• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 488-490

Chương 488 Phương thuốc đặc hiệu

Tề Đẳng Nhàn không có ý định bảo Vladimir khai trừ Choi Jae Min, thậm chí hắn còn để ông ta tiếp tục công việc của mình ở khoa Dược.

Một người đã bị dọa cho sợ vỡ mật thì sẽ càng thêm nghe lời.

Choi Jae Min rối rít cảm tạ Tề Đẳng Nhàn một phen rồi rời đi trong bộ dạng vô cùng chật vật.

Vladimir nói: “Tề tổng, tôi thực sự rất xin lỗi, vì hôm nay tôi quá bận rộn nên mới nhất thời sơ sảy để những chuyện như thế này xảy ra.”

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lời: “Con người chứ có phải bậc thánh hiền đâu, ai mà hoàn hảo được.”

Vladimir xoa xoa mồ hôi trên trán mình, cười nói: “Tề tổng, có vẻ chuyện làm ăn của bệnh viện sẽ vô cùng tốt, đến lúc đó chuyện làm ăn của chúng ta cũng sẽ càng phát triển hơn.”

Phòng khám Mai La đông như kiến cỏ, tất cả mọi người đều tìm đến để khám bệnh, trong số đó còn có không ít những bậc danh nhân vô cùng nổi tiếng.

Cứ như vậy, sử dụng hiệu ứng của những người nổi tiếng, chỉ sợ từ nay về sau phòng khám Mai La sẽ trở thành nơi có tốc độ phát triển đáng sợ nhất trên toàn bộ nước Hoa này.

"Công tác đặt chỗ trước cần được xử lý thật tốt, tôi đoán là phỏng chừng chỉ trong vòng ba ngày thôi phòng khám của các ông sẽ được đặt lịch hẹn đến tận tháng sau nhỉ…" Tề Đẳng Nhàn đi một vòng quanh phòng khám cùng Vladimir,cảm thán.

"Đúng thế!" Vladimir cũng cực kỳ vui vẻ.

Ở một số bệnh viện tương đối nổi tiếng tại nước Hoa, muốn đặt lịch khám trước thì sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí cả lịch ba tháng sau cũng chẳng có mà đặt.

Một khi phòng khám Mai La nổi danh, chắc chắn độ khó của việc đặt lịch khám tại nơi này sẽ không kém là bao so với các bệnh viện lớn kia.

"Được rồi, không còn chuyện gì khác quan trọng thì chúng tôi sẽ đi trước, chuyện vận chuyển dược phẩm sẽ không bị trì hoãn."

"Vâng vâng vâng, Tề tổng vất vả rồi!" Vladimir đi cùng tiễn đám người Tề Đẳng Nhàn ra tận bãi đỗ xe.

Tề Đẳng Nhàn vung tay, dẫn mọi người rời đi.

Vladimir âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng may là Tề Đẳng Nhàn không truy cứu gì thêm nữa, nếu không ông cũng chẳng thể thoái thác được tội lỗi của bản thân.

Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan cùng ngồi trên xe, bỗng nhiên điện thoại của Dương Quan Quan reo vang.

Dương Quan Quan tiếp điện thoại, nói vài câu rồi tỏ ra vô cùng sửng sốt.

"Làm sao vậy?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Tề tổng, có phải do anh nhúng tay vào không? Vô số những bệnh viện nhỏ của chiến khu Chu Tước đều đang tìm đến chúng ta để đàm phán hợp đồng, họ muốn sử dụng dược phẩm do chúng ta cung cấp!" Dương Quan Quan kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì sửng sốt, nhíu mày, hắn chưa bao giờ có mối liên hệ nào với các bệnh viện ở chiến khu Chu Tước, cũng không biết ai đã đứng đằng sau thúc đẩy sự việc này?

Hắn nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến Ngọc Tiểu Long.

Chính Ngọc Tiểu Long đã nói nhất định mai sau cô ta sẽ báo đáp.

Nghĩ lại mới thấy, Tề Đẳng Nhàn dạy cô một chiêu "Bạo Kim Đan", cô bèn báo đáp bằng phương thức thế này, cũng có thể gọi là đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Nếu họ muốn ký hợp đồng cung ứng dược phẩm với chúng ta thì cứ ký cùng họ đi! Có gì mà do dự mãi thế!"

Dương Quan Quan nói: "Mấy chuyện may mắn như thể có bánh từ trên trời rớt xuống thế này cứ làm tôi thấy có gì đó sai sai."

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô biết cảnh giác thì tốt, nhưng chuyện này đâu có gì mà sai?"

Dương Quan Quan đã yên tâm rồi, cô ta lại nói thêm vài câu với người ở đầu dây bên kia.

