-
Chương 531-535
Chương 531 Khế khoa phu
Chương 531 Khế khoa phu
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn vẫn bắt máy.
Xét cho cùng, hắn vẫn đích thị đã giữ Irena Jinva lại, sẽ bất lịch sự nếu không chào hỏi.
Kết quả là vừa kết nối điện thoại, Mã Hồng Tuấn liền kinh hãi nói: "Tề tổng, thực xin lỗi, đã xảy ra chuyện rồi!"
Tề Đẳng Nhàn hơi sững người, nói: "Mã tổng, có gì từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì? ”
Mã Hồng Tuấn hít một hơi, mang theo sợ hãi kéo dài: "Duy Kim Na chết rồi, tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy, xin Tề tổng đừng đừng trách tội..."
"Cái gì?!"
Tề Đẳng Nhàn nghe được những lời này, liền không khỏi kinh ngạc.
Sau buổi trưa, anh ấy mới cùng Irena Jinva đến gặp Duy Kim Na, em gái Tuyết Quốc này, ngực không thua gì Dương Quan Quan vẫn còn sống vui vẻ hoạt bát.
Bây giờ, thực sự đã chết?
Mặc dù hắn không có mối quan hệ mật thiết với Duy Kim Na, nhưng sau khi biết tin, vẫn khiến cho tâm trí hắn mơ hồ bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
Cuộc sống của Duy Kim Na có thể thay đổi ngay trước mắt, vốn dĩ cô ấy có thể có một tương lai hoàn toàn mới. Kết quả là, nó lại kết thúc ngay khi mới bắt đầu sao?
"Duy Kim Na chết như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng hỏi, trong lòng nổi lên sát khí.
Bất luận là như thế nào, Duy Kim Na cũng coi như là thừa nhận tình cảm của hắn, hơn nữa còn cùng hắn uống rượu.
Cho dù chưa phát sinh chuyện gì, nhưng nếu nói về chiếm tiện nghi của cô, thật đúng là một chút cũng không thiếu…
Nghĩ đến một mỹ nhân mang dòng máu lai ngập tràn hơi thở thanh xuân đáng yêu như vậy bị sát hại, điều này làm cho trong lòng hắn tựa như bịt kín một tầng mỡ heo, thật không thoải mái chút nào.
Mã Hồng Tuấn nói: "Tôi không rõ lắm, là một người nước ngoài... Tề tổng cậu cũng biết, chúng ta nhìn bộ dạng người nước ngoài, nhìn không rõ, luôn cảm giác gặp ai cũng giống nhau. ”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Người nước ngoài? Có phải cái tên hôm qua đi theo Từ An đến quán bar hay không? ”
Mã Hồng Tuấn nói: "Cậu nói như vậy, mơ hồ có chút giống..."
Tề Đẳng Nhàn nhất thời cười lạnh, nói: "Mã Hồng Tuấn, mẹ nó ông đừng có dùng từ mơ hồ ở đây, phải là phải, không phải thì nói không phải! Nếu ông dám dở trò với tôi, lão tử vặn đầu ông trước! ”
Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại trong tích tắc.
Mã Hồng Tuấn kinh hãi, không phải chỉ là một cô gái hầu rượu cho người ta thôi sao? Có đáng để giận dữ đến vậy không? Tuy rằng, ông ta đích thị là muốn cho Tề Đẳng Nhàn nổi cơn thịnh nộ.
Trong mắt những ông lớn như Mã Hồng Tuấn hay những người khác, một cô gái như Duy Kim Na chỉ là một món hàng có thể tùy ý mua bán hoặc vứt bỏ, vốn không có giá trị gì.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn không nghĩ như vậy, có thể là do Duy Kim Na đã uống rượu với hắn, hoặc có thể là do cô ấy xinh đẹp... Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa, hiện tại hắn đều đang rất tức giận.
“Nếu thực sự là Chekhov làm vậy, thì Irena Jinva sẽ có thể sẽ gặp nguy hiểm ngay bây giờ!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ, lập tức lao từ phòng tập quyền anh của Lý Gia Quyền đi ra ngoài.
Hắn giậm chân trên mặt đất, sống lưng nổi lên, sải một bước dài hình rồng, vù một tiếng đã đi được bảy tám thước.
Dương Quan Quan và Hoàng Sung nhìn kỹ hơn, trên sàn nhà đột nhiên xuất hiện một dấu chân lớn như vậy, họ không khỏi thầm giật mình, thể chất mạnh đến mức nào mà lại có sức lực bùng nổ đến đáng sợ như vậy?
Cùng lúc đó, họ cũng cảm thấy hơi bất an, điều gì có thể khiến Tề Đẳng Nhàn lo lắng cùng tức giận như vậy?
Tề Đẳng Nhàn lao thẳng đến tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên, hy vọng rằng Chekhov sẽ tới chậm và không tìm thấy Irena Jinva quá sớm.
Trong khu đô thị đông đúc, anh dùng hết sức duỗi chân, nhanh hơn nhiều so với lái xe.
Ngoài bóng tối, một số người qua đường chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, cũng không biết, còn tưởng có con mèo rừng nào to hơn bình thường chạy qua.
Irena Jinva vừa làm xong bữa ăn tự nấu ở nhà và đang lang thang ở dưới tiểu khu để tiêu hóa thức ăn.
Cô ấy đã khao khát một cuộc sống như vậy, cuối cùng đến tận bây giờ cô ấy đã có được nó, vì vậy cảm thấy rất phấn khích. "Tận hưởng cuộc sống, không có điều gì tốt hơn nữa.”
Nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của Irena Jinva khi cô đang đi dạo dọc con đường rừng.
Nhưng khi cô vừa đi được vài bước nữa thì bỗng dưng sắc mặt hoàn toàn biến sắc, cô ấy đã nhìn thấy Chekhov.
Chekhov tóc vàng đang đứng cách cô ấy mười mét, nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lùng.
Irena Jinva vô thức quay đầu lại và muốn chạy, nhưng cô ấy lại không làm điều đó, có lẽ vì cô ấy hiểu rõ rằng ngay cả khi cô ấy có chạy đi chăng nữa, cô ấy cũng không thể thoát khỏi cái chết.
"Tới sớm như vậy? Xem ra... chúng tôi vẫn rất sơ ý."Irena Jinva không khỏi thở dài trong lòng, cảm thấy buồn bực không nói nên lời, cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu, liền như vậy mà kết thúc sao?
Chekhov chậm rãi đi về phía trước và nói: "Jinva, quốc gia đã trả giá đắt đến nào trong việc đào tạo ra cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ đi đến như vậy? Trà trộn vào một nhóm nữ tiếp viên? Tất cả những gì tôi đã dạy cho cô đều trở nên vô ích đúng không?"
Irena Jinva hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thưa Chekhov tiên sinh, tôi cầu xin anh hãy để tôi đi! Hiện tại tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình".
Chekhov lại nói: "Yên bình? Cô không xứng với hai từ này, thời điểm cô được doanh Yến Tự lựa chọn, hai từ này sớm đã không còn liên quan gì đến cô nữa.”
"Việc cô phản bội, đối với tôi mà nói, cũng là một cú đấm mạnh đánh vào tôi."
"Xét cho cùng, tôi vẫn còn trông cậy vào cô để giúp sức cho tương lai sau này của tôi. "
Irena Jinva lại đau khổ nói: "Anh rốt cuộc là muốn tôi giúp anh xây dựng sự nghiệp, hay muốn ta đem tất cả bí mật chôn vào trong đất, tôi trước nay đều vẫn rất rõ ràng. Tôi muốn sống, vì vậy tôi đã lựa chọn chạy thoát. "
Irena Jinwa nhìn thấy ngón tay thon dài mảnh khảnh còn đeo chiếc nhẫn quen thuộc, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh hãi nói: "Anh... anh đã làm gì Duy Kim Na?"
Chekhov lạnh nhạt nói: "Cô ta không muốn nói cho tôi biết tung tích của cô, vì vậy tôi đã giết cô ta, giết giống như một con gà, nhẹ nhàng tiễn cô ta ra đi."
Irena Jinva chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói. Sau khi rời khỏi Xứ Tuyết, cô quen biết Duy Kim Na, hai người trở thành bạn tốt của nhau, tâm sự với nhau mọi thứ.
Nhưng vào lúc này, Chekhov đã ném một ngón tay của Duy Kim Na trước mặt cô và nói với cô rằng Duy Kim Na đã chết.
"Anh tại sao lại làm liên luỵ đến bạn của tôi?!" Irena Jinva gục xuống ngay lập tức điên cuồng chạy tới đánh Chekhov.
Chekhov đối với công kích của Irena Jinva một người không trải qua huấn luyện thể lực đặc biệt, đương nhiên là không để ý chút nào, thả lỏng cơ thể, sau đó một cái tát liền đem cô ngã lăn xuống đất.
"Bởi vì cô đã trốn thoát, vậy nên tất cả những người liên quan đến cô cũng phải chết theo!" Chekhov mỉm cười.
Irena Jinva sững người ngồi trên mặt đất, run rẩy nhìn ngón tay, tim đau nhói, cô tự trách mình: "Đáng lẽ tôi không nên để cô một mình… Duy Kim Na, tôi thực sự xin lỗi..."
Chekhov nói: "Cô không cần phải nói lời xin lỗi với cô ấy ở đây, có gì muốn tâm sự thì hãy để sau khi xuống địa ngục cũng chưa muộn!"
Chương 532 Thiên phạt hồng tụ
Chương 532 Thiên phạt hồng tụ
Với loại người tàn độc như Chekhov, câu “thương hoa tiếc ngọc” vốn không có trong từ điển của hắn ta.
Trong mắt kiểu đàn ông này chỉ có quyền lực và sự giàu sang, còn phụ nữ chẳng qua chỉ là thứ phù du mà thôi.
Một đặc công tầm thường của Trại Nhạn mà lại dám phản bội hắn ta, lẻn sang Hoa Quốc, với một kẻ ham muốn kiểm soát điên cuồng thì điều này gần như không thể tha thứ.
Irena Jinva cười chế nhạo: “Anh ra tay đi, dù sao cuộc đời tôi từ khi sinh ra vốn đã là một bi kịch. Nhưng nếu anh giết tôi thì anh có thể sống sót mà rời khỏi Hoa Quốc hay không lại là chuyện khác!"
Nhưng Chekhov căn bản là không quan tâm. Hắn ta chậm rãi đưa tay về phía cổ của Irena Jinva.
Irena Jinva nhắm mắt lại như đã cam chịu số phận, cô biết rất rõ rằng Chekhov sẽ không bao giờ buông tha cho cô.
“Một người đàn ông to lớn lại đi bắt nạt một cô gái, đó cũng được xem là có bản lĩnh sao.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ phía xa.
Chekhov sửng sốt, sức mạnh của hắn không thấp, hơn nữa còn có khả năng cảm nhận xung quanh vô cùng nhạy bén, thế mà lại có người có thể lặng lẽ đến tiếp cận hắn, đây rõ ràng là một chuyện vô cùng nguy hiểm!
Irena Jinva vốn tưởng là Tề Đẳng Nhàn đến cứu cô, nhưng giọng nói xa lạ đó phát ra từ một một người phụ nữ đang đứng trước mặt cô.
Irena Jinva đánh giá người phụ nữ này, vẻ ngoài của cô ấy chỉ có thể nói là ưa nhìn chứ không thể gọi là xuất sắc, nhưng cô ấy mang lại cho người nhìn cảm giác nhã nhặn và điềm tĩnh, mang một vẻ trong sáng siêu phàm không vướng bụi trần, như thể cô ấy coi nhẹ tất cả người tu hành.
Bồ Tát sao?
Đúng vậy, đó là Bồ tát.
Người phụ nữ này giống như một vị bồ tát đã không còn ham vui trần tục.
Chekhov lạnh lùng nói: "Cô là ai? Muốn lo chuyện bao đồng à?"
Người phụ nữ giơ một ngón tay lên, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ sống trong tiểu khu này mà thôi, tôi thích nơi này, nhưng nếu có người chết tại đây thì nó sẽ bị ám mùi máu tanh mà tôi không thích.”
Cô ấy nói với tốc độ chậm rãi, không có chút ngập ngừng nào, nhưng giọng nói lại rất dễ nghe, khiến người nghe cảm thấy bình tĩnh.
"Coi như cô là một người phụ nữ có chút bản lĩnh, nếu không cô cũng không có gan mà dám xen vào chuyện của tôi đâu!" Chekhov cười rồi xoay người đi, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
“Anh nói đúng, tôi chính là người phụ nữ có bản lĩnh đấy.” Cô nói một cách điềm tĩnh và nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Một tiếng xào xạc, cơn gió mạnh thổi qua mặt đất, thổi bay những chiếc lá khô.
Ánh mắt Chekhov khẽ chuyển động, hắn ta trầm giọng nói: “Từng bước hoa sen sao? Bản lĩnh lắm!”
Sau khi nói xong, hắn ta cũng từ từ đứng dậy.
Từ nhỏ hắn đã được học võ công của Hoa Quốc. Chính hắn cũng rất có tài năng, nếu không thì đã không ngồi được vào vị trí cao như vậy của Ủy ban An ninh Quốc gia khi vẫn còn trẻ.
“Nếu cô đã muốn xen vào chuyện của người khác, vậy thì tôi chỉ đành đánh chết cô, nhưng thuộc hạ của tôi không giết người mà không biết tên, cô tên là gì?" Chekhov lạnh lùng hỏi.
"Tôi là Triệu Hồng Tụ, anh cũng có thể gọi tôi là... Thiên Phạt." Người phụ nữ bước chân tiến về phía trước, ánh mắt điềm đạm như mặt hồ phẳng lặng.
Chekhov thầm bất ngờ trong lòng: " Động địch băng tâm, người phụ nữ này vậy mà lại có thể đạt đến trình độ hoàn hảo như vậy sao..."
Cái được gọi là "Động địch băng tâm", nghĩa là có thể nhìn rõ mọi hành động của kẻ thù, tâm trí như mặt gương băng, mọi động thái gì của đối thủ thì đều có thể phản chiếu vào trong đầu của mình rồi từ đấy nhanh chóng ứng phó lại.
Triệu Hồng Tụ lại tiến lên trước một bước, cơ thể loạng choạng, lực truyền thẳng từ lòng bàn chân lên hai vai, cơ thể vừa lảo đảo lại di chuyển ngay.
"Trọng tâm như thủy ngân!" Chekhov càng nhìn lại càng sợ hãi, yêu quái này đến từ đâu mà lại có võ công cao đến như vậy.
Cái gọi là "Trọng tâm như thủy ngân”, tức là lấy đan điền của chính mình luyện đến hơn nửa cho giống với thủy ngân, chì thủy ngân là chất lỏng nhưng rất đặc, nếu đổ vào trong con lật đật thì dù có vỗ như thế nào nó cũng không thể bị ngã.
Loại trình độ này cho phép một người có thể di chuyển tự do và trọng tâm thay đổi linh hoạt, hơn nữa lại khó có thể đoán trước được.
“Cút đi hoặc là chết?” Triệu Hồng Tụ hỏi nhẹ.
“Cô mới là kẻ phải chết trước!” Chekhov nhe răng cười rồi sải bước về phía trước vung mạnh hai tay, giống như chắp hai tay dâng lên đánh thẳng vào tim Triệu Hồng Tụ.
Sắc mặt Triệu Hồng Tụ thờ ơ, nhẹ nhàng di chuyển bằng những bước hoa sen, tránh sang một bên rồi giơ cao cánh tay phải lên, hệt như một cái dao cầu khổng lồ, một phát “rút dao chém cỏ” đã chặt đứt khuỷu tay của Chekhov!
Trước kia lúc mà nông thôn còn chưa giàu có, hằng ngày những người nông dân phải lên núi cắt rau về cho lợn ăn, nếu rau dài quá thì phải dùng dao cầu để cắt bớt.
Một nhát cắt xuống của Triệu Hồng Tụ giống như một cái dao cầu lớn, nắm đấm bật ra từ đó khiến sau gáy tê dại.
Chekhov nheo mắt giậm chân xuống đất, lập tức thay đổi tư thế, một chiêu “Xung Thiên Pháo” của Thái Cực quyền đánh thằng vào bàn tay của Triệu Hồng Tụ!
Hắn ta dùng lực giậm mạnh xuống đất, một tiếng nổ phát ra, gạch dưới chân vỡ vụn, nền đất xuất hiện một cái hố lớn!
Sức mạnh từ lòng bàn chân trào lên, bộc phát hết vào nắm đấm, dù là một chiếc ô tô con cũng có thể bị cú đấm đó hất văng đi!
Khi bàn tay của Triệu Hồng Tụ hạ xuống, cơ thể cô ta khẽ rung lên, cổ tay mềm mại, những ngón tay siết chặt vào cổ tay của Chekhov.
"Phù..."
Chekhov không khỏi hít sâu một hơi, chiêu thức lần này của đối phương không thể tưởng tượng nổi, nếu không nhanh chóng ứng phó lại thì rất có thể sẽ bị đánh gục ngay lập tức.
Nhưng còn chưa kịp thay đổi gì thì bàn tay của Triệu Hồng Tụ đã siết chặt cổ tay hắn ta.
Ngay sau đó, cơ thể của Chekhov vặn vẹo, có tiếng rắc rắc giòn giã phát ra từ cổ tay rồi lập tức bị Triệu Hồng Tú đánh gãy!
"Đây là sức mạnh lưỡi trâu cuộn cỏ trong Bát Quái chưởng... Hơn nữa, võ công của người phụ nữ này cao đến mức khó tin, sức mạnh có thể trực tiếp dập tan những đòn ám sát trong bóng tối!" Chekhov sợ hãi.
Mặt Triệu Hồng Tụ vẫn không chút thay đổi, nghiêng người về phía trước, bám vào ngực của Chekhov siết nhẹ.
“Bụp!”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, nghe giống như tiếng vụt roi trên da.
Quần áo trên ngực Chekhov bị xoắn chặt lại, hai chân nhấc khỏi mặt đất, cả người bay ngược về sau, xoay tròn vài vòng trên không trung rồi rơi một cái rầm xuống đất, liên tục lăn ra ngoài bảy tám mét mới dừng lại.
Triệu Hồng Tụ lắc đầu nói: "Anh thua rồi."
Sắc mặt Chekhov tái xanh, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ thua một người phụ nữ!
Đến tận lúc này, Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng đến nơi.
Khi trở về nhà của Irena Jinva, thấy không có ai nên hắn lập tức đi tìm, nghe thấy tiếng động loáng thoáng ở đây thì lập tức chạy đến.
“Cô không sao chứ?” Tề Đẳng Nhàn vươn tay kéo Irena Jinwa lên, lạnh lùng hỏi.
"Tôi không sao, nhưng còn Duy Kim Na cô ấy..." Irena Jinwa giật mình sau đó nghẹn ngào.
"Tôi biết rồi." Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu.
Triệu Hồng Tụ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Nếu anh đã tới rồi thì việc còn lại không có liên quan gì đến tôi nữa.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
"Này, Triệu Hồng Nê, cô còn muốn giả vờ như vậy à? Tôi còn chưa cảm ơn cô đấy!" Tề Đẳng Nhàn im lặng hồi lâu rồi nói.
"Anh nhận nhầm người rồi." Triệu Hồng Tụ chỉ lắc đầu rồi bóng người cũng dần đi xa.
Sau khi nghe những lời này, cơ thể Tề Đẳng Nhàn đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Nếu cô ấy không phải là Triệu Hồng Nê, vậy thì… chỉ có thể là "Thiên Phạt" Triệu Hồng Tụ!
Hắn không ngờ được rằng lần đầu tiên gặp Triệu Hồng Tụ lại diễn ra theo một cách như vậy.
Điều bất ngờ hơn nữa là Triệu Hồng Tụ đã thực sự cứu mạng Irena Jinva.
Chương 533 Gián điệp
Chương 533: Gián điệp
“Chekhov, mày ăn gan hùm mật gấu à? Dám đến Hoa quốc của bọn tao để diễu võ giương oai!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu, hắn nhìn về phía Chekhov đã đứng dậy và lạnh giọng nói.
Lúc này sắc mặt Chekhov tái nhợt, hơi thở đứt quãng, rõ ràng hắn ta đã bị thương không nhẹ.
“Mày là ai?” Chekhov cười gằn nói, hắn ta hung hăng lắc cổ hai lần, ánh mắt hung ác.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Là người muốn lấy mạng mày!”
Đương nhiên hắn khinh thường những người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chẳng qua, tên Chekhov này đã phát rồ lên giết Duy Kim Na, bây giờ còn muốn giết chết Irena Jinva, sao hắn có thể tha!
Chekhov cười chế nhạo một tiếng rồi nói: “Mày biết tao là ai không? Mày dám động vào tao? Chính phủ Hoa quốc chúng mày nhất định sẽ không tha cho mày!”
Chekhov có địa vị rất cao ở Tuyết quốc.
Cho nên hắn ta có niềm tin để nói như vậy!
Hơn nữa, vào thời điểm hắn nói những lời này, một đám người đã tới, những người này đều là bộ phận an ninh của Hoa quốc.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu chặt mày, hắn không nghĩ người đến nhanh như vậy, ban đầu hắn định sẽ làm thịt Chekhov trước, còn chuyện sau đó thì sau nói tiếp.
“Chekhov tiên sinh, ngài không sao chứ?” Người đi đầu là Cục trưởng cục an ninh quốc gia thành phố Trung Hải, Trương Khác.
Chekhov lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ bị một con đàn bà điên đánh bị thương mà thôi, còn có người thừa dịp này muốn giết tôi.”
Trương Khác quay đầu về phía Tề Đẳng Nhàn, ông ta nhìn hắn với ánh mắt nghiêm nghị: “Là cậu ta sao?!”
Chekhov gật đầu, sau đó nói: “Còn người phụ nữ này là đặc công do Trại Nhạn Tuyết quốc bồi dưỡng, chẳng qua cách đây không lâu cô ta đã phản bội bọn tôi. Chủ yếu tôi đến Hoa quốc là để bắt giữ cô ta!”
Sắc mặt Irena Jinva trở nên khó coi, cơ thể cô run lẩy bẩy, trong lòng thấy hơi sợ hãi.
“Tôi biết cậu, cậu là Tề tổng của Tianlai Capital.” Trương Khác nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn sau đó chậm rãi nói: “Cậu có thể nói cho tôi một lời giải thích, tại sao cậu lại muốn giết Chekhov được chứ?”
Tề Đẳng Nhàn thấy hơi chán ghét khi tiếp xúc với người thuộc cục an ninh quốc gia, trước đây từng có trưởng ban Vương được hắn xử lý, sự kiện của Trần Ngư lại nhảy ra một phó cục trưởng Triệu Chính Hoa.
Lần này, đến lượt cục trưởng Trương Khác tới.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Hắn giết người ở Hoa quốc chúng ta, tất nhiên tôi muốn giết hắn một mạng đổi lấy một mạng, có vấn đề à?”
Chekhov thản nhiên nói: “Người tôi giết chỉ là kẻ phản bội Trại Nhạn mà thôi, đây là công việc của tôi, dù là người Hoa quốc, anh cũng không có tư cách can thiệp.”
Irena Jinva nói: “Anh nói dối, Duy Kim Na không phải là kẻ phản bội của Trại Nhạn! Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường.”
Chekhov nói: “Tôi nói đúng nghĩa là đúng, vì tôi là KGB cấp cao.”
Trương Khác ho khan một tiếng sau đó nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tề tổng, Chekhov tiên sinh là người của KGB Tuyết quốc, cậu không nên phát sinh xung đột với anh ta, vì như vậy sẽ mang lại rắc rối cho quốc gia.”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày không nói gì nữa.
“Kẻ phản bội Trại Nhạn này tôi sẽ tạm thời bắt giữ để tiến hành điều tra.” Trương Khác chỉ tay về phía Irena Jinva nói.
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trở nên âm u, hắn nói: “Từ bao giờ Cục an ninh quốc gia thành phố Trung Hải trở thành chó săn của KGB vậy?”
Lời hắn vừa thốt ra đã khiến sắc mặt của mọi người thay đổi ngay lập tức.
“Chú ý lời nói của cậu!”
“Không nói được lời tốt đẹp thì ngậm miệng lại tránh gây phiền phức.”
Tề Đẳng Nhàn mắt điếc tai ngơ với những lời nói nhảm này, hắn lạnh nhạt nói: “Tôi không biết Irena Jinva có phải kẻ phản bội Trại Nhạn hay không, nhưng tôi biết cô ấy là một cô gái đang cần tôi. Các người muốn đưa cô ấy đi là chuyện không thể nào.”
Giọng Trương Khác lạnh lùng nói: “Tề tổng, cậu nói chuyện phải chú ý chút! Còn nữa, nếu cô gái kia thật sự là kẻ phản bội của Trại Nhạn, chúng ta phải dùng thái độ nghiêm túc nhất để xử lý việc này.”
Chekhov nói: “Cục trưởng Trương, vẫn nên ít nói nhảm, cô ta chính là kẻ phản bội của Trại Nhạn, phiền ông đưa người này đi ngay lập tức và cho điều tra rõ ràng, sau đó cứ theo trình tự rồi giao cho tôi xử lý là được.”
Irena Jinva không khỏi giật mình sau đó cô tỏ ra hoảng sợ.
Nếu cô bị cục an ninh quốc gia mang đi và điều tra lai lịch, sau cùng cô chắc chắn sẽ bị giao cho chính phủ Tuyết quốc.
Đến lúc đó, cô chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho Chekhov xâu xé!
“Hôm nay tôi nhất định phải đưa đi, tốt nhất Tề tổng nên suy nghĩ nghiêm túc một lát.” Trương Khác nghiêm túc nói, ông ta bày ra dáng vẻ đang giải quyết việc công.
Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn lấy giấy chứng nhận từ trong túi áo ở ngực ra rồi nói: “Cục trưởng Trương muốn dẫn người đi cũng không phải là không thể, chẳng qua tôi hy vọng lúc cục trưởng Trương giải quyết chuyện này tốt nhất là công bằng một chút.”
Trương Khác xem giấy của Tề Đẳng Nhàn là đúng, mặt ông ta không khỏi nặng nề, ông ta nói: “Chuẩn tướng của bộ Chính trị… Tôi biết thân phận này của Tề tổng, tôi sẽ nghiêm túc xử lý việc này.”
Tề Đẳng Nhàn dùng thân phận chuẩn tướng để đè ép Triệu Chính Hoa, chuyện này Trương Khác đã biết từ lâu.
Hiện tại Tề Đẳng Nhàn đem giấy chứng nhận ra cũng không nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Đừng nói là chuẩn tướng, cho dù là trung tướng hay thậm chí là Ngọc Tiểu Long tự mình đến đây, Irena Jinva chắc chắn vẫn bị cục an ninh quốc gia đưa đi.
Dù sao một khi chuyện này bị vỡ lở ra sẽ liên quan đến chuyện ngoài giao của quốc gia.
“Tề tiên sinh, đừng đừng đừng… Đừng để bọn họ đưa tôi đi.” Irena Jinva hoảng sợ nhìn Tề Đẳng Nhàn, hy vọng hắn có thể giữ cô lại.
“Jinva, cô đừng sợ, tôi thề với thượng đế, cô sẽ không gặp chuyện gì.”
“Cô đi trước với Cục trưởng Trương đi, cô phối hợp điều tra với bọn họ, không bao lâu nữa cô sẽ gặp lại tôi.”
Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ đầu an ủi Irena Jinva.
Sau đó, hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Cô lại quên kế hoạch của tôi nói rồi à? Chuyện này cần tốn chút thời gian, cô cứ yên tâm chờ.”
Lúc này Irena Jinva mới nhớ tới, hơn nữa Tề Đẳng Nhàn còn có hai người bạn àm trùm, nếu hắn thật lòng muốn cô không xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, đàn ông ấy, thật sự đáng để tin tưởng sao?
Trong lòng cô có chút chần chờ, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể lại một lần nữa để vận mệnh tương lai của mình rơi vào tay người khác, để họ tùy ý quyết định.
Chekhov đứng ở một bên cười ha ha nói: “Vậy sao? Mày nghĩ cô ta sẽ bình an không xảy ra chuyện gì?”
“Rất tốt, chờ mấy ngày nữa để tao nói cho mày biết suy nghĩ của mày có bao nhiêu ngu ngốc.”
“Đến lúc đó, tao cũng sẽ chặt ngón tay của cô ta giống như tao đã làm với Duy Kim An rồi đóng gói nó lại gửi đến tận tay mày.”
Trương Khác ho khan một tiếng rồi nói: “Chekhov tiên sinh, trước hết ngài bớt nói tranh cãi, hiện tại vẫn chưa thể kết luận điều gì.”
Chekhov chỉ cười khinh một tiếng rồi không nói gì thêm.
“Chekhov, mày cũng không đắc ý được mấy ngày đâu.” Tề Đẳng Nhàn không chút biểu cảm nhìn Chekhov rồi lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn quay đầu nói với Trương Khác: “Cục trưởng Trương, tôi hy vọng ông có thể xử lý chuyện này một cách công bằng.”
“Trước khi sự việc kết thúc Irena Jinva chịu bất kỳ tổn thương nào, vậy thì, tôi - Tề Đẳng Nhàn, tuyệt đối không bỏ qua.”
“Cho dù là để cô ấy chịu tra tấn về tinh thần hay thể xác, tôi nghĩ, xe tăng của sư đoàn 81 nhất định sẽ tiến vào đại viện của mấy người!”
Tề Đẳng Nhàn nói xong khiến những người có mặt đều ngạc nhiên.
Chương 534 Giáo đầu
Chương 534 Giáo đầu
Có dọa người như vậy sao?
Xe tăng của sư đoàn 81 sẽ tiến vào đại viện của bọn họ bất cứ lúc nào?
Những người ở Cục An ninh quốc gia nhất thời nổi trận lôi đình, bọn họ muốn trực tiếp đánh chết Tề Đẳng Nhàn.
Lần trước đúng là bọn họ đã có mâu thuẫn với bộ đội địa phương, kết quả bị đối phương lái xe bọc thép tiến vào, yêu cầu bọn họ thả người, khiến cho cả đám lão đại đều mặt mày xám như tro.
Vụ việc lần này thậm chí còn được truyền tin đến tận thủ đô, làm cho Cục An ninh quốc gia bị mất mặt.
Trương Khác cũng bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm cho khó chịu, nhưng ông ta biết đối phương là chuẩn tướng của Bộ Chính Trị, hắn được đặc cách tuyển dụng vào bộ chính trị, nên chỉ có thể đen mặt gật đầu.
Ông ta có thể nghe, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể nghe.
Ở trong đám người, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đi ra, lạnh lùng nói: “Anh chỉ là một phế vật dựa vào quan hệ để tiến thân, anh có tư cách gì mà nói những lời như vậy?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi khẽ quay đầu, nhìn về phía người này, nói: “Anh là ai?”
“Thủ lĩnh của Hắc Long quân tại chiến khu Bạch Hổ, Diệp Phi Lưu." Người đàn ông này trực tiếp tự báo gia môn, thanh âm nói chuyện tựa như Hồng Chung Đại Lữ, trung khí mười phần!
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, thật sự không ngờ đội hình bảo vệ Chekhov lại mạnh như vậy, thậm chí ngay cả thủ lĩnh của chiến khu Bạch Hổ cũng ra trận.
Những người có thể làm thủ lĩnh trong Khu vực chiến tranh thế giới thứ nhất thường là những cao thủ rất mạnh với kỹ năng xuất sắc, nếu không, họ sẽ không thể trấn áp được những võ sĩ át chủ bài kiêu ngạo đó.
Tề Đẳng Nhàn nhìn lướt qua, liền thấy rõ ràng Diệp Phi Lưu này quả nhiên là cao thủ, trên lòng bàn tay có vết chai dày, đốt ngón tay dày đặc, vân tay trên ngón tay đã mòn đến mức không thể nhìn thấy.
Đối phương là một người chơi súng lớn!
Diệp Phi Lưu trực tiếp nói: “Anh hiện tại đã là Thượng tướng Bộ Chính Trị, tôi không tiện chạm vào anh. Có điều, sau khi kì khảo hạch năm nay bắt đầu, hi vọng anh vẫn có tự tin như này khi đứng trước mặt tôi!”
“Bởi vì, tôi là một trong những giám khảo trong đó.”
“Những vị giám khảo khác cũng không nhìn quen loại phế vật dựa vào quan hệ để tiến thân như anh.”
“Cuộc sống của anh, sẽ rất không quá dễ dàng đâu.”
“Đến lúc đó, anh không thể tiếp tục dựa vào cấp bậc chuẩn tướng của mình để cưỡng ép khắp nơi nữa đâu.”
Khi Diệc Phi Lưu nói những lời này, rất tự tin, bởi vì hắn thực sự có thực lực này, sau hơn mười năm rèn luyện, hắn đã đạt đến trình độ thông thạo thiện xạ và quyền anh, hắn sẽ không lo lắng về việc giáo huấn một chàng trai trẻ tuổi.
Lần khảo hạch này được đặt ở Ma đô, đó là ý của Phó Phong Vân.
Bởi vì, nếu Tề Đẳng Nhàn trở về thủ đô, chắc chắn sẽ gây ra một trận mưa to gió lớn, đến lúc đó cục diện sẽ rối loạn, ông ấy có thể sẽ không khống chế được cục diện.
Mà mục đích của lần khảo hạch này, chính là các đối thủ chính trị của Phó Phong Vân, vì đánh khuôn mặt già nua của ông ấy, cũng nhân tiện đá Tề Đẳng Nhàn - kẻ gây rối ra khỏi Bộ Chính Trị.
Một Ngọc Tiểu Long đã đủ để cho người ta đau đầu rồi, giờ lại nhiều thêm một cây gậy thọc phân, chắc chắn sẽ khiến người ta cả đêm ngủ không yên.
Người của Cục An ninh quốc gia đều rất vui khi xem náo nhiệt, thậm chí còn cảm ơn Diệp Phi Lưu vì đã đứng ra và khiến cho Tề Đẳng Nhàn phải xấu hổ.
Khi đó, Tề Đẳng Nhàn không qua khảo hạch sẽ bị tước quân hàm chuẩn tướng, bọn họ sẽ có muôn vàn cách gây khó dễ cho hắn.
“Anh rất có tự tin, tôi sẽ nhớ kỹ anh, hy vọng đến lúc đó anh có thể làm cho tôi bất ngờ.” Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu tình nói.
Hắn lại lần nữa nhìn về phía Irena Jinva, nói: “Hãy tin tưởng tôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bỏ rơi cô một mình.”
Irena Jinva cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu. Giờ cô đã không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ tin tưởng hắn.
“Có chuyện gì hay không, không phải do mày quyết định.” Chekhov cười lạnh nói.
“Tiểu tử, mày nhảy nhót không được mấy ngày, đừng tưởng rằng có một lão tử lợi hại, mày liền có thể hung hăng càn quấy.” Tề Đẳng Nhàn trả lời lại một cách đầy mỉa mai.
“Được, vậy tao chống mắt lên xem mày có thể làm gì tao!” Chekhov cười to.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thật đáng tiếc, những người bên Cục An ninh quốc gia tới quá nhanh, nếu không, Chekhov sẽ không thể kiêu ngạo trước mặt hắn, hắn ta sẽ biến thành một con chó chết ngay tại chỗ.
Hắn hoàn toàn có thể tiền trảm hậu tấu, sau khi đánh chết Chekhov, đem sự tình đè xuống, đợi đến khi hai kẻ Gusinski và Vinogradov tấn công Soskov, sau đó lôi sự việc ra nói sẽ không có vấn đề gì.
“Tiểu thư Jinva, chúng ta đi thôi!” Trương Khác nói với Irena Jinva.
Irena Jinva lưu luyến nhìn Tề Đẳng Nhàn, vẫn đi theo Trương Khác lên xe của Cục An ninh quốc gia.
Chekhov cười giễu cợt với Tề Đẳng Nhàn hai tiếng, cũng rời đi theo.
Tề Đẳng Nhàn cũng không lo lắng Cục An ninh quốc gia sẽ làm gì với Irena Jinva, dù sao, thân phận chuẩn tướng Bộ Chính Trị của hắn vẫn còn đặt ở đây.
Tuy rằng không cách nào để cho bọn họ trực tiếp thả người ra, nhưng có thể cam đoan, người ở trong tay bọn họ, tạm thời sẽ không có chuyện gì.
Trước khi trình tự kết thúc, Cục An ninh quốc gia không dám tự ý giao Irena Jinva vào tay Chekhov khi chưa được phép.
“Tên này phải chết.” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh như băng, thầm nghĩ trong lòng.
“Còn có Từ An, cảm thấy tìm tới Chekhov, liền có thể vả vào mặt mình?”
“Nếu ông đã không biết điều như vậy, vậy cũng tốt, trực tiếp để Mã Hồng Tuấn thay thế vị trí của ông đi.”
Mã Hồng Tuấn đã sớm có ý nghĩ muốn thay thế Từ An, chỉ có điều, Tề Đẳng Nhàn lười phản ứng với ông ta, cũng không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu này.
Đến hiện tại, tình huống không giống như vậy nữa, Từ An muốn tự tìm đường chết cho chính mình, anh không có lý do gì lại buông tha.
“Không nghĩ tới, người lần này cứu Irena Jinva người là Triệu Hồng Tụ, Thiên Phạt của Triệu gia này đến thành phố Trung Hải từ khi nào vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, trong lòng lại có chút lo sợ bất an.
Người phụ nữ này, ngoại hình giống y đúc Triệu Hồng Nê, khí chất cũng có chỗ tương tự, nhưng nhìn kĩ lại , tựa hồ lại có thể cảm nhận được sự khác biệt.
Hơn nữa, cô ta mang lại cảm giác áp bức rất mãnh liệt!
Thời gian sắp tới là chờ cách bố trí của Gusinski và Vinogradov.
Với thế lực khủng của bọn họ, bố trí một đại cục như vậy, không tốn bao nhiêu thời gian.
Thậm chí, bọn họ không mấy quan tâm đến việc đối phó với Soskov và phe đối lập, mà chuyển hướng quan tâm đến cách lừa gạt một tay đầu sỏ khác.
Tề Đẳng Nhàn an tĩnh chờ đợi, mỗi ngày đều trò chuyện với Irena Jinva một lần, đảm bảo cô bình an không có việc gì.
Hiệu suất làm việc của Cục An ninh quốc gia rất nhanh, đã điều tra rõ thân phận của Irena Jinva, đích thật là đặc công của Trại Nhạn, kế tiếp, liền theo trình tự giao vào tay Chekhov.
Trình tự này, đại khái cũng chỉ tốn hai ba ngày mà thôi.
Vào khoảng thời gian này, một cuộc đổ máu lớn đã nổ ra ở Tuyết Quốc, Soskov cấp cao của KGB đã tham gia, và người ủng hộ ông ta - Dokoski, cũng bị ảnh hưởng.
Gusinski và Vinogradov cuối cùng cũng hành động.
Đồng thời, ba loại thuốc đặc hiệu lớn mà Dược phẩm Thiên Lai mua được đều bắt đầu phân phối khắp nơi, hơn nữa, thuốc tiêm thần kinh não kiểu mới cũng đã thực hiện sản xuất lượng lớn trong Dược phẩm Lý thị.
Tề Đẳng Nhàn lấy điện thoại di động ra, dặn dò nhị đại đội trưởng đại đội của sư đoàn 81: “Hôm nay triệu tập người lại cho tôi, theo tôi xuống An Thiên Hạ đập phá!”
Chương 535 Kinh doanh
Chương 535: Kinh doanh
Từ An vì khách sạn tránh cho nguy hiểm lại bị đập một lần nữa, hoặc nói là vì báo thù một mũi tên, cố ý kéo Chekhov nhập bọn.
Cứ như vậy, khách sạn cũng liền có vốn đầu tư nước ngoài, Tề Đẳng Nhàn lại dẫn người đi đập, vấn đề kia cũng đã không nhỏ.
Tề Đẳng Nhàn đối với việc này phi thường khinh thường, chính là cái này, cũng muốn cùng hắn ngấm ngầm giở trò? Hay là không biết, hắn mới là chân chính lão già độc ác?
“Tề tổng, Tôn Liên Thành của Dược phẩm Tôn thị tới rồi, muốn hay không gặp một lần?” Dương Quan Quan gõ cửa tiến vào, đối với Tề Đẳng Nhàn nói.
“Tôn Liên Thành? Tôi không có hứng thú gặp tên ngốc đó.” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lắc đầu phủ quyết.
Lần trước hắn làm Lý Vân Uyển tự mình đến Dược phẩm Tôn thị tìm Tôn Liên Thành nói chuyện về sản xuất thuốc, kết quả, Tôn Liên Thành này cùng Mã cục trưởng mặc một cái quần, trực tiếp cự tuyệt, nói ra cuồng ngôn nhục nhã Lý Vân Uyển.
Hiện tại, Dược phẩm Thiên Lai đã đưa thuốc do Dược phẩm Lý thị sản xuất đưa lên mạng, lợi ích khổng lồ, một chút khiến cho Tôn Liên Thành đỏ mắt.
Càng làm cho anh ta nôn nóng khó yên chính là, Mã cục trưởng xuống đài, thuốc của Tề Đẳng Nhàn đã qua kiểm tra.
Dương Quan Quan gật gật đầu, đi ra ngoài, trả lời Tôn Liên Thành nói: “Tề tổng nói, không có hứng thú gặp anh cái tên ngốc này, Tôn tổng, chính mình trở về đi!”
Tôn Liên Thành sắc mặt thoáng chút nghẹn đến mức đỏ bừng, cười khổ nói: “Thư ký Dương, lại giúp hỗ trợ , nói hai câu lời hay…”
Khi nói chuyện, Tôn Liên Thành trực tiếp liền duỗi tay nhét thứ gì lại đây.
Dương Quan Quan cúi đầu vừa thấy, cư nhiên là một tấm chi phiếu viết mười mấy vạn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, Tôn Liên Thành này thật đúng là chịu hạ vốn gốc.
Bình thường, làm kinh doanh dược phẩm, ra tay đều là tương đối rộng rãi.
Rốt cuộc, làm kinh doanh loại này, phần lớn đều yêu cầu cùng phía người chính phủ giao tiếp, không biểu hiện đến hào phóng một chút, kinh doanh tự nhiên cũng liền khó có thể mở ra.
Dương Quan Quan cười nói: “Tôn tổng anh tống cổ ăn mày à? Tôi không thiếu số tiền này, trong thẻ ngân hàng của tôi bây giờ còn có hơn trăm vạn.”
Liền Tề Đẳng Nhàn cho cô ta tính những cái đó lễ vật, cô ta liền chia ra nhiều hơn 300 vạn, hơn nữa tiền lương cô ta cao, thật là một chút cũng không thiếu tiền.
Tôn Liên Thành nói: “Thư ký Dương, xin hãy lại chuyển lời Tề tổng, tôi biết tôi sai rồi, xin Tề tổng cho tôi một cơ hội!”
Dương Quan Quan nói: “Tề tổng nói không gặp anh, vậy thì khẳng định sẽ không gặp anh, anh ở chỗ này đem bầu trời nói trắng ra cũng chưa dùng, mời về!”
Tôn Liên Thành ủ rũ cụp đuôi mà đi rồi.
Nhưng không bao lâu, Tôn Hữu Vi liền cùng Tôn Thanh Huyền tới rồi Dược phẩm Thiên Lai tới.
Tôn Thanh Huyền trên danh nghĩa là nói thăm vị sư phụ Tề Đẳng Nhàn một chút này, nhưng trên thực tế, cũng là tới giúp Dược phẩm Tôn Thị làm thuyết khách.
Cái kia lợi nhuận dược phẩm quá khổng lồ, hơn nữa lấy Dược phẩm Lý Thị năng lực, năng lực sản xuất căn bản là theo không kịp…… Bọn họ, hoàn toàn có thể làm kẻ thứ ba hợp tác đối tác gia nhập tiến vào, phân một chén canh.
“Lão tôn a, Tôn Liên Thành cho ông bao nhiêu tiền a, làm ông đảm đương thuyết khách?” Tề Đẳng Nhàn tự nhiên là thấy Tôn Thanh Huyền, sau đó cười tủm tỉm mà mở miệng hỏi.
“Chưa cho tiền.” Tôn Thanh Huyền buông tay, “Là Hữu Vi cầu tôi, lúc này tôi mới nguyện ý lại đây gặp thầy.”
Tôn Thanh Huyền một bó tuổi, nhưng đối Tề Đẳng Nhàn lại là phi thường tôn kính, rốt cuộc, ông từ Tề Đẳng Nhàn nơi này học rất nhiều thủ pháp kỳ lạ, làm ông trình độ y học lại tiến thêm một bước.
Tôn Hữu Vi cũng vội vàng nói: “Sư gia, Tôn Liên Thành tên kia lúc trước là không hiểu chuyện, nghe Mã cục trưởng nói nhảm. Hắn đã biết sai rồi, sư gia cho một cơ hội, cho mặt mũi đi…Huống hồ, Dược phẩm Thiên Lai kia ba loại thuốc đặc hiệu kia, hiện tại năng lực sản xuất cũng theo không kịp.”
“Còn có dịch dinh dưỡng thần kinh não, quá trình chế tác càng là tương đối phiền toái, nếu có thể cho chúng tôi tham dự tiến vào, lợi nhuận có thể đề cao rất nhiều…”
“Chuyện này cũng trách tôi, lúc trước không cẩn thận nhìn chằm chằm, nếu không, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn đối với đồ tôn tiện nghi Tôn Hữu Vi này thật không có ác cảm gì, hơn nữa, thuốc đặc hiệu của Dược phẩm Thiên Lai cùng với năng lực sản xuất dịch tiêm dinh dưỡng vào thần kinh não thật là có chút theo không kịp.
Doanh số bán bốn loại thuốc này, thật sự là quá bán chạy, cơ hồ vừa mới sản xuất ra tới, đã bị phòng khám Mai La cùng chiến khu Chu Tước các đại phân viện cho nhận thầu.
Tề Đẳng Nhàn cũng cố ý mở rộng quy mô sản xuất, nhưng chỉ bằng vào Dược phẩm Lý Thị, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
“Anh bảo hắn tự mình gọi điện thoại đi nói với Lý tổng của chúng tôi, nếu là Lý tổng gật đầu đáp ứng rồi, tôi liền cho Dược phẩm Tôn Thị một cái cơ hội tốt, đây cũng là cho Lão Tôn mặt mũi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Tôn Thanh Huyền chắp tay nói: “Cảm ơn thầy.”
“Cảm ơn sư gia!” Tôn Hữu Vi cũng vội vàng cảm tạ nói.
Không bao lâu, Lý Vân Uyển đi công tác ở đế đô liền nhận được điện thoại của Tôn Liên Thành.
Lý Vân Uyển không khỏi ha hả cười nói: “Tôi lúc trước tới nói cái gì, Tôn tổng còn nhớ rõ sao?”
Tôn Liên Thành chua xót nói: “Lý tổng lúc trước làm tôi nhớ kỹ lời nói của chính mình, tôi nhớ kỹ đâu…… Bây giờ tôi, thực hối hận, tôi là một tên ngốc, thuần ngốc, còn xin Lý tổng cho tôi một cơ hội nữa!”
Lý Vân Uyển lạnh nhạt nói: “Tôi dựa vào cái gì phải cho anh cơ hội nữa? Lúc trước cho anh cơ hội hợp tác, là chính anh không cần!”
Tôn Liên Thành ảo não nói: “Ta thật sự biết sai rồi, Lý tổng, cầu xin, cho một cơ hội!”
Lý Vân Uyển nghe thái độ của Tôn Liên Thành rất là thành khẩn, hơn nữa lại liên tục xin lỗi, đem lời nói được rất dễ nghe, nghĩ đến hiện tại Dược phẩm Lý Thị năng lực sản xuất có chút tách rời, liền nói: “Được, tôi sẽ nói lại cùng Tề tổng, bất quá, phân phối ích lợi …”
“Toàn bộ nghe Lý tổng cô an bài, chỉ cần cho chúng tôi một ngụm canh uống là được!” Tôn Liên Thành vội vàng nói.
Sau khi Lý Vân Uyển cúp điện thoại liền cùng Tề Đẳng Nhàn nói, sau đó đem lợi ích ép tới rất thấp, thật đúng là cho Dược phẩm Tôn Thị một ngụm canh uống.
“Em không mang thù a? Liền như vậy tha thứ hắn?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Làm ăn tương đối quan trọng, không đáng cùng loại tiểu nhân này so đo, không sao cả, trước đem công ty nên kiếm tiền kiếm được lại nói.” Lý Vân Uyển nói.
“Ở đế đô còn tốt đi? Có bận không?” Tề Đẳng Nhàn quan tâm hỏi.
Lý Vân Uyển liền nói: “Bận thì thật sự bận, nhưng vẫn còn ổn, chờ em bận xong rồi liền lập tức trở về, em nhớ anh.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nhớ là được rồi…… Ừ, mau chóng xong việc đi.”
Sau khi cúp điện thoại cùng Lý Vân Uyển, Tề Đẳng Nhàn liền làm Dương Quan Quan đi chuẩn bị hợp đồng, bất quá, chia cho Dược phẩm Tôn Thị làm, lại là thấp đến đáng thương.
Sau khi Tôn Hữu Vi trở về, tức giận đến trực tiếp đem hợp đồng hung hăng đánh vào mặt Tôn Liên Thành, nói: “Lúc trước em nói như thế nào với anh? Người ta khi đó cần chúng ta đưa than ngày tuyết, chúng ta cũng có thể bởi vậy kiếm được một số tiền lớn, kết quả đâu, anh cố tình muốn đi nịnh bợ cái kia cái gì Mã cục trưởng? Hiện tại vị Mã cục trưởng này thế nào? Trực tiếp bị người của sở kiểm sát mang đi, không chừng ngày nào đó liền phải ngồi tù đâu, đến lúc đó Dược phẩm Tôn Thị bị liên lụy vào, mọi người thế nào cũng phải bóp chết anh!”
Tôn Liên Thành uể oải trên mặt đất, một câu đều nói không nên lời, lúc trước anh ta có bao nhiêu kiêu ngạo, hiện tại nội tâm liền có bao nhiêu khổ sở.
Trên thực tế, khổ sở không chỉ là anh ta Tôn Liên Thành một người mà thôi, còn có viện trưởng Hồ Đức của bệnh viện tỉnh ……
Ba bệnh viện hàng đầu đều bắt đầu lục tục tiếp xúc Dược phẩm Thiên Lai, đồng thời nắm bắt kiểu mới các vị thuốc, cũng cho Dược phẩm Thiên Lai một ít lợi nhuận đơn đặt hàng thuốc khác.
Này ba bệnh viện đứng đầu cũng không đắc tội Dược phẩm Thiên Lai, Tề Đẳng Nhàn cũng liền vẫy vẫy tay cho qua, nhưng bệnh viện tỉnh nơi này, khoa y tế cùng khoa dược tới cửa tìm vài lần, ăn đều là không cho khách vào nhà.
Park Sung Sin vào lúc này, đồng dạng cũng thành kiến bò trên chảo nóng.
Ba bệnh viện đứng đầu bắt đầu dần dần giảm bớt đơn đặt hàng Dược phẩm Thượng Thiện, chuyển đầu Dược phẩm Thiên Lai, như vậy đi xuống, đến cuối tháng thời điểm tính sổ, anh ta khẳng định thua.
Chương 531 Khế khoa phu
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn vẫn bắt máy.
Xét cho cùng, hắn vẫn đích thị đã giữ Irena Jinva lại, sẽ bất lịch sự nếu không chào hỏi.
Kết quả là vừa kết nối điện thoại, Mã Hồng Tuấn liền kinh hãi nói: "Tề tổng, thực xin lỗi, đã xảy ra chuyện rồi!"
Tề Đẳng Nhàn hơi sững người, nói: "Mã tổng, có gì từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì? ”
Mã Hồng Tuấn hít một hơi, mang theo sợ hãi kéo dài: "Duy Kim Na chết rồi, tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy, xin Tề tổng đừng đừng trách tội..."
"Cái gì?!"
Tề Đẳng Nhàn nghe được những lời này, liền không khỏi kinh ngạc.
Sau buổi trưa, anh ấy mới cùng Irena Jinva đến gặp Duy Kim Na, em gái Tuyết Quốc này, ngực không thua gì Dương Quan Quan vẫn còn sống vui vẻ hoạt bát.
Bây giờ, thực sự đã chết?
Mặc dù hắn không có mối quan hệ mật thiết với Duy Kim Na, nhưng sau khi biết tin, vẫn khiến cho tâm trí hắn mơ hồ bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
Cuộc sống của Duy Kim Na có thể thay đổi ngay trước mắt, vốn dĩ cô ấy có thể có một tương lai hoàn toàn mới. Kết quả là, nó lại kết thúc ngay khi mới bắt đầu sao?
"Duy Kim Na chết như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng hỏi, trong lòng nổi lên sát khí.
Bất luận là như thế nào, Duy Kim Na cũng coi như là thừa nhận tình cảm của hắn, hơn nữa còn cùng hắn uống rượu.
Cho dù chưa phát sinh chuyện gì, nhưng nếu nói về chiếm tiện nghi của cô, thật đúng là một chút cũng không thiếu…
Nghĩ đến một mỹ nhân mang dòng máu lai ngập tràn hơi thở thanh xuân đáng yêu như vậy bị sát hại, điều này làm cho trong lòng hắn tựa như bịt kín một tầng mỡ heo, thật không thoải mái chút nào.
Mã Hồng Tuấn nói: "Tôi không rõ lắm, là một người nước ngoài... Tề tổng cậu cũng biết, chúng ta nhìn bộ dạng người nước ngoài, nhìn không rõ, luôn cảm giác gặp ai cũng giống nhau. ”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Người nước ngoài? Có phải cái tên hôm qua đi theo Từ An đến quán bar hay không? ”
Mã Hồng Tuấn nói: "Cậu nói như vậy, mơ hồ có chút giống..."
Tề Đẳng Nhàn nhất thời cười lạnh, nói: "Mã Hồng Tuấn, mẹ nó ông đừng có dùng từ mơ hồ ở đây, phải là phải, không phải thì nói không phải! Nếu ông dám dở trò với tôi, lão tử vặn đầu ông trước! ”
Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại trong tích tắc.
Mã Hồng Tuấn kinh hãi, không phải chỉ là một cô gái hầu rượu cho người ta thôi sao? Có đáng để giận dữ đến vậy không? Tuy rằng, ông ta đích thị là muốn cho Tề Đẳng Nhàn nổi cơn thịnh nộ.
Trong mắt những ông lớn như Mã Hồng Tuấn hay những người khác, một cô gái như Duy Kim Na chỉ là một món hàng có thể tùy ý mua bán hoặc vứt bỏ, vốn không có giá trị gì.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn không nghĩ như vậy, có thể là do Duy Kim Na đã uống rượu với hắn, hoặc có thể là do cô ấy xinh đẹp... Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa, hiện tại hắn đều đang rất tức giận.
“Nếu thực sự là Chekhov làm vậy, thì Irena Jinva sẽ có thể sẽ gặp nguy hiểm ngay bây giờ!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ, lập tức lao từ phòng tập quyền anh của Lý Gia Quyền đi ra ngoài.
Hắn giậm chân trên mặt đất, sống lưng nổi lên, sải một bước dài hình rồng, vù một tiếng đã đi được bảy tám thước.
Dương Quan Quan và Hoàng Sung nhìn kỹ hơn, trên sàn nhà đột nhiên xuất hiện một dấu chân lớn như vậy, họ không khỏi thầm giật mình, thể chất mạnh đến mức nào mà lại có sức lực bùng nổ đến đáng sợ như vậy?
Cùng lúc đó, họ cũng cảm thấy hơi bất an, điều gì có thể khiến Tề Đẳng Nhàn lo lắng cùng tức giận như vậy?
Tề Đẳng Nhàn lao thẳng đến tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên, hy vọng rằng Chekhov sẽ tới chậm và không tìm thấy Irena Jinva quá sớm.
Trong khu đô thị đông đúc, anh dùng hết sức duỗi chân, nhanh hơn nhiều so với lái xe.
Ngoài bóng tối, một số người qua đường chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, cũng không biết, còn tưởng có con mèo rừng nào to hơn bình thường chạy qua.
Irena Jinva vừa làm xong bữa ăn tự nấu ở nhà và đang lang thang ở dưới tiểu khu để tiêu hóa thức ăn.
Cô ấy đã khao khát một cuộc sống như vậy, cuối cùng đến tận bây giờ cô ấy đã có được nó, vì vậy cảm thấy rất phấn khích. "Tận hưởng cuộc sống, không có điều gì tốt hơn nữa.”
Nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của Irena Jinva khi cô đang đi dạo dọc con đường rừng.
Nhưng khi cô vừa đi được vài bước nữa thì bỗng dưng sắc mặt hoàn toàn biến sắc, cô ấy đã nhìn thấy Chekhov.
Chekhov tóc vàng đang đứng cách cô ấy mười mét, nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lùng.
Irena Jinva vô thức quay đầu lại và muốn chạy, nhưng cô ấy lại không làm điều đó, có lẽ vì cô ấy hiểu rõ rằng ngay cả khi cô ấy có chạy đi chăng nữa, cô ấy cũng không thể thoát khỏi cái chết.
"Tới sớm như vậy? Xem ra... chúng tôi vẫn rất sơ ý."Irena Jinva không khỏi thở dài trong lòng, cảm thấy buồn bực không nói nên lời, cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu, liền như vậy mà kết thúc sao?
Chekhov chậm rãi đi về phía trước và nói: "Jinva, quốc gia đã trả giá đắt đến nào trong việc đào tạo ra cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ đi đến như vậy? Trà trộn vào một nhóm nữ tiếp viên? Tất cả những gì tôi đã dạy cho cô đều trở nên vô ích đúng không?"
Irena Jinva hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thưa Chekhov tiên sinh, tôi cầu xin anh hãy để tôi đi! Hiện tại tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình".
Chekhov lại nói: "Yên bình? Cô không xứng với hai từ này, thời điểm cô được doanh Yến Tự lựa chọn, hai từ này sớm đã không còn liên quan gì đến cô nữa.”
"Việc cô phản bội, đối với tôi mà nói, cũng là một cú đấm mạnh đánh vào tôi."
"Xét cho cùng, tôi vẫn còn trông cậy vào cô để giúp sức cho tương lai sau này của tôi. "
Irena Jinva lại đau khổ nói: "Anh rốt cuộc là muốn tôi giúp anh xây dựng sự nghiệp, hay muốn ta đem tất cả bí mật chôn vào trong đất, tôi trước nay đều vẫn rất rõ ràng. Tôi muốn sống, vì vậy tôi đã lựa chọn chạy thoát. "
Irena Jinwa nhìn thấy ngón tay thon dài mảnh khảnh còn đeo chiếc nhẫn quen thuộc, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh hãi nói: "Anh... anh đã làm gì Duy Kim Na?"
Chekhov lạnh nhạt nói: "Cô ta không muốn nói cho tôi biết tung tích của cô, vì vậy tôi đã giết cô ta, giết giống như một con gà, nhẹ nhàng tiễn cô ta ra đi."
Irena Jinva chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói. Sau khi rời khỏi Xứ Tuyết, cô quen biết Duy Kim Na, hai người trở thành bạn tốt của nhau, tâm sự với nhau mọi thứ.
Nhưng vào lúc này, Chekhov đã ném một ngón tay của Duy Kim Na trước mặt cô và nói với cô rằng Duy Kim Na đã chết.
"Anh tại sao lại làm liên luỵ đến bạn của tôi?!" Irena Jinva gục xuống ngay lập tức điên cuồng chạy tới đánh Chekhov.
Chekhov đối với công kích của Irena Jinva một người không trải qua huấn luyện thể lực đặc biệt, đương nhiên là không để ý chút nào, thả lỏng cơ thể, sau đó một cái tát liền đem cô ngã lăn xuống đất.
"Bởi vì cô đã trốn thoát, vậy nên tất cả những người liên quan đến cô cũng phải chết theo!" Chekhov mỉm cười.
Irena Jinva sững người ngồi trên mặt đất, run rẩy nhìn ngón tay, tim đau nhói, cô tự trách mình: "Đáng lẽ tôi không nên để cô một mình… Duy Kim Na, tôi thực sự xin lỗi..."
Chekhov nói: "Cô không cần phải nói lời xin lỗi với cô ấy ở đây, có gì muốn tâm sự thì hãy để sau khi xuống địa ngục cũng chưa muộn!"
Chương 532 Thiên phạt hồng tụ
Chương 532 Thiên phạt hồng tụ
Với loại người tàn độc như Chekhov, câu “thương hoa tiếc ngọc” vốn không có trong từ điển của hắn ta.
Trong mắt kiểu đàn ông này chỉ có quyền lực và sự giàu sang, còn phụ nữ chẳng qua chỉ là thứ phù du mà thôi.
Một đặc công tầm thường của Trại Nhạn mà lại dám phản bội hắn ta, lẻn sang Hoa Quốc, với một kẻ ham muốn kiểm soát điên cuồng thì điều này gần như không thể tha thứ.
Irena Jinva cười chế nhạo: “Anh ra tay đi, dù sao cuộc đời tôi từ khi sinh ra vốn đã là một bi kịch. Nhưng nếu anh giết tôi thì anh có thể sống sót mà rời khỏi Hoa Quốc hay không lại là chuyện khác!"
Nhưng Chekhov căn bản là không quan tâm. Hắn ta chậm rãi đưa tay về phía cổ của Irena Jinva.
Irena Jinva nhắm mắt lại như đã cam chịu số phận, cô biết rất rõ rằng Chekhov sẽ không bao giờ buông tha cho cô.
“Một người đàn ông to lớn lại đi bắt nạt một cô gái, đó cũng được xem là có bản lĩnh sao.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ phía xa.
Chekhov sửng sốt, sức mạnh của hắn không thấp, hơn nữa còn có khả năng cảm nhận xung quanh vô cùng nhạy bén, thế mà lại có người có thể lặng lẽ đến tiếp cận hắn, đây rõ ràng là một chuyện vô cùng nguy hiểm!
Irena Jinva vốn tưởng là Tề Đẳng Nhàn đến cứu cô, nhưng giọng nói xa lạ đó phát ra từ một một người phụ nữ đang đứng trước mặt cô.
Irena Jinva đánh giá người phụ nữ này, vẻ ngoài của cô ấy chỉ có thể nói là ưa nhìn chứ không thể gọi là xuất sắc, nhưng cô ấy mang lại cho người nhìn cảm giác nhã nhặn và điềm tĩnh, mang một vẻ trong sáng siêu phàm không vướng bụi trần, như thể cô ấy coi nhẹ tất cả người tu hành.
Bồ Tát sao?
Đúng vậy, đó là Bồ tát.
Người phụ nữ này giống như một vị bồ tát đã không còn ham vui trần tục.
Chekhov lạnh lùng nói: "Cô là ai? Muốn lo chuyện bao đồng à?"
Người phụ nữ giơ một ngón tay lên, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ sống trong tiểu khu này mà thôi, tôi thích nơi này, nhưng nếu có người chết tại đây thì nó sẽ bị ám mùi máu tanh mà tôi không thích.”
Cô ấy nói với tốc độ chậm rãi, không có chút ngập ngừng nào, nhưng giọng nói lại rất dễ nghe, khiến người nghe cảm thấy bình tĩnh.
"Coi như cô là một người phụ nữ có chút bản lĩnh, nếu không cô cũng không có gan mà dám xen vào chuyện của tôi đâu!" Chekhov cười rồi xoay người đi, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
“Anh nói đúng, tôi chính là người phụ nữ có bản lĩnh đấy.” Cô nói một cách điềm tĩnh và nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Một tiếng xào xạc, cơn gió mạnh thổi qua mặt đất, thổi bay những chiếc lá khô.
Ánh mắt Chekhov khẽ chuyển động, hắn ta trầm giọng nói: “Từng bước hoa sen sao? Bản lĩnh lắm!”
Sau khi nói xong, hắn ta cũng từ từ đứng dậy.
Từ nhỏ hắn đã được học võ công của Hoa Quốc. Chính hắn cũng rất có tài năng, nếu không thì đã không ngồi được vào vị trí cao như vậy của Ủy ban An ninh Quốc gia khi vẫn còn trẻ.
“Nếu cô đã muốn xen vào chuyện của người khác, vậy thì tôi chỉ đành đánh chết cô, nhưng thuộc hạ của tôi không giết người mà không biết tên, cô tên là gì?" Chekhov lạnh lùng hỏi.
"Tôi là Triệu Hồng Tụ, anh cũng có thể gọi tôi là... Thiên Phạt." Người phụ nữ bước chân tiến về phía trước, ánh mắt điềm đạm như mặt hồ phẳng lặng.
Chekhov thầm bất ngờ trong lòng: " Động địch băng tâm, người phụ nữ này vậy mà lại có thể đạt đến trình độ hoàn hảo như vậy sao..."
Cái được gọi là "Động địch băng tâm", nghĩa là có thể nhìn rõ mọi hành động của kẻ thù, tâm trí như mặt gương băng, mọi động thái gì của đối thủ thì đều có thể phản chiếu vào trong đầu của mình rồi từ đấy nhanh chóng ứng phó lại.
Triệu Hồng Tụ lại tiến lên trước một bước, cơ thể loạng choạng, lực truyền thẳng từ lòng bàn chân lên hai vai, cơ thể vừa lảo đảo lại di chuyển ngay.
"Trọng tâm như thủy ngân!" Chekhov càng nhìn lại càng sợ hãi, yêu quái này đến từ đâu mà lại có võ công cao đến như vậy.
Cái gọi là "Trọng tâm như thủy ngân”, tức là lấy đan điền của chính mình luyện đến hơn nửa cho giống với thủy ngân, chì thủy ngân là chất lỏng nhưng rất đặc, nếu đổ vào trong con lật đật thì dù có vỗ như thế nào nó cũng không thể bị ngã.
Loại trình độ này cho phép một người có thể di chuyển tự do và trọng tâm thay đổi linh hoạt, hơn nữa lại khó có thể đoán trước được.
“Cút đi hoặc là chết?” Triệu Hồng Tụ hỏi nhẹ.
“Cô mới là kẻ phải chết trước!” Chekhov nhe răng cười rồi sải bước về phía trước vung mạnh hai tay, giống như chắp hai tay dâng lên đánh thẳng vào tim Triệu Hồng Tụ.
Sắc mặt Triệu Hồng Tụ thờ ơ, nhẹ nhàng di chuyển bằng những bước hoa sen, tránh sang một bên rồi giơ cao cánh tay phải lên, hệt như một cái dao cầu khổng lồ, một phát “rút dao chém cỏ” đã chặt đứt khuỷu tay của Chekhov!
Trước kia lúc mà nông thôn còn chưa giàu có, hằng ngày những người nông dân phải lên núi cắt rau về cho lợn ăn, nếu rau dài quá thì phải dùng dao cầu để cắt bớt.
Một nhát cắt xuống của Triệu Hồng Tụ giống như một cái dao cầu lớn, nắm đấm bật ra từ đó khiến sau gáy tê dại.
Chekhov nheo mắt giậm chân xuống đất, lập tức thay đổi tư thế, một chiêu “Xung Thiên Pháo” của Thái Cực quyền đánh thằng vào bàn tay của Triệu Hồng Tụ!
Hắn ta dùng lực giậm mạnh xuống đất, một tiếng nổ phát ra, gạch dưới chân vỡ vụn, nền đất xuất hiện một cái hố lớn!
Sức mạnh từ lòng bàn chân trào lên, bộc phát hết vào nắm đấm, dù là một chiếc ô tô con cũng có thể bị cú đấm đó hất văng đi!
Khi bàn tay của Triệu Hồng Tụ hạ xuống, cơ thể cô ta khẽ rung lên, cổ tay mềm mại, những ngón tay siết chặt vào cổ tay của Chekhov.
"Phù..."
Chekhov không khỏi hít sâu một hơi, chiêu thức lần này của đối phương không thể tưởng tượng nổi, nếu không nhanh chóng ứng phó lại thì rất có thể sẽ bị đánh gục ngay lập tức.
Nhưng còn chưa kịp thay đổi gì thì bàn tay của Triệu Hồng Tụ đã siết chặt cổ tay hắn ta.
Ngay sau đó, cơ thể của Chekhov vặn vẹo, có tiếng rắc rắc giòn giã phát ra từ cổ tay rồi lập tức bị Triệu Hồng Tú đánh gãy!
"Đây là sức mạnh lưỡi trâu cuộn cỏ trong Bát Quái chưởng... Hơn nữa, võ công của người phụ nữ này cao đến mức khó tin, sức mạnh có thể trực tiếp dập tan những đòn ám sát trong bóng tối!" Chekhov sợ hãi.
Mặt Triệu Hồng Tụ vẫn không chút thay đổi, nghiêng người về phía trước, bám vào ngực của Chekhov siết nhẹ.
“Bụp!”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, nghe giống như tiếng vụt roi trên da.
Quần áo trên ngực Chekhov bị xoắn chặt lại, hai chân nhấc khỏi mặt đất, cả người bay ngược về sau, xoay tròn vài vòng trên không trung rồi rơi một cái rầm xuống đất, liên tục lăn ra ngoài bảy tám mét mới dừng lại.
Triệu Hồng Tụ lắc đầu nói: "Anh thua rồi."
Sắc mặt Chekhov tái xanh, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ thua một người phụ nữ!
Đến tận lúc này, Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng đến nơi.
Khi trở về nhà của Irena Jinva, thấy không có ai nên hắn lập tức đi tìm, nghe thấy tiếng động loáng thoáng ở đây thì lập tức chạy đến.
“Cô không sao chứ?” Tề Đẳng Nhàn vươn tay kéo Irena Jinwa lên, lạnh lùng hỏi.
"Tôi không sao, nhưng còn Duy Kim Na cô ấy..." Irena Jinwa giật mình sau đó nghẹn ngào.
"Tôi biết rồi." Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu.
Triệu Hồng Tụ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Nếu anh đã tới rồi thì việc còn lại không có liên quan gì đến tôi nữa.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
"Này, Triệu Hồng Nê, cô còn muốn giả vờ như vậy à? Tôi còn chưa cảm ơn cô đấy!" Tề Đẳng Nhàn im lặng hồi lâu rồi nói.
"Anh nhận nhầm người rồi." Triệu Hồng Tụ chỉ lắc đầu rồi bóng người cũng dần đi xa.
Sau khi nghe những lời này, cơ thể Tề Đẳng Nhàn đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Nếu cô ấy không phải là Triệu Hồng Nê, vậy thì… chỉ có thể là "Thiên Phạt" Triệu Hồng Tụ!
Hắn không ngờ được rằng lần đầu tiên gặp Triệu Hồng Tụ lại diễn ra theo một cách như vậy.
Điều bất ngờ hơn nữa là Triệu Hồng Tụ đã thực sự cứu mạng Irena Jinva.
Chương 533 Gián điệp
Chương 533: Gián điệp
“Chekhov, mày ăn gan hùm mật gấu à? Dám đến Hoa quốc của bọn tao để diễu võ giương oai!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu, hắn nhìn về phía Chekhov đã đứng dậy và lạnh giọng nói.
Lúc này sắc mặt Chekhov tái nhợt, hơi thở đứt quãng, rõ ràng hắn ta đã bị thương không nhẹ.
“Mày là ai?” Chekhov cười gằn nói, hắn ta hung hăng lắc cổ hai lần, ánh mắt hung ác.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Là người muốn lấy mạng mày!”
Đương nhiên hắn khinh thường những người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chẳng qua, tên Chekhov này đã phát rồ lên giết Duy Kim Na, bây giờ còn muốn giết chết Irena Jinva, sao hắn có thể tha!
Chekhov cười chế nhạo một tiếng rồi nói: “Mày biết tao là ai không? Mày dám động vào tao? Chính phủ Hoa quốc chúng mày nhất định sẽ không tha cho mày!”
Chekhov có địa vị rất cao ở Tuyết quốc.
Cho nên hắn ta có niềm tin để nói như vậy!
Hơn nữa, vào thời điểm hắn nói những lời này, một đám người đã tới, những người này đều là bộ phận an ninh của Hoa quốc.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu chặt mày, hắn không nghĩ người đến nhanh như vậy, ban đầu hắn định sẽ làm thịt Chekhov trước, còn chuyện sau đó thì sau nói tiếp.
“Chekhov tiên sinh, ngài không sao chứ?” Người đi đầu là Cục trưởng cục an ninh quốc gia thành phố Trung Hải, Trương Khác.
Chekhov lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ bị một con đàn bà điên đánh bị thương mà thôi, còn có người thừa dịp này muốn giết tôi.”
Trương Khác quay đầu về phía Tề Đẳng Nhàn, ông ta nhìn hắn với ánh mắt nghiêm nghị: “Là cậu ta sao?!”
Chekhov gật đầu, sau đó nói: “Còn người phụ nữ này là đặc công do Trại Nhạn Tuyết quốc bồi dưỡng, chẳng qua cách đây không lâu cô ta đã phản bội bọn tôi. Chủ yếu tôi đến Hoa quốc là để bắt giữ cô ta!”
Sắc mặt Irena Jinva trở nên khó coi, cơ thể cô run lẩy bẩy, trong lòng thấy hơi sợ hãi.
“Tôi biết cậu, cậu là Tề tổng của Tianlai Capital.” Trương Khác nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn sau đó chậm rãi nói: “Cậu có thể nói cho tôi một lời giải thích, tại sao cậu lại muốn giết Chekhov được chứ?”
Tề Đẳng Nhàn thấy hơi chán ghét khi tiếp xúc với người thuộc cục an ninh quốc gia, trước đây từng có trưởng ban Vương được hắn xử lý, sự kiện của Trần Ngư lại nhảy ra một phó cục trưởng Triệu Chính Hoa.
Lần này, đến lượt cục trưởng Trương Khác tới.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Hắn giết người ở Hoa quốc chúng ta, tất nhiên tôi muốn giết hắn một mạng đổi lấy một mạng, có vấn đề à?”
Chekhov thản nhiên nói: “Người tôi giết chỉ là kẻ phản bội Trại Nhạn mà thôi, đây là công việc của tôi, dù là người Hoa quốc, anh cũng không có tư cách can thiệp.”
Irena Jinva nói: “Anh nói dối, Duy Kim Na không phải là kẻ phản bội của Trại Nhạn! Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường.”
Chekhov nói: “Tôi nói đúng nghĩa là đúng, vì tôi là KGB cấp cao.”
Trương Khác ho khan một tiếng sau đó nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tề tổng, Chekhov tiên sinh là người của KGB Tuyết quốc, cậu không nên phát sinh xung đột với anh ta, vì như vậy sẽ mang lại rắc rối cho quốc gia.”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày không nói gì nữa.
“Kẻ phản bội Trại Nhạn này tôi sẽ tạm thời bắt giữ để tiến hành điều tra.” Trương Khác chỉ tay về phía Irena Jinva nói.
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trở nên âm u, hắn nói: “Từ bao giờ Cục an ninh quốc gia thành phố Trung Hải trở thành chó săn của KGB vậy?”
Lời hắn vừa thốt ra đã khiến sắc mặt của mọi người thay đổi ngay lập tức.
“Chú ý lời nói của cậu!”
“Không nói được lời tốt đẹp thì ngậm miệng lại tránh gây phiền phức.”
Tề Đẳng Nhàn mắt điếc tai ngơ với những lời nói nhảm này, hắn lạnh nhạt nói: “Tôi không biết Irena Jinva có phải kẻ phản bội Trại Nhạn hay không, nhưng tôi biết cô ấy là một cô gái đang cần tôi. Các người muốn đưa cô ấy đi là chuyện không thể nào.”
Giọng Trương Khác lạnh lùng nói: “Tề tổng, cậu nói chuyện phải chú ý chút! Còn nữa, nếu cô gái kia thật sự là kẻ phản bội của Trại Nhạn, chúng ta phải dùng thái độ nghiêm túc nhất để xử lý việc này.”
Chekhov nói: “Cục trưởng Trương, vẫn nên ít nói nhảm, cô ta chính là kẻ phản bội của Trại Nhạn, phiền ông đưa người này đi ngay lập tức và cho điều tra rõ ràng, sau đó cứ theo trình tự rồi giao cho tôi xử lý là được.”
Irena Jinva không khỏi giật mình sau đó cô tỏ ra hoảng sợ.
Nếu cô bị cục an ninh quốc gia mang đi và điều tra lai lịch, sau cùng cô chắc chắn sẽ bị giao cho chính phủ Tuyết quốc.
Đến lúc đó, cô chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho Chekhov xâu xé!
“Hôm nay tôi nhất định phải đưa đi, tốt nhất Tề tổng nên suy nghĩ nghiêm túc một lát.” Trương Khác nghiêm túc nói, ông ta bày ra dáng vẻ đang giải quyết việc công.
Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn lấy giấy chứng nhận từ trong túi áo ở ngực ra rồi nói: “Cục trưởng Trương muốn dẫn người đi cũng không phải là không thể, chẳng qua tôi hy vọng lúc cục trưởng Trương giải quyết chuyện này tốt nhất là công bằng một chút.”
Trương Khác xem giấy của Tề Đẳng Nhàn là đúng, mặt ông ta không khỏi nặng nề, ông ta nói: “Chuẩn tướng của bộ Chính trị… Tôi biết thân phận này của Tề tổng, tôi sẽ nghiêm túc xử lý việc này.”
Tề Đẳng Nhàn dùng thân phận chuẩn tướng để đè ép Triệu Chính Hoa, chuyện này Trương Khác đã biết từ lâu.
Hiện tại Tề Đẳng Nhàn đem giấy chứng nhận ra cũng không nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Đừng nói là chuẩn tướng, cho dù là trung tướng hay thậm chí là Ngọc Tiểu Long tự mình đến đây, Irena Jinva chắc chắn vẫn bị cục an ninh quốc gia đưa đi.
Dù sao một khi chuyện này bị vỡ lở ra sẽ liên quan đến chuyện ngoài giao của quốc gia.
“Tề tiên sinh, đừng đừng đừng… Đừng để bọn họ đưa tôi đi.” Irena Jinva hoảng sợ nhìn Tề Đẳng Nhàn, hy vọng hắn có thể giữ cô lại.
“Jinva, cô đừng sợ, tôi thề với thượng đế, cô sẽ không gặp chuyện gì.”
“Cô đi trước với Cục trưởng Trương đi, cô phối hợp điều tra với bọn họ, không bao lâu nữa cô sẽ gặp lại tôi.”
Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ đầu an ủi Irena Jinva.
Sau đó, hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Cô lại quên kế hoạch của tôi nói rồi à? Chuyện này cần tốn chút thời gian, cô cứ yên tâm chờ.”
Lúc này Irena Jinva mới nhớ tới, hơn nữa Tề Đẳng Nhàn còn có hai người bạn àm trùm, nếu hắn thật lòng muốn cô không xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, đàn ông ấy, thật sự đáng để tin tưởng sao?
Trong lòng cô có chút chần chờ, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể lại một lần nữa để vận mệnh tương lai của mình rơi vào tay người khác, để họ tùy ý quyết định.
Chekhov đứng ở một bên cười ha ha nói: “Vậy sao? Mày nghĩ cô ta sẽ bình an không xảy ra chuyện gì?”
“Rất tốt, chờ mấy ngày nữa để tao nói cho mày biết suy nghĩ của mày có bao nhiêu ngu ngốc.”
“Đến lúc đó, tao cũng sẽ chặt ngón tay của cô ta giống như tao đã làm với Duy Kim An rồi đóng gói nó lại gửi đến tận tay mày.”
Trương Khác ho khan một tiếng rồi nói: “Chekhov tiên sinh, trước hết ngài bớt nói tranh cãi, hiện tại vẫn chưa thể kết luận điều gì.”
Chekhov chỉ cười khinh một tiếng rồi không nói gì thêm.
“Chekhov, mày cũng không đắc ý được mấy ngày đâu.” Tề Đẳng Nhàn không chút biểu cảm nhìn Chekhov rồi lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn quay đầu nói với Trương Khác: “Cục trưởng Trương, tôi hy vọng ông có thể xử lý chuyện này một cách công bằng.”
“Trước khi sự việc kết thúc Irena Jinva chịu bất kỳ tổn thương nào, vậy thì, tôi - Tề Đẳng Nhàn, tuyệt đối không bỏ qua.”
“Cho dù là để cô ấy chịu tra tấn về tinh thần hay thể xác, tôi nghĩ, xe tăng của sư đoàn 81 nhất định sẽ tiến vào đại viện của mấy người!”
Tề Đẳng Nhàn nói xong khiến những người có mặt đều ngạc nhiên.
Chương 534 Giáo đầu
Chương 534 Giáo đầu
Có dọa người như vậy sao?
Xe tăng của sư đoàn 81 sẽ tiến vào đại viện của bọn họ bất cứ lúc nào?
Những người ở Cục An ninh quốc gia nhất thời nổi trận lôi đình, bọn họ muốn trực tiếp đánh chết Tề Đẳng Nhàn.
Lần trước đúng là bọn họ đã có mâu thuẫn với bộ đội địa phương, kết quả bị đối phương lái xe bọc thép tiến vào, yêu cầu bọn họ thả người, khiến cho cả đám lão đại đều mặt mày xám như tro.
Vụ việc lần này thậm chí còn được truyền tin đến tận thủ đô, làm cho Cục An ninh quốc gia bị mất mặt.
Trương Khác cũng bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm cho khó chịu, nhưng ông ta biết đối phương là chuẩn tướng của Bộ Chính Trị, hắn được đặc cách tuyển dụng vào bộ chính trị, nên chỉ có thể đen mặt gật đầu.
Ông ta có thể nghe, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể nghe.
Ở trong đám người, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đi ra, lạnh lùng nói: “Anh chỉ là một phế vật dựa vào quan hệ để tiến thân, anh có tư cách gì mà nói những lời như vậy?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi khẽ quay đầu, nhìn về phía người này, nói: “Anh là ai?”
“Thủ lĩnh của Hắc Long quân tại chiến khu Bạch Hổ, Diệp Phi Lưu." Người đàn ông này trực tiếp tự báo gia môn, thanh âm nói chuyện tựa như Hồng Chung Đại Lữ, trung khí mười phần!
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, thật sự không ngờ đội hình bảo vệ Chekhov lại mạnh như vậy, thậm chí ngay cả thủ lĩnh của chiến khu Bạch Hổ cũng ra trận.
Những người có thể làm thủ lĩnh trong Khu vực chiến tranh thế giới thứ nhất thường là những cao thủ rất mạnh với kỹ năng xuất sắc, nếu không, họ sẽ không thể trấn áp được những võ sĩ át chủ bài kiêu ngạo đó.
Tề Đẳng Nhàn nhìn lướt qua, liền thấy rõ ràng Diệp Phi Lưu này quả nhiên là cao thủ, trên lòng bàn tay có vết chai dày, đốt ngón tay dày đặc, vân tay trên ngón tay đã mòn đến mức không thể nhìn thấy.
Đối phương là một người chơi súng lớn!
Diệp Phi Lưu trực tiếp nói: “Anh hiện tại đã là Thượng tướng Bộ Chính Trị, tôi không tiện chạm vào anh. Có điều, sau khi kì khảo hạch năm nay bắt đầu, hi vọng anh vẫn có tự tin như này khi đứng trước mặt tôi!”
“Bởi vì, tôi là một trong những giám khảo trong đó.”
“Những vị giám khảo khác cũng không nhìn quen loại phế vật dựa vào quan hệ để tiến thân như anh.”
“Cuộc sống của anh, sẽ rất không quá dễ dàng đâu.”
“Đến lúc đó, anh không thể tiếp tục dựa vào cấp bậc chuẩn tướng của mình để cưỡng ép khắp nơi nữa đâu.”
Khi Diệc Phi Lưu nói những lời này, rất tự tin, bởi vì hắn thực sự có thực lực này, sau hơn mười năm rèn luyện, hắn đã đạt đến trình độ thông thạo thiện xạ và quyền anh, hắn sẽ không lo lắng về việc giáo huấn một chàng trai trẻ tuổi.
Lần khảo hạch này được đặt ở Ma đô, đó là ý của Phó Phong Vân.
Bởi vì, nếu Tề Đẳng Nhàn trở về thủ đô, chắc chắn sẽ gây ra một trận mưa to gió lớn, đến lúc đó cục diện sẽ rối loạn, ông ấy có thể sẽ không khống chế được cục diện.
Mà mục đích của lần khảo hạch này, chính là các đối thủ chính trị của Phó Phong Vân, vì đánh khuôn mặt già nua của ông ấy, cũng nhân tiện đá Tề Đẳng Nhàn - kẻ gây rối ra khỏi Bộ Chính Trị.
Một Ngọc Tiểu Long đã đủ để cho người ta đau đầu rồi, giờ lại nhiều thêm một cây gậy thọc phân, chắc chắn sẽ khiến người ta cả đêm ngủ không yên.
Người của Cục An ninh quốc gia đều rất vui khi xem náo nhiệt, thậm chí còn cảm ơn Diệp Phi Lưu vì đã đứng ra và khiến cho Tề Đẳng Nhàn phải xấu hổ.
Khi đó, Tề Đẳng Nhàn không qua khảo hạch sẽ bị tước quân hàm chuẩn tướng, bọn họ sẽ có muôn vàn cách gây khó dễ cho hắn.
“Anh rất có tự tin, tôi sẽ nhớ kỹ anh, hy vọng đến lúc đó anh có thể làm cho tôi bất ngờ.” Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu tình nói.
Hắn lại lần nữa nhìn về phía Irena Jinva, nói: “Hãy tin tưởng tôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bỏ rơi cô một mình.”
Irena Jinva cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu. Giờ cô đã không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ tin tưởng hắn.
“Có chuyện gì hay không, không phải do mày quyết định.” Chekhov cười lạnh nói.
“Tiểu tử, mày nhảy nhót không được mấy ngày, đừng tưởng rằng có một lão tử lợi hại, mày liền có thể hung hăng càn quấy.” Tề Đẳng Nhàn trả lời lại một cách đầy mỉa mai.
“Được, vậy tao chống mắt lên xem mày có thể làm gì tao!” Chekhov cười to.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thật đáng tiếc, những người bên Cục An ninh quốc gia tới quá nhanh, nếu không, Chekhov sẽ không thể kiêu ngạo trước mặt hắn, hắn ta sẽ biến thành một con chó chết ngay tại chỗ.
Hắn hoàn toàn có thể tiền trảm hậu tấu, sau khi đánh chết Chekhov, đem sự tình đè xuống, đợi đến khi hai kẻ Gusinski và Vinogradov tấn công Soskov, sau đó lôi sự việc ra nói sẽ không có vấn đề gì.
“Tiểu thư Jinva, chúng ta đi thôi!” Trương Khác nói với Irena Jinva.
Irena Jinva lưu luyến nhìn Tề Đẳng Nhàn, vẫn đi theo Trương Khác lên xe của Cục An ninh quốc gia.
Chekhov cười giễu cợt với Tề Đẳng Nhàn hai tiếng, cũng rời đi theo.
Tề Đẳng Nhàn cũng không lo lắng Cục An ninh quốc gia sẽ làm gì với Irena Jinva, dù sao, thân phận chuẩn tướng Bộ Chính Trị của hắn vẫn còn đặt ở đây.
Tuy rằng không cách nào để cho bọn họ trực tiếp thả người ra, nhưng có thể cam đoan, người ở trong tay bọn họ, tạm thời sẽ không có chuyện gì.
Trước khi trình tự kết thúc, Cục An ninh quốc gia không dám tự ý giao Irena Jinva vào tay Chekhov khi chưa được phép.
“Tên này phải chết.” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh như băng, thầm nghĩ trong lòng.
“Còn có Từ An, cảm thấy tìm tới Chekhov, liền có thể vả vào mặt mình?”
“Nếu ông đã không biết điều như vậy, vậy cũng tốt, trực tiếp để Mã Hồng Tuấn thay thế vị trí của ông đi.”
Mã Hồng Tuấn đã sớm có ý nghĩ muốn thay thế Từ An, chỉ có điều, Tề Đẳng Nhàn lười phản ứng với ông ta, cũng không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu này.
Đến hiện tại, tình huống không giống như vậy nữa, Từ An muốn tự tìm đường chết cho chính mình, anh không có lý do gì lại buông tha.
“Không nghĩ tới, người lần này cứu Irena Jinva người là Triệu Hồng Tụ, Thiên Phạt của Triệu gia này đến thành phố Trung Hải từ khi nào vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, trong lòng lại có chút lo sợ bất an.
Người phụ nữ này, ngoại hình giống y đúc Triệu Hồng Nê, khí chất cũng có chỗ tương tự, nhưng nhìn kĩ lại , tựa hồ lại có thể cảm nhận được sự khác biệt.
Hơn nữa, cô ta mang lại cảm giác áp bức rất mãnh liệt!
Thời gian sắp tới là chờ cách bố trí của Gusinski và Vinogradov.
Với thế lực khủng của bọn họ, bố trí một đại cục như vậy, không tốn bao nhiêu thời gian.
Thậm chí, bọn họ không mấy quan tâm đến việc đối phó với Soskov và phe đối lập, mà chuyển hướng quan tâm đến cách lừa gạt một tay đầu sỏ khác.
Tề Đẳng Nhàn an tĩnh chờ đợi, mỗi ngày đều trò chuyện với Irena Jinva một lần, đảm bảo cô bình an không có việc gì.
Hiệu suất làm việc của Cục An ninh quốc gia rất nhanh, đã điều tra rõ thân phận của Irena Jinva, đích thật là đặc công của Trại Nhạn, kế tiếp, liền theo trình tự giao vào tay Chekhov.
Trình tự này, đại khái cũng chỉ tốn hai ba ngày mà thôi.
Vào khoảng thời gian này, một cuộc đổ máu lớn đã nổ ra ở Tuyết Quốc, Soskov cấp cao của KGB đã tham gia, và người ủng hộ ông ta - Dokoski, cũng bị ảnh hưởng.
Gusinski và Vinogradov cuối cùng cũng hành động.
Đồng thời, ba loại thuốc đặc hiệu lớn mà Dược phẩm Thiên Lai mua được đều bắt đầu phân phối khắp nơi, hơn nữa, thuốc tiêm thần kinh não kiểu mới cũng đã thực hiện sản xuất lượng lớn trong Dược phẩm Lý thị.
Tề Đẳng Nhàn lấy điện thoại di động ra, dặn dò nhị đại đội trưởng đại đội của sư đoàn 81: “Hôm nay triệu tập người lại cho tôi, theo tôi xuống An Thiên Hạ đập phá!”
Chương 535 Kinh doanh
Chương 535: Kinh doanh
Từ An vì khách sạn tránh cho nguy hiểm lại bị đập một lần nữa, hoặc nói là vì báo thù một mũi tên, cố ý kéo Chekhov nhập bọn.
Cứ như vậy, khách sạn cũng liền có vốn đầu tư nước ngoài, Tề Đẳng Nhàn lại dẫn người đi đập, vấn đề kia cũng đã không nhỏ.
Tề Đẳng Nhàn đối với việc này phi thường khinh thường, chính là cái này, cũng muốn cùng hắn ngấm ngầm giở trò? Hay là không biết, hắn mới là chân chính lão già độc ác?
“Tề tổng, Tôn Liên Thành của Dược phẩm Tôn thị tới rồi, muốn hay không gặp một lần?” Dương Quan Quan gõ cửa tiến vào, đối với Tề Đẳng Nhàn nói.
“Tôn Liên Thành? Tôi không có hứng thú gặp tên ngốc đó.” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lắc đầu phủ quyết.
Lần trước hắn làm Lý Vân Uyển tự mình đến Dược phẩm Tôn thị tìm Tôn Liên Thành nói chuyện về sản xuất thuốc, kết quả, Tôn Liên Thành này cùng Mã cục trưởng mặc một cái quần, trực tiếp cự tuyệt, nói ra cuồng ngôn nhục nhã Lý Vân Uyển.
Hiện tại, Dược phẩm Thiên Lai đã đưa thuốc do Dược phẩm Lý thị sản xuất đưa lên mạng, lợi ích khổng lồ, một chút khiến cho Tôn Liên Thành đỏ mắt.
Càng làm cho anh ta nôn nóng khó yên chính là, Mã cục trưởng xuống đài, thuốc của Tề Đẳng Nhàn đã qua kiểm tra.
Dương Quan Quan gật gật đầu, đi ra ngoài, trả lời Tôn Liên Thành nói: “Tề tổng nói, không có hứng thú gặp anh cái tên ngốc này, Tôn tổng, chính mình trở về đi!”
Tôn Liên Thành sắc mặt thoáng chút nghẹn đến mức đỏ bừng, cười khổ nói: “Thư ký Dương, lại giúp hỗ trợ , nói hai câu lời hay…”
Khi nói chuyện, Tôn Liên Thành trực tiếp liền duỗi tay nhét thứ gì lại đây.
Dương Quan Quan cúi đầu vừa thấy, cư nhiên là một tấm chi phiếu viết mười mấy vạn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, Tôn Liên Thành này thật đúng là chịu hạ vốn gốc.
Bình thường, làm kinh doanh dược phẩm, ra tay đều là tương đối rộng rãi.
Rốt cuộc, làm kinh doanh loại này, phần lớn đều yêu cầu cùng phía người chính phủ giao tiếp, không biểu hiện đến hào phóng một chút, kinh doanh tự nhiên cũng liền khó có thể mở ra.
Dương Quan Quan cười nói: “Tôn tổng anh tống cổ ăn mày à? Tôi không thiếu số tiền này, trong thẻ ngân hàng của tôi bây giờ còn có hơn trăm vạn.”
Liền Tề Đẳng Nhàn cho cô ta tính những cái đó lễ vật, cô ta liền chia ra nhiều hơn 300 vạn, hơn nữa tiền lương cô ta cao, thật là một chút cũng không thiếu tiền.
Tôn Liên Thành nói: “Thư ký Dương, xin hãy lại chuyển lời Tề tổng, tôi biết tôi sai rồi, xin Tề tổng cho tôi một cơ hội!”
Dương Quan Quan nói: “Tề tổng nói không gặp anh, vậy thì khẳng định sẽ không gặp anh, anh ở chỗ này đem bầu trời nói trắng ra cũng chưa dùng, mời về!”
Tôn Liên Thành ủ rũ cụp đuôi mà đi rồi.
Nhưng không bao lâu, Tôn Hữu Vi liền cùng Tôn Thanh Huyền tới rồi Dược phẩm Thiên Lai tới.
Tôn Thanh Huyền trên danh nghĩa là nói thăm vị sư phụ Tề Đẳng Nhàn một chút này, nhưng trên thực tế, cũng là tới giúp Dược phẩm Tôn Thị làm thuyết khách.
Cái kia lợi nhuận dược phẩm quá khổng lồ, hơn nữa lấy Dược phẩm Lý Thị năng lực, năng lực sản xuất căn bản là theo không kịp…… Bọn họ, hoàn toàn có thể làm kẻ thứ ba hợp tác đối tác gia nhập tiến vào, phân một chén canh.
“Lão tôn a, Tôn Liên Thành cho ông bao nhiêu tiền a, làm ông đảm đương thuyết khách?” Tề Đẳng Nhàn tự nhiên là thấy Tôn Thanh Huyền, sau đó cười tủm tỉm mà mở miệng hỏi.
“Chưa cho tiền.” Tôn Thanh Huyền buông tay, “Là Hữu Vi cầu tôi, lúc này tôi mới nguyện ý lại đây gặp thầy.”
Tôn Thanh Huyền một bó tuổi, nhưng đối Tề Đẳng Nhàn lại là phi thường tôn kính, rốt cuộc, ông từ Tề Đẳng Nhàn nơi này học rất nhiều thủ pháp kỳ lạ, làm ông trình độ y học lại tiến thêm một bước.
Tôn Hữu Vi cũng vội vàng nói: “Sư gia, Tôn Liên Thành tên kia lúc trước là không hiểu chuyện, nghe Mã cục trưởng nói nhảm. Hắn đã biết sai rồi, sư gia cho một cơ hội, cho mặt mũi đi…Huống hồ, Dược phẩm Thiên Lai kia ba loại thuốc đặc hiệu kia, hiện tại năng lực sản xuất cũng theo không kịp.”
“Còn có dịch dinh dưỡng thần kinh não, quá trình chế tác càng là tương đối phiền toái, nếu có thể cho chúng tôi tham dự tiến vào, lợi nhuận có thể đề cao rất nhiều…”
“Chuyện này cũng trách tôi, lúc trước không cẩn thận nhìn chằm chằm, nếu không, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn đối với đồ tôn tiện nghi Tôn Hữu Vi này thật không có ác cảm gì, hơn nữa, thuốc đặc hiệu của Dược phẩm Thiên Lai cùng với năng lực sản xuất dịch tiêm dinh dưỡng vào thần kinh não thật là có chút theo không kịp.
Doanh số bán bốn loại thuốc này, thật sự là quá bán chạy, cơ hồ vừa mới sản xuất ra tới, đã bị phòng khám Mai La cùng chiến khu Chu Tước các đại phân viện cho nhận thầu.
Tề Đẳng Nhàn cũng cố ý mở rộng quy mô sản xuất, nhưng chỉ bằng vào Dược phẩm Lý Thị, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
“Anh bảo hắn tự mình gọi điện thoại đi nói với Lý tổng của chúng tôi, nếu là Lý tổng gật đầu đáp ứng rồi, tôi liền cho Dược phẩm Tôn Thị một cái cơ hội tốt, đây cũng là cho Lão Tôn mặt mũi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Tôn Thanh Huyền chắp tay nói: “Cảm ơn thầy.”
“Cảm ơn sư gia!” Tôn Hữu Vi cũng vội vàng cảm tạ nói.
Không bao lâu, Lý Vân Uyển đi công tác ở đế đô liền nhận được điện thoại của Tôn Liên Thành.
Lý Vân Uyển không khỏi ha hả cười nói: “Tôi lúc trước tới nói cái gì, Tôn tổng còn nhớ rõ sao?”
Tôn Liên Thành chua xót nói: “Lý tổng lúc trước làm tôi nhớ kỹ lời nói của chính mình, tôi nhớ kỹ đâu…… Bây giờ tôi, thực hối hận, tôi là một tên ngốc, thuần ngốc, còn xin Lý tổng cho tôi một cơ hội nữa!”
Lý Vân Uyển lạnh nhạt nói: “Tôi dựa vào cái gì phải cho anh cơ hội nữa? Lúc trước cho anh cơ hội hợp tác, là chính anh không cần!”
Tôn Liên Thành ảo não nói: “Ta thật sự biết sai rồi, Lý tổng, cầu xin, cho một cơ hội!”
Lý Vân Uyển nghe thái độ của Tôn Liên Thành rất là thành khẩn, hơn nữa lại liên tục xin lỗi, đem lời nói được rất dễ nghe, nghĩ đến hiện tại Dược phẩm Lý Thị năng lực sản xuất có chút tách rời, liền nói: “Được, tôi sẽ nói lại cùng Tề tổng, bất quá, phân phối ích lợi …”
“Toàn bộ nghe Lý tổng cô an bài, chỉ cần cho chúng tôi một ngụm canh uống là được!” Tôn Liên Thành vội vàng nói.
Sau khi Lý Vân Uyển cúp điện thoại liền cùng Tề Đẳng Nhàn nói, sau đó đem lợi ích ép tới rất thấp, thật đúng là cho Dược phẩm Tôn Thị một ngụm canh uống.
“Em không mang thù a? Liền như vậy tha thứ hắn?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Làm ăn tương đối quan trọng, không đáng cùng loại tiểu nhân này so đo, không sao cả, trước đem công ty nên kiếm tiền kiếm được lại nói.” Lý Vân Uyển nói.
“Ở đế đô còn tốt đi? Có bận không?” Tề Đẳng Nhàn quan tâm hỏi.
Lý Vân Uyển liền nói: “Bận thì thật sự bận, nhưng vẫn còn ổn, chờ em bận xong rồi liền lập tức trở về, em nhớ anh.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nhớ là được rồi…… Ừ, mau chóng xong việc đi.”
Sau khi cúp điện thoại cùng Lý Vân Uyển, Tề Đẳng Nhàn liền làm Dương Quan Quan đi chuẩn bị hợp đồng, bất quá, chia cho Dược phẩm Tôn Thị làm, lại là thấp đến đáng thương.
Sau khi Tôn Hữu Vi trở về, tức giận đến trực tiếp đem hợp đồng hung hăng đánh vào mặt Tôn Liên Thành, nói: “Lúc trước em nói như thế nào với anh? Người ta khi đó cần chúng ta đưa than ngày tuyết, chúng ta cũng có thể bởi vậy kiếm được một số tiền lớn, kết quả đâu, anh cố tình muốn đi nịnh bợ cái kia cái gì Mã cục trưởng? Hiện tại vị Mã cục trưởng này thế nào? Trực tiếp bị người của sở kiểm sát mang đi, không chừng ngày nào đó liền phải ngồi tù đâu, đến lúc đó Dược phẩm Tôn Thị bị liên lụy vào, mọi người thế nào cũng phải bóp chết anh!”
Tôn Liên Thành uể oải trên mặt đất, một câu đều nói không nên lời, lúc trước anh ta có bao nhiêu kiêu ngạo, hiện tại nội tâm liền có bao nhiêu khổ sở.
Trên thực tế, khổ sở không chỉ là anh ta Tôn Liên Thành một người mà thôi, còn có viện trưởng Hồ Đức của bệnh viện tỉnh ……
Ba bệnh viện hàng đầu đều bắt đầu lục tục tiếp xúc Dược phẩm Thiên Lai, đồng thời nắm bắt kiểu mới các vị thuốc, cũng cho Dược phẩm Thiên Lai một ít lợi nhuận đơn đặt hàng thuốc khác.
Này ba bệnh viện đứng đầu cũng không đắc tội Dược phẩm Thiên Lai, Tề Đẳng Nhàn cũng liền vẫy vẫy tay cho qua, nhưng bệnh viện tỉnh nơi này, khoa y tế cùng khoa dược tới cửa tìm vài lần, ăn đều là không cho khách vào nhà.
Park Sung Sin vào lúc này, đồng dạng cũng thành kiến bò trên chảo nóng.
Ba bệnh viện đứng đầu bắt đầu dần dần giảm bớt đơn đặt hàng Dược phẩm Thượng Thiện, chuyển đầu Dược phẩm Thiên Lai, như vậy đi xuống, đến cuối tháng thời điểm tính sổ, anh ta khẳng định thua.
Bình luận facebook