Đây là lần đầu tiên Từ Luyến nghe live concert. Không khí ở sân vận động còn náo nhiệt hơn cô tưởng. Những giai điệu tưởng chừng như cô đã quên lãng thì nay chợt ùa về đầy sống động, toàn bộ khán giả hò reo, hát theo lời ca, làm động tác sóng biển dập dờn … Thanh âm vang vọng len lỏi đến tận màng nhĩ của cô.
[[*Live concert có thể coi như live show, nhưng quy mô tổ chức lớn hơn.]]
Ngụy Nhất Thần rất ‘high’. Anh ta là fans cứng của Pumpkin, âm nhạc của Pumpkin hầu như lấp đầy thanh xuân của anh ta.
Từ Luyến nhìn Ngụy Nhất Thần đang đứng ca hát ở bên cạnh. Anh ta có thể không khác gì với vạn vạn khán giả đang ở đây … nhưng cũng có thể anh ta đã từng có cơ hội y như họ, được đứng trên sân khấu kia.
Hai tiếng sau, buổi biểu diễn kết thúc, người trên sân khấu , người dưới khán đài đều mệt đến ngất ngư. Tâm trạng của Ngụy Nhất Thần vẫn chưa hết kích động do vậy Từ Luyến khăng khăng đòi cầm lái.
Trên đường Ngụy Nhất Thần lải nhải suốt về buổi diễn, còn lấy điện thoại ra coi đi coi lại clip mà anh ta đã quay lại. Từ Luyến vẫn chuyên tâm lái xe, không quan tâm đến anh ta; ấy vậy mà hình như tuy ‘tự kỷ’ Ngụy Nhất Thần cũng thấy rất hoan hỉ.
Toàn bộ tin weibo đều được Pumkin phủ kín, Ngụy Nhất Thần ngồi trên ghế phụ lái lướt tin liên tục: “Ái chà? Ngay cả Phong Kính cũng có mặt … có người chụp được nè. Anh quyết định sẽ ủng hộ bộ phim của anh ta!”
Ngụy Nhất Thần tự nói tự trả lời, lát sau nghiêng đầu hỏi Từ Luyến: “Em biết Phong Kính là ai không?”
Từ Luyến: “Biết chứ, ngôi sao điện ảnh mà. Cực cao, cực soái!”
“Em lại khen người đàn ông khác đẹp trai?”
“Thì sao?”
“Không sao, anh quyết định sẽ không ủng hộ anh ta nữa!”
Từ Luyến: “…”
--- Cũng dễ thay đổi quá đi mất!!!
Ngụy Nhất Thần cuối cùng cũng tắt weibo, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em đang lái về à?”
“Chính xác!”
“…” Ngụy Nhất Thần mím môi, áp sát Từ Luyến, ngữ điệu đè thấp, rất dụ dỗ: “Chúng ta còn chưa ăn bữa tiệc thịnh soạn mà!”
“Quá trễ, không ăn nữa!”
“Vậy …. Chúng ta làm việc khác?!!”
Giọng của Ngụy Nhất Thần vốn rất lôi cuốn, khi anh ta ra chiêu thì hầu như bọn con gái không thể chống đỡ. Anh ta vừa dứt lời, bầu không khí trong xe lập tức thay đổi, Từ Luyến nghiêng đầu, Ngụy Nhất Thần nhìn chằm chằm cô đầy chờ mong.
Từ Luyến: “Biến …”
Ngụy Nhất Thần: “…”
Cô lái xe về tiểu khu của mình, nhường ghế lái cho Ngụy Nhất Thần, trước khi anh ta rời đi, cô gõ gõ cửa xe, khom lưng nói với Ngụy Nhất Thần bên trong: “Anh lái xe cẩn thận, người ta chỉ có say rượu, chưa từng thấy ai như anh nghe nhạc cũng say!”
Ngụy Nhất Thần: “…”
Ngụy Nhất Thần nhìn cô phá lên cười hả hê, anh ta thắt dây an toàn, phóng xe rời đi.
Về đến nhà đã gần mười một giờ, tưởng giờ này tất cả mọi người đều đã ngủ, ai ngờ vừa bước vào cửa đã bị ông Ngụy tóm gọn.
Ngụy Chấn Đình mặc bộ pyjama, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, cau mày chỉ trích Ngụy Nhất Thần, “Lại chạy đi đâu ….”
Lời còn chưa dứt, ông bị tạo hình của Ngụy Nhất Thần dọa sợ: “Mày biến thành con quỷ nào vậy!”
Ngụy Nhất Thần không để tâm đến phản ứng của bố mình, thậm chí anh ta còn phấn khích hơn: “Đẹp không ba? Con cố tình hóa trang theo phong cách này đó. Đi nghe ca nhạc dĩ nhiên phải có bộ cánh thích hợp.”
Không cần nói ông Ngụy Chấn Đình cũng biết con trai mình vừa đi đâu, ông lại càng phát điên: “Tao đã nói bao nhiêu lần, không cho phép chơi rock n roll, mày không nghe tao nói sao?!!”
“Tối rồi còn ầm ĩ gì nữa vậy!” Bà Ngụy từ trên lầu đi xuống, chứng kiến được trang phục của con trai, bà cũng giật mình: “Con trai à, kiểu gì thế này ….”
Ngụy Nhất Thần nở nụ cười đi về phía mẹ, ôm vai bà thân mật: “Không tệ lắm đúng không mẹ? Lần sau con bày mẹ cách trang điểm.” Dứt lời anh ta buông vai mẹ ra, đi về phòng mình.
“Mày quay lại cho tao! Càng ngày càng như thằng dở người!” Ngụy Chấn Đinh đứng ở phòng khách gào thét, Ngụy Nhất Thần giả điếc vẫn đều bước.
Đóng cửa phòng, gương mặt tươi cười của anh ta cũng biến mất, dưới lầu vẫn còn loáng thoáng tiếng la mắng của ông Ngụy Chấn Đình. Ngụy Nhất Thần đi đến trước máy nghe nhạc, bỏ dĩa của Pumpkin vào, vặn âm lượng lớn nhất.
Tiếng đàn guitar cùng sôi sục hòa cùng tiếng trống vang lên tràn ngập khắp căn phòng, Ngụy Nhất Thần đưa hai cánh tay mô phỏng đang cầm chiếc guitar.
Từng nốt từng nốt anh đều đánh rất chuẩn, động tác cực kỳ chính xác phối hợp với âm hưởng trong máy phát. Thật sự làm người ta sản sinh ảo giác.
Sau khi khúc nhạc dạo kết thúc, Ngụy Nhất Thần ca theo lời hát của Ray.
Em hỏi tôi mộng ước tương lai
Đó chính là cánh cửa cấm kỵ.
Có thứ tôi chưa từng dám chạm vào
Tựa như hoa mơ đầu nhành
Lướt qua liền co cụm lại ….
Đây là ca khúc ‘Thanh Mai’ nổi tiếng của Pumpkin, cũng là bài hát mở màn cho đêm nhạc hôm nay, khi nhạc dạo vừa cất lên, toàn bộ sân vận động như vỡ òa, ai nấy cũng đều rất hưng phấn.
Khi trình diễn bài này các thành viên trong nhóm nhạc chỉ tầm mười chín hai mươi tuổi, vừa hay đúng tuổi thanh xuân ngây ngô. Ngụy Nhất Thần đã từng xem qua một chương trình phỏng vấn ban nhạc, MC hỏi Ray muốn truyền tải điều gì qua ca khúc này, Ray trả lời - ‘Thanh mai’ chua chua ngọt ngọt, tựa như ái tình, cũng như giấc mơ vậy.
“Nó lại nổi điên trên đó rồi!”
Biệt thự nhà họ Ngụy có thiết kế cách âm nhưng lại không lắp đặt trong phòng Ngụy Nhất Thần. Ông Ngụy Chấn Đình cau chặt mày, lên lầu, đá mạnh vào cửa phòng Ngụy Nhất Thần, “Tao thấy đầu óc mày có vấn đề rồi đó! Có biết mấy giờ rồi không?”
Mẹ Ngụy Nhất Thần đi sát theo sau ông ta: “Đừng giận đừng giận, ông lên huyết áp, rồi phải nhập viện nó cũng đâu vào thăm ông!”
Ngụy Chấn Đình: “…”
“… Đợi đến khi quả mơ dần chín
Chua chua ngọt ngọt tan đầu lưỡi
Khi đó, tôi đưa tay liền có thể nắm được ánh mặt trời đỏ chói.”
Ngụy Nhất Thần chìm đắm trong không gian riêng của mình, mãi cho đến khi ca khúc sôi động ấy kết thúc, anh ta mới ngã người lên giường, khuôn ngực phập phồng.
Bức tường đối diện treo một cây đàn guitar, và một cây đàn guitar đã gẫy.
Đã qua mười năm nhưng với Ngụy Nhất Thần ký ức chưa hề phai mờ.
Năm đó, khi ba anh ta đập vỡ cây đàn đầu tiên, cũng đập tan một đoạn cuộc đời anh ta
… Cũng năm đó Pumpkin tuyên bố giải tán. May là những ca khúc của bọn họ vẫn còn lưu lại.
Sau lần đó Ngụy Nhất Thần mua một cây đàn guitar khác, rồi cũng bị ba anh đập vỡ. Khi ba anh đập vỡ cây đàn lần thứ ba, anh ta cũng đã học được kỹ năng mới --- Đàn guitar bằng không khí.
Với cây đàn này, ông Ngụy Chấn Đình muốn đập cũng không đập được.
Ngụy Chấn Đình vẫn đứng ở bên ngoài đạp cửa rầm rập. Ngụy Nhất Thần đứng dậy, tắt máy, lấy khăn lông vào phòng tắm.
Thanh âm im bặt cũng giúp tâm trạng của ông Ngụy Chấn Đình bình tâm trở lại, ông ta sốc lại quần áo, quay sang nói với vợ: “Mai mời bác sĩ đến khám cho nó, nhờ bác sĩ coi cái đầu nó có bị chạm dây nào không!”
Bà Ngụy: “…”
Từ khi Ngụy Nhất Thần thích thể loại rock n roll, hai ba con không ngừng gây chiến, bà cũng từng đứng ra can ngăn mấy lần, nhưng tính người nào cũng ương bướng, không ai chịu nhường ai.
“Haizza!” Bà lắc đầu theo ông Ngụy Chấn Đình về phòng.
Đối với fans Pumpkin mà nói đêm nay chắc chắn là một đêm trắng, nhưng đối với Hướng Trường Không đêm nay cũng như mọi đêm. Ngày hôm sau anh lại phải làm ca ngày, còn phải ngủ sớm hơn mọi bữa nửa tiếng.
Ca sáng bắt đầu từ sáu giờ ba mươi, Hướng Trường Không thức giấc lúc bốn giờ rưỡi, vào bếp gắp ít dưa chua, múc chén cháo thịt, dùng xong điểm tâm, anh để lại tờ giấy ghi chú cho mẹ rồi mới đi làm.
Sáng sớm đơn hàng không nhiều bằng trưa và tối nhưng vẫn có khách dậy sớm đặt món ăn. Hướng Trường Không đến một cửa hàng ăn nhanh lấy phần ăn, rồi đạp xe về tiểu khu gần công viên Ánh Sao.
Tiểu khu này không cho xe điện vào trong, Hướng Trường Không đi đến cửa, đậu xe sang một bên, gọi bảo vệ mở cổng giúp.
Lúc này là bảy giờ đúng, bảo vệ mở cửa sổ phòng trực, vẻ mặt cau có: “Giao thức ăn gì mà sớm thế!”
“Vâng!” Hướng Trường Không chỉ gật đầu, không nói thêm.
Bảo an liếc nhìn chiếc xe điện, quay sang nói với anh: “Cậu đem cái xe điện mang sang phía kia đi, đừng chắn lối người ta.”
Thật ra vị trí đậu xe không hề chắn cổng ra vào hay lối đi, nhưng Hướng Trường Không vẫn đi tới di chuyển chiếc xe của mình, anh biết anh chàng bảo vệ này cố tình làm khó làm dễ.
Lần đầu tiên anh đến đây giao thức ăn cũng gặp người đàn ông này. Vì chưa rõ vị trí cụ thể nên Hướng Trường Không quay sang nhờ anh ta chỉ đường. Anh ta không chỉ đường cho anh ngay mà lại hỏi anh có thuốc lá không.
Một điếu thuốc có đáng gì, nhưng Hướng Trường Không không hút thuốc dĩ nhiên chẳng mang theo thuốc lá bên người. Anh ta cho rằng anh keo kiệt, có điếu thuốc cũng ki bo, nên chỉ đường qua loa.
Tiểu khu này có mười sáu tòa nhà, xe điện lại không được vào trong nên buộc phải đi bộ. Giao thức ăn thì phải thật nhanh. Cũng may Hướng Trường Không đi một lúc phát hiện sai đường, sau đó tự mình tìm đến lô chín.
Còn bây giờ anh đã nằm lòng vị trí của mười sáu lô rồi, và dĩ nhiên anh chàng bảo vệ này cũng nhớ mặt anh.
Đi qua lô mười hai, anh trông thấy một người mặc bộ thể thao xám từ trong tòa nhà bước ra, trên cổ quàng chiếc khăn lông trắng, phía sau tóc thắt bím cao, vì đang chạy nên đuôi tóc không ngừng lắc lư trái phải.
Là Từ Luyến.
Hướng Trường Không không ngờ có thể gặp được Từ Luyến ở đây, anh rất ngạc nhiên. Anh giao cơm cho Từ Luyến rất nhiều lần nhưng đều ở cửa hàng, chưa từng nghĩ rằng cô sống ở tiểu khu này.
Từ Luyến khi đi làm và khi tập thể dục hoàn toàn khác nhau, có lẽ nhờ trang phục mà trông cô dịu dàng hơn hẳn, không lạnh lùng như lúc ở cửa hàng. Hướng Trường Không đứng nhìn một lúc lâu sau đó mới thu hồi tầm mắt, đi ngay phía sau cô.
Mãi cho đến khi Từ Luyến chạy vòng trở lại, ngược hướng với anh, bàn tay đang nắm túi thức ăn mới thả lỏng.
Anh biết mình quan tâm đến Từ Luyến, sự quan tâm ấy đã vượt qua giới hạn giữa một người giao hàng và khách hàng. Tuy nhiên cũng chỉ đến thế mà thôi, vì anh biết mình chỉ là một anh chàng giao nhận.
Bình luận facebook