy một cái, lại khuấy động trái tim của cô ấy.

Trương Quả Nhi lật nhanh đến số thứ tự của Ngụy Nhất Thần, viết ngay vào: Phong cách của Ngụy Nhất Thần hôm nay quả nhiên muốn đoạt mạng!!!

“Trương Quả Nhi em có ăn cơm không đây?” Từ Luyến kêu Trương Quả Nhi không ngờ lại là Ngụy Nhất Thần bước vào. Gặp Ngụy Nhất Thần, Từ Luyến khá kinh ngạc: “Hôm nay anh … thật sự rất cool!”

Ngụy Nhất Thần cười cười, cúi đầu xoạt xoạt điện thoại mấy cái, rồi giơ lên trước mặt Từ Luyến: “Anh trang điểm theo phong cách của Ray, thế nào … ổn chứ?”

Từ Luyến liếc nhìn di động, rồi quay sang Ngụy Nhất Thần, khẽ gật đầu: “Cũng không tệ lắm … nhưng mà nếu chú Ngụy trông thấy …”

“Lại tức chết?” Ngụy Nhất Thần nhướn mày, cắt ngang lời cô.

“Ắt hẳn chú sẽ đánh chết anh!” Từ Luyến nói xong lại quay ra gọi Trương Quả Nhi, “Trương Quả Nhi!”

“Tới liền, tới liền!” Trương Quả Nhi đáp lời, vừa vặn ngẩng đầu bắt gặp Hướng Trường Không đang đưa mắt nhìn vào cửa hàng của cô, rồi nhanh chóng xoay người, lái xe điện rời đi. Trương Quả Nhi một lần nữa nhấc bút: Trực giác phụ nữ cho biết soái ca có lẽ đang để ý đến boss, anh ấy lén lút nhìn boss mấy lần.

Viết đến đây Trương Quả Nhi nghĩ đến Ngụy Nhất Thần đang ở trong: soái ca giao nhận đấu với ‘Thần ca’ … ai thắng ai thua?

Xét tướng mạo, Ngụy Nhất Thần cao lớn hơn, nhưng cô ấy cảm giác soái ca kia cũng không phải dạng vừa. Trương Quả Nhi không dám nhận mình gặp được nhiều người, nhưng cô ấy luôn rất tự tin về con mắt nhìn người của mình. Có câu ‘Phúc hữu thi thư khí tự hoa’*, ngó sơ khí chất của soái ca chắc chắn là người có ăn có học, khả năng là một người cực kỳ thông minh. Vậy tại sao anh ấy lại phải đi làm nghề giao nhận?

[[*trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa]]

--- Chắc chẳn phía sau soái ca giao nhận là cả một câu chuyện kỳ bí. Hi vọng trong tương lai mình có thể biết được câu chuyện của anh ấy. Mặt khác, hôm nay anh ấy cũng dạy mình một đạo lý, cho dù kem chống nắng có tốt đến mức nào cũng không thắng nổi gien di truyền … ^^!

Viết hết đoạn này, Trương Quả Nhi cất sổ, chạy vào phòng nghỉ ăn trưa.

Ngụy Nhất Thần nhìn bữa trưa của hai người bọn họ, “Ngày nào em cũng ăn cái này sao Từ Luyến?”

Nhắc đến vấn đề này, Trương Quả Nhi tranh nói trước: “Nói ra chắc anh không tin. Boss của em không biết ăn món này liên tục mấy ngày rồi ấy!”

Từ Luyến giả điếc, tiếp tục bữa cơm của mình. Ngụy Nhất Thần lắc đầu, “Quá thảm, tối nay anh sẽ đãi em ăn ngon!”

Từ Luyến từ chối thẳng thừng: “Không có thời gian, phải làm hàng nữa!”

Ngụy Nhất Thần lập tức xù lông: “Nói tối nay đi xem biểu diễn chung với anh mà, không cho phép làm hàng!”

“Chúng ta có hứa hẹn gì đâu?”

“Mặc kệ, anh đến rồi!” Ngụy Nhất Thần ra chiêu, “Này … hơn nữa coi cách ăn diện chúng ta hôm nay trông giống ‘tình nhân’ không?”