"Mình vẫn còn một vài chiêu lợi hại nữa, có nên luận bàn một chút với Ngọc Tiểu Long, tiếp đó lại tiện tay dạy cho cô ta một chút rồi kiếm chác thêm một chút nữa từ chỗ cô ta không nhỉ?" Trong lòng Tề Đẳng Nhàn bất chợt nảy sinh một suy nghĩ hắc ám.

Nhưng ngẫm lại, hắn vẫn thấy cách làm này quá vô liêm sỉ, mục đích quá rõ ràng, Ngọc Tiểu Long cũng chưa chắc đã cảm kích hắn.

"Nếu đã ký được với các bệnh viện nhỏ thuộc phân viện của chiến khu Chu Tước thì áp lực của chúng ta cũng theo đó mà được giảm bớt rất nhiều, tuy nhiên muốn vượt lên trên công ty dược phẩm Thượng Thiện thì vẫn có chút khó khăn." Dương Quan Quan lại mặt ủ mày chau, cô ta cảm thấy chuyện này là quá khó.

Bây giờ có các đơn hàng từ phòng khám Mai La và những bệnh viện nhỏ thuộc phân viện của chiến khu Chu Tước, áp lực về mặt tài chính và hàng tồn kho của công ty đều được giảm bớt trên diện rộng, ít nhất họ có thể đảm bảo chắc chắn sẽ có lợi nhuận thu vào.

Nhưng hiện nay các bệnh viện công lập cỡ lớn của tỉnh Đông Hải đều bị bao thầu bởi phương thuốc đặc hiệu giá rẻ của công ty dược phẩm Thượng Thiện, bọn họ không có cách nào nhúng tay vào được, đây là một vấn đề khó khăn không hề nhỏ.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Bọn họ có phương thuốc đặc hiệu, vậy thì chẳng phải chúng ta làm ra một phương thuốc đặc hiệu khác là được rồi hay sao? Hơn nữa chúng ta còn phải làm ra phương thuốc đặc hiệu có xuất xứ từ nước Hoa, phía chính phủ có không muốn nâng đỡ chúng ta cũng không được!"

Dương Quan Quan ngẩn cả người, cô ta nói: "Đâu phải cứ nói muốn làm ra phương thuốc đặc hiệu là làm ra ngay được, muốn chế tạo bất cứ phương thuốc gì thì đều cần có chuyên gia hỗ trợ cả… Chẳng lẽ chúng ta hô biến ra bọn họ từ trong không khí hay sao?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đã bỏ ra ba trăm triệu đô la Mỹ để mua về công thức chế tạo ba loại thuốc đặc hiệu từ trong tay Nam Dương Trần thị, bây giờ chúng ta chỉ cần tìm được một xưởng chế tạo thích hợp là ổn cả thôi."

Nghe xong những lời ấy, Dương Quan Quan líu cả lưỡi. Bỏ ra ba trăm triệu đô la Mỹ để mua về công thức chế tạo của ba phương thuốc đặc hiệu, đúng là lắm tiền nhiều của mà…

Chỉ sợ không một người bình thường nào có thể chơi lớn như vậy!

"Dùng ba trăm triệu đô la Mỹ để mở ra khu vực thị trường này, quả thực cái giá phải trả có hơi đắt, nhưng chúng ta phải xét về tính lâu dài của kế hoạch đầu tư."

"Dược phẩm là nhu yếu phẩm trong xã hội loài người, chỉ cần chúng ta có thể mở ra một con đường thông qua những phương thuốc đặc hiệu ấy là có thể mở rộng chuyện làm ăn ra khắp tỉnh Đông Hải."

"Đến lúc đó, số tiền mà chúng ta kiếm được sẽ còn nhiều gấp mấy lần so với số vốn mà chúng ta đã bỏ ra!"

Tề Đẳng Nhàn biếng nhác tựa lưng vào ghế, giải thích suy nghĩ của mình cho Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan gật gật đầu, cảm thấy lời hắn nói cũng rất có lý, chỉ cần công ty dược phẩm Thiên Lai có thể mở rộng chuyện làm ăn, mở ra một con đường mới, thì về sau họ sẽ có rất nhiều cơ hội để kiếm tiền.

Thứ mang tên phương thuốc đặc hiệu chính là chìa khóa để mở ra thị trường họ đang nhắm đến.

Công ty dược phẩm Thượng Thiện đã dựa hơi phương thuốc đặc hiệu cần nhập khẩu từ Triều Tiên để càn quét khắp bốn phía, vậy họ cũng có thể làm được, thậm chí họ còn mua cả công thức chế tạo, tự mình tiến hành nghiên cứu và phát minh ra phương thuốc của riêng mình, đến cả chính phủ cũng sẽ phải chìa tay duy trì giúp họ!

Một hòn đá trúng hai con chim, Dương Quan Quan không tin công ty dược phẩm Thượng Thiện có thể vượt qua được.

"Hơn nữa, công thức chế tạo và các kỹ thuật cần có để tạo ra phương thuốc đặc hiệu đều đã hoàn thiện rồi. Chúng ta chỉ cần tìm một xưởng chế tạo đồng ý hợp tác với chúng ta là có thể lập tức bắt đầu." Tề Đẳng Nhàn nói.

"Vậy thì quá tốt rồi! Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, Park Sung Sin không thể dùng phương thuốc đặc hiệu trong tay anh ta để chèn ép chúng ta được nữa!" Dương Quan Quan nắm chặt bàn tay.

Cô ta lại càng thêm bội phục Tề Đẳng Nhàn. Trong lúc mọi người còn đang lo lắng về cuộc cá cược trị giá một trăm triệu, Tề Đẳng Nhàn đã lặng lẽ liên lạc và móc nối với Nam Dương Trần thị, thậm chí còn bỏ ra một số tiền rất lớn là ba trăm triệu đô la Mỹ để mua ba công thức chế tạo khác nhau.

Cũng phải kể đến việc hắn đã khiến nhà họ Trần nể tình mà đưa ra loại thuốc át chủ bài của Trần thị.

Loại thuốc này chính là thứ mà nhà họ Trần đã dùng để lập nghiệp ngày xưa, vô số chuyên gia nghiên cứu công thức chế tạo chưa từng tìm ra được công thức của những loại thuốc đó, Tề Đẳng Nhàn lại có thể dùng cái giá ba trăm triệu đô la Mỹ để thuyết phục họ đóng gói công thức chế tạo phương thuốc và cả hai công thức khác đưa cho mình.

Có lẽ đây cũng là một loại báo đáp cho việc Tề Đẳng Nhàn đã dốc lòng bảo vệ Trần Ngư ngày trước!

"Vậy thì liên hệ với công ty dược phẩm Tôn thị đi." Tề Đẳng Nhàn nói. "Để xem bọn họ có chịu hợp tác với chúng ta hay không!"

công ty dược phẩm Tôn thị và công ty dược phẩm Lý thị sở hữu hai công ty dược phẩm lớn và có thực lực đáng kể nhất của tỉnh Đông Hải, công ty dược phẩm Tôn thị lại càng trở nên vô cùng nổi bật nhờ việc Tôn Hữu Vi bái thần y Tôn Thanh Huyền làm sư phụ.

Thế lực đứng sau công ty dược phẩm Lý thị là Lý Gia Quyền. Từ sau chuyện của Lý Thiên Lạc ở làng du lịch Đông Sơn, họ đang chìm trong thời kỳ ảm đạm không có khởi sắc.

Dương Quan Quan cũng nói: "Phải rồi, hình như ngày kia người của bệnh viện huyện Thanh Hà sẽ đặt chân tới thành phố Trung Hải chúng ta. Đến lúc đó anh có muốn ra mặt tiếp đãi bọn họ hay không?"

"Mọi người đều không cho tôi mặt mũi, chỉ có một mình bọn họ là cho, dĩ nhiên tôi phải tiếp đãi bọn họ rồi!" Tề Đẳng Nhàn cười ha ha.

Vào ngày hôm sau, phòng khám Mai La tuyên bố một thông báo đầu tiên của họ: Xin hoan nghênh các bác sĩ đến từ những bệnh viện có quy mô lớn trên khắp tỉnh Đông Hải tới phòng khám Mai La để giao lưu, học tập, rèn luyện, đồng thời cũng công bố danh sách những bác sĩ đầu tiên được mời.
Chương 489 Vàng thật không sợ lửa

Danh sách mà phòng khám Mai La công bố đã khiến giới y học trên toàn tỉnh Đông Hải chấn động!

Bởi vì trên danh sách ấy, đa phần những cái tên đều thuộc về các bác sĩ của bệnh viện huyện Thanh Hà - một bệnh viện nhỏ không thuộc tập hợp những bệnh viện cấp 3!

"Khỉ thật, phòng khám Mai La đang muốn làm tình nguyện giúp đỡ người nghèo sao? Vì thế nên họ mới cố tình chọn một bệnh viện nhỏ đã không có danh tiếng mà trình độ chuyên môn còn kém cỏi như vậy?"

"Trò đùa gì thế này, không một người nào đến từ các bệnh viện cấp 3... Gần như tất cả đều là các bác sĩ của những bệnh viện cấp huyện và cấp thị trấn?"

"Thế mà không một bác sĩ nào thuộc bệnh viện tỉnh Đông Hải chúng ta được chọn sao? Chuyện gì thế này? Tại sao viện trưởng Hồ không lên hỏi sở Y tế?"

Các bác sĩ trông thấy danh sách này, tất cả đều chấn động, sôi nổi bày tỏ sự ngạc nhiên và khó hiểu của mình.

Đương nhiên xét về trình độ y học thì phòng khám Mai La có thể xếp vào hạng nhất trên toàn thế giới, xét về cơ sở vật chất thì họ cũng đứng đầu, không một ai lại nghĩ trình độ y học của mình quá cao nên không cần tới đó học hỏi kiến thức từ các chuyên gia hàng đầu cả.

Hồ Đức cũng giận dữ chết khiếp vì danh sách này, tuy người của phòng khám Mai La rất giỏi nhưng bệnh viện tỉnh Đông Hải bọn họ mới là bệnh viện có vị trí đứng đầu giới y học trên khắp tỉnh Đông Hải, vậy mà phòng khám Mai La lại cố ý không đưa bất cứ người nào của bệnh viện bọn họ vào trong danh sách!

Phòng khám Mai La có ý gì đây? Khinh thường bệnh viện tỉnh sao?

Danh sách này cũng đã nằm trong dự đoán của Tề Đẳng Nhàn, bởi những bác sĩ được chọn trong số đó đều có quan hệ hợp tác với công ty dược phẩm Thiên Lai.

Bệnh viện tỉnh, bệnh viện thành phố hay bệnh viện cấp 3 đều như nhau, tất cả đều không cho hắn mặt mũi, vậy dựa vào cái gì mà hắn phải cho bọn họ mặt mũi?

"Thế này thì có phải hơi quá mức rồi không? Dù sao cũng không một bác sĩ nào của các bệnh viện cấp 3 có mặt!" Lý Vân Uyển nhìn danh sách mà cười khổ, hỏi lại Tề Đẳng Nhàn.

"Có gì đâu mà quá mức? Họ đã làm gì thì tôi làm đúng như thế ấy! Huống hồ phòng khám Mai La là cơ sở khám chữa bệnh tư nhân, lại có chủ đầu tư là người nước ngoài, họ có thể làm gì phòng khám Mai La cơ chứ?" Tề Đẳng Nhàn cười hờ hững, vô cùng coi nhẹ nỗi lo của cô ta.

Lý Vân Uyển lại nói: "Làm thế này cũng là đang đặt phòng khám Mai La trên lò lửa! Anh đã đắc tội bao nhiêu bệnh viện cấp 3 thế kia cơ mà!"

Tề Đẳng Nhàn nhún vai rồi lại buông tay, trả lời: "Bệnh viện vốn là nơi mà ai có kỹ thuật và kiến thức chuyên môn cao nhất thì người đó thắng, nếu như những bệnh viện cấp 3 đó cảm thấy bản thân giỏi giang thì cứ tới đây mà đá quán (*) đi! Để xem các bác sĩ của phòng khám Mai La lợi hại hơn hay các bác sĩ của bệnh viện họ lợi hại hơn!"

(*) Từ lóng tiếng Quảng Đông, nghĩa là thách đấu.

Nghe xong, Lý Vân Uyển thấy những gì hắn nói cũng rất hợp lý.

Đá quán à, đùa giỡn gì vậy…

Không cần xét tổng thể, chỉ cần nhắc tên trưởng khoa Chấn thương chỉnh hình của phòng khám Mai La là Nowitzki, một nhà nghiên cứu y học hàng đầu đến từ Đức thôi là đủ. Số luận văn về chấn thương chỉnh hình mà ông ta đã xuất bản đủ để đóng thành hơn một trăm cuốn sách, gần như mỗi cuốn sách đều được các bác sĩ chuyên khoa Chấn thương chỉnh hình tôn vinh là kinh điển, hơn nữa, ông ta còn lợi hại đến mức có thể bước lên bục giảng để truyền dạy kiến thức cho một đám người có trí tuệ siêu cấp trong buổi đại hội giao lưu y học toàn thế giới.

Đá quán à, có ngon thì các người thử đá xem? Có khi xương đầu ngón chân của các người lại vỡ nát ra luôn đấy!

Phòng khám Mai La tuy trên danh nghĩa chỉ là một phòng khám nhưng thực chất có thể đè đầu hầu hết những bệnh viện trên thế giới, phỏng chừng cũng chỉ có phòng khám Mayo của Mỹ là đủ để sánh vai ngang bằng với họ.

Bọn họ mời gọi nhiều chuyên gia hàng đầu như vậy, chiếm dụng bao nhiêu trang thiết bị y tế của bệnh viện Tuyết quốc, tất cả đều được đảm bảo chất lượng hàng đầu, muốn tìm một bệnh viện có thể sánh vai với bọn họ thì có lẽ cũng sẽ rất khó.

Đến lúc ấy, không chừng chính phủ còn muốn xây dựng một sân bay loại nhỏ ở gần phòng khám Mai La để tiện cho các vị khách quý ở nước ngoài dùng máy bay sang đây khám bệnh ấy chứ…

“Cái này gọi là vàng thật không sợ lửa, đến viện trưởng Vladimir còn chẳng sợ đắc tội với người ta thì em sợ làm gì?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cười cười.

Tóm gọn lại, sau khi phòng khám Mai La tung ra bản danh sách này, tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong công ty dược phẩm Thiên Lai đều có cảm giác vô cùng hả giận.

Tề Đẳng Nhàn hỏi Lý Vân Uyển: “Em đã tiếp xúc với công ty dược phẩm Tôn thị chưa? Tôi đã gửi lời chào đến Tôn Hữu Vi rồi đấy.”

Lý Vân Uyển đáp lời: “Em đang chuẩn bị tiếp xúc đây, chẳng qua hai ngày nay em có hơi bận rộn.”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Chuyện này không được để chậm trễ, ngay ngày mai em hãy đi tiếp xúc với họ đi… Công thức chế tạo thuốc của nhà họ Trần đã được đưa tới tay chúng ta, mọi thiết bị cũng đã được vận chuyển đến hết, phải mau chóng đầu tư mới có thể đột phá tình hình bế tắc này.”

Lý Vân Uyển lập tức đồng ý.

Dạo gần đây cô ta thực sự rất bận rộn, có điều cô ta cũng rất tận hưởng cảm giác bận rộn thế này, tận mắt nhìn thấy sự nghiệp của bản thân càng ngày càng đi lên là một chuyện khiến người ta vô cùng vui sướng.

Sau khi tan làm, Tề Đẳng Nhàn bèn ngay lập tức gọi hai học trò là Hoàng Sung và Dương Quan Quan lên tầng cao nhất của tòa nhà công ty dược phẩm Thiên Lai.

Họ đứng trên sân thượng tầng hai mươi, gió lạnh thổi vù vù khiến người ta không nhịn được mà rụt đầu rụt cổ.

Tề Đẳng Nhàn xoay người một cái, trực tiếp nhảy lên bờ tường của tòa nhà Thiên Lai, bờ tường chỉ rộng khoảng chừng hai gang tay, phía bên ngoài là độ cao vài chục mét so với mặt nước biển!

“Hôm nay hai người luyện thân pháp ở nơi này, thuận tiện cũng là để kiểm tra lá gan của hai người một chút.” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng vô cùng nghiêm nghị.

Hoàng Sung chưa từng rèn luyện lòng can đảm bên bờ vực thẳm như Dương Quan Quan, anh ta sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch cả ra, dù có xuất thân từ bộ đội đặc chủng thì anh ta vẫn ít khi phải trải qua những buổi huấn luyện nguy hiểm như thế này.

Dương Quan Quan thì lập tức chạy một bước dài, nhảy lên bằng thân pháp hình ngựa, chỉ trong chớp mắt đã đứng trên bờ tường chênh vênh.

Lúc chân cô ta chạm đất, cơ thể cô ta lảo đảo như sắp ngã xuống, khiến cho trái tim của Hoàng Sung sợ tới mức suýt thì nhảy ra khỏi lồng ngực!

Nhưng chỉ chốc lát sau, Dương Quan Quan đã lập tức sử dụng thế đứng “Hầu tồn thân” để giúp bản thân đứng vững trên bờ tường.

“Cô ấy tiến bộ nhanh quá, cô ấy đã bỏ xa mình quá nhiều!” Chứng kiến cảnh tượng ấy, Hoàng Sung âm thầm cảm thán trong lòng.

Nếu chỉ đơn thuần là chiến đấu mà không áp dụng bất cứ quy tắc nào, có thể Dương Quan Quan không phải đối thủ của Hoàng Sung, nhưng nếu chỉ sử dụng võ học thực chiến mà Tề Đẳng Nhàn đã dạy cho hai người bọn họ thì kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược.

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan, có vẻ rất hài lòng, sau đó ra lệnh cho Hoàng Sung cũng leo lên.

Dù sao Hoàng Sung cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhảy lên bờ tường.

Tề Đẳng Nhàn nhảy xuống khỏi bờ tường, không biết lấy đâu ra một cây gậy dài hơn hai mét mà cầm trong tay rồi nói: “Cẩn thận dưới chân đấy, đừng có ngã nha, ngã chết là tôi không chịu trách nhiệm gì đâu.”

Hai người kia lập tức căng thẳng hồi hộp.

Sau đó Tề Đẳng Nhàn giơ cây gậy lên đập tới, lần đầu là nhắm thẳng vào đầu của Hoàng Sung.

Hoàng Sung vội vàng rụt cổ lại, vừa né được đòn đánh của hắn đã cảm thấy đầu gối mình mát lạnh, bèn nhấc chân lên rồi dùng thế đứng “Kim kê độc lập” để giúp mình trụ vững.

Tề Đẳng Nhàn chuyển hướng cổ tay, dùng tốc độ còn nhanh hơn thế nữa mà đập vào bên eo của Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan lắc người thật mạnh, trở mình xoay eo hết cỡ, sử dụng thế “Thiết bàn kiều” để tránh thoát.

Cây gậy của Tề Đẳng Nhàn vừa lướt qua thân trên của Dương Quan Quan thì đã lập tức chuyển hướng xuống dưới!

Cả người Dương Quan Quan lộn một vòng, tay phải cô ta bám vào mép bờ tường, dưới chân khẽ nhún, mượn lực để tung mình ra phía ngoài, cơ thể nhào ra khỏi bờ tường, khiến Hoàng Sung hoảng hốt.

Chỉ thấy cả người Dương Quan Quan tạo thành một hình bán nguyệt bên ngoài bờ tường, dùng bàn tay vẫn đang bám vào mép bờ tường để tự kéo mình lên, soạt một tiếng, chiêu “Hầu thượng thụ” lại lần nữa giúp cô ta đứng vững trên bờ tường.

Phương thức né đòn to gan lớn mật này, Hoàng Sung tự nhân bản thân không làm được, cơ thể của anh ta vốn không dẻo dai bằng cơ thể của Dương Quan Quan, năng lực ứng biến cũng có đôi phần khiếm khuyết, nếu học theo cô ta thì chắc chắn anh ta sẽ ngã xuống mà chết không toàn thây.

Sau đó, chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn lại cầm gậy đập xuống bồm bộp, hai con người trên bờ tường gian nan tìm cách né tránh.

Nếu như không phải mùa đông trời tối nhanh, chỉ sợ những người đi đường bên dưới mà trông thấy cảnh tượng này thì cũng sẽ bị dọa sợ chết khiếp…
Chương 490 Thủ đoạn phá rối

Ngày hôm sau cũng là ngày tiếp đón các lãnh đạo và bác sĩ của bệnh viện huyện Thanh Hà.

Bệnh viện huyện Thanh Hà đã cho công ty dược phẩm Thiên Lai chút mặt mũi, cũng phối hợp với lời kêu gọi của chính phủ mà nhập dược phẩm từ công ty dược phẩm Thiên Lan.

Đối diện với những người bạn đầy thiện chí như vậy, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng cần phải cho bọn họ chút mặt mũi. Hắn dẫn theo Dương Quan Quan và vài nhân viên cao cấp, đích thân đến tiếp đãi bọn họ.

Viện trưởng Dương Bồi Nguyên thấy Tề Đẳng Nhàn đích thân ra tiếp đãi thì không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng bước tới bắt tay chào hỏi hắn rồi nói: “Không ngờ Tề tổng lại đích thân ra tiếp đãi chúng tôi, quả thực cậu đã khiến cho Dương mỗ thụ sủng nhược kinh rồi!”

Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp lại: “Viện trưởng Dương khách sáo quá rồi, chúng ta là bạn tốt, tôi đích thân ra tiếp đón bạn của tôi thì có gì mà lạ cơ chứ?”

Danh tiếng mà Tề Đẳng Nhàn xây dựng ở tỉnh Đông Hải vẫn rất lớn, dù sao chuyện hắn đầu tư năm mươi tỷ đô la Mỹ cho tập đoàn Hướng thị cũng là một sự kiện gây huyên náo không nhỏ, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết được.

Dương Bồi Nguyên thực sự không ngờ được rằng một viện trưởng của bệnh viện cấp huyện nho nhỏ như mình lại xứng đáng được một lãnh đạo lớn như Tề Đẳng Nhàn tự mình ra mặt tiếp đãi.

Trong lòng ông ấy cũng âm thầm cảm thán rằng quả nhiên mình không chọn sai người, ủng hộ Thiên Lai cũng tương đương với việc nâng tầm địa vị của bản thân lên một chút.

Lúc này đây, người của bệnh viện Thanh Hà chiếm nhiều vị trí nhất trong danh sách các bác sĩ được phép giao lưu học hỏi với những chuyên gia hàng đầu của phòng khám Mai La.

Chuyện này khiến Dương Bồi Nguyên mừng rỡ như điên.

Hơn nữa, phòng khám Mai La cũng đã đồng ý thiết lập quan hệ giúp đỡ lẫn nhau với bệnh viện huyện Thanh Hà, bọn họ có thể mời các chuyên gia ở phòng khám Mai La đến chỗ mình trợ giúp cho việc chẩn bệnh bất cứ lúc nào, chi phí phải trả cũng vô cùng ưu đãi.

Dương Bồi Nguyên hiểu rất rõ một chuyện, sở dĩ phòng khám Mai La đối xử đặc biệt với bệnh viện huyện Thanh Hà như vậy chỉ vì họ nể mặt Tề Đẳng Nhàn mà thôi, tất cả là nhờ bản hợp đồng mà bọn họ đã ký với công ty dược phẩm Thiên Lai khi trước!

Tuy một bệnh viện huyện cũng không tiêu tốn được bao nhiêu dược phẩm, nhưng một năm đã trôi qua, chỉ tính riêng số tiền họ trả cho công ty dược phẩm Thiên Lai cũng đã lên tới khoảng hai ngàn ba ngàn vạn.

“Tôi thực sự rất biết ơn Tề tổng!”

“Phòng khám Mai La giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy, đối với một bệnh viện huyện của chúng tôi mà nói thì đây là một chuyện rất đáng ăn mừng!”

“Tôi tin nhất định chúng ta sẽ có thể tiến bộ hơn nhiều, từng bước phát triển nền y học kỹ thuật của nước Hoa ta!”

Dương Bồi Nguyên vô cùng cảm kích Tề Đẳng Nhàn, ông ấy gần như ứa nước mắt, giọng điệu cũng cực kỳ kích động.

Với một phòng khám có cấp bậc cao như Mai La, chỉ cần tùy tiện trao đổi một vài kiến thức cũng đủ để cho các bác sĩ của họ được lợi không nhỏ, huống chi còn là thiết lập quan hệ giúp đỡ lẫn nhau lâu dài. Sau này, nếu có vấn đề gì không thể giải quyết được, chỉ một cú điện thoại là đủ để mời chuyên gia của phòng khám Mai La đến tận nơi chẩn bệnh, quả thực tiện lợi vô cùng!

Nếu chuyện này được truyền ra ngoài, chắc chắn danh tiếng của bệnh viện huyện sẽ tăng vọt, nhất định nguồn lợi nhuận cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó họ sẽ có tiền để nâng cấp trang thiết bị và cơ sở vật chất, hơn nữa trình độ của các bác sĩ lại càng tăng cao, nếu muốn xin được nâng thẳng lên bệnh viện cấp 3 cũng không phải chuyện bất khả thi!

Tề Đẳng Nhàn khoát tay rồi nói: “Viện trưởng Dương à, tôi chỉ tiện tay thôi, chúng ta nên ngồi xuống chậm rãi nói chuyện phiếm đi, không cần phải khách khí như vậy, mọi người cũng cùng ngồi xuống dùng bữa đi nào.”

Nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn quăng cho Dương Quan Quan một ánh mắt với ý tứ rất rõ ràng - tôi lợi hại lắm phải không?

Dương Quan Quan giận dữ lườm hắn, cô ta đã quá hiểu tính nết của con người này rồi, thoạt nhìn thì rất khiêm tốn, nhưng khi được người khác khen thì hắn vênh váo huênh hoang hơn bất kỳ ai khác!

“Đại khái là mỗi ba tháng phòng khám Mai La sẽ tổ chức một đợt giao lưu, còn tổ chức khóa học thì mỗi năm một lần. Đến lúc đó tôi sẽ bảo viện trưởng Vladimir giữ một vài suất cho người của bệnh viện huyện Thanh Hà các ông.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Còn về phần có giành được nhiều suất tham dự hay không thì còn tùy vào biểu hiện và khả năng tiếp thu của các bác sĩ thuộc bệnh viện huyện Thanh Hà.”

“Tôi cũng mong sao bệnh viện huyện Thanh Hà có thể phát triển thật nhiều, dù sao chúng ta cũng được tính là cùng hội cùng thuyền mà.”

Dương Bồi Nguyên phấn khởi giơ cao chén rượu, đại diện cho các nhân viên y tế của bệnh viện huyện Thanh Hà mà kính rượu Tề Đẳng Nhàn: “Hay lắm hay lắm, cảm ơn Tề tổng, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng để không phụ lòng ủy thác của cậu!”

Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều rất vui mừng, họ cùng nhau trò chuyện rôm rả.

“Tôi thật sự không ngờ rằng lại có ngày nước Hoa chúng ta có thể xây dựng nên một phòng khám đủ tầm vóc để sánh vai với phòng khám Mayo của nước Mỹ!” Dương Bồi Nguyên không nhịn được mà cảm thán một câu.

Các bác sĩ cũng cùng cảm thán, hơn nữa, điều khó tin hơn cả là bọn họ lại có cơ hội được tới phòng khám này giao lưu học tập.

Trong căn phòng sát vách.

Lúc này Hồ Đức đang than vãn với cục trưởng cục Y tế của tỉnh Đông Hải. Ông ta nói: “Cục trưởng Mã à, phòng khám Mai La kia thực sự rất quá đáng!”

“Bệnh viện tỉnh chúng tôi đường đường là bệnh viện lớn đứng đầu cả tỉnh Đông Hải, vậy mà bọn họ lại không cho chúng tôi chút mặt mũi nào, đến một suất tham dự cũng không có ư?”

“Ông hãy đọc xem trong danh sách này có những ai…”

“Mẹ nó toàn là các bác sĩ của bệnh viện huyện và bệnh viện thị trấn, đám bác sĩ đó đi giao lưu học hỏi thì sẽ học được cái gì cơ chứ?”

Cục trưởng Mã nhìn danh sách trong tay Hồ Đức, nét mặt cũng vô cùng khó chịu. Ông ta nói: “Quả thực bọn họ cũng có hơi quá đáng rồi, nhưng liệu các ông có từng đắc tội với phòng khám Mai La lần nào hay chưa?”

Hồ Đức xòe tay ra: “Chúng tôi nào đã được đắc tội bọn họ lần nào, chúng tôi thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với họ! Thế nhưng hành động này của bọn họ đã tát vào mặt của giới y học toàn tỉnh Đông Hải ta rồi, nhất định ông phải quản lý lại mới được!”

Cục trưởng Mã cũng hơi giận thầm trong bụng, không một bác sĩ nào thuộc các bệnh viện cấp 3 xuất hiện trong danh sách này, ngược lại những bệnh viện nhỏ lại được phép cử đi nhiều người như vậy.

Mặc dù phòng khám Mai La hiện giờ chưa được tính là một đơn vị hành chính quyền lực, nhưng bọn họ nổi tiếng, lại có rất nhiều chuyên gia, nếu chuyện này truyền ra ngoài và tới tai những người dân bình thường thì ai mà muốn tới các bệnh viện không được phép tham dự để khám chữa bệnh nữa chứ?

Dù nước Hoa từ lâu đã không còn nằm trong thời kỳ sùng bái phương Tây, ham của lạ nước ngoài, nhưng các chuyên gia của phòng khám Mai La thực sự vô cùng nổi tiếng!

“Theo như tôi thấy, chẳng phải đại hội giao lưu này của bọn họ đang khinh thường chúng ta hay sao?”

“Cục trưởng Mã hãy đưa ra một công văn để không một ai trong đám người trong danh sách này được phép đi tham dự, rồi ta sẽ xem xem liệu phòng khám Mai La còn chút mặt mũi nào hay không!”

Hồ Đức hung tợn nói, gương mặt của ông ta đầy oán khí.

Cục trưởng Mã xoa cằm, ông ta hiểu rằng đây cũng là một phương pháp.

Phòng khám Mai La không hề coi trọng những bác sĩ ưu tú được cục Y tế bọn họ đề bạt, trái lại còn mở đường cho một nhóm bác sĩ không có danh tiếng gì đến từ các bệnh viện nhỏ, thế này thì có khác nào đang tát thẳng vào khuôn mặt già nua của ông ta!

“Làm thế này thì có hơi trắng trợn quá, dù sao người ta cũng có nhà đầu tư nước ngoài bỏ vốn xây dựng.” Cục trưởng Mã nói như có điều suy nghĩ, rõ ràng ông ta vẫn còn băn khoăn.

“Vậy thì hãy để cho bọn họ nhường hết suất tham dự lại đi, đầu tiên là ưu tiên người của bệnh viện tỉnh chúng tôi, thứ hai là ưu tiên các bác sĩ của những bệnh viện cấp 3 khác! Bệnh viện tỉnh chúng tôi là đại diện cho toàn bộ giới y học của tỉnh Đông Hải, chúng tôi không thể chịu mất mặt như vậy được.” Hồ Đức lắc đầu, chuyển sang xin xỏ việc khác.

Cục trưởng Mã cười nói: “Viện trưởng Hồ đừng sốt ruột, tôi vẫn còn một điều lo lắng… Tại sao phòng khám Mai La lại phải làm như vậy?”

Hồ Đức nói: “Tôi đã tìm hiểu hết rồi! Các bác sĩ được tham dự buổi giao lưu đều trực thuộc những bệnh viện có liên hệ với công ty dược phẩm Thiên Lai! Chúng tôi cũng vì không chịu nhập dược phẩm từ công ty dược phẩm Thiên Lai nên mới bị xa lánh!”

Nghe thấy những chữ “công ty dược phẩm Thiên Lai”, cục trưởng Mã híp mắt, cười lạnh nói: “Công ty dược phẩm do cái tên Tề Đẳng Nhàn kia sáng lập ra đấy à? Ha ha, không ngờ cậu ta còn có mặt mũi lớn đến vậy!”

Hồ Đức cười gằn một tiếng: “Cậu ta rất giỏi giả vờ giả vịt, đoán chừng là do có chủ tịch tỉnh Dương làm chỗ dựa nên không thèm để chúng tôi vào trong mắt, thậm chí cậu ta còn từng uy hiếp tôi. Có điều tôi không thèm chấp cậu ta!”

Ngay lúc này, một cấp dưới bước vào báo cáo với cục trưởng Mã.

“Cục trưởng Mã, Dương Bồi Nguyên của bệnh viện huyện Thanh Hà đang thuê phòng ở cách vách chúng ta, tôi đã nhìn thấy ông ta khi ông ta ra ngoài hút thuốc!”

Nghe những lời này, cục trưởng Mã sửng sốt kinh ngạc. Ông ta nói: “Gọi Dương Bồi Nguyên vào đây, tôi sẽ mời rượu ông ta!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom