Lời nàng nói ra có lẽ người khác sẽ tin, nhưng đối với Lục di nương mà nói, nửa chữ cũng không tin, tâm tư mưu lược Vu Thức Vy sâu thế nào, bà cũng không thể nhìn thấu, nhưng không sao, bà ta chỉ cần biết sự việc lần này không phải do Thánh chỉ ra sao, mà phụ thuộc vào nàng có tình nguyện hay không thôi......
"được thôi, ngươi không nói thì thôi, chỉ là khi nào cần hợp tác, thì nói trước với ta."
Vu Thức Vy để chén trà xuống, đưa bức tượng quan âm nghìn tay để lên bàn trà, đẩy tới trước mặt La thị, nói: "Lục di nương dạo này không thể ngủ ngon, liên tục mơ thấy ác mộng, liệu có phải có người dùng tà pháp gì không?"
"Ta không thể yên giấc?" Mắt Lục di nương lóe sáng, suy đi nghĩ lại, mới kinh ngạc nói: "ý ngươi là?"
Vu Thức Vy nhặt nửa cành sen đang nở rộ trên bàn lên, "hoa này nở quá chói mắt, nên diệt trừ rồi, nếu không sẽ lan sang đóa hoa bên cạnh càng chói mắt hơn."
Đường thị một ngày không diệt, Vu Vinh Hoa cuối cùng vẫn cứ lên ngôi!
Lục di nương đón lấy tượng quan âm đó, gật đầu, "ý của ngươi ta đã hiểu, giờ ta trở về lập tức hành động."
Sau khi La thị rời đi, Vu Thức Vy bảo Đại Phúc, Tiểu Phúc dời chiếc giường của Qúy Phi qua gốc liễu ở góc hoa viên, những tên sát thủ lần trước giờ đều đã trở thành ám vệ, ấn nấp quanh đây, bây giờ mà nói, còn chưa tới lúc bạo lộ toàn bộ năng lực của nàng.
Xuyên qua bóng cành cây mỏng manh, Vu Thức Vy nhìn thấy trong màn đêm ánh sao nhấp nháy, mơ mơ hồ hồ nhớ tới Huyền Việt và Lưu Chiêu, thời kì đó, việc mà nàng và các hài tử của nàng thích làm nhất, đó là trốn dưới gốc cây đếm sao, mỗi lần đếm tới một ngôi sao, Huyền Việt đều nói, "mẫu phi, sau này Huyền Việt sẽ hái ngôi sao đó cho người."
Lưu Chiêu sẽ nói theo: "Mẫu phi, con cũng muốn tặng sao cho người, con muốn đem hết những ngôi sao tặng cho mẫu phi."
Lúc đó nàng còn chưa là Hoàng hậu, chỉ là Bát vương phi, trong hậu viên lạnh lẽo của vương phủ, cùng hài tử đếm sao, trở thành quãng thời gian tươi đẹp duy nhất của nàng và hài tử của mình.
Làn nước mắt âm ấm tuôn xuống theo đuôi mắt rớt vào tóc mai, nàng chậm rãi nhắm mắt, tự nói với mình: Vu Thức Vy, đừng nghĩ nữa, bọn chúng đã chết rồi, sẽ không thể quay lại được nữa, việc mà ta có thể làm cho chúng là báo thù, báo thù......
Ý ngủ lại sập đến, Vu Thức Vy lấy lên một kim châm, châm vào cánh tay mình, để đau đớn làm giảm đi cơn buồn ngủ, loại độc này quá thần bí và bá đạo, nàng cũng chỉ nhìn thấy một lần khi ở cổ y kinh nội, tên là túy sinh mộng tử.
Khi túy như uống say, sẽ tùy vào tâm tính từng người mà sinh ra những ảo giác khác nhau, tối hôm qua nàng nhìn thấy một nữ nhi áo đỏ treo cổ tự vẫn, chính là do tâm nàng sinh ra ảo giác, nội tâm nàng toàn là hủy diệt và hắc ám, cho nên mới nhìn thấy thứ âm u đó, thực ra đều không phải sự thật.
Khi mộng thì như chết đi, ngoài việc hít thở, không có bất kì cảm giác gì, cho đến một ngày độc tính triệt để ăn mòn ý thức, chết đi trong mộng.
Nàng nghiên cứu chỗ sách y có hạn trong phủ Thái Sư, nhưng không hề phát hiện bất cứ thông tin gì liên quan tới phương pháp giải độc của Túy sinh mộng tử, tháo dây cần người buộc dây, cách giải độc cuối cùng vẫn phải lấy từ Thượng Quan Diệp.
Sáng hôm sau, Vu Thức Vy đang ngủ một cách mơ mơ màng màng, Hàm Yên đi vào gọi nàng, "tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh dậy đi, người dạo này hình như ngủ rất nhiều, có phải là chỗ nào không khỏe không?"
Vu Thức Vy trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng nói của Hàm Yên, lười nhác mở mắt ra, dùng tay chống thân thể mềm nhũn của mình lên, nói: "chỗ nào không khỏe chứ, tiểu thư nhà ngươi có thể ngủ tốt lẽ nào không phải việc tốt sao?"
Hàm Yên lấy bộ váy chân xòe chạm đất đuôi phượng yên thủy lục, vừa giúp này thay lên vừa nói, "tốt thì cũng tốt, nhưng nô tì thấy có chỗ nào đó không ổn."
"không sao, bản thân ta là đại phu, cơ thể như nào lẽ nào ta còn không rõ?"
Nghe thấy Vu Thức Vy nói vậy, Hàm Yên cuối cùng cũng yên tâm, "vâng, à đúng rồi, nô tì tới là muốn nói, Diệp tiểu thư của phủ Ninh Quốc Công tới rồi, còn Ngự Sử thiên kim Từ tiểu thư, họ nói muốn cùng người đi xem của hồi môn."
Vu Thức Vy hơi cong môi, "hảo."
Hàm Yên thấy Vu Thức Vy cái gì cũng thuận theo, trong lòng có chút lo lắng, lẽ nào tiểu thư thực sự muốn gả cho Vương gia Đột Quyết đó sao? Tại sao hai ngày nay tiểu thư không nói một lời nào?
Trong mắt nàng, thực ra thì Mẫn thân vương cũng rất tốt, chưa có một nam tử nào liên tiếp bị từ chối một tháng, mà vẫn có thể tiếp tục kiên trì, từ đó có thể thấy Mẫn thân vương đối với tiểu thư nhất định là thật tâm。
Hơn nữa y vẫn chưa thành thân, chung thủy một lòng với tiểu thư, thực ra gả cho y mới là lựa chọn tốt nhất, vốn dĩ đã có nghe nói phụ mẫu Hàn Giang Nguyệt tình thâm nghĩa nặng, Lão Vương gia cả đời chưa nạp qua thiếp, làm gì cũng hình bóng không rời với Vương phi, khiến người khác ngưỡng mộ. Có phụ mẫu như vậy, con trai nhất định cũng sẽ không tồi.
Lúc này Hàm Yên hoàn toàn quên mất hôm đó ở Vân Hương lầu đã coi thường Hàn Giang Nguyệt như thế nào.
Vu Thức Vy không biết Hàm Yên lúc này sớm đã phong Hàn Giang Nguyệt lên làm cô gia, nàng chỉ ngồi xuống trước gương trang điểm, sau đó chọn lựa một số cành hoa tím nhạt mới hái, từng đóa từng đóa cài lên các kẽ của bím tóc, hình thành một cành hoa mềm lượn quang những đóa hoa.
Không có bất kì kim ngân trang sức nào, sạch sẽ gọn gàng, đơn giản tao nhã.
Hàm Yên ngạc nhiên nhìn Vu Thức Vy, "tiểu thư, người trông thật xinh đẹp, giống như......giống hệt như hoa tiên tử."
Vu Thức Vy chỉ cười, thực ra trước giờ nàng đều không thích những trang sức phức tạp.
"đi thôi, bảo tiểu Ninh đi lấy mười vạn lượng bạc, chúng ta đi chuẩn bị của hồi môn."
"mười vạn lượng?" Hàm Yên mở to mắt, mặc dù chút ngân lượng này đối với họ mà nói, chẳng qua là chút tiền lẻ, nhưng đối với Vu phủ mà nói không phải là một số tiền nhỏ à, "tiểu thư, Đường thị chắc chắn sẽ không đáp ứng đâu, chúng ta vừa lấy đi hơn nửa kho báu của bà ta, lấy hết đi những thứ quý giá rồi, bà ta nhất định sẽ không đưa đâu."
"Nói với phòng thu chi, bổn quận chúa nhất định phải lấy được."
Thấy Vu Thức Vy tự xưng mình là quận chúa, Hàm Yên biết ngay mình phải nói thế nào, liền cười rời đi.
Vu Thức Vy tự mình đi tới chính đường của phủ Thái Sư, trên đường đi tất cả gia nô không ai không cung kính gọi nàng là Quận chúa, những kẻ từng xem thường nàng, hiện giờ kẻ nào cũng muốn bám vào nịnh nọt.
"Diệp tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ, khiến các tỷ chờ lâu rồi."
Diệp Hề Tương và Từ Thái Vy từ trong chính đường ra đón, sau khi thấy Vu Thức Vy uyển chuyển hành lễ, "tham kiến quận chúa."
Vu Thức Vy mau chóng đỡ lấy, "sao các tỷ xa lạ với ta vậy chứ? dù gì sau một thời gian nữa ta cũng phải đi tới Mạc Bắc rồi."
Diệp Hề Tương vội vàng cầm lấy tay nàng, gấp gáp nói: "sao lại xa lạ với muội chứ, ta và Thái Vy nói là cùng muội chuẩn bị của hồi môn, nhưng thực ra là muốn tới thăm muội, hôm đó chuyện xảy ra trên yến tiệc, tổ phụ đều nói với ta cả rồi, liên tục khen muội là nữ trung hào kiệt, không làm triều đình ta mất mặt, trấn áp làm tên người Mạc Bắc đó không nói được câu nào. Hiện giờ tên Vương gia của Mạc Bắc đó tơi cầu thân, người thông minh đều rõ đây tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, ta đã nói với tổ phụ ta rồi, bảo người tìm cách, không thể để muội cứ thế này mà gả cho Hách Liên Thành......"
Từ Thái Vy cũng nói: "phụ thân ta cũng đang cùng chúng quan thương lượng cách giải quyết sự việc này."
Vu Thức Vy cười nói, "các tỷ yên tâm, cũng đừng vì ta mà làm những chuyện mạo hiểm, hôn sự này hoàng thượng dù gì cũng đã đồng ý, thánh chỉ khó đổi, ta tuân lệnh là được."
Nói xong, Điểm Thúy và Tiểu Ninh đi vào, trên tay hai người đều giữ những xấp ngân lượng dày, "tiểu thư, ngân phiếu đã lấy tới rồi."
"uhm, cất đi, hai ngươi đi cùng ta, đúng rồi, Hàm Yên đâu?"
"thưa tiểu thư, Hàm Yên bị đại phu nhân gọi đi rồi, nói là muốn căn dặn cái gì mà sau khi tiểu thư được gả đi cần phải hầu hạ Vương gia và tiểu thư như thế nào."
"uhm , ta biết rồi, Điểm Thúy ở lại, biết mình phải làm gì chưa?"
"nô tì sẽ liên tục chú ý động tĩnh bên đó."
"rất tốt, Diệp tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ, tiểu Ninh, chúng ta đi thôi."
Ra khỏi phủ Thái Sư, đi tới vùng đất phồn hoa nhất kinh thành, Vu Thức Vy dường như đang thực sự chuẩn bị của hồi môn cho mình, đi tới từng nhà lựa chọn những vật dụng cần thiết, Diệp Hề Tương và Từ Thái Vy trong lòng vừa lo lắng vừa thấp thỏm cùng nàng lựa chọn, cũng liên tục đưa ra ý kiến của bản thân.
"Thức Vy, đằng trước chính là Ngự Bảo Trai, có muốn đi xem không."
Vu Thức Vy gật đầu, "đến cũng đến rồi, vậy vào xem cũng tốt."
Mấy người cùng nhau lên tầng hai Ngự Bảo Trai, đưa mắt xem một lượt, liền phát hiện ra người không muốn gặp.
"Đường Mẫn Nhi?" Diệp Hề Tương có chút bất ngờ, nàng ta đã một tháng không ra khỏi cửa, không ngờ hôm nay lại dám ra ngoài, hơn nữa bên cạnh lại đi theo An Lạc công chúa.
Từ Thái Vy khinh bỉ nói: "không ngờ rằng một số người mặt cũng dày thật đó."
Vu Thức Vy cười không nói gì.
Lúc này, Đường Mẫn Nhi cũng phát hiện ra bọn họ, ánh mắt nổi lên hận ý, sau đó nhìn về phía An Lạc công chúa, thấp giọng nói: "biểu tỷ, là Vu Thức Vy."
Bình luận facebook