-
Chương 599-601
Chương 599 Mất kiểm soát.
Chương 599: Mất kiểm soát.
Dương Quan Quan đang ôm sát ý trong lòng nên khi động thủ tất nhiên sẽ không chút lưu tình, cô ấy trực tiếp đánh ra sát chiêu “Cá sấu cắt đuôi” của Hình Ý Quyền.
Tên tóc vàng này từ đã bị rượu, tình dục và ma túy vắt kiệt sức từ lâu rồi, làm gì còn chỗ nào để phản kháng chứ?
Anh ta chỉ cảm thấy cánh tay mình đau dữ dội, khi nhìn kỹ lại, toàn bộ cánh tay của anh ta đã bị vặn thành tư thế khác người.
Mãi cho đến lúc này, cảm giác đau đớn mới từ từ truyền đến, điều này làm cho anh ta gầm lên một tiếng và ngã phịch xuống đất, anh ta ôm cánh tay bị bẻ gãy của mình và liên tục lăn lộn.
Dương Quan Quan sải bước lao vào và bất ngờ đá một phát vào cái loa ồn ào!
Cái loa cỡ lớn nặng tới hai mươi ba mươi cân này bị cô ấy một phát đá bay, rầm một tiếng đụng vào vách tường và vỡ vụn ngay tại chỗ!
“Mẹ nó, ai đấy? Bị điên à!” Mãi cho đến lúc này, đám người ở trong phòng mới hoàn hồn lại, ai nấy đều nhìn cô ấy với ánh mắt giận dữ.
Dương Quan Quan nhìn đám nam nữ này, chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm, cô ấy sầm mặt nói: “Cút ra khỏi nhà của tôi mau!”
Một tên trẻ tuổi vừa mới khoác áo sơ mi lên đi đến xoa xoa mũi và nói: “Cô là ai chứ? Đây là nhà của tôi, từ lúc nào mà biến thành của cô thế? Nếu như cô muốn chơi thì chúng tôi chào đón cô gia nhập, nhưng nếu cô muốn phá đám thì cô phải suy nghĩ cho thật kĩ xem bản thân mình có đủ tư cách hay không đã!”
Dương Quan Quan đưa tay ra rồi đột ngột túm lấy cổ áo sơ mi của tên đàn ông này, sau đó nhấc tay lên và giáng cho anh ta một cái bạt tai!
Trong suốt mấy tháng nay, mỗi ngày cô đều tập tháo dây thun, cô ấy lót một chồng báo lên vách tường để vỗ, mấy ngày hôm nay, một chồng báo thật dày đều đã bị cô ấy vỗ đến nát bét.
Độ cứng và sức mạnh của bàn tay này của cô ấy còn mạnh hơn so với mãnh nam bình thường những mấy lần!
Cái bạt tai này của cô ấy trực tiếp khiến cho tên đàn ông mặc áo sơ mi hộc máu ngay tại chỗ, răng hàm cũng bay ra theo, anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, sau đó ngồi phịch xuống dưới đất và không thể động đậy được nữa.
“Nhà của anh á? Đây là nhà tôi, là nhà của cha tôi, Dương Trí!” Dương Quan Quan lạnh lùng nói.
Cha của Dương Quan Quan tên là Dương Trí, cái tên này mang theo sự kỳ vọng của Dương lão gia tử đối với ông ấy, hy vọng một ngày nào đó ông ấy có thể tìm thấy trí tuệ.
Thế nhưng, làm sao một cái tên có thể giải quyết được loại chuyện như bệnh ty thể này chứ? Khi đã hơn ba mươi tuổi, ông ấy vẫn chỉ có IQ của một đứa trẻ chín tuổi mà thôi.
“Dương Trí? Thì ra cô chính là đứa con gái đó của Dương tam ngốc!” Tên đàn ông mặc áo sơ mi nói với vẻ đau đớn.
Gân xanh trên trán Dương Quan Quan mạnh mẽ co giật, cha của cô, Dương Trí là đứa con thứ ba trong nhà, vậy nên ông ấy bị người ta gọi là “Dương tam ngốc”.
Câu nói mà cô ấy nghe được nhiều nhất khi còn nhỏ chính là—— Cô ấy là con gái của kẻ ngốc.
Lúc đó cô ấy cảm thấy rất tức giận vì chuyện này, thậm chí còn có chút căm hận chính người cha ruột của mình, thế nhưng cùng với sự chảy trôi của thời gian, cô ấy biết không có cách nào để thay đổi điều này cả, chuyện này không phải là lỗi của cha cô ấy.
Lúc này, đám nam nữ trong phòng vội vàng tách nhau ra và mặc quần áo vào.
“Con gái của Dương tam ngốc mà lại dám đánh Cậu Kim á? Đúng là không cần mạng nữa mà.” Một cô gái vừa mới mặc quần áo xong bỗng cười khẩy.
“Cô có biết Cậu Kim là ai không?”
“Ở Thượng Hải, một câu nói của anh ấy có thể khiến cho cô chết mà không có chỗ chôn đó!”
Dương Quan Quan quay đầu nhìn lại, cô gái đó chạm phải ánh mắt lạnh như băng của cô ấy thì sợ tới mức run rẩy một cái, những lời còn lại, cô ta có làm thế nào cũng không thể nói ra được nữa.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn bước vào và thản nhiên nói: “Tôi không cần biết các người là ai, thế nhưng đây là nhà của cô ấy, các người làm loạn ở trong nhà của người khác là các người sai rồi.”
“Bây giờ, các người hãy dọn dẹp sạch sẽ nơi này rồi cuốn gói cút xéo đi!”
“Nếu không thì, các người tụ tập hút hàng cấm ở chỗ này, lại còn tổ chức tiệc tùng như vậy, tất cả các người đều sẽ bị bắt vào trại cai nghiện.”
Cậu Kim sờ khóe miệng của mình rồi cười khẩy và nói: “Tôi đang bảo con gái của Dương tam ngốc sao lại có gan quay về Thượng Hải, thì ra là đã tìm lấy một thằng đàn ông làm chỗ dựa cho mình!”
“Cơ mà, mày cảm thấy mình rất tài giỏi sao? Lại còn bắt bọn tao vào trong trại cai nghiện nữa?”
“Hay là mày thử xem, mày gọi điện thoại báo cảnh sát đi xem ai dám đến bắt bọn tao?”
Cái tên Cậu Kim này rõ ràng là cũng có chút xuất thân ở Thượng Hải, nếu không thì anh ta cũng không thể nào lấy được căn nhà này từ trong tay của Dương gia.
Tề Đẳng Nhàn chỉ lạnh lùng nhìn Cậu Kim, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Con gái nhà tam ngốc, ban nãy cô đã động tay đánh tôi, chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như thế đâu!” Cậu Kim nở nụ cười dữ tợn, anh ta bò dậy và nhìn chằm chằm vào Dương Quan Quan với ánh mắt hung dữ.
Dương Quan Quan hoàn toàn không hề lo sợ, gương mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng, trong mắt thậm chí còn có chút động cơ giết người đang nhấp nháy.
Nếu như nơi này không phải là nhà của cô ấy thì cô ấy sẽ không ngại thẳng tay đánh chết cái tên Cậu Kim dám sỉ nhục cha mình ở ngay chỗ này!
Từ xưa đến nay, hiệp khách vẫn luôn phá luật bằng vũ lực!
Làm gì có đại tông sư nào lại không cõng mấy mạng người trên lưng?
Võ thuật truyền thống là để bảo vệ đất nước, ngay cả người nhà của mình cũng không bảo vệ được thì lấy cái gì ra để mà bảo vệ đất nước?
Dương Quan Quan đi về phía trước một bước và lạnh lùng nói: “Các người ở tụ tập hút thuốc cấm và làm xằng làm bậy ở trong nhà của tôi, khiến cho mọi thứ rối tinh rối mù cả lên, lại còn muốn xỉ nhục cha của tôi, còn ném di ảnh của cha tôi trên mặt đất? Chuyện này quả thực không thể kết thúc dễ dàng như vậy được!”
“Hôm nay tôi mà không phế anh đi thì tôi sẽ thẹn với linh hồn trên trời của cha tôi!”
Cậu Kim vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cô dám! Cô chỉ là con gái của một tên ngốc mà thôi, người Dương gia hoàn toàn không coi trọng cô và cha của cô, cô tưởng mình là cái thứ gì mà cũng xứng để phế tôi đi?”
“Lên cho tôi, đánh chết con đàn bà này đi, xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ gánh vác!”
Sau khi Cậu Kim ra lệnh một tiếng, mấy tên đàn ông đang phê pha đều trở nên hưng phấn, bọn họ tiện tay cầm lấy mấy món đồ ở bên cạnh và xông về phía Dương Quan Quan.
Tề Đẳng Nhàn chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát và để cho Dương Quan Quan tự mình xử lý.
Dương Quan Quan hít sâu vào một hơi, bước chân khẽ động, dễ dàng tránh được bình hoa đang đập về phía đầu mình, cơ thể nghiêng về phía trước, bả vai run lên.
“Bụp!”
Người đàn ông ở phía trước giống như bị một chiếc xe con đụng phải vậy, hai chân bay lên khỏi mặt đất, cơ thể bay ngược ra ngoài và đụng vào sô pha, trong miệng hộc máu.
Ngay sau đó, Dương Quan Quan giống như có mắt ở sau đầu vậy, cô ấy cúi người xuống và tránh được một con dao phay đang bay ngang về phía mình!
Tay phải của cô ấy vung lên và nhẹ nhàng đặt ra phía sau mông, sau đó nó vung ra vào đúng lúc cơ thể cô ấy bay lên và quay vòng!
Đây là chiêu “Hổ quét roi” của hổ hình, tay đặt ra sau mông giống như cái đuôi của con hổ vậy.
Cái đuôi của con hổ mà quật đến thì đương nhiên là cũng có sức mạnh vô cùng lớn rồi!
“Bụp!”
Người đàn ông cầm dao phay trong tay trực tiếp bị Dương Quan Quan tát cho một cái vào mặt, toàn bộ gò má biến dạng, răng lợi trong miệng bay hết ra ngoài, người thì xoay tròn rồi ngã ra ngoài và đập xuống mặt đất.
Sau khi đánh bại một người nữa, đối mặt với một con dao phay đang đâm thẳng về phía ngực mình, Dương Quan Quan lắc mình né ra, tay phải đè xuống, miệng hổ thoáng cái kẹp vào cuối chuôi đao.
Người đàn ông cầm dao không khỏi kinh hãi, vội vàng đá thêm một phát!
Vẻ mặt Dương Quan Quan lạnh lùng, cô ấy thuận tay quệt qua và vặn cổ tay đối phương một cái, xoay con dao ngược lại và phịch một tiếng đâm ngược con dao vào trong bụng của đối phương.
Cậu Kim thấy tình hình không ổn thì sắc mặt bỗng trở nên khó coi, anh ta cuống quít lấy điện thoại di động ra bấm số và nói: “Anh Cường, chỗ em xảy ra chuyện rồi, anh mau dẫn các anh em tới giúp em một tay đi!”
“Đúng đúng đúng, chính là ở chỗ nhà cũ của Dương tam ngốc, con gái của ông ta quay về rồi, cô ta hung bạo quá, bọn em không phải đối thủ của cô ta...”
“Mau lên...”
Còn chưa gọi điện thoại xong, Cậu Kim đã nhìn thấy thêm một người đàn ông nữa bị Dương Quan Quan xách cánh tay lên và mạnh mẽ ném xuống đất.
Chương 600 Cảm giác áp bức.
Chương 600: Cảm giác áp bức.
Đối với người đã có thể đánh bại loại cao thủ như Lâm Thiên Dương là Dương Quan Quan mà nói, những tên nghiện hít thuốc đến kiệt quệ cả người này đều chẳng tính là gì cả.
Đặc biệt là sau khi vết thương hồi phục dạo gần đây, cô ấy cảm thấy rằng sức mạnh của mình đã tiến thêm một bước rồi.
Võ công mà muốn tiến bộ thì chỉ có cách thực chiến mà thôi, đặc biệt là loại thực chiến cận kề sinh tử như thế này!
Bảy tám tên đàn ông vây đánh Dương Quan Quan nhưng lại bị cô ấy hạ gục từng tên một một cách đâu vào đấy.
Được vậy là nhờ khoảng thời gian trước Tề Đẳng Nhàn đã bảo cô ấy đến phòng tập quyền anh của Lý Gia Quyền để rèn luyện sức mạnh, khi đó hai người học việc đã đánh với một mình cô ấy, cô ấy cũng đã thích nghi được với phương pháp lấy một chọi nhiều này.
“Về phần Hình Ý Quyền, mình đã không còn gì có thể dạy cô ấy nữa rồi, tiếp theo đây nên dạy cho cô ấy Bát Quái Chưởng và Thái Cực Quyền thôi.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Loại võ thuật nhập môn như Hình Ý Quyền này rất đơn giản, dù sao thì trong võ thuật cũng có câu “Thái Cực mười năm không xuất đạo, Hình Ý một năm đánh chết người” mà.
Bởi vì, muốn luyện tốt Thái Cực quyền là điều quá khó, cần phải đi cảm nhận sức mạnh của đối phương, nhận thức và biến hóa đối với sức lực phải hoàn hảo thì mới có thể thực sự phát huy được công phu.
Cho dù có là Ngạnh Thái Cực thì cũng phải nghe theo sức mạnh, nếu không, chỉ biết tiến công mà không biết phòng thủ thì sẽ rất dễ bị đối phương bắt được lỗ hổng và đánh cho tơi bời.
Thái Cực Quyền có mang theo một chút huyền học, đây cũng chính là lý do vì sao môn võ này có rất nhiều tên lừa đảo hoành hành, mấy thứ như cái gì mà Thiểm điện ngũ liên tiên, Tiếp hóa phát đều nhao nhao xuất hiện.
Nếu như người như Dương Lộ Thiện kết hợp với Ngạnh Thái Cực Pháo quyền của Trần gia, muốn đánh chết ai đó cũng không thành vấn đề.
Sau khi người đàn ông cuối cùng bị Dương Quan Quan cho một phát “bay lên trời” rồi vật ngã xuống đất, lá gan của Cậu Kim đã gần như tan nát vì sợ hãi.
Đám phụ nữ có mặt ở đó thì lại càng run lẩy bẩy, ai nấy đều nhìn Dương Quan Quan như ma quỷ vậy, bọn họ có làm thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao cùng là con gái mà người ta lại có thân thủ kinh khủng như vậy chứ?
“Tôi cảnh cáo cô, tôi đã gọi người rồi! Bây giờ cô quỳ xuống dập đầu nhận tội với tôi còn kịp đấy!” Sắc mặt Cậu Kim trắng bệch nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Dương Quan Quan cười khẩy và nói: “Gọi người? Hôm nay anh có gọi ông trời đến đây thì tôi cũng phải phế anh đi!”
Cậu Kim tức giận nói: “Cô có biết người tôi gọi đến là ai không? Đó là Án Cường của Long Môn Thượng Hải, cô có biết Án Cường không, anh ta là đồ đệ của đà chủ tiền nhiệm Văn Dũng Phu đấy!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Văn Dũng Phu đã nguội ngắt rồi, danh tiếng của ông ta không còn dọa được người khác nữa đâu, còn nữa, đôi cánh tay kia của ông ta là tao chặt đứt đấy.”
“Ha ha ha, đùa cái gì chứ, nếu như mày có bản lĩnh này thì sao không đi giết hết cả nhà Dương gia đi? Còn ở đây giả vờ với tao làm gì!” Cậu Kim cười khẩy và nói.
Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng muốn cùng loại người ngu ngốc này lảm nhảm gì cả, hắn chỉ bảo Dương Quan Quan nhanh chóng phế anh ta đi thôi!
Dương Quan Quan bắt lấy bả vai của Cậu Kim rồi run người một cái, cái run ngày gần như khiến cho xương cốt cả người Cậu Kim mềm nhũn, cả người yếu ớt nửa quỳ trên mặt đất.
Dương Quan Quan áp giải anh ta đến quỳ gối trước di ảnh của cha mình, trên tấm di ảnh kia còn rải rác những cái bao cao su đã dùng qua, trông rất ghê tởm.
“Lấy nó ra cho tôi!” Dương Quan Quan nói với vẻ hung dữ.
Cậu Kim đau đến mức liên tục hét lớn, anh ta vội vàng vươn tay ra, mặc kệ sự bẩn thỉu mà lau sạch di ảnh.
“Dừng tay!”
Lúc này, từ phía ngoài cửa truyền đến âm thanh, Án Cường mà Cậu Kim nói đến đã đến rồi.
Án Cường dẫn theo một đám người sải bước xông vào bên trong, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở đó, anh ta không khỏi cau mày, ánh mắt rơi trên người Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan dứt khoát vặn cánh tay phải của Cậu Kim, rắc một tiếng, vặn gãy cánh tay của anh ta ở ngay trước mặt Án Cường!
Cậu Kim gào lên một tiếng, cơ thể ngã xuống mặt đất, anh ta kêu lên như khóc tang: “Anh Cường, mau cứu em đi... Con đàn bà này điên rồi, giết chết nó luôn đi, giết nó rồi còn có thể đến Dương gia lĩnh thưởng nữa!”
Sắc mặt Án Cường không khỏi trở nên âm u, rõ ràng anh ta đã hô dừng tay rồi nhưng Dương Quan Quan vẫn cứ bẻ gãy tay Cậu Kim ở ngay trước mặt anh ta, như thế chẳng khác nào là đánh thẳng vào mặt anh ta cả.
“Ban nãy tôi bảo cô dừng tay, cô không nghe thấy à?” Án Cường lạnh lùng hỏi.
“Nghe thấy rồi đó, nhưng mà tôi không muốn dừng tay, có vấn đề gì không?” Dương Quan Quan quay đầu lại nhìn Án Cường và hỏi với vẻ thản nhiên.
Án Cường cười khẩy và nói: “Cô nhóc học được một chút võ công mà đã cảm thấy mình có thể hoành hành ngang ngược rồi à? Tôi hỏi cô, có phải cô muốn chết hay không, nếu như muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cô ngay lập tức.”
Cậu Kim gào lên: “Anh Cường, giết chết bọn chúng cho em, nếu như anh có thể giết chết bọn chúng, em sẽ cho anh năm triệu ngay lập tức! Còn nữa, tất cả tài sản của Kim gia chúng em đều sẽ nộp phí bảo vệ cho anh!”
Án Cường cười ha ha và nói: “Cô nhóc, người ta đang chơi đùa vui vẻ ở chỗ này, cô xông vào quấy rầy người ta, như thế là cô sai rồi.”
“Án Cường tôi cũng không phải là người không biết phải trái, tôi cho cô một cơ hội để ăn năn hối lỗi.”
“Cô chân thành xin lỗi người ta, sau đó trả tiền thuốc men và tiền bồi thường, cuối cùng là tự tát vào mặt mình một trăm cái bạt tai ở ngay trước mặt tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
Dương Quan Quan mỉm cười và nói: “Anh nói cái gì cơ? Tôi không nghe nhầm chứ? Bọn họ làm loạn ở trong nhà của tôi mà lại là đúng, ngược lại tôi mới là người sai à?”
Sau khi nói xong lời này, cô ấy xoay người đối diện với Án Cường, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nói: “Nếu như anh muốn chết thì cứ nói thẳng ra đi, tôi tiễn anh đi gặp sư phụ của anh!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bây giờ Dương Quan Quan thật đúng là có chút khí phách hơn người đó, cho cô ấy thời gian vài năm để trưởng thành, tương lai cô ấy chắc chắn sẽ là nữ tông sư có thể một mình đảm đương một phía.
“A, đây là thư kí của tôi, là Dương Quan Quan mà tôi bồi dưỡng ra đó!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn vô cùng đắc ý và càng thêm yêu thích cô ấy hơn nữa.
Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy chán rồi, hắn nói với Dương Quan Quan: “Muốn ra tay thì nhanh lên đi, hôm nay chúng ta đi đường mệt nhọc rồi, phải nghỉ ngơi một chút.”
Án Cường khẽ ngẩn người, anh ta quay đầu lại và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày là con tôm con tép nào thế, mày có tư cách lên tiếng ở đây à?”
Tề Đẳng Nhàn tiến về phía trước hai bước, hai tay nhét vào trong túi, cứ như vậy thản nhiên đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt.
Lúc này, mấy tên đàn em mà Án Cường mang đến cũng bắt đầu trở nên cảnh giác, ai nấy đều siết chặt con dao phay đang giấu trong tay áo.
“Nói lại lần nữa xem nào?” Tề Đẳng Nhàn khẽ nghiêng người về phía trước, hắn hỏi và ra vẻ vẻ rửa tai lắng nghe.
Cái tên Án Cường này khá là có tiếng ở trong Long Môn Thượng Hải, hơn nữa còn rất biết cách theo lành tránh họa.
Anh ta có một loại thiên phú mà người khác không có, đó chính là khả năng nhận biết vượt qua người thường, anh ta có một loại khứu giác vô cùng nhạy cảm đối với nguy hiểm!
Vào lúc này, Án Cường chỉ cảm thấy sởn gai ốc, da gà toàn thân cũng không tự chủ được mà nổi hết lên, hô hấp gần như bị hơi thở lạnh như băng đông cứng!
Hơn nữa, người đàn ông ở trước mặt anh ta đã trở nên mờ nhạt rồi, cảnh tượng xung quanh cũng dần trở nên tối đen như mực.
Thứ duy nhất còn xuất hiện ở trước mắt anh ta chính là một con hổ Siberia khổng lồ đang mở to đôi mắt và chuẩn bị săn mồi!
“Mẹ nó, mày là cái thá gì chứ, mày bảo anh Cường nói lại lần nữa thì anh Cường phải nói lại lần nữa à?” Một tên đàn em cười khẩy và trực tiếp rút con dao ở trong tay ra.
Tề Đẳng Nhàn đánh mắt qua đó, nhìn liếc qua con dao rồi lại nhìn chằm chằm vào Án Cường.
Trên trán Án Cường bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, anh ta ừng ực nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Trên thực tế, trong suốt quá trình này, trên người Tề Đẳng Nhàn cũng không hề tỏa ra sát khí hoặc là cái thứ gọi là cảm giác áp bức của nhân vật lớn kia, hắn chỉ đơn giản là bình tĩnh nhìn Án Cường mà thôi.
Đám người xung quanh đều cảm thấy hắn chỉ là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn được nữa, thậm chí còn không lợi hại bằng Dương Quan Quan hiên ngang lẫm liệt.
Chương 601 Tình trạng hiện tại của Long Môn ở Thượng Hải
Chương 601: Tình trạng hiện tại của Long Môn ở Thượng Hải
Án Cường tát một cái vào đầu đàn em, sau đó xấu hổ cười cười.
“ Anh Cường, chính là tên này, tên này vừa mới ngông cuồng nói hắn sẽ xé nát tay của Văn đà chủ!” Cậu Kim thấy Án Cường và Tề Đẳng Nhàn đối đầu, lập tức đổ thêm dầu vào lửa.
Án Cường nghe nói như vậy thì sửng sốt không thôi, mồ hôi lạnh trên trán theo khuôn mặt nhỏ xuống đất.
Anh ta đã sớm nghe sư tỷ Tần Đường Ngọc nói qua về Tề Đẳng Nhàn.
Lúc ấy Tần Đường Ngọc cất công chạy đến Trung Hải tìm Tề Đẳng Nhàn để báo thù, kết quả là thất bại thảm hại, hơn nữa còn mang theo trọng thương về.
Từ đó về sau, Tần Đường Ngọc đối với cái chết của Văn Dũng Phu cũng có một số hoài nghi.
Bởi vì Tề Đẳng Nhàn nói Văn Dũng Phu không phải do hắn giết, hơn nữa khi Tần Đường Ngọc tới tìm hắn báo thù, cô ta cũng không bị hắn giết.
Tần Đường Ngọc quyết định quay về điều tra lại về cái chết của Văn Dũng Phu, phát hiện ra vết thương trí mạng là viên đạn găm vào trán.
Mà Tề Đẳng Nhàn ngày đó còn chưa từng dùng đến súng, mà cho dù muốn giết Văn Dũng Phu thì hắn cũng chẳng cần dùng đến súng, chỉ bằng nắm đấm cũng đã đủ rồi.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì việc Văn Dũng Phu bại trận trong tay Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa còn bị hắn kéo đứt cánh tay là sự thật không thể nào chối cãi.
“Nói vậy ngài chính là Tề tiên sinh – Tề Đẳng Nhàn!” Án Cường ho khan một tiếng, khách sáo chào hỏi.
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Là tôi, tôi muốn nghe lại lời cậu vừa nói, cậu nói lại lần nữa đi?”
Án Cường vội vàng chối: "Vừa rồi tôi chỉ nói giỡn, làm sao tôi có thể nói ra loại lời ngu xuẩn đó được chứ?”
Đàn em của Án Cường sợ đến mức ngây người, đại ca của bọn họ tự nhiên sao lại khách khí với người này như vậy? Rốt cuộc hắn có lai lịch gì ghê gớm?!
“Anh Cường, hắn là ai thế?” Một tên đàn em không nhịn được mở miệng hỏi.
"Câm miệng, liên quan rắm gì đến mày?" Án Cường tát tên đàn em lệch mặt sang một bên.
Cậu Kim đứng đó cũng ngây ngẩn cả người, lắp bắp: "Anh Cường, cái này... Cái này không đúng..."
Án Cường cười nhạt: "Chuyện của cậu ta, tôi mặc kệ, tôi chỉ mang người tới hóng chuyện thôi.”
Tim anh ta đập nhanh như đánh trống, trong lòng sợ hãi không chịu nổi, sư phụ của anh ta còn chẳng phải là đối thủ của người ta, sư tỷ cũng bị đánh trọng thương, còn có vị thiếu đà chủ thiên tài Văn Tư Thuận cũng bị đánh cho thảm hại, anh ta có tài đức gì đâu mà dám đến khiêu khích hắn chứ?
Cậu Kim sợ hãi, vội vàng nói: "Anh Cường, anh không thể mặc kệ tôi được! Tôi, tôi... Miễn là anh giúp tôi, muốn gì tôi cũng chiều anh hết!”
Án Cường lạnh lùng: "Cậu ở trong nhà người ta tụ tập hút thuốc cấm, còn quan hệ nam nữ loạn hết lên, tôi không rảnh mà quản loại chuyện ghê tởm này!”
Cậu Kim vừa mới đứng dậy, Dương Quan Quan thoáng cái đã đứng ở trước mặt anh ta, sau đó nhếch miệng cười.
Cánh tay còn lại của cậu Kim trực tiếp bị Dương Quan Quan bắt được, “răng rắc” một tiếng liền bẻ gãy, cùng lúc đó đầu gối anh ta bị hai cú đánh liên tiếp, “bụp bụp” hai tiếng, đá đến mức muốn nứt ra!
Trong miệng cậu Kim liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người nằm tê liệt trên mặt đất, tứ chi bị phế hoàn toàn!
Đám bạn của cậu Kim đều sợ tới mức không dám ló mặt ra ngoài, người gọi đến không phải đã bị Tề Đẳng Nhàn doạ sợ rồi sao? Hơn nữa, đám bạn nam của anh ta cũng đã nằm hết trên mặt đất.
Án Cường nhìn thấy một màn này, cho dù đang mặc áo vest cũng cảm thấy lạnh cả người, với thân thủ này của Dương Quan Quan, anh ta còn chẳng phải đối thủ nữa huống chi là Tề Đẳng Nhàn thâm sâu khó lường!
"Tề tiên sinh, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, không quấy rầy mọi người nữa." Án Cường vội vàng nói.
"Anh Cường đúng không?" Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên hỏi.
Trong lòng Án Cường trở nên lạnh lẽo, anh ta sợ mình sẽ chết ở chỗ này mất.
Tề Đẳng Nhàn lại lên tiếng: "Những thứ rác rưởi này cậu phải dọn dẹp đi, thêm cả căn phòng lộn xộn này, cũng phải dọn luôn cho tôi rồi đi đâu thì đi chứ?”
Án Cường ngẩn người, sau đó vội vàng trả lời: "Đúng vậy, để tôi cho người dọn dẹp! Chúng mày mau di chuyển, ném mấy thứ vô dụng này ra ngoài rồi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này đi!”
Nhóm đàn em của Yến Cường lập tức tản ra bốn phía, đầu tiên là đem mấy tên đàn ông quần áo xộc xệch nằm trên mặt đất ném ra ngoài, sau đó đuổi mấy người phụ nữ kia ra ngoài.
Cậu Kim cũng khó lòng thoát khỏi vận xui rủi bị ném ra ngoài, anh ta nằm trên đường lớn kêu rên không ngừng.
“Long Môn ở Thượng Hải các cậu hiện tại là do ai làm chủ?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Án Cường, thản nhiên hỏi.
"A... Sau khi sư phụ mất, tất cả đều do sư tỷ của tôi đứng ra lo liệu."
“Nhưng mà sư tỷ bị Tề tiên sinh ngài làm cho trọng thương, nên hiện tại cũng chỉ đành lui về sau."
"Long Môn ở Thượng Hải bây giờ, hai phó đà chủ người nào cũng cố chấp cạnh tranh muốn lên chức..."
"Công sức cả đời của sư phụ tôi, e là tiêu tán hết mất."
Yến Cường cẩn trọng nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, lúc trước khi hắn gặp Tần Đường Ngọc xung quanh cô ta vẫn có hai hộ vệ, võ công không quá cao cường nhưng thủ đoạn giết người đặc biệt sắc bén.
Chỉ là sau khi bị hắn đánh cho trọng thương, trong thời gian ngắn như vậy đã bị phế xuống, không giữ được tình hình cũng là điều đương nhiên.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Có nghe nói qua chuyện tân đà chủ không?”
Án Cường lắc đầu: "Vẫn chưa nghe qua... Tân đà chủ, chắc sẽ để phó đà chủ Tống Chí Mai và phó đà chủ Giang Sơn Hải phân thắng bại rồi mới quyết định.”
Tề Đẳng Nhàn nghe đến đó, hắn chỉ cười cười, không nói gì.
Dương Quan Quan đứng lẳng lặng ở một bên nhìn đàn em của Án Cường thu dọn căn phòng.
Lộn xộn, lại còn bẩn thỉu chết mất...
"A đúng rồi, phiền anh đi giúp tôi hỏi Cậu Kim kia một chút, hỏi xem căn phòng này là anh ta lấy từ tay ai." Dương Quan Quan lạnh lùng nói.
Án Cường vội vàng chạy ra ngoài, một lát sau đã quay trở lại: "Dương tiểu thư, phòng này là do cậu ta lấy từ tay chị họ Dương Phỉ Phỉ của cô.”
Dương Quan Quan cười lạnh: "Dương Phỉ Phỉ à, đúng là ác độc thật đấy! Khi nào quay lại nhất định tôi phải phế cô ta mới được!”
Từ nhỏ tới nay, người coi thường và hay gây khó dễ cho cô ta nhất chính là chị họ Dương Phỉ Phỉ!
Lần trước ở Trung Hải gặp mặt lần đầu tiên, chưa gì đã muốn phóng ngựa đâm chết cô ta.
Khi đó cô ta vẫn còn nhát như thỏ đế nhưng hiện tại to gan lớn mật hơn nhiều, chẳng còn sợ hãi hay kính trọng gì nữa.
Án Cường không tiện nói thêm, thấy sắp thu dọn căn phòng xong liền ngượng ngùng cười nói: "Nếu không có việc gì, tiểu đệ xin phép đi trước.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không còn việc gì sai bảo Án Cường, hắn phất tay để cho anh ta nhanh chóng cút đi.
Án Cường vẫn cố duy trì cười, mang theo đàn em xám mặt rời đi.
“Tất cả đám người kia đều đáng chết, nếu như không phải đang ở trong nhà, tôi nhất định phải giết bọn chúng!” Sau khi người rời đi, sắc mặt Dương Quan Quan không hài lòng nói.
Tuy rằng đàn em của Án Cường đã quét dọn phòng ốc sạch sẽ nhưng cô ta luôn có cảm giác nơi này dơ bẩn, dù sao thì một màn vừa rồi đúng là ghê tởm không chịu được.
Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai cô ta: "Đừng tức giận, tức giận sẽ làm tổn thương thân thể. Không phải cô cũng rất không vừa đó sao? Cậu Kim kia bị cô chặt đứt tứ chi rồi, nhưng mà tôi có nhắc nhở lúc cô phế cậu ta, thủ pháp lúc đó dùng sai, xương cốt kia nếu chữa tốt cậu ta vẫn có thể đứng lên lại bình thường đó..."
Sau đó, Tề Đẳng Nhàn đích thân dạy bảo Dương Quan Quan phải xuống tay ở chỗ nào, nên dùng sức như thế nào.
Dương Quan Quan lại học được tri thức mới, khẽ gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi! Lần sau ai dám chọc tôi, tôi sẽ đối phó với hắn như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ánh mắt kia của cô ta thật hung dữ, lại nhớ tới mình đã từng ôm cô ta ngã xuống một lần, hắn nhanh chóng thấy có chút sợ hãi, nghịch đồ này sẽ không dùng nó để đối phó mình đó chứ?
Cũng chỉ là nhìn ngực thôi mà, không đến mức phải...
Chương 599: Mất kiểm soát.
Dương Quan Quan đang ôm sát ý trong lòng nên khi động thủ tất nhiên sẽ không chút lưu tình, cô ấy trực tiếp đánh ra sát chiêu “Cá sấu cắt đuôi” của Hình Ý Quyền.
Tên tóc vàng này từ đã bị rượu, tình dục và ma túy vắt kiệt sức từ lâu rồi, làm gì còn chỗ nào để phản kháng chứ?
Anh ta chỉ cảm thấy cánh tay mình đau dữ dội, khi nhìn kỹ lại, toàn bộ cánh tay của anh ta đã bị vặn thành tư thế khác người.
Mãi cho đến lúc này, cảm giác đau đớn mới từ từ truyền đến, điều này làm cho anh ta gầm lên một tiếng và ngã phịch xuống đất, anh ta ôm cánh tay bị bẻ gãy của mình và liên tục lăn lộn.
Dương Quan Quan sải bước lao vào và bất ngờ đá một phát vào cái loa ồn ào!
Cái loa cỡ lớn nặng tới hai mươi ba mươi cân này bị cô ấy một phát đá bay, rầm một tiếng đụng vào vách tường và vỡ vụn ngay tại chỗ!
“Mẹ nó, ai đấy? Bị điên à!” Mãi cho đến lúc này, đám người ở trong phòng mới hoàn hồn lại, ai nấy đều nhìn cô ấy với ánh mắt giận dữ.
Dương Quan Quan nhìn đám nam nữ này, chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm, cô ấy sầm mặt nói: “Cút ra khỏi nhà của tôi mau!”
Một tên trẻ tuổi vừa mới khoác áo sơ mi lên đi đến xoa xoa mũi và nói: “Cô là ai chứ? Đây là nhà của tôi, từ lúc nào mà biến thành của cô thế? Nếu như cô muốn chơi thì chúng tôi chào đón cô gia nhập, nhưng nếu cô muốn phá đám thì cô phải suy nghĩ cho thật kĩ xem bản thân mình có đủ tư cách hay không đã!”
Dương Quan Quan đưa tay ra rồi đột ngột túm lấy cổ áo sơ mi của tên đàn ông này, sau đó nhấc tay lên và giáng cho anh ta một cái bạt tai!
Trong suốt mấy tháng nay, mỗi ngày cô đều tập tháo dây thun, cô ấy lót một chồng báo lên vách tường để vỗ, mấy ngày hôm nay, một chồng báo thật dày đều đã bị cô ấy vỗ đến nát bét.
Độ cứng và sức mạnh của bàn tay này của cô ấy còn mạnh hơn so với mãnh nam bình thường những mấy lần!
Cái bạt tai này của cô ấy trực tiếp khiến cho tên đàn ông mặc áo sơ mi hộc máu ngay tại chỗ, răng hàm cũng bay ra theo, anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, sau đó ngồi phịch xuống dưới đất và không thể động đậy được nữa.
“Nhà của anh á? Đây là nhà tôi, là nhà của cha tôi, Dương Trí!” Dương Quan Quan lạnh lùng nói.
Cha của Dương Quan Quan tên là Dương Trí, cái tên này mang theo sự kỳ vọng của Dương lão gia tử đối với ông ấy, hy vọng một ngày nào đó ông ấy có thể tìm thấy trí tuệ.
Thế nhưng, làm sao một cái tên có thể giải quyết được loại chuyện như bệnh ty thể này chứ? Khi đã hơn ba mươi tuổi, ông ấy vẫn chỉ có IQ của một đứa trẻ chín tuổi mà thôi.
“Dương Trí? Thì ra cô chính là đứa con gái đó của Dương tam ngốc!” Tên đàn ông mặc áo sơ mi nói với vẻ đau đớn.
Gân xanh trên trán Dương Quan Quan mạnh mẽ co giật, cha của cô, Dương Trí là đứa con thứ ba trong nhà, vậy nên ông ấy bị người ta gọi là “Dương tam ngốc”.
Câu nói mà cô ấy nghe được nhiều nhất khi còn nhỏ chính là—— Cô ấy là con gái của kẻ ngốc.
Lúc đó cô ấy cảm thấy rất tức giận vì chuyện này, thậm chí còn có chút căm hận chính người cha ruột của mình, thế nhưng cùng với sự chảy trôi của thời gian, cô ấy biết không có cách nào để thay đổi điều này cả, chuyện này không phải là lỗi của cha cô ấy.
Lúc này, đám nam nữ trong phòng vội vàng tách nhau ra và mặc quần áo vào.
“Con gái của Dương tam ngốc mà lại dám đánh Cậu Kim á? Đúng là không cần mạng nữa mà.” Một cô gái vừa mới mặc quần áo xong bỗng cười khẩy.
“Cô có biết Cậu Kim là ai không?”
“Ở Thượng Hải, một câu nói của anh ấy có thể khiến cho cô chết mà không có chỗ chôn đó!”
Dương Quan Quan quay đầu nhìn lại, cô gái đó chạm phải ánh mắt lạnh như băng của cô ấy thì sợ tới mức run rẩy một cái, những lời còn lại, cô ta có làm thế nào cũng không thể nói ra được nữa.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn bước vào và thản nhiên nói: “Tôi không cần biết các người là ai, thế nhưng đây là nhà của cô ấy, các người làm loạn ở trong nhà của người khác là các người sai rồi.”
“Bây giờ, các người hãy dọn dẹp sạch sẽ nơi này rồi cuốn gói cút xéo đi!”
“Nếu không thì, các người tụ tập hút hàng cấm ở chỗ này, lại còn tổ chức tiệc tùng như vậy, tất cả các người đều sẽ bị bắt vào trại cai nghiện.”
Cậu Kim sờ khóe miệng của mình rồi cười khẩy và nói: “Tôi đang bảo con gái của Dương tam ngốc sao lại có gan quay về Thượng Hải, thì ra là đã tìm lấy một thằng đàn ông làm chỗ dựa cho mình!”
“Cơ mà, mày cảm thấy mình rất tài giỏi sao? Lại còn bắt bọn tao vào trong trại cai nghiện nữa?”
“Hay là mày thử xem, mày gọi điện thoại báo cảnh sát đi xem ai dám đến bắt bọn tao?”
Cái tên Cậu Kim này rõ ràng là cũng có chút xuất thân ở Thượng Hải, nếu không thì anh ta cũng không thể nào lấy được căn nhà này từ trong tay của Dương gia.
Tề Đẳng Nhàn chỉ lạnh lùng nhìn Cậu Kim, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Con gái nhà tam ngốc, ban nãy cô đã động tay đánh tôi, chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như thế đâu!” Cậu Kim nở nụ cười dữ tợn, anh ta bò dậy và nhìn chằm chằm vào Dương Quan Quan với ánh mắt hung dữ.
Dương Quan Quan hoàn toàn không hề lo sợ, gương mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng, trong mắt thậm chí còn có chút động cơ giết người đang nhấp nháy.
Nếu như nơi này không phải là nhà của cô ấy thì cô ấy sẽ không ngại thẳng tay đánh chết cái tên Cậu Kim dám sỉ nhục cha mình ở ngay chỗ này!
Từ xưa đến nay, hiệp khách vẫn luôn phá luật bằng vũ lực!
Làm gì có đại tông sư nào lại không cõng mấy mạng người trên lưng?
Võ thuật truyền thống là để bảo vệ đất nước, ngay cả người nhà của mình cũng không bảo vệ được thì lấy cái gì ra để mà bảo vệ đất nước?
Dương Quan Quan đi về phía trước một bước và lạnh lùng nói: “Các người ở tụ tập hút thuốc cấm và làm xằng làm bậy ở trong nhà của tôi, khiến cho mọi thứ rối tinh rối mù cả lên, lại còn muốn xỉ nhục cha của tôi, còn ném di ảnh của cha tôi trên mặt đất? Chuyện này quả thực không thể kết thúc dễ dàng như vậy được!”
“Hôm nay tôi mà không phế anh đi thì tôi sẽ thẹn với linh hồn trên trời của cha tôi!”
Cậu Kim vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cô dám! Cô chỉ là con gái của một tên ngốc mà thôi, người Dương gia hoàn toàn không coi trọng cô và cha của cô, cô tưởng mình là cái thứ gì mà cũng xứng để phế tôi đi?”
“Lên cho tôi, đánh chết con đàn bà này đi, xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ gánh vác!”
Sau khi Cậu Kim ra lệnh một tiếng, mấy tên đàn ông đang phê pha đều trở nên hưng phấn, bọn họ tiện tay cầm lấy mấy món đồ ở bên cạnh và xông về phía Dương Quan Quan.
Tề Đẳng Nhàn chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát và để cho Dương Quan Quan tự mình xử lý.
Dương Quan Quan hít sâu vào một hơi, bước chân khẽ động, dễ dàng tránh được bình hoa đang đập về phía đầu mình, cơ thể nghiêng về phía trước, bả vai run lên.
“Bụp!”
Người đàn ông ở phía trước giống như bị một chiếc xe con đụng phải vậy, hai chân bay lên khỏi mặt đất, cơ thể bay ngược ra ngoài và đụng vào sô pha, trong miệng hộc máu.
Ngay sau đó, Dương Quan Quan giống như có mắt ở sau đầu vậy, cô ấy cúi người xuống và tránh được một con dao phay đang bay ngang về phía mình!
Tay phải của cô ấy vung lên và nhẹ nhàng đặt ra phía sau mông, sau đó nó vung ra vào đúng lúc cơ thể cô ấy bay lên và quay vòng!
Đây là chiêu “Hổ quét roi” của hổ hình, tay đặt ra sau mông giống như cái đuôi của con hổ vậy.
Cái đuôi của con hổ mà quật đến thì đương nhiên là cũng có sức mạnh vô cùng lớn rồi!
“Bụp!”
Người đàn ông cầm dao phay trong tay trực tiếp bị Dương Quan Quan tát cho một cái vào mặt, toàn bộ gò má biến dạng, răng lợi trong miệng bay hết ra ngoài, người thì xoay tròn rồi ngã ra ngoài và đập xuống mặt đất.
Sau khi đánh bại một người nữa, đối mặt với một con dao phay đang đâm thẳng về phía ngực mình, Dương Quan Quan lắc mình né ra, tay phải đè xuống, miệng hổ thoáng cái kẹp vào cuối chuôi đao.
Người đàn ông cầm dao không khỏi kinh hãi, vội vàng đá thêm một phát!
Vẻ mặt Dương Quan Quan lạnh lùng, cô ấy thuận tay quệt qua và vặn cổ tay đối phương một cái, xoay con dao ngược lại và phịch một tiếng đâm ngược con dao vào trong bụng của đối phương.
Cậu Kim thấy tình hình không ổn thì sắc mặt bỗng trở nên khó coi, anh ta cuống quít lấy điện thoại di động ra bấm số và nói: “Anh Cường, chỗ em xảy ra chuyện rồi, anh mau dẫn các anh em tới giúp em một tay đi!”
“Đúng đúng đúng, chính là ở chỗ nhà cũ của Dương tam ngốc, con gái của ông ta quay về rồi, cô ta hung bạo quá, bọn em không phải đối thủ của cô ta...”
“Mau lên...”
Còn chưa gọi điện thoại xong, Cậu Kim đã nhìn thấy thêm một người đàn ông nữa bị Dương Quan Quan xách cánh tay lên và mạnh mẽ ném xuống đất.
Chương 600 Cảm giác áp bức.
Chương 600: Cảm giác áp bức.
Đối với người đã có thể đánh bại loại cao thủ như Lâm Thiên Dương là Dương Quan Quan mà nói, những tên nghiện hít thuốc đến kiệt quệ cả người này đều chẳng tính là gì cả.
Đặc biệt là sau khi vết thương hồi phục dạo gần đây, cô ấy cảm thấy rằng sức mạnh của mình đã tiến thêm một bước rồi.
Võ công mà muốn tiến bộ thì chỉ có cách thực chiến mà thôi, đặc biệt là loại thực chiến cận kề sinh tử như thế này!
Bảy tám tên đàn ông vây đánh Dương Quan Quan nhưng lại bị cô ấy hạ gục từng tên một một cách đâu vào đấy.
Được vậy là nhờ khoảng thời gian trước Tề Đẳng Nhàn đã bảo cô ấy đến phòng tập quyền anh của Lý Gia Quyền để rèn luyện sức mạnh, khi đó hai người học việc đã đánh với một mình cô ấy, cô ấy cũng đã thích nghi được với phương pháp lấy một chọi nhiều này.
“Về phần Hình Ý Quyền, mình đã không còn gì có thể dạy cô ấy nữa rồi, tiếp theo đây nên dạy cho cô ấy Bát Quái Chưởng và Thái Cực Quyền thôi.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Loại võ thuật nhập môn như Hình Ý Quyền này rất đơn giản, dù sao thì trong võ thuật cũng có câu “Thái Cực mười năm không xuất đạo, Hình Ý một năm đánh chết người” mà.
Bởi vì, muốn luyện tốt Thái Cực quyền là điều quá khó, cần phải đi cảm nhận sức mạnh của đối phương, nhận thức và biến hóa đối với sức lực phải hoàn hảo thì mới có thể thực sự phát huy được công phu.
Cho dù có là Ngạnh Thái Cực thì cũng phải nghe theo sức mạnh, nếu không, chỉ biết tiến công mà không biết phòng thủ thì sẽ rất dễ bị đối phương bắt được lỗ hổng và đánh cho tơi bời.
Thái Cực Quyền có mang theo một chút huyền học, đây cũng chính là lý do vì sao môn võ này có rất nhiều tên lừa đảo hoành hành, mấy thứ như cái gì mà Thiểm điện ngũ liên tiên, Tiếp hóa phát đều nhao nhao xuất hiện.
Nếu như người như Dương Lộ Thiện kết hợp với Ngạnh Thái Cực Pháo quyền của Trần gia, muốn đánh chết ai đó cũng không thành vấn đề.
Sau khi người đàn ông cuối cùng bị Dương Quan Quan cho một phát “bay lên trời” rồi vật ngã xuống đất, lá gan của Cậu Kim đã gần như tan nát vì sợ hãi.
Đám phụ nữ có mặt ở đó thì lại càng run lẩy bẩy, ai nấy đều nhìn Dương Quan Quan như ma quỷ vậy, bọn họ có làm thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao cùng là con gái mà người ta lại có thân thủ kinh khủng như vậy chứ?
“Tôi cảnh cáo cô, tôi đã gọi người rồi! Bây giờ cô quỳ xuống dập đầu nhận tội với tôi còn kịp đấy!” Sắc mặt Cậu Kim trắng bệch nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Dương Quan Quan cười khẩy và nói: “Gọi người? Hôm nay anh có gọi ông trời đến đây thì tôi cũng phải phế anh đi!”
Cậu Kim tức giận nói: “Cô có biết người tôi gọi đến là ai không? Đó là Án Cường của Long Môn Thượng Hải, cô có biết Án Cường không, anh ta là đồ đệ của đà chủ tiền nhiệm Văn Dũng Phu đấy!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Văn Dũng Phu đã nguội ngắt rồi, danh tiếng của ông ta không còn dọa được người khác nữa đâu, còn nữa, đôi cánh tay kia của ông ta là tao chặt đứt đấy.”
“Ha ha ha, đùa cái gì chứ, nếu như mày có bản lĩnh này thì sao không đi giết hết cả nhà Dương gia đi? Còn ở đây giả vờ với tao làm gì!” Cậu Kim cười khẩy và nói.
Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng muốn cùng loại người ngu ngốc này lảm nhảm gì cả, hắn chỉ bảo Dương Quan Quan nhanh chóng phế anh ta đi thôi!
Dương Quan Quan bắt lấy bả vai của Cậu Kim rồi run người một cái, cái run ngày gần như khiến cho xương cốt cả người Cậu Kim mềm nhũn, cả người yếu ớt nửa quỳ trên mặt đất.
Dương Quan Quan áp giải anh ta đến quỳ gối trước di ảnh của cha mình, trên tấm di ảnh kia còn rải rác những cái bao cao su đã dùng qua, trông rất ghê tởm.
“Lấy nó ra cho tôi!” Dương Quan Quan nói với vẻ hung dữ.
Cậu Kim đau đến mức liên tục hét lớn, anh ta vội vàng vươn tay ra, mặc kệ sự bẩn thỉu mà lau sạch di ảnh.
“Dừng tay!”
Lúc này, từ phía ngoài cửa truyền đến âm thanh, Án Cường mà Cậu Kim nói đến đã đến rồi.
Án Cường dẫn theo một đám người sải bước xông vào bên trong, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở đó, anh ta không khỏi cau mày, ánh mắt rơi trên người Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan dứt khoát vặn cánh tay phải của Cậu Kim, rắc một tiếng, vặn gãy cánh tay của anh ta ở ngay trước mặt Án Cường!
Cậu Kim gào lên một tiếng, cơ thể ngã xuống mặt đất, anh ta kêu lên như khóc tang: “Anh Cường, mau cứu em đi... Con đàn bà này điên rồi, giết chết nó luôn đi, giết nó rồi còn có thể đến Dương gia lĩnh thưởng nữa!”
Sắc mặt Án Cường không khỏi trở nên âm u, rõ ràng anh ta đã hô dừng tay rồi nhưng Dương Quan Quan vẫn cứ bẻ gãy tay Cậu Kim ở ngay trước mặt anh ta, như thế chẳng khác nào là đánh thẳng vào mặt anh ta cả.
“Ban nãy tôi bảo cô dừng tay, cô không nghe thấy à?” Án Cường lạnh lùng hỏi.
“Nghe thấy rồi đó, nhưng mà tôi không muốn dừng tay, có vấn đề gì không?” Dương Quan Quan quay đầu lại nhìn Án Cường và hỏi với vẻ thản nhiên.
Án Cường cười khẩy và nói: “Cô nhóc học được một chút võ công mà đã cảm thấy mình có thể hoành hành ngang ngược rồi à? Tôi hỏi cô, có phải cô muốn chết hay không, nếu như muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cô ngay lập tức.”
Cậu Kim gào lên: “Anh Cường, giết chết bọn chúng cho em, nếu như anh có thể giết chết bọn chúng, em sẽ cho anh năm triệu ngay lập tức! Còn nữa, tất cả tài sản của Kim gia chúng em đều sẽ nộp phí bảo vệ cho anh!”
Án Cường cười ha ha và nói: “Cô nhóc, người ta đang chơi đùa vui vẻ ở chỗ này, cô xông vào quấy rầy người ta, như thế là cô sai rồi.”
“Án Cường tôi cũng không phải là người không biết phải trái, tôi cho cô một cơ hội để ăn năn hối lỗi.”
“Cô chân thành xin lỗi người ta, sau đó trả tiền thuốc men và tiền bồi thường, cuối cùng là tự tát vào mặt mình một trăm cái bạt tai ở ngay trước mặt tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
Dương Quan Quan mỉm cười và nói: “Anh nói cái gì cơ? Tôi không nghe nhầm chứ? Bọn họ làm loạn ở trong nhà của tôi mà lại là đúng, ngược lại tôi mới là người sai à?”
Sau khi nói xong lời này, cô ấy xoay người đối diện với Án Cường, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nói: “Nếu như anh muốn chết thì cứ nói thẳng ra đi, tôi tiễn anh đi gặp sư phụ của anh!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bây giờ Dương Quan Quan thật đúng là có chút khí phách hơn người đó, cho cô ấy thời gian vài năm để trưởng thành, tương lai cô ấy chắc chắn sẽ là nữ tông sư có thể một mình đảm đương một phía.
“A, đây là thư kí của tôi, là Dương Quan Quan mà tôi bồi dưỡng ra đó!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn vô cùng đắc ý và càng thêm yêu thích cô ấy hơn nữa.
Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy chán rồi, hắn nói với Dương Quan Quan: “Muốn ra tay thì nhanh lên đi, hôm nay chúng ta đi đường mệt nhọc rồi, phải nghỉ ngơi một chút.”
Án Cường khẽ ngẩn người, anh ta quay đầu lại và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày là con tôm con tép nào thế, mày có tư cách lên tiếng ở đây à?”
Tề Đẳng Nhàn tiến về phía trước hai bước, hai tay nhét vào trong túi, cứ như vậy thản nhiên đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt.
Lúc này, mấy tên đàn em mà Án Cường mang đến cũng bắt đầu trở nên cảnh giác, ai nấy đều siết chặt con dao phay đang giấu trong tay áo.
“Nói lại lần nữa xem nào?” Tề Đẳng Nhàn khẽ nghiêng người về phía trước, hắn hỏi và ra vẻ vẻ rửa tai lắng nghe.
Cái tên Án Cường này khá là có tiếng ở trong Long Môn Thượng Hải, hơn nữa còn rất biết cách theo lành tránh họa.
Anh ta có một loại thiên phú mà người khác không có, đó chính là khả năng nhận biết vượt qua người thường, anh ta có một loại khứu giác vô cùng nhạy cảm đối với nguy hiểm!
Vào lúc này, Án Cường chỉ cảm thấy sởn gai ốc, da gà toàn thân cũng không tự chủ được mà nổi hết lên, hô hấp gần như bị hơi thở lạnh như băng đông cứng!
Hơn nữa, người đàn ông ở trước mặt anh ta đã trở nên mờ nhạt rồi, cảnh tượng xung quanh cũng dần trở nên tối đen như mực.
Thứ duy nhất còn xuất hiện ở trước mắt anh ta chính là một con hổ Siberia khổng lồ đang mở to đôi mắt và chuẩn bị săn mồi!
“Mẹ nó, mày là cái thá gì chứ, mày bảo anh Cường nói lại lần nữa thì anh Cường phải nói lại lần nữa à?” Một tên đàn em cười khẩy và trực tiếp rút con dao ở trong tay ra.
Tề Đẳng Nhàn đánh mắt qua đó, nhìn liếc qua con dao rồi lại nhìn chằm chằm vào Án Cường.
Trên trán Án Cường bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, anh ta ừng ực nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Trên thực tế, trong suốt quá trình này, trên người Tề Đẳng Nhàn cũng không hề tỏa ra sát khí hoặc là cái thứ gọi là cảm giác áp bức của nhân vật lớn kia, hắn chỉ đơn giản là bình tĩnh nhìn Án Cường mà thôi.
Đám người xung quanh đều cảm thấy hắn chỉ là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn được nữa, thậm chí còn không lợi hại bằng Dương Quan Quan hiên ngang lẫm liệt.
Chương 601 Tình trạng hiện tại của Long Môn ở Thượng Hải
Chương 601: Tình trạng hiện tại của Long Môn ở Thượng Hải
Án Cường tát một cái vào đầu đàn em, sau đó xấu hổ cười cười.
“ Anh Cường, chính là tên này, tên này vừa mới ngông cuồng nói hắn sẽ xé nát tay của Văn đà chủ!” Cậu Kim thấy Án Cường và Tề Đẳng Nhàn đối đầu, lập tức đổ thêm dầu vào lửa.
Án Cường nghe nói như vậy thì sửng sốt không thôi, mồ hôi lạnh trên trán theo khuôn mặt nhỏ xuống đất.
Anh ta đã sớm nghe sư tỷ Tần Đường Ngọc nói qua về Tề Đẳng Nhàn.
Lúc ấy Tần Đường Ngọc cất công chạy đến Trung Hải tìm Tề Đẳng Nhàn để báo thù, kết quả là thất bại thảm hại, hơn nữa còn mang theo trọng thương về.
Từ đó về sau, Tần Đường Ngọc đối với cái chết của Văn Dũng Phu cũng có một số hoài nghi.
Bởi vì Tề Đẳng Nhàn nói Văn Dũng Phu không phải do hắn giết, hơn nữa khi Tần Đường Ngọc tới tìm hắn báo thù, cô ta cũng không bị hắn giết.
Tần Đường Ngọc quyết định quay về điều tra lại về cái chết của Văn Dũng Phu, phát hiện ra vết thương trí mạng là viên đạn găm vào trán.
Mà Tề Đẳng Nhàn ngày đó còn chưa từng dùng đến súng, mà cho dù muốn giết Văn Dũng Phu thì hắn cũng chẳng cần dùng đến súng, chỉ bằng nắm đấm cũng đã đủ rồi.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì việc Văn Dũng Phu bại trận trong tay Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa còn bị hắn kéo đứt cánh tay là sự thật không thể nào chối cãi.
“Nói vậy ngài chính là Tề tiên sinh – Tề Đẳng Nhàn!” Án Cường ho khan một tiếng, khách sáo chào hỏi.
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Là tôi, tôi muốn nghe lại lời cậu vừa nói, cậu nói lại lần nữa đi?”
Án Cường vội vàng chối: "Vừa rồi tôi chỉ nói giỡn, làm sao tôi có thể nói ra loại lời ngu xuẩn đó được chứ?”
Đàn em của Án Cường sợ đến mức ngây người, đại ca của bọn họ tự nhiên sao lại khách khí với người này như vậy? Rốt cuộc hắn có lai lịch gì ghê gớm?!
“Anh Cường, hắn là ai thế?” Một tên đàn em không nhịn được mở miệng hỏi.
"Câm miệng, liên quan rắm gì đến mày?" Án Cường tát tên đàn em lệch mặt sang một bên.
Cậu Kim đứng đó cũng ngây ngẩn cả người, lắp bắp: "Anh Cường, cái này... Cái này không đúng..."
Án Cường cười nhạt: "Chuyện của cậu ta, tôi mặc kệ, tôi chỉ mang người tới hóng chuyện thôi.”
Tim anh ta đập nhanh như đánh trống, trong lòng sợ hãi không chịu nổi, sư phụ của anh ta còn chẳng phải là đối thủ của người ta, sư tỷ cũng bị đánh trọng thương, còn có vị thiếu đà chủ thiên tài Văn Tư Thuận cũng bị đánh cho thảm hại, anh ta có tài đức gì đâu mà dám đến khiêu khích hắn chứ?
Cậu Kim sợ hãi, vội vàng nói: "Anh Cường, anh không thể mặc kệ tôi được! Tôi, tôi... Miễn là anh giúp tôi, muốn gì tôi cũng chiều anh hết!”
Án Cường lạnh lùng: "Cậu ở trong nhà người ta tụ tập hút thuốc cấm, còn quan hệ nam nữ loạn hết lên, tôi không rảnh mà quản loại chuyện ghê tởm này!”
Cậu Kim vừa mới đứng dậy, Dương Quan Quan thoáng cái đã đứng ở trước mặt anh ta, sau đó nhếch miệng cười.
Cánh tay còn lại của cậu Kim trực tiếp bị Dương Quan Quan bắt được, “răng rắc” một tiếng liền bẻ gãy, cùng lúc đó đầu gối anh ta bị hai cú đánh liên tiếp, “bụp bụp” hai tiếng, đá đến mức muốn nứt ra!
Trong miệng cậu Kim liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người nằm tê liệt trên mặt đất, tứ chi bị phế hoàn toàn!
Đám bạn của cậu Kim đều sợ tới mức không dám ló mặt ra ngoài, người gọi đến không phải đã bị Tề Đẳng Nhàn doạ sợ rồi sao? Hơn nữa, đám bạn nam của anh ta cũng đã nằm hết trên mặt đất.
Án Cường nhìn thấy một màn này, cho dù đang mặc áo vest cũng cảm thấy lạnh cả người, với thân thủ này của Dương Quan Quan, anh ta còn chẳng phải đối thủ nữa huống chi là Tề Đẳng Nhàn thâm sâu khó lường!
"Tề tiên sinh, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, không quấy rầy mọi người nữa." Án Cường vội vàng nói.
"Anh Cường đúng không?" Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên hỏi.
Trong lòng Án Cường trở nên lạnh lẽo, anh ta sợ mình sẽ chết ở chỗ này mất.
Tề Đẳng Nhàn lại lên tiếng: "Những thứ rác rưởi này cậu phải dọn dẹp đi, thêm cả căn phòng lộn xộn này, cũng phải dọn luôn cho tôi rồi đi đâu thì đi chứ?”
Án Cường ngẩn người, sau đó vội vàng trả lời: "Đúng vậy, để tôi cho người dọn dẹp! Chúng mày mau di chuyển, ném mấy thứ vô dụng này ra ngoài rồi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này đi!”
Nhóm đàn em của Yến Cường lập tức tản ra bốn phía, đầu tiên là đem mấy tên đàn ông quần áo xộc xệch nằm trên mặt đất ném ra ngoài, sau đó đuổi mấy người phụ nữ kia ra ngoài.
Cậu Kim cũng khó lòng thoát khỏi vận xui rủi bị ném ra ngoài, anh ta nằm trên đường lớn kêu rên không ngừng.
“Long Môn ở Thượng Hải các cậu hiện tại là do ai làm chủ?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Án Cường, thản nhiên hỏi.
"A... Sau khi sư phụ mất, tất cả đều do sư tỷ của tôi đứng ra lo liệu."
“Nhưng mà sư tỷ bị Tề tiên sinh ngài làm cho trọng thương, nên hiện tại cũng chỉ đành lui về sau."
"Long Môn ở Thượng Hải bây giờ, hai phó đà chủ người nào cũng cố chấp cạnh tranh muốn lên chức..."
"Công sức cả đời của sư phụ tôi, e là tiêu tán hết mất."
Yến Cường cẩn trọng nói.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, lúc trước khi hắn gặp Tần Đường Ngọc xung quanh cô ta vẫn có hai hộ vệ, võ công không quá cao cường nhưng thủ đoạn giết người đặc biệt sắc bén.
Chỉ là sau khi bị hắn đánh cho trọng thương, trong thời gian ngắn như vậy đã bị phế xuống, không giữ được tình hình cũng là điều đương nhiên.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Có nghe nói qua chuyện tân đà chủ không?”
Án Cường lắc đầu: "Vẫn chưa nghe qua... Tân đà chủ, chắc sẽ để phó đà chủ Tống Chí Mai và phó đà chủ Giang Sơn Hải phân thắng bại rồi mới quyết định.”
Tề Đẳng Nhàn nghe đến đó, hắn chỉ cười cười, không nói gì.
Dương Quan Quan đứng lẳng lặng ở một bên nhìn đàn em của Án Cường thu dọn căn phòng.
Lộn xộn, lại còn bẩn thỉu chết mất...
"A đúng rồi, phiền anh đi giúp tôi hỏi Cậu Kim kia một chút, hỏi xem căn phòng này là anh ta lấy từ tay ai." Dương Quan Quan lạnh lùng nói.
Án Cường vội vàng chạy ra ngoài, một lát sau đã quay trở lại: "Dương tiểu thư, phòng này là do cậu ta lấy từ tay chị họ Dương Phỉ Phỉ của cô.”
Dương Quan Quan cười lạnh: "Dương Phỉ Phỉ à, đúng là ác độc thật đấy! Khi nào quay lại nhất định tôi phải phế cô ta mới được!”
Từ nhỏ tới nay, người coi thường và hay gây khó dễ cho cô ta nhất chính là chị họ Dương Phỉ Phỉ!
Lần trước ở Trung Hải gặp mặt lần đầu tiên, chưa gì đã muốn phóng ngựa đâm chết cô ta.
Khi đó cô ta vẫn còn nhát như thỏ đế nhưng hiện tại to gan lớn mật hơn nhiều, chẳng còn sợ hãi hay kính trọng gì nữa.
Án Cường không tiện nói thêm, thấy sắp thu dọn căn phòng xong liền ngượng ngùng cười nói: "Nếu không có việc gì, tiểu đệ xin phép đi trước.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không còn việc gì sai bảo Án Cường, hắn phất tay để cho anh ta nhanh chóng cút đi.
Án Cường vẫn cố duy trì cười, mang theo đàn em xám mặt rời đi.
“Tất cả đám người kia đều đáng chết, nếu như không phải đang ở trong nhà, tôi nhất định phải giết bọn chúng!” Sau khi người rời đi, sắc mặt Dương Quan Quan không hài lòng nói.
Tuy rằng đàn em của Án Cường đã quét dọn phòng ốc sạch sẽ nhưng cô ta luôn có cảm giác nơi này dơ bẩn, dù sao thì một màn vừa rồi đúng là ghê tởm không chịu được.
Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai cô ta: "Đừng tức giận, tức giận sẽ làm tổn thương thân thể. Không phải cô cũng rất không vừa đó sao? Cậu Kim kia bị cô chặt đứt tứ chi rồi, nhưng mà tôi có nhắc nhở lúc cô phế cậu ta, thủ pháp lúc đó dùng sai, xương cốt kia nếu chữa tốt cậu ta vẫn có thể đứng lên lại bình thường đó..."
Sau đó, Tề Đẳng Nhàn đích thân dạy bảo Dương Quan Quan phải xuống tay ở chỗ nào, nên dùng sức như thế nào.
Dương Quan Quan lại học được tri thức mới, khẽ gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi! Lần sau ai dám chọc tôi, tôi sẽ đối phó với hắn như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ánh mắt kia của cô ta thật hung dữ, lại nhớ tới mình đã từng ôm cô ta ngã xuống một lần, hắn nhanh chóng thấy có chút sợ hãi, nghịch đồ này sẽ không dùng nó để đối phó mình đó chứ?
Cũng chỉ là nhìn ngực thôi mà, không đến mức phải...
Bình luận facebook