• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Từ Luyến Trường Không (5 Viewers)

  • CHƯƠNG 6

Từ Luyến không để ý đến Hướng Trường Không, cô chạy bộ nửa tiếng rồi về nhà. Tắm rửa xong xuôi, cô mở tủ lạnh xem có món gì cho bữa sáng. Để hòa vào một tổng thể với phần trang trí nhà bếp, cô sắm một chiếc tủ lạnh hai cửa thật lớn, cô còn nhớ khi ấy nhân viên bán hàng nói với cô nhét cả một siêu thị mini vào đây cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên khi ở nhà Từ Luyến chỉ thường ăn mì, tủlạnh quanh năm suốt tháng đều chẳng có bao nhiêu món. Cô lấy sandwich và quả cam trong tủ lạnh ra. Điểm tâm của cô hôm nay sẽ là bánh sandwich và nước cam.

Còn chưa kịp vắt cam thì điện thoại báo tin nhắn, Từ Luyến liếc nhìn màn hình, là của Ngụy Nhất Thần.

Ngụy Nhất Thần: Giờ anh qua rước em, cùng đi ăn sáng.

Từ Luyến ngẫm nghĩ một chút rồi hồi âm: Qua nhà em ăn đi.

Ngụy Nhất Thần: Nhà em cũng có đồ ăn? Em gọi thức ăn ngoài rồi à?

Từ Luyến đảo mắt đọc tin, không trả lời anh ta. Cô bỏ sandwich vào tủ lạnh, lấy ra túi bánh Hoàng Cao.

[[*Bánh Hoàng Cao là một đặc sản của Quý Châu.]]

Khi Ngụy Nhất Thần đến Từ Luyến cũng đã hấp xong bánh. Anh ta vào nhà bếp, mũi hít hà hai cái: “Em làm gì đấy, rất thơm.”

Từ Luyến: “Hôm trước Trương Quả Nhi cho em ít bánh Hoàng Cao, bảo em là đặc sản ở quê cô bé. Hôm nay em đặc biệt lấy ra đãi anh.”

“Thật chứ?” Vẻ mặt Ngụy Nhất Thần đắc ý, anh liếc mắt nhìn vỏ túi đựng bánh: “Mẹ kiếp, hôm nay là hết hạn rồi!”

Thật tâm Từ Luyến không để ý việc này, cô giả ngơ: “Vậy à? Vậy anh đến thật khéo!”

Ngụy Nhất Thần: “…”

Ngụy Nhất Thần hiểu, là do Từ Luyến thấy hết hạn, nếu vứt đi thì tiếc quá nên mới kêu anh ta lại đây ăn.

Bánh Hoàng Cao tuy gần hết hạn sử dụng nhưng vẫn còn rất ngon, ngọt ngọt mềm mềm, chủ yếu là có thể no bụng. Từ Luyến ăn mới ba miếng đã cảm thấy ứ hự.

Cô uống hớp nước cam, rồi hỏi Ngụy Nhất Thần: “Tối qua anh về chú Ngụy có nói gì không?”

Ngụy Nhất Thần cười cười: “Trời ạ, ông ấy gặp anh như gặp phải quỷ. Sau đó anh còn biểu diễn cho ông ấy một đoạn solo guitar không khí.”

Từ Luyến mím mím môi: “Xem ra khả năng nổi loạn của anh vẫn còn kéo dài rất lâu.”

Ngụy Nhất Thần và cô quen nhau năm cấp ba. Nói đúng hơn là cô bị anh ta nhìn trúng. Khi cô biết Ngụy Nhất Thần, anh ta lúc nào cũng bày ra bộ dạng bất cần đời, ở trong trường có khá nhiều người ủng hộ anh ta, nhưng Từ Luyến không chút hứng thú nào với Ngụy Nhất Thần.

Từ nhỏ cô đã bị người ta cho rằng mình là một con bé quái gở nhưng chính cô hiểu rõ hơn ai hết: Một khi mối quan hệ đã trở nên thân mật, một khi hai người quyết định ở chung sẽ nảy sinh nhiều vấn đề phức tạp, mâu thuẫn cũng từ đó liên tiếp xảy ra. Cô không thích phải xử lý những chuyện phiền toái này; do đó vẫn tuân thủ giới hạn, chưa bao giờ vượt khuôn phép.

Ngụy Nhất Thần và cô quen biết nhiều năm, mối quan hệ của bọn họ nhìn qua tưởng chừng như rất thân thiết, nhưng bản thân Từ Luyến vẫn giữ chừng mực trong mối quan hệ này của mình.

Ngụy Nhất Thần nghe cô nói, anh ta cười ha hả: “Nếu như không được làm chuyện mình thích, thì mấy chuyện kia có làm hay không cũng đâu có gì khác nhau.”

“Vào công ty giúp chú Ngụy cũng không khác gì nhau sao?”

“Dĩ nhiên là có, ông ấy không làm anh hài lòng thì anh cũng không để ông ấy hài lòng!”

Từ Luyến trầm ngâm một chút, gật gù: “Ừm!”

“…” Ngụy Nhất Thần nhếch miệng: “Phản ứng này của em bình thản quá nhỉ. Quên đi, đừng nhắc đến đề tài này nữa, ảnh hưởng khẩu vị.”

Hai người dùng xong điểm tâm, Ngụy Nhất Thần đưa cho Từ Luyến nón bảo hiểm, leo lên mô-tô chở cô đến công viên Ánh Sao.

Xe mô-tô của Ngụy Nhất Thần cũng giống như xe điện của Hướng Trường Không, không được phép vào tiểu khu. Chính vì nguyên nhân này nên Ngụy Nhất Thần và bảo vệ cũng lời qua tiếng lại, còn ẩu đả một lần. Tuy nhiên nể mặt Từ Luyến là dân cư, cho anh ta vào bên trong đã là nhân nhượng lắm rồi.

Ngụy Nhất Thần lái xe rất nhanh, còn đến sớm hơn ngày thường mười phút. Đưa cô đến cửa hàng thì Ngụy Nhất Thần cũng đi ngay. Từ Luyến mở cửa, tiếp tục lên lầu hai làm hàng.

Trương Quả Nhi không ngờ Từ Luyến đến trước cả cô ấy, chạy lạch bạch lên lầu: “Boss, sao hôm nay đến sớm vậy! Em còn tưởng hôm qua hai người đi nghe ca nhạc, suốt cả đêm không ngủ đấy!”

Từ Luyến vẫn tiếp tục công việc trên tay, trả lời: “Không lớn chuyện như thế!”

Trương Quả Nhi chống cằm, nhiều chuyện: “Hôm qua chị và Thần ca thế nào?”

Từ Luyến: “Xem xong buổi biểu diễn ai về nhà nấy!”

“…” Thần ca sao kém quá vậy – Trương Quả Nhi thầm nghĩ, tò mò hỏi tiếp: “Boss, Thần ca làm nghề gì vậy?”

Câu hỏi này cô ấy đã muốn hỏi lâu rồi, nhưng chưa bao giờ dám hỏi thẳng trước mắt Ngụy Nhất Thần. Trước mặt Từ Luyến trông Ngụy Nhất Thần hiền hiền vậy thôi, ở trong con mắt người khác chính là một tay anh chị có tiếng.

Từ Luyến trả lời: “ Chị đoán anh ấy làm cho băng nhóm xã hội đen nào đó!”

Trương Quả Nhi: “…”

Cô ấy xuống lầu, lôi quyển sổ ghi chép: Boss đột nhiên trở nên hài hước. *Cảm thấy sợ hãi*

Cũng không nên liệt Ngụy Nhất Thần vào dạng ăn chơi, anh ta có kết hợp với bạn bè mở một quán bar nhỏ.

Mở quán bar cũng là tiền mẹ Ngụy Nhất Thần cho, ba anh ta từ xưa đến nay nhất quyết không cho anh một đồng. Cũng may quán bar kinh doanh cũng khá, năm nay Ngụy Nhất Thần đã có thể trả lại tiền vốn cho mẹ, còn thỉnh thoảng mua ít quà biếu bà, dĩ nhiên ông Ngụy Chấn Đình không có phần.

Quán bar là loại hình doanh nghiệp hoạt động về đêm, Ngụy Nhất Thần tối nào cũng có mặt ở đó, khi hứng lên có thể chạy lên sân khấu ca vài bài. Ngày hôm nay, vừa đến quán bar anh ta đã có cảm giác kỳ lạ. Anh ta qua phòng nghỉ, trông thấy mấy anh em đang ngồi xụi lơ một chỗ, người nào cũng rầu rĩ.

“Xảy ra chuyện gì mà mặt như đưa đám vậy?” Ngụy Nhất Thần ném mũ bảo hiểm và áo khoác lên ghế sofa, “Anh thấy bàn ghế bên ngoài lung tung, có mấy cái còn bị gãy, các chú đánh nhau à?”

“Là cái thằng oắt con Chu Binh chứ ai! Hắn biết tối hôm qua anh không có ở đó nên kéo người đến gây sự!” Một anh chàng tóc húi cua phẫn nộ, vì quá tức giận khiến vết thương ở miệng lại rỉ máu.

Ngụy Nhất Thần nhíu mày: “Chu Binh? Tại sao lại đến gây chuyện?”

Đường Thanh Nam được coi là con đường của bar, pub ở thành phố A, thế lực hỗn tạp. Khi mở quán, nhóm của Ngụy Nhất Thần vẫn thực hiện đầy đủ những quy tắc ngầm ở đây, những gì không nên làm tuyệt đối chưa bao giờ làm trái.

Đầu húi cua nói tiếp: “Còn không phải vì đàn bà!!! Đúng là thằng chó chuyên gây họa.”

Ngụy Nhất Thần nhìn anh ta, ra hiệu anh ta nói tiếp.

Đột nhiên đầu húi cua lộ vẻ mặt lúng túng, húng hắng vài cái mới tiếp lời: “Thần ca còn nhớ cô gái tên Lộ Lộ không? Cô gái có cặp ngực bự bự ấy ….”

Ngụy Nhất Thần nhíu mày, đầu húi cua lập tức đổi sang cách nói khác: “Chính là cô gái nhuộm tóc hồng, lúc nào cũng nhìn anh đầy say mê, còn thích nghe anh hát nữa ấy.”

Ngụy Nhất Thần suy nghĩ một lúc: “Có chút ấn tượng!”

Tất cả phụ nữ đến quán bar này phần lớn là vì Ngụy Nhất Thần. Ngụy Nhất Thần không thể nào nhớ hết mặt của tất cả mọi người, chỉ riêng cô Lộ Lộ này thì khác. Có một lần Ngụy Nhất Thần hát xong một bài, cô ta bao rượu toàn bar, muốn dùng tâm ý này để tỏ tình với Ngụy Nhất Thần.

“Cô ta trở thành bạn gái của Chu Binh từ khi nào?”

Đầu húi cua trả lời: “Chu Binh vẫn luôn theo đuổi cô ta, Lộ Lộ lại không thích hắn, nói rõ là thích anh…. Em là phụ nữ em nhất định cũng sẽ chọn anh.”

Ngụy Nhất Thần lườm anh ta một cái, anh ta vội tiếp lời: “Mà tên Chu Binh này cũng hèn bỏ mịa. Có bản lĩnh thì đối mặt trực tiếp đi, toàn chọn mấy ngày anh không có mặt vào gây sự!”

Ngụy Nhất Thần cũng cho rằng như thế, anh ta vỗ vỗ vai đầu húi cua, hỏi: “Sao mọi người không nói sớm cho anh!”

Đầu húi cua đáp: “Hôm qua anh đi nghe nhạc với chị Từ Luyến mà, bọn em sợ quấy rầy anh … Anh chị hôm qua …”

Ngụy Nhất Thần: “…”

--- Tối qua chẳng phát sinh bất cứ chuyện gì, e rằng đã phụ lòng mong đợi của các huynh đệ.

Ngụy Nhất Thần ho hai tiếng rồi nói với mọi người: “Từ trước đến nay người không đụng ta, ta không đụng người. Nếu người ta đòi nằm trên đầu trên cổ chúng ta rồi thì chúng ta không dễ bỏ qua như vậy. Đi nào anh em, lôi thằng nhãi Chu Binh tính sổ!”

“Tuân lệnh …”

Ngụy Nhất Thần dẫn theo một nhóm người mặt mũi hầm hầm ra ngoài ‘đòi lại công đạo’. Trên đường đi anh ta nhận được điện thoại của mẹ, bà nói hôm nay bà tự tay xuống bếp, dặn anh ta tối nhớ về sớm ăn cơm.

Ngụy Nhất Thần rất ít khi ăn cơm ở nhà, ngồi chung bàn với ba, chỉ hai câu là lại ầm ĩ nhà cửa, chi bằng không gặp thì tốt hơn. Tuy nhiên hôm nay mẹ anh ta nấu nướng, anh ta nên nể mặt mẹ mình một chút. Trước khi về nhà Ngụy Nhất Thần cố gắng che đi mấy dấu bầm tím nhưng về đến nhà vẫn bị mẹ phát hiện: “Con trai, mặt con sao vậy? Đánh nhau à?”

Ngụy Nhất Thần mím mím môi, ngồi xuống ghế sofa: “Không … gần đây thịnh hành trang điểm kiểu này!”

Bà Ngụy cẩn thận nhìn kỹ lại, không dễ bị lừa: “Trang điểm gì chứ, rõ ràng là bị người ta đánh!”

Nói đến đó ông Ngụy Chấn Đình vừa vặn bước vào, gặp Ngụy Nhất Thần liền nhíu mày. Ngụy Nhất Thần nhìn sang hướng khác không thèm để ý đến ông. Ngụy Chấn Đình đi đến trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống: “Mày về đúng lúc đấy. Đây là con gái của chú Nhiếp, tìm hiểu người ta một chút!”

Vừa nói ông vừa lấy ra một bức ảnh trong cặp. Ngụy Nhất Thần lướt nhìn, hôm nay mẹ anh ta gọi về ăn cơm rõ ràng là có ý đồ. Anh ta liếc nhìn mẹ, bà Ngụy lúng túng: “Con gái chú Nhiếp cũng xinh lắm, tính cách thùy mị, ba mẹ muốn con làm quen với con bé ấy xem thế nào.”

Ngụy Chấn Đình đặt tấm ảnh lên bàn: “Ngày kia đã đặt cho mày và Nhiếp Lôi anh ở nhà hàng âu Đại Tửu.”

Ngụy Nhất Thần đứng bật dậy: “Tại sao con phải ăn cơm với cô ta? Ba thích thì đi ăn với cô ta đi!”

“Mày!!!!”

Ngụy Chấn Đình tức giận, giơ tay muốn đánh Ngụy Nhất Thần, bà Ngụy tóm chặt tay ông khuyên nhủ: “Đừng … bây giờ ông đánh đâu lại nó!”

Ngụy Chấn Đình: “…”

Bà vợ này của ông luôn có phương thức can ngăn khá đặc biệt.

“Con trai à …”

“Tại sao mẹ cũng hồ đồ giống như ba vậy?”

“Mày nói ai hồ đồ!” Ông Ngụy Chấn Đình tức đến mức khuôn mặt đỏ au, “Mày xem bộ dạng của mày ra cái thể thống gì không?”

Ngụy Nhất Thần cầm nón bảo hiểm, không nói nhiều lời: “Nói chung con không đi, ba mẹ thích ba mẹ cứ đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom