• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 517-519

Chương 517 Dao găm

Chương 517 Dao găm

Tề Đẳng Nhàn tát vào mặt Lâm Trạch Hoa một cái, phất tay một cái thản nhiên quay lưng bước đi không chút chần chừ.

Toàn thân Lâm Trạch Hoa cứng đờ tại chỗ, cả người run lên vì tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác ông ta cũng không thể thốt ra một lời cay nghiệt nào.

Bộ trưởng Tống đã lên tiếng, ông ta có thể làm được gì nữa đây?

Thậm chí ông ta còn phải tính toán phòng trường hợp chuyện này không thành công, bản thân mình nên làm thế nào để gánh chịu cơn giận của bộ trưởng Tống!

Hai má của Từ Ngạo Tuyết run lên, mặc dù Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa thành công, nhưng chuyện này đã không còn gì phải lo lắng nữa.

“Ông chủ Tống, anh làm vậy không sao chứ? Lâm Trạch Hoa dù sao cũng là chủ tịch, chẳng lẽ lại nhẫn nhịn không nói gì?” Dương Quan Quan hơi kinh ngạc hỏi Tề Đẳng Nhàn.

“Công nghệ sinh học ở phương Bắc dù sao cũng là bán xí nghiệp nhà nước, đã là bán xí nghiệp nhà nước thì phải nghe theo quốc gia, tôi đã trực tiếp đến tìm ông chủ của bọn họ.” Tề Đẳng Nhàn nói rất nhẹ nhàng.

Dương Quan Quan khẽ chau mày: “Cái này tôi có thể nghĩ đến, nhưng, anh dùng cách gì để thuyết phục ông chủ này?”

Tề Đẳng Nhàn: “Rất đơn giản, sử dụng hai công thức có sẵn trong tay.”

Dương Quan Quan kinh ngạc thốt lên: “Là hai cách điều chế và đóng gói của Trần Thị bạch dược sao?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu: “Tôi sẵn sàng chia sẻ hai công thức này, với điều kiện là hãy để công ty Công nghệ sinh học ở phương Bắc hợp tác với chúng ta.”

Dương Quan Quan: “Như vậy xem ra ngoại trừ Trần Thị bạch dược ra thì hai loại thuốc khác cũng có giá trị rất cao!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tất nhiên, Nam Dương Trần Thị sẽ không lấy những thứ rác rưởi ra lừa gạt tôi.”

Trên thực tế, Tề Đẳng Nhàn bỏ ra 300 triệu mét vàng để mua được ba công thức này, nhìn thì có vẻ như tốn rất nhiều tiền, nhưng thật ra lại rất rẻ.

Cũng chính là nể mặt hắn nên Nam Dương Trần Thị mới có thể bán cho hắn công thức của ba loại thuốc này, đổi lại là người khác, giá có khi phải tăng gấp mười lần.

“Vậy bây giờ người phải sốt ruột chính là Lâm Trạch Hoa, ông chủ lên tiếng, ông ta cũng không dám làm trái lời, nếu làm việc không tốt còn phải bị ông chủ trách phạt.” Dương Quan Quan vui vẻ vỗ tay.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười: “Tất nhiên, Lâm Trạch Hoa nhìn qua giống như là chủ tịch điều hành mọi thứ, nhưng lời của bộ trưởng Tống, ông ta không nghe không được.”

Lúc này, Lâm Trạch Hoa đã rất đau đầu rồi.

Ông ta bây giờ phải hạ mình cúi đầu trước Tề Đẳng Nhàn mới được, nếu không việc hợp tác chắc chắn sẽ không có cách nào thành công.

Nếu biết trước sẽ có kết cục như vậy, lúc trước ông ta sẽ không cố ý diễu võ dương oai với Tề Đẳng Nhàn.

Bây giờ người chịu thiệt chính là mình, bị mất mặt cũng là mình!

“Tại sao bộ trưởng Tống lại đứng nhìn về phía hắn, tôi rất muốn biết.” Từ Ngạo Tuyết trầm giọng hỏi Lâm Trạch Hoa.

“Tề Đẳng Nhàn mua công thức của ba loại thuốc từ Nam Dương Trần Thị, Trần Thị bạch dược thì cô đã biết, còn có một loại thuốc đặc hiệu dùng để trị bệnh bạch cầu, loại thuốc này ở nước ta luôn được nhập khẩu từ Châu u, giá cả đắt đỏ…Cuối cùng là thuốc đặc trị suy thận, đất nước chúng ta chưa có.”

Sắc mặt Lâm Trạch Hoa rất khó coi, giải thích cho Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết sửng sốt: “Tập đoàn Trần Thị phóng khoáng như vậy, thế mà lại có thể bán ba loại thuốc đặc hiệu mà Hoa quốc không có? Ông đang kể chuyện cười à?”

Lâm Trạch Hoa dừng lại một chút dường như suy nghĩ điều gì rồi lại cất tiếng: “Nếu như không phải như vậy, tại sao bộ trưởng Tống phải thay hắn nói chuyện?”

Từ Ngạo Tuyết nhất thời cảm thấy có chút đau răng, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại nắm chặt trong tay con chủ át bài như vậy, vừa thả ra, trực tiếp đánh cho Lâm Trạch Hoa trở tay không kịp.

Bây giờ, Lâm Trạch Hoa muốn chủ động tìm người thỏa hiệp, Tề Đẳng Nhàn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Từ Ngạo Tuyết đánh cược với ông ta, kết quả đương nhiên không cần phải nói, chắc chắn là Từ Ngạo Tuyết thua rồi…

“Cô Từ, lần này cô làm tôi mất hết mặt mũi rồi!” Lâm Trạch Hoa khó chịu nói.

“Xin lỗi.” Từ Ngạo Tuyết lắc đầu. “Thật ra tôi cũng không nghĩ tới hắn có thể đánh chỉ với hai tấm bài trong tay.”

Tề Đẳng Nhàn vốn là muốn dựa vào ba loại thuốc này để mở ra thị trường, bây giờ lấy ra hai loại thuốc để giao dịch với Công nghệ sinh học ở phương Bắc cũng không tính là thiệt thòi.

Rốt cuộc thì loại thuốc tiêm mới này lợi nhuận rất cao, thị trường cũng rất lớn, là loại thuốc cần thiết cho khoa thần kinh.

Lâm Hoa Trạch thở dài nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể tìm thời gian thích hợp tới trước cửa cúi đầu, sau đó cầu xin hắn cho tôi một cơ hội!”

Park Sung Sin lúc này hoảng hốt vội chạy tới nói: “Ông chủ Lâm, chúng ta không thể không giữ lời được, ông đã thỏa thuận với chúng tôi về thuốc tiêm!”

“Ông chủ Park, tôi cũng không có cách nào! Ông chủ của tôi cũng đã lên tiếng, bắt tôi phải giải quyết chuyện này, nếu không, tôi không thể làm chủ tịch hội đồng quản trị nữa!” Lâm Trạch Hoa bất đắc dĩ nói.

“Chuyện này…chuyện này đúng là không thể chấp nhận được, nếu hắn có được loại thuốc tiêm mới này, lại thêm Trần Thị bạch dược, hai phía đều là địch, làm sao tôi có thể chống đỡ đây?” Park Sung Sin nôn nóng như kiến trên chảo nóng.

Tất nhiên anh ta nhận thức rõ hậu quả nếu để cho Dược phẩm Thiên Lai lấy được thuốc tiêm mới từ Công nghệ sinh học phương Bắc, cho nên phải cố gắng ra sức ngăn cản mới được.

Lâm Hoa Trạch lắc đầu: “Ông chủ Park, tôi cũng không có cách gì, nếu anh muốn ngăn cản tôi, vậy thì chỉ có thể nói với ông chủ của chúng tôi thôi. Ông ấy không lên tiếng, tôi không dám tùy tiện đưa ra quyết định!”

Park Sung Sin tức giận đến mức muốn hộc máu.

“Ông chủ Lâm, chuyện hôm nay, tôi rất xin lỗi…” Từ Ngạo Tuyết lần nữa nói lời xin lỗi, cô ta cũng không còn hứng thú ở lại đây nữa.

Park Sung Sin vừa rồi còn thề son sắt trước mặt Từ Ngạo Tuyết rằng anh ta sẽ làm bẽ mặt Tề Đẳng Nhàn và những người khác, kết quả, mọi thứ xoay chuyển quá nhanh, khiến anh ta hoàn toàn trở tay không kịp.

Sau khi chào hỏi xong, Từ Ngạo Tuyết nghênh ngang rời đi, sắc mặt ảm đạm.

Nếu cô ta thua cược cũng có nghĩa là cô ta sẽ không thể lấy được tập đoàn Trần Thị ở Nam Dương, nhiệm vụ này không hoàn thành, địa vị hiện tại của cô ta sẽ bị lung lay.

“Tôi phải nhanh chóng rời khỏi Trung Hải, chờ đến lúc Tề Đẳng Nhàn thành công, không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để hạ nhục tôi!” Trong lòng Từ Ngạo Tuyết có chút run rẩy, trực tiếp lái xe đi ra sân bay.

Ngay cả khi bây giờ không có vé máy bay bay đến thủ đô cũng không thành vấn đề, cô ta quyết định rời khỏi thành phố Trung Hải trước rồi mới tính tiếp.

Từ Ngạo Tuyết lái xe hơi mất tập trung, suýt chút nữa xảy ra tai nạn, mấy lần tỉnh táo lại đều luống cuống tay chân.

Hành động này của cô ta khiến cho sự hiểu lầm của mọi người về tay lái của phụ nữ dường như càng sâu sắc hơn.

Khó khăn lắm mới tới được sân bay, Từ Ngạo Tuyết dừng xe lại, ngay lập tức lấy điện thoại ra xem vé máy bay, may mắn thay, trong một tiếng rưỡi nữa có một chuyến bay đến Thủ đô, hơn nữa vẫn còn vé!

“May quá, vẫn còn vé!” Từ Ngạo Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, lập tức mua vé máy bay.

Sau đó cô ta xuống xe, chuẩn bị tiến vào sân bay.

Khi đi qua góc khuất mà camera an ninh không chiếu tới, một bàn tay to lớn bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối bịt miệng cô ta lại.

Cơ thể của Từ Ngạo Tuyết bị một lực lớn tác động va vào vách tường, gáy đập vào tường, suýt chút nữa thì ngất đi vì đau.

Sau đó cô ta cảm thấy bụng lạnh lạnh, rất nhanh lại nóng lên!

Nhìn xuống dưới, một con dao găm đang đâm thẳng vào bụng cô ta!

Trước mặt là một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, như thể thứ con dao đang đâm không phải người mà là một con gia cầm.

“Anh…là người của Ma Đô…Tiết gia…” Từ Ngạo Tuyết mở miệng, máu từ khóe miệng chảy ra.

“Xin lỗi.” Người đàn ông này lạnh lùng nói rồi rút dao găm ra, chuẩn bị đao tiếp theo sẽ đâm thẳng xuyên tim của Từ Ngạo Tuyết.

Người phụ nữ trước mắt này, dù sinh ra có đẹp gấp mười lần đi nữa thì cũng không liên quan gì đến hắn ta.
Chương 518 Cứu giúp

Chương 518 Cứu giúp

Trong lúc dòng máu nóng hổi trào ra từ miệng vết thương, trong đầu Từ Ngạo Tuyết nhanh như chớp hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Những hình ảnh này đối với Từ Ngạo Tuyết mà nói lại vô cùng chậm, cô ta nghĩ đến cha mẹ mình, người đã kỳ vọng rất cao vào cô ta, cô ta nghĩ đến Ngọc Tiểu Long, người bạn rất tốt lại mỗi người đi một ngả. Thậm chí Từ Ngạo Tuyết nghĩ đến Tề Đẳng Nhàn, nghĩ đến người này cô ta đã đủ hận nghiến răng nghiến lợi.

Thế nhưng Từ Ngạo Tuyết chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cái mạng này của cô ta sẽ bị chôn vùi như này ở đây.

Nghĩ đến đây, cô ta bật khóc.

Cô ta rất khó chịu vì bản thân chưa dùng đến máu của Tề Đẳng Nhàn rửa sạch nỗi nhục của mình.

Chỉ là những giọt nước mắt của cô ta cũng không thể làm cảm động tên sát thủ này.

Những tên sát thủ sở dĩ được gọi là sát thủ có lẽ do khi bọn họ giết người, tay của bọn họ đều tương đối ổn định.

Tay của tên sát thủ này rất ổn định.

Nó không những ổn mà còn lạnh.

Vì thế nên một dao này đâm rất ổn, nó sẽ không có gì bất ngờ mà đâm thẳng vào tim của Từ Ngạo Tuyết, kết thúc đi sinh mạng cô ta.

Trong bóng tối dao của tên sát thủ tiến đến gần cô ta, Từ Ngạo Tuyết đã cảm nhận được sự đau đớn và lạnh lẽo khi mũi dao xuyên qua lồng ngực cô ta.

Thế nhưng lúc này, bàn tay lúc đầu rất ổn định của tên sát thủ run lên, ngay sau đó, cây dao găm rơi xuống đất.

Theo tiếng dao găm rơi xuống đất, là tiếng một thanh đồng rơi xuống đất.

Từ Ngạo Tuyết kéo lê cơ thể dựa vào tường, sau đó mí mắt cô ta nặng nề khép lại, trước khi nhắm mắt, Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy người mà cả đời này cô ta hận đến mức không bao giờ quên được.

“Làm người không nên quá tàn nhẫn, làm đàn ông thì phải biết thương hoa tiếc ngọc.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi bước lên phía trước, cách tên sát thủ khoảng chừng mười mét.

Khoảng cách này hoàn toàn đủ để tên sát thủ giết chết Từ Ngạo Tuyết.

Nhưng tên sát thủ không hề làm vậy, bởi vì hắn ta cảm nhận được một áp lực khủng khiếp đang đè chặt hắn.

Tên sát thủ có một cảm giác kỳ quái, chỉ cần hắn di chuyển một chút thôi, cũng nhất định sẽ bị nhận một đòn trí mạng!

Hoặc hắn ta có thể lấy một đổi một, hắn giết được Từ Ngạo Tuyết, nhưng bản thân cũng sẽ chết.

Không đáng để đánh đổi mạng sống của hắn.

“Đằng ấy là người nào? Tại sao lại muốn nhúng tay vào chuyện của tôi vậy?” Tên sát thủ lùi về sau một bước, cả người không lộ chút sơ hở nào, sự cảnh giác kéo đến cao điểm.

“Tôi là người yêu cũ của cô ấy, đương nhiên muốn xen vào.” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng: “Mặc dù cô ấy mong rằng tôi chết đi, nhưng tôi lại không muốn cô ấy chết. Cô ấy còn sống, đối với tôi mà nói vẫn có ích.”

Mặt Tên sát thủ âm u, nói: “Anh ngăn cản tôi, anh sẽ dính vào phiền phức lớn, anh chắc chắn rằng mình không sợ sao?”

Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một tiếng, nói với tên sát thủ: “Tôi bây giờ chỉ muốn đánh chết anh!”

Nói xong câu này, cột sống của Tề Đẳng Nhàn hơi cong lại, giống như một cái cung bị kéo căng.

Hắn di chuyển như cánh cung bị kéo ra, phát ra tiếng sấm nổ.

Tên sát thủ chậm chạp lùi về sau mấy bước, nói: “Nhát dao vừa rồi có lẽ đã đâm bị thương ruột cô ta.”

Nói xong câu này, hắn ta vẫn chậm rãi và kiên định lùi về phía sau.

“Đáng tiếc, nơi này là Trung Hải, bằng không cô ta và anh chắc chắn sẽ phải chết. Tôi bây giờ chỉ là không muốn dây dưa cùng với anh.” Tên sát thủ vừa lùi về sau vừa nói.

“Mà phải nói vũ khí tôi am hiểu nhất không phải là dao găm mà là súng.”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, liếc nhìn Từ Ngạo Tuyết đang chảy máu không ngừng trên mặt đất, trong lòng cân nhắc.

Tên sát thủ đã lùi về sau được năm mét hơn, cười nói: “Bệnh viện gần nhất phải cách nơi này khoảng hai mươi cây số, bây giờ lại là giờ cao điểm của thành phố này…”

Hắn ta lại lùi về sau thêm năm mét nữa.

Bước chân của Tề Đẳng Nhàn dừng ở bên người Từ Ngạo Tuyết, hình bóng của tên sát thủ đã hòa vào trong bóng tối, không còn thấy hắn ta ở đâu nữa.

Tề Đẳng Nhàn vẫn cảm nhận được hơi thở của tên sát thủ, nhưng hắn cuối cùng cũng không đuổi theo. Nếu hắn đánh chết tên sát thủ, Từ Ngạo Tuyết cũng có thể sẽ phải chết theo.

“Người phụ nữ ngu ngốc, vừa thua cuộc liền nghĩ chạy trốn sao? Có chơi có chịu tốt biết bao, ít nhất cũng chỉ bị tôi làm nhục một chút, cũng sẽ không phải chết.” Tề Đẳng Nhàn ngồi xổm xuống dưới, cười bất lực.

Sau đó hắn đưa tay ra điểm một cái thật mạnh dưới lồng ngực của Từ Ngạo Tuyết, cơn đau dữ dội khiến cho Từ Ngạo Tuyết đang hôn mê hít một hơi thật sâu, cả người khẽ co giật, cuộn tròn người, tốc độ máu chảy ra ngoài cũng chậm lại.

Tề Đẳng Nhàn cởi bỏ quần áo để băng bó vết thương không chảy máu nhiều lắm ở bụng Từ Ngạo Tuyết. Hắn đỡ cô ta lên, lại nhìn xuống vết thương trước ngực cô ta một lần nữa.

Lồng ngực Từ Ngạo Tuyết bị đâm thủng, miệng vết thương khoảng hai căng-ti-mét, cũng không phải vết thương chí mạng.

“Quên đi, trước tiên đi đến bệnh viện đã.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, ôm Từ Ngạo Tuyết lên xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cả một đường đi, Tề Đẳng Nhàn lái xe rất nhanh, chiếc xe Aston Martin One-77 trong tay hắn được phát huy hết công suất, biến thành tia chớp màu bạc phi thẳng đến phòng khám Mai La.

Đi đến cửa phòng khám Mai La, nhân viên y tá và bác sĩ phẫu thuật đã đứng đợi trước ở đó.

Ngay khi Tề Đẳng Nhàn đến, Từ Ngạo Tuyết ngay lập tức được đưa lên xe đẩy đi thẳng vào phòng phẫu thuật.

Đi đến phòng phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật phải thốt lên rằng: “Đây là kỹ thuật cầm máu thần kì gì vậy? Nó còn có thể làm cho máu chảy ra chậm như vậy!”

“Gan và mạch máu đang co thắt lại, có phải do đòn đánh mạnh gây ra không?”

“Thật thần kì… Chẳng lẽ đây chính là hiệu quả của công phu bấm huyệt ở Hoa quốc?”

Tề Đẳng Nhàn chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.

Viện trưởng Vladimir bị việc này làm cho kinh động, vội vàng chạy đến mở miệng bảo đảm với Tề Đẳng Nhàn: “Tổng giám đốc Tề, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực cứu người yêu ngài! Phòng khám Mai La của chúng tôi có những chuyên gia hàng đầu và thiết bị kỹ thuật tối tân nhất, nhất định sẽ cứu được cô ấy, tuyệt đối sẽ không để cho người yêu của ngài gặp phải chuyện gì cả!”

Tề Đẳng Nhàn sau khi nghe được lời này lập tức vui vẻ, quay đầu nói với Vladimir: “Cô ấy không phải người yêu của tôi, cô ấy là kẻ thù của tôi.”

Vladimir trực tiếp bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho ngơ rồi, đầu óc choáng váng, cười haha nói: “À… Vậy thì mặc kệ là người gì đối với ngài, nếu đã là người mà tổng giám đốc Tề đưa đến, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tề Đẳng Nhàn cười, đưa tay ra vỗ vào vai của Vladimir, nói với cô: “Được được được, tôi đã biết rồi. Cô trước tiên đi làm việc của mình đi, một người viện trưởng lại ở đây làm cái gì.”

“Không được, không được. Tôi phải chờ ở đây, để xem có vấn đề gì xảy ra tôi có thể giúp được.” Vladimir vội vàng nói.

Tề Đẳng Nhàn cũng không đuổi Vladimir đi, trong lòng nghĩ lại, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng Từ Ngạo Tuyết đây?

Người muốn giết Từ Ngạo Tuyết này có phải muốn đổ tội lên đầu hắn, nhằm mục đích kích thích thêm một vài mâu thuẫn?

Hai tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật đã được mở ra, một nhân viên y tá bước ra ngoài.

“Nhanh lên, mau nói với tổng giám đốc Tề xem tình hình thế nào rồi!” Vladimir mở miệng thúc giục.

“Tình trạng của bệnh nhân không đến nỗi tệ, bởi vì được cầm máu kịp thời và cấp cứu tại chỗ nên không còn gì nguy hiểm.”

“Chỉ là hiện tại cô ấy vì mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê.”

“Muốn cô ấy tỉnh lại, phải đợi khoảng hai mươi tư giờ nữa.”

“Còn về chuyện vết thương, bác sĩ phụ trách phẫu thuật đã xử lý xong hết rồi, người nhà không cần phải quá lo lắng.”

Nhân viên y tá chuyên nghiệp nói cho Tề Đẳng Nhàn tình hình trong phòng phẫu thuật.

Tề Đẳng Nhàn nghe nhân viên y tá nói Từ Ngạo Tuyết không bị làm sao, ồ lên một tiếng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”

Vladimir ngay lập tức đưa Từ Ngạo Tuyết đến phòng ICU, để tránh cho việc Từ Ngạo Tuyết gặp phải chuyện gì, Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi trong phòng bệnh.
Chương 519 Ma đô tiết gia

“Không phải ngươi đi làm nhiệm vụ à? Sao còn ở thành phố Trung Hải?”

Ngọc Tiểu Long xuất hiện trong bệnh viện khiến Tề Đẳng Nhàn có chút kinh ngạc, liền hỏi.

Ngọc Tiểu Long lắc đầu, nói: “Tôi nghe nói anh đã xảy ra chuyện, cho nên tới xem tình hình thế nào.”

Tề Đẳng Nhàn thở dài: “Cô thực sự trọng tình nghĩa, nhưng đáng tiếc, mọi người không coi cô là bạn, lại chọn phe chống lại cô.”

Ngọc Tiểu Long nói: “Anh còn trẻ, không nhìn thấu những danh lợi này, một ngày nào đó, anh cũng sẽ ngộ ra.”

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, cảm thấy Ngọc Tiểu Long không tàn nhẫn như hắn tưởng tượng, xem ra cô ta thật sự coi Từ Ngạo Tuyết là bạn.

Bị Từ Ngạo Tuyết phản bội chắc hẳn cô ấy rất buồn, nhưng không ai nhìn ra được điều đó.

“Anh biết là ai làm sao?” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng hỏi.

“Tôi không biết, nhưng tên sát thủ kia rất thú vị.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Ngọc Tiểu Long có chút ngạc nhiên, hỏi: “Anh nói thú vị có nghĩa là gì?”

Tề Đẳng Nhàn giải thích: “Tôi nhớ rõ bộ dáng của hắn, có thể vẽ cho cô, cô tự tra đi.”

Ngọc Tiểu Long cũng không hỏi quá nhiều, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp vẽ ra tướng mạo hung thủ, sau đó giao cho Ngọc Tiểu Long điều tra.

Khỏi phải nói năng lực xử lý công việc của Ngọc Tiểu Long như thế nào, nửa tiếng sau cô ấy đã quay lại với một xấp tài liệu trên tay.

“Người này tên là Tiết Cương, xuất thân từ Tiết gia ở Thượng Hải, là con át chủ bài dưới tay nhà họ Tiết, thường dùng thủ đoạn đen tối giúp Tiết gia giải quyết một số chuyện rắc rối.” Ngọc Tiểu Long ném tư liệu vào tay Tề Đẳng Nhàn, nói.

“Họ Tiết ở Ma Đô? Này, thật kỳ lạ. Tại sao người của Tiết gia ở Ma Đô lại đến giết Từ Ngạo Tuyết?” Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên hỏi, “Chẳng lẽ gia tộc họ Tiết cũng đầu tư vào liên minh kinh tế Từ Thị?”

Sắc mặt Ngọc Tiểu Long hơi thay đổi khi nghe hắn nhắc đến chuyện này, dù sao cô cũng đã dùng 10 tỷ từ Ngọc gia để đầu tư.

Sau thất bại của Từ Ngạo Tuyết, hàng chục tỷ của nhà họ Ngọc trở nên vô nghĩa, tuy nhiên, trước uy tín và địa vị của Ngọc Tiểu Long, không ai trong Ngọc gia dám đứng ra nói lời bất mãn.

Nhưng cô ấy rất rõ rằng đây là trách nhiệm của bản thân.

Mười tỷ, dù sao cũng không phải con số nhỏ!

Ngọc Tiểu Long lắc đầu nói: “Không có đâu. Lúc đầu là Dương gia đầu tư một ít tiền vào Ma Đô, Tiết gia cũng không có bất kỳ mối liên hệ nào.”

“Tiết gia, Dương gia, Trịnh gia cũng được xem là ba gia tộc lớn trong thành.”

“Tôi thực sự không biết tại sao các thành viên của gia tộc họ Tiết lại muốn giết Từ Ngạo Tuyết.”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Không biết rõ ràng thì cũng đừng suy nghĩ nhiều, vì cô không phải người Triệu gia, cho nên chuyện này chúng ta cũng không có gì để tranh luận.”

Suy nghĩ ban đầu của Ngọc Tiểu Long là Triệu gia có thể coi Từ Ngạo Tuyết như một đứa trẻ bị bỏ rơi và sẽ giết cô ta.

Bây giờ nhìn lại thì không phải vậy, người muốn tính mạng của Từ Ngạo Tuyết chính là nhà họ Tiết ở Ma Đô.

Từ Ngạo Tuyết không có mối liên hệ nào với Ma Đô, Tiết gia vẫn cử người đến Trung Hải để lấy mạng cô ta, điều này thực sự khiến mọi người cảm thấy hơi khó hiểu.

“Có lẽ chuyện này không đơn giản, anh nên chú ý nhiều hơn một chút, có tin tức gì thì hãy liên lạc với nhau đi.” Ngọc Tiểu Long nói.

Dù bị Từ Ngạo Tuyết làm tổn thương nhưng cô ấy vẫn sẵn sàng coi cô ta như một người bạn, trong trận chiến này, nếu Từ Ngạo Tuyết có thể bình an trở về, có lẽ cô ta sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Tề Đẳng Nhàn trả lời : "Được, chờ cô ta tỉnh lại, tôi sẽ hỏi xem cô ta nói gì."

Ngọc Tiểu Long trực tiếp rời khỏi bệnh viện, vốn dĩ là bạn tốt, cô cũng không muốn nhìn thấy cô ta đến mức này.

Mãi đến hai mươi bốn giờ sau, Từ Ngạo Tuyết mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê.

Mở mắt ra, cô ta cảm thấy cơ thể mình rất yếu, lại phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh, điều này khiến cô ta khẽ giật mình.

“Mình không chết…” Cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cái chết đương nhiên đáng sợ, nhất là khi cô ta còn có bao nhiêu hoài bão chưa thực hiện, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy.

“Cô tỉnh rồi.” Giọng nói chầm chậm của Tề Đẳng Nhàn từ bên cạnh truyền đến, trong tay đang cầm một quả táo đã gọt vỏ, cắn một miếng.

Sau khi nghe thấy giọng nói của hắn, Từ Ngạo Tuyết mới nhận ra rằng có người trong phòng bệnh, cô ta bị sốc và kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao anh lại ở đây?”

Tề Đẳng Nhàn cười nhạt: “Cô điên rồi sao? Nếu không có tôi ở đây, mạng của cô còn giữ nổi sao?”

Nói xong, hắn đưa tay ấn vào ngực Từ Ngạo Tuyết.

“Ah!!!”

Từ Ngạo Tuyết đau đớn rên rỉ, vẻ mặt nhăn nhó.

Từ Đẳng Nhàn nói một cách thờ ơ: “Nếu tôi chậm nửa giây, con dao này sẽ đâm vào trái tim của cô, lúc đó ông trời cũng không thể cứu cô.”

Từ Ngạo Tuyết đau đến thở hổn hển, cô ta rất tức giận, biết cô ta bị thương ở đây mà vẫn cố ý duỗi tay đè lên, muốn cô ta chết vì đau sao?

“Ha ha ha, Từ Ngạo Tuyết, cô không phải cho rằng mình không có khả năng đánh cược sao? Cá với tôi rằng một giây trước cô còn rất lợi hại, nhưng giây sau đã biết mình sẽ thua, liền muốn chạy cả đêm sao?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn cô, thong thả gặm quả táo trong tay.

Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết thật khó coi, cô ta thực sự muốn bỏ chạy, dù sao thì cô ta cũng không muốn cho Tề Đẳng Nhàn làm bẽ mặt mình thêm một lần nữa.

Nhưng mà, chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của cô ta, làm sao có thể tưởng tượng được nửa đường sẽ có sát thủ phục kích, thiếu chút nữa lấy mạng mình.

“Tôi sẵn sàng đánh cược và nhận thua và cũng không muốn chạy trốn chút nào. Tôi chỉ đến sân bay để làm một số việc.” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.

“Ồ? Nói cách khác, cô chỉ mua vé này cho vui?” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc điện thoại di động.

Từ Ngạo Tuyết mặt đơ ra, cô ta tức giận nói: “Sao anh có thể nhìn trộm điện thoại của tôi? Làm sao anh mở khóa được!”

“Cô có ngốc không? Cô hôn mê rồi, tôi muốn dùng dấu vân tay của cô mở khóa, chuyện đó không phải đơn giản sao?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười lạnh một cái, đưa điện thoại trả lại cô ta.

Từ Ngạo Tuyết bị lời mắng mỏ làm cho sững sờ, cô ta thực sự suy nghĩ quá phức tạp, chuyện đơn giản như vậy mà cô ta cũng không nghĩ ra được…

Tề Đẳng Nhàn ném lõi táo còn sót lại vào thùng rác, lau tay và hỏi: “Nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: “Anh muốn hỏi cái gì?”

“Đương nhiên là người tới giết cô!” Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn nói

“Chắc là do trước đây tôi không thắng được Tập đoàn Hướng Thị nên có người muốn trả thù.” Từ Ngạo Tuyết tỉnh bơ trả lời.

“Người giết cô là người của Tiết gia ở Ma Đô, hắn tên là Tiết Cương, là một tên chuyên giúp Tiết gia xử lý những chuyện bẩn thỉu, cô cùng Tiết gia không có quan hệ tài chính gì. Tại sao lại như vậy? Cô đã nói dối tôi?” Tề Đẳng Nhàn nói. Với vẻ bực bội, vươn tay ấn vào ngực Từ Ngạo Tuyết.

Khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết tái nhợt vì đau, và trong cổ họng cô ta phát ra những tiếng rên rỉ.

“Không nói thật sao? Vậy thì đừng trách tôi.” Tề Đẳng Nhàn dùng sức ấn ngón tay, ngón tay cắm sâu vào vết thương của cô ta, khiến cô ta đau chết đi được.

Tuy nhiên, Từ Ngạo Tuyết vẫn nghiến răng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, nếu muốn biết thì hãy tự mình điều tra!”

Tề Đẳng Nhàn tặc lưỡi, không hài lòng nói: “Nếu sớm biết, tôi đã để cô chết dưới tay tên kia rồi. Tôi thấy cô bây giờ vẫn còn cứng miệng.”

“Ồ... Tôi sai rồi. Nếu biến thành thi thể, sẽ rất cứng ngắc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom