Cách ngày, Ngụy Nhất Thần đang chuẩn bị ra ngoài đột nhiên phát hiện cửa đã khóa trái, anh ta cau mày dùng sức đẩy cửa nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Nghe động tĩnh bà Ngụy vội chạy tới: “Con trai à, con đừng đạp nữa. Nhà chúng ta dùng toàn đồ tốt cả đấy, muốn đẩy cũng không được đâu.”
Ngụy Nhất Thần: “…”
Anh ta dằn cơn giận xuống, làm nũng với mẹ: “Mẹ, mẹ khóa cửa phòng con làm gì!”
Bà Ngụy trả lời: “Cũng tại ba con, ông ấy sợ con bỏ trốn nên buộc phải khóa lại.”
Ngụy Nhất Thần nổi điên: “Ông ấy muốn gì, coi con là tù nhân sao???”
“Không phải, không phải …. Ba con đã nói rồi chỉ cần con và Nhiếp Lôi …”
“Không gặp!”
Ngụy Nhất Thần bỗng nhiên hét toáng lên khiến bà Ngụy giật nảy mình. Bà thở dài, khuyên nhủ: “Con trai à, bố mẹ cũng đâu buộc con phải cưới người ta. Chỉ có điều con bé Nhiếp Lôi này cũng được lắm, con quen thêm một người có tổn thất gì đâu … Hơn nữa, con cứ như thế này mẹ đâu yên lòng.”
Nghe mẹ nói câu cuối cùng, giọng điệu khẽ nức nở, Ngụy Nhất Thần trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Được rồi, mẹ đừng khóc. Con đi là được chứ gì!”
Bà Ngụy kinh ngạc: “Thật sao?”
“Vâng!” Ngụy Nhất Thần đáp, “Nhưng con đói quá, mẹ nói thím mang đồ ăn lên phòng cho con!”
“Được … con chờ một chút!”
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Ngụy Nhất Thần nhanh tay thu dọn đồ dùng, lấy giấy tờ, nhắn tin cho mấy anh em. Sắp xếp xong xuôi, thừa dịp thím giúp việc mở cửa đem thức ăn vào phòng, anh ta lách ra, phóng ra như một làn gió. Bị đụng mạnh, thím ta lảo đảo, nháy mắt Ngụy Nhất Thần đã chạy ra khỏi cửa, phía sau có thêm mấy người giúp việc đuổi theo nhưng không nhanh bằng anh ta. Anh ta chạy thẳng ra cổng, nhìn ba chiếc mô-tô đang chạy về phía mình.
“Thần ca!”
Người trên xe phất tay với Ngụy Nhất Thần, anh ta phi lên một chiếc xe, người ngồi trước quăng tới chiếc mũ bảo hiểm, rồ ga chạy.
“Con trai à, con đi đâu vậy!” Bà Ngụy đuổi được đến cổng chỉ còn trông thấy bóng lưng của bọn họ.
Ngụy Nhất Thần đội nón, quay ra đằng sau hô to: “Mẹ … Khi nào đến nơi con gọi cho mẹ!”
Ba người anh em đến đón anh vui vẻ lái xe đi, Ngụy Nhất Thần điều chỉnh lại tư thế, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng vù vù.
“Thần ca, chúng ta đi đâu đây!”
Ngụy Nhất Thần ngẫm nghĩ một lát: “Đi công viên Ánh Sao trước!”
Từ Luyến và Trương Quả Nhi đổi sang đặt ở tiệm khác, gọi hai món mặn một món canh, hai người đang ở dưới tầng trệt chờ thức ăn. Kết quả soái ca giao nhận chưa đến thì Ngụy Nhất Thần tới rồi.
Ba chiếc mô-tô nổ máy ầm ầm trước cửa tiệm, Trương Quả Nhi lại lấy sổ ra, đến số thứ tự của Ngụy Nhất Thần, viết: Gần đây Thần ca thường xuyên đến, lần ra ‘quân’ nào cũng thật phong cách.
Từ Luyến trông thấy anh ta cũng hơi bất ngờ: “Sao anh lại đến đây? Hôm nay có buổi biểu diễn nào nữa sao?”
“Anh tìm em thì nhất định là đi nghe ca nhạc? Chúng ta có thể làm nhiều chuyện khác.” Ngụy Nhất Thần cố tình khom lưng, tiến sát đến Từ Luyến. Trương Quả Nhi rụt cổ, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân: “Hay là em nên tránh đi một lát?”
Từ Luyến: “Em tránh đi thì tiện mang người này đi dùm!!!”
Trương Quả Nhi: “…”
--- Em không dám.
Ngụy Nhất Thần nhếch môi, không nói đùa nữa: “Anh ra nước ngoài, chắc hơi lâu…”
“Ra nước ngoài?” Chỉ mấy từ đơn giản nhưng Từ Luyến lại mường tượng trong đầu một hiện trường đầy máu me, “Anh lại đắc tội với ai?”
Ngụy Nhất Thần hừ lạnh: “Anh là loại người gây rối rồi bỏ chạy à?”
Từ Luyến không trả lời, Ngụy Nhất Thần nói tiếp: “Ba bắt anh đi coi mắt!”
Từ Luyến sửa lại suy nghĩ: “Vậy chắc anh kinh hãi lắm!”
Ngụy Nhất Thần: “…”
Anh ta im lặng một lát, sau đó nhìn Từ Luyến đầy phấn khởi: “Nếu không hai chúng ta kết hôn đi … như vậy anh sẽ không bị ép cưới nữa!”
Từ Luyến bình thản: “Chúc anh thượng lộ bình an!”
Ngụy Nhất Thần: “…”
Trương Quả Nhi lặng lẽ cầm bút: Thần ca đột ngột diễn màn cầu hôn, rồi ôm mặt chịu khổ.
“Không nói nữa, anh phải ra sân bay đây, trở về sẽ mua quà cho em.” Ngụy Nhất Thần dang hai tay, giọng lưu luyến, “Tặng anh một cái ôm từ biệt được không?”
Đột nhiên Từ Luyến ‘a’ một tiếng.
Ngụy Nhất Thần mừng tít mắt, rồi nghe Từ Luyến nói tiếp: “Đồ ăn của chúng ta đến rồi!”
Ngụy Nhất Thần: “…”
Anh ta cầm mũ bảo hiểm tức tối rời đi. Trương Quả Nhi lại cúi đầu viết tiếp: Thảm!!!
Phía dưới cô ấy còn không quên tặng thêm ba dấu chấm than.
Hướng Trường Không đậu xe điện, trông thấy Ngụy Nhất Thần đang từ trong bước ra. Anh nhớ mặt người đàn ông này, dù lần trước chỉ sượt qua nhau nhưng rất ấn tượng.
Ngày hôm nay anh ta không trang điểm, da dẻ không trắng mà trông rất tự nhiên, anh ta vừa đi vừa nhíu mày khiến ngũ quan càng thêm bức người.
Hướng Trường Không vừa đi vừa suy nghĩ: không biết người đàn ông này có quan hệ gì với Từ Luyến.
Anh đi đến cửa, chờ Ngụy Nhất Thần ra trước, mới đẩy cửa vào: “Xin chào, thức ăn mọi người đặt đã có rồi đây!”
“Cám ơn. Để em lấy cho!” Trương Quả Nhi xông xáo, nhân cơ hội liếc nhìn bàn tay của Hướng Trường Không. Các đốt xương rõ ràng, ngón tay thon dài, nhìn rất thích. Cô ấy lại tìm được một ưu điểm của soái ca rồi.
“Chúc quý khách dùng cơm ngon miệng!” Hướng Trường Không nói xong cũng rảo bước ra về. Trương Quả Nhi vừa cầm túi cơm vừa nói chuyện với Từ Luyến: “Lần nào soái ca cũng rất vội vàng.”
Từ Luyến: “Bọn họ cũng còn rất nhiều đơn hàng phải hoàn tất, còn rất nhiều người chờ bọn họ giao đồ ăn đến.”
Trương Quả Nhi gật đầu: “Bọn họ cực quá!”
Từ Luyến: “Để tồn tại, vốn dĩ rất khổ cực.”
Hai mắt Trương Quả Nhi sáng rỡ: “Câu này em lấy được không? Em sẽ nhớ thật kỹ.”
Từ Luyến: “…”
Ngày hôm nay Hướng Trường Không cũng làm ca sáng, tám giờ là hết ca. Anh đưa thức ăn đến tầm bảy giờ rưỡi, sau đó ra công viên Ánh Sao tìm một băng ghế trống ngồi ăn tối. Trùng hợp là cũng gặp được anh chàng giao nhận lần trước, Trình Bằng.
“A!!! Hướng … Hướng Trường Không! Tớ nhớ không lầm chứ!” Trình Bằng đẩy chiếc xe điện đến trước mặt anh rồi ngừng lại.
Hướng Trường Không gật đầu: “Chào anh!”
“Cậu khách sáo quá!” Trình Bằng mở phần ăn tối, ngồi xuống bên cạnh anh, tán gẫu: “Cậu ăn món gì vậy? Vừa rồi mới ghé tiệm ăn vặt lấy thức ăn cho khách nên nhờ ông chủ xào luôn cho phần mì, cậu muốn nếm thử không?”
“Không đâu, cám ơn!”
Trình Bằng mím mím môi: “Cậu nói chuyện thật lễ phép!”
Hướng Trường Không: “…”
Trình Bằng cầm dĩa, cuộn mì đưa vào miệng: “Mì xào tiệm này ngon lắm, nhiều nữa, ăn rất no!” Dứt lời, anh ta nuốt vội, nhìn Hướng Trường Không đang im lặng ăn cơm: “Nè, người anh em. Tớ luôn cảm thấy cậu với đám giao nhận tụi này không giống nhau. Nhìn qua cậu trông học thức, cũng rất đẹp trai.”
Hướng Trường Không hơi mất tự nhiên, Trình Bằng ghẹo: “Cậu đừng ngại, tớ hỏi thật chứ cậu có bạn gái chưa?”
Hướng Trường Không vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng Trình Bằng cứ nhìn chằm chằm nên anh đành trả lời: “Chưa có!”
“Làm sao có thể như thế được! Tớ đây mà đã kết hôn rồi, làm sao cậu chưa có bạn gái được chứ!” Anh ta biến ngay thành một bà tám nhiều chuyện: “Như vậy đi, tớ về hỏi vợ xem có cô nào được được giới thiệu cho cậu nhé!”
“Thật sự không cần đâu, cám ơn!”
“Đừng khách sao, anh em với nhau cả!” Trình Bằng vỗ vỗ vai anh, rồi ngước nhìn bầu trời đen như mực, “Ở công viên này không thể tìm được bất kỳ ngôi sao nào, sao gọi là công viên ánh sao?”
“Ừm …. Công viên này và khu trung tâm thương mại Ánh Sao là do cùng một nhà đầu tư nên họ lấy luôn tên này đặt cho công viên.”
“… Ở trung tâm đó cũng có ngôi sao nào đâu!”
“… Khả năng trước khi tu sửa, vẫn còn trông thấy sao!”
Hai người ngồi tán gẫu mấy chuyện trên trời dưới đất, loáng một cái đã tám giờ. Trình Bằng tiếp tục giao hàng, hấp tấp rời đi; còn Hướng Trường Không sải bước ra chiếc xe điện của mình, hôm nay có lẽ anh về nhà sớm một chút.
Từ vị trí này về nhà sẽ không đi qua cửa hàng của Từ Luyến, nhưng vô tình hay cố ý, anh vẫn đảo xe ngang qua cửa hàng của cô.
Từ Luyến vẫn chưa về.
Trong cửa hàng đèn đã tắt một nửa, cô nhân viên không có ở bên trong, chỉ còn một mình Từ Luyến đang đứng thống kê gì đó. Cô đứng giữa khoảng không sáng tối, cô là trung tâm chia đôi không gian, và không một ai biết được cô sẽ nghiêng về bên nào.
Cảnh tượng này hằn sâu trong trí nhớ của Hướng Trường Không, mãi cho đến tận nhiều năm sau này anh vẫn không quên được hình ảnh đó.
Anh đậu xe ngoài cửa, đứng ở đó ngắm nhìn một lúc mới đẩy cửa đi vào.
Nghe tiếng chuông gió, Từ Luyến ngẩng đầu nhìn ….
--- Hả? Đây không phải “Soái ca với đôi mắt u buồn’ sao?
Cô nhìn anh: “Ngại quá … Hình như tôi không đặt thức ăn!”
Hướng Trường Không đứng ở trước cửa càng thêm lúng túng: “Không phải, tôi chỉ muốn mua ít đồ, cô sắp đóng cửa rồi sao?”
Từ Luyến sửng sốt một chút, rồi mở hết đèn trong tiệm lên, tiến về phía trước: “Không sao, anh muốn mua gì?”
Hướng Trường Không nhìn một vòng, tên cửa hiệu tuy là MONSTER nhưng sản phẩm và cách bài trí ở đây rất đáng yêu. Trong cửa hàng có đặt mấy chậu hoa, đều là hoa tươi, những bông hoa khiến không gian bừng sức sống, điều này cũng chứng tỏ người quản lý đã luôn quan tâm đến cửa tiệm của mình.
Những loại nến hương đủ kiểu dáng và màu sắc, Hướng Trường Không nhìn quanh không biết nên chọn loại nào: “Sắp đến ngày sinh nhật của em gái, tôi muốn tặng cô bé một món quà.”
Từ Luyến gật đầu, hỏi: “Em gái anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lớp mười hai rồi!”
“Vậy cô bé sắp bước vào kỳ thi đại học.” Từ Luyến ngẫm nghĩ một chút, không chọn cho anh nến thơm mà đề cử sản phẩm thạch cao thơm: “Loại thạch cao thơm này thì thế nào? Sản phẩm này tôi có thêm một loại tinh dầu mà tôi rất thích, mùi thơm tươi mát, không quá nồng, lại có tác dụng an thần. Khi gặp căng thẳng quá độ tôi thường dùng mùi hương này.”
Hướng Trường Không nhìn món đồ trong tay cô, một sản phẩm hình thoi, làm từ thạch cao, phía trên trang trí một ít hoa khô. Bất luận là hình thức hay màu sắc đều không chê vào đâu được. Hướng Trường Không nhướn mắt, nhìn cô: “Tất cả những sản phẩm ở đây đều do chính tay cô làm sao?”
“Vâng, tất cả đều do tôi làm. Hoa khô trang trí ở mặt trên là tôi nhập từ nước ngoài về. Hoa khô ở trong nước tôi đã từng thử qua rất nhiều loại nhưng cánh hoa không chắc, rất dễ rụng, không dễ tạo hình. Giá thành loại hoa khô này cao hơn loại trong nước nên giá cả thành phẩm cũng nhỉnh hơn một chút. Nếu anh không thích mùi hương này, ở bên kia tôi có rất nhiều loại tinh dầu khác nhau anh có thể chọn lựa rồi nhỏ thêm vào sản phẩm. Tuy nhiên nếu thêm tinh dầu trực tiếp thì hương thơm không giữ được lâu.”
Hướng Trường Không biết Từ Luyến là người rất kiệm lời, nhưng khi nhắc đến những ‘tác phẩm’ của chính mình cô nói cũng đặc biệt nhiều hơn.
Anh nở nụ cười: “Không cần đâu. Tôi rất thích, cô có thể gói lại giùm tôi được chứ?”
~~~~~
*Thạch cao thơm: là dùng thạch cao, tinh dầu, tự đúc hình dạng mình yêu thích. Dùng làm vật trang trí tạo mùi hương như túi thơm, sáp thơm.
Bình luận facebook