-
Chương 579-581
Chương 579 Ngàn Cân Thôi Áp
Chương 579: Ngàn Cân Thôi Áp
“Đừng xem thêm nữa, trò chơi kết thúc rồi.”
Đồ Phu đứng ở phía sau hờ hững nói một câu.
Dạ Ma không tin vào câu nói ấy, Jeon Dong Uk người ta dù sao cũng là đồ đệ của cao thủ đệ nhất Triều Tiên Han Sung Joon, hơn nữa còn sớm được phong danh hiệu thiên tài, làm sao có thể bại trận nhanh như vậy được?
Sau đó anh ta tận mắt chứng kiến Tề Đẳng Nhàn tung ra một chưởng chỉ trong nháy mắt!
Đây là chiêu thức “Ngàn Cân Thôi Áp” trực thuộc Bát Quái Chưởng, một chưởng được tung ra hệt như miệng cống ngầm bật mở, giải phóng dòng nước lũ cuồn cuộn ngút trời!
Một chiêu “Thanh long giơ vuốt” của Jeon Dong Uk còn chưa chạm được vào mặt của Tề Đẳng Nhàn đã bị Tề Đẳng Nhàn dùng chưởng kia tiếp nhận, sau đó hắn bắt đầu tung ra toàn bộ lực đẩy.
“Răng rắc!”
Một tiếng gãy vụn vang lên, chỉ thấy bờ vai của Jeon Dong Uk bị lệch ra khỏi vị trí ban đầu, xương tỳ bà ở phía sau lưng anh ta nhô cao lên, dường như cả cánh tay bị rút ngắn đi một đoạn chỉ trong nháy mắt.
Ngay sau đó, hai chân của Jeon Dong Uk bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, cả người anh ta bay lên như một cánh diều, văng ra khỏi sảnh tiếp khách ở tầng một, ầm một tiếng, đập vào lan can trên tầng hai!
Lan can tầng hai trực tiếp gãy ra thành từng khúc vì cú va đập kia, cơ thể của Jeon Dong Uk cũng vì phản lực sinh ra mà ngã thẳng xuống đất, anh ta lập tức hôn mê, không rõ sống chết thế nào.
Biểu cảm trên mặt Dạ Ma đông cứng lại trong nháy mắt, anh ta lẩm bẩm: “Công phu thế này, có phải cậu ta tiến bộ nhanh quá rồi hay không…”
Đồ Phu đứng ở một bên lạnh lùng nói: “Với công phu của Nhị đương gia ngày hôm nay, dù có là tôi thì cũng khó mà chống đỡ được, cũng chỉ là một thiên tài của Triều Tiên mà thôi, sao có thể chịu nổi một hiệp cơ chứ?”
Dạ Ma không thể chối cãi được gì, đúng như lời mà Đồ Phu đã nói, xem Tề Đẳng Nhàn xử lý Jeon Dong Uk chán hơn nhiều so với ngắm cặp đùi gợi cảm của các mỹ nữ kia.
Jeon Dong Uk ngã xuống đất, đầu óc không còn ý thức được gì nữa, một lúc sau cơn đau đớn mới bắt đầu ập đến như thủy triều khiến anh ta không ngừng nôn mửa.
“Đây là thiên tài ư? Cuối cùng tôi cũng được rửa mắt rồi!” Tề Đẳng Nhàn thu tay lại, khẽ cười cười.
Một chưởng vừa rồi trông thì đơn giản nhưng thực ra lại ẩn chứa rất nhiều điều ảo diệu, nếu không phải người trong nghề thì căn bản không thể nhìn ra.
Dương Quan Quan cũng cẩn thận nghĩ ngợi, thì ra trung bình tấn không đơn thuần chỉ là để tăng cường sức lực và thể lực, nó cũng có thể được dùng để phối hợp với quyền pháp tấn công đối thủ!
Nụ cười của Han Mun Ho vẫn còn đọng lại ở trên mặt, cứng ngắc như gỗ đá, vừa rồi anh ta vẫn nghĩ để Jeon Dong Uk giết chết Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ là một chuyện rất dễ dàng, ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt anh ta đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bay bằng một chưởng giản đơn sao?!
“Ban nãy anh nói muốn giết chết tôi phải không?” Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới giơ tay bóp lấy cổ của Han Mun Ho, không còn ai cản trở được hắn nữa.
Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ đứng ở một bên run cầm cập, dường như cô ta đang sợ hãi lắm.
Han Mun Ho bị Tề Đẳng Nhàn bóp cổ, anh ta sợ đến nỗi cả người giật bắn, hốt hoảng hỏi: “Cậu có ý gì? Cậu muốn ra tay với tôi sap?”
“Cậu có biết cha của tôi là chủ tịch tập đoàn ô tô Dang Dae không, hãng ô tô Đích Lư đã tiến hành hợp tác với tập đoàn ô tô Dang Dae của chúng tôi rồi đấy?”
“Nếu cậu dám ra tay với tôi ở nơi này thì tức là cậu không nể mặt Đích Lư!”
“Không chỉ tập đoàn ô tô Dang Dae chúng tôi không bỏ qua cho cậu, mà ngay cả hãng ô tô Đích Lư cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
“Cậu…”
Anh ta còn chưa nói xong mà Tề Đẳng Nhàn đã thấy thật là ồn ào, hắn bèn giơ tay tát Han Mun Ho thật mạnh, bốp một tiếng, má trái của Han Mun Ho biến dạng, máu me tung tóe khắp nơi.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn tự tay cầm lấy chiếc chìa khóa Aston Martin trong tay Han Mun Ho, lạnh lùng nói: “Định dùng xe của tôi để tán người phụ nữ của tôi à? Anh cũng giỏi lắm đấy! Tôi thấy có khi thiên tài đệ nhất Triều Tiên không phải Jeon Dong Uk gì gì đó mà chính là anh phải không?”
Mọi người chứng kiến cảnh tượng Han Mun Ho bị Tề Đẳng Nhàn tát cho một cái đến nỗi máu me be bét, tất cả đều âm thầm sảng khoái trong lòng, nhưng đồng thời bọn họ cũng nghĩ nhất định kết cục của Tề Đẳng Nhàn sẽ không có gì là tốt đẹp.
Thế lực của hãng xe ô tô Đích Lư không phải dạng vừa, những người đứng đằng sau sáng lập ra nó chính là Nam Dương Trần thị!
Nam Dương Trần thị là sự tồn tại như thế nào? Đó là gia tộc tài phiệt xưng bá độc quyền ở nước Nam Dương, là một thế lực có tầm ảnh hưởng đủ lớn để tác động đến cả chính phủ nước Hoa!
Dám đánh đối tác hợp đồng của nhà họ Trần ngay trên địa bàn của bọn họ, đó chẳng phải là đang khiêu khích họ hay sao?
“A!!! Anh dám đánh oppa của tôi, nhất định anh sẽ chết không được toàn thây…” Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ lớn tiếng kêu lên.
Dương Quan Quan không chịu nổi nữa mà quăng cho cô ta một cái tát khiến người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ ngã ngồi xuống đất, sau đó lạnh giọng nói: “Đừng có hô to gọi nhỏ nữa, đúng là làm mất mặt đàn bà con gái bọn tôi!”
Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ bị tát mạnh tới nỗi cái mũi của cô ta lệch đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cô ta lập tức che mũi lại, khóc lóc nức nở: “Hu hu… Tôi vừa mới kiếm được tiền làm mũi mà…”
Tất cả mọi người đều thấy buồn nôn, có phải ở Triều Tiên có quá nhiều mỹ nữ nhân tạo rồi hay không?”
Tề Đẳng Nhàn buông Han Mun Ho ra, bình tĩnh nói: “Nước Hoa không phải là nơi mà lũ chim bé các anh có thể kiêu căng phách lối, muốn kiêu căng phách lối thì hãy cút về quốc gia của các anh mà kiêu căng phách lối ấy.”
Han Mun Ho ôm lấy hai bên má, nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt tàn độc, lạnh giọng nói: “Tôi thừa nhận cậu cũng có chút thực lực, cũng biết đánh đấm đấy! Nhưng cậu giỏi đánh đấm thì liệu sẽ chống trả được bao nhiêu người đây?”
“Lảm nhảm dài dòng cái con mẹ anh à?”
Tề Đẳng Nhàn cau mày, lại lần nữa giơ tay tát cho anh ta một cái.
Lần này thì hay rồi, hai bên mặt của Han Mun Ho đều sưng vù lên, trông rất cân đối, cảnh tượng này cũng thỏa mãn cả chứng OCD của Tề Đẳng Nhàn, khiến hắn thoải mái vô cùng.
Dạ Ma đứng ở một bên nhìn cảnh tượng ấy mà nhe răng trợn mắt, không khỏi nhớ lại ký ức về cái hồi mình bị Tề Đẳng Nhàn tát sưng mặt trên quảng trường, cả đời này anh ta cũng không muốn trải qua ký ức ấy thêm một lần nữa.
Ngày trước khi Đại đương gia còn quản lý nhà ngục thì mọi người được sống tương đối tự do, thi thoảng còn được phép đánh nhau mấy lần.
Nhưng từ khi giá trị vũ lực của cái tên Nhị đương gia này tăng vọt lên một cách đột ngột, hắn bắt đầu nắm quyền quản lý nhà ngục U Đô, cuộc sống của tất cả mọi người đều không được dễ chịu cho lắm, cứ mỗi lần đánh nhau là bọn họ sẽ bị treo ngược lên đập cho một trận.
Với bọn họ thì Tề Bất Ngữ chính là Triệu Khuông Dận am hiểu dùng thủ đoạn dụ dỗ từng chút một.
Vậy còn Tề Đẳng Nhàn thì sao? Chậc… Chắc là Chu Nguyên Chương.
Cuối cùng động tĩnh ở nơi này cũng làm kinh động đến người phụ trách triển lãm xe ô tô, người phụ trách lần này là tổng giám đốc của công ty ô tô Đích Lư, tên là Trần Quang Diệu!
Trần Quang Diệu tìm đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hay rồi, công tử của tập đoàn Dang Dae bị đánh thê thảm tới cỡ nào, vấn đề đúng là to lớn quá mức!
Da đầu của anh ta tê dại.
“Trần tổng, tôi đang muốn hỏi anh đâu, quý công ty làm ăn thế nào vậy? Sao các anh có thể để một tên điên khùng như thế này tham dự vào buổi triển lãm ô tô, giở trò côn đồ để cướp chìa khóa xe của tôi, thậm chí còn tát vào mặt tôi?!”
“Tôi có ý tốt nên mới tới đây khích lệ các anh, thậm chí đến cả chiếc xe Aston Martin này mà tôi cũng mang đến cho các anh lái đi quanh khu triển lãm, vậy mà các anh đối xử với tôi như thế này đấy à?”
“Rốt cuộc các anh có còn muốn hợp tác với tập đoàn Dang Dae của chúng tôi hay không đây!”
Han Mun Ho không đánh lại Tề Đẳng Nhàn, đương nhiên anh ta cũng chỉ có thể chất vấn hỏi tội Trần Quang Diệu, nét mặt anh ta đầy vẻ giận dữ.
Sắc mặt của Trần Quang Diệu cũng xấu xí vô cùng, công ty ô tô Đích Lư vừa mới bước một bước đầu tiên trong sự nghiệp mà đã có người đến gây sự ở buổi triển lãm xe ô tô ư? Có phải đây nghĩa là hắn ta không thèm để nhà họ Trần vào trong mắt?
“Anh vẫn còn nói đây là xe của anh à?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Xem ra đám chim bé Triều Tiên đều thích phùng má giả làm người mập!
Bây giờ nghĩ lại, ngày trước Tôn phu nhân có thể nhanh chóng chuyển 100 triệu cho hắn, đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì…
Trần Quang Diệu đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng cất tiếng: “Hoặc là cậu nói xin lỗi và bồi thường tổn thất cho công tử Han ngay bây giờ, hoặc là đợi bị bảo vệ của nhà họ Trần chúng tôi chặt đứt hai chân, ném ra khỏi buổi triển lãm rồi sẽ truy cứu trách nhiệm của cậu sau.”
“Hai con đường đang nằm ngay trước mặt cậu đây, cậu hãy tự mà chọn lấy!”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì sửng sốt ngạc nhiên, hắn đáp: “Tốt nhất là anh nên tìm hiểu tình huống cho kỹ càng rồi hẵng quyết định nên nói chuyện với tôi ra sao!”
Chương 580 Hung thần ác sát
Chương 580: Hung thần ác sát
“Tìm hiểu tình huống?”
“Tôi không cần thiết phải tìm hiểu tình huống thế nào!”
“Dù công tử Han đã làm cái gì thì cậu cũng không được phép ra tay với cậu ấy.”
“Một khi đã ra tay thì lỗi sai nằm ở phía cậu!”
“Làm sai thì phải chịu đòn, phải nhận phạt!”
Trần Quang Diệu nói với gương mặt hết sức lạnh lùng, anh ta căn bản không muốn tìm hiểu kỹ càng xem rốt cuộc tình huống sự việc này có đầu đuôi ra sao, việc mà anh ta phải làm cũng chỉ là trừng phạt cái tên điên Tề Đẳng Nhàn dám ra tay với Han Mun Ho ở ngay giữa buổi triển lãm xe ô tô mà thôi.
Dương Quan Quan lạnh lùng hỏi: “Nhà họ Trần đối xử với bạn bè như thế đấy à? Đến những gì đã xảy ra trước đó mà các anh cũng không muốn tìm hiểu?”
Nghe được những lời ấy, Trần Quang Diệu lập tức nở nụ cười đầy khinh miệt: “Bạn bè ư? Sao các người không tự đái một vũng rồi soi lại mặt mũi mình trong đó xem, soi xem các người có xứng đáng tự xưng là bạn bè của nhà họ Trần chúng tôi dù chỉ là một chút hay không!”
Dương Quan Quan có hơi bực mình, nhưng vì nể mặt Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang đứng ở ngay đây nên cô ta vẫn không ra tay.
Cô ta hiểu rất rõ một điều, mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và nhà họ Trần là không tệ.
“Anh hãy gọi Trần Ngư ra xử lý chuyện này đi, tôi chỉ sợ anh không thể đảm đương nổi trách nhiệm của sự việc lần này đâu.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
“Hửm? Tôi không biết cậu nghe được tên của đại tiểu thư nhà chúng tôi từ nơi nào, có điều chỉ bằng một kẻ như cậu thì không xứng được gặp mặt cô ấy!” Trần Quang Diệu lắc đầu đáp.
Cùng lúc đó, anh ta vung tay lên, những nhân viên an ninh mà nhà họ Trần đã dốc lòng bồi dưỡng lập tức bao vây hai người Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan ở chính giữa chỉ trong nháy mắt.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Dạ Ma không nhịn được mà thấp giọng hỏi Đồ Phu: “Mày có muốn ra đó giúp bọn họ một chút không?”
Đồ Phu hỏi lại: “Giúp cái gì mà giúp? Nhị đương gia người ta còn chưa mở miệng thì thôi mày đừng có mà nhanh nhảu xen vào, đỡ cho sau này tự mày phải rước khổ vào thân!”
Dạ Ma ngẫm lại cũng thấy những lời này rất có lý, thỉnh thoảng tâm trạng của Tề Đẳng Nhàn lại trở nên vui giận thất thường, anh ta bèn rụt cổ lại.
Lời nói của Trần Quang Diệu lại tiếp tục khiến cơn giận của Han Mun Ho bốc lên.
“Không sai, ai bảo thân phận của tôi cao quý chứ, rõ ràng cậu không thể so sánh được với tôi mà? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với tôi đi!” Han Mun Ho gào lên.
Tề Đẳng Nhàn lại không nhịn được mà tát cho anh ta một cái ngã nhào xuống đất.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng trước cái tát lần này, Han Mun Ho ngã xuống…
Trần Quang Diệu ngẩn ra một chốc lát, sau đó anh ta tức giận tới nỗi cả người run lên bần bật, hắn ta thực sự không để nhà họ Trần vào trong mắt hay sao? Anh ta đang ở đây mà hắn ta cũng dám động thủ đánh người?!
“Bắt đầu đi, đánh cho cậu ta phải cút ra khỏi cửa!” Trần Quang Diệu vung tay lên rồi lùi về sau một bước.
Những nhân viên an ninh đã được nhà họ Trần bồi dưỡng tỉ mỉ lập tức đồng loạt tiến lên!
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Nếu còn dám đứng xem kịch vui nữa thì tôi sẽ chặt chân hai anh đấy!”
Hai người được nhắc tới là Dạ Ma và Đồ Phu đều giật nảy cả mình, vội vàng nhảy vào trong chiến trường giúp sức.
Những nhân viên an ninh này đều đã đạt tới tiêu chuẩn cao thủ, có điều khi gặp phải những người như Dạ Ma và Đồ Phu thì số lượng có bao nhiêu cũng trở thành không đáng kể mà thôi.
Hai người này cũng biết mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và nhà họ Trần không phải dạng bình thường, vì thế họ không xuống tay giết người mà chỉ đánh hơi nặng tay một chút để đập cho đối phương ngất xỉu, không còn sức lực chiến đấu.
“Đệch con mẹ nhà nó, hai thằng một béo một gầy này mạnh quá, không biết lai lịch của chúng ra sao?”
Có người không nhịn được mà mở miệng hỏi, bọn họ chỉ cảm thấy hai người Dạ Ma và Đồ Phu cứ như hai con hổ được thả vào giữa bầy dê béo, hai người liên tục quật ngã đám nhân viên an ninh của nhà họ Trần đơn giản như thái rau dưa.
Trần Quang Diệu đứng ở một bên chứng kiến cảnh tượng ấy mà da mặt không ngừng co giật, cao thủ ở bậc ấy thực sự không có nhiều!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn chỉ cần gọi một tiếng là đã có hai người xuất hiện!
Bản thân Tề Đẳng Nhàn căn bản không cần ra tay, có hai người này phòng thủ ở phía trước thì có nhiều người hơn nữa cũng không thể chạm được vào hắn.
Chưa đến một phút trôi qua, hơn mười nhân viên an ninh đều lần lượt ngã xuống đất, người thì bất tỉnh nhân sự, người thì liên tục rên hừ hừ, dù sao cũng chẳng có ai có thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
“Cậu… Các người… Các người dám đánh người của nhà họ Trần chúng tôi, khắp cả nước Hoa này không còn một ai có thể bảo vệ được cho các người nữa rồi!” Trần Quang Diệu vừa hoảng hốt vừa sợ hãi mà kêu lên thật to.
Đồ Phu bước tới túm lấy tóc Trần Quang Diệu, thô bạo quật ngã anh ta xuống đất, sau đó kéo anh ta tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
“Này Nhị đương gia, phải xử lý thằng này thế nào đây?” Đồ Phu hỏi.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh, con mẹ nó những người này cũng ngông cuồng quá rồi!
Tốt xấu gì thì Trần Quang Diệu cũng là người phụ trách trực thuộc công ty Đích Lư, cũng là người đại diện cho nhà họ Trần, vậy mà lại bị đối xử thô bạo như vậy hay sao?!
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Quang Diệu rồi lạnh nhạt nói: “Sao Trần Ngư lại chọn một tên ngu ngốc như anh làm người phụ trách buổi triển lãm của Đích Lư nhỉ, đúng là cô ấy bị váng đầu rồi!”
Trần Quang Diệu nghe được câu nói kia mà tức giận tới nỗi đỏ bừng cả mặt, anh ta phẫn nộ nói: “Khiêu khích nhà họ Trần, ra tay đánh đối tác hợp đồng của chúng tôi, lại còn dám mỉa mai tiểu thư, có chín cái mạng cũng không đủ cho cậu dùng đâu!”
Mọi người cũng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ hết sức đáng thương.
Đúng như lời Trần Quang Diệu vừa nói, dù Tề Đẳng Nhàn có chín cái mạng thì cũng không đủ dùng.
Sức ảnh hưởng của nhà họ Trần không chỉ bị giới hạn ở Nam Dương mà vị trí của họ ở nước Hoa cũng vô cùng quan trọng, dù sao nước Hoa bây giờ cũng phải dựa vào nhà họ Trần để thu mua nguyên vật liệu của Nam Dương cơ mà!
“Không bằng cứ cắt lưỡi bọn nó đi, tôi thấy đám vô dụng này ồn ào quá.” Đồ Phu ngáp một cái, có vẻ nhàm chán.
“Có phải tàn nhẫn quá hay không? Tôi thấy giết hết tất cả trong một lượt thì hơn đấy!” Dạ Ma liếm môi, trong mắt tràn đầy ánh sáng tàn nhẫn.
Lời nói của hai người khiến đám người xung quanh đều phải giật mình, da đầu ai nấy cũng tê dại.
Những lời ấy chắc chắn không phải nói đùa, từng người trong số họ đều nghe rất rõ…
Hai người kia thực sự không coi trọng sinh mạng của kẻ khác một chút nào cả!
Đồ Phu nói: “Thằng chim bé này thì giữ lại cũng được đấy, dùng mạng của nó để đổi chút tiền tiêu vặt đi, chẳng phải ban nãy nó huênh hoang khoác lác rằng bố nó rất giàu hay sao?”
Dạ Ma nói: “Tiền thì có gì mà hay ho cơ chứ… Giết luôn đi vui hơn nhiều!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy không còn lời gì để nói, hắn lạnh lùng xen vào: “Cả hai người các anh câm miệng hết đi, còn dài dòng nhảm nhí nữa là tôi sẽ cắt lưỡi hai anh trước đấy!”
Hai vị hung thần ác sát lập tức biến thành bé ngoan mà rụt cổ lại rồi ngậm miệng.
Trong mắt Dạ Ma thoáng qua một chút tiếc nuối, anh ta còn tưởng hôm nay mình có thể khởi động tay chân mà nếm chút máu người… Lâu lắm rồi anh ta chưa được giết một người nào đâu đấy!
“Trần Quang Diệu, anh làm ăn kiểu gì thế? Có mỗi một buổi triển lãm xe ô tô bé tí mà anh cũng không xử lý được, lại còn để người ta tới đây làm ầm ĩ lên à?!”
Ngay đúng lúc này, giọng nói của Trần Ngư truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Ngư xuất hiện trong tầm mắt, cô ta mặc quần tây dài màu đen, thân trên là một chiếc áo sơ mi lụa trắng với kiểu dáng rất đơn giản.
Cô ta chỉ cần mặc kiểu phối đồ trắng đen theo trường phái tối giản này mà đã lấn át hết toàn bộ những người mẫu quảng cáo ô tô được tô son điểm phấn lộng lẫy, dường như sự xuất hiện của cô ta đã khiến tất cả những người mẫu có mặt tại hiện trường ảm đạm và mờ nhạt hẳn đi trong nháy mắt.
“Con mẹ nó, con mẹ nó… Chân đẹp, mặt đẹp, rất có khí chất!” Đồ Phu không nhịn được mà âm thầm kêu lên trong lòng, anh ta điên cuồng nuốt xuống vài ngụm nước bọt lớn. “Con mẹ nó, ông đây không biết chữ nghĩa học thức là gì, nhìn thấy mỹ nữ cũng chỉ biết cảm thán con mẹ nó mà thôi, nếu là Nhị đương gia thì chắc chắn cậu ấy có thể ngâm một bài “Lạc thần phú” gì gì đó để ca ngợi nhan sắc của người đẹp!”
Ngay cả cái tên Dạ Ma không có hứng thú gì với đàn bà con gái cũng không nhịn được mà nhìn Trần Ngư thêm vài lần, trong lòng thầm kinh ngạc, dung mạo và khí chất của người phụ nữ kia quả là xuất chúng.
Trần Quang Diệu thừa dịp tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng thì lập tức bò dậy, chạy tới bên chân Trần Ngư, tố khổ: “Tiểu thư ơi, không phải tại tôi vô dụng đâu mà là do những người kia quá mức kiêu ngạo…”
“Bọn họ không chỉ đánh công tử Han của tập đoàn Dang Dae mà còn đánh cả tôi nữa đây này!”
“Tiểu thư, đám người kia không hề để nhà họ Trần của chúng ta vào trong mắt, thậm chí còn ác ý thêu dệt rất nhiều chuyện, cô nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng được!”
Chương 581 Trực tiếp
Chương 581: Trực tiếp
Những lời mà Trần Quang Diệu nói ra khiến Trần Ngư khẽ khàng nhướng đôi lông mày lá liễu.
Sau đó cô ta dời ánh nhìn sang phía khác, trông thấy Tề Đẳng Nhàn thì trợn mắt lên!
Tề Đẳng Nhàn cười cười bước tới, nói với cô ta: “Cô không giữ chữ tín gì hết, không mặc giống như những gì mà cô đã đồng ý với tôi.”
Trần Ngư liền thản nhiên đáp lại: “Nếu tôi mặc như vậy thì hôm nay làm gì còn ai làm người mẫu quảng cáo ô tô được nữa?”
Cuộc đối thoại của hai người khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều lấy làm kinh hãi, cả đám trợn mắt há mồm.
Trần Quang Diệu ngẩn người ra ngay tại chỗ, một lúc sau anh ta mới ấp úng lên tiếng: “Tiểu thư ơi, cái người quát tháo rồi ra tay đánh đập người khác vừa nãy chính là cậu ta đấy…”
“Shut, up.” Trần Ngư quay đầu lại, lạnh lùng phun ra hai chữ đơn giản.
Trần Quang Diệu run lên, lập tức ngậm miệng lại thật chặt, không dám nhiều lời dù chỉ là một chữ.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ những gì Trần Ngư vừa mới nói là rất có đạo lý, bây giờ cô ta chỉ mới mặc một chiếc quần tây đơn giản phối cùng với áo sơ mi trắng thôi mà những người mẫu có mặt tại nơi này đã không thể sánh bằng rồi, nếu cô ta mà mặc tất da chân màu đen nữa thì liệu những người phụ nữ kia có còn đường sống hay không?
“Tôi có hơi giận đấy nhé!” Tề Đẳng Nhàn quay sang nói với Trần Ngư.
“???” Trần Ngư nhìn hắn bằng vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
“Tôi cho cô mượn chiếc xe Aston Martin đó để cô tự tiện đưa cho thằng chim bé này lấy xe tôi ra làm màu khoe mẽ trước mặt tôi à?!” Tề Đẳng Nhàn vứt chiếc chìa khóa trong tay xuống đất rồi sẵng giọng nói.
Nghe những lời này của hắn, Trần Ngư không nhịn được mà sầm mặt xuống rồi đáp: “Chỉ tại anh ta cứ nhõng nhẽo đòi hỏi nên tôi mới cho anh ta mượn chìa khóa xe một chút, hơn nữa anh ta cũng đã đồng ý với tôi là tuyệt đối không được phép tùy tiện lái ra ngoài…”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Quả thật là anh ta không lái ra ngoài, nhưng anh ta khoe khoang khoác lác với tôi. Thậm chí anh ta còn dám gọi tôi là thằng nghèo kiết xác!”
Trần Ngư hỏi lại: “Nghèo kiết xác à? Người có thể bỏ ra năm mươi tỷ đô la Mỹ để đầu tư cho tập đoàn Hướng thị tiến hành cuộc chiến thương nghiệp vừa qua mà cũng bị miệt thị là tên nghèo kiết xác sao? Thế giới quan của tôi thực sự đã được đổi mới rồi đấy!”
Tất cả mọi người cùng ồ lên, sau đó châu đầu ghé tai lại xôn xao bàn tán.
“Cậu ta… cậu ta nhất định là Tề tổng của thành phố Trung Hải rồi, chính là cái tên giàu nứt đố đổ vách đã bỏ ra năm mươi tỷ đô la Mỹ để đầu tư cho tập đoàn Hướng thị, thậm chí còn trợ giúp tập đoàn Hướng thị đánh bại thế lực đến từ đế đô đấy!”
“Trời đất ơi, đúng là có mắt như mù! Không ngờ chúng ta lại có thể nghe theo những lời bậy bạ của cái thằng chim bé này rồi gọi Tề tổng là tên nghèo kiết xác!”
“Tôi không còn mặt mũi nào mà đối diện với cậu ta nữa rồi, ai kiếm cho tôi một cái lỗ để chui vào đi… Nếu cậu ta là tên nghèo kiết xác thì tất cả chúng ta là cái gì mới được cơ chứ?”
Sau cuộc đối thoại vừa rồi, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ và không có mặt mũi nào để nhìn vào mắt Tề Đẳng Nhàn nữa.
Có điều cũng may là Tề Đẳng Nhàn không nhớ rõ những người ban nãy đã lên tiếng hùa theo Han Mun Ho để nói hắn là tên nghèo kiết xác.
“Thì ra cái thằng chim bé này đã lấy xe Tề tổng ra để khoe khoang làm màu mà lại còn muốn tán tỉnh người phụ nữ của Tề tổng sao? Thực sự là không biết xấu hổ mà!”
“Con mẹ nó, mức độ mặt dày không biết xấu hổ của thằng chim bé này quả thực đã thay đổi cả nhận thức của tôi rồi, sao mà buồn nôn vậy không biết nữa!”
“Mau mau cút về đất nước Triều Tiên của bọn mày đi, bọn mày còn có mặt mũi mà đến nước Hoa chúng tao làm màu khoe mẽ cơ à?”
Tất cả mọi người bên trong đám đông lại chĩa mũi dùi về phía Han Mun Ho mà tức giận mắng chửi, làm cho người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ đứng bên cạnh Han Mun Ho sợ tới mức không dám lên tiếng nói thêm một câu nào nữa, cả người cô ta run bần bật.
Han Mun Ho thì lại ưỡn ngực rồi nói: “Trần tiểu thư, bây giờ không phải là lúc để cô nói về vấn đề này, mà quan trọng hơn là tôi đã bị một người ngoài hành hung tại triển lãm xe ô tô do các cô tổ chức!”
“Nếu nhà họ Trần đã muốn hợp tác cùng với tập đoàn Dang Dae chúng tôi thì chẳng phải là các người nên có thành ý một chút hay sao?”
“Nếu như hôm nay cô không trừng phạt cái tên kia để xoa dịu cơn giận trong lòng tôi hiện tại thì tập đoàn Dang Dae của chúng tôi sẽ hủy bỏ phi vụ hợp tác với công ty ô tô Đích Lư ngay lập tức!”
Tất cả những động cơ xe ô tô của công ty ô tô Đích Lư đều là do tập đoàn Dang Dae phụ trách cung ứng, dĩ nhiên là Han Mun Ho phải bám víu vào điểm này để ưỡn thẳng lưng lên đòi lại công bằng cho bản thân.
Nếu tập đoàn Dang Dae hủy bỏ phi vụ hợp tác và ngừng cung ứng động cơ ngay bây giờ thì công ty ô tô Đích Lư sẽ rơi vào một tình huống rất khó xử.
Trần Ngư ngẩn người, sau đó cô ta bước tới trước mặt Han Mun Ho, hỏi lại: “Excuse me?”
Han Mun Ho lạnh lùng đáp lời cô ta: “Chẳng lẽ tôi còn cần phải lặp lại thêm một lần nữa hay sao?!”
Trần Ngư không nói thêm câu nào nữa, chỉ tiện tay cầm lấy một cuốn tạp chí ở bên cạnh rồi quay về phía Han Mun Ho, đập thẳng cuốn tạp chí đó vào mặt anh ta!
Hành động của Trần Ngư hiên ngang lẫm liệt đến mức vô số những người đàn ông ở xung quanh đó đều ngạc nhiên như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Thậm chí còn có vài tên háo sắc có máu M thầm nghĩ, mình có nên đứng ra chịu đòn thay cho tên Han Mun Ho kia để Trần Ngư cầm tạp chí đập vào mặt mình hay không nhỉ?
“Bốp!”
Một âm thanh vang dội vọng khắp căn phòng, gương mặt của Han Mun Ho lại một lần nữa phải chịu tác động lực vô cùng lớn, anh ta trực tiếp ngã xuống đất.
Trần Ngư lạnh lùng nói thêm: “Anh nghĩ là anh cao giá lắm à? Anh nghĩ bản thân anh có thể sánh được với bạn tốt của nhà họ Trần chúng tôi hay sao?”
Nghe được những lời này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Câu nói vừa rồi của Trần Ngư là xuất phát từ tận đáy lòng chứ cô ta không phải là hạng phụ nữ giả mù sa mưa như Tôn Dĩnh Thục.
“Tôi… Tôi sẽ gọi điện cho cha tôi để bảo ông ấy hủy bỏ phi vụ hợp tác với công ty ô tô Đích Lư của các cô ngay lập tức, cô đúng là đồ vô liêm sỉ!” Han Mun Ho bị một người phụ nữ đánh cho ngã sấp mặt xuống đất, anh ta tức giận đến nỗi suýt thì òa khóc ngay tại chỗ.
Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ mà anh ta dẫn tới đây cũng phải ngẩn cả người ra, cô ta đang chứng kiến cảnh tượng gì cơ chứ, oppa Han Mun Ho từ trước đến nay vẫn luôn ngang ngược hoành hành khắp nơi nhưng khi đến nước Hoa thì lại bị người ta tùy tiện đánh cho một cái mạnh như trời giáng vậy ư?
Trần Ngư lạnh lùng nói: “Anh không cần gọi điện cho bất kỳ ai cả, ngay bây giờ tôi sẽ đích thân gọi điện cho cha của anh để hủy bỏ phi vụ hợp tác với phía các anh ngay lập tức! Anh thực sự cho rằng loại động cơ mà các anh đang cung cấp cho chúng tôi có thể hoạt động mượt mà hơn động cơ mới của tập đoàn nổi tiếng nước Nhật phải không?”
Vừa mới nói xong câu này, Trần Ngư đã ngay lập tức lấy điện thoại di động ra để gọi điện thoại cho cha của Han Mun Ho.
“Chủ tịch Han à, ngại quá, con trai của ngài đã có biểu hiện quá xuất sắc ở nước Hoa chúng tôi, tôi xin phép hủy bỏ phi vụ hợp tác lần này. Kể từ nay về sau, công ty ô tô Đích Lư sẽ không bao giờ hợp tác làm ăn với tập đoàn Dang Dae thêm một lần nào nữa!” Trần Ngư nói bằng giọng lạnh lẽo như băng. “Còn nữa, tất cả những xí nghiệp nằm dưới quyền sở hữu của Nam Dương Trần thị cũng sẽ hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Dang Dae!”
Cô ta căn bản không thèm đợi cha của Han Mun Ho đáp lời mà chỉ nói một tràng thật nhanh rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Han Mun Ho ngẩn người ngay tại chỗ.
Nhà họ Trần hiên ngang khí phách đến vậy sao?
Quá trình cung cấp động cơ đang diễn ra bình thường mà bọn họ nói hủy bỏ là hủy bỏ?
Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ thành phẩm không thể được hoàn thành là một chuyện rất đáng lo ngại ư?
Kể từ giây phút Trần Ngư xuất hiện, một chiếc máy quay phim ở tầng hai cũng lặng lẽ ghi lại tất cả sự việc xảy ra ở nơi này từ nãy đến giờ rồi đưa lên kênh phát sóng trực tiếp.
Trên màn hình trực tiếp chỉ toàn là những lời khen ngợi, cơn mưa đạn “666” điên cuồng quét ngang qua màn hình.
“Công ty ô tô Đích Lư có khí phách quá đi mất, đúng là không thể nuông chiều theo ý muốn của cái lũ tiểu nhân đến từ đất nước chim bé kia được!”
“Công ty ô tô Đích Lư đỉnh quá đi mất, không từ mà biệt, con mẹ nó nếu như công ty ô tô Đích Lư bắt đầu bán sản phẩm ra thị trường thì tôi sẽ là người đầu tiên bỏ tiền ra mua!”
“Không cần nói nhiều làm gì nữa, sau khi toàn bộ động cơ được thay mới thì tôi sẽ trực tiếp đặt mua trước một chiếc xe ô tô nổi trội nhất của công ty ô tô Đích Lư!”
Các khán giả đã xem được cảnh tượng này chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, tất cả đều lên tiếng trầm trồ khen ngợi công ty ô tô Đích Lư.
Không thể không thừa nhận, cách xử lý lần này của Trần Ngư đã tạo ra được hảo cảm rất lớn trong lòng bọn họ.
“Ê này… Đây không phải là nữ streamer hàng đầu Quan Quan của nền tảng phát sóng trực tiếp Răng Nanh của chúng ta sao? Dạo này cô ấy ít khi livestream lắm nhé, tại sao cô ấy lại có mặt ở chỗ này nhỉ!”
“Con mẹ nó, đúng là Quan Quan thật kìa, tôi là fan ruột của cô ấy đấy!”
“Đạo diễn hãy mau mau chĩa máy quay về phía Quan Quan đi, bọn tôi muốn được ngắm nhìn Quan Quan cơ!”
Bên trong máy quay cũng có quay lại cả Dương Quan Quan gần như không hề có cảm giác tồn tại, có điều việc cô ta lọt vào trong ống kính cũng đủ để khiến cơn mưa đạn trở nên điên cuồng, đám đông liên tục yêu cầu đạo diễn chĩa máy quay về phía Dương Quan Quan.
Đạo diễn cũng vô cùng hiểu chuyện mà cho Dương Quan Quan một cảnh quay đặc tả.
“Ôi trời ơi… Quan Quan thay đổi nhiều quá đi mất, tôi có cảm giác cô ấy hiện tại và cô ấy ngày xưa không phải là cùng một người nữa rồi, cô ấy ngày xưa trông có vẻ rất dịu dàng đằm thắm, tại sao bây giờ trông cô ấy lại giống một người phụ nữ mạnh mẽ lực điền như vậy nhỉ?”
“Tôi cũng có cảm giác giống y hệt, cô ấy thay đổi nhiều quá… Có điều hai quả bóng trước ngực cô ấy thì vẫn đẹp và tròn trịa như xưa, không khác tí nào!”
Từ khi luyện tập võ công, trực giác của Dương Quan Quan trở nên nhạy cảm hơn không ít, dường như cô ta cảm nhận được điều gì nên ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai. Sau đó Dương Quan Quan không nhịn được mà nhíu mày một cái, cô ta có quen biết với người đang cầm máy quay kia, đó chính là phó tổng giám đốc của nền tảng livestream Răng Nanh mà.
Chương 579: Ngàn Cân Thôi Áp
“Đừng xem thêm nữa, trò chơi kết thúc rồi.”
Đồ Phu đứng ở phía sau hờ hững nói một câu.
Dạ Ma không tin vào câu nói ấy, Jeon Dong Uk người ta dù sao cũng là đồ đệ của cao thủ đệ nhất Triều Tiên Han Sung Joon, hơn nữa còn sớm được phong danh hiệu thiên tài, làm sao có thể bại trận nhanh như vậy được?
Sau đó anh ta tận mắt chứng kiến Tề Đẳng Nhàn tung ra một chưởng chỉ trong nháy mắt!
Đây là chiêu thức “Ngàn Cân Thôi Áp” trực thuộc Bát Quái Chưởng, một chưởng được tung ra hệt như miệng cống ngầm bật mở, giải phóng dòng nước lũ cuồn cuộn ngút trời!
Một chiêu “Thanh long giơ vuốt” của Jeon Dong Uk còn chưa chạm được vào mặt của Tề Đẳng Nhàn đã bị Tề Đẳng Nhàn dùng chưởng kia tiếp nhận, sau đó hắn bắt đầu tung ra toàn bộ lực đẩy.
“Răng rắc!”
Một tiếng gãy vụn vang lên, chỉ thấy bờ vai của Jeon Dong Uk bị lệch ra khỏi vị trí ban đầu, xương tỳ bà ở phía sau lưng anh ta nhô cao lên, dường như cả cánh tay bị rút ngắn đi một đoạn chỉ trong nháy mắt.
Ngay sau đó, hai chân của Jeon Dong Uk bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, cả người anh ta bay lên như một cánh diều, văng ra khỏi sảnh tiếp khách ở tầng một, ầm một tiếng, đập vào lan can trên tầng hai!
Lan can tầng hai trực tiếp gãy ra thành từng khúc vì cú va đập kia, cơ thể của Jeon Dong Uk cũng vì phản lực sinh ra mà ngã thẳng xuống đất, anh ta lập tức hôn mê, không rõ sống chết thế nào.
Biểu cảm trên mặt Dạ Ma đông cứng lại trong nháy mắt, anh ta lẩm bẩm: “Công phu thế này, có phải cậu ta tiến bộ nhanh quá rồi hay không…”
Đồ Phu đứng ở một bên lạnh lùng nói: “Với công phu của Nhị đương gia ngày hôm nay, dù có là tôi thì cũng khó mà chống đỡ được, cũng chỉ là một thiên tài của Triều Tiên mà thôi, sao có thể chịu nổi một hiệp cơ chứ?”
Dạ Ma không thể chối cãi được gì, đúng như lời mà Đồ Phu đã nói, xem Tề Đẳng Nhàn xử lý Jeon Dong Uk chán hơn nhiều so với ngắm cặp đùi gợi cảm của các mỹ nữ kia.
Jeon Dong Uk ngã xuống đất, đầu óc không còn ý thức được gì nữa, một lúc sau cơn đau đớn mới bắt đầu ập đến như thủy triều khiến anh ta không ngừng nôn mửa.
“Đây là thiên tài ư? Cuối cùng tôi cũng được rửa mắt rồi!” Tề Đẳng Nhàn thu tay lại, khẽ cười cười.
Một chưởng vừa rồi trông thì đơn giản nhưng thực ra lại ẩn chứa rất nhiều điều ảo diệu, nếu không phải người trong nghề thì căn bản không thể nhìn ra.
Dương Quan Quan cũng cẩn thận nghĩ ngợi, thì ra trung bình tấn không đơn thuần chỉ là để tăng cường sức lực và thể lực, nó cũng có thể được dùng để phối hợp với quyền pháp tấn công đối thủ!
Nụ cười của Han Mun Ho vẫn còn đọng lại ở trên mặt, cứng ngắc như gỗ đá, vừa rồi anh ta vẫn nghĩ để Jeon Dong Uk giết chết Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ là một chuyện rất dễ dàng, ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt anh ta đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bay bằng một chưởng giản đơn sao?!
“Ban nãy anh nói muốn giết chết tôi phải không?” Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới giơ tay bóp lấy cổ của Han Mun Ho, không còn ai cản trở được hắn nữa.
Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ đứng ở một bên run cầm cập, dường như cô ta đang sợ hãi lắm.
Han Mun Ho bị Tề Đẳng Nhàn bóp cổ, anh ta sợ đến nỗi cả người giật bắn, hốt hoảng hỏi: “Cậu có ý gì? Cậu muốn ra tay với tôi sap?”
“Cậu có biết cha của tôi là chủ tịch tập đoàn ô tô Dang Dae không, hãng ô tô Đích Lư đã tiến hành hợp tác với tập đoàn ô tô Dang Dae của chúng tôi rồi đấy?”
“Nếu cậu dám ra tay với tôi ở nơi này thì tức là cậu không nể mặt Đích Lư!”
“Không chỉ tập đoàn ô tô Dang Dae chúng tôi không bỏ qua cho cậu, mà ngay cả hãng ô tô Đích Lư cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
“Cậu…”
Anh ta còn chưa nói xong mà Tề Đẳng Nhàn đã thấy thật là ồn ào, hắn bèn giơ tay tát Han Mun Ho thật mạnh, bốp một tiếng, má trái của Han Mun Ho biến dạng, máu me tung tóe khắp nơi.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn tự tay cầm lấy chiếc chìa khóa Aston Martin trong tay Han Mun Ho, lạnh lùng nói: “Định dùng xe của tôi để tán người phụ nữ của tôi à? Anh cũng giỏi lắm đấy! Tôi thấy có khi thiên tài đệ nhất Triều Tiên không phải Jeon Dong Uk gì gì đó mà chính là anh phải không?”
Mọi người chứng kiến cảnh tượng Han Mun Ho bị Tề Đẳng Nhàn tát cho một cái đến nỗi máu me be bét, tất cả đều âm thầm sảng khoái trong lòng, nhưng đồng thời bọn họ cũng nghĩ nhất định kết cục của Tề Đẳng Nhàn sẽ không có gì là tốt đẹp.
Thế lực của hãng xe ô tô Đích Lư không phải dạng vừa, những người đứng đằng sau sáng lập ra nó chính là Nam Dương Trần thị!
Nam Dương Trần thị là sự tồn tại như thế nào? Đó là gia tộc tài phiệt xưng bá độc quyền ở nước Nam Dương, là một thế lực có tầm ảnh hưởng đủ lớn để tác động đến cả chính phủ nước Hoa!
Dám đánh đối tác hợp đồng của nhà họ Trần ngay trên địa bàn của bọn họ, đó chẳng phải là đang khiêu khích họ hay sao?
“A!!! Anh dám đánh oppa của tôi, nhất định anh sẽ chết không được toàn thây…” Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ lớn tiếng kêu lên.
Dương Quan Quan không chịu nổi nữa mà quăng cho cô ta một cái tát khiến người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ ngã ngồi xuống đất, sau đó lạnh giọng nói: “Đừng có hô to gọi nhỏ nữa, đúng là làm mất mặt đàn bà con gái bọn tôi!”
Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ bị tát mạnh tới nỗi cái mũi của cô ta lệch đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cô ta lập tức che mũi lại, khóc lóc nức nở: “Hu hu… Tôi vừa mới kiếm được tiền làm mũi mà…”
Tất cả mọi người đều thấy buồn nôn, có phải ở Triều Tiên có quá nhiều mỹ nữ nhân tạo rồi hay không?”
Tề Đẳng Nhàn buông Han Mun Ho ra, bình tĩnh nói: “Nước Hoa không phải là nơi mà lũ chim bé các anh có thể kiêu căng phách lối, muốn kiêu căng phách lối thì hãy cút về quốc gia của các anh mà kiêu căng phách lối ấy.”
Han Mun Ho ôm lấy hai bên má, nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt tàn độc, lạnh giọng nói: “Tôi thừa nhận cậu cũng có chút thực lực, cũng biết đánh đấm đấy! Nhưng cậu giỏi đánh đấm thì liệu sẽ chống trả được bao nhiêu người đây?”
“Lảm nhảm dài dòng cái con mẹ anh à?”
Tề Đẳng Nhàn cau mày, lại lần nữa giơ tay tát cho anh ta một cái.
Lần này thì hay rồi, hai bên mặt của Han Mun Ho đều sưng vù lên, trông rất cân đối, cảnh tượng này cũng thỏa mãn cả chứng OCD của Tề Đẳng Nhàn, khiến hắn thoải mái vô cùng.
Dạ Ma đứng ở một bên nhìn cảnh tượng ấy mà nhe răng trợn mắt, không khỏi nhớ lại ký ức về cái hồi mình bị Tề Đẳng Nhàn tát sưng mặt trên quảng trường, cả đời này anh ta cũng không muốn trải qua ký ức ấy thêm một lần nữa.
Ngày trước khi Đại đương gia còn quản lý nhà ngục thì mọi người được sống tương đối tự do, thi thoảng còn được phép đánh nhau mấy lần.
Nhưng từ khi giá trị vũ lực của cái tên Nhị đương gia này tăng vọt lên một cách đột ngột, hắn bắt đầu nắm quyền quản lý nhà ngục U Đô, cuộc sống của tất cả mọi người đều không được dễ chịu cho lắm, cứ mỗi lần đánh nhau là bọn họ sẽ bị treo ngược lên đập cho một trận.
Với bọn họ thì Tề Bất Ngữ chính là Triệu Khuông Dận am hiểu dùng thủ đoạn dụ dỗ từng chút một.
Vậy còn Tề Đẳng Nhàn thì sao? Chậc… Chắc là Chu Nguyên Chương.
Cuối cùng động tĩnh ở nơi này cũng làm kinh động đến người phụ trách triển lãm xe ô tô, người phụ trách lần này là tổng giám đốc của công ty ô tô Đích Lư, tên là Trần Quang Diệu!
Trần Quang Diệu tìm đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hay rồi, công tử của tập đoàn Dang Dae bị đánh thê thảm tới cỡ nào, vấn đề đúng là to lớn quá mức!
Da đầu của anh ta tê dại.
“Trần tổng, tôi đang muốn hỏi anh đâu, quý công ty làm ăn thế nào vậy? Sao các anh có thể để một tên điên khùng như thế này tham dự vào buổi triển lãm ô tô, giở trò côn đồ để cướp chìa khóa xe của tôi, thậm chí còn tát vào mặt tôi?!”
“Tôi có ý tốt nên mới tới đây khích lệ các anh, thậm chí đến cả chiếc xe Aston Martin này mà tôi cũng mang đến cho các anh lái đi quanh khu triển lãm, vậy mà các anh đối xử với tôi như thế này đấy à?”
“Rốt cuộc các anh có còn muốn hợp tác với tập đoàn Dang Dae của chúng tôi hay không đây!”
Han Mun Ho không đánh lại Tề Đẳng Nhàn, đương nhiên anh ta cũng chỉ có thể chất vấn hỏi tội Trần Quang Diệu, nét mặt anh ta đầy vẻ giận dữ.
Sắc mặt của Trần Quang Diệu cũng xấu xí vô cùng, công ty ô tô Đích Lư vừa mới bước một bước đầu tiên trong sự nghiệp mà đã có người đến gây sự ở buổi triển lãm xe ô tô ư? Có phải đây nghĩa là hắn ta không thèm để nhà họ Trần vào trong mắt?
“Anh vẫn còn nói đây là xe của anh à?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Xem ra đám chim bé Triều Tiên đều thích phùng má giả làm người mập!
Bây giờ nghĩ lại, ngày trước Tôn phu nhân có thể nhanh chóng chuyển 100 triệu cho hắn, đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì…
Trần Quang Diệu đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng cất tiếng: “Hoặc là cậu nói xin lỗi và bồi thường tổn thất cho công tử Han ngay bây giờ, hoặc là đợi bị bảo vệ của nhà họ Trần chúng tôi chặt đứt hai chân, ném ra khỏi buổi triển lãm rồi sẽ truy cứu trách nhiệm của cậu sau.”
“Hai con đường đang nằm ngay trước mặt cậu đây, cậu hãy tự mà chọn lấy!”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì sửng sốt ngạc nhiên, hắn đáp: “Tốt nhất là anh nên tìm hiểu tình huống cho kỹ càng rồi hẵng quyết định nên nói chuyện với tôi ra sao!”
Chương 580 Hung thần ác sát
Chương 580: Hung thần ác sát
“Tìm hiểu tình huống?”
“Tôi không cần thiết phải tìm hiểu tình huống thế nào!”
“Dù công tử Han đã làm cái gì thì cậu cũng không được phép ra tay với cậu ấy.”
“Một khi đã ra tay thì lỗi sai nằm ở phía cậu!”
“Làm sai thì phải chịu đòn, phải nhận phạt!”
Trần Quang Diệu nói với gương mặt hết sức lạnh lùng, anh ta căn bản không muốn tìm hiểu kỹ càng xem rốt cuộc tình huống sự việc này có đầu đuôi ra sao, việc mà anh ta phải làm cũng chỉ là trừng phạt cái tên điên Tề Đẳng Nhàn dám ra tay với Han Mun Ho ở ngay giữa buổi triển lãm xe ô tô mà thôi.
Dương Quan Quan lạnh lùng hỏi: “Nhà họ Trần đối xử với bạn bè như thế đấy à? Đến những gì đã xảy ra trước đó mà các anh cũng không muốn tìm hiểu?”
Nghe được những lời ấy, Trần Quang Diệu lập tức nở nụ cười đầy khinh miệt: “Bạn bè ư? Sao các người không tự đái một vũng rồi soi lại mặt mũi mình trong đó xem, soi xem các người có xứng đáng tự xưng là bạn bè của nhà họ Trần chúng tôi dù chỉ là một chút hay không!”
Dương Quan Quan có hơi bực mình, nhưng vì nể mặt Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang đứng ở ngay đây nên cô ta vẫn không ra tay.
Cô ta hiểu rất rõ một điều, mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và nhà họ Trần là không tệ.
“Anh hãy gọi Trần Ngư ra xử lý chuyện này đi, tôi chỉ sợ anh không thể đảm đương nổi trách nhiệm của sự việc lần này đâu.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
“Hửm? Tôi không biết cậu nghe được tên của đại tiểu thư nhà chúng tôi từ nơi nào, có điều chỉ bằng một kẻ như cậu thì không xứng được gặp mặt cô ấy!” Trần Quang Diệu lắc đầu đáp.
Cùng lúc đó, anh ta vung tay lên, những nhân viên an ninh mà nhà họ Trần đã dốc lòng bồi dưỡng lập tức bao vây hai người Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan ở chính giữa chỉ trong nháy mắt.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Dạ Ma không nhịn được mà thấp giọng hỏi Đồ Phu: “Mày có muốn ra đó giúp bọn họ một chút không?”
Đồ Phu hỏi lại: “Giúp cái gì mà giúp? Nhị đương gia người ta còn chưa mở miệng thì thôi mày đừng có mà nhanh nhảu xen vào, đỡ cho sau này tự mày phải rước khổ vào thân!”
Dạ Ma ngẫm lại cũng thấy những lời này rất có lý, thỉnh thoảng tâm trạng của Tề Đẳng Nhàn lại trở nên vui giận thất thường, anh ta bèn rụt cổ lại.
Lời nói của Trần Quang Diệu lại tiếp tục khiến cơn giận của Han Mun Ho bốc lên.
“Không sai, ai bảo thân phận của tôi cao quý chứ, rõ ràng cậu không thể so sánh được với tôi mà? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với tôi đi!” Han Mun Ho gào lên.
Tề Đẳng Nhàn lại không nhịn được mà tát cho anh ta một cái ngã nhào xuống đất.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng trước cái tát lần này, Han Mun Ho ngã xuống…
Trần Quang Diệu ngẩn ra một chốc lát, sau đó anh ta tức giận tới nỗi cả người run lên bần bật, hắn ta thực sự không để nhà họ Trần vào trong mắt hay sao? Anh ta đang ở đây mà hắn ta cũng dám động thủ đánh người?!
“Bắt đầu đi, đánh cho cậu ta phải cút ra khỏi cửa!” Trần Quang Diệu vung tay lên rồi lùi về sau một bước.
Những nhân viên an ninh đã được nhà họ Trần bồi dưỡng tỉ mỉ lập tức đồng loạt tiến lên!
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Nếu còn dám đứng xem kịch vui nữa thì tôi sẽ chặt chân hai anh đấy!”
Hai người được nhắc tới là Dạ Ma và Đồ Phu đều giật nảy cả mình, vội vàng nhảy vào trong chiến trường giúp sức.
Những nhân viên an ninh này đều đã đạt tới tiêu chuẩn cao thủ, có điều khi gặp phải những người như Dạ Ma và Đồ Phu thì số lượng có bao nhiêu cũng trở thành không đáng kể mà thôi.
Hai người này cũng biết mối quan hệ giữa Tề Đẳng Nhàn và nhà họ Trần không phải dạng bình thường, vì thế họ không xuống tay giết người mà chỉ đánh hơi nặng tay một chút để đập cho đối phương ngất xỉu, không còn sức lực chiến đấu.
“Đệch con mẹ nhà nó, hai thằng một béo một gầy này mạnh quá, không biết lai lịch của chúng ra sao?”
Có người không nhịn được mà mở miệng hỏi, bọn họ chỉ cảm thấy hai người Dạ Ma và Đồ Phu cứ như hai con hổ được thả vào giữa bầy dê béo, hai người liên tục quật ngã đám nhân viên an ninh của nhà họ Trần đơn giản như thái rau dưa.
Trần Quang Diệu đứng ở một bên chứng kiến cảnh tượng ấy mà da mặt không ngừng co giật, cao thủ ở bậc ấy thực sự không có nhiều!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn chỉ cần gọi một tiếng là đã có hai người xuất hiện!
Bản thân Tề Đẳng Nhàn căn bản không cần ra tay, có hai người này phòng thủ ở phía trước thì có nhiều người hơn nữa cũng không thể chạm được vào hắn.
Chưa đến một phút trôi qua, hơn mười nhân viên an ninh đều lần lượt ngã xuống đất, người thì bất tỉnh nhân sự, người thì liên tục rên hừ hừ, dù sao cũng chẳng có ai có thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
“Cậu… Các người… Các người dám đánh người của nhà họ Trần chúng tôi, khắp cả nước Hoa này không còn một ai có thể bảo vệ được cho các người nữa rồi!” Trần Quang Diệu vừa hoảng hốt vừa sợ hãi mà kêu lên thật to.
Đồ Phu bước tới túm lấy tóc Trần Quang Diệu, thô bạo quật ngã anh ta xuống đất, sau đó kéo anh ta tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
“Này Nhị đương gia, phải xử lý thằng này thế nào đây?” Đồ Phu hỏi.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh, con mẹ nó những người này cũng ngông cuồng quá rồi!
Tốt xấu gì thì Trần Quang Diệu cũng là người phụ trách trực thuộc công ty Đích Lư, cũng là người đại diện cho nhà họ Trần, vậy mà lại bị đối xử thô bạo như vậy hay sao?!
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Quang Diệu rồi lạnh nhạt nói: “Sao Trần Ngư lại chọn một tên ngu ngốc như anh làm người phụ trách buổi triển lãm của Đích Lư nhỉ, đúng là cô ấy bị váng đầu rồi!”
Trần Quang Diệu nghe được câu nói kia mà tức giận tới nỗi đỏ bừng cả mặt, anh ta phẫn nộ nói: “Khiêu khích nhà họ Trần, ra tay đánh đối tác hợp đồng của chúng tôi, lại còn dám mỉa mai tiểu thư, có chín cái mạng cũng không đủ cho cậu dùng đâu!”
Mọi người cũng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ hết sức đáng thương.
Đúng như lời Trần Quang Diệu vừa nói, dù Tề Đẳng Nhàn có chín cái mạng thì cũng không đủ dùng.
Sức ảnh hưởng của nhà họ Trần không chỉ bị giới hạn ở Nam Dương mà vị trí của họ ở nước Hoa cũng vô cùng quan trọng, dù sao nước Hoa bây giờ cũng phải dựa vào nhà họ Trần để thu mua nguyên vật liệu của Nam Dương cơ mà!
“Không bằng cứ cắt lưỡi bọn nó đi, tôi thấy đám vô dụng này ồn ào quá.” Đồ Phu ngáp một cái, có vẻ nhàm chán.
“Có phải tàn nhẫn quá hay không? Tôi thấy giết hết tất cả trong một lượt thì hơn đấy!” Dạ Ma liếm môi, trong mắt tràn đầy ánh sáng tàn nhẫn.
Lời nói của hai người khiến đám người xung quanh đều phải giật mình, da đầu ai nấy cũng tê dại.
Những lời ấy chắc chắn không phải nói đùa, từng người trong số họ đều nghe rất rõ…
Hai người kia thực sự không coi trọng sinh mạng của kẻ khác một chút nào cả!
Đồ Phu nói: “Thằng chim bé này thì giữ lại cũng được đấy, dùng mạng của nó để đổi chút tiền tiêu vặt đi, chẳng phải ban nãy nó huênh hoang khoác lác rằng bố nó rất giàu hay sao?”
Dạ Ma nói: “Tiền thì có gì mà hay ho cơ chứ… Giết luôn đi vui hơn nhiều!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy không còn lời gì để nói, hắn lạnh lùng xen vào: “Cả hai người các anh câm miệng hết đi, còn dài dòng nhảm nhí nữa là tôi sẽ cắt lưỡi hai anh trước đấy!”
Hai vị hung thần ác sát lập tức biến thành bé ngoan mà rụt cổ lại rồi ngậm miệng.
Trong mắt Dạ Ma thoáng qua một chút tiếc nuối, anh ta còn tưởng hôm nay mình có thể khởi động tay chân mà nếm chút máu người… Lâu lắm rồi anh ta chưa được giết một người nào đâu đấy!
“Trần Quang Diệu, anh làm ăn kiểu gì thế? Có mỗi một buổi triển lãm xe ô tô bé tí mà anh cũng không xử lý được, lại còn để người ta tới đây làm ầm ĩ lên à?!”
Ngay đúng lúc này, giọng nói của Trần Ngư truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Ngư xuất hiện trong tầm mắt, cô ta mặc quần tây dài màu đen, thân trên là một chiếc áo sơ mi lụa trắng với kiểu dáng rất đơn giản.
Cô ta chỉ cần mặc kiểu phối đồ trắng đen theo trường phái tối giản này mà đã lấn át hết toàn bộ những người mẫu quảng cáo ô tô được tô son điểm phấn lộng lẫy, dường như sự xuất hiện của cô ta đã khiến tất cả những người mẫu có mặt tại hiện trường ảm đạm và mờ nhạt hẳn đi trong nháy mắt.
“Con mẹ nó, con mẹ nó… Chân đẹp, mặt đẹp, rất có khí chất!” Đồ Phu không nhịn được mà âm thầm kêu lên trong lòng, anh ta điên cuồng nuốt xuống vài ngụm nước bọt lớn. “Con mẹ nó, ông đây không biết chữ nghĩa học thức là gì, nhìn thấy mỹ nữ cũng chỉ biết cảm thán con mẹ nó mà thôi, nếu là Nhị đương gia thì chắc chắn cậu ấy có thể ngâm một bài “Lạc thần phú” gì gì đó để ca ngợi nhan sắc của người đẹp!”
Ngay cả cái tên Dạ Ma không có hứng thú gì với đàn bà con gái cũng không nhịn được mà nhìn Trần Ngư thêm vài lần, trong lòng thầm kinh ngạc, dung mạo và khí chất của người phụ nữ kia quả là xuất chúng.
Trần Quang Diệu thừa dịp tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng thì lập tức bò dậy, chạy tới bên chân Trần Ngư, tố khổ: “Tiểu thư ơi, không phải tại tôi vô dụng đâu mà là do những người kia quá mức kiêu ngạo…”
“Bọn họ không chỉ đánh công tử Han của tập đoàn Dang Dae mà còn đánh cả tôi nữa đây này!”
“Tiểu thư, đám người kia không hề để nhà họ Trần của chúng ta vào trong mắt, thậm chí còn ác ý thêu dệt rất nhiều chuyện, cô nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng được!”
Chương 581 Trực tiếp
Chương 581: Trực tiếp
Những lời mà Trần Quang Diệu nói ra khiến Trần Ngư khẽ khàng nhướng đôi lông mày lá liễu.
Sau đó cô ta dời ánh nhìn sang phía khác, trông thấy Tề Đẳng Nhàn thì trợn mắt lên!
Tề Đẳng Nhàn cười cười bước tới, nói với cô ta: “Cô không giữ chữ tín gì hết, không mặc giống như những gì mà cô đã đồng ý với tôi.”
Trần Ngư liền thản nhiên đáp lại: “Nếu tôi mặc như vậy thì hôm nay làm gì còn ai làm người mẫu quảng cáo ô tô được nữa?”
Cuộc đối thoại của hai người khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều lấy làm kinh hãi, cả đám trợn mắt há mồm.
Trần Quang Diệu ngẩn người ra ngay tại chỗ, một lúc sau anh ta mới ấp úng lên tiếng: “Tiểu thư ơi, cái người quát tháo rồi ra tay đánh đập người khác vừa nãy chính là cậu ta đấy…”
“Shut, up.” Trần Ngư quay đầu lại, lạnh lùng phun ra hai chữ đơn giản.
Trần Quang Diệu run lên, lập tức ngậm miệng lại thật chặt, không dám nhiều lời dù chỉ là một chữ.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ những gì Trần Ngư vừa mới nói là rất có đạo lý, bây giờ cô ta chỉ mới mặc một chiếc quần tây đơn giản phối cùng với áo sơ mi trắng thôi mà những người mẫu có mặt tại nơi này đã không thể sánh bằng rồi, nếu cô ta mà mặc tất da chân màu đen nữa thì liệu những người phụ nữ kia có còn đường sống hay không?
“Tôi có hơi giận đấy nhé!” Tề Đẳng Nhàn quay sang nói với Trần Ngư.
“???” Trần Ngư nhìn hắn bằng vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
“Tôi cho cô mượn chiếc xe Aston Martin đó để cô tự tiện đưa cho thằng chim bé này lấy xe tôi ra làm màu khoe mẽ trước mặt tôi à?!” Tề Đẳng Nhàn vứt chiếc chìa khóa trong tay xuống đất rồi sẵng giọng nói.
Nghe những lời này của hắn, Trần Ngư không nhịn được mà sầm mặt xuống rồi đáp: “Chỉ tại anh ta cứ nhõng nhẽo đòi hỏi nên tôi mới cho anh ta mượn chìa khóa xe một chút, hơn nữa anh ta cũng đã đồng ý với tôi là tuyệt đối không được phép tùy tiện lái ra ngoài…”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Quả thật là anh ta không lái ra ngoài, nhưng anh ta khoe khoang khoác lác với tôi. Thậm chí anh ta còn dám gọi tôi là thằng nghèo kiết xác!”
Trần Ngư hỏi lại: “Nghèo kiết xác à? Người có thể bỏ ra năm mươi tỷ đô la Mỹ để đầu tư cho tập đoàn Hướng thị tiến hành cuộc chiến thương nghiệp vừa qua mà cũng bị miệt thị là tên nghèo kiết xác sao? Thế giới quan của tôi thực sự đã được đổi mới rồi đấy!”
Tất cả mọi người cùng ồ lên, sau đó châu đầu ghé tai lại xôn xao bàn tán.
“Cậu ta… cậu ta nhất định là Tề tổng của thành phố Trung Hải rồi, chính là cái tên giàu nứt đố đổ vách đã bỏ ra năm mươi tỷ đô la Mỹ để đầu tư cho tập đoàn Hướng thị, thậm chí còn trợ giúp tập đoàn Hướng thị đánh bại thế lực đến từ đế đô đấy!”
“Trời đất ơi, đúng là có mắt như mù! Không ngờ chúng ta lại có thể nghe theo những lời bậy bạ của cái thằng chim bé này rồi gọi Tề tổng là tên nghèo kiết xác!”
“Tôi không còn mặt mũi nào mà đối diện với cậu ta nữa rồi, ai kiếm cho tôi một cái lỗ để chui vào đi… Nếu cậu ta là tên nghèo kiết xác thì tất cả chúng ta là cái gì mới được cơ chứ?”
Sau cuộc đối thoại vừa rồi, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ và không có mặt mũi nào để nhìn vào mắt Tề Đẳng Nhàn nữa.
Có điều cũng may là Tề Đẳng Nhàn không nhớ rõ những người ban nãy đã lên tiếng hùa theo Han Mun Ho để nói hắn là tên nghèo kiết xác.
“Thì ra cái thằng chim bé này đã lấy xe Tề tổng ra để khoe khoang làm màu mà lại còn muốn tán tỉnh người phụ nữ của Tề tổng sao? Thực sự là không biết xấu hổ mà!”
“Con mẹ nó, mức độ mặt dày không biết xấu hổ của thằng chim bé này quả thực đã thay đổi cả nhận thức của tôi rồi, sao mà buồn nôn vậy không biết nữa!”
“Mau mau cút về đất nước Triều Tiên của bọn mày đi, bọn mày còn có mặt mũi mà đến nước Hoa chúng tao làm màu khoe mẽ cơ à?”
Tất cả mọi người bên trong đám đông lại chĩa mũi dùi về phía Han Mun Ho mà tức giận mắng chửi, làm cho người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ đứng bên cạnh Han Mun Ho sợ tới mức không dám lên tiếng nói thêm một câu nào nữa, cả người cô ta run bần bật.
Han Mun Ho thì lại ưỡn ngực rồi nói: “Trần tiểu thư, bây giờ không phải là lúc để cô nói về vấn đề này, mà quan trọng hơn là tôi đã bị một người ngoài hành hung tại triển lãm xe ô tô do các cô tổ chức!”
“Nếu nhà họ Trần đã muốn hợp tác cùng với tập đoàn Dang Dae chúng tôi thì chẳng phải là các người nên có thành ý một chút hay sao?”
“Nếu như hôm nay cô không trừng phạt cái tên kia để xoa dịu cơn giận trong lòng tôi hiện tại thì tập đoàn Dang Dae của chúng tôi sẽ hủy bỏ phi vụ hợp tác với công ty ô tô Đích Lư ngay lập tức!”
Tất cả những động cơ xe ô tô của công ty ô tô Đích Lư đều là do tập đoàn Dang Dae phụ trách cung ứng, dĩ nhiên là Han Mun Ho phải bám víu vào điểm này để ưỡn thẳng lưng lên đòi lại công bằng cho bản thân.
Nếu tập đoàn Dang Dae hủy bỏ phi vụ hợp tác và ngừng cung ứng động cơ ngay bây giờ thì công ty ô tô Đích Lư sẽ rơi vào một tình huống rất khó xử.
Trần Ngư ngẩn người, sau đó cô ta bước tới trước mặt Han Mun Ho, hỏi lại: “Excuse me?”
Han Mun Ho lạnh lùng đáp lời cô ta: “Chẳng lẽ tôi còn cần phải lặp lại thêm một lần nữa hay sao?!”
Trần Ngư không nói thêm câu nào nữa, chỉ tiện tay cầm lấy một cuốn tạp chí ở bên cạnh rồi quay về phía Han Mun Ho, đập thẳng cuốn tạp chí đó vào mặt anh ta!
Hành động của Trần Ngư hiên ngang lẫm liệt đến mức vô số những người đàn ông ở xung quanh đó đều ngạc nhiên như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Thậm chí còn có vài tên háo sắc có máu M thầm nghĩ, mình có nên đứng ra chịu đòn thay cho tên Han Mun Ho kia để Trần Ngư cầm tạp chí đập vào mặt mình hay không nhỉ?
“Bốp!”
Một âm thanh vang dội vọng khắp căn phòng, gương mặt của Han Mun Ho lại một lần nữa phải chịu tác động lực vô cùng lớn, anh ta trực tiếp ngã xuống đất.
Trần Ngư lạnh lùng nói thêm: “Anh nghĩ là anh cao giá lắm à? Anh nghĩ bản thân anh có thể sánh được với bạn tốt của nhà họ Trần chúng tôi hay sao?”
Nghe được những lời này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Câu nói vừa rồi của Trần Ngư là xuất phát từ tận đáy lòng chứ cô ta không phải là hạng phụ nữ giả mù sa mưa như Tôn Dĩnh Thục.
“Tôi… Tôi sẽ gọi điện cho cha tôi để bảo ông ấy hủy bỏ phi vụ hợp tác với công ty ô tô Đích Lư của các cô ngay lập tức, cô đúng là đồ vô liêm sỉ!” Han Mun Ho bị một người phụ nữ đánh cho ngã sấp mặt xuống đất, anh ta tức giận đến nỗi suýt thì òa khóc ngay tại chỗ.
Người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ mà anh ta dẫn tới đây cũng phải ngẩn cả người ra, cô ta đang chứng kiến cảnh tượng gì cơ chứ, oppa Han Mun Ho từ trước đến nay vẫn luôn ngang ngược hoành hành khắp nơi nhưng khi đến nước Hoa thì lại bị người ta tùy tiện đánh cho một cái mạnh như trời giáng vậy ư?
Trần Ngư lạnh lùng nói: “Anh không cần gọi điện cho bất kỳ ai cả, ngay bây giờ tôi sẽ đích thân gọi điện cho cha của anh để hủy bỏ phi vụ hợp tác với phía các anh ngay lập tức! Anh thực sự cho rằng loại động cơ mà các anh đang cung cấp cho chúng tôi có thể hoạt động mượt mà hơn động cơ mới của tập đoàn nổi tiếng nước Nhật phải không?”
Vừa mới nói xong câu này, Trần Ngư đã ngay lập tức lấy điện thoại di động ra để gọi điện thoại cho cha của Han Mun Ho.
“Chủ tịch Han à, ngại quá, con trai của ngài đã có biểu hiện quá xuất sắc ở nước Hoa chúng tôi, tôi xin phép hủy bỏ phi vụ hợp tác lần này. Kể từ nay về sau, công ty ô tô Đích Lư sẽ không bao giờ hợp tác làm ăn với tập đoàn Dang Dae thêm một lần nào nữa!” Trần Ngư nói bằng giọng lạnh lẽo như băng. “Còn nữa, tất cả những xí nghiệp nằm dưới quyền sở hữu của Nam Dương Trần thị cũng sẽ hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Dang Dae!”
Cô ta căn bản không thèm đợi cha của Han Mun Ho đáp lời mà chỉ nói một tràng thật nhanh rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Han Mun Ho ngẩn người ngay tại chỗ.
Nhà họ Trần hiên ngang khí phách đến vậy sao?
Quá trình cung cấp động cơ đang diễn ra bình thường mà bọn họ nói hủy bỏ là hủy bỏ?
Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ thành phẩm không thể được hoàn thành là một chuyện rất đáng lo ngại ư?
Kể từ giây phút Trần Ngư xuất hiện, một chiếc máy quay phim ở tầng hai cũng lặng lẽ ghi lại tất cả sự việc xảy ra ở nơi này từ nãy đến giờ rồi đưa lên kênh phát sóng trực tiếp.
Trên màn hình trực tiếp chỉ toàn là những lời khen ngợi, cơn mưa đạn “666” điên cuồng quét ngang qua màn hình.
“Công ty ô tô Đích Lư có khí phách quá đi mất, đúng là không thể nuông chiều theo ý muốn của cái lũ tiểu nhân đến từ đất nước chim bé kia được!”
“Công ty ô tô Đích Lư đỉnh quá đi mất, không từ mà biệt, con mẹ nó nếu như công ty ô tô Đích Lư bắt đầu bán sản phẩm ra thị trường thì tôi sẽ là người đầu tiên bỏ tiền ra mua!”
“Không cần nói nhiều làm gì nữa, sau khi toàn bộ động cơ được thay mới thì tôi sẽ trực tiếp đặt mua trước một chiếc xe ô tô nổi trội nhất của công ty ô tô Đích Lư!”
Các khán giả đã xem được cảnh tượng này chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, tất cả đều lên tiếng trầm trồ khen ngợi công ty ô tô Đích Lư.
Không thể không thừa nhận, cách xử lý lần này của Trần Ngư đã tạo ra được hảo cảm rất lớn trong lòng bọn họ.
“Ê này… Đây không phải là nữ streamer hàng đầu Quan Quan của nền tảng phát sóng trực tiếp Răng Nanh của chúng ta sao? Dạo này cô ấy ít khi livestream lắm nhé, tại sao cô ấy lại có mặt ở chỗ này nhỉ!”
“Con mẹ nó, đúng là Quan Quan thật kìa, tôi là fan ruột của cô ấy đấy!”
“Đạo diễn hãy mau mau chĩa máy quay về phía Quan Quan đi, bọn tôi muốn được ngắm nhìn Quan Quan cơ!”
Bên trong máy quay cũng có quay lại cả Dương Quan Quan gần như không hề có cảm giác tồn tại, có điều việc cô ta lọt vào trong ống kính cũng đủ để khiến cơn mưa đạn trở nên điên cuồng, đám đông liên tục yêu cầu đạo diễn chĩa máy quay về phía Dương Quan Quan.
Đạo diễn cũng vô cùng hiểu chuyện mà cho Dương Quan Quan một cảnh quay đặc tả.
“Ôi trời ơi… Quan Quan thay đổi nhiều quá đi mất, tôi có cảm giác cô ấy hiện tại và cô ấy ngày xưa không phải là cùng một người nữa rồi, cô ấy ngày xưa trông có vẻ rất dịu dàng đằm thắm, tại sao bây giờ trông cô ấy lại giống một người phụ nữ mạnh mẽ lực điền như vậy nhỉ?”
“Tôi cũng có cảm giác giống y hệt, cô ấy thay đổi nhiều quá… Có điều hai quả bóng trước ngực cô ấy thì vẫn đẹp và tròn trịa như xưa, không khác tí nào!”
Từ khi luyện tập võ công, trực giác của Dương Quan Quan trở nên nhạy cảm hơn không ít, dường như cô ta cảm nhận được điều gì nên ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai. Sau đó Dương Quan Quan không nhịn được mà nhíu mày một cái, cô ta có quen biết với người đang cầm máy quay kia, đó chính là phó tổng giám đốc của nền tảng livestream Răng Nanh mà.
Bình luận facebook