Ánh mắt Ngụy Nhất Thần nhìn Từ Luyến đầy mờ ám, Trương Quả Nhi không chịu nổi bầu không khí ám muội này liền bưng hộp cơm ra ngoài ăn. Từ Luyến đúng là không hề dao động, chỉ nhướn mắt nhìn anh: “Tối mới đi xem, anh đến sớm vậy làm gì?”

“Sợ em đổi ý!” Ngụy Nhất Thần đáp rất nhanh.

Từ Luyến: “Anh cũng rảnh quá!”

“Đúng! Vì buổi biểu diễn ngày hôm nay mà anh đã cố gắng hoàn tất mọi công việc thật sớm.”

“Từ Luyến: “...”

--- Công việc của ông anh ‘bận rộn’ quá đấy!!!

Ngụy Nhất Thần ở trong cửa hàng của Từ Luyến đến chiều, còn giúp cô tiếp khách, lấy được lòng mấy cô bé đến mua hàng. Tuy nhiên mấy cô bé ấy lại nói Ngụy Nhất Thần học theo cách trang điểm của Cố Tín, khiến Ngụy Nhất Thần bất mãn hết sức: “Nữ sinh thời nay chỉ biết đến Cố Tín, không phải phong cách của Cố Tín cũng là do ảnh hưởng bởi Ray ư!!!”

--- Chính Ray và Pumpkin là nền móng cơ sở cho dòng nhạc Rock n Roll.

“Cố Tín rất đẹp trai mà!” Từ Luyến nhàn nhạt trả lời.

Ngụy Nhất Thần tiến sát về phía Từ Luyến, nhìn cô không chớp mắt: “Dám ở trước mặt anh khen người đàn ông khác đẹp trai?”

“Ừ đấy … thì sao?”

“…”

Ngụy Nhất Thần chỉ biết câm nín, rồi cũng phải nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Năm giờ rồi, chúng ta đi thôi!”

Từ Luyến nhìn đồng hồ, quả nhiên đã năm giờ: “Bình thường tiệm em 6h30 mới đóng cửa!”

“6h30 không kịp, trong cửa hàng không phải còn có Trương Quả Nhi à?” Ngụy Nhất Thần không nói thêm lời, kéo tay Từ Luyến ra ngoài.

“Đợi đã!”

“Lại gì nữa!”

“Trang điểm lại một chút!”

Không hiểu sao đột nhiên tâm trạng của Ngụy Nhất Thần rất tốt, anh ta cười cười: “Lên xe trang điểm!”

Từ Luyến bị anh ta lôi ra ngoài kéo đến chiếc xe hơi đậu ngoài cửa hàng của cô từ trưa: “Từ đâu anh có xe này?”

Ngụy Nhất Thần là con nhà giàu trăm phần trăm, nhưng lúc nào anh ta cũng đối nghịch với ba mình nên dĩ nhiên ông ấy sẽ không mua xe cho anh ta, thường anh ta chỉ đi chiếc xe mô-tô đen kia mà thôi.

“Mượn bạn, xe này cũng không tệ lắm!” Ngụy Nhất Thần mở cửa xe, hất cằm.

Từ Luyến ngẫm nghĩ một chút: “Còn xe em thì sao?”

Ngụy Nhất Thần: “Cứ để ở đây, sáng mai anh đưa em đi làm!”

“Vẫn bằng chiếc xe này?”

“… Đi xe của anh!”

Từ Luyến phá lên cười.

Lên xe cô thắt dây an toàn, chợt hỏi: “Anh có bằng lái chưa đấy?”

Ngụy Nhất Thần: “…”

Anh rút bằng lái từ trong ví, hai tay kính cẩn dâng lên cho Từ Luyến.

“Được rồi, đi thôi!” Từ Luyến kiểm tra bằng lại xong xuôi rồi mới trả lại cho anh ta. Ngụy Nhất Thần lái xe tốt hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, cô lấy thỏi son trong ví, quay về hướng gương tô lại son môi.

Một màu son đỏ tươi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom