-
Chương 771-775
Chương 771 Triệu Huyền Hoàng
Chương 771: Triệu Huyền Hoàng
"Khụ khụ khụ –"
Triệu Biện Tử vừa mới đánh một loạt quyền, nhưng sau khi đánh xong, lại phát hiện lực không đủ, liên tục ho khan, trong mũi truyền tới mùi máu tươi nồng đậm.
Ông ta thở dài một tiếng, nói: "Tề Bất Ngữ à Tề Bất Ngữ à, không ngờ rằng vũ lực của người này lại kinh hãi như thế, thế gian này, có thể luyện Hình Ý đến Thần Biến, có thể được mấy người chứ?"
Một người phụ nữ đang nhìn Triệu Biện Tử đánh quyền.
"Tiền bối, không diệt trừ cha con Tề gia, nước nhà khó yên ổn." Người phụ nữ này chậm rãi mở miệng nói.
Cô ta là một trong năm con rồng của Hoa quốc, cùng đám người nổi danh Ngọc Tiểu Long, Tạ Cuồng Long, Lục Chiến Long tồn tại, tên của cô ta là Nghiêm Mộc Long.
Triệu Biện Tử quay đầu đi, nói: "Tôi cũng đã nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua, Lục Chiến Long đi vào, cho nên ngược lại Tề gia tử không bị chút tổn thương nào.
Nghiêm Mộc Long gật gật đầu, hờ hững nói: "Sau trận chiến với Hồng Thiên Đô, hắn bị thương, nhưng lại có thể đánh bại Tạ Cuồng Long ngay giữa đường phố! Cứ mặc kệ như thế, sớm muộn gì hắn cũng giết tới đế đô, làm loạn thế cục."
Triệu Biện Tử nghe xong, nói: "Cô tới tìm tôi, là muốn gặp Triệu Huyền Hoàng sao?"
Nghiêm Mộc Long nghiêm túc nói: "Hiện tại Lục Chiến Long mơ hồ có ý muốn đứng về phe Phó lão, nếu không động thủ, sớm muộn chúng ta cũng rơi vào thế bị động. Triệu gia phục long, ngậm miệng tu dưỡng mười hai năm, giờ cũng là thời điểm mở miệng nói chuyện rồi!"
Triệu Biện Tử khẽ nhíu mày, ông ta tuy là trụ cột vững vàng trong trận doanh Triệu gia, nhưng cũng không muốn lấy Lục Chiến Long làm mục tiêu để mở ra lỗ hổng này.
Suy cho cùng, ông ta vẫn là một cái võ nhân, mà Lục Chiến Long, càng là một võ nhân chính trực.
"Cô đi vào đi." Triệu Biện Tử trầm mặc thật lâu.
Ông ta vẫn nhớ tới võ công đáng sợ như ma thần của Tề Bất Ngữ, tay không đánh ra một ngoại cương quyền kình.
Năm đó, thời điểm người câm này bị đuổi ra đế đô, còn không có võ công lợi hại như vậy, đã tạo nên gió tanh mưa máu, giết đến mức mấy người đại gia tộc hoảng sợ.
Nếu không phải cuối cùng Tề gia chủ động đứng ra ngăn hắn lại, hơn nữa đuổi hắn đi, chỉ sợ mọi chuyện cũng không giải quyết đơn giản như vậy.
Nghiêm Mộc Long cười cười, sau đó đi vào cấm địa nhà cao cửa rộng nhiều năm chưa từng có người đặt chân tới!
Cửa lớn đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt cổ xưa.
Trong nhà có một người đàn ông trung niên đang khoanh chân ngồi, trước mặt đặt bàn cờ, bên cạnh bàn cờ đặt một quyển sách cờ, đang học đánh cờ.
Người đàn ông mặc áo vải màu đen, khuôn mặt chữ điền, mũi thẳng miệng vuông, lông mày thẳng tắp, nhìn qua có một cỗ uy nghiêm làm cho người ta kính sợ.
"Vãn bối Nghiêm Mộc Long, đến bái kiến Triệu tiên sinh!" Nghiêm Mộc Long đứng yên, chắp tay chào, nghiêm túc nói.
Triệu Huyền Hoàng ngẩng đầu lên, cười cười, nói: "Tôi ngậm miệng tu dưỡng mười hai năm, Triệu lão hẳn là đã biết, nhưng vẫn đưa cô vào, vậy chứng minh hơn phân nửa là có chuyện quan trọng."
Mười hai năm nay ông ta chưa từng mở miệng nói chuyện, lúc này bỗng nhiên mở miệng, ngôn ngữ đều có chút xa lạ.
Nghiêm Mộc Long từ từ kể lại những chuyện gần đây, Triệu Huyền Hoàng nghe được hơi nhíu mày, quân cờ trong tay cũng dừng lại, không hạ xuống trên bàn cờ.
"Lục Chiến Long à… Cậu ta là một người khá được." Triệu Huyền Hoàng như có điều suy nghĩ cười nói.
"Đúng vậy." Nghiêm Mộc Long cũng không phủ nhận nói.
Triệu Huyền Hoàng nói: "Nhưng mà người tốt không thể cho tôi sử dụng, trong mắt tôi cũng không khác gì sắt vụn."
Nghiêm Mộc Long không nói gì.
Triệu Huyền Hoàng nói: "Nếu cô và Tạ Cuồng Long liên thủ, có thể đánh chết hắn không?"
"Một mình tôi là đủ rồi." Nghiêm Mộc Long lắc đầu nói.
"Tôi đang nói Tề gia tử." Triệu Huyền Hoàng ném quân cờ, đứng lên, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Nghiêm Mộc Long nghe xong, nhịn không nổi trầm mặc, nói: "Nếu hắn có thể đơn độc giết Hồng Thiên Đô, thực lực tất nhiên cao hơn bất kì kẻ nào trong Ngũ Long chúng ta! Nhưng mà nếu là tùy tiện hai người trong chúng ta liên thủ lại, cũng đủ đánh chết hắn. Võ công dù sao cũng không phải tu tiên, song quyền khó địch nổi bốn tay.
Triệu Huyền Hoàng hài lòng gật gật đầu.
Nghiêm Mộc Long nói: "Nếu Triệu gia nguyện ý xuất động Thiên Phạt, cũng có thể cùng nhau giết Tề Bất Ngữ.
Triệu Huyền Hoàng nói: "Triệu Hồng Tụ à…"
Lúc ông ta nhắc tới cái tên này, đều cảm thấy một lời khó nói hết.
Nghiêm Mộc Long vừa nghe giọng điệu này của ông ta, lập tức biết việc này vô vọng, nói: "Nhưng mà nếu Triệu tiên sinh nguyện ý cho chúng tôi cơ hội, tôi và Tạ Cuồng Long liên thủ, nhất định có thể chém chết hắn!"
Bất kỳ một người nào trong Ngũ Long, một mình đối mặt với Tề Đẳng Nhàn đều chính là tự dâng thức ăn tận miệng!
Nhưng hai chọi một thì không giống như vậy, câu châm ngôn song quyền khó địch nổi bốn tay tay này đã có từ xưa nay, không phải là không có đạo lý.
Đối mặt hai cao thủ hàng đầu như vậy, dù là võ công có luyện đến mức thăng thiên, muốn đối phó cũng tương đối khó khăn.
"Nếu Lục Chiến Long có khả năng năng đứng về phía mình, hơn nữa nhất định không thể làm việc cho tôi, vậy thì nắm cậu ta vào tay đi." Triệu Huyền Hoàng liếc mắt nhìn Nghiêm Mộc Long thật sâu, nhàn nhạt nói.
Nghiêm Mộc Long hỏi: "Tôi rất tò mò, Triệu tiên sinh định nắm anh ta vào tay như thế nào."
Triệu Huyền Hoàng nói: "Lúc trước Lục Chiến Long bị ác bá địa phương bức ép vùng lên, cuối cùng kinh động đến Phó Phong Vân, chiêu mộ cậu ta nhập ngũ.
Nghiêm Mộc Long nói: "Chuyện này tôi biết."
Triệu Huyền Hoàng nói: "Lục Chiến Long có một người em gái, tên là Lục Linh Linh, lúc ấy bị người ta bắt cóc, sau đó Phó Phong Vân sai khiến rất nhiều người cũng không thể tìm được."
Sau khi Nghiêm Mộc Long nghe nói như thế, hít một hơi khí lạnh, nói: "Lục Linh Linh ở trong tay Triệu tiên sinh sao?"
"Cái này thì không, chẳng qua lúc ấy đi một bước cờ nhàn rỗi mà thôi, sai người đưa Lục Linh Linh đến Điện Bắc."
"Không ngờ rằng, sau nhiều năm như vậy lại dùng tới nước cờ nhàn này."
Triệu Huyền Hoàng chậm rãi đi tới phía trước bàn thờ, nhìn vị thần cung phụng phía trên, như có điều suy tư nói.
"Đương nhiên, bây giờ còn chưa phải thời điểm động tới nước cờ này. Ở chiến bộ Lục Chiến Long rất được người ta mong đợi, binh lính tầng dưới chót, người người đều rất sùng bái cậu ta, tùy tiện động thủ, là dẫn lửa thiêu thân." Triệu Huyền Hoàng bỗng nhiên cười cười, nói.
Nghiêm Mộc Long nghe, nói: "Đã có sắp xếp của Triệu tiên sinh, tôi đây cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với Tạ Cuồng Long, chuẩn bị thời cơ động thủ!"
Tạ Cuồng Long bị Tề Đẳng Nhàn ép cúi đầu gọi đại ca, trong lòng đã sớm sinh lửa giận ngút trời, có cơ hội ra tay tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Hắn ta kiêu căng ngạo mạn, bị một người trẻ tuổi hơn so với mình ép gọi là đại ca, là nỗi uất hận cỡ nào chứ?
Triệu Huyền Hoàng nhẹ nhàng phất phất tay, không nói nữa.
Nghiêm Mộc Long cũng biết ý của ông ta, hơi cúi đầu khom lưng chào, rời khỏi gian phòng này.
Sau khi cô ta đi, Triệu Huyền Hoàng mới bước ra khỏi phòng, trong lúc nhất thời cảm thấy mặt trời có chút chói mắt, đưa tay chắn ở trên trán của mình.
Triệu Biện Tử nói: "Ra rồi sao? Đã bao nhiêu năm không phơi nắng rồi!"
Triệu Huyền Hoàng cười ha hả, lắc lắc đầu, nói: "Cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, nếu không thân thể sẽ mốc meo mất."
Triệu Biện Tử nói: "Thật sự muốn động đến Lục Chiến Long? Cậu ta là một trong số ít người tốt, cũng chưa bao giờ nhắm vào ai."
"Người tốt không mang lại lợi ích cho tôi, đối với tôi mà nói, không khác gì một đống sắt vụn."
"Người có thể mang lại lợi ích cho tôi, mới là người tốt."
"Phó Phong Vân mang Tề gia tử tiến vào chiến bộ, muốn từng bước từng bước thăng chức hắn, phá hoại sắp xếp của chúng ta."
"Chuyện tốt như vậy, làm sao có thể để cho hắn ta toại nguyện?
Triệu Huyền Hoàng cười ha hả, nói: "Nhưng mà, hắn ta có thể thông qua khảo hạch lần này, thật sự khiến tôi rất bất ngờ."
Chương 772 Bốn mươi phần trăm
Chương 772: Bốn mươi phần trăm
Một kế hoạch vừa hoàn chỉnh vừa cẩn thận đã dần dần hình thành trong đầu óc của Triệu Huyền Hoàng.
Ông ta canh giữ Triệu gia, bắt đầu điều khiển binh tướng, chấp hành kế hoạch này.
“Tiểu đội Alpha bị tiêu diệt hoàn toàn, tuy không thể tra được chứng cứ là ai làm, nhưng ngẫm lại cũng có thể biết được.” Triệu Huyền Hoàng đứng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng.
“Chuyện này đối với Triệu gia chúng ta mà nói, cũng gây đả kích rất nghiêm trọng.”
“Thế cục của Ma Đô đang khẩn trương như vậy, cuối cùng dù trời có sập xuống thì cũng không thể đập vào đầu Triệu gia chúng ta được.”
Triệu Biện Tử nói: “Cẩn thận làm quá mức, đến lúc đó không khống chế được thế cục. Gây ra động tĩnh quá lớn, Phó Phong Vân sẽ không ngồi nhìn đâu!”
Triệu Huyền Hoàng cười, đáp: “Phó Phong Vân là một người lấy đại cục làm trọng, chúng ta chỉ nhắm vào bố cục của Tề Bất Ngữ, chứ có nhắm vào Ngọc Tiểu Long đâu, không cần lo chuyện ông ấy không ngồi yên.”
Triệu Biện Tử gật gật đầu.
“Tình hướng bên Nam Dương thế nào rồi? Mấy ngày hôm trước ta còn nghe nói, Từ Ngạo Tuyết của Từ gia đã tỏa sáng rực rỡ, thậm chí còn mượn sức mấy quân phiệt.” Triệu Huyền Hoàng hỏi.
“Tập đoàn Trần Thị bởi vì bị phơi bày chuyện tham dự hoạt động trái pháp luật mà đã chịu đả kích, Nam Dương cũng trong trạng thái tương đối sa sút tinh thần.” Triệu Biện Tử nói đúng sự thật.
Triệu Huyền Hoàng, mới là người bày mưu thiết kế trong toàn bộ Triệu gia.
Tuy rằng ông ta ngậm miệng mười hai năm, nhưng chỉ cần xảy ra chuyện lớn đều sẽ nói với ông ta, để ông ta đưa ra quyết sách.
“Hai con rồng Tạ Cuồng Long và Nghiêm Mộc Long liên thủ, ông cảm thấy đã đủ chưa?” Triệu Huyền Hoàng quay đầu hỏi.
“Vậy là đủ rồi, hai người này đều là cao thủ đứng đầu. Nếu bọn họ liên thủ lại, cho dù là tôi cũng không phải đối thủ.” Triệu Biện Tử nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nói.
Triệu Huyền Hoàng thở dài: “Nếu có thể nhân cơ hội cắt đi cái đinh trong mắt Ngọc Tiểu Long này là tốt rồi!”
Triệu Biện Tử nói: “Lý trí của cô ta thắng cảm tính, rất khó nhằm vào cô ta.”
Trong lúc Triệu Huyền Hoàng mở miệng nói chuyện, mây đen u ám đã bắt đầu bao phủ trên bầu trời Ma Đô.
Tề Đẳng Nhàn không biết nhân vật lớn của Triệu gia đã bắt đầu thật sự xuống tay nhằm vào hắn.
Đồng thời, các nhân vật lớn của Triệu gia cũng không biết, Tề Đẳng Nhàn đã chạm đến lực lượng mà con người không thể đạt được.
Hôm nay hiếm khi Tề Đẳng Nhàn đưa theo Dương Quan Quan đến quả xác tập đoàn đi dạo qua một vòng, hắn làm như vậy, đương nhiên là có mục đích riêng.
Sau khi đến công ty, liền bỏ rơi Dương Quan Quan luôn, để cô ấy tham gia công việc... Sau đó hắn chuồn mất, đến thẳng sân bay Ma Đô đón người.
Đương nhiên, hắn cũng sắp xếp cho Dương Quan Quan một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là phân ra một tỷ từ số tiền ngày hôm qua hắn lừa được ở sòng bạc, lấy danh nghĩa Lục Chiến Long thành lập một quỹ hội.
Đối với việc thiện như này, đương nhiên Dương Quan Quan sẽ không bài xích, lập tức tập trung vào công việc.
Bất kể em gái lai chân dài Irena Jinva đi đến nơi nào, đều là được chú ý, giá trị nhan sắc và dáng người đều quá hấp dẫn, một đám đàn ông đều nhịn không được mà chảy nước miếng.
“A ha, tiên sinh, anh có nhớ tôi không?” Sau khi Irena Jinva nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, chạy nhào tới, ôm cổ hắn, miệng hôn ngay về phía mặt hắn.
Ở một đất nước bảo thủ như Hoa Quốc, hành vi như vậy quả thật là đồi phong bại tục!
Tề Đẳng Nhàn nhìn từ trên xuống dưới cô gái đang mặc một cái quần jean bó sát người phối hợp với áo sơ mi trắng đơn giản đã có thể khiến cho người ta e ngại khí tràng trên người, thở dài nói: “Đừng nháo, thắt lưng không tốt.”
Irena Jinva cười hì hì kéo lấy cánh tay của hắn, nói: “Tôi không thể ở lại quá lâu được đâu, nhiệm vụ trong công ty quá nhiều! Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn này, anh muốn làm chút gì với tôi thì nhanh chóng làm hết sức đi!”
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, cô gái của Tuyết Quốc này quả là phóng khoáng dũng cảm mà, đều biểu đạt tình cảm trực tiếp, thật là không chịu nổi.
“Còn nhớ cô gái mà cô thường đánh cờ trên mạng không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Kỳ thủ tam đẳng chuyên nghiệp Triệu Hồng Nê, tôi biết!” Irena Jinva gật gật đầu: “Gần đây tôi vẫn luôn nghiên cứu kì phổ của cô ta, cờ lực của cô ta có tiến bộ rất lớn!”
“Tôi đưa cô đi chơi cùng cô ta một ván, cô cố gắng đánh cho cô ta thất bại thảm hại đi.” Tề Đẳng Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Irena Jinva thì lại lắc đầu: “Chuyện này quá khó khăn rồi... Tôi phải nghỉ ngơi trước đã, dưỡng lại tinh thần mới chơi cờ với cô ta được.”
Tề Đẳng Nhàn đưa Irena Jinva tới khách sạn rồi đi nghỉ ngơi, chỉ là, hình như cô ấy đang hiểu lầm ý nghĩa của hai từ “nghỉ ngơi” này rồi.
Irena Jinva đương nhiên phải xuất ra tuyệt chiêu giữ nhà học được ở trại nhạn mới có thể đối phó được với cao thủ như Tề Đẳng Nhàn…
Tề Đẳng Nhàn có cảm giác, cô gái của Tuyết Quốc này cứ như là con hổ bị đói bụng mấy ngày vậy.
Mấu chốt là, sau khi người ta lấy bản lĩnh trại nhạn ra, căn bản hắn lại không dừng được!
“Lần này thì thiếu bao nhiêu phần trăm đây?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hỏi, duỗi tay vuốt ve mái tóc vàng tú lệ kia.
“Mười phần trăm á! Chúc mừng anh, đã giải khóa tiến độ trò chơi đến bốn mươi phần trăm!” Irena Jinva vừa nhấc đầu, cả khuôn mặt đầy tươi cười xán lạn nói.
Cô ngẩng đầu là nghiêng nước nghiêng thành, còn cúi đầu là lưỡi nở hoa sen.
Câu trả lời này, lại làm cho Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười...
Chỉ là, ở cùng một chỗ với Irena Jinva, thật là hơi giống đang chơi trò chơi, mỗi lần đều có thể có cảm giác mới mẻ và kích thước cực kỳ mãnh liệt.
Hắn cũng không khỏi cảm khái trong lòng, chẳng trách nữ đặc công đi ra từ trại nhạn của Tuyết Quốc thậm chí có thể đánh tới bên cạnh đại lão cao tầng của Mễ Quốc…
Sau khi “nghỉ ngơi” xong, Tề Đẳng Nhàn để Irena Jinva mặc quần áo rồi cùng mình đi gặp Triệu Hồng Nê.
Irena Jinva lại nói: “Không thể để ngày mai đi sao? Hôm nay tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh cả ngày thôi! Ô lạp!”
Tề Đẳng Nhàn đen mặt nói: “Tôi là để cô tới chơi cờ với người ta, chứ không phải để cô tới trầm mê nam sắc.”
“Vậy sao...” Irena Jinva trong lòng không khỏi âm thầm phun tào một tiếng, chỉ có thể chậm rãi, lề mề mặc quần áo vào.
Trong quá trình này, đương nhiên là lại bày ra tuyệt học mà mình học được từ trại nhạn, khiến động tác mặc quần áo cũng như nhảy múa vậy, Tề Đẳng Nhàn nhìn đến mức mí mắt nhảy dựng.
Nếu không phải Nhị đương gia thân thể không khoẻ, hôm nay nhất định phải lấy cảnh giới quyền pháp hoàn toàn mới, tử chiến với yêu nữ ma mị làm hại nhân gian này!
Tề Đẳng Nhàn đưa Irena Jinva rời khỏi khách sạn, sau đó đi gặp Triệu Hồng Nê.
Sau khi nhìn thấy Irena Jinva, Triệu Hồng Nê không khỏi biểu hiện vô cùng hưng phấn, nói: “Cuối cùng cũng có thể đánh với cô một ván cờ rồi!”
Irena Jinva đáp lại: “Cô phải nhường tôi một chút đấy, dù sao cô cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp!”
Triệu Hồng Nê lại lắc đầu nói: “Kỳ lực của cô căn bản không thể yếu hơn so với kỳ thủ chuyên nghiệp được, đến đây, đoán trước đi!”
Tuy rằng Irena Jinva không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng là nữ đặc công có chỉ số thông minh cao mà trại nhạn bồi dưỡng toàn diện, kỳ lực cũng là vô cùng biến thái.
Hai người ở trên bàn cờ vừa hạ cờ, đã lập tức đối chọi gay gắt.
Kỳ phong của Irena Jinva tương đối âm hiểm, mà Triệu Hồng Nê thì lại có nề nếp, đâu vào đấy.
Một người minh diễm động lòng người, vũ mị như yêu; một người dung mạo chỉ có thể xem như hơi xuất sắc, nhưng thanh thiển thong dong, đạm như thanh tuyền.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy xem hai cô gái này chơi cờ thực sự rất nhàm chán, liền nằm lên sô pha ngủ…
Sau khi ngủ hơn ba tiếng, Tiểu Tiểu lấy lại một chút máu, lúc này hắn mới mở mắt ra.
Ván cờ của hai người đánh cờ đã kết thúc, đánh hai ván.
Triệu Hồng Nê còn có chút cảm giác chưa đã thèm.
Tề Đẳng Nhàn lại nhìn ra thể lực của Irena Jinva đã hơi chống đỡ hết nổi, loại vận động trí nhớ như cờ vây này, tiêu hao trong thời gian dài cũng là khiến người ta rất mệt mỏi.
“Được rồi được rồi, người cô đã gặp được, xem như thỏa mãn nguyện vọng của cô, về sau đừng tìm tôi gây phiền toái nữa!” Tề Đẳng Nhàn đi ra phía trước, ngăn cản một ván cờ mới.
Chương 773 Chị họ
Chương 773: Chị họ
Triệu Hồng Nê cũng nhìn ra được rằng thể lực của Irena Jinva hơi không đủ nên cô ta buông cờ vây trong tay xuống.
“Cô Jinva, cô có hứng thú trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp không?” Triệu Hồng Nê hỏi.
“Thôi đi, tôi không thích dùng tất cả thời gian của mình để nghiên cứu kỳ đạo.” Irena Jinva trực tiếp từ chối.
Triệu Hồng Nê thở dài: “Vậy thật là đáng tiếc, khó gặp được người có thiên phú đánh cờ như cô! Hy vọng sau này chúng ta có thể thường xuyên đánh cờ với nhau.”
Irena Jinva nói: “Hay là chơi online đi. Dù sao bây giờ dùng internet rất thuận tiện!”
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Irena Jinva, đối diện với Triệu Hồng Nê. Hắn hơi cười, hỏi: “Người xuất hiện ở sòng bạc đêm qua là nhân cách Triệu Hồng Nê mà không phải Triệu Hồng Tụ, đúng không?”
Triệu Hồng Nê nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi lại: “Sao cậu nhìn ra được?”
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu cười, nói: “Chỉ sợ, rất nhiều lúc, nhân cách này không hề đi ra. Tất cả đều là nhân cách chính của cô.”
Triệu Hồng Nê nghe vậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quân cờ, ngừng một chút mới nói: “Nếu một người biết được quá nhiều bí mật thì không sống lâu đâu nha!”
Tề Đẳng Nhàn bật cười thành tiếng, nói: “Thật ra tôi cũng có thể hiểu cô. Dù sao, tình huống của cô phức tạp như vậy, Triệu gia lại lớn mạnh. Có đôi khi, nếu cô không ngụy trang thành nhân cách Triệu Hồng Tụ thì chỉ sợ ngay cả chút chuyện bản thân muốn làm cũng không làm được!”
Triệu Hồng Nê nhìn Tề Đẳng Nhàn, sau một lát mới nói tiếp: “Tôi thực sự nghĩ mãi không ra. Một người mẹ xuất sắc như vậy, sao lại sinh ra một đứa con trai trời đánh thế này?”
Tề Đẳng Nhàn hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cô quen biết mẹ tôi?”
Triệu Hồng Nê nói: “Cậu cho rằng Tôn Dĩnh Thục dễ lợi dụng như vậy sao? Nếu không phải nể mặt bác thì cậu đã chết trong tay chị của tôi lâu rồi!”
Tề Đẳng Nhàn thoáng ngạc nhiên, nói: “Tôi thực sự không biết điều này!”
Triệu Hồng Nê cười, nói: “Bác là người rất tốt, đối xử với mọi người rất dịu dàng như tắm mình trong gió xuân. Tôi và Triệu Hồng Tụ đều rất thích bà ấy. Người dạy vỡ lòng môn cờ vây cho tôi là bà ấy đó.”
“Hiện bà ấy đang chịu khổ ở đế đô, chịu đựng nỗi đau mẹ con, vợ chồng xa cách không thể gặp nhau! Hay là để chị cô hợp tác với tôi, cùng nhau đánh đến đế đô rồi cứu bà ấy ra!” Tề Đẳng Nhàn lập tức hưng phấn nói.
Triệu Hồng Nê chỉ tay về phía cửa.
Tề Đẳng Nhàn không hiểu cô ta có ý gì.
“Tôi cảm thấy cậu cút được rồi đấy.” Triệu Hồng Nê nghiêm túc nói.
“Không muốn thì thôi… Còn nói mẹ tôi đối xử tốt với các cô. Hai người lại là sói mắt trắng, không biết đền ơn đáp nghĩa!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu ra mặt.
Khóe miệng Triệu Hồng Nê không khỏi giật giật, đối mặt với loại người vô sỉ thế này, cô ta có thể nói cái gì chứ?
Im lặng hồi lâu, Triệu Hồng Nê nhắc nhở: “Cậu phải cẩn thận một người tên là Triệu Huyền Hoàng, ông ta là sư phụ dạy cờ vây của tôi, đã bế quan tu luyện ở Triệu gia mười hai năm, ngày hôm qua mới xuất quan.”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: “Ông ta bế quan tu luyện hay không thì liên quan gì đến tôi!”
Triệu Hồng Nê lại nói: “Người này bình thường không dễ xuất hiện, đều đứng đằng sau để giải quyết những chuyện lớn của Triệu gia. Nhưng mà, bây giờ ông ta lại khác thường, xuất hiện dưới ánh mắt công chúng nên cậu phải cẩn thận đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi nói thật! Cô bất mãn với Triệu gia như vậy thì hợp tác với tôi đi!”
Triệu Hồng Nê lắc đầu, nói: “Tôi có thể lấy thân phận Triệu Hồng Nê phản bội Triệu gia, đó đã là điều tối đa tôi có thể làm. Tôi sẽ cố gắng không để chị Triệu Hồng Tụ đi ra, nhưng có một số việc, không phải tôi muốn là có thể khống chế được… Cậu có chuyện muốn làm ở Ma Đô này thì mau chóng làm xong đi.”
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt chân thành nhìn cô ta, ôn hòa nói: “Chị họ, chị đối xử tốt với tôi thật đấy!”
“Cút!”
Triệu Hồng Nê nghe được xưng hô này thì vẻ mặt ngạc nhiên như gặp quỷ. Lạnh giọng quát lớn.
“Chị họ, mẹ tôi nhất định sẽ rất vui khi thấy chị đến đế đô cùng tôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
“Lại gọi tôi như vậy thì tôi giết cậu!” Triệu Hồng Nê một nhếch miệng, hàm răng phát ra ánh sáng lạnh.
Tề Đẳng Nhàn rùng mình, nói: “Tuy chúng ta cách nhau chừng bảy thế hệ, nhưng tôi gọi chị là chị họ thì cũng đâu có sai?”
Sắc mặt Triệu Hồng Nê thay đổi, khí chất cả người bỗng trở nên lạnh lùng, ngay cả độ cong của khóe môi cũng hơi thay đổi. Chỉ nghe thấy cô ta chậm rãi nói: “Trong vòng mười giây, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe giọng thì cảm thấy không đúng, kéo Irena Jinva trực tiếp chạy đi.
Mẹ nó, đúng là không nói võ đức…
Cái gì mà khống chế không để nhân cách thứ hai đi ra chứ?
Bây giờ không phải là thả nhân cách của Triệu Hồng Tụ ra sao?
Đợi đến khi thấy bóng lưng Tề Đẳng Nhàn đã khuất, trên mặt Triệu Hồng Nê lộ ra một nụ cười đắc ý, nói: “Hừ, dọa chết tên trời đánh nhà cậu!”
Cô ta vẫn là Triệu Hồng Nê, nhân cách Triệu Hồng Tụ không hề xuất hiện.
“Tiên sinh, sao ngài lại sợ cô ta như vậy?” Irena Jinva nhịn không được hỏi, “Còn nữa, cô ta có hai nhân cách sao?”
“Đúng vậy, tinh thần phân liệt, cô nói có đáng sợ hay không? Loại bệnh nhân tâm thần này, giết người không phạm pháp đấy.” Tề Đẳng Nhàn lòng còn sợ hãi mà nói.
Irena Jinva cảm thấy buồn cười, hỏi: “Tiên sinh, anh có vỗ công cao như vậy, còn sợ cô ta sao?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: “Võ công của cô ta cũng rất cao, trạng thái cơ thể tôi của hiện tại không được tốt cho lắm, không dám solo với cô ta.”
Irena Jinva nghiêng đầu hỏi: “Không phải anh vẫn đang rất khỏe sao?”
Tề Đẳng Nhàn lườm cô một cái. Hắn cho rằng bản thân là một tài xế già, nhưng ở trước mặt yêu nghiệt như Irena Jinva thì có vẻ hắn còn khá non.
“Triệu Huyền Hoàng à… Đã sớm nghe qua cái tên này. Bế quan mười hai năm, bây giờ xuất quan chỉ vì đối phó tôi?” Tề Đẳng Nhàn nhớ tới lời nhắc nhở của Triệu Hồng Nê thì không khỏi trầm ngâm.
“Cũng tốt. Để tôi xem thử, ông có thể làm gì tôi!”
“Để xem ông có thể đánh thắng bộ quyền của tôi không?”
Hiện tại Tề Đẳng Nhàn rất tự tin vào sức mạnh của bản thân, quyền pháp luyện đến loại cảnh giới này, muốn bị người giết chết còn là một chuyện khó khăn.
Tề Đẳng Nhàn dẫn Irena Jinva lâu rồi không gặp đi xem phim, ăn chút đồ ăn vặt, xem như bồi thường cho sự vắng vẻ mấy ngày qua.
Irena Jinva là một người dễ thỏa mãn, những chuyện đơn giản như này đã làm cho cô hết sức vui vẻ.
Nhưng mà kỳ nghỉ của Irena Jinva cũng rất nhanh đã kết thúc, cô chỉ có thể lưu luyến chia tay với Tề Đẳng Nhàn.
Cũng chính vào ngày Irena Jinva rời khỏi ma đô, một tin tức kinh người được truyền ra!
Ông cụ Dương gia vì bệnh mà qua đời, Dương gia sẽ tiến hành phúng viếng tại sảnh số 8 của nhà tang lễ.
“Anh rể, ông ngoại nhà em đã qua đời rồi.”
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn vừa rời khỏi sân bay thì nhận được điện thoại thông báo của Kim Thần Hi.
“Ừ, anh biết rồi.” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.
Ngày này, cuối cùng vẫn đến.
Ông cụ Dương qua đời cũng coi như là tuyên bố quan hệ giữa Dương Quan Quan và Dương gia hoàn toàn trở nên quyết liệt.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đến công ty tìm Dương Quan Quan.
“Anh đã đến rồi? Ông nội của tôi qua đời, tôi đang định bảo anh cùng đến dự lễ tang của ông.” Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì nghiêm túc nói.
“Vậy đi thôi, còn chờ cái gì?” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh trả lời.
Chương 774 Chặn ở ngoài cửa
Chương 774: Chặn ở ngoài cửa
Chuyện Tề Đẳng Nhàn để Dương Quan Quan dùng danh nghĩa của Lục Chiến Long thành lập quỹ hội đã hoàn thành. Không thể không nói, năng lực làm việc của thư ký Dương hiện tại càng ngày càng mạnh mẽ.
Tất nhiên, cũng do có tiền có thể giết quỷ đẩy ma. Một số tiền lớn như vậy được đổ vào, mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió.
Để ngăn chặn việc tiền bị đám sâu một nhắm tới, Dương Quan Quan còn bổ sung thêm nhiều lớp bảo hiểm, giám sát khác nhau, đồng thời thiết lập mối quan hệ với Lục Chiến Long.
Kẻ nào dám đụng đến số tiền này sẽ phải đợi người của Lục Chiến Long đến bẻ gãy tay!
"Lục đại ca nói rất cảm kích chúng ta, muốn mời chúng ta ăn cơm." Ngồi trên xe, Dương Quan Quan đã nói chuyện này.
"Ha ha ha... Anh ấy mời chúng ta đi ăn cơm sao? Thôi đi, lần này sợ là anh ấy lại đãi chúng ta thịt nướng BBQ." Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười phá lên, trêu chọc một câu.
Mặc dù Lục Chiến Long mời món thịt nướng BBQ rất rẻ tiền nhưng anh vẫn tôn trọng người anh em này từ tận đáy lòng.
Những người giữ chức vụ cao hiển nhiên có thể sống một cuộc sống giàu có xa hoa nhưng lại cố tình chọn cách sống như vậy.
Nói cách khác, sống như anh ấy mới có thể được gọi là sống!
Dương Quan Quan nói: "Người như anh ấy thật hiếm có! Ý của anh là chức vụ của anh ấy lớn như vậy nhưng lại sống quá nghèo khó sao?"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh ấy đã từng trải qua cực khổ, cho nên anh ấy không muốn người khác trải qua loại đau khổ đó. Anh ấy có nhân cách vĩ đại, tôi rất kính nể anh ấy!”
Lục Chiến Long có thể không cách nào quyên góp được hàng triệu, hàng chục triệu như những doanh nhân đó, nhưng mọi việc anh ấy làm đều đáng được tôn trọng, khiến cho người ta tôn kính từ tận đáy lòng.
Sự vĩ đại của một người không nằm ở địa vị cao mà ở những gì anh ta làm!
Nếu không ngước nhìn về phía trước và sự tranh đấu của tâm hồn thì mọi quyền lực và của cải chẳng qua chỉ là ngọn lửa dục vọng, đốt xong chỉ để lại tro tàn.
Nếu mất đi sự chất vấn lương tâm thì mọi của cải, quyền lực chỉ là gió thoảng hư vô.
“Anh ấy viết một bức tranh chữ rồi bảo người đưa đến đây. Xin tôi treo nó ở quỹ hội." Dương Quan Quan nói.
"Viết cái gì?" Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi.
“Tôi chỉ ước rằng công lý có thể cuồn cuộn như nước, chính nghĩa có thể cuồn cuộn như sông lớn!” Dương Quan Quan vô cùng ấn tượng trước câu nói này của Lục Chiến Long.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong yên lặng gật đầu, trong lúc hai người nói chuyện về Lục Chiến Long thì đã đến nhà tang lễ.
Hội trường số 8 là phòng phúng viếng lớn nhất trong nhà tang lễ này. Có thể thấy ở đây người đến người đi, có không ít những nhân vật nổi tiếng cũng xuất hiện.
Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan bước tới, người của Dương gia nhìn thấy họ, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
"Dương Quan Quan, cô không thể vào!" Cửa đại sảnh bị người chặn lại, không cho Dương Quan Quan tiến vào.
Dương Quan Quan thờ ơ nói: "Ông ấy là ông nội của tôi, tôi tới phúng viếng ông ấy, tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng. Các người dựa vào đâu mà không cho tôi vào?"
Lúc này Dương Tĩnh bước ra ngoài, lạnh lùng nói: "Chỉ bằng vào việc chúng tôi là chủ sự nơi này. Chỉ bằng vào việc chúng tôi không nhận cô! Cô không xứng bước vào linh đường Dương gia chúng tôi."
Dương Quan Quan nheo hai mắt nói: "Thân thể ông nội còn chưa lạnh, các người đã dám làm như vậy? Muốn chặn người muốn tẫn hiếu như tôi ở ngoài linh đường sao?"
"Dương Quan Quan, cô muốn đi vào? Không có cửa! Cô đã bị loại khỏi gia phả. Đồ con hoang không xứng gọi lão gia tử là ông nội." Dương Viễn Sơn từ đâu đi đến, lên tiếng chửi bậy.
"Hơn nữa... một phần ba tài sản kia cô cũng đừng mơ có được! Chỉ cần Dương gia chúng ta còn có người sống thì cô cũng đừng mơ mộng hão huyền!"
Dương Quan Quan bình tĩnh nói: “Một phần ba tài sản kia tôi có lấy hay không không phải do các người quyết định mà là pháp luật.”
"Ông nội đã lập di chúc, một phần ba tài sản của Dương gia sẽ là của tôi."
"Nếu các người không đưa thì chúng ta sẽ ra tòa."
“Bây giờ, tôi không muốn bàn chuyện tài sản với các người. Tôi chỉ muốn vào thắp hương, đốt vàng mã cho ông nội, đưa tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng thôi.”
Lúc này Dương Tĩnh mới phất tay.
Lập tức những người mặc đồ đen canh cửa vén vạt áo vest đen lên, để lộ bao đựng súng giấu bên dưới.
"Hôm nay, có nói thế nào thì cô cũng không thể vào. Nếu không tin cô có thể thử xem!" vẻ mặt Dương Tĩnh âm trầm, tràn đầy sát ý nói.
"Dương đại thiếu thật uy phong!" Tề Đẳng Nhàn châm biếm một câu.
Dương Tĩnh liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong mắt chỉ có kiên quyết, hôm nay anh ta muốn ngăn Dương Quan Quan ở ngoài cửa, ai đến cũng không có tác dụng!
Muốn vào cũng không phải là không thể, nếu thật sự có năng lực thì có thể đánh vào, anh ta sẽ thừa nhận!
Nhưng khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, anh ta sẽ không chịu trách nhiệm.
Lão gia tử Dương gia vừa mới mất, nếu như Dương Quan Quan làm ầm ĩ ở trong linh đường thì cảnh tượng sẽ quá khó coi... Hơn nữa, cô ấy cũng vì chuyện tài sản của gia tộc mà đã có mâu thuẫn rất lớn với Dương gia. Thậm chí Dương gia còn vận dụng truyền thông tạt nước bẩn vào người cô ấy. Nếu ở đây lại xảy ra náo loạn nữa, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn.
Dương gia làm việc cũng thực sự giỏi.
Đầu tiên, để bức bách Dương Quan Quan mà đã đào cả mộ cha cô lên, thậm chí còn đốt xương cốt đào được, quả thực là điên rồ.
Bây giờ Dương lão gia tử đã qua đời, lại vội đến mức không chờ nổi mà xóa tên cô ấy khỏi gia phả, ngăn cản cô tiến vào linh đường.
Trong lúc đang giằng co, một giọng nói cực kỳ uy lực vang lên: “Dương Quan Quan, nếu cô tự nguyện từ bỏ một phần ba quyền thừa kế tài sản, chúng tôi có thể cho cô vào, thậm chí có thể để cô trở về Dương gia, làm việc cho Dương gia chúng ta!"
Theo giọng nói truyền đến, những người mặc áo đen nhanh chóng tránh đường.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước ra, mặc bộ vest đen có một bông hoa nhỏ màu trắng trên ngực.
Sau khi Dương Tĩnh nhìn thấy ông ta, vội vàng cúi đầu nói: "Cha!"
"Chú!" Dương Viễn Sơn cũng cung kính kêu lên.
Người đàn ông này là Dương Ý, chủ của Dương gia!
Những năm gần đây Dương Ý đều ở Mỹ để mở rộng thị trường nước ngoài cho Tập đoàn Dương thị, kết giao với rất nhiều bạn bè. Nếu lần này Dương lão gia tử không qua đời thì ông ta cũng không trở về Hoa Quốc.
Hơn nữa, Dương Ý có quan hệ mật thiết với tập đoàn tài chính Đông Liên ở Mỹ. Ông ta đã tham gia thúc đẩy một số quan chức Hoa Quốc và Mỹ hợp tác, có thể nói là một nhân vật có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn!
Dương Quan Quan nói: “Thì ra là chú Dương Ý! Tôi không muốn về Dương gia này… Tôi cũng sẽ không từ bỏ số tài sản đó.”
Dương Ý lắc đầu nói: "U mê không tỉnh không có gì tốt với cô. Người một nhà không cần phải làm ầm ĩ như vậy!"
Dương Quan Quan cười lạnh, không nhịn được hỏi: “Nếu không phải ông nội lập di chúc chia một phần tài sản cho tôi thì chú có coi tôi như người nhà không? Khi cha tôi bị Dương Phỉ Phỉ đào mồ quật mả, sao không thấy chú đứng ra lên tiếng? Lúc Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ chạy đến Trung Hải cưỡng bước tôi thì chú đang ở đâu?”
"Tránh đường ra!"
Dương Quan Quan hét lớn một tiếng, đi lên trước một bước, như thể muốn xông vào.
"Cô Dương Quan Quan, đây là linh đường của Dương gia, Dương lão gia tử vừa mới qua đời, xin đừng làm loạn." Một vị khách lên tiếng.
Tề Đẳng Nhàn chăm chú nhìn lại, không khỏi cau mày, hóa ra là Viên Thiên Thành, thị trưởng thành phố Ma Đô.
Chương 775 Đạo hiếu
Chương 775: Đạo hiếu
Tề Đẳng Nhàn không ngờ Viên Thiên Thành lại có quan hệ tốt với Dương gia như vậy.
"Thị trưởng Viên, ông phải quang minh rõ ràng, Dương Quan Quan là cháu gái của ông cụ Dương, vào thắp hương cho ông ấy, đưa tiễn ông ấy đoạn đường cuối." Tề Đẳng Nhàn mở miệng nói.
"Cháu gái cái gì, Dương gia chúng tôi không chấp nhận!" Dương Tĩnh liên tục cười nhạo, lớn tiếng nói.
Mọi người Dương gia cũng gật đầu, họ đều nhìn Dương Quan Quan bằng con mắt căm thù, không muốn để cô ta đi vào linh đường.
Nếu hôm nay Dương Quan Quan ngay cả linh đường cũng không vào được, như vậy cho dù thành công lấy được một phần ba tài sản kia, cô ta cũng sẽ bị đâm sau lưng cả đời.
Viên Thiên Thành nói với Tề Đẳng Nhàn: "Chuẩn tướng Tề, cậu cũng nghe người Dương gia nói rồi, họ không chấp nhận chuyện này. Linh đường này là do Dương gia bọn họ định đoạt!"
"Tôi làm thị trưởng trước tiên phải đảm bảo trật tự ở nơi công cộng."
"Tôi không hy vọng mọi người bởi vì chút chuyện này mà ầm ĩ rối loạn."
Tề Đẳng Nhàn nhìn Viên Thiên Thành, trên mặt mang theo một tia cười lạnh, nếu hắn nhớ không lầm, tên của thằng nhãi này hình như nằm trong ổ USB của Hồng Thiên Đô.
Nhưng mà, loại chuyện này đương nhiên không thể nói ra, Ngọc Tiểu Long xử lý danh sách USB như thế nào, hắn cũng không có quyền nhúng tay vào.
Tùy tiện tiết lộ tin tức ngược lại là rút dây động rừng, về sau sẽ khó thu dọn.
"Dương Quan Quan, cút đi, nơi này không chào đón cô!" Dương Viễn Sơn mở miệng nói.
Sắc mặt Dương Quan Quan trầm xuống, có suy nghĩ muốn xông lên đánh người.
Nhưng bả vai của cô ta bị Tề Đẳng Nhàn đè xuống, thị trưởng Viên Thiên Thành đang ở nơi này, nếu cô ta động thủ thì không nên, đến lúc đó đến chính phủ làm thủ tục, Tề Đẳng Nhàn cũng đau đầu.
Dương Quan Quan nghiến răng nói: "Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua? Ngay cả dâng hương đốt giấy cho ông nội tôi cũng không có tư cách sao?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Quên đi, chuyện này cứ ghi vào sổ rồi chúng ta từ từ tính."
Vẻ mặt mọi người trong Dương gia lộ ra vẻ trào phúng và khinh thường, đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy sảng khoái!
Lần trước Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan nhốt Dương Tĩnh ở bữa tiệc đính hôn, khiến cho cả Dương gia mất hết thể diện, hôm nay có thể vả mặt lại, đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện rất đáng giá để chúc mừng!
Nhưng vào lúc này, ba chiếc xe jeep đồng thời chạy tới!
Cửa chiếc xe jeep đầu tiên mở ra, một bóng người mạnh mẽ nhảy xuống, mặc quân phục màu đen của Hắc Long Hoa Quốc, trên hai bên vai có đeo một ngôi sao vàng rực rỡ, trên ngôi sao có một con kim long.
Người tới chính là Lục Chiến Long!
Lục Chiến Long ngẩng đầu, sửa sang lại mũ, sải bước đi về phía trước, phía sau hai chiếc xe trên dưới có đến mấy chiến sĩ theo sát bên cạnh anh ta, đảm đương bảo hộ.
Người xung quanh thấy khí thế này đều tránh đường.
"Chiến tướng Lục, sao cậu lại tới đây?" Viên Thiên Thành nhìn thấy Lục Chiến Long đến, trên mặt lộ ra nụ cười, vội vàng đi lên chào hỏi.
Tuy chiến tướng Lục đeo một viên long tinh, nhưng anh ta rất có danh tiếng, là một trong ngũ long ở Hoa Quốc, hơn nữa danh vọng cực cao, bất kỳ quan lớn nào ở biên cương nhìn thấy cũng không dám thất lễ.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Lục Chiến Long thì thoáng kinh ngạc, không ngờ anh ta sẽ đến đây!
Lục Chiến Long bình tĩnh nói: "Tôi nghe nói ông nội của em gái mất, có lòng đến viếng, có vấn đề gì không?"
Sau khi Viên Thiên Thành nghe nói như thế, nhíu nhíu mày, không trả lời.
"Anh Lục." Dương Quan Quan gọi Lục Chiến Long một tiếng, "Sao anh lại đến đây?"
"Ha ha ha, em gái, ông nội em mất, làm sao anh trai có thể không đến viếng chứ?" Lục Chiến Long cười lớn tiếng nói.
m thanh anh ta to đến mức hầu hết mọi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng!
Vì thế, sắc mặt mọi người đều thay đổi, hiển nhiên bọn họ không ngờ Dương Quan Quan lại có quan hệ anh em với người như Lục Chiến Long!
Lục Chiến Long lớn tiếng nói: "Sao lại không đi vào cúng bái ông cụ? Đứng chặn ở lối vào linh đường để làm gì?"
Dương Quan Quan bình tĩnh nói: "Bọn họ không cho tôi vào, họ nói tôi không phải người Dương gia, không xứng vào cúng bái chính ông nội mình."
Lục Chiến Long nghe xong, sắc mặt lạnh lùng nói: "Buồn cười! Cô là em gái tôi, muốn cúng bái ông nội là đạo lý hiển nhiên, ai nói cô không xứng?"
Nói xong lời này, anh ta nắm lấy cổ tay của Dương Quan Quan, nói: "Tôi đưa cô vào, tôi xem xem ai dám ngăn cản tôi!"
"Chiến tướng Lục!"
"Nơi này là linh đường của Dương gia chúng tôi, tuy anh quyền cao chức trọng nhưng cũng không nên xen vào chuyện riêng của người khác nhỉ?"
Lúc này, Dương Ý đứng dậy, chặn ở phía trước, lạnh giọng hỏi.
Lục Chiến Long lại nói: "Cái gì là xông vào nơi linh đường của Dương gia các người? Ông nội của em gái tôi mất, tôi đến đốt hương cúng bái thì có gì không ổn?"
Dương Ý hờ hững nói: "Dương gia chúng tôi không thừa nhận Dương Quan Quan!"
Lục Chiến Long cười lạnh một cái, nói: "Các người không thừa nhận cũng vô dụng, cô ấy sinh ra ở Dương gia thì chính là huyết mạch của Dương gia, cúng bái tổ tiên là đạo lý hiển nhiên! Cậu dám ngăn cản em gái tôi thắp hương là đang ép cô ấy bất hiếu!"
"Hôm nay, dù Thiên Vương Lão Tử có cản đường, tôi cũng phải mang cô ấy đi vào thắp hương cúng bái!"
"Ai dám cản tôi thì đừng trách Lục Chiến Long tôi trở mặt vô tình!"
"Các người không chấp nhận thì có thể làm xét nghiệm huyết thống, nếu cô ấy không phải huyết mạch của Dương gia thì tôi sẽ đi!"
m thanh của anh ta càng lúc càng to, đến nỗi đinh tai nhức óc, những người ở xung quanh đều cảm thấy ong ong trong màng nhĩ, bị chấn động đến cực kỳ khó chịu.
Viên Thiên Thành nhìn thấy Lục Chiến Long phát giận, không nhịn được đứng ra khuyên nhủ: "Chiến tướng Lục, dù sao đây cũng là chuyện trong gia đình người khác, vẫn không nên tham gia thì hơn!"
Lục Chiến Long cười ha ha nói: "Chuyện trong gia đình cái gì? Dương Quan Quan là em gái tôi, tôi đây là anh trai còn không thể đứng ra nói chuyện thay cô ấy sao? Thị trưởng Viên, ông đang nói đùa gì vậy!"
Sắc mặt Viên Thiên Thành biến thành màu đen, trầm giọng nói: "Chiến tướng Lục, tôi là đang nghĩ cho cậu!"
Lục Chiến Long nói: "Lục Chiến Long tôi cả đời chính trực, ngay thẳng, chưa từng làm chuyện trái với lương tâm! Hôm nay, chẳng qua là đưa em gái tôi vào linh đường làm tròn đạo hiếu. Chẳng lẽ còn có người có thể kết án tôi sao?!"
Sau khi nói xong lời này, Lục Chiến Long trực tiếp kéo Dương Quan Quan đi vào trong linh đường.
Dương Ý ngăn trước mặt anh ta, bị anh ta va vào bả vai ngã người sang một bên, được vài người Dương gia đỡ lên mới không ngã ra đất.
Dương Ý tức đến xanh mặt, ngón tay run rẩy, hiển nhiên không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Lục Chiến Long!
Hơn nữa, Lục Chiến Long nói chuyện cũng rất tinh túy, mỗi câu đều có chữ "hiếu"!
Con cháu Hoa Quốc nặng nhất là đạo hiếu, nếu ai dám làm trái đạo hiếu, nhất định là bị ngàn vạn người đánh gãy xương sống.
Các vệ sĩ đi theo bên cạnh Lục Chiến Long, sải bước tiến lên, xung quanh toàn là người của Dương gia, nhưng không ai dám tiến lên nửa bước để ngăn cản.
Lục Chiến Long rất nhanh đã đưa Dương Quan Quan vào trong linh đường, đứng trước di ảnh của ông cụ Dương.
"Em gái, thắp hương tiễn ông nội đi! Hôm nay có tôi ở đây, ai dám ngăn cản cô tận hiếu, tôi sẽ tiễn hắn đi gặp Diêm vương!" Lục Chiến Long lớn tiếng nói.
Sắc mặt tất cả mọi người ở Dương gia đều rất khó coi.
Lục Chiến Long quá mức cường thế, hơn nữa lời nói cũng có lý, cho dù Dương gia có lai lịch không kém, nhưng cũng không dám chính diện đối đầu với anh ta.
Dương Quan Quan cầm ba nén hương, đốt dưới ánh nến, sau khi quỳ xuống đất, cầm nén hương cắm vào giữa lư hương.
Chương 771: Triệu Huyền Hoàng
"Khụ khụ khụ –"
Triệu Biện Tử vừa mới đánh một loạt quyền, nhưng sau khi đánh xong, lại phát hiện lực không đủ, liên tục ho khan, trong mũi truyền tới mùi máu tươi nồng đậm.
Ông ta thở dài một tiếng, nói: "Tề Bất Ngữ à Tề Bất Ngữ à, không ngờ rằng vũ lực của người này lại kinh hãi như thế, thế gian này, có thể luyện Hình Ý đến Thần Biến, có thể được mấy người chứ?"
Một người phụ nữ đang nhìn Triệu Biện Tử đánh quyền.
"Tiền bối, không diệt trừ cha con Tề gia, nước nhà khó yên ổn." Người phụ nữ này chậm rãi mở miệng nói.
Cô ta là một trong năm con rồng của Hoa quốc, cùng đám người nổi danh Ngọc Tiểu Long, Tạ Cuồng Long, Lục Chiến Long tồn tại, tên của cô ta là Nghiêm Mộc Long.
Triệu Biện Tử quay đầu đi, nói: "Tôi cũng đã nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua, Lục Chiến Long đi vào, cho nên ngược lại Tề gia tử không bị chút tổn thương nào.
Nghiêm Mộc Long gật gật đầu, hờ hững nói: "Sau trận chiến với Hồng Thiên Đô, hắn bị thương, nhưng lại có thể đánh bại Tạ Cuồng Long ngay giữa đường phố! Cứ mặc kệ như thế, sớm muộn gì hắn cũng giết tới đế đô, làm loạn thế cục."
Triệu Biện Tử nghe xong, nói: "Cô tới tìm tôi, là muốn gặp Triệu Huyền Hoàng sao?"
Nghiêm Mộc Long nghiêm túc nói: "Hiện tại Lục Chiến Long mơ hồ có ý muốn đứng về phe Phó lão, nếu không động thủ, sớm muộn chúng ta cũng rơi vào thế bị động. Triệu gia phục long, ngậm miệng tu dưỡng mười hai năm, giờ cũng là thời điểm mở miệng nói chuyện rồi!"
Triệu Biện Tử khẽ nhíu mày, ông ta tuy là trụ cột vững vàng trong trận doanh Triệu gia, nhưng cũng không muốn lấy Lục Chiến Long làm mục tiêu để mở ra lỗ hổng này.
Suy cho cùng, ông ta vẫn là một cái võ nhân, mà Lục Chiến Long, càng là một võ nhân chính trực.
"Cô đi vào đi." Triệu Biện Tử trầm mặc thật lâu.
Ông ta vẫn nhớ tới võ công đáng sợ như ma thần của Tề Bất Ngữ, tay không đánh ra một ngoại cương quyền kình.
Năm đó, thời điểm người câm này bị đuổi ra đế đô, còn không có võ công lợi hại như vậy, đã tạo nên gió tanh mưa máu, giết đến mức mấy người đại gia tộc hoảng sợ.
Nếu không phải cuối cùng Tề gia chủ động đứng ra ngăn hắn lại, hơn nữa đuổi hắn đi, chỉ sợ mọi chuyện cũng không giải quyết đơn giản như vậy.
Nghiêm Mộc Long cười cười, sau đó đi vào cấm địa nhà cao cửa rộng nhiều năm chưa từng có người đặt chân tới!
Cửa lớn đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt cổ xưa.
Trong nhà có một người đàn ông trung niên đang khoanh chân ngồi, trước mặt đặt bàn cờ, bên cạnh bàn cờ đặt một quyển sách cờ, đang học đánh cờ.
Người đàn ông mặc áo vải màu đen, khuôn mặt chữ điền, mũi thẳng miệng vuông, lông mày thẳng tắp, nhìn qua có một cỗ uy nghiêm làm cho người ta kính sợ.
"Vãn bối Nghiêm Mộc Long, đến bái kiến Triệu tiên sinh!" Nghiêm Mộc Long đứng yên, chắp tay chào, nghiêm túc nói.
Triệu Huyền Hoàng ngẩng đầu lên, cười cười, nói: "Tôi ngậm miệng tu dưỡng mười hai năm, Triệu lão hẳn là đã biết, nhưng vẫn đưa cô vào, vậy chứng minh hơn phân nửa là có chuyện quan trọng."
Mười hai năm nay ông ta chưa từng mở miệng nói chuyện, lúc này bỗng nhiên mở miệng, ngôn ngữ đều có chút xa lạ.
Nghiêm Mộc Long từ từ kể lại những chuyện gần đây, Triệu Huyền Hoàng nghe được hơi nhíu mày, quân cờ trong tay cũng dừng lại, không hạ xuống trên bàn cờ.
"Lục Chiến Long à… Cậu ta là một người khá được." Triệu Huyền Hoàng như có điều suy nghĩ cười nói.
"Đúng vậy." Nghiêm Mộc Long cũng không phủ nhận nói.
Triệu Huyền Hoàng nói: "Nhưng mà người tốt không thể cho tôi sử dụng, trong mắt tôi cũng không khác gì sắt vụn."
Nghiêm Mộc Long không nói gì.
Triệu Huyền Hoàng nói: "Nếu cô và Tạ Cuồng Long liên thủ, có thể đánh chết hắn không?"
"Một mình tôi là đủ rồi." Nghiêm Mộc Long lắc đầu nói.
"Tôi đang nói Tề gia tử." Triệu Huyền Hoàng ném quân cờ, đứng lên, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Nghiêm Mộc Long nghe xong, nhịn không nổi trầm mặc, nói: "Nếu hắn có thể đơn độc giết Hồng Thiên Đô, thực lực tất nhiên cao hơn bất kì kẻ nào trong Ngũ Long chúng ta! Nhưng mà nếu là tùy tiện hai người trong chúng ta liên thủ lại, cũng đủ đánh chết hắn. Võ công dù sao cũng không phải tu tiên, song quyền khó địch nổi bốn tay.
Triệu Huyền Hoàng hài lòng gật gật đầu.
Nghiêm Mộc Long nói: "Nếu Triệu gia nguyện ý xuất động Thiên Phạt, cũng có thể cùng nhau giết Tề Bất Ngữ.
Triệu Huyền Hoàng nói: "Triệu Hồng Tụ à…"
Lúc ông ta nhắc tới cái tên này, đều cảm thấy một lời khó nói hết.
Nghiêm Mộc Long vừa nghe giọng điệu này của ông ta, lập tức biết việc này vô vọng, nói: "Nhưng mà nếu Triệu tiên sinh nguyện ý cho chúng tôi cơ hội, tôi và Tạ Cuồng Long liên thủ, nhất định có thể chém chết hắn!"
Bất kỳ một người nào trong Ngũ Long, một mình đối mặt với Tề Đẳng Nhàn đều chính là tự dâng thức ăn tận miệng!
Nhưng hai chọi một thì không giống như vậy, câu châm ngôn song quyền khó địch nổi bốn tay tay này đã có từ xưa nay, không phải là không có đạo lý.
Đối mặt hai cao thủ hàng đầu như vậy, dù là võ công có luyện đến mức thăng thiên, muốn đối phó cũng tương đối khó khăn.
"Nếu Lục Chiến Long có khả năng năng đứng về phía mình, hơn nữa nhất định không thể làm việc cho tôi, vậy thì nắm cậu ta vào tay đi." Triệu Huyền Hoàng liếc mắt nhìn Nghiêm Mộc Long thật sâu, nhàn nhạt nói.
Nghiêm Mộc Long hỏi: "Tôi rất tò mò, Triệu tiên sinh định nắm anh ta vào tay như thế nào."
Triệu Huyền Hoàng nói: "Lúc trước Lục Chiến Long bị ác bá địa phương bức ép vùng lên, cuối cùng kinh động đến Phó Phong Vân, chiêu mộ cậu ta nhập ngũ.
Nghiêm Mộc Long nói: "Chuyện này tôi biết."
Triệu Huyền Hoàng nói: "Lục Chiến Long có một người em gái, tên là Lục Linh Linh, lúc ấy bị người ta bắt cóc, sau đó Phó Phong Vân sai khiến rất nhiều người cũng không thể tìm được."
Sau khi Nghiêm Mộc Long nghe nói như thế, hít một hơi khí lạnh, nói: "Lục Linh Linh ở trong tay Triệu tiên sinh sao?"
"Cái này thì không, chẳng qua lúc ấy đi một bước cờ nhàn rỗi mà thôi, sai người đưa Lục Linh Linh đến Điện Bắc."
"Không ngờ rằng, sau nhiều năm như vậy lại dùng tới nước cờ nhàn này."
Triệu Huyền Hoàng chậm rãi đi tới phía trước bàn thờ, nhìn vị thần cung phụng phía trên, như có điều suy tư nói.
"Đương nhiên, bây giờ còn chưa phải thời điểm động tới nước cờ này. Ở chiến bộ Lục Chiến Long rất được người ta mong đợi, binh lính tầng dưới chót, người người đều rất sùng bái cậu ta, tùy tiện động thủ, là dẫn lửa thiêu thân." Triệu Huyền Hoàng bỗng nhiên cười cười, nói.
Nghiêm Mộc Long nghe, nói: "Đã có sắp xếp của Triệu tiên sinh, tôi đây cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với Tạ Cuồng Long, chuẩn bị thời cơ động thủ!"
Tạ Cuồng Long bị Tề Đẳng Nhàn ép cúi đầu gọi đại ca, trong lòng đã sớm sinh lửa giận ngút trời, có cơ hội ra tay tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Hắn ta kiêu căng ngạo mạn, bị một người trẻ tuổi hơn so với mình ép gọi là đại ca, là nỗi uất hận cỡ nào chứ?
Triệu Huyền Hoàng nhẹ nhàng phất phất tay, không nói nữa.
Nghiêm Mộc Long cũng biết ý của ông ta, hơi cúi đầu khom lưng chào, rời khỏi gian phòng này.
Sau khi cô ta đi, Triệu Huyền Hoàng mới bước ra khỏi phòng, trong lúc nhất thời cảm thấy mặt trời có chút chói mắt, đưa tay chắn ở trên trán của mình.
Triệu Biện Tử nói: "Ra rồi sao? Đã bao nhiêu năm không phơi nắng rồi!"
Triệu Huyền Hoàng cười ha hả, lắc lắc đầu, nói: "Cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, nếu không thân thể sẽ mốc meo mất."
Triệu Biện Tử nói: "Thật sự muốn động đến Lục Chiến Long? Cậu ta là một trong số ít người tốt, cũng chưa bao giờ nhắm vào ai."
"Người tốt không mang lại lợi ích cho tôi, đối với tôi mà nói, không khác gì một đống sắt vụn."
"Người có thể mang lại lợi ích cho tôi, mới là người tốt."
"Phó Phong Vân mang Tề gia tử tiến vào chiến bộ, muốn từng bước từng bước thăng chức hắn, phá hoại sắp xếp của chúng ta."
"Chuyện tốt như vậy, làm sao có thể để cho hắn ta toại nguyện?
Triệu Huyền Hoàng cười ha hả, nói: "Nhưng mà, hắn ta có thể thông qua khảo hạch lần này, thật sự khiến tôi rất bất ngờ."
Chương 772 Bốn mươi phần trăm
Chương 772: Bốn mươi phần trăm
Một kế hoạch vừa hoàn chỉnh vừa cẩn thận đã dần dần hình thành trong đầu óc của Triệu Huyền Hoàng.
Ông ta canh giữ Triệu gia, bắt đầu điều khiển binh tướng, chấp hành kế hoạch này.
“Tiểu đội Alpha bị tiêu diệt hoàn toàn, tuy không thể tra được chứng cứ là ai làm, nhưng ngẫm lại cũng có thể biết được.” Triệu Huyền Hoàng đứng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng.
“Chuyện này đối với Triệu gia chúng ta mà nói, cũng gây đả kích rất nghiêm trọng.”
“Thế cục của Ma Đô đang khẩn trương như vậy, cuối cùng dù trời có sập xuống thì cũng không thể đập vào đầu Triệu gia chúng ta được.”
Triệu Biện Tử nói: “Cẩn thận làm quá mức, đến lúc đó không khống chế được thế cục. Gây ra động tĩnh quá lớn, Phó Phong Vân sẽ không ngồi nhìn đâu!”
Triệu Huyền Hoàng cười, đáp: “Phó Phong Vân là một người lấy đại cục làm trọng, chúng ta chỉ nhắm vào bố cục của Tề Bất Ngữ, chứ có nhắm vào Ngọc Tiểu Long đâu, không cần lo chuyện ông ấy không ngồi yên.”
Triệu Biện Tử gật gật đầu.
“Tình hướng bên Nam Dương thế nào rồi? Mấy ngày hôm trước ta còn nghe nói, Từ Ngạo Tuyết của Từ gia đã tỏa sáng rực rỡ, thậm chí còn mượn sức mấy quân phiệt.” Triệu Huyền Hoàng hỏi.
“Tập đoàn Trần Thị bởi vì bị phơi bày chuyện tham dự hoạt động trái pháp luật mà đã chịu đả kích, Nam Dương cũng trong trạng thái tương đối sa sút tinh thần.” Triệu Biện Tử nói đúng sự thật.
Triệu Huyền Hoàng, mới là người bày mưu thiết kế trong toàn bộ Triệu gia.
Tuy rằng ông ta ngậm miệng mười hai năm, nhưng chỉ cần xảy ra chuyện lớn đều sẽ nói với ông ta, để ông ta đưa ra quyết sách.
“Hai con rồng Tạ Cuồng Long và Nghiêm Mộc Long liên thủ, ông cảm thấy đã đủ chưa?” Triệu Huyền Hoàng quay đầu hỏi.
“Vậy là đủ rồi, hai người này đều là cao thủ đứng đầu. Nếu bọn họ liên thủ lại, cho dù là tôi cũng không phải đối thủ.” Triệu Biện Tử nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nói.
Triệu Huyền Hoàng thở dài: “Nếu có thể nhân cơ hội cắt đi cái đinh trong mắt Ngọc Tiểu Long này là tốt rồi!”
Triệu Biện Tử nói: “Lý trí của cô ta thắng cảm tính, rất khó nhằm vào cô ta.”
Trong lúc Triệu Huyền Hoàng mở miệng nói chuyện, mây đen u ám đã bắt đầu bao phủ trên bầu trời Ma Đô.
Tề Đẳng Nhàn không biết nhân vật lớn của Triệu gia đã bắt đầu thật sự xuống tay nhằm vào hắn.
Đồng thời, các nhân vật lớn của Triệu gia cũng không biết, Tề Đẳng Nhàn đã chạm đến lực lượng mà con người không thể đạt được.
Hôm nay hiếm khi Tề Đẳng Nhàn đưa theo Dương Quan Quan đến quả xác tập đoàn đi dạo qua một vòng, hắn làm như vậy, đương nhiên là có mục đích riêng.
Sau khi đến công ty, liền bỏ rơi Dương Quan Quan luôn, để cô ấy tham gia công việc... Sau đó hắn chuồn mất, đến thẳng sân bay Ma Đô đón người.
Đương nhiên, hắn cũng sắp xếp cho Dương Quan Quan một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là phân ra một tỷ từ số tiền ngày hôm qua hắn lừa được ở sòng bạc, lấy danh nghĩa Lục Chiến Long thành lập một quỹ hội.
Đối với việc thiện như này, đương nhiên Dương Quan Quan sẽ không bài xích, lập tức tập trung vào công việc.
Bất kể em gái lai chân dài Irena Jinva đi đến nơi nào, đều là được chú ý, giá trị nhan sắc và dáng người đều quá hấp dẫn, một đám đàn ông đều nhịn không được mà chảy nước miếng.
“A ha, tiên sinh, anh có nhớ tôi không?” Sau khi Irena Jinva nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, chạy nhào tới, ôm cổ hắn, miệng hôn ngay về phía mặt hắn.
Ở một đất nước bảo thủ như Hoa Quốc, hành vi như vậy quả thật là đồi phong bại tục!
Tề Đẳng Nhàn nhìn từ trên xuống dưới cô gái đang mặc một cái quần jean bó sát người phối hợp với áo sơ mi trắng đơn giản đã có thể khiến cho người ta e ngại khí tràng trên người, thở dài nói: “Đừng nháo, thắt lưng không tốt.”
Irena Jinva cười hì hì kéo lấy cánh tay của hắn, nói: “Tôi không thể ở lại quá lâu được đâu, nhiệm vụ trong công ty quá nhiều! Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn này, anh muốn làm chút gì với tôi thì nhanh chóng làm hết sức đi!”
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, cô gái của Tuyết Quốc này quả là phóng khoáng dũng cảm mà, đều biểu đạt tình cảm trực tiếp, thật là không chịu nổi.
“Còn nhớ cô gái mà cô thường đánh cờ trên mạng không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Kỳ thủ tam đẳng chuyên nghiệp Triệu Hồng Nê, tôi biết!” Irena Jinva gật gật đầu: “Gần đây tôi vẫn luôn nghiên cứu kì phổ của cô ta, cờ lực của cô ta có tiến bộ rất lớn!”
“Tôi đưa cô đi chơi cùng cô ta một ván, cô cố gắng đánh cho cô ta thất bại thảm hại đi.” Tề Đẳng Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Irena Jinva thì lại lắc đầu: “Chuyện này quá khó khăn rồi... Tôi phải nghỉ ngơi trước đã, dưỡng lại tinh thần mới chơi cờ với cô ta được.”
Tề Đẳng Nhàn đưa Irena Jinva tới khách sạn rồi đi nghỉ ngơi, chỉ là, hình như cô ấy đang hiểu lầm ý nghĩa của hai từ “nghỉ ngơi” này rồi.
Irena Jinva đương nhiên phải xuất ra tuyệt chiêu giữ nhà học được ở trại nhạn mới có thể đối phó được với cao thủ như Tề Đẳng Nhàn…
Tề Đẳng Nhàn có cảm giác, cô gái của Tuyết Quốc này cứ như là con hổ bị đói bụng mấy ngày vậy.
Mấu chốt là, sau khi người ta lấy bản lĩnh trại nhạn ra, căn bản hắn lại không dừng được!
“Lần này thì thiếu bao nhiêu phần trăm đây?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hỏi, duỗi tay vuốt ve mái tóc vàng tú lệ kia.
“Mười phần trăm á! Chúc mừng anh, đã giải khóa tiến độ trò chơi đến bốn mươi phần trăm!” Irena Jinva vừa nhấc đầu, cả khuôn mặt đầy tươi cười xán lạn nói.
Cô ngẩng đầu là nghiêng nước nghiêng thành, còn cúi đầu là lưỡi nở hoa sen.
Câu trả lời này, lại làm cho Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười...
Chỉ là, ở cùng một chỗ với Irena Jinva, thật là hơi giống đang chơi trò chơi, mỗi lần đều có thể có cảm giác mới mẻ và kích thước cực kỳ mãnh liệt.
Hắn cũng không khỏi cảm khái trong lòng, chẳng trách nữ đặc công đi ra từ trại nhạn của Tuyết Quốc thậm chí có thể đánh tới bên cạnh đại lão cao tầng của Mễ Quốc…
Sau khi “nghỉ ngơi” xong, Tề Đẳng Nhàn để Irena Jinva mặc quần áo rồi cùng mình đi gặp Triệu Hồng Nê.
Irena Jinva lại nói: “Không thể để ngày mai đi sao? Hôm nay tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh cả ngày thôi! Ô lạp!”
Tề Đẳng Nhàn đen mặt nói: “Tôi là để cô tới chơi cờ với người ta, chứ không phải để cô tới trầm mê nam sắc.”
“Vậy sao...” Irena Jinva trong lòng không khỏi âm thầm phun tào một tiếng, chỉ có thể chậm rãi, lề mề mặc quần áo vào.
Trong quá trình này, đương nhiên là lại bày ra tuyệt học mà mình học được từ trại nhạn, khiến động tác mặc quần áo cũng như nhảy múa vậy, Tề Đẳng Nhàn nhìn đến mức mí mắt nhảy dựng.
Nếu không phải Nhị đương gia thân thể không khoẻ, hôm nay nhất định phải lấy cảnh giới quyền pháp hoàn toàn mới, tử chiến với yêu nữ ma mị làm hại nhân gian này!
Tề Đẳng Nhàn đưa Irena Jinva rời khỏi khách sạn, sau đó đi gặp Triệu Hồng Nê.
Sau khi nhìn thấy Irena Jinva, Triệu Hồng Nê không khỏi biểu hiện vô cùng hưng phấn, nói: “Cuối cùng cũng có thể đánh với cô một ván cờ rồi!”
Irena Jinva đáp lại: “Cô phải nhường tôi một chút đấy, dù sao cô cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp!”
Triệu Hồng Nê lại lắc đầu nói: “Kỳ lực của cô căn bản không thể yếu hơn so với kỳ thủ chuyên nghiệp được, đến đây, đoán trước đi!”
Tuy rằng Irena Jinva không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng là nữ đặc công có chỉ số thông minh cao mà trại nhạn bồi dưỡng toàn diện, kỳ lực cũng là vô cùng biến thái.
Hai người ở trên bàn cờ vừa hạ cờ, đã lập tức đối chọi gay gắt.
Kỳ phong của Irena Jinva tương đối âm hiểm, mà Triệu Hồng Nê thì lại có nề nếp, đâu vào đấy.
Một người minh diễm động lòng người, vũ mị như yêu; một người dung mạo chỉ có thể xem như hơi xuất sắc, nhưng thanh thiển thong dong, đạm như thanh tuyền.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy xem hai cô gái này chơi cờ thực sự rất nhàm chán, liền nằm lên sô pha ngủ…
Sau khi ngủ hơn ba tiếng, Tiểu Tiểu lấy lại một chút máu, lúc này hắn mới mở mắt ra.
Ván cờ của hai người đánh cờ đã kết thúc, đánh hai ván.
Triệu Hồng Nê còn có chút cảm giác chưa đã thèm.
Tề Đẳng Nhàn lại nhìn ra thể lực của Irena Jinva đã hơi chống đỡ hết nổi, loại vận động trí nhớ như cờ vây này, tiêu hao trong thời gian dài cũng là khiến người ta rất mệt mỏi.
“Được rồi được rồi, người cô đã gặp được, xem như thỏa mãn nguyện vọng của cô, về sau đừng tìm tôi gây phiền toái nữa!” Tề Đẳng Nhàn đi ra phía trước, ngăn cản một ván cờ mới.
Chương 773 Chị họ
Chương 773: Chị họ
Triệu Hồng Nê cũng nhìn ra được rằng thể lực của Irena Jinva hơi không đủ nên cô ta buông cờ vây trong tay xuống.
“Cô Jinva, cô có hứng thú trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp không?” Triệu Hồng Nê hỏi.
“Thôi đi, tôi không thích dùng tất cả thời gian của mình để nghiên cứu kỳ đạo.” Irena Jinva trực tiếp từ chối.
Triệu Hồng Nê thở dài: “Vậy thật là đáng tiếc, khó gặp được người có thiên phú đánh cờ như cô! Hy vọng sau này chúng ta có thể thường xuyên đánh cờ với nhau.”
Irena Jinva nói: “Hay là chơi online đi. Dù sao bây giờ dùng internet rất thuận tiện!”
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Irena Jinva, đối diện với Triệu Hồng Nê. Hắn hơi cười, hỏi: “Người xuất hiện ở sòng bạc đêm qua là nhân cách Triệu Hồng Nê mà không phải Triệu Hồng Tụ, đúng không?”
Triệu Hồng Nê nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi lại: “Sao cậu nhìn ra được?”
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu cười, nói: “Chỉ sợ, rất nhiều lúc, nhân cách này không hề đi ra. Tất cả đều là nhân cách chính của cô.”
Triệu Hồng Nê nghe vậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quân cờ, ngừng một chút mới nói: “Nếu một người biết được quá nhiều bí mật thì không sống lâu đâu nha!”
Tề Đẳng Nhàn bật cười thành tiếng, nói: “Thật ra tôi cũng có thể hiểu cô. Dù sao, tình huống của cô phức tạp như vậy, Triệu gia lại lớn mạnh. Có đôi khi, nếu cô không ngụy trang thành nhân cách Triệu Hồng Tụ thì chỉ sợ ngay cả chút chuyện bản thân muốn làm cũng không làm được!”
Triệu Hồng Nê nhìn Tề Đẳng Nhàn, sau một lát mới nói tiếp: “Tôi thực sự nghĩ mãi không ra. Một người mẹ xuất sắc như vậy, sao lại sinh ra một đứa con trai trời đánh thế này?”
Tề Đẳng Nhàn hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cô quen biết mẹ tôi?”
Triệu Hồng Nê nói: “Cậu cho rằng Tôn Dĩnh Thục dễ lợi dụng như vậy sao? Nếu không phải nể mặt bác thì cậu đã chết trong tay chị của tôi lâu rồi!”
Tề Đẳng Nhàn thoáng ngạc nhiên, nói: “Tôi thực sự không biết điều này!”
Triệu Hồng Nê cười, nói: “Bác là người rất tốt, đối xử với mọi người rất dịu dàng như tắm mình trong gió xuân. Tôi và Triệu Hồng Tụ đều rất thích bà ấy. Người dạy vỡ lòng môn cờ vây cho tôi là bà ấy đó.”
“Hiện bà ấy đang chịu khổ ở đế đô, chịu đựng nỗi đau mẹ con, vợ chồng xa cách không thể gặp nhau! Hay là để chị cô hợp tác với tôi, cùng nhau đánh đến đế đô rồi cứu bà ấy ra!” Tề Đẳng Nhàn lập tức hưng phấn nói.
Triệu Hồng Nê chỉ tay về phía cửa.
Tề Đẳng Nhàn không hiểu cô ta có ý gì.
“Tôi cảm thấy cậu cút được rồi đấy.” Triệu Hồng Nê nghiêm túc nói.
“Không muốn thì thôi… Còn nói mẹ tôi đối xử tốt với các cô. Hai người lại là sói mắt trắng, không biết đền ơn đáp nghĩa!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu ra mặt.
Khóe miệng Triệu Hồng Nê không khỏi giật giật, đối mặt với loại người vô sỉ thế này, cô ta có thể nói cái gì chứ?
Im lặng hồi lâu, Triệu Hồng Nê nhắc nhở: “Cậu phải cẩn thận một người tên là Triệu Huyền Hoàng, ông ta là sư phụ dạy cờ vây của tôi, đã bế quan tu luyện ở Triệu gia mười hai năm, ngày hôm qua mới xuất quan.”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: “Ông ta bế quan tu luyện hay không thì liên quan gì đến tôi!”
Triệu Hồng Nê lại nói: “Người này bình thường không dễ xuất hiện, đều đứng đằng sau để giải quyết những chuyện lớn của Triệu gia. Nhưng mà, bây giờ ông ta lại khác thường, xuất hiện dưới ánh mắt công chúng nên cậu phải cẩn thận đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi nói thật! Cô bất mãn với Triệu gia như vậy thì hợp tác với tôi đi!”
Triệu Hồng Nê lắc đầu, nói: “Tôi có thể lấy thân phận Triệu Hồng Nê phản bội Triệu gia, đó đã là điều tối đa tôi có thể làm. Tôi sẽ cố gắng không để chị Triệu Hồng Tụ đi ra, nhưng có một số việc, không phải tôi muốn là có thể khống chế được… Cậu có chuyện muốn làm ở Ma Đô này thì mau chóng làm xong đi.”
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt chân thành nhìn cô ta, ôn hòa nói: “Chị họ, chị đối xử tốt với tôi thật đấy!”
“Cút!”
Triệu Hồng Nê nghe được xưng hô này thì vẻ mặt ngạc nhiên như gặp quỷ. Lạnh giọng quát lớn.
“Chị họ, mẹ tôi nhất định sẽ rất vui khi thấy chị đến đế đô cùng tôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
“Lại gọi tôi như vậy thì tôi giết cậu!” Triệu Hồng Nê một nhếch miệng, hàm răng phát ra ánh sáng lạnh.
Tề Đẳng Nhàn rùng mình, nói: “Tuy chúng ta cách nhau chừng bảy thế hệ, nhưng tôi gọi chị là chị họ thì cũng đâu có sai?”
Sắc mặt Triệu Hồng Nê thay đổi, khí chất cả người bỗng trở nên lạnh lùng, ngay cả độ cong của khóe môi cũng hơi thay đổi. Chỉ nghe thấy cô ta chậm rãi nói: “Trong vòng mười giây, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe giọng thì cảm thấy không đúng, kéo Irena Jinva trực tiếp chạy đi.
Mẹ nó, đúng là không nói võ đức…
Cái gì mà khống chế không để nhân cách thứ hai đi ra chứ?
Bây giờ không phải là thả nhân cách của Triệu Hồng Tụ ra sao?
Đợi đến khi thấy bóng lưng Tề Đẳng Nhàn đã khuất, trên mặt Triệu Hồng Nê lộ ra một nụ cười đắc ý, nói: “Hừ, dọa chết tên trời đánh nhà cậu!”
Cô ta vẫn là Triệu Hồng Nê, nhân cách Triệu Hồng Tụ không hề xuất hiện.
“Tiên sinh, sao ngài lại sợ cô ta như vậy?” Irena Jinva nhịn không được hỏi, “Còn nữa, cô ta có hai nhân cách sao?”
“Đúng vậy, tinh thần phân liệt, cô nói có đáng sợ hay không? Loại bệnh nhân tâm thần này, giết người không phạm pháp đấy.” Tề Đẳng Nhàn lòng còn sợ hãi mà nói.
Irena Jinva cảm thấy buồn cười, hỏi: “Tiên sinh, anh có vỗ công cao như vậy, còn sợ cô ta sao?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói: “Võ công của cô ta cũng rất cao, trạng thái cơ thể tôi của hiện tại không được tốt cho lắm, không dám solo với cô ta.”
Irena Jinva nghiêng đầu hỏi: “Không phải anh vẫn đang rất khỏe sao?”
Tề Đẳng Nhàn lườm cô một cái. Hắn cho rằng bản thân là một tài xế già, nhưng ở trước mặt yêu nghiệt như Irena Jinva thì có vẻ hắn còn khá non.
“Triệu Huyền Hoàng à… Đã sớm nghe qua cái tên này. Bế quan mười hai năm, bây giờ xuất quan chỉ vì đối phó tôi?” Tề Đẳng Nhàn nhớ tới lời nhắc nhở của Triệu Hồng Nê thì không khỏi trầm ngâm.
“Cũng tốt. Để tôi xem thử, ông có thể làm gì tôi!”
“Để xem ông có thể đánh thắng bộ quyền của tôi không?”
Hiện tại Tề Đẳng Nhàn rất tự tin vào sức mạnh của bản thân, quyền pháp luyện đến loại cảnh giới này, muốn bị người giết chết còn là một chuyện khó khăn.
Tề Đẳng Nhàn dẫn Irena Jinva lâu rồi không gặp đi xem phim, ăn chút đồ ăn vặt, xem như bồi thường cho sự vắng vẻ mấy ngày qua.
Irena Jinva là một người dễ thỏa mãn, những chuyện đơn giản như này đã làm cho cô hết sức vui vẻ.
Nhưng mà kỳ nghỉ của Irena Jinva cũng rất nhanh đã kết thúc, cô chỉ có thể lưu luyến chia tay với Tề Đẳng Nhàn.
Cũng chính vào ngày Irena Jinva rời khỏi ma đô, một tin tức kinh người được truyền ra!
Ông cụ Dương gia vì bệnh mà qua đời, Dương gia sẽ tiến hành phúng viếng tại sảnh số 8 của nhà tang lễ.
“Anh rể, ông ngoại nhà em đã qua đời rồi.”
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn vừa rời khỏi sân bay thì nhận được điện thoại thông báo của Kim Thần Hi.
“Ừ, anh biết rồi.” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.
Ngày này, cuối cùng vẫn đến.
Ông cụ Dương qua đời cũng coi như là tuyên bố quan hệ giữa Dương Quan Quan và Dương gia hoàn toàn trở nên quyết liệt.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đến công ty tìm Dương Quan Quan.
“Anh đã đến rồi? Ông nội của tôi qua đời, tôi đang định bảo anh cùng đến dự lễ tang của ông.” Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì nghiêm túc nói.
“Vậy đi thôi, còn chờ cái gì?” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh trả lời.
Chương 774 Chặn ở ngoài cửa
Chương 774: Chặn ở ngoài cửa
Chuyện Tề Đẳng Nhàn để Dương Quan Quan dùng danh nghĩa của Lục Chiến Long thành lập quỹ hội đã hoàn thành. Không thể không nói, năng lực làm việc của thư ký Dương hiện tại càng ngày càng mạnh mẽ.
Tất nhiên, cũng do có tiền có thể giết quỷ đẩy ma. Một số tiền lớn như vậy được đổ vào, mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió.
Để ngăn chặn việc tiền bị đám sâu một nhắm tới, Dương Quan Quan còn bổ sung thêm nhiều lớp bảo hiểm, giám sát khác nhau, đồng thời thiết lập mối quan hệ với Lục Chiến Long.
Kẻ nào dám đụng đến số tiền này sẽ phải đợi người của Lục Chiến Long đến bẻ gãy tay!
"Lục đại ca nói rất cảm kích chúng ta, muốn mời chúng ta ăn cơm." Ngồi trên xe, Dương Quan Quan đã nói chuyện này.
"Ha ha ha... Anh ấy mời chúng ta đi ăn cơm sao? Thôi đi, lần này sợ là anh ấy lại đãi chúng ta thịt nướng BBQ." Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười phá lên, trêu chọc một câu.
Mặc dù Lục Chiến Long mời món thịt nướng BBQ rất rẻ tiền nhưng anh vẫn tôn trọng người anh em này từ tận đáy lòng.
Những người giữ chức vụ cao hiển nhiên có thể sống một cuộc sống giàu có xa hoa nhưng lại cố tình chọn cách sống như vậy.
Nói cách khác, sống như anh ấy mới có thể được gọi là sống!
Dương Quan Quan nói: "Người như anh ấy thật hiếm có! Ý của anh là chức vụ của anh ấy lớn như vậy nhưng lại sống quá nghèo khó sao?"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh ấy đã từng trải qua cực khổ, cho nên anh ấy không muốn người khác trải qua loại đau khổ đó. Anh ấy có nhân cách vĩ đại, tôi rất kính nể anh ấy!”
Lục Chiến Long có thể không cách nào quyên góp được hàng triệu, hàng chục triệu như những doanh nhân đó, nhưng mọi việc anh ấy làm đều đáng được tôn trọng, khiến cho người ta tôn kính từ tận đáy lòng.
Sự vĩ đại của một người không nằm ở địa vị cao mà ở những gì anh ta làm!
Nếu không ngước nhìn về phía trước và sự tranh đấu của tâm hồn thì mọi quyền lực và của cải chẳng qua chỉ là ngọn lửa dục vọng, đốt xong chỉ để lại tro tàn.
Nếu mất đi sự chất vấn lương tâm thì mọi của cải, quyền lực chỉ là gió thoảng hư vô.
“Anh ấy viết một bức tranh chữ rồi bảo người đưa đến đây. Xin tôi treo nó ở quỹ hội." Dương Quan Quan nói.
"Viết cái gì?" Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi.
“Tôi chỉ ước rằng công lý có thể cuồn cuộn như nước, chính nghĩa có thể cuồn cuộn như sông lớn!” Dương Quan Quan vô cùng ấn tượng trước câu nói này của Lục Chiến Long.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong yên lặng gật đầu, trong lúc hai người nói chuyện về Lục Chiến Long thì đã đến nhà tang lễ.
Hội trường số 8 là phòng phúng viếng lớn nhất trong nhà tang lễ này. Có thể thấy ở đây người đến người đi, có không ít những nhân vật nổi tiếng cũng xuất hiện.
Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan bước tới, người của Dương gia nhìn thấy họ, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
"Dương Quan Quan, cô không thể vào!" Cửa đại sảnh bị người chặn lại, không cho Dương Quan Quan tiến vào.
Dương Quan Quan thờ ơ nói: "Ông ấy là ông nội của tôi, tôi tới phúng viếng ông ấy, tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng. Các người dựa vào đâu mà không cho tôi vào?"
Lúc này Dương Tĩnh bước ra ngoài, lạnh lùng nói: "Chỉ bằng vào việc chúng tôi là chủ sự nơi này. Chỉ bằng vào việc chúng tôi không nhận cô! Cô không xứng bước vào linh đường Dương gia chúng tôi."
Dương Quan Quan nheo hai mắt nói: "Thân thể ông nội còn chưa lạnh, các người đã dám làm như vậy? Muốn chặn người muốn tẫn hiếu như tôi ở ngoài linh đường sao?"
"Dương Quan Quan, cô muốn đi vào? Không có cửa! Cô đã bị loại khỏi gia phả. Đồ con hoang không xứng gọi lão gia tử là ông nội." Dương Viễn Sơn từ đâu đi đến, lên tiếng chửi bậy.
"Hơn nữa... một phần ba tài sản kia cô cũng đừng mơ có được! Chỉ cần Dương gia chúng ta còn có người sống thì cô cũng đừng mơ mộng hão huyền!"
Dương Quan Quan bình tĩnh nói: “Một phần ba tài sản kia tôi có lấy hay không không phải do các người quyết định mà là pháp luật.”
"Ông nội đã lập di chúc, một phần ba tài sản của Dương gia sẽ là của tôi."
"Nếu các người không đưa thì chúng ta sẽ ra tòa."
“Bây giờ, tôi không muốn bàn chuyện tài sản với các người. Tôi chỉ muốn vào thắp hương, đốt vàng mã cho ông nội, đưa tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng thôi.”
Lúc này Dương Tĩnh mới phất tay.
Lập tức những người mặc đồ đen canh cửa vén vạt áo vest đen lên, để lộ bao đựng súng giấu bên dưới.
"Hôm nay, có nói thế nào thì cô cũng không thể vào. Nếu không tin cô có thể thử xem!" vẻ mặt Dương Tĩnh âm trầm, tràn đầy sát ý nói.
"Dương đại thiếu thật uy phong!" Tề Đẳng Nhàn châm biếm một câu.
Dương Tĩnh liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong mắt chỉ có kiên quyết, hôm nay anh ta muốn ngăn Dương Quan Quan ở ngoài cửa, ai đến cũng không có tác dụng!
Muốn vào cũng không phải là không thể, nếu thật sự có năng lực thì có thể đánh vào, anh ta sẽ thừa nhận!
Nhưng khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, anh ta sẽ không chịu trách nhiệm.
Lão gia tử Dương gia vừa mới mất, nếu như Dương Quan Quan làm ầm ĩ ở trong linh đường thì cảnh tượng sẽ quá khó coi... Hơn nữa, cô ấy cũng vì chuyện tài sản của gia tộc mà đã có mâu thuẫn rất lớn với Dương gia. Thậm chí Dương gia còn vận dụng truyền thông tạt nước bẩn vào người cô ấy. Nếu ở đây lại xảy ra náo loạn nữa, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn.
Dương gia làm việc cũng thực sự giỏi.
Đầu tiên, để bức bách Dương Quan Quan mà đã đào cả mộ cha cô lên, thậm chí còn đốt xương cốt đào được, quả thực là điên rồ.
Bây giờ Dương lão gia tử đã qua đời, lại vội đến mức không chờ nổi mà xóa tên cô ấy khỏi gia phả, ngăn cản cô tiến vào linh đường.
Trong lúc đang giằng co, một giọng nói cực kỳ uy lực vang lên: “Dương Quan Quan, nếu cô tự nguyện từ bỏ một phần ba quyền thừa kế tài sản, chúng tôi có thể cho cô vào, thậm chí có thể để cô trở về Dương gia, làm việc cho Dương gia chúng ta!"
Theo giọng nói truyền đến, những người mặc áo đen nhanh chóng tránh đường.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước ra, mặc bộ vest đen có một bông hoa nhỏ màu trắng trên ngực.
Sau khi Dương Tĩnh nhìn thấy ông ta, vội vàng cúi đầu nói: "Cha!"
"Chú!" Dương Viễn Sơn cũng cung kính kêu lên.
Người đàn ông này là Dương Ý, chủ của Dương gia!
Những năm gần đây Dương Ý đều ở Mỹ để mở rộng thị trường nước ngoài cho Tập đoàn Dương thị, kết giao với rất nhiều bạn bè. Nếu lần này Dương lão gia tử không qua đời thì ông ta cũng không trở về Hoa Quốc.
Hơn nữa, Dương Ý có quan hệ mật thiết với tập đoàn tài chính Đông Liên ở Mỹ. Ông ta đã tham gia thúc đẩy một số quan chức Hoa Quốc và Mỹ hợp tác, có thể nói là một nhân vật có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn!
Dương Quan Quan nói: “Thì ra là chú Dương Ý! Tôi không muốn về Dương gia này… Tôi cũng sẽ không từ bỏ số tài sản đó.”
Dương Ý lắc đầu nói: "U mê không tỉnh không có gì tốt với cô. Người một nhà không cần phải làm ầm ĩ như vậy!"
Dương Quan Quan cười lạnh, không nhịn được hỏi: “Nếu không phải ông nội lập di chúc chia một phần tài sản cho tôi thì chú có coi tôi như người nhà không? Khi cha tôi bị Dương Phỉ Phỉ đào mồ quật mả, sao không thấy chú đứng ra lên tiếng? Lúc Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ chạy đến Trung Hải cưỡng bước tôi thì chú đang ở đâu?”
"Tránh đường ra!"
Dương Quan Quan hét lớn một tiếng, đi lên trước một bước, như thể muốn xông vào.
"Cô Dương Quan Quan, đây là linh đường của Dương gia, Dương lão gia tử vừa mới qua đời, xin đừng làm loạn." Một vị khách lên tiếng.
Tề Đẳng Nhàn chăm chú nhìn lại, không khỏi cau mày, hóa ra là Viên Thiên Thành, thị trưởng thành phố Ma Đô.
Chương 775 Đạo hiếu
Chương 775: Đạo hiếu
Tề Đẳng Nhàn không ngờ Viên Thiên Thành lại có quan hệ tốt với Dương gia như vậy.
"Thị trưởng Viên, ông phải quang minh rõ ràng, Dương Quan Quan là cháu gái của ông cụ Dương, vào thắp hương cho ông ấy, đưa tiễn ông ấy đoạn đường cuối." Tề Đẳng Nhàn mở miệng nói.
"Cháu gái cái gì, Dương gia chúng tôi không chấp nhận!" Dương Tĩnh liên tục cười nhạo, lớn tiếng nói.
Mọi người Dương gia cũng gật đầu, họ đều nhìn Dương Quan Quan bằng con mắt căm thù, không muốn để cô ta đi vào linh đường.
Nếu hôm nay Dương Quan Quan ngay cả linh đường cũng không vào được, như vậy cho dù thành công lấy được một phần ba tài sản kia, cô ta cũng sẽ bị đâm sau lưng cả đời.
Viên Thiên Thành nói với Tề Đẳng Nhàn: "Chuẩn tướng Tề, cậu cũng nghe người Dương gia nói rồi, họ không chấp nhận chuyện này. Linh đường này là do Dương gia bọn họ định đoạt!"
"Tôi làm thị trưởng trước tiên phải đảm bảo trật tự ở nơi công cộng."
"Tôi không hy vọng mọi người bởi vì chút chuyện này mà ầm ĩ rối loạn."
Tề Đẳng Nhàn nhìn Viên Thiên Thành, trên mặt mang theo một tia cười lạnh, nếu hắn nhớ không lầm, tên của thằng nhãi này hình như nằm trong ổ USB của Hồng Thiên Đô.
Nhưng mà, loại chuyện này đương nhiên không thể nói ra, Ngọc Tiểu Long xử lý danh sách USB như thế nào, hắn cũng không có quyền nhúng tay vào.
Tùy tiện tiết lộ tin tức ngược lại là rút dây động rừng, về sau sẽ khó thu dọn.
"Dương Quan Quan, cút đi, nơi này không chào đón cô!" Dương Viễn Sơn mở miệng nói.
Sắc mặt Dương Quan Quan trầm xuống, có suy nghĩ muốn xông lên đánh người.
Nhưng bả vai của cô ta bị Tề Đẳng Nhàn đè xuống, thị trưởng Viên Thiên Thành đang ở nơi này, nếu cô ta động thủ thì không nên, đến lúc đó đến chính phủ làm thủ tục, Tề Đẳng Nhàn cũng đau đầu.
Dương Quan Quan nghiến răng nói: "Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua? Ngay cả dâng hương đốt giấy cho ông nội tôi cũng không có tư cách sao?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Quên đi, chuyện này cứ ghi vào sổ rồi chúng ta từ từ tính."
Vẻ mặt mọi người trong Dương gia lộ ra vẻ trào phúng và khinh thường, đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy sảng khoái!
Lần trước Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan nhốt Dương Tĩnh ở bữa tiệc đính hôn, khiến cho cả Dương gia mất hết thể diện, hôm nay có thể vả mặt lại, đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện rất đáng giá để chúc mừng!
Nhưng vào lúc này, ba chiếc xe jeep đồng thời chạy tới!
Cửa chiếc xe jeep đầu tiên mở ra, một bóng người mạnh mẽ nhảy xuống, mặc quân phục màu đen của Hắc Long Hoa Quốc, trên hai bên vai có đeo một ngôi sao vàng rực rỡ, trên ngôi sao có một con kim long.
Người tới chính là Lục Chiến Long!
Lục Chiến Long ngẩng đầu, sửa sang lại mũ, sải bước đi về phía trước, phía sau hai chiếc xe trên dưới có đến mấy chiến sĩ theo sát bên cạnh anh ta, đảm đương bảo hộ.
Người xung quanh thấy khí thế này đều tránh đường.
"Chiến tướng Lục, sao cậu lại tới đây?" Viên Thiên Thành nhìn thấy Lục Chiến Long đến, trên mặt lộ ra nụ cười, vội vàng đi lên chào hỏi.
Tuy chiến tướng Lục đeo một viên long tinh, nhưng anh ta rất có danh tiếng, là một trong ngũ long ở Hoa Quốc, hơn nữa danh vọng cực cao, bất kỳ quan lớn nào ở biên cương nhìn thấy cũng không dám thất lễ.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Lục Chiến Long thì thoáng kinh ngạc, không ngờ anh ta sẽ đến đây!
Lục Chiến Long bình tĩnh nói: "Tôi nghe nói ông nội của em gái mất, có lòng đến viếng, có vấn đề gì không?"
Sau khi Viên Thiên Thành nghe nói như thế, nhíu nhíu mày, không trả lời.
"Anh Lục." Dương Quan Quan gọi Lục Chiến Long một tiếng, "Sao anh lại đến đây?"
"Ha ha ha, em gái, ông nội em mất, làm sao anh trai có thể không đến viếng chứ?" Lục Chiến Long cười lớn tiếng nói.
m thanh anh ta to đến mức hầu hết mọi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng!
Vì thế, sắc mặt mọi người đều thay đổi, hiển nhiên bọn họ không ngờ Dương Quan Quan lại có quan hệ anh em với người như Lục Chiến Long!
Lục Chiến Long lớn tiếng nói: "Sao lại không đi vào cúng bái ông cụ? Đứng chặn ở lối vào linh đường để làm gì?"
Dương Quan Quan bình tĩnh nói: "Bọn họ không cho tôi vào, họ nói tôi không phải người Dương gia, không xứng vào cúng bái chính ông nội mình."
Lục Chiến Long nghe xong, sắc mặt lạnh lùng nói: "Buồn cười! Cô là em gái tôi, muốn cúng bái ông nội là đạo lý hiển nhiên, ai nói cô không xứng?"
Nói xong lời này, anh ta nắm lấy cổ tay của Dương Quan Quan, nói: "Tôi đưa cô vào, tôi xem xem ai dám ngăn cản tôi!"
"Chiến tướng Lục!"
"Nơi này là linh đường của Dương gia chúng tôi, tuy anh quyền cao chức trọng nhưng cũng không nên xen vào chuyện riêng của người khác nhỉ?"
Lúc này, Dương Ý đứng dậy, chặn ở phía trước, lạnh giọng hỏi.
Lục Chiến Long lại nói: "Cái gì là xông vào nơi linh đường của Dương gia các người? Ông nội của em gái tôi mất, tôi đến đốt hương cúng bái thì có gì không ổn?"
Dương Ý hờ hững nói: "Dương gia chúng tôi không thừa nhận Dương Quan Quan!"
Lục Chiến Long cười lạnh một cái, nói: "Các người không thừa nhận cũng vô dụng, cô ấy sinh ra ở Dương gia thì chính là huyết mạch của Dương gia, cúng bái tổ tiên là đạo lý hiển nhiên! Cậu dám ngăn cản em gái tôi thắp hương là đang ép cô ấy bất hiếu!"
"Hôm nay, dù Thiên Vương Lão Tử có cản đường, tôi cũng phải mang cô ấy đi vào thắp hương cúng bái!"
"Ai dám cản tôi thì đừng trách Lục Chiến Long tôi trở mặt vô tình!"
"Các người không chấp nhận thì có thể làm xét nghiệm huyết thống, nếu cô ấy không phải huyết mạch của Dương gia thì tôi sẽ đi!"
m thanh của anh ta càng lúc càng to, đến nỗi đinh tai nhức óc, những người ở xung quanh đều cảm thấy ong ong trong màng nhĩ, bị chấn động đến cực kỳ khó chịu.
Viên Thiên Thành nhìn thấy Lục Chiến Long phát giận, không nhịn được đứng ra khuyên nhủ: "Chiến tướng Lục, dù sao đây cũng là chuyện trong gia đình người khác, vẫn không nên tham gia thì hơn!"
Lục Chiến Long cười ha ha nói: "Chuyện trong gia đình cái gì? Dương Quan Quan là em gái tôi, tôi đây là anh trai còn không thể đứng ra nói chuyện thay cô ấy sao? Thị trưởng Viên, ông đang nói đùa gì vậy!"
Sắc mặt Viên Thiên Thành biến thành màu đen, trầm giọng nói: "Chiến tướng Lục, tôi là đang nghĩ cho cậu!"
Lục Chiến Long nói: "Lục Chiến Long tôi cả đời chính trực, ngay thẳng, chưa từng làm chuyện trái với lương tâm! Hôm nay, chẳng qua là đưa em gái tôi vào linh đường làm tròn đạo hiếu. Chẳng lẽ còn có người có thể kết án tôi sao?!"
Sau khi nói xong lời này, Lục Chiến Long trực tiếp kéo Dương Quan Quan đi vào trong linh đường.
Dương Ý ngăn trước mặt anh ta, bị anh ta va vào bả vai ngã người sang một bên, được vài người Dương gia đỡ lên mới không ngã ra đất.
Dương Ý tức đến xanh mặt, ngón tay run rẩy, hiển nhiên không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Lục Chiến Long!
Hơn nữa, Lục Chiến Long nói chuyện cũng rất tinh túy, mỗi câu đều có chữ "hiếu"!
Con cháu Hoa Quốc nặng nhất là đạo hiếu, nếu ai dám làm trái đạo hiếu, nhất định là bị ngàn vạn người đánh gãy xương sống.
Các vệ sĩ đi theo bên cạnh Lục Chiến Long, sải bước tiến lên, xung quanh toàn là người của Dương gia, nhưng không ai dám tiến lên nửa bước để ngăn cản.
Lục Chiến Long rất nhanh đã đưa Dương Quan Quan vào trong linh đường, đứng trước di ảnh của ông cụ Dương.
"Em gái, thắp hương tiễn ông nội đi! Hôm nay có tôi ở đây, ai dám ngăn cản cô tận hiếu, tôi sẽ tiễn hắn đi gặp Diêm vương!" Lục Chiến Long lớn tiếng nói.
Sắc mặt tất cả mọi người ở Dương gia đều rất khó coi.
Lục Chiến Long quá mức cường thế, hơn nữa lời nói cũng có lý, cho dù Dương gia có lai lịch không kém, nhưng cũng không dám chính diện đối đầu với anh ta.
Dương Quan Quan cầm ba nén hương, đốt dưới ánh nến, sau khi quỳ xuống đất, cầm nén hương cắm vào giữa lư hương.
Bình luận facebook